Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 32:
Có lẽ là do kẹo trái cây màu hồng siêu ngọt.
Cũng có lẽ bởi vì giọng nói trầm ổn của Lục Thanh Hành, tựa như trời sinh có tính thuyết phục, từng câu từng chữ truyền vào tai tiểu cô nương, được bé ghi tạc trong lòng.
Miên Miên cái hiểu cái không, đôi mắt ướt át nhìn cậu: “Chờ khi em lớn lên, Thanh Hành ca ca còn chơi với em không?”
Lục Thanh Hành gật đầu: “Chỉ cần em muốn, anh có thể làm bất cứ lúc nào.”
Miên Miên cũng không biết tại sao trong lòng lại vui mừng như vậy, giống như nhận được một lời hứa hẹn quan trọng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bé nghĩ ngợi, hỏi ra vấn đề bé lo lắng nhất: “Linh Linh thì sao? Linh Linh sẽ nguyện ý chơi cùng em sao?”
Lục Thanh Hành cũng không thể hiểu được tại sao bạn nhỏ lại sợ hãi mất đi bạn bè như vậy.
Cậu chỉ lờ mờ hiểu được những lo lắng của bé với tương lai.
Lục Thanh Hành dùng giọng nói êm đềm với bé: “Sở dĩ người với người trên thế giới này có thể trở thành bạn bè, người thân, đều có duyên phận, có thể là bạn đồng hành trong quá trình trưởng thành là một loại duyên phận tốt đẹp, kể cả khi hết duyên, mỗi người đều là một cá thể độc lập, Miên Miên hoàn toàn có khả năng tự mình trở thành một người ưu tú, không cần lo lắng tương lai không có bạn bè.”
Cậu đã cố gắng dùng những từ ngữ đơn giản nhất để nói lên sự thật này.
Nhưng với sự hiểu biết của đứa nhỏ ba tuổi rưỡi….. đây cũng không phải đáp án bé vừa lòng nhất.
Nhưng mà bởi vì câu trả lời không hoàn hảo như vậy, Miên Miên ngược lại càng dễ tin tưởng, bé cảm thấy Thanh Hành ca ca luôn nghiêm túc như vậy, chắc chắn không phải thuận miệng dỗ dành bé.
Đứa nhỏ dùng đôi mắt đen láy, tràn đầy ngưỡng mộ nhìn cậu: “Em thật sự muốn làm bạn bè cả đời với Linh Linh, em sẽ vĩnh viễn đối tốt với chị ấy, như vậy chị ấy sẽ thích em chứ?”
Lục Thanh Hành muốn bạn nhỏ vui vẻ, nhưng cậu cũng sẽ không nói dối.
Cũng may vấn đề Miên Miên phải giải quyết không cần cậu phải nói dối cũng có đáp án chính xác.
“Sẽ, Linh Linh sẽ luôn thích em.”
Em gái cậu Lục Linh, là đứa trẻ đơn giản, bé trời sinh lạc quan, lại đặc biệt dễ chiều. Chỉ cần người khác đối tốt với bé, bé chắc chắn sẽ báo đáp gấp bội.
Miên Miên nhận được đáp án vừa lòng, vui vẻ cười rộ lên.
Bé tuy rằng còn nhỏ, nhưng cũng có hiểu biết đối với tình tiết của “Sổ phàm trần”.
Nếu Lục Linh là nữ chính, như vậy toàn bộ cốt truyện đều phải quay xung quanh chị ấy.
Bao gồm mọi người trong Tần gia, đều chỉ là vai phụ mà thôi.
Vai ác hắc hóa xét đến cuối cùng cũng chỉ là vai phụ, quỹ đạo cuộc đời của vai phụ sẽ thay đổi theo biến hóa của vai chính.
Chỉ cần Linh Linh vĩnh viễn thích bé, những sự việc không hay đó sẽ không xảy ra.
Miên Miên không biết cha và anh ba khi nào mới tiếp nhận bé.
