Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư

Chương 113: Quan Tài Trước Điện, Tịch Thu Tài Sản Giết Kẻ Phạm Tội


Bạn đang đọc Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư – Chương 113: Quan Tài Trước Điện, Tịch Thu Tài Sản Giết Kẻ Phạm Tội

Trong cung mây đen phủ kín, cái chết của Tiêu Thục phi làm cho hoàng thượng trong vòng một đêm bỗng chốc già đi nhiều. Trong cơn giận dữ đã giam hoàng hậu vào lãnh cung, ngay cả thái tử cầu tình cũng không tránh khỏi vận tù đày.
Văn võ bá quan mắt thấy đế hậu xưa nay ân ái chỉ trong một đêm như trở thành kẻ thù. Chiến sự Nam Cương với Tuyên Vũ vô cùng căng thẳng, bầu không khí trong cung đang bị đè nén, không ai dám cầu xin.
Chỉ trách người bắt được suy nghĩ của hoàng thượng, khuấy đảo thành một cái kết như vậy.
Cho đến khi Bình Uyên vương mất tích nửa tháng lại bình yên trở về.
Hắn cưỡi một con tuấn mã, cầm roi dài xông thẳng vào mười hai cánh cửa, ở tại bậc thềm thứ một ngàn một trăm mười một, hắn đặt cỗ quan tài trên lưng ngựa trước tẩm cung của hoàng đế, trầm giọng nói: “Tiêu Thục phi, bà nói cho hoàng thượng biết, rốt cuộc là ai giết bà…”
Văn võ bá quan hết sức kinh hãi, dám xông vào hoàng lăng cạy quan tài của phi tần đưa đến tiền điện, ngoại trừ Bình Uyên vương, thiên hạ này không có người thứ hai.

Trong lãnh cung, thái tử Vũ Văn Triệt nhìn canh cặn thịt thừa trước mặt, lâm vào suy tư.
Hoàng hậu đối diện có vẻ gầy yếu của hắn gắp một miếng cải xanh, ngẩng đầu nhìn hắn: “Triệt nhi, sao con không ăn?”
“Mẫu hậu, nhi thần bất hiếu, khiến người chịu khổ rồi” Hắn đưa tay cầm lấy bàn tay khô gầy của hoàng hậu, ngũ quan ôn nhu có chút cô đơn, “ Nhi thần không biết mình làm có đúng hay không, mẫu hậu, người hận nhi thần lắm đúng không.”
“Đứa ngốc, sao mẫu hậu có thể hận con, đừng nói là hận, cho dù là trách con ta cũng chưa từng.” Hoàng hậu vỗ mu bàn tay hắn, an ủi.
“Nếu nhi thần có một phần năng lực như Vương huynh cũng đã không khiến mẫu hậu phải chịu tội thế này.”
“Sau này, con là vua, nó là thần, lời ca tụng đều dành cho con, lời chửi mắng đều dành cho nó, con không cần phải hâm mộ nó.” Hoàng hậu hờ hững nói, gắp trong mâm một con sâu để ra mặt bàn.
Hắn cúi đầu im lặng suy nghĩ, nghĩ đến nụ cười tỏa nắng của nàng ấy, vất vả lắm ông trời mới để nàng sống lại, hắn không thể để nàng ra đi nhanh như vậy. Cho nên, thà rằng lùi một bước, âm thầm chịu đựng đợi thời cơ.
May là vương huynh quay về cũng không mang theo nàng…

“Bình Uyên vương, ngươi cũng biết là xông vào hoàng lăng mang quan tài tới tiền điện sẽ liên lụy tới cửu tộc.” Hoàng thượng ủ rũ, day trán ngồi trên long án.
“Thần biết.” Vũ Văn Tư Dạ cụp mắt đáp, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Viễn đang vuốt râu mỉm cười đứng bên phải điện.
“Hôm nay ngươi không đưa ra một lý do hợp lý, trẫm tuyệt đối sẽ không nhân nhượng nữa…”

