Bạn đang đọc Trở Về Bên Em – Chương 1
Trên đời vốn không tin có sự hiện hữu của Thần tiên. Nhưng sự thực thần tiên vẫn tồn tại, hai vị thần quan trọng nhất trên khắp hành tinh là Thần ánh sáng – quản lý sự sống và Thần bóng tối, còn gọi là Thần chết – quản lý cái chết.
Có một ngôi làng nhỏ trong thung lũng, quanh năm băng tuyết bao phủ, cuộc sống khó khăn và thiên tai khắc nghiệt luôn rình rập. Dạo gần đây, bệnh dịch lạ lan nhanh trong làng, giết chết hơn nửa số người, ai cũng lo sợ người tiếp theo mặc bệnh sẽ là mình. Họ bỏ làng đi nơi khác sinh sống, số người đang mắc bệnh cũng chỉ còn cách chờ đợi cái chết đền gần, thầy thuốc không dám vào làng, cũng vì sợ lây bệnh.
Dĩnh Nghi là một cô bé 8 tuổi, cha Nghi đã chết vì bệnh lạ, giờ đến mẹ Nghi đang hấp hối trên giường. Hàng ngày, hàng giờ đứng nhìn mọi người từng thân thiết với mình vội vã bỏ làng đi nơi khác, Nghi bỗng sợ vô cùng viễn cảnh sắp tới: ngôi làng đổ vỡ hoang tàn, xơ xác, những người chết nằm la liệt ngoài đường, trong nhà, mùi thối rữa bao trùm khắp nơi….
Dù thế nào, Nghi cũng không đi đâu. Vì còn mẹ Nghi, bà không thể di chuyển. Cơ thể bà bắt đầu nổi những nốt đỏ, thường xuyên ho ra máu, sốt cao. Dì của Nghi, em gái mẹ đã lớn giọng mắng Nghi:
+ Mày cứng đầu nữa à. Bệnh đã đến giai đoạn cuối rồi, cầm chắc cái chết. Có đi thì mau đi cùng tao, rời khỏi nơi này may còn cơ hội sống sót ! Mày vẫn còn khỏe mạnh ! Nghi !!
+ Cháu không đi đâu hết !! Dì cứ đi đi !
+ Đồ lì lợm ! Đừng trách tao bỏ rơi hai mẹ con mày.
Nói rồi dì xách nhanh đồ đạc, cùng chồng chạy bán sống bán chết khỏi làng. Mẹ Nghi gượng ngồi dậy, đẩy Nghi ra cửa.
+ Mau đi …cùng dì… Con vẫn… chưa bị…lây bệnh….
+ Con không đi đâu !!!!!!
Nghi òa khóc lao vào ôm chặt mẹ, bà cũng khóc, khóc đầy bất lực. Đã bao lần bà cố khuyên đứa con bướng bỉnh rời làng tránh bệnh dịch mà nó không nghe. Bà chợt nghĩ, nếu bà chết đi, nó sẽ không còn phải ở lại làng chăm bà, nó sẽ chịu rời làng chăng?
Bên ngoài cửa sổ của ngôi nhà nhỏ, bóng người áo trắng lướt qua nhẹ nhàng như một cơn gió.
………………..
Đỉnh núi cao nhất có hai người đang đứng nói chuyện, một nam nhân áo trắng, mái tóc trắng túm hờ, dài qua đầu gối và một nữ nhân áo đen, mái tóc ngắn ngang lưng, đen tuyền. Nữ nhân áo đen hầm hầm sát khí hướng lưỡi hái sáng quắc xuống chân núi, tấm áo choàng đêm lật phật giận dữ.
Tia sét rạch ngang bầu trời, giáng mạnh xuống chân núi tạo nên tiếng nổ lớn rung chuyển đất trời. Đó là hai vợ chồng nọ vừa từ làng chạy ra, đi cùng họ còn một nhóm người khác cùng làng. Tất cả đều chết dưới tia sét của nữ nhân áo đen.
+ Cái chết dưới sấm sét sẽ mãi mãi không được luân hồi chuyển kiếp *nam nhân áo trắng lạnh lùng nhìn những linh hồn mờ ảo rời thân xác và tan biến thành làn bụi mỏng*
+ Không một ai rời làng mà được phép sống sót ! Đây là kiếp nạn bọn chúng phải chịu khi dám đốt đền thần, xúc phạm thổ công *nữ nhân áo đen thu lưỡi hái về phía sau lưng áo choàng*
+ ….Yung. Ta muốn bàn với ngươi một chuyện….*nam nhân áo trắng lén đưa mắt qua nữ nhân dò xét thái độ, có phần lo ngại*
+ Chuyện gì? *lườm* Không phải ngươi lại…động lòng thương người đấy chứ? *rút lưỡi hái, giơ trước mắt nam nhân, hung dữ* Hả?? Nói xem !! Có phải thế không?? *đe dọa*
+ Ấy…Ngươi bình tĩnh nghe ta nói *nhẹ giọng ngọt ngào* Trong ngôi làng ấy có một đứa trẻ rất đáng thương..
