Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 33:
Tần Mục Dã là loại thẳng nam sắt thép trước nay chưa từng thấy qua thẻ ngân hàng lòe loẹt như vậy.
Không thể không tò mò mà cẩn thận nhìn.
Quan sát kĩ hơn, anh càng ngạc nhiên : « Đây không phải một ổ heo sao….. »
Miên Miên không thích anh dùng giọng điệu mỉa mai để hình dung gia đình Peppa bé thích nhất.
Bé đưa tay giật lại thẻ của mình, cẩn thận cất vào cặp sách nhỏ, bĩu môi nói : « Không phải một ổ heo ! Là Peppa của em ! Siêu đáng yêu ! »
Tần Mục Dã cau mày : « Anh đương nhiên biết là Peppa, không phải vô thức đến bên miệng đột nhiên quên sao, nhưng bây giờ thẻ ngân hàng có thể làm trẻ con như vậy sao ? Xem ra là anh hiểu biết nông cạn. »
Anh nghĩ lại mình hồi học sơ trung, phương thức Tần Sùng Lễ dạy dỗ vẫn luôn khắc nghiệt, đặc biệt là với anh !
Anh cả từ nhỏ đã là đứa trẻ ngoan, lại có thiên phú kinh doanh, mười mấy tuổi đầu tư cổ phiếu đã kiếm được hũ vàng đầu tiên, anh cả sớm đã có kim khố xa xỉ, mà anh lại chỉ có tiền tiêu vặt mỗi tháng, nếu muốn mua giày thể thao đắt tiền phải xin quản gia ứng trước……
Tần Hoài Dữ nhếch môi : « Thẻ ngân hàng đều có thể đặt làm riêng, Miên Miên thích Peppa, đặt riêng cho bé tấm card bé thích thì có vấn đề gì ? »
Tần Mục Dã còn nhớ rõ năm đó anh thường xuyên than vãn tiền tiêu vặt quá ít, liên tục phản kháng ở nhà.
Anh cả không chỉ không giúp anh, còn ủng hộ quan điểm của Tần Sùng Lễ, bên cạnh nói cái gì mà : « A Dã không biết quản lý tài sản, chỉ biết tiêu tiền lung tung, cha chờ em ấy mười sáu tuổi hãy mở thẻ cho em gây dựng sự nghiệp. »
Càng nghĩ càng chua ngoa, không nhịn được hỏi : « Trong thẻ này của bé có bao nhiêu tiền ? »
Tuy rằng nói ghen tị với em gái ba tuổi rưỡi có chút kì quái, nhưng anh muốn biết con số này, nhìn xem có thể nhiều hơn tiền mừng tuổi trong quá khứ của anh không……….
Tần Sùng Lễ keo kiệt, anh cả cũng keo kiệt, nhưng bà ngoại vẫn rất hào phóng với anh, mỗi lần đến tết đều đưa cho anh phong bao lớn, đủ cho anh tiêu trong thời gian dài.
“Không nhiều, cũng chỉ tám con số thôi.” Tần Hoài Dữ mặt không đổi sắc nhàn nhạt nói.
Tần Mục Dã nghe xong nửa câu đầu đã gật đầu, tâm lý vừa muốn cân bằng, đầu óc lại choáng váng, sắc mặt thay đổi rõ rệt, trợn mắt nhìn chằm chằm Tần Hoài Dữ : « Gì cơ ? Anh cả nói gì cơ ? Là anh nói nhầm hay em nghe nhầm ??? »
Anh đếm trên đầu ngón tay, hàng trăm triệu, một trăm nghìn, một triệu, một trăm triệu……
Đếm xong anh nhìn Tần Hoài Dữ cười như không cười, mới biết anh cả không phải nói giỡn, mà cố ý nói ra con số kích thích anh !
Tần Mục Dã bùng nổ : « Trăm triệu ? Trong thẻ heo hồng này của bé có hơn trăm triệu ? Em chỉ được thanh toán một phần ba của chương trình thực tế, thù lao ghi hình của bé còn cao hơn em ? Đây là việc người có thể làm sao ? »
Một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi thù lao ghi hình cho chương trình thực tế còn cao hơn anh đỉnh lưu 60 triệu fans ?!
