Đọc truyện Trở thành mẹ của năm vị lão đại – Chương 90:
Nhiếp Ngộ trực tiếp đi thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc đến thẳng bãi đỗ xe dưới tầng hầm, anh nhẹ nhàng lắc lư chìa khóa xe trong tay, nhớ tới phản ứng của ba mình lúc nhắc tới mẹ, tâm tình thật sự rất vui vẻ.
Lão già xấu xa Lạc Tư Niên kia cho dù quen biết mẹ anh thì thế nào, sau một hồi tương ngộ cảm động, còn không phải là thành thành thật thật đi về nghiên cứu tiếp à, anh đây đầu tư hẳn một trăm triệu luôn, coi như là kiếm việc cho lão già đó làm, bận rộn rồi chắc sẽ không có thời gian quấy rầy mẹ anh nữa đâu !!!
Nhiếp Ngộ sau khi mở xe ra, ngồi xuống ghế lái, nghĩ lại chuyện này, không khỏi buồn cười.
Xong lại đột nhiên nhớ tới Quý Kỳ Sâm.
Thời điểm nhân sinh hạnh phúc như này, anh hẳn là nên đi tìm cậu ta chia sẻ niềm vui mới đúng chứ nhỉ, thế là lập tức vui vẻ lái xe đi.
“Anh hai.”, Đi vào phòng làm việc của Quý Kỳ Sâm, Nhiếp Ngộ gọi anh trai rất thân thiết, trước nay chưa từng có luôn !!!
“???”, Quý Kỳ Sâm đang cúi đầu làm việc, đột nhiên nghe được xưng hô này, lập tức ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn lướt qua Nhiếp Ngộ.
Trên mặt anh hiện nguyên một dấu chấm hỏi to đùng !!
“Khụ, báo cho cậu một chút tin tức tốt.” Nói xong, Nhiếp Ngộ đem chuyện hôm nay mình tới tìm ba cùng với biểu cảm của ông ấy kể lại, cuối cùng cười ha hả nói: “Tôi cảm thấy vụ này rất đáng tin cậy, cậu cảm thấy thế nào?”
Quý Kỳ Sâm tay cầm chuột, ánh mắt chậm rãi từ trên mặt em trai hấp tấp nhà mình chuyển về màn hình ppt, sau đó thản nhiên nói: “Tôi cảm thấy không đáng tin cậy chút nào.”
Nhiếp Ngộ đương nhiên không phục: “Tại sao? Không phải rất tốt à, ba tôi so với lão già Lạc Tư Niên kia tốt hơn nhiều mà ??”
Quý Kỳ Sâm: “Ba cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi??”
Nhiếp Ngộ: “Ba tôi năm nay bốn mươi bảy, độ tuổi hào hoa phong nhã.”
Quý Kỳ Sâm: “Sự khác biệt giữa ba cậu và chú Lạc, chẳng qua chỉ là sự khác biệt giữa một lão già bốn mươi bảy tuổi và một lão già năm mươi ba tuổi thôi.”
Vậy nên, đều là lão già cả, có gì khác nhau à ??
Nhiếp Ngộ: “Ba tôi là lão già á ? Ông ấy chỉ mới 47 tuổi thôi, theo định nghĩa của Liên Hiệp Quốc, ông ấy vẫn được xem là một thanh niên đấy !!”
Ánh mắt khinh bỉ của Quý Kỳ Sâm bắn tới: “Ba cậu là thanh niên, vậy cậu là bạn nhỏ đúng không ??”
Nhiếp Ngộ: “Đang nói chuyện nghiêm túc mà, có thể ngừng công kích cá nhân không?”
Quý Kỳ Sâm: “Tôi chỉ thành thật thôi.”
Nhiếp Ngộ cực kì tức giận, nhưng vẫn bình tĩnh lại: “Dù sao thì ba tôi so với Lạc Tư Niên gì đó vẫn tốt hơn mà phải không ?? Chứ cậu cảm thấy ông ấy hợp với mẹ mình chắc ??”
Quý Kỳ Sâm nhàn nhạt liếc anh: “Mà cậu lo lắng cái này có ích lợi gì? Cậu nghĩ mẹ có thể coi trọng ba cậu chắc ???
