Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 46:
Tần Sùng Lễ cân nhắc một lúc cuối cùng lên tiếng: “Ừm….. đã sẵn sàng rồi, chắc là bọn họ….. sẽ vui vẻ?”
Tần Sùng Lễ là hào môn, từ nhỏ đã chịu giáo dục tinh anh, xuất sắc về mọi mặt, nhiều năm trên thương trường bày mưu lập kế, chắc chắn là nhân vật có quyền lực.
Nhưng mà chương trình thực tế lại rơi đúng vào điểm mù kiến thức của ông.
Bình thường là nhà tư bản ăn nói đĩnh đạc ở các hội nghị kinh doanh quốc tế được vạn người chú ý, giờ phút này lại lắp bắp, nói một câu không hề tự tin.
Trợ lý đạo diễn nể tình mà cười mỉm: “Tin chắc rằng Mục Dã và Miên Miên nhất định sẽ vô cùng kinh hỉ, mà các khách mời khác cũng sẽ bởi vì ngài đến mà hưng phấn!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Sùng Lễ duy trì một nụ cười lịch sự, khuôn mặt gần như chết đứng.
Thực ra giờ phút này tâm lý của ông vô cùng ổn định, bởi vì ông cho rằng tổ chương trình sẽ hoàn toàn dựa theo quy trình. Giai đoạn này sẽ không phát sóng trực tiếp hình ảnh của ông, mà sau khi xuống máy bay đến trấn nhỏ Hokkaido mới phát sóng trực tiếp.
Ông ấy không ngờ rằng…….
Ekip chương trình đã cho máy quay ông phát sóng trực tiếp, trang phát sóng trực tiếp của khán giả trực tiếp hiện lên gương mặt đẹp trai ngơ ngác và ngượng ngịu của ông ấy.
Giờ phút này khán giả đều hưng phấn ———–
[ Đây khách mời bí ẩn?! Đã công khai rồi sao? Tần phú hào??! ]
[ Xem ra mấy năm nay hoàn cảnh kinh tế trong nước thật sự đình trệ nha, nhà giàu nhất cũng đến chương trình tạp kĩ làm việc? ]
[ Quan điểm lầu trên thật là có độc, tài sản hàng tỉ của Tần Sùng Lễ, kinh doanh chương trình tạp kĩ cũng quá khoa trương rồi, kinh tế dù có đình trệ đến mức nào cũng sẽ không đi. ]
[ Là vì tẩy trắng sao?? Tôi nhớ rõ mấy ngày trước trên hot search nhìn thấy tai tiếng ngoại tình của ông ấy, hình như là cùng với một nữ minh tinh? ]
[ Nửa tẩy trắng nửa kiếm tiền, phú hào nhiều tiền cũng không ngại kiếm thêm nha, mấy năm nay gia tộc dầu mỏ đều kiếm tiền trong chương trình tạp kĩ. Tần Sùng Lễ cũng tham gia có gì kì quái? ]
[ Lầu trên nói âm dương quái khí không thích hợp nha, bình luận hình như lẫn vào cái gì đó rất kỳ quái. ]
[ Thủy quân sao? Chủ đề chính của chương trình là sinh hoạt gia đình của nam nhân, Tần phú hào người ta bận rộn như vậy, bớt thời giờ đi cùng con gái con trai tham gia chương trình, tăng thêm tình cảm không được sao? ]
[ Người qua đường tỏ vẻ chờ mong chương trình kỳ này nha, Tần phú hào nhìn qua mười ngón tay không chạm nước, thật sự có thể làm việc nhà sao? ]
[ Hahaha Tần Mục Dã chắc là rất vui vẻ, cha đã tới để đứng sau anh ấy. ]
Biểu tình Tần Sùng Lễ cô đơn được phóng đại trên màn ảnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phát sóng trực tiếp còn mơ hồ nghe thấy ấm thanh ríu rít của các bạn nhỏ.
Tần Sùng Lễ cô độc càng có vẻ khôi hài, khán giả cũng cười rộ lên ————
[ Cha già trông rất cô đơn. ]
[ Tần phú hào: Nhân loại buồn vui cũng không liên quan, tôi chỉ cảm thấy bọn họ ồn ào. ]
[ Hahaha tôi đã gấp không chờ nổi xem Tần Mục Dã và cha ở chung, phong cách hai cha con hoàn toàn không thống nhất nha. ]
………
Sau khi bay được một giờ, hai nhóc con cuối cùng chơi đến mệt mỏi, mơ màng nằm xuống nghỉ ngơi.
Tần Mục Dã và Lục Kha Thừa chơi game cũng mệt mỏi.
Nói đúng ra……..
Là Lục Kha Thừa mệt mỏi.
Lục Kha Thừa uống một ngum nước trái cây, mệt mỏi nói: “Chúng ta nghỉ một lát đi.”
Tần Mục Dã thấy anh ấy thật sự mệt nhọc, gật đầu hiểu ý: “Được nha, vậy anh nhắm mắt một chút, tôi đi tìm một bộ phim để xem.”
Lục Kha Thừa vừa đeo bịt mắt để nghỉ ngơi, Tần Mục Dã lại lẩm bẩm: “Cũng mới đánh vài ván? Sao lại mệt mỏi rồi? Bình thường tôi nghỉ ngơi liên tục đánh 8 tiếng cũng chưa cảm thấy mệt, thể lực của Thừa tổng không được rồi.”
