Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 48:
Tiểu Miên Miên bị gió lạnh thổi choáng váng ngồi trên nền tuyết. Mũ trắng, bộ quần áo màu đỏ, đặc biệt chói lóa trên nền tuyết trắng.
Cảnh tượng đáng yêu đến mức phải nhổ sữa!!! Tổ quay phim làm sao có thể nhắc nhở Tần Sùng Lễ!
Đương nhiên là chia thành hai nhóm, có một trợ lý quay phim ngồi trên tuyết quay cận cảnh Miên Miên, quay bé lung lay như quả bóng cao su, đáng yêu đến cực hạn.
Một người khác chạy tới quay cận cảnh biểu cảm mãnh liệt của Tần Sùng Lễ.
Hai cái hình ảnh tương phản rõ rệt, người xem phát sóng trực tiếp cười không ngừng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao thì cũng là lần đầu tiên Tần Sùng Lễ tham gia chương trình tạp kỹ, không quen với việc máy quay gần mình như vậy, cảm thấy không thoái mái trong quá trình quay, tốc độ cũng tự nhiên chậm lại một chút.
Sau vài giây cảm thấy có cái gì đó không ổn, trong tiềm thức quay đầu lại, ánh mắt không kịp phòng bị mà dừng lại trên người đứa nhỏ màu đỏ ở phía xa.
Tần Sùng Lễ tuy rằng thể lực rất tốt, nhưng đi lâu trong gió lạnh và tuyết, đầu óc cũng có chút ngốc.
Nhìn đứa nhỏ ở xa như vậy, ông lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhìn tấm ván đã sớm trống rỗng.
Ông sửng sốt, lập tức nhìn kỹ lại, lúc này mới xác nhận bánh bao màu đỏ nơi xa kia thật sự là bánh bao nhỏ nhà mình.
Sao lại rơi mất rồi????
Tần Sùng Lễ ngẩn ra, chạy nhanh trở lại, chạy một đoạn khá dài, mới khom lưng ôm Miên Miên lên.
Ông ôm đứa nhỏ vỗ lớp tuyết đọng trên quần áo, hoảng hốt hỏi: “Con sao rồi? Ngã có sao không? Trên người có đau chỗ nào không?”
Miên Miên vẫn mở to mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm ông một lúc.
Nhân viên công tác phía sau không nhịn được cười thành tiếng.
Miên Miên dường như đã hiểu được chuyện gì xảy ra, nhưng bé thật sự không nhớ mình ngã như thế nào.
Có thể là Tần Sùng Lễ đi quá nhanh, bé ngã liền phát ngốc, hoàn hồn lại đã thấy mình ngồi trên nền tuyết.
Miên Miên ở Yến Kinh chưa bao giờ thấy tuyết đọng dày như vậy, lần đầu tiên thấy, cảm thấy rất thú vị.
Bé phản ứng chậm nửa nhịp cười khúc khích: “Không đau! Chơi rất vui nha, cha thối chạy thật nhanh, còn nhanh hơn Lục ca ca, Miên Miên không để ý một chút, liền rơi mất…..”
Tần Sùng Lễ xác nhận bé không sao mới nhẹ nhàng thở ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ đến còn tranh giành nhà, ôm bé chạy nhanh về phía trước, đem đặt bé trên ván trượt.
Miên Miên có thể là bị gió thổi đến mơ hồ, không được thanh tỉnh cho lắm, cũng không còn sức lực gì.
Vốn dĩ mềm mại, lúc này ngồi lại trên ván trượt lắc một cái mềm như quả bóng kem sẽ tan chảy bất cứ lúc nào.
Tần Sùng Lễ cong lưng, lấy tay đỡ bé, cố gắng nâng bé dậy.
Nhưng bé vẫn là dáng vẻ lung lay sắp đổ.
Thoạt nhìn đáng yêu lại bất lực.
Tần Sùng Lễ lộ ra vẻ lo lắng.