Nhiếp Ngộ cứng đờ, anh nhớ tới lễ vật ba mình tặng cho mẹ mấy hôm trước, một bức tượng kim thân khiến mẹ dở khóc dở cười.
Một người phụ nữ sẽ thích một người đàn ông mà không có một chút tế bào lãng mạn nào, hơn nữa còn tặng cho mình một bức tường vàng người ư ??
Quý Kỳ Sâm nhìn thấu tâm tư Nhiếp Ngộ, nhướng mày: “Thay vì quan tâm chuyện này, không bằng quan tâm một chút chuyện chính sự đi ??”
Nhiếp Ngộ ngước mắt lên: “Chuyện chính sự gì ??”
Quý Kỳ Sâm: “Cậu xem tài liệu này đi.”
Nói xong, đẩy tới một phần tư liệu.
Không biết vì sao, giờ khắc này, Nhiếp Ngộ đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này giống như đã từng quen biết…
Nhiếp Ngộ nhận xấp tư liệu kia, cúi đầu nhìn, là một phần tư liệu về tình huống trong nhà của Hồ Duyệt Tĩnh.
Nhiếp Ngộ: “???”
Quý Kỳ Sâm khẽ dựa vào ghế, mười ngón tay đan lại, thong dong nói: “Phần tư liệu này, tôi hy vọng cậu có thể xem thật kỹ, Hồ Duyệt Tĩnh từng là bạn cùng phòng của mẹ, nhưng nhìn qua lại rất có vấn đề.”
Nhiếp Ngộ: “…”
Quý Kỳ Sâm: “Sao? Có vấn đề gì à?”
Nhiếp Ngộ hít sâu một hơi: “Quý Kỳ Sâm, cậu giống ba tôi thật đó.”
Nếu như không phải anh lớn lên có hơi giống cha già nhà mình, bằng không anh nhất định sẽ hoài nghi, không phải lúc nhỏ anh bị ôm nhầm đó chứ ???
Quý Kỳ Sâm nghiêm túc nhìn Nhiếp Ngộ, ánh mắt kia, giống hệt như đang nhìn một đứa nhỏ: “Hả?”
Nhiếp Ngộ chịu không nổi nữa, trực tiếp móc ra một phần tư liệu khác, ném cho Quý Kỳ Sâm: “Cậu tự xem đi.”
Quý Kỳ Sâm cầm lấy, lật lật, không khác gì phần tư liệu vừa rồi của anh.
Nhiếp Ngộ hít sâu một hơi, ngồi trên sô pha bên cạnh, gác chân lên: “Thấy chưa? Những chuyện cậu biết, tôi cũng biết, hơn nữa còn sớm điều tra rồi.”
Ánh mắt Quý Kỳ Sâm từ trong tư liệu kia dời đi, nhìn Nhiếp Ngộ: “Nếu cậu đã điều tra rồi, vậy đúng lúc tôi có một vấn đề muốn hỏi.”
Nhiếp Ngộ: “Cậu nói đi.”
Quý Kỳ Sâm: “Vài tháng trước, cậu có phá một dự án của tôi.”
Nhiếp Ngộ nhíu mày, nhớ tới: “Là cậu hại giá cổ phiếu nhà tôi giảm mạnh.”
Quý Kỳ Sâm: “Tôi làm chuyện gì khiến giá cổ phiếu nhà cậu giảm mạnh?”
Nhiếp Ngộ: “Cậu ra tay với Lục——”
Nói được một nửa, Nhiếp Ngộ đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng.
Vì sao Quý Kỳ Sâm muốn đối phó với Lục Chi Khiêm?
Lúc trước giá cổ công ty phiếu giảm mạnh, chính là bởi vì Lục Chi Khiêm mà gây ra một loạt phản ứng dây chuyền.
Quý Kỳ Sâm thay anh giải thích: “Ân oán giữa Lục Chi Khiêm và mẹ, cậu đã điều tra chưa ??”
