Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 3:
“Đạo diễn Trần, hôm nay qủa thật là lỗi của Mục Dã, tôi thay mặt em ấy xin lỗi ngài. ’’
Thái độ của Tần Hoài Dữ khiêm tốn và lễ độ, nhưng trong lòng đầy tức giận, giọng điệu ôn hòa nhưng vẫn không thể khống chế được sự tức giận.
Trên đường đến đây, anh đã tìm hiểu tường tận sự việc.
Mặc dù gần đây Tần Mục Dã bị mắc vào nhiều tin đồn nhưng đạo diễn của bộ phim này không hề có thành kiến với anh, ngược lại đối với kỹ thuật diễn của anh ta rất thưởng thức, trong thế hệ nghệ sĩ mới thì cũng thuộc phái có thực lực. Thậm chí nửa tháng trước, lộ ra tin đồn tai tiếng, các nhà đầu tư có ý định đổi nam chính, đều bị đạo diễn Trần bác bỏ.
Nhưng từ khi tiến tổ, trạng thái Tần Mục Dã vẫn luôn không tốt, hôm nay lại càng quá đáng, không chỉ đến trễ mà trên mặt còn bị thương, là do tối qua luyện quyền anh bị thương.
Lúc này, Tần Hoài Dữ nhìn thấy vết bầm trên mặt của em trai, hoàn toàn tin tưởng lời kể của người đại diện Uông Xuyên.
Đây là bộ phim điện ảnh, trên màn ảnh từng lỗ chân lông trên mặt cũng có thể phóng đại vô số lần, đạo diễn Trần tức giận cũng là bình thường.
Đạo diễn Trần rốt cuộc cũng nể mặt Tần Hoài Dữ, mời anh đến phòng nghỉ của mình ngồi nói chuyện.
Tần gia là nhà giàu nhất Yên Kinh, Tần phu nhân đạt tam kim ảnh hậu năm đó, ông ấy cũng đã hợp tác qua.
Đạo diễn Trần thưởng trà:
“Hoài Dữ, em trai cậu là thần tượng đang nổi, lại mới hai mươi tuổi, có chút cá tính cũng không có chuyện gì, nhưng lần này… “
Ông ta liên tục thở dài, không lên tiếng nữa.
Tần Hoài Dữ nét mặt áy náy : « Tình trạng của Mục Dã gần đây không tốt, nhưng không phải kiểu nghệ sĩ ỷ vào sự nổi tiếng của bản thân mà ngạo mạn. Đạo diễn Trần, ông không phải người ngoài, tôi cũng chẳng giấu, tính tình Mục Dã xấu, dễ cáu giận, ngủ không ngon, gần đây lại càng có vẻ nghiêm trọng hơn, thậm chí thường xuyên đắc tội truyền thông, điều này cũng không phải chủ ý của nó… »
*
Cánh cửa phòng nghỉ khép hờ, âm thanh nói ngày càng nhỏ đi, Tần Mục Dã đứng ở bên ngoài cũng không nghe thấy gì.
Anh nhíu mày, cảm giác như mình là đứa trẻ gây ra họa, bị gọi mời phụ huynh.
Trong lòng bực bội, anh dứt khoát bước ra khỏi phim trường, tìm nơi ít người rồi lấy hộp thuốc từ trong túi ra.
Vừa lấy ra chuẩn bị châm lửa, người đại diện phía sau nhịn không được lên tiếng : « Lão đại, đừng, bị người khác thấy không tốt. »
Hút thuốc không phải là phạm pháp, nhưng Tần Mục Dã đã ra mắt, chính là thần tượng, lấy hình tượng lạc quan tỏa sáng, phim trường có nhiều người, không may bị chụp được, không biết chừng lại lên hot search tiêu cực.