Nhưng mà nguyện vọng của bé rất nhỏ, chỉ cần bọn họ có thể sống thật tốt, khỏe mạnh sống đến cuối đời, bé đã rất thỏa mãn.
Cha chán ghét bé có lẽ là chuyện tốt.
Bởi vì cảnh trong mơ, cha yêu bé như vậy, lại qua đời sớm.
Miên Miên biết, đối với người thường không có gì trân quý hơn sinh mạng.
Có lẽ nếu không yêu bé có thể sống lâu hơn?
Tiểu tiên nữ 800 tuổi ngây ngô suy nghĩ.
………
Nắng chiều ấm áp dễ chịu.
Lục Thanh Hành nhìn bánh bao nhỏ híp hai mắt, ngồi bên cạnh cậu cái đầu nhỏ gật gù, hiển nhiên là buồn ngủ.
Cậu nhẹ nhàng đỡ đầu bé tựa vào cánh tay mình.
Miên Miên cuộn mình nằm nghiêng, giống như cục bột mềm mại.
Mùi hương trên người Thanh Hành ca ca thật thơm.
Không chỉ dễ ngửi, còn rất quen thuộc.
Giống như đã ngửi qua ở đâu đó rồi.
Đứa nhỏ bất giác ngửi ngửi, thoải mái nhắm mắt lại, mơ màng nói: “Thanh Hành ca ca, anh có thể kể chuyện không?”
Lục Thanh Hành sửng sốt, kể chuyện cho em gái ba bốn tuổi…. là trải nghiệm chưa bao giờ có trong hơn mười năm của cuộc đời cậu.
Tuy nhiên cậu có rất nhiều kiến thức, kể chuyện cũng không quá khó khăn, cũng không biết kể ra có thú vị hay không, không chắc chắn bé gái có thích nghe hay không.
Anh chần chừ mở miệng: “Em muốn nghe truyện gì?”
Miên Miên nghĩ nghĩ, thật ra bé ở Tiên giới đã nghe rất nhiều chuyện kỳ lạ, rất thú vị, chú Tư Mệnh cũng nói qua.
Nhưng tham gia ghi hình “Sinh hoạt cuộc sống của nam nhân”, cha của Tiểu Đại Lị luôn kể cho bé những câu chuyện đầy huyền ảo của phương Tây.
Đó là lĩnh vực mà Miên Miên chưa bao giờ tiếp xúc, cảm thấy vô cùng mới lạ, còn muốn nghe tiếp.
Đứa nhỏ hỏi: “Thanh Hành ca ca có thể kể chuyện nước ngoài không, chính là cái loại, có Ma Vương, có công chúa, có kỵ sĩ…. Cha của Đại Lị đã kể những chuyện này?”
Lục Thanh Hành đã nói với Tần Mục Dã cùng mẹ xem qua một chút nội dung chương trình thực tế.
Thật ra không phải, cậu không chỉ xem một chút, mà là toàn bộ.
Cho nên Miên Miên nói, cậu hiểu rõ bé muốn nghe những câu chuyện giả tưởng phương Tây mà Uông Phỉ hay kể cho con gái.
Lục Thanh Hành đã đọc tất cả loại sách, nhưng chưa bao giờ đọc truyện cổ tích phương Tây.
Bởi vì truyện cổ tích tồn tại chủ yếu là để giúp bạn nhỏ thiết lập thế giới quan tốt đẹp, bồi đắp trí tuệ.
Nhưng đối với Lục Thanh Hành mà nói, cậu đã hình thành giá trị cá nhân từ khi còn rất nhỏ, không cần phải khám phá nhờ những câu chuyện cổ tích.
Điều này thực sự đã chạm đến điểm mù tri thức của cậu…..
Nhưng cậu không muốn làm bạn nhỏ thất vọng.
Nhanh chóng biên soạn một câu truyện cổ tích phương Tây.
