Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 34:
Miên Miên nghe được sửng sốt một chút, nhất thời đứng ngây ra tại chỗ, giống như chim cánh cụt nhỏ chậm chạp.
Chờ bé dần dần lấy lại được vị giác, mím môi, mũi cũng đã chua xót.
Cha thối quả nhiên không thích bé một chút nào, trong mắt cha, bé chỉ là người ngoài thôi.
Tần Tiêu Nhiên mặt vô cảm cũng chấn động, cậu không đoán được thái độ của cha trước việc em gái khởi tử hồi sinh lại như thế này.
Khác hẳn với thái độ cưng chiều em gái của cha trước đây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đã rất nhiều lần cậu tận mắt nhìn thấy cha ôm em gái, trong mắt đều là sủng ái, có đôi khi như một đứa trẻ lớn tuổi, không kìm được mà dùng má cọ lên gò má mỏng manh của em gái, nhìn em gái giận dữ mở to mắt, ông ấy cười thật to.
Người cha yêu thương em gái như vậy, hiện tại lại dùng ngữ khí lạnh lùng nói chuyện với bé.
Tần Tiêu Nhiên kinh ngạc lại hoảng hốt, nhất thời gác lại mâu thuẫn giữa mình và Tần Sùng Lễ, chỉ nhìn Tần Sùng Lễ, cố gắng tìm câu trả lời từ vẻ mặt của ông.
Tần Mục Dã cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang căng thẳng, nhìn dáng vẻ cố nén nước mắt của bé, trong lòng anh như bị kim châm, sốt ruột nói với Tần Sùng Lễ: “Sao phải thế chứ? Sao ngài lại tức giận với một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi chứ?”
Tần Mục Dã lo lắng em gái sẽ tức giận đến phát khóc.
Ngay cả Tần Tiêu Nhiên đang yên lặng cũng hoài nghi giây tiếp theo bé sẽ khóc.
Nhưng mà đứa nhỏ khịt mũi, không rơi nửa giọt nước mắt, hai tay chống nạnh, ngẩn cổ, hùng hổ giằng co với Tần Sùng Lễ ———
“Miên Miên không đi ra, Miên Miên bảo vệ anh trai của mình, có liên quan gì đến chú thối?!”
Đứa nhỏ mặt tròn chân ngắn nhìn mềm mại đáng yêu khiến người ta nhịn không được muốn dơ tay ra chọt.
Nhưng bé lại mạnh mẽ như vậy, ngữ khí hung dữ, khí thế không hề thua kém Tần tiên sinh trùm tài chính quốc tế hơn bốn mươi tuổi.
Tần Mục Dã kinh ngạc.
Em gái anh còn giỏi hơn anh??? 666!
Tần Tiêu Nhiên cũng kinh ngạc nhìn bé. Trong ấn tượng, Tần Miên Miên là bé gái siêu đáng yêu, từ nhỏ đã lợi dụng ưu thế đáng yêu của mình, rất giỏi phân biệt lấy lòng ai mới là có lợi nhất.
Bé chưa bao giờ chọc Tần Sùng Lễ tức giận, bởi vì Tần Sùng Lễ là người có tài lực và quyền uy nhất nhà.
Chỉ cần bé tỏ ra dễ thương trong vòng tay của cha, muốn cái gì đều có trong tầm tay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng bây giờ………
Đứa nhóc lùn lùn này vì cậu, đối mặt với cha, không ngần ngại chống đối ông ấy.
Là một bé gái sẽ không cần lo lắng bị đánh.
Tần Sùng Lễ dù nghiêm khắc cũng sẽ không đánh bé.
Nhưng…. Tần Tiêu Nhiên biết cha mình, ông ấy không thích đứa trẻ không nghe lời.
Điều này có nghĩa là, Tần Miên Miên có thể bị thất sủng.
Đó không giống như việc bé sẽ làm.
Tần Hoài Dữ thấy cha thở dốc vì tức giận em gái, sắc mặt trắng xanh.