Lục Kha Thừa lười tiếp chuyện, tự động che chắn khi nghe thấy, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Khán giả lại được trận cười bò. ———-
[ Khakhakha các người nghe Tần Mục Dã đang nói tiếng người sao? ]
[ Chơi Dao Dao không cần tay 8 tiếng cũng không thể mệt mỏi, Thừa tổng chính là một đánh năm đấy. ]
[ Nói bậy! Dã ca rõ ràng có dùng tay, không thấy được anh ấy còn chơi Thái Văn Cơ sao! ]
[ Cái gì mà một cân năm rõ ràng là một cân chín, đau lòng Lục Kha Thừa, đối thủ cao cấp như vậy, đồng đội lại ăn khớp như vậy, thật thảm. ]
[ Thừa tổng rất mạnh nha, che giấu biểu hiện rồi, thật dễ dàng ghép đôi với đồng đội cùi bắp. ]
[ Đem MVP đánh bại đối thủ, tôi là cục trưởng có quyền lên tiếng, cơ chế đánh đôi vương giả chỉ là rác rưởi. ]
[ Mã Khả của Thừa tổng quá đẹp trai, ô ô ô thật hâm mộ Dã ca, tôi cũng muốn có một người cha mang tôi đi lên đỉnh cao. ]
[ Chị gái lầu trên, bạn sợ là chưa thấy qua Thừa tổng chơi Luna đâu, Thừa tổng chơi Luna mới thật sự là đẹp trai! ]
[ Thừa tổng có rảnh thì livestream chơi game đi, tôi nhất định sẽ tặng xe thể thao tên lửa lớn. ]
……….
Miên Miên và Lục Linh ngủ chưa đến một tiếng đã tỉnh.
Vừa lúc mọi người bắt đầu dùng bữa trên máy bay.
Tiểu Lục Linh đô đô không hài lòng lắm với đồ ăn, ăn một ít đã nháo muốn ăn đồ ăn vặt mình mang theo.
Lục Kha Thừa cũng chiều bé: “Ăn đi, các em ăn nhiều một chút, không chừng đến trấn nhỏ lại phải nộp lên hết, em cầm đi chia cho Miên Miên và Trạch Ngôn cùng nhau ăn.”
Lục Linh rất hào phóng, cho Phó Trạch Ngôn ngồi trong góc âm thầm quan sát rất nhiều đồ ăn vặt.
Phó Trạch Ngôn cảm động nhìn bé: “Cảm ơn em Linh Linh.”
Miên Miên cũng đem đồ ăn vặt chia cho mọi người, đồ ăn vặt là mẹ chuẩn bị, bởi vì biết tới Hokkaido cũng không thể ăn, liền tùy ý chuẩn bị một chút, không có để ý số lượng.
Miên Miên thích nhất là pudding dâu tây, nhưng chỉ có hai cái.
Miên Miên đã cho Lục Linh một cái, cái còn lại đang do dự đặt trong tay.
Đồ ăn vặt khác đều có thể chia sẻ, chỉ duy nhất pudding dâu tây…… là bé thích nhất.
Tần Mục Dã nhìn thấy dáng vẻ em gái rồi rắm, yên lặng ở một bên xem kịch hay.
Anh cũng muốn biết đứa bé đến cùng có bỏ được pudding dâu tây duy nhất đưa cho Phó Trạch Ngôn không.
Bánh bao nhỏ trong lòng rối bời.
Bé đầu tiên nhìn Phó Trạch Ngôn một cái, trong lòng nghĩ anh trai nhỏ này cũng không thân với bé, không phải bạn thân thì không cần đưa cho anh ấy pudding bảo bối.
Nhưng lại cảm thấy không tốt lắm, bé lại theo bản năng nhìn Lục Linh.
Hmmm…… Phó Trạch Ngôn tuy rằng không thân với bé, nhưng về sau khả năng sẽ là bạn trai của Linh Linh, bé với Linh Linh là chị em, cho nên anh ấy chính là anh rể mình.
Đối với anh rể quá keo kiệt cũng không thích hợp….
Đứa nhỏ hạ quyết tâm, bàn tay mập mập đưa pudding dâu tây yêu quý của mình đưa cho Phó Trạch Ngôn.
“Trạch Ngôn ca ca, mời anh ăn nè.”
Phó Trạch Ngôn mở to hai mắt nhìn, cái tóc trên trán cũng đều dựng đứng lên.
Bé nơm nớp lo sợ nhìn đứa nhỏ ba tuổi đầu trước mặt, run rẩy nói: “Cảm, cảm ơn……”
Tần Miên Miên mời bé ăn đồ ăn, bé đương nhiên ngoài ý muốn.
Nhưng bé không dám từ chối.
Kết cục của từ chối Tần Miên Miên, ở trong mộng bé đã trải qua quá nhiều lần.
Đây tuyệt đối là tiểu ma vương bá chủ.
Khán giả cũng đang ăn dưa. ———-
[ Đây là pudding dâu tây Tiểu Miên Miên thích nhất nha! ]
[ Đúng đúng đúng, Tần Mục Dã đăng Weibo, anh ấy nói em gái gần 3000 đồ ăn vặt, độc sủng pudding dâu tây. ]
[ Bộ dáng luyến tiếc của Miên Miên rất đáng yêu aaaaa, bạn nhỏ Phó Trạch Ngôn quá hạnh phúc, có thể ăn pudding Miên Miên đưa! ]
Miên Miên nếu đã đưa cũng không đổi ý, bé quay trở lại chỗ của mình, chuẩn bị tiếp tục ăn đồ ăn vặt khác.
