Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước - Yoo Ryeo Han

Chương 55: Nước Mắt (4)


Bạn đang đọc Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước – Yoo Ryeo Han – Chương 55: Nước Mắt (4)

“Cậu có thể đặt cậu ta xuống đây.”

Bud chỉ vào một cái giường và Choi Han đặt người nằm ngửa xuống.

Ron Molan nhanh chóng sửa sang người và giường.

“Mm.”

Vua lính đánh thuê thấp giọng rên rỉ.

Họ đã nhanh chóng di chuyển đến hòn đảo đôi bên cạnh Đảo Gió bằng cách sử dụng phép dịch chuyển.

Bud đã phải đối mặt với vẻ mặt kinh ngạc của cha mình ngay khi vừa trở về nhà.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuyện gì đã xảy ra với Đảo Gió?

Tấm khiên lớn màu bạc bao phủ hòn đảo đôi giờ đã biến mất.

Đó là lý do tại sao bây giờ mọi người có thể nhìn thấy những thay đổi đối với một trong Ba Khu vực Hạn chế, cảnh báo cho gia đình Bud, những người đã hành động như những người canh giữ cổng của Đảo Gió.

Tuy nhiên, anh không thể dễ dàng tiến về phía cha mình, người đáng lẽ đang đứng ngoài cửa phòng.

… Cale Henituse.

Anh có thể nhìn thấy mái tóc đỏ như máu trên đầu giường.

Người trên giường đang nằm đó với nét mặt tái mét.

Ánh mắt của Bud chuyển từ Cale sang những người khác.

Tất cả đều yên lặng.

Tuy nhiên, tất cả đều hướng theo những hướng khác nhau, ngay cả khi im lặng.

Dường như đã quen với điều này.

“Beacrox, mang khăn ướt tới đây.”

“Vâng thưa cha.”

Ron ra lệnh cho Beacrox, người đang đi tới chỗ Glenn Poeff. Glenn bối rối rồi lặng lẽ đưa Beacrox ra khỏi phòng.

Bộp. Bộp.

Rồng và hai con mèo con lặng lẽ ngồi phịch xuống một bên giường. Cả ba đều cuộn tròn cơ thể bên cạnh nhau và đang lặng lẽ quan sát Cale Henituse.

Ánh mắt của Vua lính đánh thuê lại chuyển động.

Choi Han, Swordmaster trẻ tuổi nhất. Cậu ta đặt Cale lên giường và lặng lẽ bước ra cửa.

Cậu ta lúc này như một kỵ sĩ bảo vệ khi đứng và tay cầm trên chuôi kiếm.

Và cuối cùng.

Rồng cổ đại đang đứng bên cửa sổ và lặng lẽ nhìn ra ngoài.

Mọi người đều im lặng.

Tất cả những điều đó diễn ra trong im lặng, ngoài mệnh lệnh của Ron.

“Mm.”

Vua lính đánh thuê Bud Illis rên rỉ trước sự im lặng kỳ lạ này.

Anh có rất nhiều điều muốn nói.

Anh cần phải tìm ra chính xác những gì đã xảy ra với Đảo Gió và thảo luận về kế hoạch cho tương lai.

Tuy nhiên, bây giờ anh không thể nói được.

Không phải vì mọi người đều im lặng.

“Bud, đây là thông tin có tổ chức về Cale Henituse.”

Bạn thân của anh, pháp sư thượng cấp Glenn Poeff, người đã đi lấy khăn ướt.

Cậu ta đã thu thập và chuyển thông tin về Cale Henituse cho Bud trước khi họ đến Đảo Gió.

Thông tin đó bao gồm những thứ mà những người từ Hiệp hội Lính đánh thuê, người từng ở Tây lục địa, đã thu thập được.

Bud nhớ lại thông tin đó.