Anh dở khóc dở cười, đúng lúc chạy vào, bế đứa nhỏ lên, vỗ nhẹ lưng bé an ủi, ngoài miệng lại trấn an cha: “Cha, Miên Miên còn nhỏ, bé chỉ là hồ ngôn loạn ngữ, ngài đừng trách bé, còn Tiêu Nhiên…. Tình hình của em ấy con đã tìm hiểu qua, cũng trách con bình thường bận công tác, đối với Tiêu Nhiên không có quan tâm, không phải em ấy cố ý bỏ thi, hôm nay có một trận đấu với chiến đội, đội thắng sẽ được tham gia giải đấu KPL, Tiêu Nhiên hôm nay đi thi đấu, cho nên mới không thể tham gia thi.”
Tần Sùng Lễ tối sầm mặt, ông không hiểu thuật ngữ, xụ mặt hỏi: “Cái gì câu lạc bộ quốc gia? Chiến đội gì? KPL là thứ gì?”
“……….” Biểu tình Tần Mục so với cha còn xuất sắc hơn, đồng tử chấn động nhìn em trai lùn hơn mình nửa cái đầu: “Em tham gia KPL? Thật hay giả? Em hôm ấy thắng hay thua?!”
Giọng Tần Tiêu Nhiên cực kỳ trầm thấp, vội vàng trả lời : « Thắng. »
Tần Mục Dã cả người kích động, nói chuyện lơ lửng : « Chết tiệt ! Em trai tôi lại tuyệt với như vậy! Em mới mười bốn, aaaaa, quá trâu bò rồi!”
Tần Mục Dã là người mới của vương giả, thích bắn, lại còn hay mắng người.
Nhưng điều này không cản trở anh thường xuyên xem giải đấu KPL thế giới.
Hiện tại chính mình thấy nhà mình cũng có một tuyển thủ chuyên nghiệp KPL, anh có thể không kích động sao!
Tần Hoài Dữ nhìn vẻ mặt mộng bức của cha, cố gắng giải thích ngắn gọn: “KPL là giải đấu chuyên nghiệp của game mobile quốc tế, là cuộc thi cấp cao nhất.”
Tần Sùng Lễ nghe xong, sắc mặt càng khó coi, ông cau mày nhìn chằm chằm Tần Tiêu Nhiên:
“Con tham gia thi đấu điện tử? Ta còn chưa nói tới, chủ nhiệm lớp con phản ánh với ta, con mỗi ngày ở ký túc xá chơi game suốt đêm, ban ngày đi học không có tinh thần, con mới bao nhiêu tuổi, chuẩn bị về sau kiếm cơm bằng chơi game sao?”
Có lẽ do thái độ của anh cả và anh hai cho Tần Tiêu Nhiên chút tự tin.
Sắc mặt tái nhợt, nhưng lại nhướng mi, đôi tay âm thầm nắm chặt, đối diện với ánh mắt của Tần Sùng Lễ, gằn từng chữ: “Thu nhập của tuyển thủ chuyên nghiệp không thấp, con còn có thể làm trò chơi, hoàn toàn có thể nuôi sống chính mình.”
Tâm lý của Tần Sùng Lễ lúc này hoàn toàn suy sụp.
Ông nhìn Tần Tiêu Nhiên, lại nhìn Tần Mục Dã, đột nhiên hối hận sao mình lại sinh nhiều con trai như vậy!
Không một ai khiến ông bớt lo!
Tần Mục Dã năm đó nhất quyết chạy đi làm thực tập sinh, còn ký hợp đồng với công ty quản lí hợp đồng ba năm, vừa hát vừa nhảy trên sân khấu, đã đánh vỡ điểm mấu chốt của ông, cuối cùng không còn cách nào đành phải chấp nhận.
Hiện tại cũng không tệ lắm, sau khi con trai xuất đạo, lại đến con trai út muốn làm game thủ chuyên nghiệp???
Tần Sùng Lễ hai mắt tối sầm, suýt chút nữa ngất xỉu, nhíu mày sắc bén hỏi: “Cho dù bây giờ có thể kiếm một chút tiền, về sau thì sao? Con cũng chưa tốt nghiệp sơ trung, con có thể làm được một đời sao?”
Tần Tiêu Nhiên thấp giọng lên tiếng, nhưng đều là những lời cậu cất giữ trong lòng bấy lâu nay.