+ Nói cho ngươi biết !! Có rất nhiều đứa trẻ trong ngôi làng đó !! Và chúng cũng phải chịu kiếp nạn do ba mẹ chúng gây ra !! *vung lưỡi hái một cách thô bạo*
+ Ta…ta hiểu. Nhưng…ta thấy đứa trẻ đó rất đặc biệt, nó không như những đứa trẻ kia. Ta không muốn nó chết….*kiên nhẫn dùng giọng ngọt ngào thuyết phục*
+ Ngươi đừng có lằng nhằng ! Đã bảo kiếp nạn của làng thì ai cũng phải chịu, kể cả đứa trẻ gì gì đó của ngươi !! HIỂU CHƯA??? *nữ nhân bực mình khi cứ phải nhấn mạnh lại cho tên “bạch nhân” này hiểu*
+ NGƯƠI THẬT LÀ KHÔNG BIẾT XEM XÉT NHA !!!! Ta đã nói ta không muốn đứa trẻ đó chết *nam nhân nổi cơn thịnh nộ*
+ A… Ngươi dám to tiếng lại với ta? *trừng mắt, ánh mắt đỏ rực như lửa*
+ Hix….*toát mồ hôi* Ngươi nóng tính vậy.
+ Yong, mi nên nhớ cả làng không ai được sống. Tội xúc phạm thần linh là không thể tha thứ.
Nam nhân không nói thêm gì, hắn biết làm trái là không thể. Chỉ là hắn cảm thấy đứa trẻ đó rất đặc biệt, hắn cũng quý nó khi chứng kiến tình cảm của nó với người mẹ bệnh nặng không qua khỏi. Yong thở dài não nề, hắn phật áo quay đầu định đi thì Yung lên tiếng.
+ Nhưng….
+ NHƯNG??? *hai mắt bừng sáng, quay ngoắt lại nhìn nữ nhân*
+ Haiz. Nhưng đứa trẻ đó…. Ta sẽ xem xét.
+ Xem xét?? *ngơ ngác*
+ Ta không nói thêm đâu. Ngươi phải tự tìm hiểu. Ngươi thông minh thế cơ mà.
+ Nghĩa là ta không trực tiếp bảo vệ nó? Sẽ không cần ngươi và ta phải trái luật?
Nữ nhân đột ngột biến mất. Trên đỉnh núi còn vang vọng tiếng nói nhắc nhở:
“Cùng lắm ta sẽ cho đứa trẻ thoát một lần, ngươi cứ biết vậy”.
………………………
Hôm sau, trời chưa sáng hẳn Nghi đã tỉnh giấc, cô bé cứ trằn trọc khó ngủ cả đêm. Nghi ra ngoài giếng múc nước vào rửa mặt ẹ, giật mình khi ngọn nến nhỏ tắt từ lúc nào. Nghi chạy lại bàn, thắp nến và phát hiện cây nến bị đổ nên mới tắt. Nghi quay lại giường mẹ…
Xô nước rơi xuống nền nhà, đổ lênh láng.
Mẹ Nghi nằm ngả đầu lên thành giường, miệng đầy máu.
Cả người bà trắng toát, cứng đờ.
…………
……..
Người trong làng chỉ còn những kẻ ốm yếu, bệnh tật, họ không đủ sức mà chạy khỏi làng nên mới phải ở lại. Chẳng ai giúp Nghi chôn cất thi thể mẹ, một mình cô bé đã làm tất cả. Hai ngày Nghi không ăn không uống, chỉ ngồi ngoài mộ mẹ, khóc lóc thảm thiết. Ngày thứ 3, cái đói và mệt đã khiến Nghi ngất gục trên mộ.
Trong giấc mơ xuất hiện một người với mái tóc trắng thật dài, mỉm cười nhìn Nghi và khẽ giọng:
+ Hãy mang con búp bê gỗ này bên mình, không được rời khỏi nó nửa bước.
+ Ông là ai?
Hắn bật cười, ngồi xuống ấn con búp bê gỗ vào tay Nghi.
+ Ta là ai không quan trọng. Nếu nghe lời ta, ta sẽ cho cha mẹ ngươi sống lại.
+ Thật sao????
