Trở thành mẹ của năm vị lão đại

Chương 87


Đọc truyện Trở thành mẹ của năm vị lão đại – Chương 87:

Ở phía bên kia địa cầu, Hoắc Tấn Sâm đang làm việc trong thư phòng thì nhận được tin nhắn của Đoan Mộc quản gia.
Ngón tay thon dài, đẹp mắt, ngay cả móng tay cũng được cắt ngay ngắn, chỉnh tề, gõ nhè nhẹ trên chiếc bàn gỗ.
 
Anh biết cô gái tên Cố Nguyên kia, chính là người đã từng gặp trên đảo.
Anh đối với những người khác giới mà không phải người thân thường không có hứng thú, quay đầu là quên luôn, nhưng với cô gái này, anh lại nhớ khá rõ.
 
Có lẽ là bởi vì ngay từ đầu Lan Đình đã biểu hiện ra hứng thú bất thường đối với người này ??
 
Anh biết con trai nhà mình nghịch ngợm tự ý rời khỏi tàu đi tìm người, cũng biết tâm trạng mất mát của con trai lúc về.
 
Hoắc Tấn Sâm nhắm hờ hai mắt, hồi tưởng lại hình ảnh của cô gái kia, cũng không quá nhớ rõ khuôn mặt, chỉ nhớ là cô có một đôi mắt trong suốt, đã từng dùng đôi mắt đó đánh giá anh, là tò mò, nể phục, hay là thưởng thức nhỉ ??
Nhưng có thế nào, anh vẫn cực kì không thích bị người khác giới quan sát đánh giá.
 
Có một cảm giác phiền não không thể nói rõ vọt tới, Hoắc Tấn Sâm nhíu mày, cúi đầu trả lời Đoan Mộc quản gia: “Tuỳ nó đi, trong vòng một tuần, nhất định phải trở về.”
Đoan Mộc quản gia cung kính trả lời: “Vâng.”
 
Đóng wechat lại, Hoắc Tấn Sâm đứng dậy định đi vào phòng tắm, đúng lúc này, đột nhiên chuông cửa kêu lên.
 
“Tiên sinh, hôm nay ngài có muốn gặp bác sĩ Peterson không?”
“Hôm nay tôi có hẹn bác sĩ không?”
Hoắc Tấn Sâm quay đầu lại, hơi nhíu mày.
 
“Không ạ, nhưng trước đó ngài và lão tiên sinh nói chuyện, mỗi tuần ngài sẽ gặp bác sĩ Peterson ít nhất một lần, tiên sinh, tính tới hiện tại, ngài đã hai tuần chưa gặp bác sĩ rồi, chỗ lão tiên sinh đã lén hỏi qua vài lần.”
 
Hoắc Tấn Sâm nghe vậy, trầm mặc hồi lâu.
Anh cực kì không thích gặp với bác sĩ Peterson.
 
Xuất thân từ một thế gia hiển hách như Hoắc gia, anh sinh ra đã là người thừa kế kế nhiệm của Hoắc gia, được hưởng ngàn vạn vinh sủng, mà anh cũng đủ ưu tú, từ nhỏ đến lớn, không có gì là anh không suất sắc cả.
Mỗi một bước đi đều là độ cao mà rất nhiều người không thể đạt được.
Luôn được ca ngợi, tung hô là người đàn ông hoàn hảo nhất.
Mà chính anh cũng cảm thấy như vậy, cho đến khi anh kết hôn.
 
Một cuộc hôn nhân xuyên quốc gia, nhận được sự chú ý của toàn thế giới, là cuộc hôn nhân giao dịch tiền bạc và quyền lực, mà anh cũng không bài xích, dù sao đằng nào cũng phải kết hôn, hơn nữa anh cũng không ghét người vợ này.
 

Không ghét, điều kiện thích hợp, gia đình cũng cảm thấy tốt, có thể kết hôn, đây là những gì anh nghĩ vào thời điểm đó.
 
