Đọc truyện Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng – Chương 39: Cứu nạn lũ lụt (Phần 3)
Chân cô ngâm trong nước hai ngày, ẩm ướt cũng chả dễ chịu mấy, cứng ngắc lâu đã trở nên tê dại, cơn lạnh càng ngấm dần trên đường đi.
Hiện tại chân cô được người nắm sưởi ấm, nụ hôn ở ngón chân giống như lông
chim lướt qua, tứ chi mềm mại, tim đột nhiên đập nhanh.
Lục Thích ngừng lại, lặng lẽ nhìn cô.
Bờ môi của anh khẽ rời khỏi ngón chân cô, nhưng hơi thở vẫn như chạm vào
cô, anh nhẹ nhàng ấn bàn chân cô, ngón tay sờ từng chỗ nhăn nheo trắng
bệch, nhận thấy trong tay anh khẽ run lên, anh dán môi đến gần, khe khẽ
cọ.
“Lục Thích…” Giọng nói của Chung Bình vô cùng thấp.
“Hả?” Lục Thích nhìn chằm chằm cô, môi lại dán lên ngón chân cô.
Nửa khuôn mặt Chung Bình vùi trên đầu gối, ngước mắt nhìn anh, rút chân trở về.
Lục Thích dùng sức không cho cô rút.
Chung Bình cụp mắt, đầu gối che kín miệng, động đậy đầu ngón chân. Lục Thích
xoay ngón chân giống như gẩy dây đàn, xoay hết lại nắm sang ngón khác.
Đầu ngón chân vừa mềm vừa trắng, tay anh dừng lại, tiếp tục chuyển sang ngón tiếp… ngón thứ tư… ngón nhỏ nhất…
Chung Bình cụp hết đầu ngón chân vào, che miệng, khó chịu “Á” một tiếng.
Lục Thích nhẹ nhàng hơn.
Gần gũi, yêu thương cô.
Chung Bình cầm lấy vải quần trên đầu gối, mím chặt môi. Trong lều rất oi, cô đổ mồ hôi.
“Được rồi…” Cô nói.
Lục Thích ngừng tay, hít thở sâu, chờ khi đã bình tĩnh, liếc cô, “Chân lạnh như vậy mà còn đang là hè đấy.”
Chung Bình: “… Ngủ một giấc là được rồi.” Giọng nói vẫn còn ấp úng.
“Chân còn đau không?”
Chung Bình lắc đầu.
“Em đi giày gì?”
“Giày thể thao và giày đi mưa, đổi cho nhau.” Chung Bình lại thử rút chân về.
Lục Thích túm lại: “Đừng nhúc nhích.”
Anh dùng chút lực, bằng trí nhớ, rút ngón chân cô mấy cái, tiếp theo ấn
lòng bàn chân cô, lúc này sức mạnh hơn khiến Chung Bình hơi đau.
Chung Bình hít thở sâu.
Lục Thích nói: “Anh xoa bóp cho em.”
Chung Bình sửng sốt: “Anh còn biết làm cái này?”
“Không phải tục ngữ đã nói, bệnh lâu ngày thành thầy thuốc à…” Lục Thích nói, “Anh thấy những người đó ấn cho anh như vậy.”
“…”
Chung Bình: “Tôi không cần đâu…”
Lục Thích vỗ mu bàn chân cô, “Yên tâm, bảo đảm làm cho em thoải mái.”
Bệnh lâu ngày thành thầy thuốc là có lý, Lục Thích thường xuyên làm các loại xoa bóp, dựa theo bức tranh hồ lô, tìm đúng huyệt vị ấn cho cô mấy cái, ấn đau đến mức Chung Bình không nhịn được kêu lên.
Đội trưởng Hà ở bên ngoài vừa đi họp về, đi vào doanh trại, nghe thấy tiếng kêu kì lạ, không khỏi nhìn qua, có người chào hỏi ông: “Lão Hà! Đội
trường Hà!”
Đội trưởng Hà quay đầu: “Bình An?”
Trên tay Bình An vẫn còn cầm tất, bên ngoài mưa đã tạnh, tính mang ra phơi, “Chú ăn chưa? Tôi nấu cho chú hai gói mỳ nhé?”
“Không cần đầu, tôi tự làm được.” Ông nhìn về hướng lều bên kia, “Sao tôi lại nghe thấy có tiếng người kêu?”
Bình An cười nói: “Tiểu Lục đến, không cần phải quan tâm.”
“Tiểu Lục?” Đội trưởng Hà sửng sốt, “Sao lại thế này?”
