Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 2:
Tần Hoài Dữ sống một mình, hằng ngày bận việc kinh doanh, sinh hoạt đơn giản, cơ bản không cần người giúp việc, biệt thự chỉ có một dì phụ trách quét dọn.
Đứa nhỏ tới ngoài ý muốn, cũng may dì có kinh nghiệm trông cháu ngoại, tay chân nhanh nhẹn làm đồ ăn phù hợp với trẻ nhỏ.
Tần Hoài Dữ nhìn bánh bao nhỏ đối diện đang ngồi chờ được ăn có chút bất lực.
Ở trong ký ức của anh, em gái anh luôn được người lớn cho ăn.
Cho ăn một bữa thật gian nan, bời vì em gái kén ăn.
Nhưng anh vẫn chỉ luôn quan sát, chứ chưa hề cho em ăn bao giờ.
Tuy nhiên, chỉ thấy bánh bao nhỏ với cái tay múp thịt nắm lấy cái muỗng, xúc hai con tôm bỏ miệng.
Hóa ra đứa nhỏ có thể tự xúc ăn rồi.
Tần Hoài Dữ vừa thở dài một hơi, liền nghe thấy đứa nhỏ nói: “Anh, anh xem, Miên Miên tự mình ăn cơm, Miên Miên không kén ăn, tôm ăn ngon lắm.”
Khuôn mặt nhỏ không hề che giấu điểm tự hào, cầu khen ngợi.
Tần Hoài Dữ mỉm cười, anh dùng đũa gắp cho đứa nhỏ hai miếng sườn chua ngọt.
Xương sườn hầm nhừ, thịt mềm, Miên Miên trực tiếp nhai, mùi thơm thơm, liên tiếp gặm xong hai miếng, gương mặt nhỏ tràn ngập thỏa mãn, cảm thán: “Thơm quá anh ơi, anh sao không ăn đi?”
Tần Hoài Dữ không khỏi bật cười.
Khi thấy đứa trẻ ngồi trên ghế mặc váy trắng, mang tiên khí, rất có khí chất của tiểu tiên nữ.
Không nghĩ tới khi ăn lại như vậy, thật giống mấy đứa trẻ ham ăn ở trên mạng.
Anh còn nhớ rõ, em gái luôn kén ăn, nhưng khi ăn tới mấy món mình thích, cũng không hề từ chối.
Thói ở sạch nam nhân chung quy vẫn không nhịn được, ngón tay mảnh khảnh cầm khăn giấy, lau đi nước sốt dính trên mặt bé: “Cứ từ từ ăn thôi, không ai tranh với em đâu.”
……
Sau khi ăn tối, Tần Hoài Dữ nhờ bảo mẫu mang đứa nhỏ đi tắm, trong nhà không có quần áo của trẻ nhỏ, nên bà đã tìm cho bé một cái áo thun làm áo ngủ.
Sau khi hoàn tất mọi việc, bà đi qua phòng khách, trong tay cầm bộ Hán phục mà đứa nhỏ vừa thay ra, cau mày trầm ngâm.
Tần Hoài Dữ hỏi: “Đứa nhỏ ngủ rồi sao?”
Bà gật đầu: “Đứa trẻ thật ngoan, rất ít nói, chỉ là quần áo… không giống như là thường xuyên mặc, bé là diễn viên nhí sao?”
Tần Hoài Dữ tiếp nhận quần áo, nhíu mi, loại Hán phục váy trắng này chất lượng thật tốt, không phải tơ tằm, lại hơi giống tơ lụa, nhưng không thể đoán ra chất liệu, cũng không thể biết nhãn hiệu nào.
Bà không đáp, lại trầm tư suy nghĩ, quần áo cổ đại chất liệu cũng cực tốt, lại xuất hiện trong văn phòng Tần tiên sinh, không thể điều tra ra lai lịch…
Bà đột nhiên có suy đoán dạn dĩ!
“Tiên sinh, đứa nhỏ này chắc không phải xuyên đến đây đi?”