Nhưng không ngờ, cuộc đời của anh chính là ở chỗ này bắt đầu bị phủ nhận!!!
 
Anh nắm trong tay kho tài phú khổng lồ ít người đạt được, tài nguyên kinh tế bao người tha thiết ước mơ, tới vẻ ngoài cũng được coi là hoàn mỹ, nhưng ở một phương diện nào đó, anh ngay cả một người đàn ông bình thường cũng không bằng =)))))
 
Là một chuyện bình thường nhất, cơ bản nhất, nhưng anh lại làm không được !!!!!
Chuyện này đối với một người đàn ông mà nói là đả kích trí mạng !!!
 
Ánh mắt lo lắng của các trưởng bối, anh em cùng thế hệ cẩn thận ân cần hỏi thăm nhưng không dám nhắc tới, sự sỉ nhục của vợ cũ lúc ly hôn, những thứ này giống như một mũi tên bén nhọn đâm về phía anh.
 
Kết hôn ở tuổi 22, đã 8 năm trôi qua.
Trong tám năm này, mỗi một tuần anh đều phải gặp bác sĩ tâm lý một lần, mỗi ba tháng sẽ làm kiểm tra chức năng toàn diện một lần.
 
Hoắc Tấn Sâm nhìn chằm chằm vào chiếc bàn gỗ trước mặt, có một khoảnh khắc, anh thậm chí còn hoài nghi, có phải cuộc sống của anh sau này sẽ chỉ còn lại bác sĩ tâm lý với kiểm tra hay không ??!!
Nếu anh không thể trở lại bình thường, vậy cho đến khi chết, chẳng lẽ lúc nào cũng phải nghe bác sĩ hỏi:” Tấn Sâm, hôm nay anh cảm thấy thế nào?”
Anh không thích như vậy !!!!
 
Nhưng anh là Hoắc Tấn Sâm, là người sinh ra đã hoàn mỹ, vĩnh viễn hoàn mỹ, vĩnh viễn lý trí !!!
Từ nhỏ anh đã không biết cái gì gọi là tùy hứng rồi !!
 
Hoắc Tấn Sâm hít sâu một hơi, thật lâu sau, anh nghe được chính mình nói: “Mười phút sau, kêu anh ta ở thư phòng bên trái chờ tôi.”
———————————
Đêm từ thiện Bazarila kết thúc, nếu là Bazarila của năm trước, hình ảnh của các nghệ sĩ trên thảm đỏ, đồ trang sức của ai, quần áo của nhà nào, ai đẹp hơn ai, tất cả đều có thể mang ra phân tích kĩ một lượt.
 
Nhưng năm nay thì khác, năm nay mẹ của Nhiếp đại thiếu, mẹ chồng quốc dân xuất hiện, hơn nữa còn đeo “Vương miện ngôi sao” xa hoa xuất hiện !!!!!
 
Mặc dù cư dân mạng từ đầu đến cuối không có một bức ảnh rõ ràng của cô, nhưng điều này không thể ngăn cản cô trở thành thần tượng của tất cả mọi người, trở thành người mà mọi người yêu thích điên cuồng.
 
Nếu bạn hỏi tại sao bạn thích một người mà đến một bức ảnh cũng không có, thì câu trả lời chỉ có một, cô ấy là mẹ của Nhiếp Ngộ, là mẹ chồng tương lai của bọn họ đấy !!!
 
Mọi sự chú ý, bát quái đều nhiệt tình dán vào người của vị mẹ chồng quốc dân này, nào là mẹ chồng mặc quần áo gì, dáng người ra sao, năm đó cùng vị lão đại Nhiếp Nam Thanh kia xảy ra chuyện gì, tất cả đều bị suy đoán một lần.
Nhưng câu trả lời thật sự là gì?

