Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 45:
Lục Linh cũng mặc áo bông màu đỏ đáng yêu, cùng với Tần Miên Miên phía sau như hai viên bột nếp lớn nhỏ.
Tuy rằng rất đáng yêu….
Nhưng giờ phút này trong mặt Phó Trạch Ngôn, toàn thân Lục Linh tỏa ra một vầng hào quang lấp lánh.
Giọng nói ấm áp và nhiệt tình của Lục Linh giống y đúc trong mộng của bé.
Phó Trạch Ngôn biết, em gái nhỏ tròn trịa này, là bạn gái tương lai của bé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Sâm cúi đầu thấy con trai đang đờ đẫn, không hài lòng lắm, xoa đầu bé, xin lỗi: “Thật ngại quá, bạn nhỏ Linh Linh, Trạch Ngôn hơi sợ người lạ, chờ các con quen rồi sẽ tốt thôi.”
Nhân viên tổ công tác đối với tình huống này cũng có thể hiểu được.
Quyền vương Khương Diệu và Khương Khương bởi vì tình huống đặc thù tạm thời rời khỏi, mời khách mời mới không phải là kịch bản của tổ chương trình, mà bởi vì thật sự không có biện pháp, chỉ có thể tạm thời tìm đạo diễn Phó Sâm và con ông ấy hỗ trợ.
Kỳ đầu đã tiếp xúc qua, bất kể là người lớn hay trẻ nhỏ đều đã quen, mang cảm giác thân thiết, bạn nhỏ Phó Trạch Ngôn và Phó Sâm mới gia nhập, tình cảnh khó xử một chút, nhưng đây cũng là điểm nổi bật trong kỳ phát sóng lần này.
Lục Kha Thừa năng lực đồng cảm rất mạnh, anh nhìn cậu bé 6 tuổi đang khẩn trương, chủ động đi đến ngồi xổm, xoa đầu cậu bé, nói với Lục Linh: “Linh Linh, bắt tay với Trạch Ngôn ca ca nào, bắt tay xong các em chính là bạn mới.”
Tính cách trẻ nhỏ ít nhiều cũng có di truyền từ cha mẹ, Lục Kha Thừa tuy rằng chưa hợp tác với Phó Sâm, nhưng cũng đã nghe qua tính cách của ông ấy, nghe nói ông là nghệ sĩ không dính khói lửa phàm tục, từ trước đến nay không tham gia vào các mối quan hệ phức tạp giới giải trí. Xem ra là người tương đối hướng nội, Phó Trạch Ngôn khả năng cũng ít nhiều chịu ảnh hưởng từ tính cách ông ấy.
Lục Linh nghe lời bắt tay với Phó Trạch Ngôn.
Tần Mục Dã thấy thế cũng để em gái xuống, để bé đi qua chào hỏi với bạn mới.
Đứa nhỏ ba tuổi rưỡi không quá sợ hãi, chân ngắn bước qua, hào phóng bắt tay Phó Trạch Ngôn, còn cẩn thận nhìn chằm chằm đánh giá nửa ngày.
Nói thật, Phó Trạch Ngôn so với poster còn đẹp hơn một ít.
Poster được chỉnh sửa quá nhiều, không chân thực như người ngoài.
Làn da Phó Trạch Ngôn đặc biệt trắng, có thể do trời sinh không có nhiều hắc tố đen, cho nên tóc cũng không phải màu đen thuần, mà là màu nâu xoăn tương tự Tiểu Đại Lị, kết hợp với gương mặt tinh xảo này, đúng là có khí chất của nam chính.
Miên Miên biết Linh Linh tương lai sẽ rất thích anh ấy, lúc trước nhìn poster còn hơi thất vọng, hiện tại nhìn thấy người thật, giá trị nhân sắc miễn cưỡng hài lòng, ít nhất giá trị nhan sắc của anh ấy xứng đôi với Linh Linh nhà bé.
Tần Mục Dã phát hiện cải trắng nhà mình lại nhìn chằm chằm cậu bé tóc xoăn 6 tuổi này cả buổi……
Tâm tình lập tức bất mãn, nắm lấy bím tóc nhỏ của bé, đè thấp giọng chất vấn: “Em làm gì mà nhìn bạn nam người ta như vậy? Em muốn làm gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mới ba tuổi rưỡi, đã muốn nuôi ao cá sao?!
Bạn nhỏ làm gì có nhiều suy nghĩ phức tạp như vậy, bé nghĩ gì liền nói: “Anh trai nhỏ này lớn lên khá đẹp trai nha.”
Tần Mục Dã: “………..”
Anh trai già mới hai mươi tuổi sắc mặt tối sầm, rất muốn niêm phong lại cái miệng của bé.
Người lớn bên cạnh cũng không căng thẳng như vậy, chỉ cảm thấy bạn nhỏ ngây thơ đáng yêu mà thôi, đều cười rộ lên, Lục Kha Thừa cũng khen bé: “Miên Miên tuy mới ba tuổi, nhưng thẩm mỹ rất thành thục, Trạch Ngôn ca ca đúng là rất đẹp, thẩm mỹ của em tốt hơn anh trai em nhiều.”