Miên Miên mơ màng, nửa tỉnh nửa mộng mà nghe.
Đó là câu chuyện về một công chúa nhỏ cứu ác long.
Con gái của thần ánh sáng người được định ra để đi cứu người thường, đi vào Ma giới tìm thấy ác long rồi cứu nó.
Ác long rất xấu, tất cả mọi người đều sợ nó, là biểu tượng của tội ác.
Tiểu công chúa ở bên cạnh nó suốt trăm năm, giúp nó trấn áp tà niệm, chữa lành vết thương thời thơ ấu, đồng thời cứu vớt những người dân vô tội.
Cho đến một trăm năm sau, trời giáng lôi kiếp.
Ác long hóa chân thân, vì tiểu công chúa dùng thân thể đón lấy thiên lôi trí mạng.
Ác long bị thương nặng rơi vào hôn mê.
Tiểu công chúa cũng chìm vào giấc mơ, tỉnh lại mới biết được chân tướng.
Cô tưởng tằng mình đã cứu vớt ác năm hàng trăm năm nay, lại không biết rằng bản thân mới là người chịu tội nghiệt kia, thân thế thật sự không phải là ác long, mà là con của một vị thần cao quý. Con trai của vị thần cao quý thỉnh cầu thần biến anh thành ác long, đi vào nhân gian, chính là để chờ đợi tiểu công chúa tội nghiệt, chờ đợi vì nàng mà chăn tai ương của trăm năm sau.
………
Đứa nhỏ được ánh mặt trời ấm áp bao bọc thoải mái.
Cánh tay của cậu bé mười tuổi vô cùng thích hợp để bé gối đầu.
Bé ngủ thiếp đi, bỏ lỡ mất đoạn kết của câu chuyện.
Sau nhiều giờ, đã xem xong hai tập phim truyền hình, Nguyễn Tĩnh Nhàn đi ra đánh vỡ an tĩnh.
Bà kinh ngạc nhìn hai đứa trẻ trên bãi cỏ….
Cậu bé cho phép bé gái tựa vào cánh tay mình…. Thật là con trai của bà sao???
Là cậu con trai thiên tài hai tuổi đã có ý thức tự lập, không cho người khác tùy tiện vào phòng, càng không được phép động vào đồ của cậu sao ???
Nguyễn Tĩnh Nhàn nghi ngờ bà xem ti vi quá nhiều sinh ra ảo giác.
Bà yên lặng nhìn một lúc lâu, con trai dường như nhận ra ánh mắt chăm chú của bà, nhìn bà bằng ánh mắt bình tĩnh.
Ánh mắt Lục Thanh Hành trầm mặc và sâu thẳm, quả nhiên vẫn là ánh mắt không giống đứa trẻ mười tuổi.
Nguyễn Tĩnh Nhàn thở phào nhẹ nhòm, đưa tay vuốt ngực, nhẹ nhàng vỗ, nhỏ giọng thì thào : « Còn tốt, còn tốt, mình không nhầm, là con trai của mình, không phải bị bắt đi, không phải không phải. »
Lục Thanh Hành dùng ánh mắt phức tạp dò xét mẹ mình.
Nguyễn Tĩnh Nhàn vô cùng quen thuộc ánh mắt này, bà rốt cuộc cười lên, đi lên trước, ngồi xuống nói : « Gần bốn giờ rồi, trời đang hạ nhiệt, mẹ ôm em gái Miên Miên vào nhà đã ? Một lát nữa có gió, đừng để bé cảm lạnh. »
Lục Thanh Hành gật đầu đồng ý.
