Trở thành mẹ của năm vị lão đại

Chương 91


Đọc truyện Trở thành mẹ của năm vị lão đại – Chương 91:

Cố Nguyên: “Xảy ra chuyện gì sao ??”
 
Chẳng lẽ gần đây Lục Chi Khiêm gặp chuyện, nên Phùng Nhất Nhạc cũng bị liên lụy ??
 
Hay là Lục Chi Khiêm làm ra chuyện gì rồi ??
 
Phùng Nhất Nhạc hít sâu một hơi, cố ổn định tâm tình xong mới nói: “Sự tình đến nước này, tôi cũng không sợ mất mặt nữa, càng không sợ bị cô chê cười. Lúc trước, sau khi tôi và Lục Chi Khiêm ở bên nhau, Chi Khiêm nổi lên rất nhanh, vậy nên anh ta không thể yêu đương, cũng không thể tạo bất kì scandal nào, quan hệ của bọn tôi vì thế mà chưa từng công khai. Sau khi chúng tôi kết hôn, tôi mang thai, anh ta nói không thể sinh con ra được, sợ nếu bị lôi ra sẽ ảnh hưởng không tốt, tôi đành phải phá thai, phá thai tới tận hai lần, không chỉ vậy, lần thứ hai còn gặp phải sự cố trong lúc phẫu thuận, khiến tôi vĩnh viễn mất đi khả năng sinh con.”
 
 
Khi nói đến đây, giọng điệu của Phùng Nhất Nhạc mang theo một tia run rẩy.
 
Cố Nguyên không ngờ còn có chuyện như này, cô đồng tình nhìn Phùng Nhất Nhạc: “Vậy, vậy sau này cô đã thử khám lại chưa? Thật ra bây giờ có rất nhiều cách để sinh con mà, như thụ tinh nhân tạo chẳng hạn ??
 
Phùng Nhất Nhạc cắn môi, khẽ lắc đầu: “Không có khả năng chính là không có khả năng !!”
 
 
Thật sự là một câu chuyện buồn.
 
Phụ nữ trên đời này, có người có thể lựa chọn sinh con, cũng có thể lựa chọn không sinh con cả đời, nhưng điều đó chẳng có gì đáng nói cả, vì đó là lựa chọn của bọn họ.
 
Nhưng nếu vì lý do thể chất mà không thể mang thai, thì nó sẽ tạo thành một khuyết điểm, khuyết điểm mất đi quyền được lựa chọn.
 
Mà nếu khuyết điểm này là do chính mình tạo thành, vậy thì càng bi ai hơn !!!
 
 
Phùng Nhất Nhạc đột nhiên nở nụ cười, cười đến tang thương vô lực: “Tôi mất đi khả năng sinh sản, Lục Chi Khiêm nói anh ta vẫn yêu tôi như cũ, vẫn sẽ ở bên tôi như cũ, lúc đó tôi rất cảm động, hơn nữa vì thân thể không tốt, tôi quyết định chuyển về sau màn để chiếu cố, chăm sóc anh ta, cuộc sống của tôi đều đặt cược hết vào anh ta. Bây giờ thì sao, anh ta đã chuyển hết tài sản chung thành của riêng, tiền anh ta kiếm được trong mấy năm qua tôi cũng không biết đã đi đâu rồi, chúng tôi sắp ly dị, tôi chẳng còn gì trong tay.”
 
Cố Nguyên nhìn Phùng Nhất Nhạc đang mỉm cười bất lực, trong lòng đột nhiên cảm thấy hít thở không thông.
 
Chẳng cần nghe tiếp cô cũng đoán được kết cục phía sau.
 
Bên cạnh một người đàn ông có một người phụ nữ như vậy, người phụ nữ này một lòng giúp đỡ anh ta, mang thai con của anh ta, trả giá vì anh ta, vì bảo vệ anh ta mà mất đi khả năng làm mẹ, người đàn ông này đối với người phụ nữ đó là áy náy, hay là tình yêu đây ??
 
Chắc chắn là cảm giác tội lỗi chiếm phần hơn !!!
 