Tần Mục Dã từ khi nổi tiếng, tâm lý chủ yếu đặt trên tác phẩm và nhân khí, thù lao đóng phim trước nay, anh toàn quyền ủy thác cho công ty quản lý, chưa từng để ý. Đối với anh mà nói cảm giác thành tự trong sự nghiệp còn cao hơn tiền bạc, nếu chỉ là vì tiền, anh sao lại phải vất vả làm thực tập sinh mỗi ngày chỉ ngủ có ba giờ, còn không bằng đi theo anh cả bàn tay vàng, cùng nhau kiếm cơm.
Anh bỏ qua thu nhập của mình lâu như vậy, đột nhiên bị thù lao ghi hình của em gái nhà mình kích thích, nhất thời hoang mang.
Tần Hoài Dữ ghét bỏ mà nhìn anh ấy : « Em lại nghĩ cái gì ? Thù lao ghi hình sao có thể cao như vậy, mới ghi được một tập thôi. »
« Vậy nhiều tiền thế kia…… »
« Đương nhiên là anh và mẹ đưa, anh và mẹ mỗi người một nửa, đưa cho Miên Miên, làm tiền tiêu vặt cho em ấy trước khi trưởng thành. »
Tần Mục Dã ngẩn người : « Vì sao bé ba tuổi có thể có nhiều tiền tiêu vặt như vậy ? Em từ nhỏ đã quá đáng thương, anh và mẹ cũng quá bất công rồi ! Em trước khi mười sáu tuổi vẫn luôn rỗng túi, để mấy tên phú nhị đại mẹ nó đều coi thường em, chúng nó còn nghi ngờ Tần gia căn bản không phải là nhà giàu nhất, nói cái gì bảng Forbes đều là giả, là cha mua nó bằng tiền ! »
Tần Hoài Dữ thản nhiên nói : « Em không hiểu đạo lý nuôi con trai theo kiểu nhà nghèo, nuôi con gái theo kiểu nhà giàu sao ? Mấy đứa phú nhị đại ăn chơi, mại dâm, cờ bạc có chuyện nào chưa từng làm, không có đứa nào đứng đắn, em không giao tiếp với chúng đã là may mắn. Miên Miên có cái gì phải lo lắng ? Bé ngoan như vậy, cũng sẽ không tiêu lung tung, đương nhiên phải nuông chiều. »
Tần Mục Dã tức muốn hộc máu, mồm miệng vụng về không thể cãi lại logic của anh cả.
Anh chỉ có thể nghẹn lòng chua xót, ôm lấy Miên Miên ấn vào trong lòng.
Miên Miên bị anh ôm đến đầu váng mắt hoa, giãy giụa : « Chán ghét ! Anh hai thật đáng ghét, Hoài Dữ ca ca cứu Miên Miên với ! »
……….
Đây là một ngày chủ nhật vui vẻ náo loạn.
Thứ sáu tuần sau là sinh nhật của Tần Tiêu Nhiên, kế hoạch của Tần Mục Dã là thứ sáu đưa em ba về nhà, ăn bữa cơm đoàn viên, sau đó chúc mừng một chút.
Sau đó thứ bảy mở party, tổ chức ở biệt thự của anh cả, không quấy rầy sự yên tĩnh của Lê Tương, rồi vui chơi ăn uống cả đêm, không cần lo lắng người lớn, hoàn hảo.
Nhưng có một vấn đề nghiêm trọng xuất hiện……
Tần Mục Dã mở điện thoại, than thở với Tần Hoài Dữ : « Anh cả, tiểu tử thối này cũng thật quá đáng, hôm qua em đã nhắn tin Wechat cho em ấy đến bây giờ vẫn chưa trả lời, em đã thương lượng thời gian mở party, hỏi em ấy mời bằng hữu sao, em ấy đọc cũng không trả lời, đứa nhỏ này suốt ngày chỉ biết chơi game ! »
Tần Hoài Dữ nói : « Không phải sắp thi cuối kì sao, khả năng đang bận ôn tập, muộn chút anh sẽ gọi cho em ấy. »
« Hừ ! » Tần Mục Dã trực tiếp đăng nhập giao diện trò chơi, click mở danh sách bạn tốt, chỉ vào chỉ vào người bạn xếp hạng nhất bảng vinh danh cao cấp đưa cho Tần Hoài Dữ xem : « Đây, em ấy vẫn luôn trong trò chơi, đến mấy giờ, ôn tập chỗ nào ? Em thấy em ấy mỗi tối đều ở trong trò chơi, cuối kỳ thi có thể nhận trứng ngỗng ấy ! »
« ………… » Tần Hoài Dữ có chút kinh ngạc.