Nguyễn Tĩnh Nhàn cúi người ôm đứa nhỏ lên, sau đó không nhịn được cười khẽ : « Tiểu bảo bối quá nhẹ rồi, không có trọng lượng gì cả, đây là cân nặng bình thường của đứa nhỏ ba tuổi rưỡi sao ? »
Lục Thanh Hành nói thẳng : « Còn tốt, cân nặng của bé ở mức bình thường, không mập không gầy. »
Nguyễn Tĩnh Nhàn nói : « Xem ra em gái con cần phải giảm béo rồi, nó cũng hơn Miên Miên có một năm, như thế nào mẹ cảm thấy như ôm hai Miên Miên vậy. »
Lục Thanh Hành từ trước đến nay đều là đứa trẻ có logic.
Cậu không có tế bào hài hước, cũng không nghe ra mẹ chỉ đang phàn nàn về em gái Lục Linh, chỉ cường điệu lời nói.
Cậu nghiêm túc nói : « Cũng không đến nỗi, em gái so với Miên Miên nặng hơn một chút, chỉ là lượng thịt của bé nhiều, bởi vì tập trung nhiều, bế lên có vẻ nặng, nhưng cân nặng thực tế của bé không có khả năng nặng gấp hai lần Miên Miên, không có khoa học. »
Nguyễn Tĩnh Nhàn dở khóc dở cười, chạm vào mái tóc của con trai : « Mẹ vẫn thích dáng vẻ hiện tại của con, khá tốt, là con trai của mẹ. »
***Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc chạng vạng, Tần Hoài Dữ nhắn tin cho Tần Mục Dã, nhưng em trai đang đắm chím trong game cũng không có trả lời tin nhắn của anh.
Tần Hoài Dữ đành phải trực tiếp xuống tầng ra ngoài, đi vào Lục gia đón em gái.
Em gái ở phòng khách ngủ thiếp đi trên sofa yên tĩnh.
Gối cái gối đầu mềm mại, đắp tấm chăn màu tím, ngoan ngoãn như cục bột nếp.
Ngồi bên cạnh bé là cậu bé mười mấy tuổi, đang đọc sách « Luận tư bản ».
Tần Hoài Dữ thường xuyên giao tiếp với thương nhân bậc cha chú, sớm đã nghe nói đến tiểu thiếu gia Lục gia.
Anh đang chuẩn bị tiến lên trò chuyện với tiểu thiên tài này.
Em gái lại đột ngột tỉnh dậy.
Đôi bàn tay múp thịt cuộn tròn lại dụi mắt, giọng sữa mở miệng nói câu đầu tiên là : « Thanh Hành ca ca, hình như Miên Miên đã ngủ rồi. »
Lục Thanh Hành duỗi cánh tay ra với khăn giấy, dịu dàng lau nước miếng trên môi bánh bao nhỏ.
Hơn nữa sau khi lau xong cũng không đổi sắc mặt ném vào thùng rác bên cạnh.
Toàn bộ quá trình thực hiện rất thành thục.
Tần Hoài Dữ nhất thời hoảng hốt…. cảm giác tiểu công tử họ Lục này rất quen thuộc với em gái anh ?
Em gái ngủ say đếm đỏ ửng má cũng không có chú ý tới anh trai này.
Tần Hoài Dữ có chút lúng túng đứng cách đó không xa.
Chỉ thấy em gái kéo cánh tay của tiểu công tử, truy hỏi : « Thanh Hành ca ca, anh kể xong chuyện chưa ? Em dường như không nghe được đoạn kết ? Đoạn kết là cái gì ? Ác long đã tỉnh sao ? »
Lục Thanh Hành thật ra chưa nói xong đoạn kết bé đã ngủ rồi.
Truyện cổ tích này cậu tự mình biên soạn đoạn kết cũng không hoàn mỹ.
Ác long không có tỉnh lại, kể cả thần minh cũng không thể chống đỡ được lực lượng cường đại như thiên lôi kiếp.
Nó thay thế tiểu công chúa mà chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn.
Tiểu công chúa vượt qua kiếp nạn, đạt được cuộc sống mới, nàng trở lại Thần giới, thành thần ánh sáng mới, là biểu tượng của ánh sáng là lòng nhân ái, được vạn người kính ngưỡng.