Một người đàn ông có lương tâm có thể vì cảm giác tội lỗi này mà chịu trách nhiệm với người phụ nữ đó cả đời, nhưng với một người không có lương tâm, anh ta sẽ vì loại cảm giác tội lỗi này mà trốn tránh, mà chán ghét.
 
Vì cái trách nhiệm này nó là một đời, không phải ngày một, ngày hai.
 
 
Cố Nguyên thăm dò, hỏi: “Vậy kế hoạch tiếp theo của cô là gì ??”
Tại sao lại đến tìm cô ???
 
Phùng Nhất Nhạc cười khổ lắc đầu: “Không biết, hiện tại tôi rơi vào tình cảnh này, cũng coi như xứng đáng, nói thật, tôi cũng không biết tại sao bản thân lại muốn gặp cô, nhưng sau khi nói xin lỗi xong, tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.”
 
Cố Nguyên nhíu mày, nhìn bộ dạng tiều tụy của Phùng Nhất Nhạc: “Vừa rồi cô nói là cô không còn gì trong tay ?? Vậy tài sản của anh ta đâu? Hai người ly hôn thì cô vẫn được chia một ít mà ??”

 
Phùng Nhất Nhạc vô lực lắc đầu: “Không có, tôi không biết anh ta có bao nhiêu tiền, anh ta nói là trong nhà không có tiền, ly hôn chỉ có thể cho tôi mấy chục vạn thôi.”
 
Cố Nguyên nghe đến đây, hai mặt nhìn nhau với Camille.
 
Mấy chục vạn, đối với một người phụ nữ 45 tuổi đã mất đi tất cả, thì đủ để làm gì chứ ???
 
 
Cố Nguyên suy nghĩ một chút, đột nhiên nảy ra một ý: “Những chuyện khác thì tôi không có biện pháp giúp cô, nhưng chuyện tiền bạc, có lẽ chúng ta có thể thử một lần, để cô tranh thủ được càng nhiều tiền càng tốt.”
 
Phùng Nhất Nhạc nghe vậy thì lắc đầu, mờ mịt nói: “Không có khả năng, mấy năm nay tôi quá yên tâm về anh ta, không có một chút đề phòng nào, tài sản đã sớm bị anh ta chuyển hết đi rồi, mà tôi đây ngay cả một nhược điểm cũng không nắm được, làm sao mà đòi lại tiền đây, hiện tại tôi cũng chẳng hi vọng gì nhiều, chỉ mong sau khi ly hôn có thể làm lại từ đầu, tự sống cuộc sống của chính mình.”
 
 
Cố Nguyên nhớ tới bộ dáng đắc ý của Lục Chi Khiêm, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Không, chúng ta phải nghĩ biện pháp, nghĩ biện pháp để phân chia tài sản của anh ta.”
 
Phùng Nhất Nhạc: “Có thể có biện pháp gì? Tài sản của có bao nhiêu tôi còn không rõ ràng, ngay cả chuyển đi khi nào, tới đâu cũng không biết.”
 
Cố Nguyên nâng cằm nói: “Có một biện pháp, chúng ta có thể thử xem…”
——————————————-
Kỳ thật sau hai mươi lăm năm ngủ say tỉnh lại, lúc ban đầu nhìn thấy Lục Chi Khiêm, trong lòng cô vẫn còn một chút hận, nhưng sau khi ý thức được thế giới này đã không còn là thế giới hai mươi lăm năm trước, cô ở cái thế giới thiên biến vạn hóa này tìm được vị trí của mình, tất cả những gì đã từng ở quá khứ cũng tan thành mây khói.
 
Thậm chí khi nhớ lại hình ảnh năm đó Phùng Nhất Nhạc ôm hôn Lục Chi Khiêm, trong lòng cô cũng chẳng có bất kỳ gợn sóng nào.
 
 
Mà nhìn Phùng Nhất Nhạc đã từng kiêu ngạo lại ở trước mặt mình khóc lóc nói bản thân sai rồi, hối hận rồi, nói năm đó bản thân không nên làm tiểu tam, bây giờ đã gặp báo ứng rồi, Cố Nguyên thật sự không có xíu cảm giác vui sướng khi người gặp họa, ngược lại còn có chút khó chịu thay cho Phùng Nhất Nhạc.
 
