Đọc truyện Trở thành mẹ của năm vị lão đại – Chương 88:
Lời nói của trẻ con mềm mại, lại mang theo chút cứng rắn không được tự nhiên.
Nghe vào tai Cố Nguyên, đầu tiên là hơi giật mình, sau đó nhịn không được muốn bật cười.
Thật sự là cô rất muốn nghĩ cho lòng tự trọng của rắm thối trước mắt này, cũng không muốn cười làm nhóc con tức giận đâu, nhưng buồn cười như vậy thì ai mà nhịn được cơ chứ !!!!
Nhìn nụ cười này của cô, mặt Hoắc Lan Đình lập tức đỏ thành tôm luộc: “Chị, chị…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bé con ủy khuất, bĩu cái môi hồng nhỏ nhắn, trông mong nhìn Cố Nguyên, sau đó đột nhiên quay đầu, nhấc chân chạy đi.
“Này, em đừng chạy mà.”
Cố Nguyên vội vàng đuổi theo, rốt cuộc vẫn là trẻ con, xung quanh đều là xe cộ, lỡ chạy ra đường lớn xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ.
“Chị cười nhạo em!”
Hoắc Lan Đình vừa uất ức vừa phẫn nộ: “Sao chị lại chê cười em!??”
“Chị nào có chứ?”
Cố Nguyên buông tay, vô tội nói: “Làm sao chị có thể chê cười em chứ, chị giống loại người không có lương tâm như vậy à?”
“Vậy chị mới vừa cười cái gì đó?”
“Chị thấy em đáng yêu nên cười được không?”
“Hừ, lúc trước chính miệng chị nói, chị không thấy em đáng yêu một chút nào cả!”
Hoắc Lan Đình nhớ tới chuyện này, trái tim bé nhỏ vẫn rất thương tâm !!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lúc này khác mà, chị chỉ thích chơi với bé con mềm mại đáng yêu, không thích trẻ con đầu gấu.”
“À…”
Hoắc Lan Đình dùng bộ não có chỉ số IQ cao của nhóc nhanh chóng phân tích chuyện này, ý của chị ấy hẳn là, nếu nhóc nghịch ngợm, chị ấy sẽ ghét nhóc, còn nếu nhóc không nghịch ngợm, chị ấy sẽ thích nhóc?
“Người nhà em đâu, sao lại ở đây một mình? Vị Quản gia Đoan Mộc nhà em sao không đi theo em vậy?”
Cố Nguyên cảm thấy hơi khó hiểu, người Hoắc gia này rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế, không phải nói đại gia tộc à, để đứa nhỏ như vầy chạy ra ngoài, chẳng lẽ không nên cho người đi theo trông coi sao ???
“Bọn họ đều rất bận rộn.”
Hoắc Lan Đình len lén liếc nhìn biển to quảng cáo bên cạnh, phía sau biển quảng cáo, có một quản gia và sáu vệ sĩ nhà nhóc: “Không ai có thời gian chơi với em cả, đành phải để em tự đi thôi, với lại nơi này tự nhiên kẹt xe, em cảm thấy hơi chán nên mới xuống đây!”
Cố Nguyên nghe tới kẹt xe, cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, đoạn đường phía trước chắc bị kẹt thành nguyên con rồng luôn rồi, rõ ràng bình thường khúc này không bao giờ bị tắc hết mà, hôm nay chẳng hiểu sao lại vậy nữa.
Cô đi tới, nắm tay Hoắc Lan Đình: “Vậy em đi dạo với chị trước, đợi lát nữa con đường này hết tắc, chúng ta lại đi ra ngoài, thuận tiện liên lạc với người nhà em luôn, được không?”
Hoắc Lan Đình nhún lông mày: “Em gọi chị là chị, vậy so bối phận thì em lớn hơn Nhiếp Ngộ sao ??”
Cố Nguyên ngẫm lại cũng thấy đúng: “Vậy gọi là dì nha. Được rồi, dì đưa nhóc đi kiếm đồ ăn ngon!”
Hoắc Lan Đình vội vàng gật đầu: “Được được!”
Cố Nguyên nhìn bộ dáng nhỏ nhắn mong chờ của bé con, càng không nhịn được cười, trẻ con đúng là trẻ con mà, cho dù có suốt ngày giả bộ làm ông cụ non, chỉ cần nhắc đến đồ ăn ngon, thì hai mắt vẫn phát sáng như cũ !!!