Nếu Miên Miên không ngủ, cậu còn lo lắng không biết làm thế nào để bịa ra một lời nói dối để đối phó.
Cậu không thể nói dối, điều này khiến cậu ấy căng thẳng.
May mắn là Miên Miên ngủ rồi, còn ngáy ngủ.
Vì vậy cậu chỉ gật đầu.
Miên Miên thấy cậu gật đầu, lập tức vui vẻ, cười híp mắt : « Thật tốt quá ! Em biết ác long sẽ tỉnh lại mà, sao đó thì sao ? Thanh Hành ca ca sau đó thì sao ? »
Lục Thanh Hành có chút bối rối.
Sau đó ?
Câu chuyện đã kết thúc, không có sau đó.
Miên Miên không chờ cậu trả lời, bé đã bị khao khát tốt đẹp của chính mình chọc cười, bé cười ngọt ngào, ánh mắt đầy vui sướng : « Em biết em biết ! Sau đó tiểu công chúa lấy thân báo đáp, gả cho ác long, sau đó bọn họ sống hạnh phúc bên nhau ! »
Đứa nhỏ nói với vẻ mặt kiêu ngạo « tôi đoán thật lợi hại ».
Lục Thanh Hành không có phản bác.
Tần Hoài Dữ không nhịn được cười, tiến lên xoa đầu em gái:
« Em gần đây xem rất nhiều phim truyền hình sao, đối với kịch bản phim truyền hình quen thuộc như vậy sao ? »
Miên Miên nghĩ thầm, không chỉ có phim truyền hình thế gian diễn như vậy, bé ở Tiên giới đã nghe qua rất nhiều truyện cổ tích như vậy rồi.
Cuối cùng ác long và tiểu công chúa chắc chắn sống vui vẻ bên nhau.
« Hoài Dữ ca ca, anh đến lúc nào vậy ? Chúng ta phải về nhà sao ? »
Tần Hoài Dữ nói : « Anh vừa tới, anh hai em đâu ? Anh gửi tin nhắn Wechat cho anh ấy cũng chưa trả lời. »
Miên Miên lắc đầu, bé cũng không biết anh hai đang làm gì, từ giữa trưa lên tầng cũng không có xuống.
Lục Thanh Hành lễ phép giải thích: “Anh hai Miên Miên ở phòng điện tử trên tầng chơi game với anh cả em.”
Tần Hoài Dữ ngoài ý muốn.
Cùng chơi game ?
Hai đỉnh lưu này không phải đối thủ sao ? Fans hai bên xé nhau hai năm qua mà.
Chẳng lẽ ghi hình chương trình thực tế có thể phá băng ?
Tần Hoài Dữ ôm tâm trạng hóng dưa lên tầng gõ cửa, sau đó như ý nguyện tận mắt nhìn thấy em trai nhà mình và Lục Kha Thừa đang ngồi hai bên máy chơi game.
Tựa hồ như đang đánh tới phân đoạn mấu chốt.
Tần Mục Dã cáu kỉnh : « Mẹ kiếp, bắn hắn, bắn hắn, đù !!!! »
Bên ta bị tập kích, Lục Kha Thừa nhanh chóng rút lui về tháp.
Nhưng tháp bị công phá, Lục Kha Thừa cũng nhíu mày, giọng điệu bất đắc dĩ mang theo vài phần dung túng : « Không được, đợt này chưa được, cậu rút lui trước đi, nhanh chóng rút lui. »
Tần Mục Dã lập tức rút lui, làm lộ AD của Lục Kha Thừa.
Lục Kha Thừa bị vây đánh. Hai đồng đội khác hỗ trợ cũng tử vong.
Chỉ có duy nhất Tần Mục Dã rút lui an toàn, chạy vào trong tháp.
Đại khái là hành vi bán đừng đồng đội của Tần Mục Dã chọc giận mấy đồng đội khác.
Bọn họ không nhịn được phàn nàn.