Phùng Nhất Nhạc làm tiểu tam cướp bạn trai của cô tất nhiên là có sai, nhưng không có lửa thì làm sao có khói, nếu Lục Chi Khiêm không có ý đó, thì Phùng Nhất Nhạc có nhảy nhót cỡ nào cũng không công, cho nên sai là hai người bọn họ cùng sai.
 
 
Về phần Lục Chi Khiêm và Phùng Nhất Nhạc sau khi ở bên nhau, anh ta lại sống cặn bã như vậy, nên sai càng thêm sai, sai đến mức làm cho người ta muốn cho anh ta một cái tát ngay và luôn !!!
 
Hiện tại Phùng Nhất Nhạc cũng vì lựa chọn năm đó của mình mà trả giá đắt, Lục Chi Khiêm tuy rằng thanh danh bị hủy, tiền đồ không còn, nhưng mấy năm nay kiếm được không ít tiền, nếu để cho anh ta một cước đá bay Phùng Nhất Nhạc, rồi lại tìm một cô gái trẻ trung xinh đẹp bắt đầu một cuộc sống an nhàn, vậy thì quá buồn nôn rồi !!!!
 
Nghĩ đến chuyện này, Cố Nguyên quyết định sẽ dạy cho Lục Chi Khiêm một bài học, cùng Camille nghĩ ra một kế hoạch.
 
Nhưng kế hoạch này có thể thuận lợi thực hiện hay không, Cố Nguyên cũng không chắc, dù sao Lục Chi Khiêm hiện tại cũng không phải là Lục Chi Khiêm hai mươi lăm năm trước.
 
Lúc Cố Nguyên vẫn đang nghi ngờ không biết có thể thành công hay không, một thân ảnh mặc âu phục giày da xuất hiện, đối phương đeo kính râm lớn, mũ kéo thấp, trên người mặc áo gió, cổ áo dựng thẳng lên, che hơn phân nửa khuôn mặt.
Tư thế này, vừa nhìn là biết Lục Chi Khiêm.
 
Cố Nguyên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
 
Lục Chi Khiêm nhìn thấy Cố Nguyên, hơi dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng đi thẳng đến bên cạnh Cố Nguyên ngồi xuống, hạ thấp giọng nói: “Cô thật sự là tìm tôi ??”
 
Cố Nguyên nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lục Chi Khiêm một cái.
 

Người trước mắt này thật sự rất xa lạ với cô, không biết là khoảng cách hai mươi năm quá xa xôi, hay là do cô chưa từng hiểu rõ anh ta.
 
“Đúng vậy.”
 
Cố Nguyên nhẹ nhàng khuấy cà phê trong tay, thở dài: “Có một số việc, muốn cùng anh nói chuyện một chút, không ngờ anh có thể đến thật.”
 
“Tìm tôi nói chuyện ?”
 
Lục Chi Khiêm tháo kính râm xuống, trào phúng nhìn Cố Nguyên: “Bây giờ cô đâu còn bình thường như trước, bên cạnh có bao nhiêu đàn ông quyền thế vây quanh, mà tôi lại bị người ta đàm tiếu thị phi, cô có thể nhớ tới mà tìm tôi nói chuyện luôn cơ à ??”
 
Cố Nguyên nghĩ thầm, tôi đương nhiên không muốn nói chuyện với anh, tôi muốn anh thảm càng thêm thảm cơ !!!
 
Vì mục tiêu để Lục Chi Khiêm càng thảm hơn, cô khẽ cười, cười từ bất đắc dĩ đến ưu thương: “Chi Khiêm, đối với anh mà nói, anh có thể cảm thấy giữa chúng ta đã trôi qua hai mươi mấy năm, nhưng đối với em, em vẫn còn nhớ như in lúc em ở bệnh viện, và những lời anh nói khi đó.
 
Lục Chi Khiêm hơi giật mình, nhíu mày nhìn Cố Nguyên.
 
Cố Nguyên than thở nói: “Anh nói, vô luận xảy ra chuyện gì, anh sẽ luôn ở bên em, sẽ cùng em đối mặt giải quyết.”
 
Trong mắt Lục Chi Khiêm nổi lên phòng bị, trào phúng nói: “Không phải cuối cùng tôi không thể làm được à, cô đang chê cười tôi sao??”
 