Tấm ván trượt này cũng không phải ván trượt thật sự, rõ ràng là được đội ngũ chương trình đặc biệt chế tác cho phần chơi này, thật ra giống như một cái rổ, để bạn nhỏ ngồi bên trong.
Dựa theo tốc độ bình thường chắc chắn sẽ không rơi xuống, nhưng bọn họ tăng tốc chạy, hơn nữa Miên Miên là tiểu gia hỏa nhỏ nhẹ, trọng lượng không có bao nhiêu, nếu đáy ván chạm phải vật gì đó cứng một chút, bé sẽ bị bay ra.
Dựa theo bản đồ đường đi và bảng chỉ dẫn thì ít nhất còn nửa đường, nếu chậm chạp đi qua, khẳng định là không đoạt được.
Tần Sùng Lễ theo bản năng hỏi: “Có đồ vật kiểu dây thừng gì không?”
Ông không ôm nhiều hy vọng, chỉ là thuận miệng hỏi.
Không nghĩ tới đạo cụ của tổ chương trình đúng là chuyên nghiệp, đủ các loại đạo cụ, rất nhanh tìm một cây dây thừng đưa cho ông.
Tần Sùng Lễ vừa muốn lộ ra nụ cười vừa lòng, vẻ mặt liền đông cứng lại.
Ông cau mày: “Không còn loại dây nào khác sao?”
Trợ lý đạo cụ nói: “Không có đâu, cũng chỉ có loại này, Tần tiên sinh ngài muốn làm gì vậy?”
Dây thừng tổ đạo cụ đưa chính là loại dây thừng bình thường dùng để buộc đồ vật, tuy rằng chắc chắn, nhưng cũng rất thô.
Nếu để đứa nhỏ bắt lấy dây thừng này, đi một đoạn đường tay chắc chắn bị bào mòn.
Tần Sùng Lễ trầm tư một lát, đột nhiên tìm được cách.
Ông không hề chần chờ lấy chiếc khăn quàng cổ mình ra, ngồi xổm buộc khăn vào cái gậy đằng kéo đằng trước, thắt nút, tự chế thành cái dây cương mềm mại giản dị.
Ông đem “dây cương” nhét vào tay bánh bao nhỏ, dặn dò: “Con nắm chặt cái này, không được buông tay, nếu như không còn sức cầm được thì gọi cha, chúng ta dừng lại nghỉ một chút.”
Bình luận thân thiện không thôi ———
[ Tôi bị cảm động rồi! Ô ô ô, có tuổi rồi hốc mắt nóng quá, mũi xót, cha Tần ấm áp yêu thương khuê nữ nhá. ]
[ Cha nhà giàu nhất đúng là rất cẩn thận, biết bé gái làn da mỏng, không thể để bé cầm dây thừng thô như vậy. ]
[ Địa hình băng tuyết thế này, Tần Sùng Lễ không có mặc áo khoác, nhìn không thể nào giữ ấm nha, cũng chỉ dựa vào khăn quàng cổ chống lạnh, cảm giác lạnh cả cổ. ]
[ Nhóc con quá đáng yêu, làm sao cha có thể không yêu bé, thật sự phu nhân quá biết sinh. ]
………..
Miên Miên ngoan ngoãn gật đầu, tay cũng nắm chặt khăn quàng cổ.
Tần Sùng Lễ bắt đầu dùng sức, ở lại chỗ này nghỉ ngơi ba phút ngắn ngủi, thể lực có tốt hơn chút, tiếp tục vững vàng đi về phía trước.
Tổng thể mà nói là Tần Sùng Lễ tốc độ rất nhanh.
Nhưng mà bởi vì ở giữa Miên Miên bị rơi, Tần Sùng Lễ không thể không trở về nhặt khuê nữ, vừa đi vừa về chậm trễ không ít thời gian.
Cuối cùng vẫn là Lục Kha Thừa chạy đến nhà người tuyết trước, Tần Sùng Lễ theo sát phía sau đuổi theo.
