Đọc truyện Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng – Chương 37: Cứu nạn lũ lụt (Phần một)
Khánh Châu gặp phải lũ lụt, hôm sau tổng bộ SR nhận được điện thoại cứu viện
chống lũ từ bộ chỉ huy, lập tức phái phân đội đến ngay khu vực thiên
tai, phân đội Nam Giang mang theo trang bị cứu viện trên nước, sai mười
một người chuẩn bị xuất phát vào buổi chiều.
Khi Chung Bình lên xe mới phát hiện trong xe có thêm một người, ánh mắt ra hiệu cho đội trưởng Hà.
Đội trưởng Hà: “Nhà chị gái cô ấy ở Khánh Châu, hiện tại không liên lạc
được điện thoại, cho nên muốn theo chúng ta cùng đi xem.”
Chương Hân Di ngồi ở ghế sau, tinh thần không tốt lắm, cũng không còn ăn mặc
chải chuốt như bình thường, cả người vô cùng lo lắng căng thẳng. Cô ta
giải thích: “Nhà chị tôi ở thị trấn Vạn Thông ngay Khánh Châu, lúc xem
tin tức tôi lập tức gọi điện thoại qua, nhưng không gọi được.”
Chung Bình gật đầu: “Bình tĩnh một chút, cô tiếp tục gọi thử đi.”
Khánh Châu cách Nam Giang khá xa, ba xe lên đường xuất phát, trên đường đi
thay đổi người lái, thời tiết không tốt, tình hình giao thông cũng kém,
phải nắm chặt thời gian chạy tới, khi đoàn xe đến địa giới Khánh Châu
thì trời đã tối.
Đường ở nội thành Khánh Châu ngập nước nghiêm trọng, cây cối ven đường bị tàn phá, tấm biển cửa hàng cũng bị hư hại. Đoàn xe nghỉ ngơi một lát, ăn
cơm tối trước.
Chung Bình đang cầm bát cơm, nhắn tin thoại cho cha mẹ, gửi xong di động hết pin, tắt máy.
Nhóm đội viên sốt ruột cứu viện, Chương Hân Di lo lắng cho gia đình chị gái, ăn cơm vội vội vội vàng vàng. Chung Bình nhanh chóng ăn hết hai bát
cơm, ăn xong lập tức quay về xe, tiếp tục lên đường.
Sau khi rời khỏi nội thành, đường đi ngày càng khó khăn, đoàn xe luôn giữ
liên lạc với tổng bộ, nhận được tin tức mới nhất, liên lạc, điện lực và
thông tin ở bốn thị trấn tại Khánh Châu bị gián đoạn, chỗ chị Chương Hân Di sinh sống, thị trấn Vạn Thông chính là một trong số đó.
Chương Hân Di gọi điện thoại cho cha mẹ, thông báo tình hình chung, nói ngày
mai có thể gặp được chị gái, Chung Bình nhìn cô ta qua gương chiếu hậu,
rút hai tờ khăn giấy chuyển tới phía sau.
“Cám ơn.” Chương Hân Di nhận lấy lau nước mắt.
Mưa to lũ lụt gây thiệt hại kinh khủng, phố lớn ngõ nhỏ toàn là nước bùn và đất đá, trên đường đi, nhóm đội viện phải thường xuyên xuống xe rửa
sạch đường, sau khi rửa sạch mới cho xe lưu thông.
Lại đi đến phía trước, gặp phải đoạn đường sạt lở, Chung Bình và nhóm đội
viên xuống xe bận rộn hơn ba giờ mới thông được đường, lúc này đã là ba
giờ sáng.
Mọi người cả người toàn bùn đất và nước mưa, khi đến địa giới thị trấn Vạn
Thông, trời đã tờ mờ sáng, cán bộ trong thị trấn đã chờ ở đó, vốn chuẩn
bị dẫn đường cho bọn họ, nhưng nhìn tình hình trước mắt thì nhóm đội
viện SR cần nghỉ ngơi lập tức, bổ sung thể lực.
