Trời ban em gái ba tuổi rưỡi

Chương 47


Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 47:

Bạn nhỏ 6 tuổi Phó Trạch Ngôn, giờ phút này đã sợ hãi đến mức giây tiếp theo có thể hé miệng gào khóc.
Thậm chí khả năng khóc to hơn nữa……
Bởi vì theo bản năng bé mở miệng, phát hiện mình lại không khóc được.
Tần Mục Dã thân hình cao lớn ở phía trước bé, một thân tỏa ra hắc khí ma quỷ.
Ô ô ô…..
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhóc Phó chỉ có thể nuốt lại tiếng khóc vào bụng.
« Cha, cha ! » Phó Trạch Ngôn muốn xin cha giúp đỡ « Cha đừng đi, cha đứng lên đi ! »
Phó Sâm gương mặt trắng bệch, ôm trán bất lực : « Không được, con trai, chân cha mềm quá, con để ta bình tĩnh trước. »
Phó Trạch Ngôn nhìn cha của mình, vẻ mặt hận sắt không thành thép…..
Tần Mục Dã kéo ván trượt đi được hai bước, quay đầu lại nhìn đứa bé một cái, mặt đứa bé đầy thống khổ, tuyệt vọng, Tần Mục Dã sửng sốt một chút.
Nhưng mà anh cũng không nghĩ nhiều, nhớ là không lâu trước đây Phó Sâm có nói đứa nhỏ này hơi sợ người lạ, nghĩ đến là không muốn rời xa cha mình.
Tần Mục Dã gần đây sớm chiều ở chung với em gái, cũng coi như là có kinh nghiệm chăm sóc bạn nhỏ, mười phần kiên nhẫn ngồi xổm xuống, xoa đầu Phó Trạch Ngôn : « Không sao đâu Tiểu Phó, cha em hơi mệt, để cho ông ấy nghỉ ngơi trước, anh mang em đi giành nhà, em không muốn ở trong nhà tốt sao ? »
Nhà tốt trong mắt Tiểu Phó lúc này đều không quan trọng bằng sinh mạng.
Bé thương tiếc quay đầu lại nhìn cha già không biết cố gắng của bé, yên lặng lưu lại nước mắt bi phẫn trong lòng.
Người quay phim cũng trấn an bé : « Trạch Ngôn này, cháu đi theo Mục Dã ca ca, Mục Dã ca ca tuổi trẻ sức lực rất lớn, nhất định có thể giúp cháu giành được nhà tốt, để cha cháu ở lại đây nghỉ ngơi một chút, sau đó chú trưởng thôn sẽ an bài cho ông ấy nhiệm vụ khác. »
Phó Trạch Ngôn thấy người lớn đều là loại thái độ này, chỉ có thể từ bỏ giãy giụa.
Biểu tình để mặc cho số phận, tùy ý để Tần Mục Dã kéo bé trượt tuyết.
………….
Gameshow Nịnh Mông Đài vẫn luôn chú trọng bảo đảm an toàn cho nghệ sĩ, hơn nữa trải kinh nghiệm đột nhiên đón nhận siêu bão, tổ chương trình càng không muốn mạo hiểm, không chỉ tăng thêm đoàn đội nhân viên cứu hộ, nhân viên y tế cũng tăng thêm.
Bác sĩ kiểm tra thấy nhịp tim của Phó Sâm quá nhanh, vội vàng yêu cầu để anh ấy nghỉ ngơi trong xe sưởi ấm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trưởng thôn tiếp tục quá trình : « Xem ra thể lực đạo diễn Phó không được tốt lắm, về nhà nhất định phải tăng cường rèn luyện. Đạo diễn Phó không thể hoàn thành hạng mục đầu tiên phải chịu trừng phạt, sau đó yêu cầu đạo diễn Phó giúp chúng tôi chuẩn bị đạo cụ cho trò chơi tiếp theo. »
……….
Vốn dĩ phần lớn khán giả đều đánh giá thể lực của Tần Sùng Lễ không quá tốt, có khả năng rất lớn là người đầu tiên không thể chống đỡ nổi trong tuyết lớn.