Khóe miệng Vũ Văn Tư Dạ khẽ nhếch: “Hoàng thượng, thần khẩn cầu đưa quan tài của Tiêu Thục phi vào điện, cũng xin mời quan ngự y khám nghiệm cho Tiêu thục phi.”
Bách quan bắt đầu rì rầm.
Muốn quan khám nghiệm tử thi tới làm gì…
Chẳng lẽ là muốn nghiệm độc…
Độc không phải đã tìm thấy trong tẩm cung của hoàng hậu sao, Bình Uyên vương chưa hồi cung nên chắc không biết chuyện này.
Hoàng đế nghe bọn họ ầm ĩ nhức cả đầu, giơ tay nói: “Tuyên!”
Qaun tài được mở ra, xác Tiêu thục phi được bảo tồn nguyên vẹn lẳng lặng nằm trong quan tài, bắt đầu có mùi hôi thối lan ra ngoài.
Bọn quan viên bịt mũi, nghiêng người né tránh, chỉ có sắc mặt Tiêu Viễn có chút không vui, nhìn Vũ Văn Tư Dạ xốc quan tài lên, lạnh lùng nói: “Vương gia, nếu hôm nay không thể nói rõ ràng, lão phu sẽ không bỏ qua đâu.”
Vũ Văn Tư Dạ lạnh lùng liếc hắn, quay đầu nhìn quan khám nghiệm tử thi, phân phó: “Móc tim ra.”
Bách quan thổn thức, Bình Uyên vương đây là khiến người ta chết không nhắm mắt mà. Tiêu thục phi chết thảm không nói, bây giờ lại bị đào mộ đưa vào điện rồi moi tim.
“Vương gia, ngươi đừng khinh người quá đáng.” Tiêu Viễn xông tới, bắt lấy nắp quan tài đậy lại.
Vũ Văn Tư Dạ cười lạnh, xoay người lại gần hắn, Tiêu Viễn bị khí thế áp đảo, buộc lui về phía sau vài bước. Khóe miệng hắn đột nhiên nhếch lên nụ cười châm biếm, đưa tay vỗ lên nắp quan tài.
Nắp quan tài bị đập bay, một tay kia nhanh như chớp tìm kiếm trong quan tài. “Xì” một tiếng, người trong đại điện cảm thấy tê rần, có vài quan văn không chịu được nữa, che miệng lao ra ngoài điện nôn thốc nôn tháo.
Một trái tim màu xám bị Vũ Văn Tư Dạ nắm trong tay, để vào chiếc khay quan khám nghiệm tử thi đã chuẩn bị sẵn.
Sắc mặt Tiêu Viễn còn xám hơn màu trái tim trong tay Vũ Văn Tư Dạ, theo dõi động tác của hắn, tay nắm chặt thành quyền.
“Hoàng thượng, không hề phát hiện ra dấu hiệu trúng độc.” Quan khám nghiệm tử thi trán chảy đầy mồ hôi, thu hồi ngân châm. Lúc trước khám nghiệm tử thi, rõ ràng Tiêu thục phi bị trúng độc chết.
Vũ Văn Tư Dạ…
“Tiêu thừa tướng cớ gì lại sợ hãi? Tiểu vương đang giải oan cho nữ nhi Tiêu thục phi của ngài mà.” Hắn lạnh giọng cười, lách người lui qua một bên. Quan khám nghiệm tử thi vội vàng dùng ngân châm cắm trên thi thể Tiêu thục phi.