Tiểu Lục Linh tinh mắt phát hiện Miên Miên không còn pudding nào khác.
Bé chớp mắt hỏi: “Miên Miên, em không có pudding dâu tây sao?”
Miên Miên: “Mẹ chỉ mang cho em hai cái, không sao đâu, em về nhà lại ăn, trong nhà có rất nhiều luôn.”
Tiểu Lục Linh nhìn ly pudding đã bị mình ăn thấy đấy, lại nhìn Phó Trạch Ngôn bên cạnh muốn mở…..
Trong đầu của bé chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Không được! Không thể! Đó là pudding dâu tây Miên Miên yêu nhất! Miên Miên không thể không được ăn!!!
Lục Linh trực tiếp nhảy khỏi ghế bằng đôi chân củ cải mum múp, chạy đến bên Phó Trạch Ngôn, nhanh như chớp cướp lấy ly pudding Phó Trạch Ngôn mới kịp xé một ít.
Bé nghiêm trang nói: “Rất xin lỗi Trạch Ngôn ca ca! Đây là thứ Miên Miên thích nhất, em có thể đưa cho anh tất cả đồ ăn vặt, khoai tây lát của em ăn rất ngon, có năm loại, anh tùy ý chọn nha!”
Phó Trạch Ngôn thậm chí còn chưa thấy rõ, pudding trong tay đã về tới tay Miên Miên.
Miên Miên cũng chưa phản ứng lại, ngơ ngác nhìn pudding trên tay.
Lục Kha Thừa nhìn thấy tất cả, nhịn cười, kiên nhẫn giải thích với Lục Linh: “Linh Linh, như vậy không được, Miên Miên đã đưa cho Trạch Ngôn, cái pudding này là của Trạch Ngôn, em không thể cướp đi như vậy.”
Tần Mục Dã vốn dĩ cao hứng nhìn thấy em gái nhà mình muốn ăn mà không được, ở bên cạnh hát đệm: “Nhưng mà, cho người ta là cho người ta, Linh Linh không biết ở nhà em ấy đã ăn một tấn pudding dâu tây, lại ăn nữa cả người đều biến thành pudding, đưa cho Trạch Ngôn ăn đi.”
Lục Linh luôn đối với người ta hào phóng cũng biết vừa rồi mình rất bá đạo, nhưng bé không muốn thấy Miên Miên không được ăn pudding mình thích nhất…….
Bé ủy khuất chu mỏ: “Nhưng đó là thứ Miên Miên yêu nhất, em có thể đưa đồ ăn vặt tất cho Trạch Ngôn ca ca…..”
Phó Sâm vội vàng hòa giải: “Linh Linh nói không sai, Miên Miên ăn đi, hai em gái nhỏ thật ngoan, pudding nhỏ vốn dĩ để bé gái ăn, tiểu tử thối Trạch Ngôn ăn pudding cái gì nha!”
Phó Trạch Ngôn nhìn Tiểu Lục Linh ấm áp ngọt ngào vừa nãy hiện tại lại đối với Tần Miên Miên giống như tiểu nãi cẩu……
Ánh mắt mê man, cảm thấy phương hướng có chút không thích hợp.
Là bởi vì còn quá sớm sao?
Ở trong mộng, Lục Linh vẫn luôn thích bé, từ lúc hiểu biết bé cũng chưa từng có tâm tư thích một người. Sau đó Lục Linh dần nhận ra khuê mật là một nữ nhân độc ác, cũng xa cách với Tần Miên Miên.
Hóa ra Lục Linh 4 tuổi rưỡi, vẫn là tiểu nãi cẩu của Tần Miên Miên.
Phó Trạch Ngôn lo lắng, bé không muốn thấy Lục Linh bị thương.
Cả đám cười ra nước mắt. ———–
[ Hahaha Linh Linh thật tuyệt tình, vừa ở sân bay còn khen anh trai nhỏ đẹp. ]
[ Tiểu Lục Linh : Anh trai có đẹp đến mấy cũng không bằng Miên Miên nhà ta, Miên Miên là đáng yêu nhất thiên hạ ! ]
[ Cặp khuê mật, vừa ngọt vừa đáng yêu, đều muốn đem các bé đưa về nhà. ]
[ Cậu bé thì tính là gì, chị em mới là chân ái, tôi khóa Miên Miên bảo bối và Linh Linh bảo bối !!!! ]
…………
Thời gian trôi rất nhanh, nháy mắt đã bay được hơn ba tiếng.
Đám nhóc con cũng không mệt nhọc, cùng nhau ngồi xem heo Peppa.
Lục Kha Thừa nhìn giờ, không tới 40 phút nữa là hạ cánh rồi, anh nhìn Lục Linh vừa rồi ngủ rối loạn đầu tóc, chuẩn bị cởi ra buộc lại lần nữa cho bé.
Lục Linh nhìn Miên Miên, đưa ra yêu cầu : « Anh trai, em muốn bím tóc nhỏ như của Miên Miên. »
Lục Kha Thừa mỉm cười : « Có thể, hai em hôm nay đều mặc đồ đỏ, kiểu tóc cũng đổi thành giống nhau, cũng tốt. »
Ngón tay thon dài của Lục Kha Thừa linh hoạt, thật ra trước khi tham gia chương trình, cũng chưa từng tự tay buộc tóc cho em gái mình, chỉ xem mẹ và bảo mẫu nhìn vài lần.
