Đọc truyện Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng – Chương 38: Cứu viện lũ lụt (Phần hai)
Bất chấp mưa nhỏ tiếp tục đi, xe chở đồ đi phía trước, Land Rover đi phía sau.
Đường bị chắn kín, tốc độ chậm, thường xuyên nhìn thấy đất đá, mảnh gỗ, nước
bùn chất thành đống, đi qua con đường sạt lở đã thông suốt, xe đi cẩn
thận, Cao Nam lái xe nói: “May mà đã dọn được tương đối chướng ngại vật
trên đường, nếu không còn phải chờ thêm một ngày.”
Lục Thích gối đầu lên tay, dựa vào ghế, không biết có ngủ hay không, cụp
mắt suy nghĩ, tầm mắt liếc qua ngoài cửa sổ, cũng không quá để tâm.
Cuối cùng đoàn người đã đến nơi.
Trên thùng xe cứu trợ viết tên tập đoàn ẩm thực, mấy xe đều dừng lại, cửa xe mở ra, bên trong đầy nước khoáng và đồ ăn, còn có lều, đủ các đồ dùng
nhu cầu thiết yếu. Phóng viên truyền thông lập tức đi qua phỏng vấn,
người phụ trách bộ phận quan hệ xã hội của tập đoàn lại ứng đối như
thường.
Là tập đoàn ẩm thực nổi tiếng, người gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay
trắng, chuyện trải qua có thể gọi là truyền kỳ, tiếc là đột nhiên qua
đời. Chủ tịch Lục hiện tại là em trai ruột, tiếp tục kéo dài truyền kỳ
này, nhưng đầu năm ngoái có tin đồn, cơ thể ông Lục không được tốt, tập
đoàn tạm thời do con trai quản lý.
Phóng viên cũng biết chuyện này, không tránh được hỏi mấy câu, người phụ
trách bộ phận quan hệ xã hội vô cùng bình tĩnh đối đáp, nhanh chóng nắm
chặt thời gian dỡ hàng với nhóm đồng nghiệp, không đề cập đến những
chuyện khác, nhóm phóng viên đưa tin hoàn toàn không biết người ngồi
trong xe Land Rover là ai.
Lục Thích và nhóm nhân viên gặp mặt lãnh đạo địa phương, lãnh đạo chân thành cảm tạ, Lục Thích nói mấy câu xã giao.
“Thiên tai trước mắt, nhân dân cả nước đồng tâm hiệp lực, chúng tôi chỉ là góp một phần sức lực nhỏ thôi, người thực sự có công là các vị giữ vững
nhiệm vụ, còn cả các chiến sĩ đang tham gia cứu viện.”
Lãnh đạo không ngừng gật đầu, dùng sức nắm chặt tay Lục Thích.
Lục Thích cũng chả dự định ở lâu, đối đáp mấy câu rồi rời đi, lãnh đạo địa
phương nghe anh nói muốn đến Trương Gia Thôn, lập tức cử một đội cứu
viện đi cùng.
Cũng thật khéo khi Trương Gia Thôn ở thị trấn Vạn Thông là vùng gặp thiên
tai nghiêm trọng nhất, đội ngũ này đang muốn xuất phát tới đó.
Lục Thích và Cao Nam cứ thế theo chân họ đồng hành.
Đi đường vất vả, thị trấn bị nước lũ tàn phá hoàn toàn, vất vả lắm mới tới được vùng gần Trương Gia Thôn, sau khi nghe ngóng, doanh trại SR lại
không có một bóng người, tất cả mọi người đều đang ở hiện trường cứu
viện.
Lục Thích ra khỏi xe, châm một điếu thuốc, tùy ý quan sát xung quanh.
Nơi ở tạm thời toàn là lều, nhiều tấm nhựa tạm thời được dựng lên, nam nữ
già trẻ đi tới đi lui, có người ở trong lều, ánh mắt vô hồn nhìn bên
ngoài, không biết đang nhìn gì.
Có đứa trẻ đang ăn bánh mì, cả người toàn bùn đất, tóc rối bù, mở to đôi
mắt đen lúng liếng nhìn Lục Thích, thấy Lục Thích nhìn mình, vội vàng
xoay người chạy vào trong lều, nước bùn bắn tung tóe.
Cao Nam đi tới hỏi: “Thế nào?”