“Vì sao lại không thể? Anh hai không phải cũng chưa tốt nghiệp cao trung đã xuất đạo, anh ấy hiện tại cũng là đỉnh lưu, triển vọng sự nghiệp rực rỡ, năm đó cha cũng dùng mọi cách cản trở, kết quả sao?”
Môi Tần Sùng Lễ có chút run rẩy: “Nó dùng thanh xuân kiếm cơm, cũng không thể cả đời! Chỉ giàu sang một lúc, già rồi cũng không biết như thế nào! Còn nữa, nó có thể hát có thể nhảy, lớn lên giống con gái, vừa đúng khẩu vị của các tiểu cô nương, con có thể làm được sao?”
Tần Mục Dã: ????
Giống con gái?!
Tần Mục Dã đột nhiên bị xúc phạm nghiêm trọng, vẻ mặt mất khống chế: “Này cha! Phiền ngài nhìn lại một chút, con vẫn còn ở đây nha, ngài phàn nàn dáng vẻ của con, thật là thân sinh sao?”
Tần Sùng Lễ không phản ứng anh, Tần Tiêu Nhiên trầm giọng nói: “Con không giống anh hai, anh ấy dựa vào nhan sắc, con dựa vào kỹ thuật.”
Miên Miên ở một bên an tĩnh không thể nhịn nổi.
Những cái trước đó bé nghe không hiểu, nhưng cuối cùng lại nghe hiểu cha thối đang chê nhan sắc của anh ba!
Ý của ông ấy là anh ba không đẹp bằng anh hai!
Bé phải giơ tay phản đối mạnh mẽ!
“Không đúng, không đúng!” Bánh bao nhỏ từ trong ngực Tần Hoài Dữ lò đầu ra kích động: “Chú thối nói linh tinh! Anh ba đẹp, anh ba đẹp hơn anh hai, không được khinh thường anh ba con!”
Lời nói của đứa nhỏ cũng không trái lương tâm.
Bé thích diện mạo sáng sủa.
Trong cảm nhận của bé, nếu phải lập một bảng xếp hạng giá trị nhan sắc của các anh.
Hoài Dữ ca ca và Lục ca ca đồng hạng nhất, Tần Tiêu Nhiên có thể xếp thứ hai, Tần Mục Dã nhiều nhất đứng hạng ba! Thanh Hành ca ca…. so với hạng nhất còn đẹp hơn một chút.
Giọng nói của Miên Miên càng làm tâm tình của Tần Sùng Lễ càng thêm rối loạn, ông cảm thấy đầu óc mình như nổ tung.
Không thể chịu được nữa, ông ngồi trở lại ghế, bất lực lớn giọng: “Đi ra ngoài, tất cả đi ra ngoài! Không một ai bớt lo, đừng để cho ta nhìn thấy các người!”
Tần Mục Dã và Tần Tiêu Nhiên mừng rỡ, nhanh chóng chuồn mất.
Tần Hoài Dữ cố ý khuyên: “Cha, ngài bình tĩnh chút, con cũng vừa mới biết về sự nghiệp của Tiêu Nhiên, chờ tìm hiểu kỹ hơn sẽ bao cáo với cha, ngài bình tĩnh trước đã.”
***Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Tiêu Nhiên tạm thời dọn về nhà.
Tần Sùng Lễ rất lo lắng cảm xúc của vợ mình, lúc Lê Tương ở nhà, ông cũng tránh trực tiếp dạy dỗ con trai út, miễn làm cho Lê Tương lo lắng.
Cứ như vậy, lùi đến thứ sáu, chính là ngày sinh nhật của Tần Tiêu Nhiên.
Cả nhà có một bữa cơm đoàn viên, không khí cũng không tồi.
Lê Tương là người hạnh phúc nhất, một nhà sáu người cuối cùng cũng đầy đủ, theo bà ấy, tất cả đều hoàn hảo.
Sau bữa tối, là nghi thức sinh nhật đơn giản, Lê Tương tự mình làm bánh kem xoài, thắp nến, cả nhà hát mừng sinh nhật Tần Tiêu Nhiên.
Chủ ý của Tần Hoài Dữ là làm đơn giản tại nhà, bệnh tình của mẹ trước mắt không thích hợp với hoàn cảnh náo nhiệt, mà Tần Tiêu Nhiên cũng không phải đứa trẻ khoa trương, một nhà sum họp là tốt nhất.