Anh lấy điện thoại của Tần Mục Dã xem xét, click mở giao diện tài khoản của Tần Tiêu Nhiên.
Tần Hoài Dữ năm nay đã 23 tuổi, đã nhiều năm không tiếp xúc với game, lúc học đại học cũng chơi LOL với bạn cùng phòng, nhưng lúc đó anh mới mười lăm tuổi, là việc của những năm trước, mấy năm gần đây game mobile càng thịnh hàng, anh chưa từng tải xuống, lại càng không biết em trai mình mười bốn tuổi thế nhưng trình độ trăm sao.
Tần Hoài Dữ tuy rằng không chơi game, nhưng đầu óc nhanh nhạy, nhanh chóng tìm được bảng xếp hạng, tra được thứ hạng của tài khoản này trên bảng xếp hạng cả nước.
« …… Tiêu Nhiên chơi game lợi hại như vậy sao ? »
Tần Mục Dã là người mới (cùi bắp), hơn nữa mấy loại đánh này, vương giả, bắn gà, liên minh đều chơi, nhưng cái nào cũng ăn hại.
Đối với người chơi cấp bậc đại thần này, anh luôn ngoảnh mặt làm ngơ.
Hơn nữa đây là em trai anh !
Tần Mục Dã ho khan, giả bộ khinh thường nói : « Uh, không sao, vương giả chính là game mobile, học sinh tiểu học cũng chơi nhiều, cũng không mạnh, trình độ bình thường. »
Tần Hoài Dữ dùng ánh mắt nhìn đứa ngốc nhìn anh ấy : « Em cho rằng lần trước anh không nghe thấy em lôi kéo Uông Xuyên cầu xin anh ấy leo rank vương giả cho em không ? Đánh mấy mùa vẫn còn ở trình độ tinh diệu, em nói cho anh mười game thủ hàng đầu chỉ là trình độ bình thường ??? »
Tần Mục Dã mếu máo, không có biện pháp phản bác « Được rồi, em ấy rất mạnh, vậy thì sao, em ấy chỉ là học sinh sơ trung, mỗi ngày không đọc sách chỉ chơi game có đáng tin cậy sao ? »
Tần Hoài Dữ tâm tình có chút phức tạp.
Anh thường xuyên nghe Tần Mục Dã nói Tiêu Nhiên thích chơi game, nhưng cũng không để tâm, dù sao đứa trẻ tuổi này chơi game là bình thường.
Anh trước nay chưa từng nghĩ trình độ em ba cao hơn người thường rất nhiều.
Xem ra, anh là anh cả quá sơ suất, còn không hiểu biết em ba bằng Tần Mục Dã ngu ngơ.
Tần Hoài Dữ đang cân nhắc cơ hội trò chuyện với em ba.
Nhưng mà không đợi anh liên lạc với Tần Tiêu Nhiên.
Tối hôm sau, Tần Tiêu Nhiên lầm lì về nhà.
……
Tần Tiêu Nhiên không tự giác về nhà, mà được quản gia Vinh lão đích thân hộ tống, ngay cả hành lý cũng được đóng gói mang theo ngay trong đêm.
Thiếu niên mặc đồng phục học sinh, đôi mắt hơi rũ xuống, vừa bước vào đã mang theo nhiệt độ lạnh lẽo.
Ba anh em ngồi trong phòng khách rất kinh ngạc.
Tần Mục Dã là người đầu tiên lên tiếng : « A, tiểu tử thối này còn sống à ? Anh gửi nhiều tin nhắn cho em như vậy, em không thấy hay cố tình không trở về?”
Miên Miên ngạc nhiên đứng ở huyền quan nhìn đôi giày của anh ba, chân ngắn chạy theo.
Bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy bàn tay của Tần Tiêu Nhiên, khẽ lắc:
“Anh ba, cuối cùng trở về nhà, Miên Miên rất nhớ anh.”
Tần Tiêu Nhiên từ đầu ngón tay đến cổ tay lạnh ngắt.