Không nghĩ tới Tần Sùng Lễ bước đi ngày càng vững vàng, tựa hồ còn chưa từng dừng lại hít thở.
Hơn nữa Tiểu Miên Miên đúng là bạn nhỏ nhẹ nhất.
Cho nên Tần Sùng Lễ kéo ván trượt, tốc độ ổn định, thậm chí còn dần dần tăng tốc, ván trượt tuyến phía sau giống như không có trọng lượng.
Đi đến mấy ngã rẽ nhỏ, Tần Sùng Lễ mới dừng lại, cúi đầu hỏi : « Con thích nhà nào ? »
Lần này nguyên tắc đoạt nhà là tới trước thì được.

Trước khi xuất phát, trưởng thôn Phương Kỳ phát cho các nhóm gia đình mấy tấm ảnh thật, chụp các phòng khác nhau, nhưng góc quay rất khác, có mấy cái chụp ngoại cảnh, mấy cái chụp trong nhà, còn có mấy cái chụp cận cảnh.
Ánh mắt đầu tiên Miên Miên nhìn trúng một tấm ảnh chụp hoàn cảnh bên trong ngôi nhà.
Bên trong có tủ lạnh lớn, có quầy đồ ăn vặt, bên trong đủ kiểu dáng đồ ăn vặt của Nhật, phần lớn Miên Miên chưa ăn qua.
Miên Miên đối với điều kiện cư trú không có yêu cầu cao, đối với các loại đồ ăn lại thèm nhỏ dãi, hiển nhiên là càng ăn ngon càng vừa ý.
Hơn nữa bức ảnh này cho thấy hoàn cảnh bên trong căn phòng không tồi, ít nhất so với nhà gỗ ẩm ướt lần trước tốt hơn nhiều.
Miên Miên động tâm mà nhìn chằm chằm……..
Nhưng có một vấn đề nghiêm trọng trước mặt.
Vừa rồi chú trưởng thôn có nhắc nhở.
Căn nhà có nhiều đồ ăn vặt là nằm xa nhất trong số năm ngôi nhà, Miên Miên mới nhìn thấy chú Phó Sâm không thể chống đỡ nổi mà ngã xuống nền tuyết…..
Bé không khỏi lo lắng cha thối có thể kiên trì được hay không.
Năng lực tính toán của Miên Miên không tối, đối với tuổi thọ của người thường đã có hiểu biết rõ ràng.
Hiện tại nhân loại nếu không có quá nhiều bệnh tật thì cũng sống đến hơn 90 tuổi, mà cha thối cũng đã qua nửa rồi…..
Ông ấy không giống cha Tiểu Đại Lị là người cha trẻ tuổi, cho nên Miên Miên cảm thấy mình nên hiểu chuyện một chút, không thể đưa ra yêu cầu quá cao.
Vì thế bé lùi lại dùng gang tay màu hồng nhạt lật lại xem mấy tấm ảnh khác.
Có một một căn nhà nhỏ ở khá xa, có hình dạng giống như người tuyết trong phim hoạt hình, vô cùng đáng yêu, nhưng cũng rất xa.
Khoảng cách gần nhất chính là một ngôi nhà truyền thống của Nhật, bên trong cũng rất xinh đẹp, hơn nữa còn rất rộng.
Miên Miên do dự một chút, chỉ chỉ cái này.
Tần Sùng Lễ cúi đầu nhìn qua, có chút ngoài ý muốn.
Bức ảnh được chụp hoàn cảnh bên trong, nhìn ra được hoàn cảnh rất ổn, nhưng không có màu sắc gì, chính là ngôi nhà truyền thống ngày xưa, thậm chí trông rất cũ kỹ.
Tần Sùng Lễ tuy rằng không tiếp xúc qua nhiều trẻ con, nhưng trước khi con gái mất, ông cũng có thời gian chơi với con gái.
Từ khi con gái biết nói, có thể biểu đạt chính xác đồ vật mình thích.
Tiểu khuê nữ mềm mại đơn giản là thích màu hồng phấn, sặc sỡ, hoặc là đầy những thứ trẻ con.