Lục Thích: “Cái gì thế nào?”
“Tìm chỗ ngồi trước đã, đứng đừng bên ngoài tắm mưa.”
“Đoàn người vừa rồi đi đâu thế?”
“Hả?” Cao Nam chỉ cho anh, “Đang ở bên kia, hình như chuẩn bị xuất phát.”
Lục Thích rít hai ngụm thuốc, tiện tay ném vào nước, cất bước đi về phía kia.
Cán bộ cứu viện chuẩn bị cùng phóng viên đi vào trong thôn, mặc áo phao cứu sinh vào, tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, nhìn thấy Lục Thích, bọn họ
nhiệt tình chào hỏi: “Ngài Lục!”
Lục Thích dừng bước, mới tiếp tục nói với bọn họ, “Đây là muốn đi cứu viện?”
“Đúng vậy, thôn dân gặp nạn còn nhiều lắm, đã cắt nước cắt điện mấy ngày rồi, không biết người được cứu ra hiện tại tình trạng thế nào nữa?”
Lục Thích gật đầu, hơi do dự, hỏi: “Tôi có thể đi cùng không?”
Mọi người sửng sốt, nhìn nhau, “Chuyện này…”
Lục Thích chỉ vào phóng viên, “Tôi giống như đồng chí phóng viên này, muốn
biết một chút về tình hình thiên tai, để sau đó có thể đưa thêm đồ dùng
cứu trợ.”
Suy nghĩ một chút, Lục Thích lại nói: “Tôi từng tiếp nhận huấn luyện cứu
viện cơ bản, có kinh nghiệm nhất định, sẽ không gây cản trở việc cứu
viện, nếu thật sự không tiện thì thôi, không nên làm chậm trễ chuyện
quan trọng.”
Đội cứu viện của cán bộ cũng chỉ là được thành lập tạm thời, kinh nghiệm
cứu viện cũng chả có nhiều, lần này mang theo phóng viên, nhiệm vụ chủ
yếu là đưa tin tình hình thiên tai ra ngoài. Suy nghĩ một chút, nhóm cán bộ gật đầu đồng ý.
Thuyền đã chuẩn bị xong, mọi người lên thuyền, có những người khác ở phía sau
giúp đẩy thuyền, tới khu vực nước sâu có thể khởi động được thuyền, đối
phương mới ngồi lên. Trên chiếc thuyền đằng trước có bốn nhân viên cứu
hỏa ngồi.
Con thuyền chạy trên dòng nước lũ, Lục Thích nhìn về phía xa, lọt vào tầm
mắt là đại dương mênh mông, dòng nước chảy xiết, có thể thấy được mấy
nóc nhà rải rác.
Phóng viên đang làm việc, hỏi tình hình cứu viện lần này, nhóm cán bộ trả lời hết câu này đến câu khác, phía trước nhóm cứu hỏa đã phát hiện ra một
người bị nhốt trên nóc nhà vẫy tay.
“Cứu mạng… cứu mạng…”
“Mau đến đó!”
Phóng viên lập tức hướng máy quay về hình ảnh trước mặt.
“Chúng ta có thể nhìn thấy hình ảnh từ hiện trường, nước lũ bên này đã dâng
qua lầu hai, dòng nước chảy xiết, một người dân đang đứng trên nóc nhà
cầu cứu chúng tôi…”
Bên cứu hỏa lập tức chạy thuyền đến gần đó, quan sát tình hình trước mắt,
cùng với nhóm cán bộ quyết định chọn cách chồng người, để cho một người
bên cứu hỏa đi lên cứu viện.
Lục Thích và phóng viên ngồi tại chỗ nhìn bọn họ từ từ trèo lên vai nhau,
một lát sau, người bên cứu hỏa cứu được người xuống, mọi người ngồi trở
lại thuyền.
Phóng viên: “… Thành công cứu được một người, không biết anh ta đã bị nhốt
bao lâu rồi. Hiện tại anh cảm thấy thế nào, có thể nói chuyện được
không?”
Phóng viên nhân cơ hội đó phỏng vấn, thuyền tiếp tục đi về phía trước.
Lục Thích quan sát xung quanh, không biết vùng nước còn kéo dài đến đâu, xung quanh chỉ có hai chiếc thuyền của bọn họ.
