Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 4:
Nghe bé con nói hươu nói vượn với giọng điệu nghiêm túc, khóe môi Tần Mục Dã giật giật, vừa tức vừa cười.
Anh vốn tính tình nóng nảy, không chịu nổi việc khiến mình khó chịu, bởi vậy đã gây ra không ít sự việc xấu trong giới.
Lần này là ở trước mặt anh cả, đối phương giống như củ cải lùn không cao bằng chân anh, miễn cưỡng nhịn, coi như không thấy sẽ không bực mình.
Tần Mục Dã lấy tai nghe Bluetooth ra nghe, thản nhiên nói: “Anh à, không có việc gì thì em đi trước. Còn về đứa nhỏ này… em khuyên anh nên đưa nó đi càng sớm càng tốt.”
Vẫn luôn phớt lờ thái độ của em trai, Tần Hoài Dữ buông dao xuống, ánh mắt nhìn anh ta: “Em đang nghỉ ngơi, còn muốn đi đâu?”
Tần Mục Dã trợn mắt: “Anh cả, nghỉ phép đương nhiên là về nhà chơi game rồi ngủ.”
Tần Hoài Dữ khẽ nâng cằm, nghiêm giọng không cho phép phản đối: “Không được đi, buổi chiều còn có việc giao cho em làm.”
*** Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ nhà hàng đi ra, Tần Mục Dã mới biết chuyện anh cả giao cho thế nhưng là…
Sắc mặt anh đen như đáy nồi, kích động đến mức khẩu trang cũng đeo ngược: “Anh, không được đâu? Anh muốn em giúp anh chăm sóc con nhóc thối không rõ lai lịch này sao?”
Miên Miên bị giọng điệu khó chịu của anh hai kích thích, chân cũng cuống lên, tức giận phản bác: “Miên Miên không thối! Anh mới thối, anh trai thối!”
Bánh bao nhỏ thấp lè tè đứng trước mặt hai người chân dài cố gắng nhấn mạnh cảm giác tồn tại, bộ dáng dễ thương muốn chết.
Nhưng Tần Mục Dã căn bản không hề để ý loại đáng yêu này, chỉ cảm thấy chói tai cái tự xưng kia.
Anh cúi đầu tức giận, nhìn bé chằm chằm: “Nhóc, nhóc… không được kêu Miên Miên, sao nhóc dám?”
Miên Miên là tiểu tiên nữ thông minh hiểu chuyện.
Nhưng dù hiểu chuyện đến đâu, cũng mới chỉ là đứa trẻ.
Hoài Dữ ca ca luôn ôn nhu cũng không thể tiếp nhận được bé trọng sinh, không nhận ra bé, bé có thể tha thứ.
Nhưng anh hai thối hung dữ này, bé chịu không nổi!
Đứa nhỏ hai tay chống eo, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, cố hết sức làm vẻ mặt hung dữ: “Miên Miên chính là Miên Miên, anh hai thối dựa vào cái gì không cho Miên Miên kêu là Miên Miên?”
Tần Hoài Dữ cũng nhíu mày ngăn cản: “Tên chỉ là mật danh của một người, không có quy định không thể trùng tên.”
Tần Mục Dã bị một lớn một nhỏ chèn ép gần như hít thở không thông!
Anh hít một hơi thật sâu: “Được, nhóc thích gọi là gì thì gọi! Nhưng đừng gọi anh là anh hai, anh không phải anh trai nhóc, đừng có nhận người thân!”
Miên Miên thấy ủy khuất.
Anh hai thật tồi tệ, bé sống 800 năm trước nay chưa từng thấy người xấu như vậy.
Nhưng bé thích anh Hoài Dữ, vẫn muốn bảo trì khí chất thần tiên của mình, không muốn cãi nhau trước mặt anh Hoài Dữ.
“Hừ!!” Miên Miên nghẹn lại, chỉ hừ anh một tiếng liền không nói.