Tần Hoài Dữ: “……”
Dì bảo mẫu hằng ngày làm việc thật nhàn nhã, anh lại là một ông chủ hào phóng, dì không có việc gì thường xuyên ngồi xem phim truyền hình, chắc là do xem phim xuyên không nhiều, anh cũng không để ý.
*** Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đêm khuya, Miên Miên ngủ được một giấc tỉnh dậy, hai tay dụi mắt, xuyên qua ánh trăng mơ hồ nhìn thấy nam nhân trẻ tuổi ngồi ở mép giường bé.
Bé bò dậy bật đèn bàn, chờ nhìn rõ thấy gương mặt thiếu niên, há to miệng kinh ngạc: “Anh, anh anh, anh là …. Chú Tư Mệnh?”
Tư Mệnh tinh quân dung mạo thanh tú giờ phút này ăn mặc một thân thời trang, phong cách khoa trương, phần jean rách lỗ, thậm chí tóc còn đổi màu!
Đứa nhỏ ánh mắt đầy lo lắng: “Chú Tư Mệnh, chú bị trúng độc sao?”
Tư Mệnh tinh quân đã ba mươi vạn tuổi, tu vi thâm hậu, có thể khiến cho chú đầu tóc đều biến màu, chẳng lẽ là kịch độc?
Tư Mệnh trong bộ dáng thiếu niên ngây người một chút, phát hiện đứa nhóc đang đánh giá đầu tóc của mình, anh ho nhẹ một tiếng, đầy ghét bỏ nói: “Ta không trúng độc, đây là thuốc nhuộm tóc của người phàm, màu tóc này là màu tóc thịnh hành nhất – trà sữa ánh khói.”
Dứt lời, anh lại lôi ra chiếc gương màu đen từ túi Bulgari nam mới mua, cẩn thận soi xét.
Màu tóc xám vàng và gương mặt đẹp trai này quả là hợp nhau!
Đẹp! Qủa thật là đẹp nhất nhân gian!
Nhan sắc của anh không chỉ nổi bật trong Tiên giới mà còn nổi bật trong thế giới người thường. Bất kể nam thần tượng nào ở trước mặt anh hẳn đều phải cam bái hạ phong. (**)
(* Cam bái hạ phong: chịu thua tâm phục khẩu phục*)
Tư Mệnh soi gương lấy lại tự tin vừa bị bánh bao nhỏ đả kích, đứa nhóc 800 tuổi đúng là thiếu kiến thức, không có thẩm mỹ.
Tiên nhân tức giận không nói nên lời.
Tư Mệnh vừa mới mua bộ đồ thời trang bản giới hạn thấy không được khen ngợi, càng cảm thấy lười nói tiếp: “Nếu tiểu đế cơ đã thành công chuyển đến nhà của anh cả, trước khi hoàn thành nhiệm vụ xin đi trước một bước, tạm biệt!”
Miên Miên nghĩ đến chuyện quan trọng, nắm lấy tay áo của Tư Mệnh: “Chú Tư Mệnh, từ từ hãy đi. Vận khí của anh Hoài Dữ đang có dấu hiệu thay đổi, chuyện này liên quan đến nhiệm vụ trọng sinh của con sao?”
Tư Mệnh cau mày, anh muốn trì hoãn nhiệm vụ của mình.
Ở Tiên giới nhiệm vụ nặng nề, việc đưa tiểu đế cơ Thiên Quân chưa đầy 800 tuổi hạ phàm lịch kiếp coi như một chuyến công tác, anh nhận công việc này để nhân cơ hội nghỉ ngơi chơi đùa.
Anh đã không ở hạ giới hơn vài chục năm, thế giới này đã thay đổi rất nhiều trong thời gian qua, có nhiều điều mới mẻ thú vị đang chờ anh đi trải nghiệm. Ví dụ như hôm nay anh ấy chơi thử game Vương Gỉa Vinh Diệu, thật vui! Anh căn bản không dứt ra được, làm gì có tâm tình cùng bé con vượt qua tai kiếp.