Lục Linh đặc biệt cao hứng mà bò xuống từ ván trượt, nhảy nhót ôm Miên Miên từ phía sau: “Anh trai chị thắng rồi! Miên Miên em cũng thích nhà người tuyết đúng không? Chúng ta ở cùng nhau đi!”
Miên Miên nâng cằm nhìn nhà người tuyết đáng yêu, đúng là khá xinh đẹp, nhưng mà…. Đây không phải nhà đồ ăn vặt mà bé muốn nhất.
Miên Miên thành thật thú nhận: “Nhưng em thích ngôi nhà bên trong có màu hồng nhạt cơ, có rất nhiều đồ ăn ngon.”
Tần Sùng Lễ lúc này cũng hiểu được Lục Linh nhìn trúng nhà người tuyết, cũng không phải nhà đồ ăn vặt Miên Miên muốn.
Ông dở khóc dở cười, đành đứng đó nghỉ một lúc.
Lục Kha Thừa kinh ngạc, vừa thở hổn hển, vừa ngồi xổm xuống hỏi Miên Miên: “Em và chú Tần ngay từ đầu là muốn ngôi nhà bên cạnh kia? Bên trong có đồ ăn vặt sao?”
Miên Miên gật đầu: “Đúng rồi, thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon, em chưa từng ăn qua.”
Lục Kha Thừa trước mắt tối sầm, suýt nữa tắc thở.
“Trời ạ, chúng ta đây là đoạt cô đơn à?”
Nhân viên công tác đều cười.
Lục Kha Thừa tức giận đến bật cười.
Bởi vì ở trên băng tuyết lâu như vậy, anh mệt thở hổn hển, cười không nổi.
Tần Sùng Lễ cũng nhịn không được cười thành tiếng: “Thật đúng là, đoạt cô đơn, ta cho rằng Lục Linh cũng thích cái đồ ăn vặt kia.”
Lục Kha Thừa đã không nói nên lời : « Chú Tần, tầm quan trọng của việc nói chuyện đây. »
Hai đứa nhỏ mặc quần áo màu đỏ đều cảm thấy mỹ mãn đạt được nhà mình muốn, cũng cười rộ lên, không khí vui vẻ yên bình.
Màn hình lại tràn đầy tiếng cười ————
[ Hahahahaha, tôi cười lăn lộn trên đất. ]
[ Thừa tổng và Tần phú hào mạnh mẽ như hổ, tranh giành hai cái nhà. ]
[ Thực sự đoạt cô đơn hahahaha. ]
[ Tuy rằng cha Tần phú hào rất khỏe, lại điềm tĩnh, chu đáo, nhìn ưu tú hơn Tần Mục Dã rất nhiều, nhưng không biết vì sao, tôi lai cảm thấy hai cha con họ có chỗ giống nhau. ]
[ Đương nhiên giống nhau, đều khờ không giải thích được. ]
[ Nhóm cha con Tần gia mạnh mẽ, tôi bắt đầu tò mò phong cách hai anh trai khác của Tiểu Miên Miên là gì. ]
***** Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Miên Miên và Lục Linh đều được đến ngôi nhà lý tưởng của mình.
Ngược lại Phó Trạch Ngôn bên này có chút thê lương.
Bé thật sự quá sợ hãi, hơn nữa lại rẽ vào hướng bất đồng đối với các bạn khác, Phó Trạch Ngôn cảm giác phía sau mình càng ngày càng có vẻ trống vắng yên tĩnh.
Nhìn thoáng qua, khắp nơi đều có tuyết trắng xóa, không thấy được nhà ở, cũng không thấy được bóng người.
Phía sau tuy rằng có mấy nhân viên công tác, nhưng bọn họ không cao không mập, hoàn toàn không có lực uy hiếp với Tần Mục Dã gần 1m9.
Tiểu Phó rất có ý thức an toàn, bé cảm thấy nếu đại ma vương Tần Mục Dã vươn móng vuốt ma quỷ tới bé, nhân viên công tác sẽ không thể cứu được bé….