Anh chỉ cảm thấy không có gì khó khăn, lúc ghi hình kỳ đầu, anh lên mạng tìm video hướng dẫn, sau đó thực nghiệm trên đầu em gái, quả nhiên rất đơm giản.
Loại bím tóc nhỏ này của Miên Miên so với đuôi bò cạp đơn giản hơn nhiều.
Anh lấy lược chải chải, sau đó nhanh chóng buộc tóc lên.
Lục Linh nhìn gương, vui vẻ cười toe toét : « Miên Miên em xem, chị cũng có bím tóc nhỏ, hai chúng ta hôm nay giống như chị em ruột vậy ! »
Lục Kha Thừa thấy bím tóc nhỏ của Miên Miên có chút rối, nói với Tần Mục Dã : « Tôi thuận tiện buộc lại tóc lần nữa cho em gái cậu. »
Tần Mục Dã nhìn bím tóc tinh xảo đáng yêu trên đầu Lục Linh, đúng là giống y hệt kiểu tóc em gái nhà mình !
Anh kinh ngạc, tức khắc nổi lên ý chí ham học : « Được nha, anh giúp bé chải đầu, tôi ở bên cạnh học tập một chút. »
Miên Miên ngoan ngoãn ngồi, tùy ý để Lục Kha Thừa giúp bé buộc tóc.
Bím tóc lần trước bé rất thích, bé đối với Lục ca ca rất tin tưởng, biết rằng anh và anh trai khờ khạo nhà mình không cùng một đẳng cấp.
Không đến năm phút Lục Kha Thừa đã buộc xong hai cái bím tóc, còn cẩn thận cố định lại, thuận miệng nói : « Tóc Miên Miên mềm hơn so với Lục Linh, cho nên buộc tóc phải quấn chặt một chút, bằng không sẽ dễ bị xõa xuống, tóc bé quá mềm và trơn. »
Tần Mục Dã lộ ra biểu tình hóa ra là vậy, anh nhéo mặt Miên Miên : « Nghe thấy không, là bởi vì tóc em quá mượt, không như tóc của Lục Linh, khó trách lần trước nhìn hướng dẫn nửa ngày cũng không buộc được, thì ra là thế…… hiện tại anh thử một chút ! »
Đứa nhỏ mở to mắt giật mình, hai tay nhanh chóng bảo vệ bím tóc nhỏ của mình, mặt đầy kháng cự : « Không cần, Lục ca ca đã buộc xong cho em, không cần chải lại ! »
Tần Mục Dã sắc mặt biến đổi : « Này, có thể cho anh mặt mũi không, anh vừa xem rõ ràng, anh học xong rồi, kỹ thuật của Lục ca ca em so với trong video đơn giản hơn chút, anh thực sự làm được ! »
Đứa nhỏ gắt gao bảo vệ bím tóc nhỏ, thân thể đều nhích sang bên cạnh, liên tục lắc đầu : « Không muốn không muốn, Lục ca ca buộc rất đẹp, không cần động tiếp ! »
Miên Miên có ý thức thời gian, bé biết máy bay chuẩn bị hạ xuống, bé không muốn xuống máy bay đầu tóc lại loạn xạ.
Dựa vào kinh nghiệm lần trước, anh hai mân mê video hướng dẫn hơn nửa giờ, cũng đâu thu hoạch được gì !
Bộ dạng em gái không hề tin tưởng mình đả kích nặng nề tới Tần Mục Dã, anh đen mặt : « Em không cho mặt mũi, em gái thối, không để ý tới em nữa ! »
Lục Kha Thừa nhìn hai anh em bộ dáng giận dỗi lần nhau, cười đến đau bụng.
Vừa đồng cảm vừa chém thêm một nhát mà vỗ vai Tần Mục Dã : « Đừng ép em gái cậu, bé cũng là vì quá hiểu biết cậu. »
Tần Mục Dã : « ??? Ý của anh là gì nha, nghe không phải là lời tốt đẹp gì. »
Lục Kha Thừa năng lực động cảm rất mạnh mẽ, anh có thể đoán được Miên Miên suy nghĩ cái gì, anh nhìn đứa nhỏ, cười nói : « Miên Miên, có phải em cảm thấy thời gian không còn nhiều, sợ anh hai em ngốc, hại em xuống máy bay đầu tóc bay loạn đúng không ? »
Miên Miên dùng sức gật đầu, nói : « Vâng ! Đúng vậy ! Lục ca ca thật thông minh nha ! »
Tần Mục Dã bị tổn thương sâu sắc, vẻ mặt bị nhục nhã nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Tiếng cười lại nứt ra————-
[ Tần Mục Dã : Tôi là ai tôi đang ở đâu, em gái không yêu tôi, tôi thất sủng. ]
[ Tần Mục Dã : Tôi hẳn là không nên ở trong đây, nhìn thấy đối thủ và em gái thật ngọt ngào. ]
[ Hahaha, chị gái lầu trên là thành viên tối cao sao, vì sao lại có thể cất cao giọng hát ! ]
[ Miên Miên quá hiểu biết anh trai khờ khạo, đúng là anh em ruột. ]
Lục Kha Thừa nhìn biểu tình buồn bực lại nghẹn khuất của Tần Mục Dã, cười trong chốc lát, có chút bất đắc dĩ.
Anh nghĩ nghĩ, đi qua nhỏ giọng thương lượng với Lục Linh, được em gái đồng ý.