Tần Hoài Dữ lấy lại bình tĩnh, nói với em trai: “Đừng quên chính mình cũng đã là người trưởng thành hai mười tuổi rồi, còn chấp nhặt với trẻ con. Anh vốn định mang theo nhóc con đến Tần thị làm việc, nhưng buổi chiều anh lại có chuyến đi công tác đàm phán, không tiện mang theo bé, em giúp anh chăm sóc bé một chút.”
Anh dường như không còn sự lựa chọn nào khác nên mới phải đưa ra yêu cầu này, nhưng thật ra vẫn luôn quan sát phản ứng của Tần Mục Dã.
Tuy rằng em trai biểu hiện vô cùng kháng cự, nhưng thật rõ ràng, đã gây ra gợn sóng không nhỏ trong lòng nó, căn bản không có cách nào làm lơ đứa trẻ cực kỳ giống em gái này.
Em trai tính cách ngỗ ngược từ nhỏ, cùng với cha mẹ không thân cận lắm, chỉ có duy nhất anh cả là hiểu rõ.
Nếu đã quyết định muốn nhận bé làm con nuôi, việc làm em hai chấp nhận là một điều tất yếu.
*
Nửa giờ sau, Tần Mục Dã buồn bực ngồi trên sofa nhà anh cả, cùng Tần Miên Miên mắt to trừng mắt nhỏ.
Uông Xuyên cũng nghe không hiểu chi tiết, chỉ coi như Tần Mục Dã trời sinh không thích trẻ con.
Thấy một lớn một nhỏ giằng co không dứt, anh thử thăm dò hòa giải: “A Dã, nếu cậu thật sự không muốn thấy đứa trẻ, thì chúng ta liền đi, dù sao biệt thự cũng có bảo mẫu, bảo dì chăm sóc đứa trẻ là tốt rồi.”
Tần Mục Dã sắc mặt càng thêm xấu.
Giao cho một mình bảo mẫu chăm sóc là không có khả năng.
Nửa năm trước, em gái được bảo mẫu đưa ra ngoài mua đồ ăn, bị bỏ quên trong xe… giữa trưa 38 độ cực nóng đã chết ngạt.
Vụ việc đã được giải quyết theo pháp luật, bảo mẫu cũng phải ngồi tù vì sơ suất gây ra cái chết cho một đứa trẻ.
Nhưng đây đã trở thành nỗi đau vĩnh viễn của người Tần gia, mãi mãi không bao giờ quên được.
Tần Mục Dã cố nén cảm xúc, cố gắng không hồi tưởng lại.
Lẽ ra, anh nên phản kháng anh cả, thật vất vả mới được nghỉ phép, trở về nhà của mình chơi game xem phim không phải sướng hơn sao.
Nhưng đứa nhóc này càng nhìn càng thấy có vấn đề, anh cả cái gì cũng tốt, chỉ số IQ, EQ đều cao, nhược điểm duy nhất là quá tốt, tính tình tốt, dễ mềm lòng.
Vạn nhất đứa nhỏ này sau lưng tính kế làm hại anh cả… Thôi, anh vẫn nên ở lại theo dõi bé.
*
Tuy rằng đã tạm dừng việc quay phim nhưng Uông Xuyên cũng còn rất nhiều việc phải xử lý.
Tần Mục Dã nằm ì trên sofa chơi game, Uông Xuyên liên tục phân công: “A Dã, hai ngày nay nhận được mấy cái kịch bản, có phim truyền hình, tôi đã xem qua một lần, cậu đang rảnh thì nhìn xem có thích hay không. Thuận tiện chương trình tạp kỹ cũng có, cậu đã rất lâu không tham gia chương trình tạp kỹ, cần phải cân nhắc.”
Tần Mục Dã phiền lòng không muốn nghe những chuyện liên quan đến công việc, liền cắm đầu vào chơi game.
Em gái mất ngoài ý muốn là đả kích đổi với cả nhà, nhưng phản ứng của anh so với anh cả và em ba còn lớn hơn nhiều.
Không phải vì anh và em gái thân thiết hơn, mà thực tế anh ấy đã bận rộn với công việc từ khi ra mắt năm 17 tuổi, em gái anh chào đời, anh là người dành ít thời gian bên em gái nhất trong gia đình.