Ô ô ô.
Càng ngày càng tĩnh.
Tần Mục Dã càng đi càng mệt, thể lực anh không bằng một phần ba Tần Sùng Lễ, xem như là tốt hơn xíu với Hoàng Uy Châu và Phó Sâm đã bỏ cuộc.
Cậu bé này lại an tĩnh như gà, khiến anh có chút mê man, quá mệt mỏi liền đặt mông ngồi xuống.
Anh vuốt lại mái tóc lòa xòa trên trán : « Haizzz, nhóc con, em còn chưa trả lời anh đâu, em rốt cuộc thích căn nhà nào vậy ? »
Hoàng hôn đến, trời bắt đầu tối sầm.
Tiểu Phó cuối cùng không nhịn được khóc nức nở lên : « Em, em không muốn nhà, em muốn cha ! Em muốn cha em, cha em đi đâu vậy, ô oa—–«
Tần Mục Dã đột nhiên bị bé khóc lớn làm cho giật mình.
Anh bị tiếng khóc quấy nhiễu ngược lại đại não lại càng thanh tỉnh hơn chút.
Anh bắt đầu mơ hồ nhận ra đứa nhỏ này giống như có chút sợ anh ?
Tần Mục Dã là một thần tượng được hành chục triệu fans theo đuổi sững sờ, anh mờ mịt hỏi : « Sao em lại khóc ? Anh làm em sợ sao ? Cha em ở chỗ đó, bởi vì địa hình tuyết quá khó đi, chúng ta cướp được nhà sau đó còn phải quay lại chơi trò khác, vừa đi vừa về là sợ cha em mệt, cho nên trưởng thôn mới để ông ấy ở lại. »
Đây là lần đầu tiên sau khi tiếp nhận ván trượt Tần Mục Dã nghiêm túc nói chuyện với cậu bé.
Đứa trẻ 6 tuổi nói ấu trĩ thì cũng ấu trĩ, nói thành thục…. tóm lại so với bạn nhỏ ba bốn tuổi có ý thức logic hơn chút.
Tần Mục Dã nghiêm túc nói chuyện với bé, đánh gãy tiếng khóc của Phó Trạch Ngôn.
Bé dùng bàn tay không sạch sẽ lắm lau đi nước mắt, đột nhiên nhớ tới mình là một cậu bé, không thể tùy tiện khóc trước màn ảnh, sẽ bị cười nhạo.
Phó Trạch Ngôn không khóc, yếu ớt nói : « Tần ca ca…. Anh thật sự là tới giúp em đoạt nhà sao ? »
Tần Mục Dã gãi đầu : « Nếu không thì sao ? »
Hiện tại anh càng hiểu rõ Phó Trạch Ngôn thực sự sợ hãi anh.
Anh vô cùng hoang mang, bắt đầu suy nghĩ về cách diễn của mình.
Trong nghề đều đánh gia kỹ thuật diễn của anh ấy cũng ổn, xem như có thiên phú, không gượng gạo trong diễn xuất.
Nhưng tác phẩm của anh đều không thể đoạt giải, có cảm giác nửa vời.
Chẳng lẽ là bởi vì anh luôn diễn nhân vật nam chính tử tế, thật ra không thích hợp với ngoại hình của anh ấy ?
Một người nam nhân như anh thích hợp đóng vai phản diện hơn sao ?!
Tần Mục Dã trầm ngâm.
Phó Trạch Ngôn nhìn Tần Mục Dã đang ngây ngô chân thành, không khỏi hoài nghi thế giới này có phải xuất hiện lỗi gì đúng không ?
Chẳng lẽ Tần Mục Dã không phải đại ma vương sao ?