Tần Mục Dã đầy bực dọc : « Dám báo cáo với anh cả tôi, quản lý Uông, cũng chỉ có anh. »
Uông Xuyên chột dạ, cười trừ : « Aizz, trùng hợp ! Anh trai quan tâm em trai, trùng hợp đến thăm thôi. »
Anh ta đổi chủ đề, không quên nhân cơ hội tịch thu bật lửa và thuốc lá của Tần Mục Dã.
Mối quan hệ giữa Uông Xuyên và Tần Mục Dã cực kỳ tốt, chính vì điều này, anh hiểu rõ tính tình của Tần Mục Dã.
Tính xấu của anh ta nổi lên, không ai có thể khuyên được — ngoại trừ anh trai Tần Hoài Dữ.
Hơn nữa, trong hoàn cảnh đó, đạo diễn Trần sắc mặt xanh mét, vừa thấy anh ta sắp bùng nổ, không phải anh cấp bách hô « Tần đại thiếu tới đây thăm », chỉ sợ công việc chấm dứt.
Tần Mục Dã khóe môi châm chọc, nghiễm nhiên không tin lời giải thích của Uông Xuyên.
*** Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Uông Xuyên không nhìn ra vẻ tức giận trên mặt anh, đoán chừng cảm xúc của anh đã ổn định lại.
Uông Xuyên cũng thả lỏng tâm trạng, vỗ vai anh : « Mặc dù vết thương trên mặt không nghiêm trọng, nhưng cũng không thể che giấu được ống kính, tranh thủ cơ hội này, đem điều chỉnh lại trạng thái ? »
Tần Mục Dã im lặng, không bày tỏ thái độ.
Uông Xuyên thở dài : « A Dã, trạng thái của cậu thật sự không thích hợp làm việc, trước tạm nghỉ nửa tháng, đoàn phim tôi sẽ phụ trách. Độ nóng của scandal lần trước… phỏng chừng sẽ bị chìm xuống. »
Anh nhắc đến tai tiếng, vô thức nhìn vẻ mặt của Tần Mục Dã, quả nhiên thấy ánh mắt anh tối sầm lại, sắc mặt trở nên cứng ngắc.
Uông Xuyên căng da đầu nói tiếp : ” Tôi biết chuyện này cậu bị oan, nhưng không còn cách nào, cái giới này chính là như vậy, có một chút tin đồn xấu, nhưng chỉ có thể trông chờ thời gian lắng xuống.”
Tần Mục Dã mím chặt môi, thật lâu sau cũng không nói một lời.
Trong nửa năm qua, cảm xúc và giấc ngủ của anh không ổn định, nhưng chân chính khiến anh suy sụp —- là hot search nửa tháng trước.
Vào một đêm cách đây nửa tháng, một nữ sinh trường điện ảnh bất ngờ đăng lên trang Weibo cá nhân của mình về trải nghiệm bị một thần tượng nổi tiếng lừa dối, còn kèm theo ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện trên Wechat.
Nội dung là lời bóng gió, sau khi cư dân mạng đào sâu, cuối cùng nam chính trong cuộc được chỉ đích danh Tần Mục Dã, người cũng đang theo học tại Học viện điện ảnh.
Chỉ trong một đêm, « Thần tượng đang nổi lừa ngủ với fans » đã lan rộng trên mạng.
Mặc dù đoàn đội của Tần Mục Dã đã ngay lập tức làm rõ tin đồn và đưa ra lời cảnh báo từ luật sư, nhưng tác động tiêu cực này cũng không thể kiểm soát hoàn toàn.
Là một thần tượng mới hai mươi tuổi, hình ảnh sạch sẽ vẫn quá quan trọng.
Tần Mục Dã vốn dĩ có bệnh tâm lý, bị dính vào câu chuyện bịa đặt này, khiến tinh thần sa sút, liên tục mất ngủ, tối hôm qua cũng chỉ là muốn thuận lợi đi ngủ, nên mới luyện quyền anh, tiêu hao thể lực.
“Này, đây là đứa trẻ nhà ai vậy ?”
Tiếng nói của nhân viên phá vỡ bầu không khí lắng động chỗ Tần Mục Dã và Uông Xuyên.