Giọng người đi rừng phàn nàn : « Mẹ kiếp, trợ thủ đang chọc cười sao ? Không bảo vệ được AD thì tự chạy một mình ? Cậu cho rằng mạng sống của cậu đáng giá sao ? »
Người đi MID cũng tức điên liên : « Tôi cũng điên lên rồi ! Tôi vội vàng chạy từ xa tới đây chi viện, sao trợ thủ lại thế này ? Không biết chơi thì đừng chơi, xuống xưởng tìm việc cho cậu làm. »
Ngay cả người đi TOP cũng úp mở : « Có chuyện gì xảy ra vậy Thừa tổng, em gái anh mang hôm nay có vẻ không được tốt lắm nhỉ ? Chơi gà thế này, thời khắc mấu chốt cũng không nạp máu cho anh, trợ thủ này giúp ích được gì. »
Đi TOP là đồng nghiệp trong studio của Lục Kha Thừa, giao tình không tồi, hai năm qua, chỉ cần Lục Kha Thừa rảnh sẽ thường xuyên đánh cùng.
AD Lục Kha Thừa rất mạnh, chỉ cần có trợ thủ đáng tin cậy trên cơ bản là có thể dẫn dắt toàn đội.
Cũng không biết hôm nay làm sao vậy, Thừa tổng chưa từng mang theo em gái nào, lại còn quá tệ.
Tần Mục Dã là loại chơi game sẽ mắng người, không bằng lòng với người ta, nếu bị mắng thường sẽ mắng ngược lại.
Nhưng hôm nay thì khác, anh chơi game với Lục Kha Thừa, không may bị nhận ra thanh âm…
Lục Kha Thừa nhìn vẻ mặt của anh ấy liền biết người ta đang rối rắm.
Lục Kha Thừa dùng mắt ý bảo anh ấy bình tĩnh, bật mic của mình, ngữ điệu mang theo ý cười, chậm rãi nói : « Các người bình tĩnh đi, không phải chơi trò chơi sao, giải trí thôi. »
Người đi TOP kinh ngạc : « Xem ra em gái hôm nay là bảo bối của Thừa tổng nha, che chở như vậy ? »
Người đi MID cũng sửng sốt : « Được rồi, chừa cho Thừa tổng mặt mũi, em gái chắc là mới chơi lần đầu đi ? »
Người đi rừng vô cùng bức xúc, nhưng anh ta không dám đắc tội Lục Kha Thừa, đành trái lương tâm nói : « Tôi không chơi nữa, Thừa tổng, anh mang em gái chơi đôi hoặc ba nhé, chúc các cậu được điểm cao nhất. »
Lục Kha Thừa không cảm thấy có gì.
Tần Mục Dã mặt đã đỏ bừng, anh sốt ruột muốn bật mic giải thích, lại phát hiện hai đồng bọn đã rời khỏi phòng.
« Mẹ kiếp, sao anh không giúp tôi giải thích ? »
Lục Kha Thừa cười : « Giải thích cái gì ? »
Tần Mục Dã nhìn anh như người bị tâm thần : « Bọn họ cho rằng tôi là em gái anh mang theo, thật xấu hổ quá đi. »
Tần Hoài Dữ yên lặng ăn dưa thật lâu mới gõ cửa đi vào, nhìn em trai mình như đứa ngốc : « Loại chuyện này, giải thích càng thêm xấu hổ chứ ? Em chơi gà như vậy, trở thành em gái không phải chuyện tốt sao ? Em mở mic làm rõ không phải em gái đi theo, em là Tần Mục Dã ?! »
Lục Kha Thừa nhấp một ngụm soda, nhịn cười : « Dự định lên hot search. »
Tần Mục Dã sắc mặt đen thui, anh có thể tưởng tượng cảnh bản thân lên hot search bị người ta chế giễu.
Chết tiệt, chỉ có thể nhịn.