Cố Nguyên lắc đầu: “Đúng, đúng là anh không làm được, trong lòng em rất khó chịu, rất thất vọng, nhưng em vẫn luôn suy nghĩ, năm đó anh làm như vậy, nhất định là có nỗi khổ tâm riêng, hơn nữa anh có thể đi đến ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì, tại sao em lại phải rối rắm với những chuyện năm đó? Tại sao em không thể thông cảm cho anh?”
 
Mấy câu này vừa hay đánh trúng điểm yếu của Lục Chi Khiêm, cũng nói đến tiếng lòng của anh ta.
 
Anh ta cười khổ một tiếng, chút phòng bị chậm rãi dỡ xuống, chăm chú nhìn Cố Nguyên trước mặt: “Cuối cùng em cũng hiểu cho nỗi khổ tâm của anh! Trước đây anh luôn nghĩ, anh và người khác ở bên nhau, là phản bội em, nhưng em biết không, anh làm như vậy, tất cả đều vì tương lai của chúng ta.”
 
????
Trong đầu Cố Nguyên hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng, cùng người phụ nữ khác nhiệt tình ôm hôn, là vì tương lai của chúng ta ???
 
Lục Chi Khiêm thở dài một tiếng, mặt buồn bã nói: “Nếu lúc trước em chịu nhẫn nại một chút, chờ anh ở bên Phùng Nhất Nhạc lấy được vai diễn kia, anh sẽ có tiền, mà có tiền rồi, anh có thể chữa bệnh cho em.”
 
Tôi lại cảm ơn anh quá !!!
Chờ được tiền của anh, có khi mộ của tôi mọc cỏ xanh um luôn rồi đó !! 
 
Cố Nguyên cố gắng nhịn xuống xúc động trong lòng, cô hơi rũ mắt xuống, làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ, cô muốn nghe xem Lục Chi Khiêm còn có thể bịa đặt ra cái gì nữa !!!
 
 
Lục Chi Khiêm: “Mấy năm nay, anh không ngừng nhớ tới em, nghĩ đến bây giờ anh có tiền rồi, nếu em còn ở đây thì tốt quá.”
 
Cố Nguyên: “Thật sao? Anh, anh không nói dối đấy chứ? Anh thực sự có nghĩ tới em sao?”
 
Khi Cố Nguyên nói ra câu này, cô thật sự đã phát huy được kỹ năng diễn xuất của mình đến trình level max luôn, đôi mắt đen nhánh hơi ướt át, mang theo một chút chờ mong cùng không dám tin, cùng với một tia bất đắc dĩ rõ ràng.
 
Đây là ánh mắt của một người phụ nữ có kỳ vọng về tình yêu, nhưng lại không dám tin tưởng.

 
 
Giờ khắc này, cho dù Lục Chi Khiêm trước đó có hoài nghi, thì bây giờ đã tin, hoàn toàn tin !!!
 
Đây chính là Cố Nguyên của hai mươi năm trước, ngây thơ đơn thuần ỷ lại hắn, một lòng tin tưởng hắn !!!
 
Mà nhiều năm như vậy, cô vậy mà chưa từng thay lòng đổi ý, một mực đứng yên chờ hắn !!
 
 
Kỳ thật nếu lúc này Lục Chi Khiêm cẩn thận một chút, sẽ ý thức được có gì đó không đúng, nhưng nhờ vào diễn xuất tinh xảo của Cố Nguyên cùng với sự tự tin mù quáng đã che khuất ánh mắt của anh ta.
 
Dù sao thì người đàn ông này theo bản năng luôn cho rằng cô vẫn si luyến, nhớ mãi không quên anh ta !!!
 
Lúc này Lục Chi Khiêm đã hoàn toàn yin tưởng, anh ta dùng một loại ánh mắt tham lam cùng khát vọng nhìn Cố Nguyên: “Nguyên Nguyên, anh không lừa em, anh làm sao có thể lừa em đây, mấy năm nay, anh có lẽ đã lừa gạt người khác, nhưng anh tuyệt đối không bao giờ lừa em.”
 
Cố Nguyên: “Phải không? Vậy anh đã kết hôn chưa?”
 