Kiểu gian nhà cũ như này….. như thế nào cũng không giống như sở thích của đứa nhỏ ba tuổi rưỡi. Tần Sùng Lễ hoài nghi dò hỏi : « Con chắc chắn muốn cái này sao ? Con thích cái này nhất sao ? »
Đôi mắt đen láy Miên Miên vô thức nhìn về bức ảnh đầy đồ ăn vặt kia, sau đó lập tức thu về, hình như rất sợ mình không khống chế được động tâm.
Bé lại chỉ ảnh chụp nhà kiểu cũ, gật đầu : « Cái này đi, cái này rất gần, cha thối hẳn là có thể giành được đi ? »
Bé vừa nói xong, Tần Sùng Lễ liền đoán được nhóc con này lại lặng lẽ tính toán cái gì.
Tần Sùng Lễ mơ hồ nhớ vừa rồi bức ảnh bé xem lâu nhất nhà căn nhà màu hồng nhạt chất đầy đồ ăn vặt, ông trực tiếp cầm bức ảnh kia lên, nhẫn nại hỏi : « Con không thích cái này sao ? »
Miên Miên nhìn chằm chằm ảnh chụp như pudding….. cái miệng nhỏ thiếu chút nữa để chảy ra nước miếng. « Không……. Không thích. »
« Vì sao ? » Tần Sùng Lễ hỏi.

Miên Miên tâm tư nhạy cảm, bé cảm giác được cha thối đoán được tâm tư nhỏ của bé, bé ngượng ngùng nhỏ giọng : « Cái này quá xa, Miên Miên không cần cái này. »
Căn nhà màu hồng nhạt đầy đồ ăn vặt đúng là mê hoặc rất lớn với bé.
Nhưng mà xa như vậy.
Lần trước ở trên đảo anh hai luôn ôm bé đi một đoạn đường đã rất mệt, huống chi trấn nhỏ Hokkaido này tuyết động rất dày, đi đường gian nan hơn nhiều.
Tần Sùng Lễ âm thầm quan sát biểu tình của bánh bao nhỏ, càng thêm tin tưởng phán đoán của bản thân. Ông biết đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, cũng biết bé không tin tưởng thể lực của ông.
Ông suy nghĩ một chút, thay đổi kịch bản, nói : « Con chọn ngôi nhà này khá tốt, nhưng có khuyết điểm, cái phòng này quá gần, khả năng có rất nhiều bạn nhỏ đều muốn cướp, tuổi ta khá lớn, không đi nhanh được như vậy, khả năng không đoạt được. »
Tần Sùng Lễ chưa bao giờ diễn, vài chục năm nơi duy nhất yêu cầu phát huy kĩ thuật diễn là tuổi trẻ ở phố Wall diễn kịch lừa đối thủ.
Giờ phút này lại dùng kỹ thuật diễn tinh vi để thuyết phục bạn nhỏ ba tuổi rưỡi.
Thậm chí ông còn nhíu mày, thanh âm cũng trở nên trầm thấp.
Miên Miên mở to hai mắt « Thật sao ? Các bạn khác đều muốn cướp nhà ở gần?”
Tần Sùng Lễ gật đầu: “Đương nhiên rồi, đi trên tuyết khó như vậy, cha của Trạch Ngôn đi không nổi, mọi người đều ưu tiên đoạt phòng gần nhất.”
Đứa nhỏ không hề hoài nghi tính chân thật trong lời nói của Tần Sùng Lễ, bé hưng phấn: “Chúng ta để phòng này nhường cho bạn khác đi! Chúng ta không cần tranh giành với họ, chúng ta đi cái xa nhất, cái xa nhất đấy!”
Tần phú hào diễn xuất càng nghiện, ông lại cầm bức ảnh lên, tiếp tục nói: “Ừm,….. ngôi nhà xa nhất này có thật sự tốt không?”
Đứa nhỏ quả nhiên kích động lên: “Tốt nha, đương nhiên tốt, bên trong có màu hồng nhạt thật xinh đẹp! Còn có thật nhiều đồ ăn ngon!”