Lại cứu được thêm hai người, cuối cùng đã gặp được một đội cứu viện đi trước, Lục Thích tập trung nhìn, lập tức đứng lên.
Phóng viên ở bên cạnh nhạy bén nhắm máy quay về phía trước.
Phía trước là thanh niên đứng trước cửa nhà, nước lũ gần đến ngực anh ta,
đội cứu viện ở đối diện kéo dây thừng để một người đi xuống nước, cẩn
thận tiến về phía trước.
Dòng nước dữ dội, anh ta đi thất tha thất thểu, nhóm cứu viện lớn tiếng chỉ huy bảo anh ta cẩn thận.
Khi đi được hơn nửa đường, nước đột nhiên cuồn cuộn, dây thừng bị nước đánh nghiêng, tay người nọ đang nắm dây thừng đột nhiên lỏng ra, trong nháy
mắt anh ta bị cuốn vào con sóng.
“Bình An…” Lục Thích bất giác hô lên.
Từ Điển và mấy người Mại Mại ở bên đầu kia dây thừng cũng hô to: “Mau bắt lấy dây thừng, mau lên!”
Bên cứu hỏa tiến lên trợ giúp.
Từ Điển không chờ kịp, đã nhảy xuống nước, ra sức bơi về phía anh ta, “Cẩn thận! Bắt lấy dây!”
Bình An vốn không ổn định, cũng không bơi nổi, anh ta mượn lực di chuyển về
phía cây, nhanh chóng ôm chặt, Từ Điển ở đầu bên kia đã đuổi tới, giữ
chặt lấy anh ta. Dây thừng dời theo vị trí, hai người đã ổn định, nước
chảy siết, lại bắt được dây thừng, một lần nữa đi về phía người dân.
Mất gần một tiếng, cuối cùng đã kéo được thôn dân lên thuyền.
Lục Thích ngồi xuống, khẽ thở phào, cũng không hỏi bọn họ Chung Bình ở đâu, ngay cả trò chuyện cũng không, nhìn lẫn nhau, gật đầu chào hỏi, hai đội giành giật lấy từng giây, tiếp tục đi về phía trước.
Giữa cơn mưa nhỏ, dòng nước mênh mông không bờ bến, nước lũ vẩn đục cuốn
theo bao nhiêu rác rưởi, sau một lúc bên cứu hỏa phát hiện ra tình huống mới, “Nơi đó có người!”
Mọi người nhìn qua, thấy một ông lão ở cửa nhà ôm lấy xà nhà.
Nước lũ chỉ còn kém xà nhà một chút, ông lão ngửa mặt ôm xà, mực nước đã qua lỗ tai ông, tiếng kêu cứu vô cùng yếu ớt.
Thuyền nhanh chóng tới gần, bên cứu hỏa, giữ lấy người ông lão, cẩn thận đỡ
lấy ông, Lục Thích đứng lên, cùng bọn họ vận chuyển ông lão.
Ông lão mặc bộ đồ cũ nát, làn da ngăm đen nhăn nheo, gầy như que củi, lúc
này nắm chặt tay, hai tay giữ nguyên tư thế cử tạ, cứng ngắc không thể
duỗi thẳng.
Ông lão phát ra tiếng khóc rất nhỏ, được mọi người đưa lên thuyền, ngửa mặt, nằm xuống với tứ chi cuộn lại về phía trước.
Lục Thích bỏ ông lão ra, đứng sang bên cạnh, chả có mấy chỗ trống, một
người bên cứu hỏa ôm ông lão vào trong ngực, ông lão rơi nước mắt nói
mấy câu lặp đi lặp lại, hình như là ngôn ngữ địa phương, chỉ có cán bộ
nghe hiểu được.
Cán bộ dịch lại: “Ông ấy nói đã bị nhốt mấy ngày rồi, hôm qua nước dâng đến nóc, may mà ông ấy bám vào xà nhà mới không bị cuốn đi.” Dừng một chút, “Bám cả một ngày đêm, ông ấy bảy mươi ba tuổi.”
Thiên tai trước mặt, ý chí sống còn của con người khiến người ta thán phục.
Lục Thích đã xem vô số phim về thiên tai, nhưng không có bộ phim nào khiến
anh rung động. Nước lũ mãnh liệt, thôn xóm chìm trong nước, nơi này biến thành một khu biệt lập, hoang vắng lại tuyệt vọng.