Ngày hôm sau có party ở biệt thự Tần Hoài Dữ, Miên Miên dự định sẽ cùng mọi người đưa quà tặng cho Tần Tiêu Nhiên ở party.
Nhưng bé không chờ được nữa, tranh thủ buổi tối trước khi đi ngủ.
Bé ôm một chiếc hộp màu xanh lặng lẽ chạy tới cửa phòng Tần Tiêu Nhiên.
Nhẹ nhàng gõ cửa, giọng sữa ngọt ngào nói: “Tiêu Nhiên ca ca, anh ngủ chưa? Miên Miên có thể vào không?”
Trong phòng im ắng, hồi lâu cũng không có đáp lại.
Miên Miên dựa vào cửa, yên lặng chờ đợi, đã hơn 9 giờ tối, đã tới giờ bé đi ngủ, đứng có chút buồn ngủ, đầu nhỏ tựa trên cửa, không ngờ cửa bất ngờ mở ra.
Cánh cửa kéo vào trong theo quán tình đứa nhỏ dựa trên cửa thiếu chút nữa thì té ngã.
Cũng may bé kịp thời tỉnh giấc, hai tay để trên cửa, mông nhô lên, giống như đứa nhỏ ngây ngô phủ phục trên tấm thảm trước cửa, đáng yêu khiến người ta rung rinh.
Tần Tiêu Nhiên bị động tác của bé làm cho kinh hãi, vô thức muốn tiếng lên đỡ bé.
Nhưng cậu do dự một lúc, bánh bao nhỏ đã tự mình chống dậy.
Bé nằm trên thảm, ngẩng đầu lên, có lẽ bị chính dáng vẻ khờ khạo của mình chọc cười, vỗ vỗ trán, sau đó nhìn Tần Tiêu Nhiên đang nhìn qua ngượng ngùng nói: “Qùa sinh nhật tặng anh, chúc Tiêu Nhiên ca ca mỗi ngày vui vẻ, Miên Miên yêu anh.”
Tần Tiêu Nhiên hôm nay cũng nhận được quà từ người nhà.
Cha mẹ, hai anh trai.
Qùa chất thành từng đống trong góc phòng, cậu không mở ra cũng không cảm thấy hứng thú.
Bởi vì cậu biết họ chỉ là ngẫu nhiên nghĩ tới cậu.
Từ khi cậu hiểu biết đến nay, người nhà ai bận việc ấy, thời điểm sinh nhật cậu, cha mẹ không có nhà, càng sẽ không nhớ rõ. Anh cả đã từng nhớ, nhưng anh lại mua một chiếc ô tô đồ chơi.
Sau đó, có Tần Miên Miên, sinh nhật cậu lại càng không được nhớ tới.
Năm nay chỉ là ngoại lệ thôi.
Cõ lẽ là do anh cả cẩn thận nhớ tới cậu, sau đó nhắc mọi người, bọn họ mới tổ chức sinh nhật cho cậu.
Những món quà đó….. cũng chỉ là món quà khách khí giữa người nhà, vì có sinh nhật nên luôn chuẩn bị một phần quà.
Giống như cậu khi nhận được lời mời tiệc sinh nhật từ người bạn học không quá quen thuộc, xuất phát từ lịch sự cậu cũng sẽ mua quà, không keo kiệt giá cả, nhưng cũng sẽ không tìm hiểu kỹ sở thích của đối phương.
Cũng chỉ là một món quà bình thường thôi.
Nhưng cậu không ngờ Tần Miên Miên mới ba tuổi rưỡi cũng sẽ mua quà cho cậu.
Cậu rũ tầm mắt, nhìn chăm chú cái hộp màu xanh trên tay đứa nhỏ, suy đoán đồ bên trong hộp là cái gì.
Miên Miên ôm nó một lúc lâu, Tần Tiêu Nhiên vẫn chưa đưa tay ra nhận lấy.
Trọng lượng của hộp này đối với bé không tính là nhẹ, ôm lâu có hơi mỏi tay.
Bé nhẹ giọng thúc giục : « Tiêu Nhiên ca ca, mở quà đi, đây là Miên Miên dùng tiền của chính mình mua đấy ~~ »