Cậu trời sinh thể hàn, đặc biệt là vào đông, cho dù mặc áo khoác cũng vẫn lạnh.
Đôi tay của bánh bao nhỏ chạm vào tay cậu, cái chạm mang theo hơi ấm.
Tần Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy hơi ấm tràn vào trong lòng như mang theo luồng điện, mạnh mẽ đập vào trái tim cậu.
Cảm giác lạ khiến cậu lập tức rút tay, người cũng lùi về sau một bước.
Thái độ anh ba lạnh nhạt, Miên Miên cũng không ngoài ý muốn.
Lần trước anh ấy cũng thế này.
Miên Miên không có vẻ gì là không vui, ngược lại tò mò nhìn đôi giày đã thay của Tần Tiêu Nhiên.
Bé nhìn chăm chú hồi lâu, chắc là nhịn không nổi, dứt khoát ngồi xổm xuống, vươn ngón tay ra sờ giày.
“Cái này, giày của anh ba có lỗ nha, anh không lạnh sao? Chân anh sẽ lạnh đấy!”
Tần Tiêu Nhiên nhíu mày, mím môi không lên tiếng.
Tần Mục Dã bị miêu tả của đứa nhỏ làm cho tò mò, anh bước tới, cúi đầu nhìn, sau đó bật cười.
Anh xoa đầu em gái, cười nhạo: “Em gái tôi thật là….. xem peppa, sẽ ảnh hưởng đến IQ.”
Miên Miên cảm nhận được ác ý từ anh hai, tức giận đẩy tay anh ra, đứng một bên trừng anh: “Không được nói Peppa của em! IQ của Miên Miên không có vấn đề, anh hai mới ngốc!”
Tần Mục Dã cười cười phổ cập kiến thức cho bé : « Đây là giày dừa được không, nó có lỗ, nó được thiết kế như vậy. »
Miên Miên nhìn thoáng qua, nghiêm túc nhấn mạnh: “Mặc kệ là giày dừa hay giày cà tím, mặt trước giày của anh ba có lỗ, mùa hè có thể đi, mùa đông nhất định sẽ rất lạnh.”
Tần Tiêu Nhiên đờ đẫn, giống như cảm thấy mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến mình.
Cậu cô đơn lâu quá, sớm hình thành thói quen độc lai độc vãng.
Em gái đáng yêu ngây thơ quan tâm, vào trong tai cậu, không có chút gợn sóng, ngược lại chỉ chú ý đến sự thân thiết giữa bé và anh hai.
Chương trình thực tế của Nịnh Mông Đài đúng là rất chân thật.
Qủa nhiên là một đôi anh em tương ái tương sát.
Trong chương trình và ở nhà cũng không có gì khác biệt.
Tần Hoài Dữ so với Tần Mục Dã cẩn thận hơn nhiều, anh cảm thấy sắc mặt của em ba không được tốt, so với trạng thái hờ hững bình thường còn mang theo chút tiêu cực.
Anh đi tới, bình tĩnh hỏi: “Làm sao vậy Tiêu Nhiên, đột nhiên về nhà có việc gì cần hỗ trợ sao?”
Tần Tiêu Nhiên lắc đầu, vẫn im lặng.
Quản gia Vinh lão ở một bên giải thích: “Đại thiếu gia, là tiên sinh giao cho tôi đưa tam thiếu gia từ trường trở về, cậu ấy trường xảy ra một số chuyện, bị chủ nhiệm lớp và giáo viên bộ môn phàn nàn, tiên sinh đang ở thư phòng chờ tam thiếu gia.”
Tần Mục Dã nghe lời này đã quá quen thuộc…..
Trước kia mỗi lần anh gặp rắc rối đều bị đưa trở về chỉ trích như vậy….
Tần Sùng Lễ là người cha nghiêm khắc, nhưng không động thủ, trừ khi anh gây ra rắc rối nghiêm trọng.
Nhưng cũng bị dây lưng quật một hai lần.
Tuy rằng Tần Mục Dã khó chịu vì em ba thường xuyên không trả lời tin nhắn anh…..
Nhưng, trong lòng đối với em trai theo bản năng vẫn che chở.
Anh lo lắng nhìn Tần Tiêu Nhiên, đè giọng hỏi: “Em làm gì sai? Yêu sớm? Bắt nạt bạn học? Em sẽ không đánh giáo viên chứ hả?”