Tiếng an ủi của nhân viên cứu hỏa bên cạnh truyền vào tai anh, anh cụp mắt,
yên lặng nhìn một lát, động cơ khởi động, rẽ nước đi về phía trước.
Chung Bình cùng một tổ với mấy người bên đội trưởng Hà, lên thuyền đi cứu viện.
Từ xa phát hiện hai người dân bị nhốt, thuyền lập tức đi lên, nước lũ cuồn cuộn vọt tới, trong nháy mắt thuyền bị lệch khỏi quỹ đạo, lốc xoáy suýt nữa cuốn bay thuyền.
Đội trưởng Hà ôm lấy cành cây, có sự trì hoãn của anh ấy, Chung Bình cũng
bắt được, đoàn người mượn lực lật được thuyền lại, liên lạc bộ chỉ huy,
đổi thành thuyền có công suất mạnh hơn.
Chờ thuyền tới, nước vẫn chảy xiết, khoảng cách lại quá xa, không thể ném
dây thừng, hai người bị nhốt ở bờ bên kia khàn giọng kêu cứu cũng bị
tiếng nước lấn át.
Đội trưởng Hà mím môi, vẻ mặt bình tĩnh suy nghĩ, lại liên lạc bộ chỉ huy, xin phái trực thăng cứu viện.
Mấy tiếng sau hai người dân đã được cứu.
Trời tối, đoàn người rốt cuộc trở về nơi đóng quân.
Nơi đóng quân bố trí tạm thời, đúng vào thời gian ăn cơm, có người dân nhóm lửa nấu cơm, có người ăn chút bánh quy bánh mỳ, trên bầu trời không
thấy chút ánh trăng nào, đèn chiếu sáng có hạn, đường dưới chân tối mờ.
Đội trưởng Hà đi họp trước, Chung Bình và nhóm đội viên thảo luận tình hình cứu viện, một lát sau, phía trước một người chậm rãi đi tới.
Ánh sáng quá mờ, Chung Bình chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng rất cao,
dáng người không gầy không béo, cô hơi do dự, lập tức lắc đầu, dần đến
gần, tầm mắt mới rõ ràng hơn.
Cao cao, áo sơ mi màu ghi cởi hai cúc, ống quần âu dính đầy bùn.
Chung Bình đứng tại chỗ.
A Giới thấy người tới, hô lên: “Lục Thích?!”
Lục Thích hất cằm với anh ta xem như chào hỏi, tầm mắt lại rơi xuống người
Chung Bình, quan sát từ đầu đến chân một phen, nói với cô: “Còn đứng
ngây ra đó làm gì, đi thôi.”
Chung Bình: “…”
A Giới vui vẻ, còn muốn hỏi đông hỏi tây, Lục Thích đi ở giữa Chung Bình
và anh ta, miễn cưỡng đối đáp mấy câu, tới nơi, mấy người A Giới mới tản đi, vội vàng tìm nồi nấu mỳ.
Cuối cùng Chung Bình đã có thể hỏi anh: “Sao anh lại tới đây?”
Lục Thích liếc cô, thản nhiên nói: “Em nói xem sao anh lại đến đây.”
“Hả?” Chung Bình không hiểu gì.
Lục Thích nghiến răng nghiến lợi “chậc” một tiếng, “Không có sao gì hết,
tập đoàn bọn anh quyên góp mấy xe đồ đạc, anh đi theo xe tới.”
Chung Bình kinh ngạc: “Quyên góp đồ đạc? Thứ gì vậy?”
Lục Thích: “Nước, mỳ gói, bánh quy, một đống đồ ăn, còn có lều.”
Chung Bình gật đầu: “Tốt quá, đều đang cần mấy thứ này.”
Lục Thích tức giận lườm cô, đẩy cô về phía trước: “Mau đi ăn cơm thôi.”
Chung Bình bị anh đẩy hai bước, xoa bụng nói: “Đói chết đi được, cả ngày chưa ăn gì.”
“…” Lục Thích dừng lại, “Cả ngày em chưa ăn gì sao? Còn cơm trưa?”
Chung Bình: “Buổi sáng ăn một cái bánh mỳ, buổi trưa làm gì có thời gian ăn.