Tiểu Lục Linh nắm lấy cánh tay Tần Mục Dã, nhẹ nhàng lay : « Anh trai Miên Miên đừng buồn, anh tới buộc tóc giúp em đi, anh trai em nói tóc của em so với Miên Miên dễ buộc hơn, thích hợp với người mới tập luyện, nào. »
Tần Mục Dã bi thương ngược dòng thành sông cực kỳ cảm động, ôm lấy Tiểu Lục Linh tròn vo dán lên : « Ô ô ô, Linh Linh em thật tốt, ca ca yêu em ! »
Tần Mục Dã ý chí chiến đấu sục sôi, chuẩn bị hung hăng vả mặt em gái thối nhà mình, vô cùng nghiêm túc cố gắng buộc tóc cho Lục Linh.
Lục Kha Thừa kỳ trước khó hiểu không biết buộc tóc đơn giản như vậy vì sao Tần Mục Dã lại không làm được, sau đó cùng Tần Mục Dã chơi game vài ván, liền cảm nhận được tay cậu ta có bao nhiêu vụng về.
Chỉ có thể chơi Dao Dao, một người chỉ có thể đứng hạng 0-12, không thể buộc tóc cũng hết sức bình thường.
Lục Kha Thừa đứng bên cạnh kiên nhẫn chỉ : « Đúng vậy, chính là như vậy, đừng bỏ sót phần tóc dưới gáy, cao lên một chút, cách vành tai trên chừng ba phân. »
« Ừm, đúng rồi, dùng dây buộc tóc tránh ngón cái của mình ra, đúng rồi. »
« Có thể nha, buộc không tệ lắm, luyện tập vài lần thì tốt rồi, việc này chính là quen tay hay việc. »
Lục Kha Thừa bộ dáng kiên nhẫn lại ôn nhu, mê học một đám khán giả nữ.
[ Ô ô ô, tôi yêu rồi ! Lục Kha Thừa quá ôn nhu, là một nam nhân từ đầu đến chân đều ôn nhu. ]
[ Tôi thế mà lại hâm mộ Tần Mục Dã, tôi không ổn rồi….. ]
[ Hai người này không phải đối thủ sao, cái này cũng quá hợp rồi. ]
[ Nhất thời không biết là nên hâm hộ Lục Linh hay là Tần Mục Dã …… ]
Phó Trạch Ngôn âm thầm quan sát vô cùng mê man.
Cái này…… chính là hai nam nhân là đối thủ một mất một còn trong tiểu thuyết sao, sao lại có quan hệ tốt như vậy được ?
Phó Trạch Ngôn cẩn thận nhớ lại cốt truyện trong mộng, bởi vì cốt truyện bé mơ quá nhiều lần, cho nên tuyệt đối không có khả năng nhớ lầm.
Bé đối với Lục Kha Thừa ca ca vốn là rất có hảo cảm.
Bởi vì bé biết Lục Kha Thừa vô cùng hoàn mỹ, là thần tượng tốt, ca sĩ tốt, người chồng tốt, con trai tốt, anh trai tốt.
Đúng là mang theo hào quang bất khả chiến bại.
Hơn nữa anh ấy là anh rể tương lai của bé……..
Dựa theo cốt truyện của tiểu thuyết.
Từ khi bé mười lăm tuổi, Tần Miên Miên thường xuyên bắt nạt bé, ngầm đùa giỡn bé.
Cô ấy rất ít tự mình động thủ, căn bản không cần tự mình động thủ.
Bởi vì thân là con gái nhà giàu nhất, lại lớn lên cực kỳ xinh đẹp đáng yêu, ở trong trường có vô số tiểu nãi cẩu xung quanh cô ấy, tự nguyện cúi đầu, nguyện ý vì cô ấy làm mọi thứ.
Tần Miên Miên luôn cao cao tại thượng mà nhìn bé, đôi khi còn cười với bé.
Thiếu nữ tươi cười duyên dáng ấy, …….. đã độc ác lại còn đáng yêu.
Giống như là sinh linh tà ác nhất trên đời.
Rõ ràng xấu xa như vậy, lại bởi vì quá mức xinh đẹp, thế nên người ta không thể căm ghét cô ấy, chỉ có thể yên lặng sợ hãi mà thôi.
Mà anh hai cô ấy Tần Mục Dã …… lại còn đáng sợ hơn.
Lúc Tần gia phá sản Tần Sùng Lễ chết vì bệnh, Tần Mục Dã trước sau có Tần gia chống lưng ương ngạnh không đến hậu trường.
Mặc dù anh ta 30 tuổi đã không làm thần tượng, không hát được nhảy càng không, kỹ thuật diễn cùng là hạng thường.
Nhưng Tần gia thu mua rất nhiều công ty điện ảnh, dựa vào tiền tài ở giới giải trí chiếm nửa giang sơn, Tần Mục Dã có vô số tài nguyên đỉnh cao, thậm chí còn quay phim Hollywood.
Lúc đó mà nói Tần Mục Dã như là mặt trời ban trưa.
Mà đáng sợ ở chỗ….. anh ta là một cái muội khống.
Chỉ cần là em gái Tần Miên Miên yêu cầu, anh ta từ trước đến nay không màng điểm mấu chốt mà làm mọi thứ.
Biết được bé, một diễn viên thiếu niên lại có can đảm từ chối em gái anh ta thổ lộ.
Tần Mục Dã giận dữ, suýt chút nữa mà phong sát bé, khiến bé suốt nửa năm không có nhận được phim mới.