Tần Mục Dã vô thức nhíu mày khi nghe thấy ba chữ « tiểu bằng hữu », ánh mắt cũng không tự chủ rơi vào bóng dáng nhỏ bé cách đó không xa.
Phim trường rất nhiều người, Miên Miên sau khi trọng sinh, cũng là lần đầu đến chỗ đông người như vậy, không khỏi có chút kinh sợ.
Hoài Dữ ca ca đang cùng đạo diễn Trần đóng cửa nói chuyện, bé đối với anh hai Mục Dã vừa tò mò lại sợ hãi, vì thế liền bí mật đi theo phía sau anh, âm thầm theo dõi.
Miên Miên mặc chiếc váy hồng trợ lý Lâm vừa mua, màu sắc rất bắt mắt. Hơn nữa bé sinh ra vốn đã xinh xắn đáng yêu khiến mọi người không rời mắt được.
Đang lúc hấp dẫn rất nhiều nhân viên công tác, liền nghe thấy âm thanh của Tần Mục Dã : « Này nhóc con, nhóc tên gì, ai đã đưa nhóc đến đoàn làm phim vậy ? »
Tần Mục Dã từ sau khi em gái qua đời liền phản cảm với trẻ con, có một lần đóng phim còn đắc tội với diễn viên nhí, bị lộ ra khiên nhiều cư dân mạng nói anh không có lòng yêu thương.
Chỉ có anh biết, nói là phản cảm, không bằng chính xác hơn là sợ hãi.
Anh sợ hãi tất cả những đứa trẻ khác, vì anh sợ nghĩ đến em gái mất sớm của mình, anh sợ trái tim đau âm ỉ.
Mà bé gái nhỏ trước mặt anh đây đã khơi dậy sự sợ hãi phòng ngự cao nhất của anh.
Bởi vì… bé trông rất giống Miên Miên.
Giống đến nỗi anh phải nghi ngờ đôi mắt của mình.
Môi của bánh bao nhỏ mấp máy, nhưng cuối cùng một chữ cũng không hé.
Anh hai thật hung dữ, giống như thật sự chán ghét bé, ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí cũng tràn đầy thù địch, không giống như thiếu niên trong ký ức ôm bé vào ngực.
Miên Miên biết mình trọng sinh, đến anh cả luôn ôn nhu cũng không tin bé là Miên Miên, anh hai hung dữ này chắc chắn sẽ càng không tin.
Bé gái nhỏ cúi đầu, cả người giống như chim cút nhỏ run bần bật, nhân viên công tác bên cạnh nhìn đến đau lòng, lại không dám động tới vị đỉnh lưu này, chỉ có thể âm thầm oán trách Tần đỉnh lưu còn là con người sao ? Đối với đứa trẻ như vậy cũng hung dữ được ! Một bánh bao nhỏ dễ thương như vậy, cười một lần nhất định sẽ vui sướng cả ngày !
Tần Hoài Dữ cùng đạo diễn Trần nói chuyện xong, từ trong phòng nghỉ trước sau đi ra. Tần Hoài Dữ thấy một màn này, không chút do dự cúi người ôm bánh bao nhỏ lên, thấp giọng nói : « A Dã, về nhà đi, đạo diễn Trần đáp ứng cho em nghỉ ngơi mười ngày. »
Sự chú ý của Tần Mục Dã đã đặt hết lên đứa nhỏ, cau mày, càng thiếu kiên nhẫn : “Anh cả, đứa trẻ này là tới cùng anh sao ? Nhóc là ai ?”
Tần Hoài Dữ cảm giác bánh bao nhỏ trong vòng tay đang khẩn trương, cánh tay nhỏ đầy thịt càng ôm chặt cổ anh, thân thể nhỏ nhắn nay lại co rúm lại, mềm nhũn nằm trên vai anh, rõ ràng là bị Tần Mục Dã dọa rồi.