Mấy giờ rồi?” Cô hỏi, nâng đồng hồ của Lục Thích lên.
Trên mặt đồng hồ còn có nước, cô lau một chút, xem giờ, “Bảy rưỡi rồi, đã bận rộn mười hai mười ba tiếng.”
Lục Thích mím môi, hơi dùng sức xoa đầu cô: “Đói chết em rồi, đi ăn cơm.”
Đội Bình An cũng đã trở lại, mọi người đang đun nước nấu mỳ.
Trước đó không kịp hỏi, lúc này Bình An và Từ Điển đều hỏi Lục Thích, “Sao cậu lại tới đây? Còn đi cùng bên cứu hỏa?”
Lục Thích giải thích qua loa mấy câu, “Quyên góp mấy xe đồ đạc, đi theo đoàn xe tới.”
Mại Mạc ngạc nhiên: “Trời ơi, đại gia nè. Ông chủ lớn, rất mợ nó có tiền.”
Từ Điển đấu võ mồm với cô ấy: “Cô không phải là phú bà ư, một bộ quần áo kiếm được gấp ba, cô cũng quyên góp chút đi.”
Mại Mại: “Anh ít bịa đặt thôi, một bộ quần áo của tôi kiếm được gấp hai,
gấp ba á? Anh nghĩ khách hàng cũng ‘thông minh’ như anh à?”
Đun nước nấu mỳ, Chung Bình mặc kệ bọn họ, tự lấy cho mình một bát, thúc giục Lục Thích: “Mau ăn thôi.”
Động tác của Lục Thích cũng không nhanh không chậm, ngồi bên cạnh Chung Bình bắt đầu ăn như hổ đói.
Chung Bình ăn một lát, nhớ ra gì đó, đi về phía lều.
Lục Thích hỏi: “Làm gì thế?”
“Lấy chút đồ.”
Một lát sau, Chung Bình mang theo một lọ thuốc nhỏ, lấy thuốc ra ném vào trong vại nước.
Lục Thích nhìn thấy hỏi: “Gì vậy?”
Chung Bình giải thích: “Thuốc khử độc, hiện tại nước ở đây không sạch sẽ. Anh có muốn uống nước không?”
“Anh bảo Cao Nam đi lấy nước khoáng rồi.”
Đang nói, Cao Nam khiêng hai thùng đồ đến, “Nước khoáng và bánh mỳ, để ở đâu đây?”
Từ Điển nhanh chóng đỡ lấy: “Để tôi, cho chúng tôi à?”
“Cho mọi người đấy.” Lục Thích dùng đũa chỉ, “Còn mấy thùng nữa, đợi lát nữa đưa đến. Trong cốp xe của tôi không có nhiều lắm, dùng tạm trước đã.”
Mại Mại cường điệu hô: “Cám ơn ông chủ.”
Mọi người bị cô ấy chọc cười.
Chung Bình vớt mỳ, cười nói với Cao Nam: “Anh ăn cơm chưa?”
Cao Nam hơi sửng sốt, mới trả lời: “Còn chưa ăn đâu.”
Chung Bình: “Vậy anh ngồi xuống đi, tôi lấy thêm mấy gói mỳ nữa.”
Lục Thích ở bên cạnh lên tiếng: “Tự mình mang bát đi lấy đi.”
Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện về tình hình cứu viện, nghe thấy Bình An
suýt bị nước lũ cuốn đi, mọi người sợ hãi cảm khái, Bình An thản nhiên
nói: “Cũng không có gì, xong cả rồi, Từ Điển trở thành ân nhân cứu mạng
của tôi đấy.”
Từ Điển: “Còn cái gì mà ân nhân cứu mạng, suýt chút nữa chúng ta hóa bướm rồi.”
“Phụt…” Mại Mại phun mỳ ra, cười to, “Anh là giáo viên ngữ văn hay thể dục thế?”
Từ Điển đẩy gọng kính lên: “Tôi là giáo viên thể dục.”
Lục Thích gia nhập SR lâu như vậy, song vẫn chưa biết hết nghề nghiệp của
bọn họ, nghe thấy Từ Điển nói, anh hỏi Chung Bình: “Từ Điển là giáo viên thể dục sao?”
Chung Bình gật đầu: “Ừ.”