 
Gặp phải chuyện nóng, các đại thần bình thường vẫn luôn chỉ điểm giang sơn vậy mà lại im lặng tập thể, thậm chí ngay cả vị đại V cực kì am hiểu tin tức kia cũng bặt vô âm tín.
Nếu có người đuổi theo hỏi, chỉ trả lời là không biết, không có tin tức.
 
Còn người trong cuộc thì sao? Điều này mới là thực sự không biết !!!!!
 
Quần chúng hóng hớt nhìn thấy tình hình này, cũng ít nhiều hiểu được, dù sao thì ai mà chả muốn giữ bát cơm của mình, nào dám nói linh tinh cái gì chứ, dù sao đây cũng là tin đồn của ông trùm truyền thông Nhiếp Nam Thanh, nói bậy thì chẳng khác nào đang tìm đường chết cả !!
 
Trong sự kiện ồn ào này, đương nhiên cũng có vài người nhớ tới, trước kia hình như cũng có một chuyện tương tự lần này phát sinh nhỉ ????
 
Vì thế trí nhớ của quần chúng rất nhanh bị kéo lên, có người đem chuyện mấy tháng trước thái tử gia Quý thị Quý Kỳ Sâm của tập đoàn AK cùng một người phụ nữ đi ăn cơm lại bị chụp lại đưa lên mạng, cuối cùng Quý Kỳ Sâm tự mình tuyên bố đây là của anh lật lại.
“Tại sao tôi cảm thấy hai vụ này hình như rất giống nhau ???”
“Ha ha ha ha, tôi nhớ rõ lúc ấy Nhiếp đại thiếu còn hung hăng giễu cợt tổng giám đốc Quý đấy !!”
 
“Vì sao giám đốc Quý lại không đến giễu cợt lại Nhiếp thiếu nhỉ ???”
“Thật muốn làm mẹ của hai người bọn họ quá !!”
 
“Mị không tham lam như vậy, Quý Kỳ Sâm và Nhiếp Ngộ, cho mị một người làm con trai là oke rồi !!!”
———————————–
Mà vị mẹ chồng quốc dân được mọi người hâm mộ, kính ngưỡng này, đang ở chỗ của Nhiếp Nam Thanh, cùng ông thảo luận về vấn đề đối xử với Nhiếp Ngộ, sau đó thuận tiện nhắc đến quan niệm tiền bạc của con trai.
 
Nhiếp Nam Thanh nghe cô nói thì nghi hoặc hỏi lại: “Có vấn đề gì sao?”
Cố Nguyên : “?”
Nhiếp Nam Thanh: “Tôi cảm thấy rất tốt mà, tôi đang tính nói, thằng nhóc này coi như còn có chút hiếu thảo, tôi rất vui mừng đây!!!”
Cố Nguyên: “…”
Nhiếp Nam Thanh: “Gần đây nhờ có cô mà nó càng ngày càng hiểu chuyện.”
 
Cố Nguyên cảm thấy mình không dám lĩnh công: “Nhiếp tiên sinh, ngài không cảm thấy như vậy là tiêu xài hoang phí, à, có chút hơi lãng phí sao? Tôi cảm thấy nên sử dụng tiền có kế hoạch hợp lý. Hơn nữa tôi cũng đâu cần một cái vòng cổ đắt tới vậy, Nhiếp Ngộ đánh trống khua chiêng tặng tôi một cái vòng cổ quý giá, nói thật, tôi cũng không đành lòng nhìn nó lãng phí như vậy.”
Nhiếp Nam Thanh nghi hoặc: “Lãng phí ?? sao lại lãng phí?”
 
Cố Nguyên kinh ngạc nhìn qua, cô nhìn thấy ông chủ nghiêm túc Nhiếp Nam Thanh đang dùng ánh mắt mờ mịt nhìn mình, giống như hoàn toàn không rõ cô đang nói cái gì.

