Bạn đang đọc Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước – Yoo Ryeo Han – Chương 56: Ghi Chép (1)
“Eruhaben-nim.”
Đã hai ngày kể từ khi Cale thức dậy.
Cale gọi tên Rồng cổ đại.
“Cổ vật-“
“Im đi.”
Eruhaben phớt lờ Cale.
“Không, thực sự-“
“Nhân loại, im đi!”
Một miếng thịt nhẹ nhàng hạ cánh trong khuôn miệng đang mở của Cale.
Cale nhai và nuốt miếng thịt bò được Raon cho vào miệng bằng ma pháp.
Choi Han sẽ cắt miếng thịt và sau đó Raon sẽ sử dụng ma pháp để đưa nó vào miệng Cale. Cale đang nằm trên giường và tự suy nghĩ.
… Không đúng.
Cậu đã lăn lộn trên giường suốt hai ngày. Cale nhìn mọi người xung quanh rồi nói.
“Không phải đã đến lúc chúng ta cần bắt đầu-“
“Thiếu gia.”
Ron mỉm cười đưa cho cậu một cốc nước chanh và Cale nhấp một ngụm mà không dám phàn nàn.
Dã man thật.
Họ đang theo dõi sát sao mọi hành động của cậu.
Cale đã phải chịu đựng vòng tròn lặp đi lặp lại liên tục và tàn nhẫn này trong suốt hai ngày.
Những đứa trẻ trung bình chín tuổi, Choi Han, Ron, Beacrox và Eruhaben. Hơn nữa, Vua lính đánh thuê đang giả vờ say và pháp sư, Glenn Poeff, người thực sự đang say.
Tất cả đều thay phiên nhau để đảm bảo Cale được nghỉ ngơi đầy đủ.
Nó không quan trọng và cậu cảm thấy như có một núi việc phải hoàn thành.
Ahem, nếu chúng ta muốn đánh bại White Star.
Nhân loại, im đi!
Eruhaben-nim, không phải đã đến lúc ngài nên sử dụng cổ vật sao?
Im đi, đồ khốn xui xẻo.
Những nỗ lực của Cale đã thất bại hết lần này đến lần khác.
Cale đã để thời gian trôi qua trong vài ngày qua khi cậu đã thất bại hết lần này đến lần khác. Ngón tay cậu bắt đầu di chuyển.
Soạt.
“Nhân loại! Ngươi đang làm gì đấy?!”
Cale bẹo má phúng phính của Raon. Sau đó vuốt ve On và Hong mà không đáp lại.
Một miếng trái cây đã hạ cánh trong miệng Cale ngay cả khi cậu làm vậy.
“… Thực sự là một người lười biếng là điều tốt nhất.”
Cale xác nhận sự thật đó với chính mình và mở miệng lần nữa.
“Eruhaben-nim.”
“Im-“
“Bây giờ tôi ổn rồi.”
Eruhaben nhìn về phía Cale, người đã cắt lời ông và bắt đầu ngồi dậy. Cale tự tin nhìn ông.
Đó là thời điểm đó.
“Khỏe? Pfft.”
Cậu có thể nghe thấy ai đó đang chế giễu mình. Cale quay đầu lại, thấy một cái bàn.
Khi cậu nhìn xem ai đang ngồi trên bàn…
“… Cái tên nghiện rượu chết tiệt đó.”
Cái tên đang uống rượu dù đang gục đầu xuống bàn cũng ngóc đầu dậy. Tất nhiên, ánh mắt hoàn toàn thanh tỉnh.
Đương nhiên, tên nghiện rượu đó là Vua lính đánh thuê Bud Illis.
“Theo ý kiến của thư ký tôi đây, cậu sẽ cần phải nghỉ ngơi khoảng một năm để có thể khỏe mạnh.”
“…Haaaa.”
Cale không thể không thở dài.
Tại sao mình lại đặt cược để tên đó trở thành thư ký của mình chứ?
Cậu mở miệng nói.
“Anh không thấy thất vọng vì đã không thực sự cố gắng để thắng cược sao? Vậy chúng ta hãy biến chuyện đó thành thật chứ?”
“… Một cuộc cá cược uống rượu?”
“Đúng. Một cuộc cá cược uống rượu.”
Cale chỉ vào mình và tiếp tục.
“Nếu tôi thắng, anh sẽ không còn là thư ký của tôi nữa và tôi không bao giờ muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh nữa. Anh nghĩ sao?”
Ha…
Vua lính đánh thuê nhếch mép trước khi cúi đầu xuống.