Ý Tần Mục Dã là, nếu gây ra họa rất nghiêm trọng, vẫn nên lường trước một chút, dù sao khi cha tức giận rất đáng sợ, đặc biệt là hiện tại đã có tuổi, bước vào giai đoạn trung niên, tính tình còn tệ hơn trước.
Tần Tiêu Nhiên dùng ánh mắt khó hiểu nhìn anh.
Tần Hoài Dữ bất lực lôi kéo anh: “Đừng nói bừa, em cho rằng Tiêu Nhiên giống em sao?”
Tần Mục Dã gãi đầu, những việc đó….. anh khi còn nhỏ đã làm tất cả những việc đó.
Tần Tiêu Nhiên nói nhỏ: “Không có gì to tát, em lên tầng trước.”
Quản gia Vinh lão đi theo, Tần Tiêu Nhiên lên tầng 4, trực tiếp vào thư phòng của cha.
Tần Sùng Lễ vẫn đang làm việc, ông rời đi nửa năm, tuy rằng có Tần Hoài Dữ ở lại, nhưng vẫn như cũ còn rất nhiều việc cần ông phải tự mình nhìn qua.
Chiều nay chủ nhiệm lớp đột nhiên gọi điện cho ông, nói Tần Tiêu Nhiên đi học thường xuyên ngủ còn chưa tính, nhưng cuối kỳ này còn bỏ bài kiểm tra, có hai môn không đạt.
Ý của nhà trường là, học sinh sơ trung không suy xét lưu ban, nhưng đối mặt với thái độ học tập tồi tệ như vậy, cũng không phải hoàn toàn không có khả năng lưu ban, hiện tại nhà trường đã chủ động liên hệ với phụ huynh Tần Tiêu Nhiên, xem phụ huynh có thể phối hợp với nhà trường, nếu thay đổi thái độ, mới có khả năng cho cậu cơ hội thi lại.
Tần Sùng Lễ nhận được cuộc gọi này, đầu óc choáng váng.
Ông cũng không thể ngờ con trai mình sẽ ngỗ nghịch như vậy!
Tính ra trưởng tử, vẫn luôn để cho ông bớt lo, từ nhỏ đến lớn luôn là người đứng đầu, mười lăm tuổi đã thi đỗ Thanh Hoa, sau đó lại nhận được lời mời từ vô số trường đại học danh tiếng hàng đầu thế giới.
Đứa con thứ hai Tần Mục Dã tuy rằng là học tra, nhưng anh có người cha nghiêm khắc theo dõi, Tần Mục Dã tuy rằng học kém, nhưng cũng không phải hoàn toàn không học, ít nhất thành tích cũng đạt, nhưng đầu óc không thể học thêm nữa. Tần Sùng Lễ dạy theo tài năng, cũng chưa từng trách móc nặng nề anh ấy, dù sao anh ấy cũng chưa từng bỏ qua kì thi cuối kỳ.
Đứa con trai út vô cảm đứng trước mặt ông, Tần Sùng Lễ trong lòng bốc hỏa, ông cố gắng kìm chế, không để mình tức giận.
“Tần Tiêu Nhiên, hôm nay bỏ thi cuối kỳ, con giải thích như thế nào?”
Tần Tiêu Nhiên đã nửa năm nay không gặp cha, cậu cũng từng lo lắng, không biết cha rốt cuộc đi đến đâu, có phải không thể thừa nhận thống khổ mất đi em gái, cho nên mới chạy trốn.
Sau đó cậu lại lo lắng cha liệu có bệnh gì không, bởi vì bệnh đến bất ngờ, mẹ lại đang suy sụp tinh thần, sợ mẹ không chịu được đả kích, cho nên mới rời đi.
Nhưng giờ phú này, cậu nhìn cha không có thay đổi gì, sắc mặt cũng rất bình thường.
Trong lòng cậu cảm thấy rất châm chọc.
Nếu không có ẩn tình nào khác, cứ như vậy bỏ lại gia đình, bỏ lại mẹ, đây thực sự là điều mà một người trụ cột gia đình nên làm sao?
Tần Tiêu Nhiên mới có mười bốn tuổi, mới vừa bước vào tuổi dậy thì, cái tuổi phản nghịch khó có thể quản lý cảm xúc, cậu nâng cằm, lạnh giọng nói: “Không đi thì chính là không đi, không có gì để giải thích cả.”