“Hoàng thượng, thi thể có độc.” Quan khám nghiệm thở phào, nếu hiện tại khám nghiệm ra Tiêu thục phi không phải bị trúng độc chết, đầu của hắn không cần ở trên cổ nữa rồi.
“Có thể không phải độc ăn tim.”
Vũ Văn Tư Dạ đến bên quan tài, cười nói với Tiêu Thục phi sắc mặt như tro tàn bị khoét một lỗ trước ngực: “Tiêu thục phi, ngươi nghe không, Thừa Tướng đại nhân nói không phải độc ăn tim..”
“Bình Uyên vương.” Hoàng đế ngồi trên long ỷ không vui lên tiếng.
“Hoàng thượng, thần chỉ là nghi ngờ, Tiêu thục phi không phải là người trong ngoài bất nhất, tại sao độc lại trong ngoài bất nhất như vậy.” Lời hắn nói đều có ngụ ý, văn võ bá quan cũng không dám nói gì.
“Bình Uyên vương có lời cứ nói thẳng.” Hoàng đế thản nhiên nhìn hắn, trong ánh mắt lóe lên một tia u tối.
“Quan khám nghiệm, có thể phiền ngươi cắt một miếng da chỗ cổ tay của Tiêu thục phi không?” Hắn cụp mắt, nụ cười châm chọc càng rõ hơn.
Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, câu này chính là dành cho người như Tiêu Viễn.
Bách quan lại một hồi nghị luận rì rầm. Bình Uyên vương này không phải là khinh người quá đáng sao, đầu tiên là mở quan tài nhà người ta, sau đó lại moi tim, bây giờ lại muốn lột da!
“Hoàng thượng, Bình Uyên vương đây là khinh người quá đáng, Hoàng thượng, xin người làm chủ cho lão thần.” Tiêu Viễn thấy tình thế không ổn liền nhào ra dập đầu ba cái, giọng nói run rẩy.
“Hoàng thượng.” Bách quan trong điện có một số người quỳ theo, hành động của Bình Uyên vương như vậy thật sự quá liều lĩnh.
“Bình Uyên vương, nếu hôm nay ngươi không cho trẫm một công đạo, ngươi muốn thế nào.” Mặt rồng giận dữ, giọng nói uy nghiêm trấn áp hết âm thanh cầu xin phía dưới.
“Mặc cho hoàng thượng xử trí.” Hắn đứng dưới bậc thang, ánh mắt đối điện với hoàng đế cửu ngũ chí tôn.
“Quan khám nghiệm.”
“Vâng hoàng thượng.”
Được cho phép, quan khám nghiệm run rẩy quỳ gối bái lạy di thể Tiêu thục phi mới tiến lên run run cắt một lớp da.
Vũ Văn Tư Dạ lấy một cây châm dài mảnh trong túi của quan khám nghiệm, cúi người chậm rãi đâm vào chỗ đã bị cắt lớp da đi.