Anh nhẹ nhàng trấn an tiểu bảo bối, không hề tức giận nói với em trai : “Trên đường sẽ nói.”
Từ miệng của Tần Hoài Dữ đạo diễn Trần biết được Tần Mục Dã gần nửa năm qua luôn bất động, đối với công việc quay phim sau này có chút lo lắng.
Cho đến khi nhìn thấy bé gái trong lồng ngực Tần Hoài Dữ, mắt sáng rời tức khắc cười rực rỡ, tiến lên nhéo nhéo mặt : “Ôi, đứa nhỏ ở đâu ra, bộ dáng thật khiến cho người ta thích !”
Tần Hoài Dữ chỉ có thể nói : “Là đứa nhỏ của bạn tôi, tiện đường mang bé đến chơi.”
Đạo diễn Trần đã gần đến tuổi làm ông, rất yêu thích trẻ con, lập tức bỏ hết những công việc rắc rối ra sau đầu, mãn nhãn với đứa bé đáng yêu này : “Nhan sắc này, có thể làm tiểu minh tinh này, Hoài Dữ cậu giúp tôi hỏi phụ huynh của đứa bé này có ý định phát triển trong giới này không ?”
“Cái này…” Tần Hoài Dữ lướt qua đạo diễn, hàm hồ đồng ý.
*
Tần Mục Dã kiên nhẫn ra khỏi phim trường, trầm giọng chất vấn : “Đứa trẻ của bạn bè ? Cuối cùng là đứa trẻ của bạn nào của anh ?”
Tần Hoài Dữ so với anh ta thì bình tĩnh hơn nhiều, không nhanh không chậm nói : “Đấy là lý do ứng phó với đạo diễn Trần, đứa nhỏ này ngày hôm qua xuất hiện trong văn phòng anh, tạm thời còn chưa xác định được thân phận.”
Tần Mục Dã luôn gặng hỏi, biết được toàn bộ sự việc, thái độ lại càng tệ hơn : “Cái gì ? Đứa trẻ không rõ thân phận anh cứ tùy tiện như vậy đem về nhà ? Còn chuẩn bị nhận nuôi nó ? Anh, anh không bị sao chứ ?”
Tần Hoài Dữ bình tĩnh nhìn anh ta : “Đương nhiên không phải tùy tiện, bé rất giống Miên Miên.”
Tần Mục Dã tức đầy lồng ngực, anh không muốn nghe được hai chữ Miên Miên này.
Anh nhìn chằm chằm anh cả, đem ánh mắt chuyển sang người bánh bao nhỏ điêu phấn ngọc trác, hít một hơi : “Thế giới rộng lớn, người với người giống nhau có gì kỳ quái đâu, có lẽ chỉ là trùng hợp giống nhau, bị kẻ lừa đảo đem đến đây !”
Trong đầu Tần Hoài Dữ luôn hiện lên cảnh trong mơ tối qua, nhưng chuyện này cũng không thể chứng minh được gì.
Rốt cuộc… nó cũng chỉ là chuyện phản khoa học.
Anh cũng không ngạc nhiên trước phản ứng của em hai, anh đem đứa trẻ lại đây, cũng là đã suy nghĩ qua rồi.
Không ai hiểu rõ hơn anh em hai suốt nửa năm qua vì cái chết của em gái mà có bao nhiêu tự trách, đau khổ, đã sớm ảnh hưởng đến sinh hoạt, cuộc sống thậm chỉ cả sự nghiệp tương lai.
Bánh bao nhỏ từ trên trời rơi xuống giống như ánh sáng, đập tan đám mây mù đã bao phủ suốt nửa năm qua.
Là thời điểm mà em hai phải bước ra.
*
Tần Hoài Dữ hoàn toàn không để ý thái độ cáu kỉnh của Tần Mục Dã.