Anh giả vờ nghiêm túc: “Việc can thiệp vào lịch kiếp là vi phạm thiên đạo, tiểu đế cơ muốn ta vi phạm lệnh cấm sao?”
Miên Miên sao có thể không nhìn ra Tư Mệnh muốn trì hoãn nhiệm vụ, bé chớp chớp mắt, thay đổi thái độ, ngọt ngào nói: “Vậy chú Tư Mệnh liền ở lại với Miên Miên được không? Miên Miên ở một mình, có chút sợ hãi …”
Bánh bao nhỏ tỏ vẻ đáng thương, đôi mắt ngân ngấn nước…
Tim Tư Mệnh tức khắc mềm hơn phân nửa, xin hỏi còn có ai có thể dễ thương hơn chăng?
Bánh bảo nhỏ nhanh trí kéo ống tay áo của anh lắc nhẹ: “Chú Tư Mệnh sau khi hạ phạm tựa như đẹp trai hơn chút.”
“…” Tư Mệnh thẳng lưng thừa nhận vẻ đẹp trai của mình.
*
Đáp ứng ở lại một đêm Tư – thiếu niên nghiện game – Mệnh cầm điện thoại đánh n ván tận đến khi điện thoại hết pin mới chìm vào trong giấc ngủ.
Qua nửa đêm, đứa bé rón rén bò xuống giường, xác nhận chú Tư Mệnh đã ngủ say, mới từ từ lôi trong túi áo của anh cây phất trần.
Bé niệm thần chú khiền cây phất trần trong tay nháy mắt biến ra quyển sách thật dày.
Qủa nhiên giấu ở đây!
Bánh bao nhỏ nhanh chóng mở sách ra đọc.
Tư Mệnh người quản lý mọi việc trần gian ghi lại mọi thứ liên quan đến thế giới phàm trần.
Mở cuốn sách ra… đôi mắt của Miên Miên ngày càng mở to hơn.
Hóa ra thế giới phầm trần mà bé đang sống thực sự được xây dựng trên bối cảnh của một cuốn tiểu thuyết.
Một nhà sáu người Tần gia đều là nhân vật phản diện trong tiểu thuyết, và cô con gái út Tần Miên Miên chính là nữ phản diện lớn nhất trong truyện.
Tần Miên Miên và nữ chính Lục Linh cùng nhau lớn lên, cùng nhau đóng phim.
Miên Miên trở thành khuê nữ quốc dân được yêu thích phù hợp với thẩm mỹ của dân chúng, mà Lục Linh thì lại thanh lãnh.
Tuy nhiên, mấy năm sau, Tần Miên Miên 15-16 tuổi, trở nên phản nghịch ương ngạnh.
Mà thiếu nữ học bá Lục Linh, có kỹ thuật diễn tinh vi liền trở thành ảnh hậu trẻ tuổi nhất làng phim ảnh.
Hai khuê mật cuối cùng trở mặt, mà ba anh trai của Tần Miên Miên cũng bắt đầu bước vào con đường hắc hóa.
Đúng lúc này, Tư Mệnh đột nhiên trở mình, dọa Miên Miên sợ hãi chỉ có thể bỏ qua giai đoạn trung gian mà xem kết cục.
Cha Tần mắc bệnh ung thư gan, mẹ Tần trầm cảm tự sát, anh cả phạm tội thương mại phải vào tù, anh hai cũng vì buồn bực mà tự tử bằng thuốc độc, anh ba ăn chơi cờ bạc ngoài ý muốn cũng qua đời…
Bé con bị kinh hãi một thời gian dài không thể tưởng nổi.
Thế giới phàm trần cũng quá đáng sợ rồi.
Một đời dài lắm cũng chỉ trăm năm, mà cốt truyện này trải qua vài chục năm và không ai trong số sáu người Tần gia có thể sống tới cuối cùng!
Điều này khiến cho tiên nhân có tuổi thọ mấy vạn tuổi không khỏi buồn phiền.
*
“Nhóc con, rời giường thôi!”