Ngân châm được rút ra, sáng loáng như mới.
Tiêu Viễn trong nháy mắt nhìn thấy ngân châm cả người mềm oặt. Hắn dày công bố trí kế hoạch suốt năm năm, chỉ một cây ngân châm đã chấm dứt tất cả.
Nam nhân này, ngay từ đầu hắn không nên đối địch với hắn.
“Thừa tướng đại nhân, ngài có thể giải thích cho tiểu vương biết cái gì là độc chỉ có trên da, chưa đi vào bên trong cũng làm chết người hay không?” Hắn ném ngân châm xuống đất, âm thanh chạm đất rất nhỏ sau lời nói của hắn giống như tiếng vang đâm vào lòng người.
Ngũ quan thâm thúy như thần, hắn khoanh tay đứng dưới bậc thềm, nhìn cựu thần quỳ dưới điện, giọng nói lạnh băng đối lập với ánh mặt trời ấm áp ngoài điện.
“Hoàng hậu vô tội.”
Bách quan đều sáng tỏ, Tiêu Viễn vẫn luôn phản đối bè đảng của Thái tử, hắn âm thầm cấu kết với không ít quan viên, ý đồ muốn lập cháu ngoại của mình là Thập nhị hoàng tử làm Thái tử. Bây giờ lời vu cáo Hoàng hậu rốt cuộc đã bị Bình Uyên vương bắt được, lộ ra cái đuôi hồ ly.
Nhưng không biết Hoàng thượng sẽ xử trí nguyên lão cấp thừa tướng này như thế nào.
“Về phần nguyên nhân cái chết của Tiêu thục phi…” Vũ Văn Tư Dạ dừng một lát, từ trong tay áo lấy ra một cuộn tơ tằm có chứa thứ gì đó nho nhỏ.
“Hoàng thượng còn nhớ tiền vương phi Tiêu Sơ Âm của thần đột nhiên ngất xỉu ở hậu viện không?” Lúc hắn nhắc tới Tiêu Sơ Âm cũng chỉ biết cười khổ.
Hắn đã gửi thư cho Trưởng Tôn Tông Lam, có lẽ hắn đã đưa một khối ngọc bội khác cho Tiêu Sơ Âm. Như vậy thì, bây giờ nàng đã đi rồi. Lúc trước nàng kia cũng ra đi như vậy, chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt.
“Sau khi Tiêu Sơ Âm dâng lên kế hoạch đó, đột nhiên ngất xỉu, trẫm đương nhiên nhớ. Vậy thì liên quan gì tới cái chết của Tiêu thục phi?” Khóe môi hoàng đế đã lộ ra ý cười.
Hắn thấy bên môi Hoàng Đế vương chút ý cười, trong lòng chua sót. Thân là thần tử, có việc không nên làm, có việc không thể không làm, Sơ Âm, chỉ mong nàng đã bình an rời đi.
Văn võ bá quan đều theo dõi kiệt tác tơ tằm trên tay hắn, nhìn bộ dạng của Bình Uyên vương, ắt là phải nói mọi chuyện cho rõ ràng.
“Giết chết Tiêu thục phi không phải là kẻ khác, chính là thứ này.” Hắn đổ ra một thứ thuốc bột óng ánh trong suốt màu sắc sặc sỡ đặt trong chai.
Đây là điều bất ngờ tìm được trên người Bình Uyên vương phi lúc đó. Ngày ấy khiến nàng té xỉu, cũng không biết đã mang theo thứ này bao nhiêu năm.
Hắn cúi người lấy từ cổ Tiêu thục phi trong quan tài thứ gì đó, lấy một sợi tơ thả xuống, thứ ngũ sắc trong chai hơi dao động, “Tiêu thừa tướng, đây là lễ vật duy nhất ngươi tặng cho hai nữ nhi, tiểu vương ta nói không sai chứ.”
Mồi hôi trên đầu hắn rơi xuống đá cẩm thạch màu đen trên điện. Hắn quá hấp tấp, không nghe lời người kia nhắc nhở, động đến thái tử là thất sách của hắn.
Sai một bước, để hận nghìn đời.
Ngự y tiếp nhận cái chai trong tay hắn để vào khay bạc, dùng châm khảy khảy soi dưới ánh sáng. Sau đó kinh hãi nói: “Đây là cổ bụi ở Nam Cương, nếu mang trong người, chậm thì hai ba năm, lâu thì năm bảy năm, cuối cùng cũng mất mạng.”
Hoàng đế nổi giận đứng lên bước xuống long ỷ, một cước đá ngã cựu thần đang quỳ dưới điện, tay áo hình rồng vung lên: “Người đâu, nghịch thần Tiêu Viễn to gan vu hãm Hoàng hậu, mưu hại phi tần, ý đồ phế bỏ Thái tử, dĩ hạ phạm thượng, mưu toan làm loạn, ba ngày sau xử trảm, tịch thu gia sản.”