Nhiếp Ngộ trầm mặc, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Đúng vậy, anh đã xem nhẹ điểm quan trọng nhất, Lục Chi Khiêm.
Lục Chi Khiêm và mẹ từng có quan hệ nam nữ? Năm đó đã xảy ra chuyện gì? Tâm tư của anh trước giờ đều đặt trên người Hồ Duyệt Tĩnh, thế nên mới chưa từng nghĩ tới Lục Chi Khiêm có vấn đề gì hay không.
Nhiếp Ngộ nhíu mày, nghĩ đến đêm từ thiện Bazarila hôm nọ, Lạc Quân Thiên xưa giờ luôn có thái độ hoà nhã với người khác, vậy mà hôm đó lại cùng mình lên tiếng trào phúng Lục Chi Khiêm, lấy cách làm người của anh ta, không có khả năng tự nhiên làm như vậy.
Cho nên, Lục Chi Khiêm đã làm chuyện gì đó có lỗi với mẹ?
Quý Kỳ Sâm nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: “Lục Chi Khiêm đã làm cái gì, không cần tôi phải nói, tự cậu đi điều tra đi, lúc trước tôi vì mẹ mà ra tay đối phó Lục Chi Khiêm, kết quả cậu nói như thế nào?”
Nhiếp Ngộ nhớ tới lúc ấy anh bởi vì ghi hận Quý Kỳ Sâm mà ra tay đối phó, mặt lập tức nghẹn lại thành màu gan heo.
Anh đã làm gì vậy trời??!!!
Moẹ nó, thật muốn xuyên về tự tát cho bản thân mấy cái quá !!!!
Quý Kỳ Sâm hài lòng nhìn sắc mặt của Nhiếp Ngộ: “Đây là nghệ sĩ nhà cậu, lúc trước tôi không muốn nhúng tay vào, về sau cũng không muốn, chuyện của Lục Chi Khiêm giao cho cậu, về phần Hồ Duyệt Tĩnh, anh không cần lo nữa, tôi sẽ xử lý.”
Nhiếp Ngộ còn có thể nói cái gì, cúi đầu: “Tôi biết rồi …”
Quý Kỳ Sâm: “Về phần chuyện của ba cậu với mẹ, cậu không cần gấp gáp, mẹ bây giờ mới bắt đầu sự nghiệp, nên lấy nghiệp làm trọng.”
Nhiếp Ngộ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn kỹ Quý Kỳ Sâm, nhìn gương mặt bình tĩnh nghiêm túc kia nửa ngày, đột nhiên phụt cười một tiếng: “Tôi biết rồi, trong lòng cậu đang ghen tị chứ gì??!!”
Quý Kỳ Sâm lạnh lùng mắng: “Nói bậy.”
Nhiếp ngộ đắc ý nhả lại hai chữ: “Ha ha.”
———————————–
Quý Kỳ Sâm nheo mắt nhìn Nhiếp Ngộ rời đi, một lúc lâu sau, anh chậm rãi mở WeChat ra, bấm vào vòng tròn bạn bè của ba mình.
Trong vòng bạn bè của ba anh, tấm hình thứ nhất chính là ba anh đang ôm một người mẫu trẻ tuổi xinh đẹp đi dạo trên bãi biển không biết là nước nào, vẻ mặt tràn đầy cưng chiều.
Quý Kỳ Sâm hơi nhíu mày, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lại mở vòng bạn bè của Camille ra, quả nhiên nhìn thấy bên dưới ảnh selfie của Camille, ba anh hết lời khen Camille xinh đẹp như thế nào, còn nói Camille là người đẹp nhất mà ông từng gặp.
Đây là ba anh đấy !!!!!
Quý Kỳ Sâm hơi bất đắc dĩ chống trán.
Trong lòng anh đột nhiên sinh ra một nghi ngờ giống như Nhiếp Ngộ, anh thật sự là con ruột của ba anh sao ????
———————————————-
Nhiếp Ngộ sau khi rời khỏi phòng làm việc của Quý Kỳ Sâm, ngồi trong xe mình bắt đầu phái người đi điều tra chuyện năm đó của Lục Chi Khiêm và mẹ mình.