Sớm hôm sau, Tần Hoài Dữ cả người áo ngủ một màu xám đen cất công tới gọi bé dậy sớm.
Tư thế ngủ của bé con không được tốt lắm, nằm sấp hai tay dang rộng, mông nhỏ vểnh lên, hai chân gác loạn, không hề giữ lại khí chất tiểu tiêu nữ váy trắng ngày hôm qua.
Khóe môi Tần Hoài Dữ nhếch nhẹ, ánh mắt dịu dàng hơn vài phần so với ngày hôm qua.
Anh là một người có tính kỷ luật cao, ngủ ngay ngắn và quy củ, rất hiếm khi nằm mơ.
Thế nhưng đêm qua, anh đã có một giấc mơ vô cùng hoàn chỉnh.
Trong mộng, một thiếu niên tràn ngập tiên khí đứng ở trên mây, từ trên trời giáng xuống.
Tay trái cầm cây phất trần, tay phải ôm đứa nhóc mặc váy trắng, trên đầu buộc hai bím tóc nhỏ, bộ dáng đáng yêu, rõ ràng chính là em gái anh Tần Miên Miên.
Sáng sớm tỉnh giấc, cảnh tượng trong mộng vẫn còn lưu lại.
Tần Hoài Dữ không phải người mê tín.
Anh tin rằng do ngày hôm qua đã suy nghĩ về vấn đề này nên đêm về mới nằm mơ, mà một giấc mơ cũng không thể chứng minh được điều gì.
Nhưng sau khi tỉnh lại, ý nghĩ muốn giữ nhóc con này lại bên mình càng kiên định hơn rất nhiều.
Ẩn tình sau chuyện này sẽ như thế nào?
Nó có liên quan gì đến đứa trẻ ba, bốn tuổi chứ?
Cho dù ngưới tính kế anh là người lớn, thì đứa trẻ này cũng đâu có lỗi gì?
Tần Hoài Dữ ngồi bên giường tay chọc chọc cái má phúng phính của bé, bé con nhìn không béo nhưng chỗ nào cũng nhiều thịt.
Bánh bao nhỏ trở mình, rốt cuộc cũng tỉnh.
Vừa nhìn thấy rõ người trước mặt, đôi mắt biết cười liền cong lên, trên mặt hiện rõ hai cái má lúm đồng tiền, ngọt đến rung động.
Không đợi Tần Hoài Dữ kịp định thần, bánh bao nhỏ lao vào lòng anh không hề báo trước, nắm chặt nắm tay nhỏ, nghiêm túc nói: “Hoài Dữ ca ca, có Miên Miên ở đây, nhất định sẽ cho anh sống đến cuối cùng!”
Tần Hoài Dữ: “???” Bánh bao nhỏ này đang nói nhảm gì thế?
Miên Miên nửa đêm lật giở “Sổ phàm trần”, sau khi ngủ vẫn nỗ lực tiếp thu cốt truyện đó.
Tuy rằng bé là thần tiên, nhưng cũng mới chỉ là đứa trẻ, bé phải mất rất nhiều công sức mới hiểu được cái thế giới của cuốn tiểu thuyết cẩu huyết này.
Theo như ghi chép trong “Sổ phàm trần”, thời điểm người Tần gia hắc hóa chính là khi bé mười lăm tuổi, mười sáu tuổi, tính tới lúc đó còn hơn mười năm nữa.
Nhưng bé đã nhìn thấy vận khí báo hiệu ở trên mặt của Hoài Dữ ca ca, có lẽ là bởi vì… bé năm ba tuổi chết yểu, nên kéo theo thời gian hắc hóa của người nhà sớm hơn?
Bất luận như thế nào, hiện tại bé đã lịch kiếp, ai cũng đừng nghĩ được làm hại người nhà bé!
Tần Hoài Dữ nhéo nhéo mặt bé: “Dậy nào, đến giờ ăn sáng rồi.”
Thời điểm ngồi vào bàn ăn sáng, trợ lý Lâm Tứ mang theo túi lớn túi nhỏ từ cửa đi vào.