Cứ như vậy, Cố Nguyên cầm tay Hoắc Lan Đình, đi vào trung tâm thương mại.
Mà bên ngoài trung tâm thương mại, quản gia Đoan Mộc đứng phía sau biển quảng cáo rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, từ phía sau bảng quảng cáo đi ra.
Tấm biển quảng cáo này không đủ lớn, muốn nhét một quản gia cộng với sáu vệ sĩ thật sự không dễ dàng chút nào, chen chúc sắp thành cái bánh bao thịt luôn rồi !!!
Nhưng mà cũng may, cuối cùng chuyện của tiểu thiếu gia cũng đã thành, rốt cuộc lần này ông không cần phải chịu đựng tính tình thối của tiểu thiếu gia mỗi ngày nữa !!
“Đoan Mộc quản gia, chúng ta phái người gây kẹt xe, có thể rút về chưa ??”
“Kiên trì thêm nửa tiếng nữa đi.”
Đoan Mộc quản gia khoanh tay nhìn trung tâm thương mại phía trước, vẻ mặt hết sức mưu mô thâm sâu.
——————————————————-
Bàn tay của đứa trẻ bốn tuổi rất mềm mại và nhỏ nhắn.
Hoắc Lan Đình luôn thích bày ra vẻ ông cụ non, khiến người ta xem nhẹ tuổi tác của nhóc, cảm thấy nhóc giống người lớn, nhưng khi nắm bàn tay nhỏ bé này, Cố Nguyên lại một lần nữa cảm khái, đây vẫn chỉ là một đứa bé thôi.
Hơn nữa còn là một đứa trẻ ngạo kiều !!
Ví dụ như bây giờ, Cố Nguyên hỏi: “Nhóc muốn ăn cái gì ?”
Hoắc Lan Đình: “Thật ra con không đói nữa, chỉ là muốn đi cùng với dì thôi, dì muốn ăn cái gì ?”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cửa hàng kẹo đầy màu sắc bên cạnh.
Là một thương hiệu kẹo nước ngoài, trang trí theo phong cách trẻ em thú vị, trên tường được bao phủ đầy những cây kẹo hình thù kỳ lạ.
Cố Nguyên cười thầm, dẫn Hoắc Lan Đình đi vào.
Trên mặt Hoắc Lan Đình vẫn không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng thật ra hai mắt lại lén nhìn loạn, cuối cùng dừng lại một chỗ, Cố Nguyên nhìn theo ánh mắt của nhóc, hóa ra là bánh chuối tôm !!
Cố Nguyên cũng cảm thấy tò mò, liền cầm lên xem một chút, đây là kẹo làm từ tôm và chuối, hơn nữa tôm con còn có mùi mâm xôi.
Hoắc Lan Đình thấy Cố Nguyên cầm lên, rất có chí khí nói: “Thì ra dì thích ăn cái này, vậy chúng ta mua cái này cho dì là được rồi.”
Cố Nguyên thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, rốt cuộc vẫn cố gắng nhịn lại, gật đầu nói: “Được, dì còn muốn ăn cái kia, cái kia nữa——”
Vừa nói vừa chỉ chỉ đầu ngón tay.
Hoắc Lan Đình trong lòng vui vẻ muốn chết, vội vàng chạy qua lấy, có mấy loại kẹo đặt trên kệ, vóc dáng nhóc còn thấp nên không tới, nhóc còn rất cố gắng mà duỗi cánh tay nhỏ bé ra với với, nhìn bộ dáng hao tâm tổn sức kia, Cố Nguyên càng muốn cười hơn !!!
Cuối cùng hai người thu hoạch đầy đủ ra khỏi cửa hàng kẹo, đến một khu vực nghỉ ngơi, ngồi trên cái cây trước một ngôi nhà gỗ đầy màu sắc đáng yêu, ăn kẹo.
Kẹo ở đây rất đa dạng, có kẹo đường, cũng có kẹo sôcôla, mỗi loại đều mới lạ và thú vị.
Hoắc Lan Đình ăn hết cái này đến cái khác, từ loại này sang loại khác….
Cố Nguyên: “Sao nhóc lại ăn nhiều vậy? Trẻ em không phải là không nên ăn nhiều đường à?”
Mặc dù mua thì mua đó, nhưng cũng không thể ăn như thế này chứ ??