 
Cố Nguyên cũng thấy có chút nghi hoặc: “Bốn trăm năm mươi triệu đó, nhiều tiền như vậy mà…”
Cô biết bây giờ lạm phát rất mạnh mẽ, nhưng 450 triệu vẫn là con số rất rất nhiều đó, có nhiều công ty hoạt động cả năm cũng không kiếm được lợi nhuận nhiều như vậy đâu !!!!
 
Nhiếp Nam Thanh: “Bốn trăm lăm mươi triệu đúng là không ít.”
Cố Nguyên gật đầu, cuối cùng Nhiếp Nam Thanh cũng hiểu được ý của cô rồi !!
 
Nhiếp Nam Thanh: “Nhưng mua một món quà tặng cho Cố tiểu thư, đây không phải là nên làm sao?”
—————————-
Lúc Cố Nguyên đi ra khỏi văn phòng Nhiếp Nam Thanh, được Nhiếp Nam Thanh tự mình đưa xuống lầu, chẳng những đưa xuống lầu, còn cố ý dặn dò tài xế lái xe cẩn thận vân vân.
Có thể nói là vô cùng chu đáo !!!!
 
Thế cho nên Cố Nguyên có thể cảm giác được, các nhân viên trong công ty đều đang dùng ánh mắt tò mò đánh giá cô, lén lén lút lút, giống như đang hóng được một drama cực to bự !!!
 
Đương nhiên, những người này một khi đối mặt với Nhiếp Nam Thanh, lưng lập tức thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm trang cung kính.
 
Nhiếp Niếp Nam Thanh vốn cười ha hả, nhưng sau khi gặp cấp dưới, nhanh chóng căng lại, nghiêm túc gật đầu.
Giống hệt như có hai khuôn mặt vậy đó !!!!!
 
Được vị lão đại trong giới giải trí đưa tiễn tận xe, thậm chí còn ân cần mở cửa xe, Cố Nguyên tỏ vẻ chân mình có chút nhũn ra rồi.
 
Cô nhớ lại câu cuối cùng Nhiếp Nam Thanh nói, “Nhưng mua một món quà tặng cho Cố tiểu thư, đây không phải là nên sao?”
Cả người càng giống như phiêu phiêu trong mây.
 
Cô vốn nghĩ ngoại trừ cùng Nhiếp Nam Thanh thảo luận vấn đề thái độ đối với Nhiếp Ngộ, còn muốn nói về quan niệm tiền bạc của con trai, nhưng hiện tại, một bụng đạo lý bị một câu này chặn lại, cô hoàn toàn không có gì để nói !!!!
Cô chắc chắn luôn, đây là hai cha con ruột, là hai cha con ruột thịt !!!!
 
Đừng nhìn vẻ thương nhân khôn khéo của Nhiếp Nam Thanh mà bị lừa, Nhiếp Ngộ chính là học theo Nhiếp Nam Thanh ngài đó, tuyệt đối không sai được !!!
 
Đang nghĩ, chiếc xe đột nhiên dừng lại.
Cố Nguyên đang chìm trong suy nghĩ, thân thể đột nhiên hơi hướng về phía trước: “Làm sao vậy?”
Tài xế cung kính nói: “Cố tiểu thư, phía trước bị kẹt xe, có thể phải chờ một chút.”
 
Cố Nguyên thò đầu nhìn về phía trước, con đường này trước giờ chưa bao giờ kẹt xe, hôm nay không biết thế nào lại tắc nghẽn đến nước chảy không thông vậy chứ, trách không được tài xế vừa rồi đột ngột dừng xe.
 
Nhìn qua đoạn kẹt này có vẻ rất lâu, bên cạnh vừa vặn là trung tâm mua sắm lớn của thành phố, Cố Nguyên dứt khoát xuống xe nhìn một chút, đi dạo một vòng rồi nói sau.
 
Ai ngờ vừa xuống xe, cách đó không xa có một thân ảnh nho nhỏ xuất hiện.

Áo len cổ cao màu xám khói kết hợp với áo sơ mi màu trắng, phía dưới là quần ống loe sọc dọc màu xám, không giống với bộ âu phục nhỏ như quý ông quý phái, hôm nay nhóc phối hợp đồ khá mềm mại tươi mát.
 