Miên Miên nhất thời kích động nói hết.
Tần Sùng Lễ hoàn toàn đoán trúng tâm trí của bé, cảm thấy có chút buồn cười không hiểu được, nhẹ nhàng nói: “Được, chúng ta liền đi ngôi nhà xa nhất này.”
Khán giả ngồi trước màn hình phát sóng trực tiếp đều rất tò mò từ trước đến nay tiên sinh nhà giàu nhất trong lời đồn là nam nhân như thế nào.
Giờ phút này đều nhìn tương tác giữa ông và tiểu khuê nữ, đều nhanh chóng bình luận ———
[ Nhìn không ra Tần phú hào lại ôn nhu như vậy nha. ]
[ Người cha như ông ấy hơn con gái quá nhiều tuổi, phía trước còn có ba đứa con trai, có thể kiên nhẫn như vậy đã là rất tốt rồi. ]
[ Ô ô ô tôi cho rằng Miên Miên bảo bối quá đáng yêu, cái miệng nhỏ làm lộ suy nghĩ chân thật của bé! ]
[ Hai cha con nhà này rất thú vị nha, con gái quá mức hiểu chuyện, sợ cha không đi được cho nên chọn cái nhà ở gần, cha lại nhìn ra bé rất thích nhà có đồ ăn vặt, cha con hai người tạo kịch bản, cuối cùng vẫn là Tần phú hào thắng. ]
[ Thật dễ thương, hy vọng tổ chương trình cung cấp nhiều cảnh quay hơn của cha con Miên Miên. ]
[ Sẽ không chỉ có tôi cảm thấy Miên Miên và cha có chút khác lạ…… Miên Miên rõ ràng là hoạt bát mạnh dạn nha, bé và anh trai ở chung không như thế, đều là có cái gì thì nói thẳng. ]
[ Chị gái lầu trên nói như vậy tôi cũng cảm nhận được tình cảm cha con đúng là không phải rất thân mật, nhưng mà Tần phú hào bận rộn như vậy,  lại không chỉ có một đứa con, bình thường không có thời gian tự mình chăm sóc con gái cũng có thể hiểu được. ]
……….
Mấy gia đình khác cũng đều dừng lại bên đường cùng bảo bối thương lượng nên chọn căn nhà nào.

Thao Thao ngay từ đầu cũng thích căn nhà có nhiều đồ ăn vặt kia, nhưng đi không được bao lâu cha bé Hoàng ảnh đế có chút mệt mỏi.
Hoàng ảnh đế thương lượng với bé: “Con trai, chúng ta giành gian gần nhất được không? Con xem chúng ta vất vả một chuyến tới Hokkaido, ở trong căn nhà Nhật ngủ dưới sàn thì sao?”
Thao Thao vừa rồi cũng chứng kiến chú Phó Sâm ngã xuống…..
Bé biết cha mình so với chú Phó Sâm còn nhiều tuổi hơn.
Bé lại nhìn tấm ảnh, cảm thấy có thể chấp nhận, liền gật đầu: “Được cha, chúng ta liền đi giành lấy căn nhà gần nhất, nhìn rất lớn, cũng là một biệt thự cao cấp.”
Tiểu Đại Lị mới đầu nhìn theo ngôi nhà người tuyết.
Uông Phỉ lo lắng, ngồi xuống thương lượng với con gái: “Đại Lị, chúng ta hôm nay chọn một cái nhà có nóc nhà cao một chút được không?”
Tiểu Đại Lị lần trước chọn nhà có độ cao thấp hơn cha người mẫu của bé, cha bé khóc không ra nước mắt, các khách mời khác cũng cười vui sướng khi thấy người gặp họa.
Lúc ấy Tiểu Đại Lị cũng không hiểu vì sao mọi người lại cười.
Sau khi ở nhà xem phát sóng chính thức, mẹ giải thích, bé mới hiểu được cha ở trong căn nhà nấm kia không thể thẳng eo đi được, vô cùng vất vả.