Động tác ăn kẹo của Hoắc Lan Đình dừng lại, vụng trộm nhìn Cố Nguyên một cái: “Con mới ăn có bảy cái.”
Cố Nguyên: “Nhưng không phải nhóc mua cho dì ăn sao?”
Hoắc Lan Đình ngẫm lại cũng thấy đúng, đành phải dừng động tác trong tay: “Vậy, dì mau ăn đi…”
Bộ dáng rất không nỡ, rất luyến tiếc.
Cố Nguyên trong lòng buồn cười, nhưng vẫn cầm kẹo cất đi, nhóc con này quả thật đã ăn không ít rồi, nếu mà còn ăn tiếp, ăn hỏng răng luôn là cô không biết đền làm sao đâu !!!
Hai người tiếp tục đi về phía trước, nhưng đi được vài bước, Hoắc Lan Đình đột nhiên bất động.
Cố Nguyên buồn bực nhìn nhóc con: “Làm sao vậy?”
Hoắc Lan Đình trông mong nhìn Cố Nguyên, sau đó vươn tay ra.
Cố Nguyên phụt cười ra tiếng, vội vàng nắm tay nhóc, tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại, gương mặt nhỏ nhắn của Hoắc Lan Đình nhìn thì không thay đổi gì, nhưng ánh mắt kia tỏa sáng rất rõ ràng.
Cố Nguyên âm thầm thở dài, nghĩ đây thật đúng là đứa nhỏ khẩu thị tâm phi !!!
Hai người một lớn một nhỏ tiếp tục đi tới siêu thị dưới lòng đất, mua đủ loại đồ ăn vặt, ăn uống thoải mái no say xong, cuối cùng Cố Nguyên nói muốn ra ngoài xem còn kẹt xe hay không, Hoắc Lan Đình lúc này vẫn còn chưa thỏa mãn.
“Lần sau lại kẹt xe tiếp, dì vẫn sẽ dẫn con đi mua đồ ăn ngon sao?” Hoắc Lan Đình hỏi.
“Lại kẹt xe?” Cố Nguyên kinh ngạc.
“À, cái đó, ý con là, lần sau nếu dì có thời gian, con cũng có thời gian, chúng ta có thể cùng nhau ra ngoài chơi không ?”
Hoắc Lan Đình vội vàng giải thích.
“Có thể.”
Hoắc Lan Đình là một đứa trẻ có nhan sắc, mềm mại đáng yêu, hơn nữa ngoại trừ có hơi kiêu ngạo một chút, kỳ thật vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Lúc đi ra khỏi trung tâm thương mại, thấy bên ngoài đã không còn kẹt xe nữa, Cố Nguyên thở phào nhẹ nhõm: “Chúng ta có thể rời đi rồi.”
Hoắc Lan Đình nhìn lướt qua chỗ cách đó không xa, quản gia nhà nhóc đang sải bước tới đây, nhóc đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng hạ thấp giọng nói: “Dì Cố, hôm nay chúng ta làm gì, ăn cái gì, dì có thể giữ bí mật được không? Coi như là bí mật chung của hai chúng ta.”
Cố Nguyên hơi giật mình, nhìn Hoắc Lan Đình, lại nhìn quản gia Đoan Mộc, đột nhiên hiểu ra.
Bởi vì nhóc ăn nhiều đồ ngọt quá ???
Hóa ra nhóc con bá đạo như Hoắc Lan Đình cũng bị quản không ít, ví dụ như là không thể ăn nhiều đường ??
Cố Nguyên gật đầu: “Biết rồi! Đây là bí mật của hai chúng ta.”
Vừa nói xong thì Đoan Mộc quản gia đã sải bước tới: “Cố tiểu thư, phiền cho cô rồi, tôi vốn đưa tiểu thiếu gia ra ngoài chơi, nào ngờ nháy mắt đã không thấy người đâu, may nhờ có Cố tiểu thư hỗ trợ, lần này thật sự đã làm phiền cô rồi.”
Hoắc Lan Đình lúc này lại đột nhiên nghiêm túc nói: “Quản gia Đoan Mộc, đúng vậy, hôm nay nhờ dì Cố, vậy nên tôi muốn tặng dì Cố một món quà.”
Đoan Mộc quản gia tươi cười đầy mặt nói: “Tiểu thiếu gia, đúng lúc chỗ tôi có một phần lễ vật, vậy ngài đem tặng cho Cố tiểu thư đi.”