Nghi bừng tỉnh, ngó dáo dác xung quanh tìm kiếm nhưng không thấy ai. Cô bé nhớ tới lời hứa “sẽ cho cha mẹ sống lại”, bỗng bật khóc nức nở. Chỉ là giấc mơ.
Con búp bê gỗ lăn từ xa tới chân Nghi, cô bé nín khóc ngạc nhiên. Một con búp bê gỗ hình người, sau lưng khắc chữ Ngô Tự Nhân.
“ Búp bê này giống trong mơ. Vậy là búp bê có thật. Người đàn ông kia cũng có thật. Cha mẹ sống lại…là có thật !!”
Nghi mừng rỡ, run rẩy đôi tay, niềm hi vọng vào phép màu lớn dần và vũng chắc. Một tuần sau đó, không lúc nào Nghi để con búp bê rời khỏi mình, thậm chí lúc ngủ Nghi cũng ôm con búp bê.
Người dân trong làng chết dần chết mòn, những người cuối cùng còn trụ lại trong làng đồn đại nhau rằng Dĩnh Nghi có thuốc chữa bệnh, vậy nên cô bé mới khỏe mạnh như thế, trong làng cũng chỉ còn mình Nghi là không bị lây bệnh lạ.
Nghi cảm nhận được những con mắt sắc lạnh nguy hiểm dồn vào mình, càng lúc càng gấp gáp, dữ tợn. Cô ôm chặt búp bê gỗ vào lòng, chợt cảm thấy yên bình vô cùng. Nghi vẫn có một người bạn luôn ở sát bên cô, Nghi không phải lo sợ một ngày người bạn ấy cũng sẽ mắc bệnh lạ và rời bỏ cô như cha mẹ. Có búp bê gỗ bên cạnh, chưa bao giờ Nghi cảm thấy cô đơn, lại thêm lời nói của vị đại tiên tóc trắng, ngày ngày Nghi đều nuôi hi vọng, tiếp tục sống và chờ đợi.
Nghi ra con sông đầu làng lấy nước, hôm nay nước chảy xiết kì lạ, trời lạnh và chóng tối hơn bình thường. Nghi lấy búp bê ra, nghịch ngợm vuốt tóc nó.
+ Tự Nhân à. Mọi người trong làng hình như cũng sắp chết. Tớ nhìn bộ dạng họ giống mẹ tớ ngày trước lắm. Giá như có thầy thuốc nào tới cứu mọi người nhỉ. Sau này tớ sẽ làm thầy thuốc, sẽ cứu những ai mắc bệnh….*Nghi buồn bã ôm con búp bê, áp má mình vào người nó, thủ thỉ* Không biết bao giờ đại tiên mới làm cho cha mẹ tớ sống lại. Tớ nhớ họ quá. Không sao, tớ và Tự Nhân cùng đợi tới lúc đó nha. Chắc chắn lúc đó………Á…
Một bàn tay túm áo Nghi từ phía sau, lôi xốc cô bé đứng dậy. Tuột tay Nghi làm rơi con búp bê xuống đất, lăn lóc suýt rơi xuống sông. Con búp bê vụt sáng vầng hào quang yếu ớt rồi tắt lịm.
+ Chú Ban, chú Hiển, cô Thái…. Đau quá, thả cháu xuống đi, huhu.
Nghi bị nhấc lên, cô bé vùng vẫy, la hét mà vẫn không có gì thay đổi. Đây là mấy người cuối cùng còn sống, trông mặt mũi họ hốc hác, hai môi nứt nẻ bạc màu, tròng mắt chảy xuống gần như lộ cả hốc mắt, khắp người họ nổi đầy những vết đỏ, quần áo bẩn thỉu, bốc mùi hôi đã lâu ngày không thay.
+ Mày…mày nhất định….có thuốc chữa bệnh….Phải không? Phải không??….Đưa… đưa ra đây…mau đưa ra đây….
+ Mày giấu ở đâu???? Lôi…ra đây….Lôi ra đây….lôi ra đây…mau…mau….
Người phụ nữ thở hổn hển, hai mắt trợn lên như phát cuồng phát dại, bà ta lục lọi khắp người Nghi.
+ Cháu không có thuốc. huhu…Mọi người thả cháu xuống đi.
Cả bọn lục không thấy gì, ngỡ ngàng nhìn nhau, loạng choạng đổ ập ra đất.