<Cale Henituse, con trai cả của Bá tước Henituse của Vương quốc Roan, được biết đến như một anh hùng không quan tâm đến việc thân mình bị thương.>

<Thông thường, anh ta được biết đến là người đứng sau và chỉ huy các hành động với tư cách là một chiến lược gia, tuy nhiên, anh ta luôn bước về phía trước và sử dụng sức mạnh cổ đại của mình để thay đổi cục diện trận đấu trong những tình huống cấp bách mặc dù không phải là kỵ sĩ cũng không phải một pháp sư.>

Nói một cách dễ hiểu, Cale luôn là người dẫn đầu.

<Người ta nói cách anh ấy chiến đấu trong các trận chiến đều rất đẹp và thanh bình.>

Chiến đấu có vẻ thanh bình?


Bud Illis đã nghĩ đánh giá này đã được phóng đại.

Không thực tế chút nào.

Đó là những gì anh đã nghĩ.

Tuy nhiên, anh đã thay đổi ý định sau khi chứng kiến ​​Cale thanh tẩy Đảo Gió.

Anh nghĩ đánh giá đó thực sự có thể đúng.

Nó khác với ma pháp và aura.

… Cách lửa và gió hoạt động cùng nhau, đó-

Nó thật đẹp.

Bud Illis cũng có sức mạnh cổ đại thuộc tính gió, tuy nhiên, nó không phải là phương pháp chiến đấu chính của anh.

Tuy nhiên, sức mạnh cổ đại của Cale Henituse dường như hơi khác so với sức mạnh của anh.

Khung cảnh tuyệt đẹp đó của ngọn núi đen và Tử mana đang được thanh tẩy…

Khung cảnh được tạo ra bởi sức mạnh của thiên nhiên vừa đẹp vừa có sức hủy diệt.

Hơn nữa, nó thậm chí còn khiến anh hơi cảnh giác với Cale Henituse, người đã cố gắng thực hiện tất cả những điều này chỉ bằng một lệnh ngắn và một cái phất tay của mình.

Tuy nhiên, anh không thể chỉ nghĩ rằng những gì anh thấy là đẹp.

Nó cũng thanh bình?

Khì.

Bud Illis không khỏi nhếch mép.

Anh nhớ lại những gì đã xảy ra sau khi anh nghĩ khung cảnh mà sức mạnh của Cale tạo ra rất đẹp và thanh bình.

Bud không thể không thay đổi quan điểm của mình về Cale sau khi thấy những gì xảy ra tiếp theo.

Nhân loại! Ăn chậm thôi!

Anh nhớ lại cách Rồng dễ thương nhưng vĩ đại đó đã cố gắng ngăn cản Cale.

Bud Illis nhớ lại cách Cale cố gắng ngấu nghiến bánh táo.

… Mm, mmph.

Nhìn có vẻ vất vả nhưng vẫn ăn hết miếng này đến miếng khác.

Nhìn cậu ta nhét bánh táo vào miệng, không quan tâm đến những mảnh vụn trên môi có thể khiến mọi người nghĩ Cale không thanh lịch hoặc Cale trông thật buồn cười, tuy nhiên…

Bud không nghĩ nhìn nó lại buồn cười chút nào.

Đảo Gió đã được thanh tẩy.

Người chịu trách nhiệm cho việc đó đang nhồi nhét thức ăn với một biểu cảm dường như nói cậu đã không ăn trong nhiều ngày.

Nhìn cậu ta rất tuyệt vọng.

Cậu vừa ăn vừa tuyệt vọng như vậy để không bị ngất xỉu, để tiếp tục sống.

Hơn nữa, bất cứ điều gì cậu ta làm trong những ngày qua đã biến quần áo thành một mớ hỗn độn lấm lem bùn đất đến nỗi nếu có ai nhìn thấy, người ta có thể dễ dàng nghĩ đó là một người ăn xin đã không được ăn trong nhiều ngày.

Đây là diện mạo thực sự của người mà mọi người gọi là anh hùng thanh bình.

Cale sau đó đã ngất xỉu.

Thật ngột ngạt.

Bud từ từ ấn lòng bàn tay lên tim mình.

Cả đầu lúc này đang cảm thấy bực bội.