Lâm Tứ còn dựa theo yêu cầu của Tổng tài nhà mình, mua không ít quần áo cho bé gái ba, bốn tuổi, cũng như hang loạt đồ dùng hằng ngày từ sữa bột, bình sữa, khăn ướt…
Thời điểm mua hàng Lâm Tứ còn phàn nàn, làm sao lại mua nhiều thứ vậy, có ích gì? Có lẽ ngày mai sẽ tìm được bố mẹ của đứa nhỏ rồi đem trả.
Nhưng đến sáng nay, anh mới nhận được kết quả của điều tra, mới khâm phục tầm nhìn xa của Tổng tài.
Dì bảo mẫu pha sữa bột cho Miên Miên vào cái bình mới, Miên Miên ngoan ngoãn uống sữa.
Lâm Tứ kéo Tần Hoài Dữ sang một bên, hạ giọng nói: “Tổng tài, đêm qua, phái ra thám tử chuyên nghiệp có hiệu suất cao đi điều tra, bao gồm tất cả các gia đình, nhà trẻ, viện phúc lợi. Họ đã kiểm tra suốt đêm, nhưng không hề phát hiện bất cứ đối tượng nào! Bánh bao nhỏ này giống như là từ trên trời rơi xuống vậy!”
Tần Hoài Dữ nghe vậy, ánh mắt càng thâm thúy hơn vài phần.
Thời đại công nghệ, thân phận cư dân được chứng thực rõ ràng, lại theo dõi khắp nơi, một đứa trẻ ba, bốn tuổi, không điều tra rõ được lai lịch, điều này cực kỳ bất thường.
Anh lại nghĩ tới cảnh tượng chân thật trong giấc mơ tối qua, trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng ra quyết định.
“Lâm Tứ, cậu tiếp tục đi điều tra, không được bỏ qua bất cứ chi tiết nào. Nhưng nếu cuối cùng vẫn không có kết quả, tôi sẽ nhận nuôi đứa nhỏ này, cậu chuẩn bị thủ tục đi.”
Lâm Tứ “phụt” một tiếng.
“Nhận nuôi? Tổng tài, ngài nghiêm túc sao? Ngài năm nay mới 23 tuổi thôi! Hơn nữa đứa nhỏ này…” còn không rõ lai lịch.
Tần Hoài Dữ mặt không hề gợn sóng, nhàn nhạt liếc anh mắt một cái, bình tĩnh nói: “Như thế nào, cậu phản đối?”
Lâm Tứ vội lắc đầu: “Không phải, tôi sẽ làm theo lời ngài phân phó.”
Dứt lời, anh không nhịn được mà nhìn về phía bàn ăn bánh bao nhỏ đang nghiêm túc uống sữa.
Thật là dễ thương.
Mẹ nó, không thể trách Tổng tài không lý trí, là nhóc con này quá đáng yêu. Bé cùng em gái Tổng tài lớn lên giống nhau, nếu thật sự bị bỏ rơi, nhận nuôi bé, đối với người Tần gia cũng xem như là một loại bồi thường.
*
Tai nạn ngoài ý muốn của em gái lúc đó có liên quan đến bảo mẫu, cho nên dù dì bảo mẫu tình nguyện chăm sóc bánh bao nhỏ, Tần Hoài Dữ vẫn quyết định đưa bé đến công ty.
Vừa họp giao ban xong, trợ lý Lâm nhận được điện thoại “Tổng tài, quản lý Uông đang có việc gấp tìm ngài, nói… nhị thiếu trong phim trường xảy ra chuyện.”
Tần Hoài Dữ nhíu mày, tiếp điện thoại từ trợ lý Lâm, trực tiếp nói chuyện với Uông Xuyên.
Năm phút sau, anh ngắt máy, trái tim cũng chùng xuống. Hóa ra em trai ở phim trường xảy ra xung đột với đạo diễn, cảm xúc bộc phát, khó có thể kết thúc trong chốc lát được. Tính tình nóng nảy của Tần Mục Dã người trong giới đều biết, không ai khuyên được anh ta, quản lý không còn cách nào mới xin anh giúp đỡ.