Tần Hoài Dữ vỗ vai em trai : « Hai người từ khi nào quan hệ tốt như vậy, không tồi nha. »
Tần Mục Dã trừng mắt nhìn anh : « Tốt cái gì mà tốt ? Không phải chỉ chơi game thôi sao, được được, em về nhà, em gái đâu ? »
Tần Hoài Dữ nhếch môi mỉa mai : « Em vẫn còn nhớ mình có em gái à. »
Tần Mục Dã đầu óc quay cuồng, cũng không biết mình chơi game như thế nào liền quên mất thời gian, trời đã tối.
Anh hoảng hốt chạy xuống lầu, thấy em gái và Lục Thanh Hành đang ngồi cạnh nhau, trong tay còn cầm bình kẹo thủy tinh, bên trong là đủ màu sắc kẹo.
Anh lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Đứa trẻ mười tuổi ? Đã học cách dụ dỗ em gái bảo bối của anh ?!
Tần Mục Dã cướp lấy bình kẹo, ném qua một bên, tức giận nói : « Về nhà thôi. »
Đứa nhỏ trong ngực nhìn cái bình xinh đẹp kia, ánh mắt lưu luyến không rời : « Kẹo rất ngon, em còn muốn ăn vị mật đào nữa. »
Lục Thanh Hành đuổi theo bước chân của Tần Mục Dã, muốn đem lọ kẹo đưa cho Miên Miên.
Tần Mục Dã thay mặt bé từ chối : « Không được, bé còn chưa thay răng đâu, ăn nhiều kẹo sẽ sâu răng, em cứ giữ lại đi. »
Tần Hoài Dữ khó hiểu hỏi : « Em giống như không thích con trai út Lục gia, nhóc chọc em sao ? »
Tần Mục Dã xụ mặt, giả vờ không có gì : « Nào có, chỉ là một đứa trẻ, thích với không thích thì làm sao. »
Tần Hoài Dữ : « Sao em không nhận lọ kẹo người ta đưa cho Miên Miên ? »
Tần Mục Dã liếc anh : « Đại ca, nhà ta không có tiền mua kẹo sao ? Sao lại có thể để em gái ăn kẹo của người ngoài ?! »
Tần Hoài Dữ không hiểu em mình lại làm sao, vừa nghĩ vừa nói ra suy nghĩ của mình : « Không biết vì sao, anh cảm thấy khí chất của Lục Thanh Hành và Miên Miên nhà chúng ta rất hợp, có điểm đặc biệt, không phải là nhan sắc giá trị cao, cũng không phải là nhân tố bên ngoài, hình như là từ bên trong, nếu hai đứa đứng trong đám trẻ, loại cảm giác này càng rõ ràng hơn. »
Tần Mục Dã sắc mặt càng đen.
Loại cảm giác này anh cũng có, nhưng anh tuyệt đối không thừa nhận, Tần Mục Dã tức giận nhéo mặt bé : « Ầy, em gái ngốc, về sau không được chơi cùng bạn nam, đến Lục gia chỉ có thể chơi với Lục Linh, em ấy không rảnh thì phải về nhà, biết chưa ? »
Miên Miên ghét bỏ nhìn anh, không đáp lại.
Tần Mục Dã bực bội, lại nhéo thêm vài cái : « A, em dám không để ý anh ? Nhanh trả lời, nhớ kỹ chưa. »
Miên Miên bị anh hai lớn tuổi mà vẫn còn trẻ con làm phiền, bé duỗi tay hướng về phía Tần Hoài Dữ muốn ôm : « Hoài Dữ ca ca, ôm. »
Tần Hoài Dữ mỉm cười, ôm em gái vào lòng mình.