Là nghệ sĩ thuộc công ty nhà, hơn nữa còn là ảnh đế đại danh đỉnh đỉnh, Nhiếp Ngộ không nghĩ tới có một ngày anh sẽ ra tay với nghệ sĩ nhà mình như này.
Nhưng… Ngẫm lại ánh mắt khinh bỉ của Quý Kỳ Sâm nhìn mình khi nãy, thua người không thua trận, chút tiền lẻ Lục Chi Khiêm kiếm về có là cái gì chứ ?!!
Huống hồ, Lục Chi Khiêm đã lớn tuổi rồi, nên nhường đường cho thế hệ trẻ thôi.
Nhiếp Ngộ sai người gửi tới tình huống gần đây của Lục Chi Khiêm cùng với vài nghệ sĩ ngang hàng có thể thay thế được hắn, cẩn thận nghiên cứu một hồi, cuối cùng ánh mắt rơi vào tư liệu của Lạc Quân Thiên.
Rất tốt, người anh trai này cuối cùng cũng có cơ hội mang ra rồi !!!
Nhiếp Ngộ nắm cằm, cười nghĩ, nếu đã là anh em ruột, vậy anh lợi dụng một chút chắc không sao đâu nhỉ, trực tiếp đưa Lục Chi Khiêm kia lên trời xanh luôn !!!
Vì thế, dưới kế hoạch của Nhiếp Ngộ, rất nhanh, một số ảnh chụp của Lạc Quân Thiên và Lục Chi Khiêm ở đêm từ thiện Bazarila được tung ra.
Có một tấm là Lục Chi Khiêm và Lạc Quân Thiên đứng cạnh nhau trên bậc thềm chuẩn bị đốt ngọn đuốc, trong hình Lục Chi Khiêm rõ ràng thấp hơn Lạc Quân Thiên cả một đoạn, phải cố gắng kiễng gót chân lên mới có thể miễn cưỡng ngang bằng với Lạc Quân Thiên.
“Lục Chi Khiêm rốt cuộc cao bao nhiêu vậy? Không phải anh ta cao 1m81 sao? Trên tư liệu của Lạc Quân Thiên viết là một mét tám ba, chênh lệch 2cm thôi mà cần phải kiễng tới vậy à ???”
“Khẳng định là lừa người rồi, anh ta làm sao có thể cao 1m81, nếu mà cao 1m81 thật, vậy Quân Thiên nhà chúng ta chắc phải cao 1m9 quá !!”
“Rõ ràng là do vấn đề tư thế, vấn đề góc độ! Chi Khiêm làm sao có thể không cao tới 1m81, lúc trước trong một buổi phỏng vấn, hai người này rõ ràng không chênh lệch lắm mà.”
“Nói không chừng là độn giày đó, ha ha ha ha!”
“Chi Khiêm của chúng ta không biết cái gì gọi là giày độn đâu, ai dùng giày tăng chiều cao ai mà biết được?”
“Quân Thiên sao có thể dùng giày độn được, anh ấy bình thường rất rất cao đó? Có ảnh chụp chung với fan nữ làm bằng chứng nữa nè !!”
“Ủa chứ chẳng lẽ chiều cao của Chi Khiêm nhà bọn tôi là giả ??”
Fan hai bên cứ như vậy mở ra đại chiến…
Vốn dĩ fan của hai người lúc trước đã có chút khoảng cách, hiện tại lại càng là rõ ràng hơn.
Fan của Lạc Quân Thiên nhanh chóng lấy ra mấy tấm ảnh khác, có ảnh Lục Chi Khiêm mặc âu phục cũ kỹ, cũng có tấm chụp Lục Chi Khiêm vẻ mặt cừu hận đang ngồi trên ghế nghiêng mắt nhìn của Lạc Quân Thiên, thậm chí còn có ảnh chụp tập thể của nghệ sĩ, Lục Chi Khiêm đang liều mạng chen vào giữa.
Những bức ảnh này được ps với nhau, rồi làm thành các gói cảm xúc đa dạng.