Phim trường nằm ở vùng ngoại thành Yến Kinh, Tần Hoài Dữ muốn đích thân đến đó.
Nghĩ đến trạng thái mơ màng hồ đồ của em trai suốt nửa năm qua, Tần Hoài Dữ không khỏi nhìn về bé con ở trên sofa, chìm trong suy nghĩ.
Nếu anh xác nhận muốn nuôi đứa trẻ này, thì phải đem bé về nhà, và được người nhà chấp thuận.
Người có tính tình cục cằn nhất là chính là em hai, trước cái chết của em gái cũng là người phản ứng dữ dội nhất.
Không biết khi em hai nhìn thấy bé sẽ có phản ứng như thế nào…
Khi anh còn đang do dự, bánh bao đã dùng tay chân từ trên sofa trèo xuống, chân ngắn bước đến bàn làm việc của anh. Đứa bé chỉ cao hơn cái bàn một chút, đôi mắt đen láy nhìn anh.
“Anh cả, anh hai xảy ra chuyện gì vậy?”
Tần Hoài Dữ ngạc nhiên.
Anh hai.
Đứa trẻ xưng hô thật tự nhiên.
Anh thậm chí còn hoảng hốt, như thể Miên Miên chưa bao giờ rời đi.
Anh khom lưng ôm bánh bao nhỏ lên: “Anh hai có chút mâu thuẫn với đồng nghiệp, anh muốn đi một chuyến đến phim trường, em muốn đi cùng anh không?”
Miên Miên gật đầu, sau khi tìm được anh cả, bé liền hào hứng muốn gặp được hai anh trai cùng với ba mẹ.
Khi bé trọng sinh, đối với ký ức sinh hoạt về cuộc sống là một mảnh mơ hồ, bé nhớ rằng mình có ba mẹ, ba người anh trai, nhớ rõ bọn họ đều yêu bé, nhưng không thể nhớ chính xác họ trông như thế nào.
“Sổ phàm trần” có đề cập tới anh hai Tần Mục Dã là thần tượng của muôn vàn thiếu nữ, lượt theo dõi trên Weibo cao tới 60 triệu người.
Tuy rằng Tiên giới không có nghề nghiệp như thần tượng, nhưng cũng có nam thần có ngoại hình đẹp trai được nhiều nữ thần tiên săn đón —- chẳng hạn như Tư Mệnh.
Năm ngoái, sinh nhật của chú Tư Mệnh có 300 vị tiên nữ chen đẩy nhau, khung cảnh đấy vẫn còn mới mẻ trong ký ức bé.
Bé đếm trên đầu ngón tay tính nửa ngày, 60 triệu… gấp hơn hai trăn nghìn lần, anh hai so với chú Tư Mệnh đẹp trai hơn hai trăm nghìn lần đi.
*** Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy nhiên thực tế khiến cho bánh bao nhỏ bị đả kích nặng nề.
Ở phim trường —–
Thiếu niên dáng người cao ráo, khí chất độc nhất vô nhị, sườn mặt tinh xảo quả thật là trời sinh làm nghệ thuật.
Toàn thân tỏa ra khí lực khiến người khác mong chờ.
Đặc biệt là bây giờ, mặt mày biến sắc, càng thêm vẻ hung hãn đang cùng đạo diễn mâu thuẫn, trường hợp căng thẳng.
Miên Miên nhìn Tần Mục Dã một thân quần jean có lỗ rách, áo khoác nạm đinh, mái tóc màu xám trà sữa… Tất cả đều giống y hệt chú Tư Mệnh ngày hôm qua.
Đứa nhỏ miệng càng mở rộng, biểu tình chuyển từ ngạc nhiên đến thất vọng.
Cái gì?
Thế này?
Thế này thôi?
60 triệu người hâm mộ ???
Thẩm mỹ của thiếu nữ phàm trần khiến cho nhóc con Tiên giới như bé quá thất vọng rồi.