Miên Miên thì thầm : « Hoài Dữ ca ca, chúng ta đi nhanh lên, đừng để ý tới anh ấy. »
Tần Mục Dã đuổi theo sau, tức muốn hộc máu : « Này, nhanh trả lời, nhớ kỹ chưa ? Không được chơi với em trai kia ! Anh cả sao anh lại giúp bé, anh rốt cuộc cùng phe với ai ? »
Miên Miên ngồi trên cánh tay của anh cả, tay nhỏ ôm vai anh, lộ ra cái đầu nhỏ khỏi vai anh, nhìn về Tần Mục Dã khiêu khích : « Lêu lêu lêu, anh hai ngốc nghếch, anh cả đương nhiên là cùng phe với Miên Miên nha~ »
***Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Sùng Lễ tuy rằng đã trở lại, nhưng Lê Tương vẫn còn hơi khó xử, mâu thuẫn vợ chồng vẫn chưa giải quyết được.
Hơn nữa tâm tư của Lê Tương đều đặt hết lên người bọn nhỏ.
Miên Miên còn nhỏ, bé mỗi ngày đều vui vẻ, tựa như không có phiền não gì.
Ngoài trừ còn sợ hãi bên ngoài, thật ra cũng không có gì phải lo lắng.
Con trai út Tiêu Nhiên thì khác, Lê Tương có trực giác nhạy bén, cảm thấy Tiêu Nhiên có hiểu lầm rất lớn về mẹ mình, hơn nữa cái hiểu lầm này đã trì hoãn quá lâu.
Sắp tới sinh nhật tuổi mười bốn của Tần Tiêu Nhiên, bà đã chọn rất nhiều quà từ mấy ngày trước, nhưng đều không hài lòng, vì bà không biết con trai muốn cái gì nhất.
Tần Hoài Dữ nhìn ra lo lắng của mẹ, trấn an bà : « Mẹ, mẹ đừng khẩn trương như vậy, Tiêu Nhiên không phải đứa trẻ không hiểu chuyện, mẹ đưa gì em đều sẽ thích. »
Tần Mục Dã đề nghị chuẩn bị party bất ngờ cho em ba.
Anh mới tẩy trắng gần đây, số lượng công việc tìm tới nhiều khủng khiếp, công ty cần thời gian để chọn lựa, cũng có thể gọi là tăng kịch bản, anh mừng rỡ có thể an tĩnh, nghỉ ngơi thêm mấy ngày.
Miên Miên nói : « Em sẽ dùng tiền riêng của mình để mua quà cho anh ba. »
Tần Mục Dã nhẫn tâm cười nhạo : « Tiền của em ? Trẻ con làm gì có tiền. »
Miên Miên từ trong cặp lấy ra một phong bì thật dầy, bên trong là một đống tiền mặt màu đỏ.
Bé khoe ra quơ quơ trước mặt Tần Mục Dã : « Miên Miên có tiền nha ~ »
Tần Mục Dã kinh ngạc : « Em lấy đâu ra ?! »
Tần Hoài Dữ mặt không gợn sóng nói : « Đạo diễn Thi nhờ Uông Xuyên đưa tới, dặn dò mấy trăm lần phải tận tay đưa cho Miên Miên, đây là lì xì cổ vũ bé, còn có thù lao chính thức quay hình, được chuyển vào thẻ của Miên Miên. »
Đồng tử Tần Mục Dã lại chấn động lần nữa : « Trong thẻ ? Bé mới ba tuổi rưỡi ?! Ba tuổi rưỡi có thể có thẻ sao ?! »
Miên Miên lại từ trong cặp lấy ra một tấm card màu hồng nhạt, quơ quơ trước mặt anh :
« Đây, là thẻ của Miên Miên, bên trong có rất nhiều tiền. »
Tần Hoài Dữ nhàn nhạt bổ sung : « Anh mở cho em gái, tuy rằng bé đi cùng em tham gia, nhưng thù lao ghi hình đều được nhận, nhà sản suất đã gọi cho anh, anh cảm thấy Miên Miên nên có tiết kiệm cho riêng mình, nên mở thẻ cho bé. »
Tần Mục Dã : « ………… »