Đó là thời điểm đó. Anh đã nghe thấy giọng nói của Rồng cổ đại.

“… Tên khốn đáng ghét.”

Vua lính đánh thuê không cần hỏi Rồng cổ đại đang nhìn ra ngoài cửa sổ đang nói về ai.

Bud Illis bắt đầu xem xét về hành trình của Cale ở Tây lục địa kể từ năm ngoái.

Cậu ta đã ngăn chặn Sự kiện Khủng bố Quãng trường ở thủ đô của Vương quốc Roan.

Cậu ấy đã dập lửa trong Khu vực 1 của Đại Ngàn.

Cậu đã có những thành tích đáng kinh ngạc trong các trận chiến diễn ra khắp Tây lục địa vào đầu năm nay.

Nhiều người đã sống sót nhờ cậu ta.

Bud quay lại nhìn Cale, người đang thở chậm với đôi mắt nhắm nghiền, và tiếp tục suy nghĩ.


… Ngay cả những lần xuất hiện này-

Cách cậu ta đã tuyệt vọng nhồi nhét đồ ăn cho mình.

Nhìn cậu ta thật tàn tạ với bộ quần áo rách rưới bám đầy bụi.

Và thường xuyên ngất xỉu.

Mọi người có biết về mặt này của Cale cũng như những thành tựu của cậu ấy không?

Bud ngậm miệng.

Anh rất thất vọng, nhưng thực sự anh không thể nói gì.

Bầu không khí trong phòng tiếp tục nặng nề.

* * *

Cale cảm thấy cơ thể mình thật nặng.

Một cảm giác như rơi xuống một đầm lầy sâu khiến cậu choáng váng.

Mình lại đang mơ à?

Cậu dường như luôn nằm mơ mỗi khi ngất xỉu.

Mình đang mơ kiểu gì thế này mà cơ thể nặng trĩu thế này?

Có phải từ khi bị đánh tơi tả khi đang chiến đấu chống lại con quái vật nguy hiểm đó không?

Hay là từ khi đi điều tra về Đầm lầy của quái vật đã xuất hiện ở Hàn Quốc?

Nếu không phải vậy, thì có phải từ khi bị đập đầu vào tường khi cả nhóm đi dẹp một hội bất hợp pháp không?

Thật khó cho Cale để biết đó là thời điểm nào vì đã có rất nhiều lần cơ thể cậu cảm thấy nặng nề sau khi bị đánh đập.

Tuy nhiên, Cale nhận thấy một điều gì đó kỳ lạ.

“Sụttttt!”

Này…

Đây chắc chắn là âm thanh của ai đó đang sụt sịt.

Sột soạt sột soạt.

Cale cảm thấy quần áo như có người đang nắm lấy, rồi lại cảm thấy một thứ gì đó nhỏ và một thứ gì đó lớn hơn đang đẩy ở hai bên mình.

A, không phải là mơ sao?

Lần này mình không nằm mơ sao?

“Sụtttttttt!”

Cậu lại nghe thấy tiếng ai đó sụt sịt.

Đây chắc chắn là Raon Miru.

Người duy nhất làm điều này trong cuộc đời của cả Kim Rok Soo và Cale Henituse là Raon.

“Sụttttttt.”

Âm thanh nhỏ hơn phát ra từ phía bên kia, rất có thể là của Hong.

Raon và Hong hành động khá giống nhau.

Cale cảm thấy nhẹ nhõm vì mình không mơ và thay vào đó là cảm giác thoải mái trên một cái giường êm ái, vì vậy cậu chọn hướng không mở mắt.

Không cần phải đứng dậy.

Tất nhiên, cậu nghĩ mình có thể sẽ mở mắt ra nếu nghe thấy những đứa trẻ trung bình chín tuổi lại sụt sịt nữa.

Thật không vui khi nghe chúng sụt sịt mãi.

Tuy nhiên, Cale không còn cách nào khác là giật mình mở mắt ra.

“Thiếu gia.”

Cậu nghe một giọng nói trầm thấp bên tai.

