Trở Về Bên Em

Chương 2


Bạn đang đọc Trở Về Bên Em – Chương 2

3000 năm sau.
Doãn Hạ Diệp – 16 tuổi, hiện đang sống ở một thành phố nhỏ sát ven biển. Cả thành phố chỉ có một ngôi trường cấp III – trường THPT Duệ Đức, có điều, đây vốn không thể gọi là trường học được khi mà học sinh chỉ ăn chơi và ẩu đả với nhau, ngày ngày tới trường nhiều thì mang một quyển vở, chưa tính cụm từ “ngày ngày” còn thay thế bằng “thỉnh thoảng”.
Một nữ sinh nhà không giàu có, không thích ăn chơi và ẩu đả, ngày ngày vẫn đến trường với đầy đủ sách vở mà lại học ở ngôi trường này? Thật là quá khó hiểu. Học tập trong môi trường như thế này khác nào tự nhảy vào địa ngục?
Lớp học vô cùng nhốn nhá, mấy nam sinh chụm bàn học thành một nhóm ngồi cười đùa, chân gác hẳn lên ghế ngồi. Mấy nữ sinh cũng túm tụm lại với nhau lôi gương lược, son phấn, tạp chí thời trang bày bừa trên bàn. Thầy giáo chẳng hề quan tâm, chỉ chăm chú giảng hết bài rồi về, cuối tháng yên ổn lĩnh những đồng lương cao gấp đôi bình thường.
Thầy Tạ Quang Anh viết một đề bài lên bảng, nhẹ nhàng đặt quyển sách xuống bàn giáo viên, đảo mắt một lượt lũ học sinh bất trị bên dưới rồi dừng lại ở chỗ ngồi quen thuộc hàng một bên cửa sổ:
+ Em lên làm thử đi.
+ Vâng.
Không cần gọi tên hay chỉ điểm, tự giác có một bóng học sinh đẩy ghế đứng dậy, đi về phía bục giảng, như thể đây là việc tất yếu luôn diễn ra.
Trong cả ngôi trường Duệ Đức 800 học sinh này, có lẽ chỉ có mình Doãn Hạ Diệp có thể an ủi sự nghiệp dạy học của các giáo viên trong trường. Từ lúc nào đó, lớp học đã mặc định mỗi tiết học chỉ gồm một giáo viên giảng dạy và một học sinh học tập.
Thầy Quang Anh quay nhìn kết quả trên bảng vừa được hoàn thành, gật đầu hài lòng với Diệp, thầy còn chỉ thêm cho cô vài cách giải ngắn hơn.

Phía dưới lớp học, nhóm nữ sinh bắt đầu phùng má trợn mắt với Diệp, chúng phát ngôn ra những từ ngữ không được văn hóa cho lắm, càng nói càng hăng máu.
Chuông hết tiết vang lên, ngay lậ tức một đám con gái trang điểm lòe loẹt, hung dữ bước đến chắn trước mặt Diệp. Diệp vẫn lạnh tanhh voi bọn chúng là không khí, cô chăm chú chép nốt mấy dòng. Việc Diệp là kẻ bị bắt nạt nhiều nhất trường đã quá quen, việc mỗi ngày đều bị thương nặng nhẹ cũng quen như cơm bữa vậy.
+ Mày ! Lần trước cảnh cáo mày tránh xa thầy Quang Anh ra vẫn chưa tiếp thu à?
“Tiếp thu? Chính là lũ óc bã đậu các người vẫn chưa tiếp thu, dù có giết hết những kẻ khác giới quanh Tạ Quang Anh thì cũng không làm cho thầy ta thích các người được…”
Nghĩ tới đây, Diệp lại khẽ nhếch mép lên cười nhạt một cách chế nhạo, bàn tay cầm bút vẫn chép bài đều đều, nửa con mắt cũng không thèm nhìn tới Uyển Mi.
Nụ cười của Diệp như bát dầu đổ ập và chiếc chảo nóng, lửa bùng lên nhanh chóng. Uyển Mi – cô nàng tóc vàng với thân hình nóng bỏng mím chặt môi, thể hiện cơn thịnh nộ của mình bằng cách dùng sức vò nát quyển vở Diệp đang viết. Mi giật quyển vở xé làm hai, đang giơ lên định ném vào người Diệp thì một giọng nam trầm lạnh cắt ngang:
+ Quyển vở ấy có tội tình gì vậy?
Cả bọn cứng đờ, quyển sách trên tay Uyển Mi được bàn tay rắn chắc lấy lại.
+ Thầy….thầy……*cả bọn lắp bắp đỏ mặt*
+ Tôi hỏi quyển vở có tội tình gì?
Một lần lặp lại câu hỏi, Tạ Quang Anh khiến nữ sinh không rét mà run. Mới vài phút trước chúng còn phùng má trợn mắt mà giờ lại có thể mang bộ dạng đỏ mặt, hổ thẹn và hờn giận được sao?
+ Mày chết chắc rồi.
Trước khi rời đi Uyển Mi không quên gằn từng tiếng đe dọa, Diệp ngẩng mặt lên, khuôn mặt không rõ biểu cảm nhưng ánh mắt lại hiện rõ ý tứ: “Cậu có gan giết tôi chứ?”
Thầy Quang Anh đặt “xác” quyển vở lên bàn Diệp, thở dài.
+ Em nên chuyển trường thì hơn, ở đây không dành cho những người hiền lành như em đâu. Vở này mang về chép lại đi.
Nói xong thầy xách cặp hướng cửa và đi ra, Diệp ngây ngô nhìn theo bóng người kia. Tạ Quang Anh hiện chỉ là giáo viên Toán dạy thay mà thôi, mới có 25 tuổi, ngoại hình ưa nhìn, cáo ráo, thông minh, chẳng trách lũ con gái trong trường tìm mọi cách tiếp cận. Diệp không hề làm gì khiến thiên hạ hiểu lầm nhưng chắc hẳn vì ở ngôi trường rách nát Duệ Đức cô là kẻ duy nhất khác biệt, cho nên, tự nhiên được thầy giáo ưa nhìn quan tâm….