Lục Linh cũng gật đầu, tán đồng quan điểm của em gái: “Đúng rồi, Trạch Ngôn ca ca rất đẹp, so với Khương Khương ca ca còn đẹp hơn!”
Lục Kha Thừa không nghĩ tới em gái nhà mình nhan khống như vậy, ngày hôm qua ở nhà còn nhắc mãi không thấy Khương Khương sẽ rất nhớ cậu bé, hôm nay liền hung hăng đâm Khương Khương một đao.
Anh bất đắc dĩ nhìn em gái nhà mình: “Linh Linh em thật là…..đồng ngôn vô kỵ nha (**).”
(* Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ *)
Phó Sâm nghe thấy mọi người đều khen con trai mình, trong lòng tự nhiên cao hứng, nhưng mà trên mặt vẫn luôn khiêm tốn: “Nào có nào có, các người cho Trạch Ngôn mặt mũi rồi.”
Phó Sâm cảm giác được khen ngợi, hoàn toàn không chú ý tới biểu tình khiếp sợ của con trai nhà mình.
Phó Trạch Ngôn không nhúc nhích hồi lâu, bên tai không ngừng quanh quẩn câu nói của Tần Miên Miên “Anh trai nhỏ này lớn lên khá đẹp trai nha.”
Vốn nghĩ rằng hiện tại Tần Miên Miên còn quá nhỏ, khả năng căn bản sẽ không chú ý tới bé, cũng sẽ không xảy ra cốt truyện năm bé mười lăm tuổi.
Có vẻ hiện tại xem ra là may mắn…….
Tần Miên Miên mới ba tuổi rưỡi, đã giơ móng vuốt ra với bé.
Phó Trạch Ngôn đáng thương lại bất lực, cố gắng suy nghĩ bốn ngày du lịch phải bảo vệ bản thân như thế nào, cậu bé xuất đầu lộ diện ở bên ngoài quả nhiên là nguy hiểm nha, ô ô ô……
…….
Sau khi lên máy bay.
Miên Miên và Lục Linh cũng không thấy mệt, chơi rất hăng hái, ríu rít náo nhiệt.
Tần Mục Dã và Lục Kha Thừa cũng ghé cùng nhau không biết chơi cái gì.
Chỉ có Phó Trạch Ngôn ở bên cạnh cha mình, một khắc không dám rời đi, giống như Đường Tăng sợ chính mình bị yêu quái bắt đi.
Phó Sâm nhìn bé lo lắng.
Ông bối rối, trong ấn tượng, con trai tuy rằng không phải người đặc biệt hướng ngoại hoạt bát, nhưng ở trường vẫn chơi với bạn học rất vui mà?
Sao đi tham gia chương trình thực tế lại trở nên như vậy?
Phó Sâm sốt ruột, xoa đầu Phó Trạch Ngôn, cổ vũ: “Con đi tìm hai em gái nhỏ chơi đi, còn bay hơn 4 tiếng nữa.”
Phó Trạch Ngôn liên tục lắc đầu, tóc xoăn hạt dẻ run lên.
Bé thu mình lại trong góc, chỉ lộ ra hai con mắt, âm thầm quan sát náo nhiệt đằng kia. ——-
***** Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giống với bạn nhỏ Phó Trạch Ngôn cô độc tịch mịch còn có hành khách khoang hạng nhất Tần Sùng Lễ.
Đêm trước ghi hình, Tần Sùng Lễ đã tự mình xem qua hành trình của nhà sản xuất đưa tới, biết sau ngày đầu tiên ông chính thức lộ diện sau khi tới Hokkaido, giống như kỳ trước Lục Kha Thừa và Lục Linh, làm tình huống khiến mọi người bất ngờ.
Mới đầu ông cảm thấy lịch trình như vậy khá tốt, ít nhất ông còn nhân mấy giờ an tĩnh xử lý công việc….
Nhưng mà giờ phút này lại cô độc ngồi trên khoang hạng nhất.
Loáng thoáng có thể nghe thấy đám nhóc con cười ríu rít.
Tần Sùng Lễ trống rỗng, không ngừng cúi đầu nhìn đồng hồ, cảm thấy máy bay đi quá chậm.
Người quay phim luôn chú ý biến hóa cảm xúc của ông, tìm đúng cơ hội bắt đầu công việc.
Đạo diễn phái trợ lý đi qua quay hình: “Tần tiên sinh cảm thấy tâm tình hiện tại như thế nào? Có phải đã chuẩn bị khiến cho Mục Dã và Miên Miên bất ngờ rồi? Ngài cảm thấy Mục Dã và Miên Miên biết được sẽ cùng ngài đi du lịch, sẽ rất vui vẻ không?”
Tần Sùng Lễ ngẩng đầu lên nhìn màn hình đang quay thẳng mặt ông.
Khóe môi giật giật, thật lâu không nói được lời nào.
Đột nhiên nhớ tới một câu trên mạng hợp với tình hình này.
Náo nhiệt đều là của bọn họ, ông cái gì cũng không có.
Đột nhiên ông cảm thấy hối hận không phản đối sắp xếp của chương trình.
Biết rõ ông không phải nghệ sĩ, không có thói quen một đống camera quay xung quanh một mình ông.
Nếu A Dã ở đây thì tốt rồi…. ít nhất con trai ngốc có thể giúp ông mang lại bầu không khí.