Cũng đã đến giới hạn rồi, Chương Hân Di chào tạm biệt đội trưởng Hà và Chung Bình, tính đi tìm chị gái trước, đội trưởng Hà nghiêm túc nói: “Hồ đồ!
Hiện tại tình hình thiên tai còn chưa rõ ràng, một mình cô sao đi tìm
được, muốn nước cuốn đi à?”
Chung Bình thấy khí sắc cô ta không tốt, nhắc nhở: “Cô có mang theo sô cô la không? Ăn tạm đi.”
Chương Hân Di chảy nước mắt, gật đầu.
Trước hết Chung Bình giải thích cho Chương Hân Di về tình hình của thị trấn
Vạn Thông, nơi mực nước dâng cao nhất lên đến hai mét, ở làng thiên tai
nghiêm trọng nhất mực nước lên đến khoảng ba mét.
Cứu hỏa và quân đội đang tác chiến cứu viện, nếu có tin tức truyền tới SR sẽ biết đầu tiên.
Động viên xong Chương Hân Di, Chung Bình mới có thể nghỉ ngơi, ngủ được ba
tiếng, sau khi ăn chút đồ với nhóm đội viên, đoàn người xuất phát đến
Trương Gia Thôn nơi gặp thiên tai nghiêm trọng nhất.
Vì đường xá bị ngăn trở, xe không thể thuận lợi thông hành, mọi người đành mang trang bị cứu viện đi bộ. Trương Gia Thôn đã tổ chức nhân số để làm thông đường.
Cứu viện giành giật từng giây, thời gian bọn họ ở trên đường lại gần hai mươi tư giờ.
Cuối cùng đã tới Trương Gia Thôn, thôn trước mặt đã trở thành khu biệt lập,
nước sâu hai ba mét, nhà cửa ngập trong nước, chỉ có thể nhìn thấy một
chút màu xanh của cây cối.
Chung Bình và nhóm đội viện mặc áo phao cứu sinh màu cam vào, ngồi trên xuồng cao su, đi cứu viện.
Người dân trong thôn đều trèo lên tầng hai, tầng ba hoặc nóc nhà, số lượng
xuồng có hạn, cứu được mấy người, đưa họ về nơi an toàn rồi quay lại,
lặp lại như thế, đến sáng mọi người đều đã cạn kiệt sức lực.
Buổi chiều lại phát hiện hai người bị nhốt, sức nước quá lớn, một cơn sóng
đánh nghiêng ngả xuồng, Chung Bình và người đội viên rơi vào trong nước, dốc hết sức mới kéo được lên xuồng, lúc lên bờ liên lạc với bộ chỉ huy
đổi thuyền tới cứu viện.
Sau khi trời tối, nhóm đội viện SR quay về nơi đóng quân, cả người đều
nhếch nhác, nghỉ ngơi một lát, nhanh chóng nấu cơm. Chung Bình ăn no,
rửa mặt qua một chút, trở lại trong lều, mệt mỏi nằm úp xuống, ngủ mê
man.
Rạng sáng, thành phố Nam Giang, Lục Thích đi theo xe quyên góp đồ đạc xuất
phát, đường xá xa xôi, anh lái trước, lái mệt lại đổi cho Cao Nam.
Cao Nam ngồi ghế bên tài xế ăn điểm tâm, “Cậu đã liên lạc với bên SR chưa?”
“Liên lạc rồi.” Lục Thích nói.
Cao Nam: “Hiện tại bọn họ đang ở đâu?”
Lục Thích: “Thị trấn Vạn Thông, khu vực Trương Gia Thôn.”
Cao Nam nhíu mày: “Đồ đạc không chuyển đến đó, lúc đó chỉ có mình xe chúng ta đi qua thôi sao?”
Lục Thích: “Ờ, có vấn đề gì sao?”
Cao Nam: “Mưa to gió lớn xảy ra lũ lụt, cậu nói xem có vấn đề gì?”