Vào ngày xảy ra tai nạn, anh đã hứa sẽ cùng em gái đi Disney, vé đã được mua từ trước.
Nhưng đột nhiên có thông báo, đạo diễn nổi tiếng đã gọi anh đến thử việc, đây là cơ hội hiếm có với một ca sĩ thần tượng chuyển hướng sang diễn viên.
Anh hầu như không ngần ngại trì hoãn với em gái, chỉ nghĩ hôm nào sẽ dẫn em đi sau, Disney sẽ không đóng cửa.
Tuy nhiên, không có sau này.
Nếu có thể lường trước được tai họa, Tần Mục Dã thà rằng mình cả đời cũng không làm diễn viên, cũng nhất định cùng với em gái đi Disney.
Không có nếu như.
Không có cơ hội nào nữa.
…….
Uông Xuyên nói nửa ngày mới phát hiện Tần Mục Dã không nói lời nào, anh cúi đầu nhìn điện thoại của Tần Mục Dã, kinh ngạc thấy nhân vật trong game của cậu ta đã bị đánh gục….
Vài phút tiếp theo, Uông Xuyên cũng yên lặng nhìn.
Cho tới khi đài thủy tinh phát nổ, thất bại vang lên.
Uông Xuyên nhìn anh không nói nên lời: “Tần đỉnh lưu, cậu bị thủ tháp giết bảy lần…”
Tần Mục Dã ho khan một tiếng, bỏ điện thoại xuống: “Không có tâm trạng chơi, em ra ngoài đi dạo.”
Uông Xuyên đối với trạng thái của anh không yên tâm, khẩn trương đứng lên: “Em đi đâu?”
Tần Mục Dã đã đeo khẩu trang, mang kính râm đi tới cửa, đột nhiên dừng chân ở huyền quan, nói với Uông Xuyên: “Anh bế đứa nhỏ này nhé.” Không thể để bé ở nhà.
Tần Mục Dã đang nổi tiếng, cho dù trang bị đầy đủ, cũng không thể tùy tiện đi dạo phố.
Cũng may, biệt thự của Tần đại thiếu gia nằm ở lưng chừng núi, là khu biệt thự cao cấp dành cho gia đình mới gây dựng của Yến Kinh.
Mật độ dân cư trong khu cực kỳ thấp, các khu biệt thự cách xa nhau, các khu trung tâm thương mại, siêu thị cũng không đông đúc, đặc biệt là vào thời gian làm việc như này.
Tần Mục Dã tâm tình áp lực, anh chỉ nghĩ ra ngoài hít thở không khí.
Đi tới cửa siêu thị, anh mới cảm thấy bụng cồn cào.
Anh dứt khoát vào khu bán đồ ăn vặt để mua rồi thanh toán.
Từ tối hôm qua đến giờ chưa ăn gì, đã sớm đói không chịu được. Buổi trưa còn ngồi nhìn anh cả cùng nhóc con ăn hamburger phô mai lớn… Qủa thực quá đáng.
Uông Xuyên năm nay 28 tuổi, tuy rằng chưa kết hôn, nhưng ngày lễ tết cũng chơi cùng với các cháu trai cháu gái, xem như có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ.
Anh không biết tại sao Tần Mục Dã kháng cự trẻ nhỏ như vậy, nhưng bánh bao nhỏ cũng quá đáng yêu rồi.
Uông Xuyên năm tay Miên Miên đi tới, nhưng sau đó không theo kịp bước chân của Tần Mục Dã, anh liền ôm Miên Miên bế lên.
Siêu thị rực rỡ muôn màu đồ ăn khiến đầu óc Miên Miên choáng váng, cả hai mắt mở to thèm nhỏ dãi.
Cuộc sống của người phàm cũng quá hạnh phúc rồi.
Đồ ăn không chỉ ngon mà còn đẹp mắt.
Uông Xuyên ôm bánh bao nhỏ mềm mại, trong khoảng thời gian ngắn ngủi nghiễm nhiên trở thành fan nhan sắc của bé.
Anh hào phóng lấy đồ ăn vặt mà Miên Miên nhìn chằm chằm vào xe đẩy: “Tiểu bảo bối thích gì liến lấy cái đó, có người trả tiền!”