Bình An giải thích đơn giản mấy câu, sắc mặt đội trưởng Hà quái dị, lại nhìn sang lều bên kia.
Bình An: “Chỉ là người trẻ tuổi trò chuyện một chút thôi, cô bé Tiểu Chung này rất hiểu chuyện, trong lòng có chừng mực.”
Trên lều hiện lên hình chiếu, mọi chuyện xem như bình thường, đội trưởng Hà
ho nhẹ một tiếng: “Tôi về lều đây, cậu nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Vâng.” Lại nhắc nhở một câu, “Vậy tôi mang cho chú hai cái bánh mỳ và một chai nước nhé, Tiểu Lục mang đến đấy.”
Trong lều, Chung Bình che miệng lại, vừa đau vừa thoải mái, không biết nên đá anh hay là tiếp tục chịu đựng.
Lục Thích giữ chân cô, ấn mấy cái, quan sát vẻ mặt của cô, mỉm cười, qua một lát, rốt cuộc dừng tay.
Trên cổ Chung Bình đã có lớp mồ hôi mỏng.
Chung Bình thở phào, thu chân lại, tự mình xoa.
“Thoải mái không?” Lục Thích hỏi.
“… Cũng được.”
Lại xoa một lúc, thấy Lục Thích còn đang nhìn mình, Chung Bình nói: “Anh về đi, anh ngủ cùng Bình An hay như thế nào?”
Lục Thích không đáp, áp sát về phía cô, tay đột nhiên xuyên qua gối cô, dùng sức ôm cô lên đùi.
Chung Bình cúi đầu khẽ kêu một tiếng, đấm ngực anh: “Anh làm gì thế?”
“Chỗ này nhỏ quá, để rộng thêm chút.”
Chung Bình: “…???”
Lục Thích nhìn sang bên cạnh, kéo ba lô qua, xách lên, đặt vào phía sau tựa vào, thoải mái để Chung Bình trên đùi.
Chung Bình đang muốn đứng lên, đột nhiên Lục Thích lên tiếng: “Hôm nay anh đi theo thuyền, thấy Bình An rơi vào trong nước.”
Chung Bình không nhúc nhích, nghe anh nói.
“Rất dọa người, trước kia lúc xem tin tức không có cảm giác gì.”
Chung Bình hỏi: “Anh cũng đi giải cứu người sao?”
“Không, anh ngồi chung thuyền với phóng viên.” Lục Thích đột nhiên hỏi cô, “Sao em lại gia nhập SR?”
Chung Bình sửng sốt, há hốc miệng, nhưng không trả lời.
Lục Thích quan sát một lát, bỏ qua câu hỏi, điều chỉnh tư thế, dựa vào thoải mái hơn chút, trò chuyện với cô những vấn đề khác.
Chẳng bao lâu, mũi cô có mồ hôi, anh thay cô lau đi.
Chung Bình nhìn ba lô nói: “Trong túi của tôi có quạt điện mini.”
Lục Thích xoay người, mở túi ra, tìm một lúc, cuối cùng lấy ra được một
chiếc quạt điện nhỏ màu hồng. Chung Bình lấy lại, bật công tắc, gió thổi ra nói: “Còn muốn nói chuyện không?”
Lục Thích nhìn đồng hồ, “Còn sớm.”
Chung Binh dịch chân, muốn rời khỏi ngực anh, Lục Thích ôm chặt lấy cô, Chung Bình thuận thế dựa vào, nói: “Vậy nói đi.” Lỗ tai còn hơi đỏ.
Lục Thích cong khóe miệng, “Ừ.”
Chung Bình nói tiếp: “Qua nửa tiếng nữa anh trở về đi, anh không nghỉ ngơi thì Bình An cũng cần nghỉ.”
“Biết rồi.”
Lục Thích ôm Chung Bình vào ngực, trò chuyện câu được câu không, hỏi cô hai ngày nay ăn uống, xin phép đơn vị như thế nào, ngày mai phải làm gì.
Vừa hỏi, anh vừa rút quạt trong tay Chung Bình ra, nâng tay lên, để gió thổi về phía cô.
Ánh sáng trong lều trại nho nhỏ chiếu vào quầng thâm dưới mắt của cô, hai ngày nay cô không ngủ ngon, lúc này mắt đã nhắm lại.
Lục Thích hôn mắt cô, lại hôn môi, liếc qua bàn chân trần của cô, anh vắt
chân qua, bao lấy chân cô, lập tức không cử động nữa, giơ quạt trước mặt cô.