“Tôi biết rằng ngài đang thức.”

“Hứcc.”

Cale giật mình.


Đó là Ron.

Ông già đáng sợ đang ở đây.

Cale mở to mắt.

“Mm!”

Sau đó cậu bối rối.

Đó là bởi vì cậu có thể ngay lập tức nhìn thấy Ron với nụ cười hiền lành trên khuôn mặt.

“A, ngài thực sự đã tỉnh.”

Tai của Cale trở nên ồn ào ngay lập tức.

“Nhân loại! Ăn thịt thôi!”

“Ở đây có rất nhiều đồ ăn ngon! Anh cần phải ăn nhiều vào!”

“Em đồng ý! Có nhiều thứ để ăn lắm! Anh cần phải ăn như chị và em út đã nói!”

“Haaaa.”

Cale, người thở dài và nhìn lên trần nhà, có thể thấy một con Rồng với hai bên má phồng ra, một chú mèo con màu đỏ mũm mĩm và một chú mèo con màu bạc nhanh nhẹn.

Đó là thời điểm đó.

Keng.

Cale nao núng.

Đó là âm thanh của một thanh kiếm rời khỏi bao kiếm của nó. Cậu quay đầu lại thấy Beacrox đang lau một thanh kiếm.

Tên đó bị sao vậy?

Beacrox đang nhìn chằm chằm vào Cale.

Sau đó đột ngột đứng dậy và đi về phía cửa.

Cạch.

Beacrox bước ra khỏi cửa, nhìn chằm chằm vào Cale khi đóng cửa.

Cái nhìn tàn ác đó khiến Cale nghĩ Beacrox thật sự rất giống Ron.


“… Tôi sẽ đi chuẩn bị vài món ăn.”

Beacrox càu nhàu trước khi đi ra ngoài.

Tại sao tên đó lại nói sẽ mang thức ăn cho mình một cách độc ác như vậy?

Cale chẳng hiểu gì về Beacrox cả. Tuy nhiên, Cale không còn thời gian để nghĩ về Beacrox khi nhìn xung quanh.

Choi Han, Ron và Eruhaben.

Ba người họ đang vây quanh giường.

Tất cả đều lặng lẽ nhìn cậu.

Cái gì…?

Mình đã làm gì sai sao?

Cale không khỏi cảm thấy khó chịu trước tình huống nghiêm trọng kỳ lạ này. Tuy nhiên, cậu cũng không thể nghĩ về điều đó.

Bàaaaang!

Cánh cửa bật mở.

Cale đưa ra một nhận xét bình thường.

“À, có mùi như rượu.”

Mùi rượu tràn ngập căn phòng ngay khi cánh cửa mở ra.

Cale cũng có thể nhìn thấy có người đang chạy về phía cậu.

“Hức hức! Bạn tôi! Cậu đã tỉnh rồi!”

Vua lính đánh thuê Bud Illis cả người nồng nặc mùi rượu đến gần Cale. Choi Han tự nhiên cản anh ta lại bằng bao kiếm của mình.

Cale nhìn về phía Bud và hỏi.

“Anh say à?”

“Đúng! Tôi say!”

… Tên này cũng bị sao vậy?

Cale muốn khinh bỉ Bud đang giả vờ say.

Say rồi, cái be*p.

Cale có thể nhìn thấy đôi mắt hoàn toàn tỉnh táo của Bud chứng tỏ không hề say. Nhưng tại sao lại giả vờ say?

Tuy nhiên, Bud phớt lờ phản ứng của Cale và tiếp tục nói.

“Tôi, tôi! Trái tim tôi đau nên tôi uống một chút! Bạn tôi!”

Rốt cuộc tên này bị sao vậy?

Vẻ mặt của Cale tiếp tục trở nên kỳ quặc.


“Nhìn thấy cậu nhồi những chiếc bánh táo đó để tồn tại vì quá đói!”

Vẻ mặt của Cale nhanh chóng trở nên khó xử.

“Cậu đã như thế này, như thế này!”