Tiểu Đại Lị lần này cũng hiều chuyện hơn nhiều: “Vậy cha thích cái nhà nào?”
Uông Phỉ nói: “Chỉ cần con đừng chọn căn nhà người tuyết kia nhìn hơi thấp kia, cái nào cũng được, cha không chọn.”
Thật ra ảnh chụp lần này không có ghi rõ độ cao trần nhà, Uông Phỉ đã bị tổ chương trình hãm hại, nhìn đến cái căn nhà tuyết kia không thể không nghi ngờ giống như kịch bản lần trước.
Tiểu Đại Lị cuối cùng cũng chọn một ngôi nhà hướng hiện đại, giống với ngôi nhà tầng như lần trước của Lục Kha Thừa và Lục Linh.
Lục Linh chọn nhà người tuyết, Lục Kha Thừa cũng không có dị nghị, kéo em gái tròn vo nhà mình tăng tốc chạy đi.
Tần Mục Dã và Phó Trạch Ngôn còn đang rối rắm.
Tần Mục Dã còn chưa hiểu rõ cậu bé này rốt cuộc thích căn nhà nào.
Lục Kha Thừa đột nhiên tăng tốc, mắt thấy sắp vượt qua Tần Sùng Lễ.
Vừa lúc nhà hồng nhạt đầy đồ ăn vặt và nhà người tuyết cùng một hướng, là hai ngôi nhà xa nhất.
Tần Sùng Lễ cũng không biết Lục Linh muốn nhà người tuyết, còn tưởng rằng bé cũng như Miên Miên thích nhà đồ ăn vặt.
Tuy rằng bé gái mập mạp này rất đáng yêu, nhưng……. Tần Sùng Lễ vẫn muốn cho đứa nhỏ nhà mình ở nhà vừa ý.
Chương trình kỳ trước ông cũng xem qua.
Đứa con trai ngốc của ông bắt cá đơn giản như vậy cũng gặp chuyện xui xéo, cuối cùng giành được hạng nhất xếp ngược, mang theo đứa nhỏ đến căn nhà gỗ có thể nói là thê lương ẩm ướt.
Tuy rằng nói chương trình thực tế giải trí là chính, nhưng cũng không thể để đứa nhỏ lần nào cũng không được ở nhà tốt.
Tần Sùng Lễ chuẩn bị tăng tốc, ông thấp giọng dặn dò Miên Miên : « Ta muốn tăng tốc, con ngồi vững một chút, chúng ta phải vượt qua Lục Linh mới được. »
Lục Kha Thừa mới vượt qua một chút, lập tức đã bị Tần Sùng Lễ lướt qua.
Lục Kha Thừa đương nhiên cũng cho rằng Miên Miên cũng muốn nhà người tuyết.
Anh buồn cười, nói với em gái: “Linh Linh, xem ra em và Miên Miên đúng là thẩm mỹ giống nhau, anh trai muốn tăng tốc, chúng ta không thể thua chú Tần.”
Tuy rằng Tần Sùng Lễ là trưởng bối, nhưng Lục Kha Thừa cũng có tinh thần thể dục, không thể khiêm nhượng trong cạnh tranh, nếu không cũng là thiếu tôn trọng đối thủ.
Lục Kha Thừa không tính toán khách sáo, anh vẫn muốn giúp em gái cướp được nhà người tuyết.
Vì thế hai nam nhân một già một trẻ trước sau, giống như lái xe, bạn vượt qua tôi, tôi vượt qua bạn, giằng có một đoạn đường dài.
Mới đầu Tần Sùng Lễ không đổi tốc độ, Lục Kha Thừa cảm thấy chính mình có ưu thế.
Nhưng mà sau khi giằng co thật lâu, Lục Kha Thừa dần giảm tốc độ, rất khó để tăng tốc, nhưng Tần Sùng Lễ vẫn đều như cũ, giống như không hề mệt.
Lục Kha Thừa bắt đầu mệt mỏi, thở hổn hển, nửa đùa nói: “Linh Linh, em về sau ăn ít socola được không, anh trai không thể kéo nổi em.”