Tiêu Sơ Âm ngồi trong doanh trướng chợt rùng mình, nàng cuốn rèm cửa ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời nhàn nhạt. Chỉ cảm thấy ánh sáng này chiếu xuống người mình lại có cảm giác lạnh thấu xương.
Vô thức sờ ngực, nàng nhíu mày hỏi nha hoàn phía sau: “Hồng Gấm, lúc đại thế tử đưa ta về, ngươi có thấy trên cổ ta có đeo cái gì đó không, bên trong có bột phấn nhiều màu sắc ấy.”
“Bẩm cô nương, nô tỳ không thấy.” Nha hoàn nhỏ nhẹ đáp. Từ lúc chủ tử gặp quân địch, ngũ công chúa cứ khăng khăng không cho nàng gọi danh hiệu của nàng ấy. Bây giờ toàn quân doanh từ cao xuống thấp đều gọi nàng là cô nương.
“Nếu không thì cô nương nhờ đại thế tử tìm giúp đi.” Mấy hôm trước cô nương cũng nói là không thấy đồ gì đó, cũng không thấy nàng ấy tìm, không biết có phải ngại làm phiền đại thế tử hay không. Vì thế nàng chủ động đề xuất.
“Không cần, cũng không phải thứ gì quan trọng.” Nàng cúi đầu thản nhiên nói, thứ đó đã bên nàng từ lâu, nàng cũng biết ai lấy đi, không thấy nữa thì thôi vậy.
“Cô nương, thật ra đại thế là người tốt lắm, không hung dữ như vẻ ngoài đâu, chỉ là có lúc hơi…” Hồng Gấm cho rằng nàng vẫn không muốn làm phiền đại thế tử.
Nàng hơi nhíu mày, cười hỏi: “Phải không, tốt như thế nào?”
“Đại thế tử rất hiếu thuận với hoàng hậu nương nương lúc sinh thời, trong quân doanh cũng đối xử rất tốt với các tướng sĩ. Có lúc, được đồ chơi hiếm lạ gì cũng sẵn lòng phân phát cho hạ nhân chúng nô tỳ.” Tiểu nha hoàn cúi đầu, nói tới nói lui thế nào, khuôn mặt liền đỏ lên.
Tiêu Sơ Âm chống má, nhìn tiểu nha hoàn mặt đỏ như quả táo, há miệng lại thốt ra một câu: “Gả ngươi cho đại thế tử được không?”
“Cô nương…” Hồng Gấm kinh hãi vội quỳ xuống đất, dập đầu không ngừng: “Cô nương tha mạng, nô tỳ tuyệt đối không có suy nghĩ đó. Đại thế tử thân phận tôn quý, nô tỳ không bao giờ dám có hy vọng xa vời.”
“Cái gì mà tôn quý với không tôn quý, không phải chỉ là một Quan Nhị Đại thêm Phú Nhị Đại thôi sao, tình yêu không phân biệt cấp bậc, thích thì cứ theo đuổi, có gì phải sợ.” Tiêu Sơ Âm bất mãn nói.
“Thích cái gì?” Màn cửa doanh trướng bị xốc lên, dáng người khôi ngô của đại thế tử Nguyên Lân đi vào. Thấy nha hoàn quỳ trên mặt đất, nhíu mày không lên tiếng nữa.
“Đứng lên đi, quỳ nữa đại thế tử của ngươi sẽ đau lòng đấy.” Tiêu Sơ Âm bực mình liếc nhìn Nguyên Lân. Nam nhân này rõ ràng là không muốn Hồng Gấm quỳ, vậy mà lại không lên tiếng, nàng đành phải làm người nhiều chuyện.
“Tạ đại thế tử, tạ cô nương.” Hồng Gấm cúi đầu đỏ mặt ấp úng không dám ngẩng đầu lên.
Mặt Nguyên Lân đỏ ửng mất tự nhiên, nhìn thoáng ra bên ngoài, chờ mặt bớt đỏ mới lấy trong ngực ra một phong thư đưa cho Tiêu Sơ Âm.
“Chủ tướng Hoa Thụy Trưởng Tôn gửi mật tín cho cô.”
Tiêu Sơ Âm đưa tay nhận lấy,chỉ thấy nút thắt phía trên vẫn còn nguyên vẹn, Nguyên Lân cũng chưa hề mở ra xem, nàng liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: “Đa tạ.”
Phong thư được gấp dày cộm được lấy ra, mí mắt trái nàng đột nhiên giật giật, cái tên Trưởng Tôn Tông Lam kia, gấp giấy phức tạp thế làm cái gì chứ.
Thời điểm bức thư xếp nhỏ được mở ra, nàng ngây người. Hai tai nổ vang, đáy lòng bị sấm sét đánh ầm ầm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.