Lục Thích: “Có phải đàn ông hay không, can đảm chút đi.”
Lục Thích mở radio nghe tin tức cứu viện lũ lụt mới nhất từ MC quân đội,
cứu hỏa, lãnh đạo tỉnh huyện, người dân bị nạn thế nào, nhưng không nghe thấy nhắc đến SR.
Sau khi lên đường cao tốc, đổi thành Cao Nam lái xe, buổi chiều mới tới
Khánh Châu, thành phố tiêu điều, nước lũ chưa rút, công nhân đang vội
vàng sửa điện, có thể thấy rác rưởi ở khắp nơi.
Lục Thích nhìn ngoài cửa sổ, mím môi không nói.
Đoàn người tìm nơi ăn cơm trước, không còn sức để soi mói, tùy tiện tìm một quán ăn.
Lục Thích gọi mấy món ăn, thúc giục bọn họ nhanh chóng mang lên, đồ ăn được bưng lên, lập tức động đũa, nói với mọi người: “Mau ăn đi, bận rộn từ
sáng đến giờ rồi.”
Mọi người lên tiếng đáp, nhanh chóng nắm chặt thời gian ăn cơm.
Lục Thích vùi đầu ăn, trong góc quán ăn mở TV đưa tin về tình hình chống
lũ, MC truyền đến tin tức mới nhất: “Bởi vì điện lực liên lạc gián đoạn, không rõ tình hình thiên tai, tỉnh ủy thường ủy, Chu Mỗ Mỗ chính ủy
quân khu tỉnh xin điều trực thăng, hiện tại…”
Người trong quán một nửa nói chuyện phiếm, một nửa quan tâm tình hình chống lũ.
Cách đó không xa môt bàn khách mặc đồng phục cứu hỏa, đang nói chuyện về tình hình cứu nạn.
“Trong nội thành vẫn còn tốt chán, mấy thôn trấn hiện tại thiếu nước thiếu thức ăn, không biết khi nào có thể cứu người ra.”
“Mấy ngày nay tôi đã cứu được bảy người rồi.”
Qua một lát, hình ảnh trong tin tức xuất hiện, phóng viên truyền đến hình
ảnh cảm động cứu viện ở tuyến đầu. Không biết nhân viên cứu hỏa kia nghĩ gì, nói:
“Câu chuyện cảm động về sống chết trước mắt này, tôi tình nguyện nghe được ít còn hơn.”
“Này có nhớ ngày đầu tiên cứu nạn không, đường sông kia gặp nước lũ, một đôi tình nhân bị nhốt trên đầm cỏ.”
“Nhớ chứ, sao quên được, đó mới thực sự gọi là cảm động.”
Có người không tham dự cứu viện lúc đó, tò mò hỏi: “Tình huống gì mà cảm động thế?”
Người bên cạnh giải thích: “Có một đôi tình nhân, lúc ấy bị nước cuốn lên một đầm cỏ, lúc chúng tôi đuổi tới bọn họ đã bị nhốt một ngày, chúng tôi
ném phao qua, người đàn ông để cho cô gái đi trước, lúc cô gái được cứu
thì đến lượt anh ta, ai ngờ anh ta…”
Người còn lại nói tiếp: “Ai ngờ anh ta không ngừng sờ mặt đất, sờ một lúc lâu chúng tôi còn cảm thấy kì lạ tại sao anh ta không bắt lấy dây thừng.
Sau đó mới biết được người đàn ông kia đã mù, mù vào đúng ngày hôm đó,
cô gái không biết, lúc ấy cách nước sông, khóc lóc dữ dội.”
Mọi người thổn thức.
Lục Thích ở bên nghe câu chuyện tình yêu “cảm động”, nhưng anh lại chả cảm
động chút nào, ngừng một lát, lại nhanh chóng và cơm, ăn hết miếng cuối
cùng, bỏ bát xuống, nói: “Mau đi thôi!”