Tiểu Lục Linh ngoan ngoãn bị nói như vậy cũng không tức giận.
Bé chỉ là chơi rất vui vẻ, cảm thấy mình với Miên Miên ngồi trên ván trượt được người lớn lôi thật thú vị.
Bé cười vui vẻ, còn thúc giục Lục Kha Thừa: “Ca ca anh nhanh lên, nhanh lên nào!!!”
Tần Sùng Lễ tuổi trẻ chịu giáo dục tinh anh bao gồm cả đặc huấn thể lực.
Càng là danh môn vọng tộc lâu đời, càng chú trọng bồi dưỡng hậu bội toàn diện.
Thân thể là quan trọng nhất của giới tư bản, đạo lý này bọn họ đều hiểu.
Người thuộc thế hệ Tần Sùng Lễ đều được huấn luyện quân sự hơn một năm, chẳng qua tới lứa của Tần Hoài Dữ, xã hội phát triển nhanh chóng, quan niệm giáo dục không chủ trương quá hà khắc đối với con, quy củ này của Tần gia cũng dần biến mất.
Cho nên Tần Hoài Dữ và Tần Mục Dã đều không biết thể lực cha mình vững vàng như vậy.
Lục Kha Thừa cuối cùng cũng bị cách ra một khoảng xa.
Anh không khỏi cảm khái: “Thể lực của chú Tần cũng quá tốt đi, là mỗi ngày đều kiên trì tập luyện thể hình sao?”
Thật ra thể lực của Lục Kha Thừa cũng coi như không tồi, sinh hoạt tự giác, không có sa đọa như Tần Mục Dã.
Chỉ là năng lực có thể bảo trì trên địa hình băng tuyết là kết quả của tuổi trẻ đặc huấn, không phải là hiệu quả của người hằng ngày tập thể hình có thể với tới.
Người xem đều vô cùng kinh ngạc cảm thán ———–
[ Qúa mạnh rồi! Đây là người giàu nhất sao? ]
[ Tần Sùng Lễ vô địch, đã bỏ xa Lục Kha Thừa. ]
[ Phục, đại khái chính là người ưu tú đi, đã 47 tuổi thể lực còn tốt hơn với thanh niên. ]
[ Ô ô ô tôi cũng muốn có người cha như Tần phú hào thể lực lớn lại giàu có! ]
[ Hahaha, chị gái đi ngủ đi, trong mộng cái gì cũng có. ]
[ Tần Sùng Lễ thật mạnh mẽ, cố lên cố lên, giúp Tiểu Miên Miên của chúng ta cướp được nhà ăn vặt !!! ]
[ Xông lên đi!!!! A, Miên Miên rớt! ]
[ Hahaha, trời ạ, Tiểu Miên Miên bị rơi mất rồi??? ]
Một tại nạn ngoài ý muốn xảy ra trong cuộc cạnh tranh.
Tiểu Miên Miên mặc áo khoác lông vũ và quần bông dày, đầu mang một cái mũ len trắng không cẩn thận rơi từ ván trượt xuống.
Cũng may là tuyết mềm, quần áo cũng dày, cũng không rơi quá mạnh, giống như quả bóng cao su lăn từ phía trên xuống.
Miên Miên ngồi trên đó nghênh đón từng trận gió lạnh, bé bị thổi đến choáng váng.
Sau khi ngã xuống cũng chưa phản ứng kịp, ngây ngốc ra vài giây, mới thấy rõ Tần Sùng Lễ vẫn đang kéo theo ván trượt trống rỗng chạy đi.
Tiếng cười vang ầm ——-
[ Tần phú hào! Con gái ngài bị rơi rồi! ]
[ Hahaha tới nhà đồ ăn vặt, nhưng con gái lại mất tích. ]
[ Miên Miên đội mũ quá dễ thương, thật muốn sờ. ]
[ Tổ chương trình làm người đi! Tần phú hào vất vả lên đường, cũng không có ai nhắc nhở ông ấy! ]
[ Cha Tần làm tôi cười chết mất, ngài không phát hiện ván trượt nhẹ đi sao hahaha. ]
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.