Sau đó vẫn là Tần Miên Miên ra tay, Tần Mục Dã mới dần buông ra áp chế với bé.
Nhưng những đạo diễn tên tuổi trong vòng, ngay cả một số vốn mạnh về điện ảnh tư bản cũng không dám dùng bé.
Mọi người đều biết diễn viên nhí Phó Trạch Ngôn, tuy rằng kỹ thuật diễn không tồi, rất có thiên phú, nhưng không biết tại sao lại đắc tội với Tần gia. Phó Sâm khi đó không thể tự bảo vệ mình, chỉ có thể quay vô số phim điện ảnh thấp kém để trả nợ, trong vòng đã sớm không ai để ý mặt mũi Phó Sâm.
Phó Trạch Ngôn cũng chỉ có thể ngẫu nhiên quay một ít tác phẩm nhỏ, cuộc sống càng u ám.
Những cái cảnh đó trong mộng, mỗi cái đều khiến cho bé thở không thông.
Nhưng cũng may, bé là nam chính, chung quy vẫn mang theo hào quang của nam chủ.
Đương nhiên nam chủ thảm như vậy cũng gặp được quý nhân.
Mà quý nhân của bé, chính là Lục Linh và Lục Kha Thừa.
Lục Linh vẫn luôn đau lòng bé, âm thầm chi viện cho bé.
Sau đó, vai phản diện Tần gia có dấu hiệu sa sút, Tần Mục Dã cũng quái khí, cả ngày bị mắng bị bôi đen ở trên mạng.
Tần gia gần kề phá sản, Tần Sùng Lễ mất vì ung thư, Tần Hoài Dữ từng là thiên chi kiêu tử, cũng bị cuốn vào tội án thương mại mà vào tù.
Lục gia lại càng ngày càng phát triển, Lục Kha Thừa rất hài lòng với em rể tương lai, dần dà trợ giúp bé dựa vào kỹ thuật diễn mà đứng vững gót chân, sau mấy lần nắm chắc cơ hội, rốt cuộc ở năm 30 tuổi, trở thành ảnh đế Oscar trẻ nhất trong nước.
…………
Hiện giờ Phó Trạch Ngôn chỉ là một bạn nhỏ 6 tuổi.
Bé đối với thế giới người trưởng thành đầy phức tạp trong mộng, tranh cãi lôi kéo, cái hiểu cái không, không thể hoàn toàn lý giải được hết.
Cho nên theo ý của bé, Tần Mục Dã chính là một cái người xấu muội khống, vì Tần Miên Miên có thể làm rất nhiều chuyện xấu !
Mà anh vợ tương lai của bé Lục Kha Thừa …. mang kim quang lấp lánh, hào quang so với trên người Lục Linh còn lóe sáng hơn !
Chính là một anh vợ hoàn hảo, thế nhưng lại dung túng nhìn đối thủ một mất một còn, dốc lòng chỉ đạo đối thủ một mất một còn chân tay vụng về giúp bé gái buộc tóc ???
Rõ ràng hai người là đối thủ một mất một còn….. hình ảnh sao lại hài hòa như thế !
Phó Trạch Ngôn càng xem càng cạn ngôn : ………Rất vô lý.
Nhưng mà kỳ quái còn chưa kết thúc.
Tần Mục Dã dùng đầu Lục Linh luyện tập ba lần, trình độ đã đạt tới hiệu quả quen tay hay việc.
Anh kiêu ngạo véo gương mặt Tần Miên Miên, vẻ mặt ngồi chờ đợi khen ngợi : « Đã nói anh sẽ làm được, em xem anh buộc cho Linh Linh đẹp vậy, hừ ! »
Đứa nhỏ đối với Tần Mục Dã mang theo bộ lọc khờ khạo, bất kể anh làm cái gì cũng đều mang theo phong cách ngu ngơ.
Miên Miên chỉ có thể trái lương tâm gật đầu : « Ôi, anh hai anh thật sự tiến bộ rất nhiều. »
Nhưng bé vẫn cỏm thấy Lục ca ca buộc đẹp hơn ! Bé một chút cũng không hối hận kiên trì bảo vệ bím tóc đẹp của bé không cho anh hai động vào. Ha !
Lục Linh soi gương nhìn nhìn, đối với năng lực của Tần Mục Dã rất hài lòng.
Bé hướng về phía Tần Mục Dã cười ngọt ngào, giọng nói cũng ngọt lịm, không tiếc lời khen ngợi : « Ca ca, anh thật lợi hại nha, không khác gì so với anh trai em, anh buộc bím tóc nhỏ em rất thích ! »
Lục Linh đối với bím tóc cái nào buộc đẹp hơn cũng không có phán đoán.
Bé chỉ là bị nhan khống tương đối nghiêm trọng.
Làm một cô bé phàm trần bản địa, thẩm mỹ của bé 4 tuổi rưỡi đã được nhiều truyền thông đại chúng nuôi dưỡng.
Cho nên trong mắt bé, Tần Mục Dã chính là đỉnh lưu, diện mạo hoàn hảo, siêu đẹp trai !
Tần Mục Dã cảm động rơi lệ, anh ôm Tiêu Lục Linh, thậm chí kích động mà hôn lên trán đứa nhỏ : « Linh Linh thật sự quá tốt, ca ca yêu em, từ nay về sau em chính là em gái thứ hai của anh ! »
Lục Linh cũng không phản đối, bé vui vẻ nói : « Qúa tốt rồi ! Chúng ta chính là người một nhà ! Miên Miên cũng là em gái của anh trai em, em chính là chị gái của Miên Miên ! »
Tần Mục Dã đối với chính mình đột nhiên nhiều thêm một em gái mũm mĩm vô cùng thỏa mãn.