Bud, người đang cầm một cái chai bất ngờ diễn lại cách Cale nhét bánh táo vào miệng.

“Cậu tự nhồi nhét bản thân như bị ma nhập! Điều đó làm tôi vô cùng đau đớn! Bạn tôi! Tôi có thể tưởng tượng tuần trước đó đã khó khăn như thế nào đối với cậu! Đó là lý do tại sao tôi rất buồn! Hức hức, tôi không thể tưởng tượng được cậu phải khó khăn như thế nào để tiếp tục ăn bánh táo ngay cả khi đã ngất đi……!”

Không, đó chỉ là tôi cố gắng để không bị ngất.

“Cậu phải đói đến mức nào……!”

… Tôi không đói lắm.

Cale muốn nói điều gì đó, nhưng không có cơ hội.

Ánh mắt của Vua lính đánh thuê thật rõ ràng.

Anh ta chỉ giả vờ say, như Cale đã đoán được.

Vua lính đánh thuê, người được biết đến là khá thông minh, là người chỉ coi lợi ích thiết thực của mọi thứ khác với các thành viên Hiệp hội lính đánh thuê của mình.

“Tôi đã có thể suy nghĩ rất nhiều trong ba ngày cậu ở ngoài.”

Anh ấy đã quyết định nói ra quyết định của mình trong khi uống rượu vì bực bội trong lòng trong ba ngày.

“… 3 ngày?”

Mình đã ra ngoài lâu hơn mình nghĩ.

Cale, người không biết về những thất vọng mà Bud đã trải qua trong ba ngày qua, chỉ nghĩ về việc cậu đã ra ngoài trong bao lâu.

Vua lính đánh thuê hét lên để kiểm soát cảm xúc tiêu cực lúc này của mình.

“Tôi rất thích uống rượu! Tôi yếu! Tôi chắc chắn sẽ thua cuộc cá cược uống rượu!”

…Cái quái gì thế?

Tại sao đột nhiên hành động như thế này?

“Đó là lý do tại sao, White Star.”

Hm?

“Tôi sẽ là thư ký của cậu cho đến khi chúng ta thoát khỏi tên khốn đó.”

Hm?

Cale hơi lo lắng.

Cá cược uống rượu giữa Cale và Bud. Bud phải làm thư ký của Cale nếu anh ta thua cuộc.

Cale lo lắng về việc Bud lại đột ngột đưa ra điều này, tuy nhiên, Bud rất nghiêm túc.

“Cậu thực sự là anh hùng vĩ đại nhất mà tôi biết về.”

“A.”

Cale nổi da gà sau khi nghe những lời của Bud.

Ngay từ khi tỉnh dậy, cậu đã phải nghe những lời nói khủng khiếp như vậy đấy.

“Để tôi làm việc cho cậu! Hãy sử dụng tôi, bạn của tôi ơi!”

Thất vọng trong lòng Bud biến mất khi hét lên điều đó với Cale.

Người đàn ông đã chứng kiến một khía cạnh của anh hùng mà ít người được chứng kiến đã quyết tâm hỗ trợ anh hùng này.

Cale bắt đầu suy nghĩ.

… Thông tin của điện hạ chính xác như mình mong đợi.

Đó là suy nghĩ trong đầu cậu.

Thông tin của Alberu Crossman là chính xác.

Bud Illis, tên khốn này thực sự bị điên.

Cale chắc chắn sẽ nhớ điều đó.

Đó là thời điểm đó.

“Thiếu gia.”

“… Hmm?”

Ron nhẹ nhàng gọi cậu.

“Hãy uống đi.”

Sau một thời gian dài, Cale có thể thấy Ron đưa cho cậu một cốc nước chanh.

Cậu cũng có thể nhìn thấy cổ vật ở một góc phòng.

Cale bắt đầu mỉm cười với Eruhaben, người đang nhìn cậu.

Bây giờ là thời gian để sử dụng cổ vật này.

=====

Vui lòng sau này không so sánh giữa bản novel và manwa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.