Tần Sùng Lễ kinh ngạc nhìn cậu, đại khái cũng không dự đoán được con trai út luôn cảm thấy ngoan ngoãn hơn Tần Mục Dã nhưng hóa ra còn phản nghịch hơn Tần Mục Dã khi còn bé!
Dù bản thân phạm sai lầm, nhưng còn dám dùng thái độ này với ông.
Khó trách chủ nhiệm lớp và lãnh đạo nhà trường tức giận như vậy, khẳng định là đã nói chuyện với nó, bị thái độ tồi tệ này chọc tức.
Tần Sùng Lễ được nhận nền giáo dục ưu tú như Tần Hoài Dữ từ khi còn là một đứa trẻ, coi trọng nhất là quy củ.
Ông ấy không thích những đứa trẻ ngỗ ngược.
Sắc mặt ông càng lạnh, trực tiếp đứng dậy, nhìn chằm chằm cậu: “Tần Tiêu Nhiên, ta là cha con, ta cho con một cơ hội nữa trả lời lại, sao con lại bỏ thi, giải thích sao?”
Tần Tiêu Nhiên đối với cha không phải không có sợ hãi.
Chỉ là cha vốn dĩ không quan tâm cậu, lại mất tích nửa năm, trong lòng cầu tích góp rất nhiều oán giận, lại đang trong thời kỳ phản nghịch.
Cha càng nghiêm khắc, cậu càng không muốn cúi đầu.
Tần Tiêu Nhiên bình tĩnh đối diện với Tần Sùng Lễ: “Ngủ quên, cho nên bỏ thi, trừ cái này ra, cũng không có gì để giải thích.”
Cuối cũng, cậu lại lớn mật bổ sung: “Cũng giống như ngài, nói rời đi liền rời đi, bỏ lại mẹ, bỏ lại gia đình nói đi là đi, không phải không có gì giải thích sao? Cũng thế thôi, có gì để phản bác chứ?”
Cơn tức của Tần Sùng Lễ không nhịn được nữa mà bùng dậy.
Ông từ trước đến nay không phải người cha thô bạo thích dùng vũ lực.
Giờ phút này bị đứa nhỏ chọc giận đến mất khống chế, muốn giữ mặt mũi đành phải vậy.
Tay ông run lên, âm thanh cũng run rẩy: “Lão Vinh, tìm cho tôi cây gậy lại đây!”
Quản gia Vinh cả kinh, đứng ở bên cạnh lúng túng khuyên can: “Tiên sinh, tam thiếu gia còn nhỏ, chỉ là một đứa trẻ, ngài bình tĩnh nói cậu ấy, cậu ấy sẽ nghe.”
Tần Tiêu Nhiên không hề sợ hãi, sắc mặt rất bình tĩnh, thậm chí còn lẳng lặng nhìn chằm chằm ông.
Đối với Tần Sùng Lễ không khác gì khiêu khích!
Tần Sùng Lễ đôi mắt đỏ bừng, trầm giọng mắng: “Tôi bảo anh đi lấy gậy nghe không hiểu sao? Lão Vinh, hiện tại cũng không nghe tôi nói sao?!”
Vinh lão bất đắc dĩ ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Đêm nay, kiếm đâu ra gậy chứ, làm sao có gậy….”
Ông vừa mới ra ngoài, liền đụng phải ba anh em đang đứng ngoài cửa quang minh chính đại nghe lén.
Thư phòng cách âm rất tốt, bọn họ ở bên ngoài không nghe rõ lắm, chỉ biết Tần Sùng Lễ rất tức giận, nhưng nghe không rõ nội dung nói chuyện cụ thể.
Tần Hoài Dữ thấy biểu tình Vinh lão không tốt, có dự cảm không hay: “Vinh lão, bên trong tình huống như thế nào?”
Vinh lão lắc đầu: “Tiên sinh muốn tôi tìm gậy….. Tôi có thể tìm thứ này ở đâu chứ?”
Tần Mục Dã có cảm giác đau dây thần kinh ở mông, anh trở nên căng thẳng, túm lấy cánh tay của Tần Hoài Dữ: “Chúng ta đi vào khuyên can đi, tiểu tử thối này đúng là không nghe lời, nhưng em ấy còn nhỏ?”