Nói xong, ông lấy ra một phần lễ vật, là một cái hộp màu vàng, bao bì tinh xảo tao nhã.
Hoắc Lan Đình đi qua cầm lấy cái hộp lớn kia, bởi vì dáng người nhỏ nhắn, quản gia Đoan Mộc chỉ cần lấy tay cầm, đến lượt nhóc thì phải dùng cả cánh tay mới ôm lấy được.
Nhóc ôm cái hộp kia, kiễng mũi chân nhét vào lòng Cố Nguyên: “Này, dì cùng đi chơi với con, con tặng dì một món quà.”
Cố Nguyên: “Không cần, là bản thân dì muốn đi, không cần tặng quà cho dì đâu.”
Cảm giác như cô đang chiếm tiện nghi của một đứa trẻ vậy đó !!
Hoắc Lan Đình nghe thấy cô nói không cần, lập tức mất mát nói: “Dì thấy quà này không tốt sao? Nhưng con cũng không có cách nào cả, con không có nhiều tiền, chỉ có thể mua được thứ này tặng dì thôi.”
Nghe nhóc con nói vậy, Cô Nguyên nghĩ thứ bên trong chắc không đáng tiền lắm, vội vàng nói: “Ai nói dì không thích, làm sao có thể chứ! Dì nhận, lần sau dì sẽ mua quà cho nhóc.”
Hoắc Lan Đình vừa lòng, vui vẻ gật đầu: “Được.”
Tay cầm quà, Cố Nguyên vừa vẫy tay tạm biệt vừa bước lên xe.
Cho đến lúc ngồi trên xe, Cố Nguyên cầm hộp quà, nghĩ mãi không ra, dáng vẻ của Đoan Mộc quản gia, những lời Hoắc Lan Đình nói, còn có món quà nhóc con ấy vừa tặng.
Càng nghĩ càng thấy khả nghi, thậm chí việc đột nhiên tắc đường không thể giải thích được này cũng rất kỳ lạ.
Cố Nguyên cứ như vậy suy nghĩ một đường về tới nhà Quý Kỳ Sâm, lúc này mới nhớ ra chuyện mở quà.
Hộp quà dễ dàng bị mở ra, nhưng vừa nhìn thấy đồ bên trong, cả người cô lập tức bị chấn động.
Là một bộ dây chuyền !!!
Dây chuyền dệt bằng sợi tơ vàng tinh xảo, lộng lẫy được điểm thêm bởi vô số viên kim cương chói lóa, cuối mỗi sợi dây chuyền đều đính một viên ngọc trai khổng lồ, đẹp đến chói mắt, vừa sang trọng vừa lộng lẫy.
Cố Nguyên nhìn mà muốn chói mù hai mắt luôn !!!
Cô im lặng một lúc, cuối cùng chụp một bức ảnh rồi gửi cho Camille.
Camille: “Cô đi nước K? Đã nói trước là sẽ đi chơi cùng nhau mà ??”
Cố Nguyên: “Nước K ??”
Camille: “Đây không phải là Vòng cổ thác nước của Tasakiffy ở nước K sao ??”
Cố Nguyên: “Cái gì cơ?”
Camille: “Cô không biết à?”
Cố Nguyên: “… Tôi cũng chỉ vừa mới nhận được món quà này thôi.”
Camille: “…”
Kế tiếp, Camille giới thiệu chi tiết về xuất xứ và giá cả của thương hiệu Tasakiffy, nói ngắn gọn thì đây là một thương hiệu sản xuất trang sức cao cấp chỉ chuyên thiết kế cho những người nổi tiếng hàng đầu hoặc người có gia thế bậc nhất thôi.
Về phần bộ vòng cổ trong tay Cố Nguyên, chỉ cần nhìn mấy viên kim cương với ngọc trai chói lòa kia là biết, giá trị chắc chắn không hề nhỏ.”
Nói xong, Camille bình tĩnh nói: “Nói đi, cái này là con trai nào của cô đưa vậy ?”
Người so với người đúng là khiến người ta tức chết mà, may là cô đã quen rồi đấy.
Cố Nguyên: “Lần này thật sự không phải con trai tôi tặng…”
Quý giá như vậy ???
Hoắc Lan Đình vậy mà lại trực tiếp đưa cho cô một bộ dây chuyền quý đến như vậy ???
Cố Nguyên nhìn chằm chằm bộ dây chuyền kim cương, ngồi ngây ngốc tại chỗ.