Lục Thích nhíu mày, quan sát cơ thể của Từ Điển, cũng không tính là thấp, nhưng quá gầy.
Chung Bình chú ý tới tầm mắt của anh, cười nói: “Trước kia Từ Điển là vận
động viên điền kinh, lên đại học chuyển sang học đào tạo.”
Lục Thích lại hỏi: “Bọn A Giới thì sao?”
“A Giới làm phát triển phần mềm, lúc học đại học còn làm xăm hình cơ, anh
xem trên cánh tay anh ấy toàn hình xăm, chính là xăm vào lúc đó đấy.”
Chung Bình giới thiệu từng người cho anh: “Trước kia Mại Mại làm trong nhà
nước, cậu ấy nói không hợp với công việc chín giờ làm năm giờ tan sở,
làm được một năm thì bỏ ra ngoài mở cửa hàng trang phục, kinh doanh rất
khá, mỗi năm kiếm được trăm vạn chứ chả đùa.”
“Bình An làm về kinh doanh vật dụng trong nhà, khi anh ấy đi ra ngoài, công việc đều do vợ quản lý.”
Lục Thích hỏi: “Đội trưởng Hà thì sao?”
Chung Bình: “Trước kia đội trưởng Hà là lính trinh sát, sau khi xuất ngũ mở
công ty bảo vệ, quy mô không lớn, bình thường chú ấy cũng có rất nhiều
thời gian.”
Những người này làm đủ nghề nghiệp,nhưng lại có thể tập hợp lại, Lục Thích
hơi không dám tin, ánh mắt bất tri bất giác dừng trên đồng phục của
Chung Bình.
Cô vẫn mặc bộ đồng phục dài tay, lúc này đã tháo thắt lưng, chỉ còn chiếc áo phông màu đen, hai má và cổ có một lớp mồ hôi.
Hai chữ “SR” sau lưng như ẩn như hiện giấu sau nếp gấp.
“Nhìn cái gì thế?” Chung Bình quay đầu nhìn về phía sau.
“Không có gì.” Lục Thích dời tầm mắt, hỏi, “Hôm nay em cứu viện thế nào?”
Chung Bình nói mấy tình huống nguy hiểm ra cho anh nghe, Lục Thích nghe mà
hoảng hồn, liên tục nhìn cô mấy lần, Chung Bình không hề nhận ra, vẫn
còn hoa chân múa tay, “Tôi rơi vào trong nước, nước chảy xiết, sau đó
mọi người hợp lực mới lật được thuyền lên.”
“… Ai biết nước xiết như vậy, suýt chút nữa thuyền bị ném đi, may mà đội
trưởng Hà bắt được cành cây. Thuyền có công suất lớn điều đến cũng không qua được, cuối cùng phải chờ trực thăng mới cứu được hai người kia ra.”
Lục Thích lặng lẽ nghe cô nói, thỉnh thoảng vén tóc về sau tai cho cô.
Cao Nam ở bên cạnh đã sớm ăn hết mỳ, nhai kẹo cao su, đứng ở một góc khuất, tai hóng đống chuyện mạo hiểm.
Cơm nước xong, mọi người thu dọn một chút, rồi tản đi.
Chung Bình xếp chỗ ở cho Lục Thích, “Anh ngủ cùng Bình An nhé?”
Lục Thích nhíu mày.
Chung Bình: “Vậy còn Từ Điển?”
Lục Thích vẫn nhíu mày.
Chung Bình: “Những người khác đều có người ngủ chung rồi.”
Lục Thích: “Để nói sau đi.”
Chung Bình “Ừ” một tiếng, mang chút nước qua, xắn ống quần lên, tùy ý dội xuống chân.
Lục Thích học bộ dáng của cô, cùng cô rửa chân, hỏi cô: “Sao tới chỗ này không gọi điện thoại cho anh?”
“Hả?” Chung Bình sửng sốt.
Lục Thích nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô, nghĩ ra gì đó, lại hỏi: “Hai ngày nay em không liên lạc với cha mẹ sao?”
Chung Bình: “Sao liên lạc được, chỗ này cũng không có tín hiệu, gọi điện thoại nhờ cấp trên là được.”
Lục Thích “chậc” một tiếng: “Chắc gửi weixin rồi nên mới không sợ họ lo lắng?”