Trên đường, anh thuần thục ôm Miên Miên, ôn nhu nói : « Nhóc con, buổi trưa muốn ăn cái gì ? »
Đứa bé chỉ tay vào biển quảng cáo hamburger ở trạm xe bus ngoài cửa sổ : « Ăn cái này được không anh ? »
Thoạt nhìn thật hấp dẫn, bé ở Tiên giới 800 năm chưa từng thấy qua loại đồ ăn này.
Tần Mục Dã lạnh nhạt ngồi ở ghế phụ duy trì khoảng cách với đứa nhỏ chưa rõ lai lịch.
Từ trong kính chiếu hậu nhìn hai người ngồi ở phía sau không coi ai ra gì, càng tức giận: “A, Tần Hoài Dữ tiên sinh, anh đã quên mình vẫn còn một đứa em trai ở trong xe sao ?”
Bé con nghe được âm thanh của Tần Mục Dã, bản năng hướng về phía trước nhìn.
Thật hung dữ, nhìn từ sau cũng thấy khí thế hung hãn.
Tần Hoài Dữ xoa xoa cái đầu nhỏ, hờ hững nói : “Em là nam nghệ sĩ yêu cầu nghiêm khắc khống chế dáng người, mỗi ngày ăn không đáng bao nhiêu, đối với bữa trưa ăn gì cũng không có quyền lên tiếng.”
Mẹ kiếp !
Tần Mục Dã sắc mặt càng đen.
Anh đều có chuyên gia dinh dưỡng điều chỉnh mức ăn lành mạnh được không ? Tới miệng anh trai thành “ăn ít” ?
*** Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong nhà hàng Mỹ.
Miên Miên nhìn hamburger phô mai kẹp thịt bò hai mắt lấp lánh đầy kinh ngạc.
Tần Hoài Dữ không nhìn được cười.
Trước khi đưa bé đến đây, anh đã hỏi ý kiến người lớn về cách giáo dục trẻ em, đảm bảo rằng đứa trẻ ba bốn tuổi thỉnh thoảng ăn hamburger là có thể, miễn là không được ăn quá nhiều.
Đứa nhỏ không dùng dao nĩa, đeo gang tay cầm hamburger chuẩn bị ăn uống thỏa thích.
Tần Hoài Dữ không thích loại đồ ăn có nhiều dầu mỡ này, nhưng cũng bị dáng vẻ ăn hưởng thụ của bé lây nhiễm, cầm dao nĩa ưu nhã thong dong mà ăn.
Một lớn một nhỏ ăn đến vui vẻ.
Tuy nhiên, buồn vui của con người không tương thông.
Lúc này, Tần Mục Dã mang khẩu trang đeo kính râm, ôm tay, ngồi xa xa như tượng sáp, ánh mắt lạnh nhạt quan sát.
Miên Miên ăn đến thỏa mãn, đột nhiên hiểu ra vì sao chú Tư Mệnh lại hay cười nhạo bé thiếu kiến thức.
Thì ra là hạ giới có nhiều đồ ăn ngon như vậy !
Thần tiên không ăn ngũ cốc, thức ăn không cần thiết, không ăn cái gì cũng không cảm thấy đói, gọi là quỳnh tương ngọc lộ không có mùi vị của thức ăn như phàm trần.
Bé ăn càng ngon, nhìn Tần Mục Dã giống như yêu quái.
Giọng nói trẻ con rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi : “Hoài Dữ ca ca, sao anh ấy không ăn ?”
Tần Hoài Dữ nhàn nhạt nói : “Không cần phải lo lắng cho anh ấy.”
Bánh bao nhỏ suy tư nửa ngày, đột nhiên nhận ra : “Ô, em đã hiểu ! Là bởi vì anh ấy phạm sai lầm, cho nên Hoài Dữ ca ca phong ấn miệng, phạt anh ấy không được ăn !”
Bé đã nhìn thấy Thượng thần trừng phạt đồ đệ, người phạm sai lầm, miệng sẽ bị phong ấn, không nói được.
Tấm vải che mặt anh hai, chắc chính là phong ấn của phàm giới đi.