Mái tóc ngắn hơi xoăn xoã trên vầng trán rộng, áo len màu xám khói làm nổi bật làn da trắng trẻo, dưới ánh mặt trời ấm áp, lông mi xoăn phía trên đôi mắt trong suốt, đen bóng đặc biệt hút mắt.
 
Nếu như bỏ qua tính tình đầu gấu trước kia của nó, thì nhóc con này tùy tiện chụp vài tấm hình cũng không hề thua kém người mẫu nổi tiếng nhí đâu !! 
“Sao em lại ở đây?”
 
Cố Nguyên nhìn thấy đứa nhỏ này, theo bản năng nhìn bốn phía, người trong nhà nhóc này đâu, sao lại một mình nữa rồi ???
 
“Sao, nhìn thấy em nên rất vui ??”
Hoắc Lan Đình chắp hai tay nhỏ bé, chậm rãi đi tới.
“Chị không cảm thấy…”
 
Nếu đổi lại là đứa trẻ khác, Cố Nguyên còn phải băn khoăn về lòng tự trọng của bé con, không thể làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé của người ta, nhưng vị này… Coi như thôi.
 
Vừa nghe lời này, Hoắc Lan Đình nghiêng đầu đánh giá Cố Nguyên: “Vậy phải làm sao thì chị mới vui khi thấy em ??”
Cố Nguyên: “Tại sao chị phải vui khi thấy em ??”
 
Ánh mắt trong trẻo của Hoắc Lan Đình cứ như vậy nhìn Cố Nguyên.
Ánh mắt này… Cố Nguyên thấy có chút không đành lòng: “Em làm sao vậy?”
Cô cảm thấy tâm lý đứa bé này rất khác với những đứa trẻ bình thường.
 
Hoắc Lan Đình hơi nâng cằm nhỏ lên, cái cằm nhỏ kia có chút mập mạp, mềm mại manh manh, kết hợp với động tác này của nhóc con, nhìn vào đặc biệt ngạo kiều, lại phối hợp với ánh mắt nhỏ nhút nhát bướng bỉnh kia, thật sự là vừa đáng yêu vừa kiêu ngạo.
 
Nhóc nâng bàn tay nhỏ bé của mình, chậm rãi nói: “Lần trước em xin lỗi chị, chị có nói là tha thứ cho em rồi.”
Cố Nguyên gật đầu: “Đúng vậy, cho nên chúng ta đã thanh toán xong.”
 
Hoắc Lan Đình nói tới đây, trên gương mặt trắng sữa hiện lên một tia ửng đỏ, nhưng vẫn cố nói tiếp: “Lúc ấy chị còn hỏi em, là em có phải rất muốn chơi với chị không, lúc ấy em trả lời là có một chút.”
Cố Nguyên cười: “Ừm… sau đó thì sao?”
 
Hoắc Lan Đình ngửa mặt nhìn Cố Nguyên.
Ánh mặt trời dịu dàng bao phủ người phụ nữ trước mắt, trên người cô phảng phất như được bao bọc bởi một vầng sáng.
 
Hoắc Lan Đình không thể nói rõ được đó cái gì, xúc cảm dịu dàng, hay là mùi hương ?
Đó là một thứ khiến Hoắc Lan Đình khát vọng, nhưng lại cách nhóc rất xa, phảng phất chỉ trong giấc mộng nhẹ nhàng nhất của mùa thu mới có thể có.
Mà người vốn xa xôi như vậy, lại đang đứng ở trước mặt nhóc, bên môi mang theo một chút cười nhạt nhìn nhóc, chờ nhóc nói.
 
Hoắc Lan Đình đột nhiên quay mặt đi, không được tự nhiên lẩm bẩm nói: “Em hối hận rồi, bây giờ em phát hiện ra, em rất muốn chơi với chị!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.