Dù sao em gái anh không yêu anh, trong lòng căn bản không có anh, khiến anh thất vọng.
Anh nhéo mặt Lục Linh, cảm giác thịt mum múp rất tốt : « Linh Linh thật ngoan, lại kêu một tiếng ca ca được không ? »
Lục Linh không chút bủn xỉn : « Ca ca ca ca ! Từ nay về sau chính là em trai của anh cả em ! »
Lục Kha Thừa đã quen Tần Mục Dã có chỉ số thông minh không khác biệt mấy với đứa trẻ ba tuổi, không để tâm đến động tác của cậu ta.
Nhưng Phó Trạch Ngôn ngồi ở phía bên kia lối đi, biểu tình méo mó.
Cái này !!!
Lục Linh thật là, nhận giặc làm anh à !
Anh vợ cũng không ngăn cản em ấy !!!!
Thế giới này nhất định là điên rồi !
***** Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thuận lợi đến trấn nhỏ Hokkaido.
Năm nhóm gia đình gặp mặt, đã lâu không thấy Tiểu Đại Lị và Thao Thao đều rất hưng phấn.
Các bạn nhỏ thân mật ôm nhau.
Trưởng thôn Phương Kỳ cuối cùng cũng lộ diện, sau khi cho mọi người nộp lên vật phẩm bị cấm, ông cũng làm như thật mà nói : « Các bạn nhỏ hẳn là đều phát hiện, lần này có bạn nhỏ mới là Trạch Ngôn và cha bạn đạo diễn Phó, nhưng chúng ta còn có một người bạn thần bí khác, mọi người có muốn đoán xem ? »
Ngay sau đó mời ra vị khách mời thần bí Tần Sùng Lễ tiên sinh.
Tần Sùng Lễ mặc áo khoác dài màu kaki, khí chất tuyệt vời, mang theo khí chất ổn định của đại gia kinh doanh.
Người lớn đã xem qua kịch bản đều nể tình làm bộ vô cùng kinh ngạc. Ảnh đế Hoàng Uy Châu : « Hóa ra là Tần tiên sinh ! Tổ chương trình của chúng ta lỗ thật rồi ! »
Người mẫu Uông Phỉ : « Wow, xem ra chương trình của chúng ta kì này ratings nhất định bùng nổ, quảng cáo còn nhiều hơn nữa, có thể mời được Tần tiên sinh đến. »
Tần Mục Dã cũng phát huy kĩ thuật diễn : « ……. Cha, sao lại là ngài nha ? »
Các bạn nhỏ phần lớn đều không có xem qua kịch bản, thật sự kinh ngạc.
Thao Thao : « Đây không phải chú lần trước cứu chúng ta sao !’
Lần trước có siêu bão trên đảo, đội cứu hộ quốc tế của Tần Sùng Lễ xuất hiện, cứu mọi người, các bạn nhỏ ấn tượng rất sâu, lúc ấy phát sóng trực tiếp bị ngừng, cũng không ghi hình, cho nên khán giả đều không biết.
Lục Linh mắt sáng lấp lánh : « Oa, ông ấy là cha Miên Miên ? Nhìn rất trẻ nha ! »
Tiểu Đại Lị nhìn đến ngây ngốc, bé túm lấy ống quần cha : « Cha, chú này lần trước đã cứu chúng ta, ông ấy là siêu nhân sao ? »
Tiểu Đại Lị còn nhớ rõ Tần Sùng Lễ đã tới kịp thời như thế nào, trực tiếp cứu họ từ thuyền nhỏ, trong cảm nhận của đứa trẻ 4 tuổi đã vô cùng to lớn.
Uông Phỉ buồn cười : « Không phải đâu Đại Lị, đây là cha của Miên Miên. »
« A ? Hóa ra Miên Miên là con gái siêu nhân ! Khó trách Miên Miên lợi hại như vậy ! »
Uông Phỉ : « ……….. »
Phản ứng của các bạn nhỏ vô cùng chân thật.
Chúng không biết Tần Sùng Lễ là người giàu nhất, chỉ biết chú này phi thường khí phách, không giống cha chúng, vì thế đều rất hâm mộ Miên Miên.
Không thể không nói Tần Sùng Lễ bảo dưỡng rất tốt, rõ ràng đã 47 tuổi, so với Hoàng Uy Châu 45 tuổi còn trẻ hơn, thậm chí chỉ ngang với Phó Sâm 36 tuổi.
Chỉ có Phó Trạch Ngôn tâm tình khác với các bạn nhỏ.
Bé nhìn chằm chằm Tần Sùng Lễ bằng đôi mắt ngập nước, nội tâm tuyệt vọng.
Ma vương Tần gia đều đã tới.
Tần Miên Miên là tiểu ma vương, Tần Mục Dã là đại ma vương, cha của họ chính ma vương khổng lồ.
Thật là đáng sợ, muốn về nhà, oa ô….
*** Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thôn trưởng Phương Kỳ bắt đầu bước vào : « Hiện tại đã đến lúc chọn nhà, lần này quy tắc khác với lần trước, không cần các vị phụ huynh xuống biển bắt cá, chỉ cần phụ huynh kéo tiểu bảo bối nhà mình trượt tuyết, dựa theo biển báo chỉ thị, tìm được căn nhà tương ứng, căn nhà này chính là để các người sử dụng. »
Uông Phỉ phản ứng nhanh chóng : « Cho nên chính là đua tốc độ tay phải không ? »
Thôn trưởng cười cười : « Chuẩn xác mà nói là đua thể lực nha. »
Các bạn nhỏ sôi nổi ngồi trên ván trượt, để người lớn kéo bảo bối xuất phát.
Không đến vài phút, người lớn đều hiểu rõ đua thể lực trong miệng thôn trưởng là như thế nào.
Phong cảnh nơi trấn nhỏ Hokkaido tuyệt mỹ, tuyết trắng xóa, vô cùng xinh đẹp.
Nhưng đồng thời, tuyết cũng rất dày, trên cơ bản dẫm chân chính là một cái hố.
Người lớn đều dễ bị mắc kẹt trong tuyết, càng đừng nói còn phải kéo theo một bạn nhỏ ngồi trên ván trượt.
Bởi vì Tần gia có hai người lớn, xuất phát từ nguyên tắc công bằng, cha con hai người chỉ có thể có một người kéo Miên Miên ngồi trên ván.
Tần Mục Dã lạnh đến run bần bật, vẫn là đã xem nhẹ nhiệt độ thấp ở Hokkaido.
Hơn nữa anh cũng muốn cho cha già thể hiện một chút, liền đem cái công việc thể lực này giao cho Tần Sùng Lễ.
Khán giả đều đang suy đoán ai là người đầu tiên không thể chống đỡ nổi.
[ Tôi cược Tần phú hào rất nhanh không chịu được, bạn nhỏ ngồi trên ván trượt rất nặng. ]
[ Địa hình tuyết rất khó đi, tuyết đọng rất rắn chắc, độc người lớn bước đi đã khó, huống chi Tần Sùng Lễ đã gần 50. ]
[ Hoàng ảnh đế cũng rất khó khăn, Thao Thao con anh ấy 6 tuổi, còn nặng hơn. ]
[ Nhẹ nhất chính là Uông Phỉ, Tiểu Đại Lị nhỏ con như vậy, anh ấy những 1m9, sức lực nhất định rất lớn. ]
[ Tần Mục Dã tứ chi không dùng được, chắc cha của anh ấy thể lực cũng không được tốt, đều là lão gia thiếu gia trong nhà kính, hahaha thật đáng mong chờ sự bối rối của nhà họ. ]
Nhưng mà phát triển tiếp theo đều khiến khán giả kinh ngạc.
Tần Sùng Lễ bước đi rất vững vàng, đi một đoạn đường dài cũng không có thể dốc, còn Tần Mục Dã đi bên cạnh không có kéo theo ván trượt đã bắt đầu thở hồng hộc.
Đi thêm lát nữa, nhóm quay phim bên cạnh đã dừng lại.
Tần Mục Dã nói : « Bên kia xảy ra tình huống gì vậy, cha chúng ta qua nhìn xem ? »
Tần Mục Dã mang theo cha và em gái cùng nhau chạy đến ăn dưa.
Lọt vào trong tầm mắt là hình ảnh…..
Đạo diễn Phó Sâm lụi xơ trên mặt đất, cả khuôn mặt đều trắng bệch.
Người đầu tiên không thể chống đỡ nổi không phải Tần Sùng Lễ trung niên, cũng không phải Hoàng Uy Châu tuổi không nhỏ, mà lại là Phó Sâm 36 tuổi.
Phó Sâm quá mệt mỏi mà ngồi luôn trên nền tuyết : « Con trai, con nặng quá, nặng quá, cha thật sự không kéo nổi con. »
Phó Sâm không chỉ là đạo diễn, mà còn là trạch nam thích ở nhà nghiên cứu công việc, thời điểm quay phim toàn là ngồi, ngồi cả ngày, trừ bỏ đi WC phải động, nghỉ phép ở nhà cũng không có hoạt động, lúc này càng lộ rõ điểm yếu thể lực.
Hơn nữa Phó Trạch Ngôn 6 tuổi, đã cao 1m1, cũng nặng tới 25 cân, không như Miên Miên, Đại Lị.
Tần Sùng Lễ thấy thế, nói : « Nếu không, con đi giúp đạo diễn Phó đi, con của cậu ta tương đối nặng, kéo trên nền tuyết rất khó. »
Tần Mục Dã không phải không muốn giúp đỡ, nhưng nếu bọn họ đi tìm nhà, khẳng định không thể đi chung một hướng.
Anh đi kéo Phó Trạch Ngôn, một lát sẽ tách ra khỏi em gái.
Nghĩ đến quan hệ khó xử giữa cha và em gái…… Tần Mục Dã lo lắng.
Miên Miên biết anh suy nghĩ cái gì, cổ vũ : « Anh hai đi giúp chú Phó đi. Cha thối sẽ không thể đụng đến em. »
Tần Mục Dã nghĩ để cha già cùng em gái một chỗ cũng tốt, anh liền quay đầu kéo Phó Trạch Ngôn trượt tuyết.
Phó Sâm cảm động rơi nước mắt : « Mục Dã, cảm ơn cậu, tôi hôm nay mới phát hiện thể lực mình kém như vậy. »
Phó Sâm căn bản không thấy vẻ mặt đáng thương của con trai.
Phó Trạch Ngôn sợ hãi sắp khóc : Đại ma vương muội khống kéo bé, sợ hãi, khó chịu, muốn khóc.