Ánh mắt Lục Chi Khiêm hiện lên một tia chật vật, nhưng vẫn cố chấp nói: “Anh không muốn lừa gạt em, cho nên anh sẽ nói cho em biết tất cả, anh kết hôn rồi, kết hôn với Phùng Nhất Nhạc.”
 
Cố Nguyên thất vọng: “Vậy sao ??”
 
Lục Chi Khiêm vội vàng nói: “Nhưng em yên tâm, anh đối với cô ta không phải tình yêu, anh chỉ lợi dụng cô ta mà thôi! Những năm qua anh chỉ nghĩ tới em, chưa bao giờ yêu cô ta cả, hơn nữa, anh đang muốn ly hôn.”
 
Cố Nguyên: “Hả, ly hôn?”
 
Lục Chi Khiêm cảm giác được Cố Nguyên rõ ràng có hứng thú với chuyện này, vội vàng nói: “Đúng, ly hôn, anh đã sớm muốn ly hôn với cô ta rồi, chẳng qua là…”
 
Cố Nguyên: “Là ???”
 
Lục Chi Khiêm ho một tiếng: “Cũng không có gì, chính là liên quan đến một ít chuyện tài sản, nhưng bây giờ thì ổn rồi.”
 
Cố Nguyên: “Tài sản? Anh kết hôn với cô ta, vậy chẳng phải tiền của anh sẽ phải chia đều cho cô ta sao?”
 
Lục Chi Khiêm vội vàng lắc đầu: “Sẽ không, tiền của anh đều phải cho em hết, sao có thể chia cho cô ta chứ? Anh kiếm tiền là vì em, em có hiểu không ?”
 
 
Cố Nguyên nhíu mày, rất không cao hứng nói: “Em không hiểu, em có thể tin anh không vậy? Lục Chi Khiêm, anh và cô ta đã làm vợ chồng nhiều năm như vậy, bây giờ anh nói những lời này, làm sao mà em tin được? Hai người ly hôn, anh nhất định sẽ chia cho cô ta một nửa tài sản !!”
 
Bộ dáng nổi nóng của cô quá quen thuộc, giống như nhiều năm trước, khi bọn họ còn ở bên nhau.
 
Mấu chốt là cô còn rất trẻ, nhiều năm như vậy, chỉ có hắn là già rồi, còn cô vẫn như cũ là một cô gái nhỏ xinh đẹp.
 
Cô nhận được “Vương miện ngôi sao”… Là mẹ của Nhiếp Ngộ, còn có quan hệ với Nhiếp Nam Thanh, Lạc Quân Thiên…
 
Trong mắt Lục Chi Khiêm hiện ra một tia tham lam, hắn nhìn Cố Nguyên, biểu tình như muốn móc tim móc phổi: “Nguyên Nguyên, anh có lẽ không phải là người tốt, nhưng anh muốn nói cho em biết, đời này, tiền anh kiếm được chỉ cho một mình em tiêu, tuyệt đối không cho bất kì người phụ nữ nào khác chạm vào. Phùng Nhất Nhạc gả cho anh nhiều năm như vậy, nhưng anh sẽ không cho cô ta một xu, anh đã lấy danh nghĩa công ty đầu tư vào một công ty, sau đó nghĩ biện pháp chuyển sang một công ty khác, đợi đến lúc ly hôn, đừng nói một nửa tài sản của anh, chỉ cần anh đủ nhẫn tâm, thì một xu cô ta cũng không nhận được.”
 
Cố Nguyên nghi hoặc nhìn Lục Chi Khiêm, bộ dáng vừa ngây thơ vừa mơ hồ: “Thật sao?”
 
Lục Chi Khiêm khẳng định: “Đương nhiên là thật.”
 
Cố Nguyên: “Làm sao anh làm được vậy, đây không phải là tài sản chung của hai vợ chồng à?”
 
 

Nói tới đây, hắn khó tránh khỏi có chút đắc ý, hơn nữa muốn lấy lòng Cố Nguyên, muốn ở trước mặt Cố Nguyên khoe khoang bản thân, vì thế lập tức ho nhẹ một tiếng, nói đến những chuyện mình làm.
 