+ Anh ơi…Không có thuốc, vậy là không có…*gào khóc ầm ĩ*
+ Mày nói mau ! Mày giấu thuốc ở đâu !! *người đàn ông túm cổ Nghi siết chặt, không ngừng truy hỏi*
+ Kìa anh !!! *người phụ nữ hét lên, đẩy gã đàn ông ra, bà ta quỳ xuống, năn nỉ van xin cô bé* Dĩnh Nghi à, cháu xem, cả làng dần chết hết rồi, cô là hàng xóm sát nhà cháu này. Khi nhà cháu không có đồ ăn vẫn sang nhà cô ăn cùng vui vẻ đấy, cháu nhớ không? Nghi à, cô xin cháu, hãy cho cô một ít thuốc chữa bệnh, một ít thôi cũng được. Huhu. Nghi à, cô van xin cháu, cứu cô với……
Người phụ nữ ôm hai vai Nghi khóc lóc thảm thiết.
+ Cháu không có thuốc thật mà…
Van xin nài nỉ cũng không được, bọn người quẫn chí làm càn. Người đàn ông giận dữ túm áo Nghi lôi cô bé ra bờ sông đang chảy xiết.
+ Mày không chịu đưa thuốc hả, vậy mày chết đi !!!!!
Hắn lấy tất cả sức và ném mạnh Nghi xuống dòng nước. Cô bé ngụp lặn vài lần đã bị trôi bạt đi một quãng, dòng nước mạnh cuốn Nghi va vào một mỏm đá lởm chởm ngay giữ sông. Đám người nhìn theo Nghi, cô bé va đầu vào đá và không hề ngoi lên lấy một lần. Mãi một lúc mới thấy Nghi nổi lên cách một đoạn khá xa, dòng nước loang một màu hồng của máu. Ai nấy sợ hãi xanh mặt, vội vàng kéo nhau chạy đi.
ĐÙNG….ĐÙNG…..XOẸT…
ẦM !!
Tiếng sét chói tai, giáng từ trên cao xuống, giận dữ và mạnh mẽ hơn trước trăm lần. Những kẻ bị sét đánh đã cháy đen, mặt mày biến dạng, không rõ hình thù con người.
Yong và Yung hiện thân, Yong giữ được xác Nghi và kéo cô bé lên bờ. Yung thu lưỡi hái và tiến lại an ủi Yong.
+ Con bé chết rồi?
+ Ừ. Chết đuối, chết bị thương ở đầu *Yong trầm giọng*
+ Con bé không thể chống lại cái chết, dù ngươi đã cố gắng bảo vệ nó cũng vậy thôi.
Yong im lặng, cứ nhìn Nghi mãi.
+ Ngươi có nghĩ tại sao đúng lúc ấy con bé lại làm rơi tấm bùa hộ thân Ngô Tự Nhân của ngươi xuống đất? Là do con bé mà thôi, ngươi đừng tự trách…
+ ….ta biết rồi…. Ngươi đừng nói nữa.
Hai người đứng trong im lặng một hồi, Yong đứng dậy, dùng phép thuật của mình rẽ đôi dòng sông, đặt xác Nghi xuống, cẩn thận lấp đất lên rồi mới xuôi cho dòng sông chảy tiếp.
+ Coi như là một việc ta có thể làm cho ngươi, Dĩnh Nghi, kiếp sau hãy đầu thai vào một nơi tốt đẹp hơn nhé *Yong mỉm cười* Đi thôi Yung.
+ Khoan đã, ngươi không thu hồi Ngô Tự Nhân về sao? *Yung thắc mắc*
+ Không cần. Nó không thể bảo vệ được con bé, có thu về cũng không để làm gì. Cứ để nó lại ngôi làng này, làm bạn vĩnh viễn với Dĩnh Nghi.
Nói xong Yong biến mất, tâm tính hắn có chút buồn bã, ủ dột và tức giận. Là Thần nhưng vẫn không thể làm ngược lại những quy luật đã định sẵn. Hắn đã làm hết khả năng, “mở đường” cho Nghi những là vì….Nghi vẫn không thể thoát cái chết.
Yung dừng lại, nhìn ngôi mộ đã hoàn toàn ẩn đi dưới con sông, đôi mắt lạnh lùng vô cảm. Một chút phép thuật của Yung, dòng sông chảy xiết bỗng chuyển mình, trở nên êm ả và trong vắt.
Yung cũng rời đi. Ngôi làng này chỉ một thời gian sau sẽ đi vào quên lãng như chưa từng tồn tại.
Dưới gốc cây già, sát bờ sông, con búp bê gỗ vẫn nằm đó. Một giọt nước mắt lăn trên mặt và thấm xuống nền đất lạnh.
“ Nó không thể bảo vệ con bé….”
Búp bê gỗ vô tri vô giác có thể rơi nước mắt?
Mãi mãi muôn kiếp chỉ là búp bê gỗ???
Hay….Phải chăng tình cảm thấm đậm đã dần thay dổi bản chất?
Gỗ đá…cũng có thể khóc cười?