Mà tấm hình quái đản nhất, là Lục Chi Khiêm giơ tay đẩy vào bên trong, nhìn tư thế kia hình như là muốn chen vào vị trí C, hơn nữa tấm ảnh kia được chụp rất sinh động, ánh mắt Lục Chi Khiêm nghiêng nghiêng nhìn vào bên trong, miệng còn hơi hóp lại.
Có người phóng to bức ảnh này ra, kèm theo dòng chữ “Tôi thích chen chúc, chen chúc!”
Gói biểu cảm này vừa truyền ra, vậy mà lại có hiệu quả ngoài ý muốn, trong nháy mắt đã bạo hồng !!!
Cái loại chuyện bị lộ ảnh dìm này, bình thường lúc không phòng bị, ai mà chả có vài tấm như vậy, mọi người thấy thì cũng đều tự hiểu, nhưng làm đến mức này thì thật sự quá rồi, hết tấm này đến tấm khác lần lượt bị tung ra, hơn nữa bộ dáng trong hình thật sự quá hèn mọn, không có chút phong phạm nào của ảnh đế cả.
Vì thế có người bắt đầu phân tích “Lục Chi Khiêm chắc là đắc tội với người nào đó rồi, bị người ta cố ý bôi đen”, nhưng vậy thì thế nào, những bình luận như này trong nháy mắt đã bị bao phủ bởi đại quân fan Lạc Quân Thiên.
“Bản thân mình thế nào còn không tự biết sao ?? Ôi coi cái bộ dạng hèn mọn muốn chiếm Center kìa !!!”
“Tuổi tác lớn lăn lộn trong giới giải trí đúng là không dễ dàng nha, vì vị trí C mà liều mạng ghê !!”
“Ha ha ha ha ha cười chớt mất, nhìn ánh mắt nhỏ bé kia đi, là biểu tình bao bọc nhân từ à ???”
“Ha ha trên lầu không nói tôi cũng không phát hiện, xem ánh mắt Lục ảnh đế kìa, tôi ủng hộ anh ta xuất đạo diễn hài !!”
“Không được rồi, trên lầu là muốn tui buồn cười xỉu luôn à ??? Bây giờ tui làm sao có thể nhìn thẳng vào vẻ mặt nghiêm túc kia của ảnh đế đây ??!!”
Thời đại tin tức phát triển, tốc độ truyền ở trên mạng rất đáng sợ, cho dù diễn đàn, weibo có xóa bài, nhưng cũng không cản được cư dân mạng bí mật truyền trên các nhóm chat, rất nhanh bộ biểu cảm của ảnh đế Lục Chi Khiêm đã nổi như cồn, thậm chí ngay cả từ ngữ chuyên môn cũng có.
Lục Chi Khiêm cướp vị trí C như thế nào, Lục Chi Khiêm mặc trang phục năm ngoái, Lục Chi Khiêm cao bao nhiêu, các tin tức bôi đen bay đầy trời, thậm chí còn có người bắt đầu đào bới đến bạn gái của Lục Chi Khiêm.
“Nghe đồn Lục Chi Khiêm đã sớm có bạn gái, ngay cả con cũng có rồi, hình như là ba tuổi rồi á.”
“Đúng đó, tui cũng từng nghe qua tin này rồi, là do một người bạn rất đáng tin cậy nói, Lục Chi Khiêm bí mật kết hôn, bí mật sinh con.”
“Trời ạ !! không có khả năng !!! Mị không tin !!!”
“Nhìn weibo của Tôn Đại Chuỷ đi, ba năm trước cậu ta có đăng tin nói một nam nghệ sĩ cực hot có con, không đề cập cụ thể là ai, lúc ấy tôi đã đoán là Lục Chi Khiêm, vậy mà không ai tin.”
“Phát hiện lớn đây, tui vừa mới đi lật lại! Bài viết của Tôn Đại Chuỷ rất giống với vụ của Lục Chi Khiêm !!”
“Tôn Đại Chuỷ này nói hưu nói vượn mà các người cũng tin được à ??”
“Tôn Đại Chuỷ nói hươu nói vượn mà lại có rất nhiều chuyện được chứng thực đó.”
“Yebbb, chắc chắn cậu ta có nội tình.”