Miên Miên nuốt nước miếng, lắc đầu kiềm chế bản thân.
Từ chỗ anh Hoài Dữ, bé biết được Uông Xuyên là “người đại diện” của Tần Mục Dã.
Mặc dù bé không hiểu được những ngành nghề phức tạp trong xã hội loài người, nhưng từ cuộc trò chuyện giữa Tần Mục Dã và Uông Xuyên, đại khái đã hiểu mối quan hệ giữa hai người.
Uông Xuyên làm việc cho Tần Mục Dã, nói cách khác, Tần Mục Dã là ông chủ.
Nói đến mời khách, khẳng định là ông chủ bỏ tiền.
Anh trai thối chán ghét bé như vậy, chắc sẽ không nguyện ý bỏ tiền trả đồ ăn mua cho bé.
Ở siêu thị, Miên Miên vẫn luôn lắc đầu từ chối, khiến Uông Xuyên cũng không hiểu gì, không biết đứa nhỏ muốn gì không muốn cái gì.
Cuối cùng lúc thanh toán, Uông Xuyên vẫn giữ lại một số đồ ăn anh nghĩ đứa nhỏ sẽ thích.
Miên Miên cũng không muốn nhận đồ “bố thí” của anh trai thối.
Nhưng có một cái hộp đồ ăn trông lấp lánh… bé thực sự rất thích.
Tiểu tiên nữ thiếu kiến thức muốn nếm thử đồ ăn vặt xinh đẹp tên là “thạch pha lê trái cây” này có mùi vị gì.
Bé vươn ngón tay ra, chỉ vào thạch trái cây hỏi: “Chú Uông, cái này bao nhiêu tiền?”
Uông Xuyên gãi đầu: “Không nhiều đâu, mười tám tệ.”
Miên Miên âm thầm nắm chặt tay, đợi bé có tiền, nhất định phải đem tiền mua thạch trái cây trả Tần Mục Dã.
*** Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ siêu thị về nhà, Tần Mục Dã phát tiết mà ăn hết một đống đồ ăn vặt.
Ăn xong còn tiếp tục lấy đồ ở túi tiếp theo.
Hai cốc thạch trái cây đặt trước mặt anh, đầu tiên anh ăn một cốc vị cam.
Ăn xong rồi liền cầm cốc vị dâu ăn tiếp.
Miên Miên với Uông Xuyên chơi vui vẻ ở một bên.
Chợt nhớ ra thạch trái cây lấp lánh, ngồi xuống lật tung cái túi, nhưng không tìm thấy gì.
Bánh bao nhỏ trong lòng có dự cảm không tốt.
Uông Xuyên thấy thế liền hỏi: “Tiểu bảo bối, con tìm cái gì, để chú giúp con tìm.”
Tần Mục Dã ăn uống no nê, tâm tình thoải mái không ít, nhìn bánh bao nhỏ giống củ cải ngồi xổm trên mặt đất, loay hoay cúi đầu, trong lòng đột nhiên có một dự đoán.
Tính xấu lại nổi lên.
Anh chủ động mở miệng: “Đây, nhóc tìm cái này sao?”
Miên Miên nhìn theo hướng anh, thấy vỏ thạch trái cây nằm trơ chọi trên bàn trà.
Hai cái!
Vị cam và vị dâu, cả hai đều không còn!
Chóp mũi bánh bao nhỏ chua xót, đột nhiên không kiềm chế được.
Tần Mục Dã dơ hai tay không chút xấu hổ: “Thật xin lỗi, anh ăn thạch rồi, nhưng vốn là anh trả tiền, cũng chẳng có gì xấu hổ.”
Miên Miên gương mặt trắng bệch dần đỏ lên, biểu tình cũng dần mất khống chế.
Người xấu còn tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Thật khó ăn, đặc biệt là vị dâu kia, thật không phải cho người ăn.”
“Oa———–“
Phòng khách biệt thự phát ra tiếng khóc, bánh bao nhỏ tuyệt vọng khóc đến kinh thiên động địa.