Bé kiên cường lau nước mắt, lấy hết can đảm nói : « Chúng ta tiếp tục lên đường đi, thật xin lỗi ca ca, em không nên khóc. »
Tần Mục Dã thấy đứa nhỏ rất hiểu chuyện, cũng không đành lòng, anh duỗi tay xoa đầu cậu bé, cổ vũ nói : « Được, chúng ta cố lên, tranh thủ giành cho em cái nhà tốt, em đừng khóc nữa, chốc nữa trở về là có thể nhìn thấy cha em, nam tử hán phải kiên cường ! »
Tần Mục Dã lôi bé trượt tuyết một đường.
Đi ngang qua mấy nhà đều đã bị bá chiếm.
Ngôi nhà Nhật cổ kính gần nhất bị Hoàng Uy Châu và Khương Khương chiếm lấy.
Ngã rẽ cách vách ngôi nhà hai tầng kiểu Tây đã bị Uông Phỉ và Tiểu Đại Lị nhanh chân chiếm lấy.
Một con đường xa xôi khác là phương hướng Miên Miên và Lục Linh đi, Tần Mục Dã đoán mặc kệ các bé muốn cướp cái nào, nếu đi qua, khẳng định chính là mỗi người một nhà, không có khả năng lại lăn lộn một chuyến về đường cũ.
Ngôi nhà duy nhất còn dư lại là một căn nhà có vài con nai trong sân.
Ngôi nhà chỉ được chụp bên ngoài, không nhìn thấy được hoàn cảnh bên trong, nhưng nếu không lựa chọn, chỉ có thể sống ngoài tuyết.
Tần Mục Dã nhanh chóng chạy tới.
Nhà nai con đơn độc nằm trong một lối rẽ, không phải xa nhất, nhưng cũng không phải rất gần.
Vừa lúc đuổi kịp bầu trời trở nên tối hơn, Tiểu Phó kiên cường được một lúc, vẫn không nhịn được lo lắng.
Bé cảm thấy Tần Mục Dã giống như muốn kéo bé tới một nơi thần bí hoang tàn vắng vẻ nơi núi sâu rừng già để bán đi.
Không đúng, nơi này không có người, không thể bán được.
Có thể là muốn đem bé ném vào trong sơn động của dã thú.
Phó Trạch Ngôn run bần bật hướng nhân viên công tác hỏi: “Chú dì, nơi này…. Có dã thú sao?”
Người quay phim nghẹn cười, lắc đầu: “Chú không biết, con hỏi Mục Dã ca ca xem.”
Nhân viên nhóm công tác đều là lần đầu tiên tiếp xúc Phó Trạch Ngôn, không nghĩ tới nhãi con diện mạo tinh xảo đẹp trai thế mà là tiểu gia hỏa nhát gan.
Mọi người đều cảm thấy bé đáng thương lại khôi hài.
Nhịn không được muốn trêu chọc bé.
Tần Mục Dã không hiểu được vì sao một đứa con trai lại có thể nhát như vậy.
Anh quay đầu nhìn bé, ra vẻ nghiêm túc: “Dã thú sao? Đương nhiên là có, không nghe được từng đợt âm thanh ngao ô ngao ô sao, chính là tiếng kêu của sói hoang!”
Phó Trạch Ngôn mở to hai mắt nhìn: “Thật…. thật sao?”
Tần Mục Dã hạ mắt: “Tự em nghe xem.”
Tiểu Phó quá mức hoảng sợ lập tức cảm thấy nơi xa truyền đến âm thanh ngao ô căn bản không hề tồn tại.
Bé nhảy lên từ ván trượt, lăn một cái chui vào lòng ngực đại ma vương, hai bắp chân chặt chẽ ôm lấy anh: “Đừng Tần ca ca, đừng đem em cho sói hoang ăn, ô ô ô………”
Khán giả cười đến bùng nổ ———
[ Nhóc con đáng thương, hahahaha tôi thật sự không phải cố ý cười, thật sự rất đáng thương, quá buồn cười hahahaha. ]
[ Tần Mục Dã thật quá đáng, tôi chỉ muốn nói: Làm tốt lắm! ]