Nhờ vụ ồn ào náo nhiệt này, hơn nữa lúc trước Lục Chi Khiêm đã có sẵn một ít tư liệu đen, hình tượng mà Lục Chi Khiêm xây dựng nhiều năm lập tức lung lay gần như sụp đổ.
Công ty của Lục Chi Khiêm ban đầu còn thường xuyên đăng thư luật sư, đưa ra vài tuyên bố, nhưng mà tất cả đều vô ích, cuối cùng cũng dứt khoát mặc kệ, nhìn thái độ này, hẳn là muốn bỏ Lục Chi Khiêm rồi.
Gói biểu cảm của Lục Chi Khiêm giờ đây đã khắc sâu trong lòng mọi người, sinh động diễn giải cảnh tượng chua xót “Người khác đi Bazarila, tôi lại thành gói biểu cảm.”
——————————-
Đối với những thị phi của Lục Chi Khiêm, Cố Nguyên căn bản không rảnh để ý, phim của cô vừa đóng máy, Ninh Tam Việt đã bắt đầu thương lượng với cô về bộ phim tiếp theo, nhưng dựa theo ý kiến của con trai cô là Lạc Quân Thiên, trước tiên không cần vội, cứ từ từ đã.
Mà cô quả thật cũng không vội, lúc trước sốt ruột quay phim, là vì muốn thực hiện giấc mộng năm đó, hiện tại quay xong rồi, cho dù có không nổi tiếng, thì trong lòng cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Vừa vặn hôm nay Camille ở thành B, hẹn cô cùng nhau ra ngoài dạo phố, hai người phụ nữ ở cùng một chỗ thì luôn nói không hết chuyện, camille oán giận chửi bới Quý Chấn Thiên, Cố Nguyên ngồi nghe một lát, rồi hai người lại tiếp tục mua mua mua !!!
Đi dạo nửa ngày mệt mỏi, hai người vào một quán cà phê ngồi nghỉ, vừa ngồi được một lúc, Cố Nguyên cảm giác được có gì đó không đúng, bên cạnh không biết từ bao giờ có một người phụ nữ đang đứng, hơn nữa còn dùng một loại ánh mắt phức tạp đánh giá nhà cô.
Cố Nguyên hơi nhíu mày, nhìn qua.
Người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, mí mắt sưng phù, nếp nhăn trên mặt rõ ràng, làn da gần miệng hơi xệ, mấu chốt nhất chính là, Cố Nguyên cảm thấy người phụ nữ rất quen mắt, giống như đã từng quen biết vậy.
Cô suy nghĩ một hồi mới nhớ ra, đây là bạn học cùng lớp năm đó của mình, Phùng Nhất Nhạc.
Ba của Phùng Nhất Nhạc có quan hệ trong giới giải trí, bản thân cô ta cũng khá xinh đẹp, lúc ấy được xem là cành hoa của Học viện Điện ảnh, cũng là lớp trưởng lớp của cô lúc đó, vừa kiêu ngạo vừa xinh đẹp.
Sau khi cô vào viện, cô ta từng thay mặt các bạn cùng lớp đến thăm cô và tặng hoa cho cô.
Cũng chính là cô ta, sau khi vừa ra khỏi phòng bệnh đã ôm hôn Lục Chi Khiêm ngay ở hành lang.
“Cô còn nhận ra tôi không?” Phùng Nhất Nhạc nhẹ nhàng khép khăn choàng hoa Kurberry lên vai, đi tới trước mặt Cố Nguyên.
“Nhất Nhạc, là cô à.” Cố Nguyên đứng lên cười cười.
Nhiều năm không gặp, cô ta vẫn là Phùng Nhất Nhạc tao nhã xinh đẹp, mặc dù làn da đã không còn săn chắc, mặc dù trên mặt đã hiện ra vẻ mệt mỏi, nhưng trong xương cốt thì vẫn là Phùng Nhất Nhạc kia.
“Tôi có thể ngồi xuống không?” Phùng Nhất Nhạc cười hỏi, khóe mắt hiện lên vài đường nhăn nhỏ.