Chung Bình: “…”
Chung Bình chà chân, nói: “Anh làm sao biết được?”
“Với kẻ tái phạm như em, tùy tiện đoán là được.”
Chung Bình xụ mắt, lườm anh, khom lưng xoa cẳng chân và chân, rửa hết bùn ra.
Vẻ mặt Lục Thích ghét bỏ: “Bẩn thế.”
Chung Bình chỉ vào chân anh, “Anh cũng chả sạch là bao.”
Lục Thích: “Anh vốn nói chân anh bẩn.” Nói xong anh cũng khom lưng, kì chân mình.
Bình An ở trong lều chui ra, lấy nước giặt tất.
Chung Bình: “…”
Lục Thích: “…”
Chung Bình: “Sau anh lại giặt tất thế? Bên ngoài đang mưa nhỏ, hong khô thì để trong lều cũng được mà.
Bình An vò tất nói: “Cũng đành phải hong khô bên trong thôi.”
“Anh đúng là bày đặt, về nhà rồi giặt.”
Bình An: “Mang theo có mỗi một đôi, không giặt mai không có tất đi.”
Chung Bình kì quái: “Anh đi ra ngoài mà không mang được hai đôi tất sao?”
Bình An bất đắc dĩ: “Lúc đi bị con gái phát hiện, nó không cho đi, cướp lại tất, vẫn là vợ anh hộ tống đi.”
Chung Bình buồn cười, nhớ tới Lục Thích ở bên cạnh, vội hỏi: “Tối nay Lục
Thích ở chung lều với anh nhé? Hoặc là Cao Nam cũng được?”
Bình An: “Không thành vấn đề, cứ tự nhiên.”
Rửa chân xong, Chung Bình dặn dò Lục Thích: “Tùy anh chọn, anh bàn bạc với
Cao Nam một chút, hoặc bảo Bình An đổi, anh và Cao Nam một lều, tôi đi
vào đây.”
Lục Thích đuổi cô: “Đi đi.”
Chung Bình vào lều của mình, dựa vào ba lô, thả lỏng cơ thể, từ từ thư giãn.
Nghỉ ngơi một lát, cô xắn ống quần lên, con người híp lại, mát xa chân, ấn ấn, bên ngoài lều truyến đến tiếng động.
“Anh vào nhé?”
Chung Bình mở mắt ra, đi qua kéo khóa, “Làm gì vậy?”
Lục Thích khom lưng, khẽ đẩy cô vào trong, không nói lời nào đi vào.
Chiếc lều không lớn, Lục Thích vừa vào không gian trở nên vô cùng chật hẹp, Chung Bình khoanh chân, hỏi anh: “Gì thế?”
Lục Thích ném cho cô một chiếc bánh mỳ và chai nước khoáng, “Ăn mỗi mỳ mà no được sao?”
Chung Bình: “…”
Cô quả thật chưa ăn no, tình hình thiên tai nghiêm trọng hơn so với tưởng
tượng, đồ ăn có hạn, vừa rồi cô chỉ ăn một bát mỳ. Chung Bình đẩy bánh
mỳ qua, “Không sao, tôi không đói.”
Lục Thích bóc bánh mỳ ra, “Ăn đi, có anh ở đây sẽ không để cho em đói.” Đưa qua, thêm một câu, “Người bên ngoài sao đói được, em quên anh mở nhà
hàng à?”
Chung Bình cười, nhận lấy bánh mỳ, cắn một miếng, hỏi: “Anh ăn chưa? Vừa rồi anh cũng ăn rất ít.”
“Anh bạc đãi ai cũng sẽ không bạc đãi chính mình.” Lục Thích lại giúp cô mở chai nước khoáng ra.
Mở xong, tầm mắt anh đảo qua, tay đột nhiên dừng lại, qua mấy giây, bắt lấy cẳng chân Chung Bình.
“Á… làm gì thế?” Chung Bình ngậm bánh mỳ, hoảng sợ.
Lục Thích dừng sức, nghiêng cẳng chân cô mấy cái, nâng chân lên, để lên trên rồi đảo xuống, để mặt trong hướng về phía mình.
Lần tập huấn trên núi trở về, anh đã nhìn thấy chân Chung Bình, đôi chân
xinh xắn trắng nõn, nhìn từ xa không thấy vết chai, Chung Bình chịu khó
chăm sóc nên có lẽ chân cô không bị chai do vận dộng nhiều.