Đến chỗ mấu chốt, anh ta nói có hơi hàm hồ một chút, nhưng Cố Nguyên vẫn có thể hiểu đại khái.
 
 
Sau khi nói xong, Lục Chí Khiêm nhìn chằm chằm Cố Nguyên: “Nguyên Nguyên, tuy rằng bây giờ anh không thể tiếp tục đóng phim, nhưng tiền tiết kiệm nhiều năm như vậy đều nằm trong tay anh, nếu em lại ở bên cạnh anh, anh–”
 
Vừa nói, vừa đưa tay muốn chạm vào Cố Nguyên.
 
Cố Nguyên đương nhiên sẽ không để cho anh ta chạm vào mình, vì thế trực tiếp hất ly cà phê qua.
 
Khuôn mặt Lục Chi Khiêm lập tức trở nên chật vật.
 
Màu nâu của cà phê tràn ra khắp mặt, nhỏ giọt trên áo khoác, phong thái gì đó của ảnh đế lập tức hóa thành bùn lầy.
 
Lục Chi Khiêm chịu đựng nước nóng trên mặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn Cố Nguyên: “Cô làm gì vậy?”
 
Cố Nguyên đứng dậy, nhìn Lục Chi Khiêm cười: “Tôi làm sao á? Anh không nên hỏi tôi làm gì, hỏi cô ấy kìa ??”
Vừa nói, cô vừa chỉ tay qua một bên.
 
Lục Chi Khiêm quay đầu nhìn sang, thấy Phùng Nhất Nhạc bước ra từ bức màn.
 
Phùng Nhất Nhạc lạnh lùng nhìn anh ta, thân thể run lên: “Lục Chi Khiêm, anh thật tàn nhẫn.”
 
Lục Chi Khiêm muộn màng nhận ra sự thật, quay đầu nhìn Cố Nguyên: “Cô tính kế tôi ???”
 
Cố Nguyên nhớ tới mấy lời anh ta nói lúc nãy, không nhịn được buồn cười: “Anh tính toán người khác cả đời, hiện tại bị tính kế một lần cũng đâu thua thiệt gì.”
 
Nói xong, cô trực tiếp rút ra một chiếc máy ghi âm trong túi đưa cho Phùng Nhất Nhạc: “Cái này cho cô.”
 
 
Lục Chi Khiêm trừng mắt nhìn Cố Nguyên, gần như không thể tin được: “Cố Nguyên, tôi thật lòng với cô như vậy, cô lại đi tính kế tôi ??”
 
Cố Nguyên cười: “Tôi làm vậy thì có làm sao? Đây không phải là điều anh đáng được hưởng sao? Anh đã bỏ rơi tôi như thế nào, anh phản bội tình cảm của chúng ta ra sao? Nhiều năm như vậy rồi, anh nghĩ mình còn có thể quay đầu lại chắc ?? Hơn nữa anh coi lại bản thân đi, anh bao nhiêu tuổi rồi, anh trông cậy vào đâu mà cảm thấy tôi sẽ coi trọng anh vậy? Lấy đâu ra niềm tin mãnh liệt đó vậy ??”
 
Lục Chi Khiêm hai mắt đỏ bừng vì tức giận: “Cố Nguyên, cái đồ tiện nhận !!”
 
Nụ cười của Cố Nguyên chợt tắt: “Anh có thể có lý, đừng có mắng chửi, bằng không–“
 
Nói đến đây, có bảy tám vệ sĩ từ đâu xông vào, như hổ rình mồi mà nhìn Lục Chi Khiêm.
 
Cố Nguyên nghiêng đầu nói: “Tôi tính kế anh đấy, thì sao ?? Anh dám mắng tôi à ??”
 
Lục Chi Khiêm nhìn bộ dạng không biết sợ của Cố Nguyên, sắc mặt xanh mét: “Cô–“
 
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, cánh tay không ngừng run rẩy.
Nhưng anh ta còn có thể làm gì?
 
Lúc này cho dù có nghiến nát hàm răng, anh ta cũng chỉ có thể tự mình nuốt xuống !!!
 
Cố Nguyên của bây giờ, anh ta không dám chọc tới, cả đời này cũng không dám !!!
=============================
Pass chương sau:  love


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.