Bảo dưỡng có tốt hơn nữa, nhưng bốn mươi lăm tuổi, vẫn phải có dấu vết của năm tháng thôi.
Cố Nguyên nhìn thoáng qua Camille, camille khôn khéo nhìn lướt qua Phùng Nhất Nhạc, cười gật đầu: “Nếu là bạn học của cô, vậy ngồi cùng nhau đi, mọi người cùng nhau nói chuyện.”
Phùng Nhất Nhạc không nhìn Camille, cô ấy thản nhiên ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, cô ấy ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát Cố Nguyên, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài: “Hai mươi lăm năm rồi, cô quả thật là không thay đổi chút nào.”
Cố Nguyên không nói gì, cô đang chờ Phùng Nhất Nhạc tiếp tục nói.
Phùng Nhất Nhạc đột nhiên tới tìm cô, mục đích là gì đây? Mấy năm nay, người này vẫn luôn ở cùng một chỗ với Lục Chi Khiêm?
Sau khi uống một ngụm cà phê, Phùng Nhất Nhạc cuối cùng cũng mở miệng: “Tôi đã hai ngày không ngủ ngon, hôm nay đến tìm cô, là muốn xin lỗi cô, nói một tiếng xin lỗi muộn màng.”
Cố Nguyên có chút ngoài ý muốn, cô cũng biết gần đây tình hình Lục Chi Khiêm không tốt lắm, Phùng Nhất Nhạc tìm tới cô, phỏng chừng là có liên quan đến chuyện này đi, cô theo bản năng cảm thấy đây không phải chuyện tốt gì, nhưng không ngờ Phùng Nhất Nhạc lại nói như vậy.
Camille càng ngoài ý muốn hơn, loại không khí này rõ ràng là người tới không có ý tốt mà, cô gặp kiểu này nhiều rồi, thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng để giúp Cố Nguyên xả giận với tình địch ngày xưa nữa đó, ai ngờ người ta lại đột nhiên mở miệng nói xin lỗi trước.
À… Cốt truyện gì thế này ???
Cô có cần tránh mặt trước không nhỉ ???
Phùng Nhất Nhạc cười khổ một tiếng: “Không sai, năm đó tôi nhìn trúng Lục Chi Khiêm, vụng trộm ở cùng một chỗ với anh ta, là tiểu tam, tôi đây một bên giả vờ làm bạn tốt của cô, còn đi bệnh viện thăm cô, một bên lại cạy góc tường của cô.”
Cố Nguyên: “…”
Cô hoàn toàn không ngờ Phùng Nhất Nhạc lại thoải mái thừa nhận như vậy, đành phải nói: “Những chuyện này đều đã qua, kỳ thật tôi cũng nên cảm ơn cô mới đúng, nếu không nhờ có cô, tôi cũng không thể nhìn rõ bộ mặt của Lục Chi Khiêm. Hiện tại đã qua nhiều năm như vầy rồi, tôi đối với Lục Chi Khiêm, đối với chuyện năm đó đã không còn để ý nữa.”
Nếu thực sự quan tâm, cô đã nhờ con trai xử lý từ lâu rồi, sao có thể để Lục Chí Khiêm nhởn nhơ đến bây giờ.
Phùng Nhất Nhạc nghe vậy, hai mắt lập tức đỏ ửng, lấy khăn giấy ra che miệng, tay cầm khăn giấy khẽ run lên, cảm xúc khó có thể kiềm chế được.
Cố Nguyên và Camille nhìn nhau, cuối cùng Cố Nguyên cẩn thận hỏi: “Cô có sao không? Bị làm sao vậy?”
Phùng Nhất Nhạc lấy khăn giấy lau đôi mắt sưng đỏ, sau đó hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn Cố Nguyên: “Năm đó tôi là tiểu tam cướp Lục Chi Khiêm từ trong tay cô. Tôi luôn biết bản thân làm sai, nhưng lại không sao kiềm chế được, lúc đó tôi thật sự quá yêu anh ta, dù biết là sai nhưng vẫn muốn làm.”
Nói tới đây, cô cười buồn: “Giờ cuối cùng tôi đã phải nhận báo ứng rồi.”