“Hiền lành ư? Phải rồi, kẻ hiếm hoi hé răng nói chuyện với mọi người xung quanh, luôn trầm lặng ngồi thu mình một góc, nhìn thế nào cũng có vẻ “hiền lành” rồi”.
Diệp nheo mày phiền não quay ra cửa sổ, ngắm nhìn màn mưa phùn bên ngoài và ngáp một cái. Trong đầu cô bắt đầu mơ màng xem bữa tối sẽ ăn món gì, chẳng cần phải biết tan học cô sẽ làm thế nào để về nhà toàn vẹn.
Tan học, Diệp thu dọn đồ dùng vào cặp, chợt nhìn thấy đám con gái Uyển Mi đang ngoắc ngoắc tay gọi mình ra cửa.
“Đúng là cái bọn ăn no rửng mỡ, không có việc gì để làm thì bảo tôi một tiếng, tôi kiếm việc cho. Nhìn mấy người cũng có chút nhan sắc nhưng tại sao đầu óc lại ngắn ngủn thế nhỉ?”
Diệp phân vân, khuôn mặt vẫn bình thản ung dung nhìn bọn Uyển Mi như đang chiêm ngưỡng những sinh vật từ sao Hỏa rớt xuống, bàn tay đều đặn vơ sách vở thả vào cặp. Uyển Mi bị nhìn tới nỗi da mặt dày như tường thành của cô ta cũng phải đỏ lên, thật không biết vì sao lại có loại người giỏi chọc giận đối phương như Doãn Hạ Diệp.
+ Doãn Hạ Diệp !!! Mau ra đây !!*Mi dậm chân rầm rầm*
+ Hả?? Ờ, tại sao tôi phải ra, hay là mấy cậu vào đây đi? Haha *Diệp ôm bụng cười nghiêng ngả*
Uyển Mi – máu nóng không kịp dồn lên não, bị một câu đả kích chọc giận của Diệp làm uốn tắc thở mà chết. Kế bên là Ngọc Hà nhỏ nhắn, xinh xắn…cáo già. Hà xắn tay áo lên hùng hổ bước vào lớp nhưng tới gần bàn Diệp thì đứng khựng lại, mặt hơi tái nhìn cô. Diệp lúc này ngả lưng vào ghế, một tay gác về sau lưng ghế, biểu hiện trên mặt Diệp nhìn rất khó lường.
Cô không cười, không nói gì, ánh mắt lừ lên sáng quắc, thật ra nếu bị Diệp lườm thì rất đáng sợ, đôi mắt của Diệp có thể tỏa ra “nội công” sát khí bức người.
+ Mày, mày trừng mắt với tao coi chừng tao móc mắt mày !!
“Đây là cái hiệu quả của việc “lấy thịt đè người, lấy ngu đè khôn” sao?” – Diệp chớp mắt hai cái – “Cậy đông người thích giở trò gì cũng được..” – Cô nghe thấy tiếng Hà nuốt khan nước bọt trong cổ, Uyển Mi và mấy đứa líu ríu vào nhau, mặt trắng mắt xanh.

RẦM !
+ Á Á..!!!
Tiếng bàn tay đập mạnh xuống mặt bàn làm bọn Uyển Mi giật bắn linh hồn, theo phản xạ nhát chết hét lên một tiếng “thê lương”. Hét xong đứa nào đứa nấy vội bịt miệng xấu hổ.
+ Chết rồi. Tôi quên mất đấy !! *Diệp ớ người ra, tròn mắt nhìn đám Uyển Mi* Tối nay tôi đổi ca làm thêm cho bạn, giờ sắp muộn rồi… *nhìn đồng hồ trên tay*
+ Mày không thoát được đâu, hôm nay bọn tao phải ày một trận nhừ tử nhớ đời !! *Ngọc Hà anh dũng đứng chắn ngày trước mặt Diệp, giọng trong trẻo mà thét ra lửa*
+ Ừ vậy chúng ta nhanh rồi tôi còn đi làm thêm nhé.
Dù đã không lạ gì với tính cách điên khùng không rõ trăng sao của Diệp nhưng cả bọn vẫn không kìm được mà đứng hình tại chỗ. Cảm giác những lần dạy dỗ Diệp giống như một trò chơi mèo vờn chuột mua vui, ở đây rõ ràng chuột không phải là Diệp, mèo lại không phải là bọn chúng.
Chuyện quái quỷ gì xảy ra với con bé Doãn Hạ Diệp thế nhỉ, hay nó bị điên thật?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.