Lần này không thấy vết chai, đôi chân mịn màng trắng nõn, lúc này nhăn nheo trắng bệch, vô cùng thê thảm.
Chung Bình rụt ngón chân, “Anh làm gì thế…”
Lục Thích cầm chân cô, “Sao lại thế này?”
“… Chỉ là ngâm trong nước quá lâu thôi.”
“Không phải ở trên thuyền sao, sao lại xuống nước?”
“Không xuống nước sao cứu được người.”
“Ngâm bao lâu?”
“Không biết… Không để ý.”
Lục Thích không nói nữa, vẫn nắm chân cô, không biết đang nghĩ gì.
Qua một lát, đột nhiên buông cô ra, rời khỏi lều.
“Lục Thích!” Chung Bình gọi anh.
“Em chờ đấy.” Lục Thích bỏ lại một câu.
Chung Bình ngây người một lúc, sau đó giơ bánh mỳ lên tiếp tục ăn, ăn xong
bánh mỳ Lục Thích quay lại, bưng một chậu nước đi vào.
“Ở bên trong hay ra ngoài?”
Chung Bình sửng sốt.
Lục Thích quyết định thay cô: “Ở bên trong đi, tránh ra.”
Chung Bình lùi sang một bên.
Lục Thích để chậu nước xuống, gian nan đi vào, liếc cô, nhìn bộ dáng ngốc
nghếch của cô, “Chậc” một tiếng, nắm cẳng chân cô lên, bỏ chân cô vào
chậu nước.
“Á.” Chung Bình rụt chân.
“Nóng à?” Lục Thích hỏi.
Chung Bình lắc đầu: “Không.”
Lục Thích bỏ một chân khác của cô vào chậu.
Hai chân để vào nước ấm, Chung Bình thoải mái giống như ở trong spa, ngâm chân, cả người đều thư thái.
Lục Thích lườm cô, tay để vào chậu, vốc nước đổ lên chân cô.
Chung Bình đè tay anh lại: “Đừng, để tôi tự rửa.”
“Tiết kiệm ga nên anh chỉ đun được như vậy, chấp nhận tạm.” Lục Thích tự tay rửa chân cho cô, đỡ lấy đầu gối, giúp cô xoa bóp.
Chung Bình mím môi, lỗ tai nóng lên.
Qua một lát, bàn tay với vào trong nước, cầm bàn chân của cô lên.
Chung Bình vội ngăn lại: “Để tự tôi làm.”
“Cẩn thận đừng để nước sánh ra.”
Chung Bình mặt đỏ tía tai: “Để tôi tự rửa, không làm phiền anh.”
Lục Thích dễ dàng cầm được cả hai bàn chân cô, không nói lời nào rửa chân cho cô.
Chung Bình dần cam chịu, trong lều chỉ còn tiếng nước.
Chân của Chung Bình chỉ to hơn tay anh một chút, cỡ chân 35, trắng bệch, nhăn nheo, ngâm vào nước ấm hơi hồng hồng.
Trong lòng Lục Thích mềm mại, chuyên chú rửa phía trên, phía dưới, rồi đến cổ chân, nước lũ ở cách đó không xa vẫn nhấn chìm nhà cửa, nơi đóng quân
bình an này không biết có bao nhiêu đội viên cứu viện.
Nước dần trở nên lạnh, cuối cùng Lục Thích mới lên tiếng: “Khăn mặt đâu?”
Chung Bình: “… Ở đó.” Sau lưng Lục Thích.
Lục Thích xoay người, lấy khăn mặt ra từ đống đồ, nâng chân Chung Bình lên, giúp cô lau khô, lau từng ngón chân một.
Bưng chậu rửa mặt lên, tiện tay để bên ngoài lều, anh lại chui vào.
Chung Bình ôm đầu gối, mở to mắt nhìn anh.
Lục Thích ngồi trở lại trước mặt cô, cầm chân cô, kê lên chân mình, khẽ xoa đầu cô, qua một lát, cúi người xuống, nhìn chằm chằm mắt cô, khẽ hôn
lên ngón chân cô.
Chung Bình rụt đầu ngón chân, cằm đặt lên đầu gối, nhìn anh, không nói lời nào.