Miên Miên từ cuộc đối thoại của các anh đã đoán được chuyện gì xảy ra.
Bé mặc kệ người lớn cùng đang thảo luận đối sách, chân ngắn trực tiếp mở cửa thư phòng, đi vào.
Chạy đến trước người Tần Tiêu Nhiên, thân thể nhỏ mở rộng cánh tay, bé nâng cằm lên, nhìn Tần Sùng Lễ, nói: “Chú thối, không được đánh anh trai con!”
Tần Sùng Lễ: “………..”
Tuy rằng mấy hôm trước là chính ông yêu cầu đứa nhỏ này không được gọi ông ấy là cha.
Nhưng chữ chú này toát ra từ miệng bé, ông vô thức cảm thấy cả người không dễ chịu.
Hơn nữa bởi đang tức giận Tần Tiêu Nhiên, đứa nhỏ này xông vào chẳng khác gì thêm dầu vào lửa!
Tần Sùng Lễ bởi vì câu “Chú thối” của bé, mà càng cảm thấy lửa giận trong bụng bốc cháy ngùn ngụt, sắc mặt tái nhợt, đứng trước mặt bánh bao nhỏ, nhìn chằm chằm bé nói: “Con đi ra ngoài, ta muốn nói chuyện với Tần Tiêu Nhiên.”
Tần Sùng Lễ đã dùng rất nhiều sức lực để kiềm chế tính tình, tận lực không giận chó đánh mèo lên đứa nhỏ.
Nhưng bé cũng không chịu thua, so với Tần Tiêu Nhiên đang thời kỳ phản nghịch còn lợi hại hơn.
Bé chu mỏ, tức giận nói: “Chú thối tha gạt người! Chú căn bản không muốn nói chuyện với anh ba, chủ để bác quản gia tìm gậy, rõ ràng là muốn đánh người, con sẽ không để chú đánh anh ba con!”
Nếu vừa mới nói lúc ở cửa đứa nhỏ ngây ngốc chạy tới nói với cậu.
Trong lòng cậu không hề gợn sóng, chỉ là những mảnh ký ức về tương lai vẫn không ngừng vang vọng trong tâm trí cậu.
Nhưng giờ phút này, đứa nhỏ chỉ cao đến eo cậu lại mở rộng cánh tay anh dũng che ở trước mặt cậu, dùng thân thể nhỏ bé che chở cậu.
Trái tim Tần Tiêu Nhiên, chấn động.
Ở trong trí nhớ của cậu, cho dù là ký ức thực sự về quá khứ hay là ký ức về tương lai chưa có phát sinh.
Em gái cậu Tần Miên Miên trước nay sẽ không như vậy.
Khi còn bé Tần Miên Miên ngây thơ đáng yêu, nhưng cũng chỉ là đứa trẻ ấu trĩ, chỉ biết mỗi bản thân mình, không quan tâm người khác.
Sau khi lớn lên Tần Miên Miên ích kỷ ác độc, cũng sẽ không vì bất cứ ai mà nhường bước.
Huống chi chỉ là cậu….. người anh ba trước nay không có cảm giác tồn tại.
Tần Sùng Lễ vô cùng cáu giận, nặng nề xoa trán, nói với Tần Tiêu Nhiên :
« Cậu đem bé ra ngoài đi, hai cha con chúng ta nói chuyện riêng. »
Tần Tiêu Nhiên im lặng, Miên Miên lại càng kích động nói : « Anh ba đừng sợ, Miên Miên bảo vệ anh, Miên Miên sức lực siêu lớn, chú thối ta căn bản không đánh lại em ! »
Tần Tiêu Nhiên cúi đầu nhìn nhóc con, nhất thời trầm mặc.
Tần Mục Dã không yên tâm, không kiên nhẫn được bao lâu chạy vào, anh đứng ở bên cạnh em gái, thuận miệng nói : « Cha, cha có chuyện gì từ từ nói, đừng dọa Miên Miên. »
Tần Sùng Lễ sắc mặt không tốt, có cảm giác bản thân bị mấy đứa con liên hợp lại cô lập, ông mím môi nói với bánh bao : « Con đi ra ngoài, đừng để ta đuổi ra, ta dạy dỗ con trai ta, không liên quan đến con. »