“Aigoo, tôi đang say!”
Anh gục đầu xuống bàn và quay lưng lại với Cale.
“Cái-!”
Cale bắt đầu khó chịu.
Trước giờ cậu chưa bao giờ phải đối mặt với một tên mất trí như thế này.
Bud Illis giả vờ say và phớt lờ Cale mỗi khi Cale bảo anh ta đừng làm thư ký của mình.
Ai quan tâm nếu tên đó giả vờ say?
Mặc dù cả người tên đó có mùi rượu nhưng ánh mắt vẫn hoàn toàn tỉnh táo.
“Thiếu gia.”
Cale cáu kỉnh nhảy dựng lên khi nghe thấy giọng nói của Ron.
“… Ngài thực sự đang nói về việc uống rượu trong tình trạng hiện tại của mình? Ngài đang nói về việc uống rượu khi chỉ ăn thức ăn mà Beacrox chuẩn bị trong một ngày và bỏ đói trong sáu ngày?”
“E hèm.”
Cale giả vờ ho rồi quay lưng lại với Ron và bước xuống giường. Con trai của Ron, Beacrox, thở dài và nói tiếp.
“Sẽ tốt hơn nếu ngài ít nhất hãy cho chúng tôi biết ngài đang làm gì ở đó hoặc tại sao lại tự bỏ đói trong sáu ngày.”
Cale ngậm chặt miệng hơn.
Cậu đã giải thích một cách mơ hồ với cả nhóm về những gì anh đã làm trên Đảo Gió trong một tuần.
Cậu đã nói cậu về hơi muộn vì bận củng cố cho Âm thanh của Gió. Cậu về muộn vì hòn đảo là một kho chứa Tử mana.
Tuy nhiên, cậu vẫn chưa thể giải thích một vài điều.
Cale nhìn Choi Han. Cậu nhớ lại câu hỏi của Choi Han.
Hình thức củng cố đó như thế nào?
Cale đã trả lời ngắn gọn cho câu hỏi đó.
Chỉ là một hình thức bình thường thôi.
Không ai tin câu trả lời đó. Phương pháp củng cố nào lại khiến cậu ta phải nhịn đói gần một tuần?
Tuy nhiên, Cale không giải thích gì thêm.
Cale không muốn nói ra tình huống đó.
Mình không thể nói dối.
Cậu không thể nói dối về nội dung của bài kiểm tra, nhưng cậu cũng không thể nói cho họ biết điều gì đã thực sự xảy ra.
Không có lý do gì để làm như vậy.
Tất cả đều là giả.
Tất cả chỉ là ảo ảnh sẽ không xảy ra trong thế giới thực.
Tại sao cậu lại nói với họ điều đó chỉ để làm cho lũ trẻ và các ông già lo lắng?
Cale giơ chân lên với vẻ mặt điềm tĩnh.
Sau đó đá vào bàn.
Bang!
“Aigoo!”
Bud, người gục đầu xuống bàn, giả vờ bất ngờ ngẩng đầu lên. Cale bắt đầu nói chuyện với anh ta.
“Này, thư ký.”
Cậu chỉ vào cổ vật và tiếp tục nói.
“Đi chuẩn bị một nơi yên tĩnh.”
Họ không thể sử dụng cổ vật này trong một phòng ngủ đông người.
Cale có thể nhìn thấy con Rồng cổ đại đứng dậy thở dài.
* * *
Một cánh cổng sắt lớn được mở ra và một khu đất trống hiện ra.
Bud cầm trên tay một cái chai khi giới thiệu khu vực này với nhóm.
“Đây là nơi mà tôi đã phải trải qua quá trình huấn luyện của ông tôi từ địa ngục cũng như là nơi tôi trở thành một Swordmaster và người gác cổng cho Đảo Gió!”
“Haaaaa.”
Pháp sư Glenn Poeff thở dài và lắc đầu. Tuy nhiên, Bud rất nghiêm túc.
“Đây là nơi có máu, mồ hôi và nước mắt của tôi! Đây là sân tập cho những người gác cổng! Hức hức, mấy người không biết tôi đã ăn bẩn ở đây bao nhiêu lần vì mục đích tập luyện đâu, hức!”
Bud Illis đang thổn thức, nhưng không ai trong số họ liếc nhìn lần thứ hai và họ bước vào sân tập.
“Tuyệt vời! Thật là một câu chuyện đáng buồn!”
Chỉ có chú mèo con màu đỏ Hong là người cuối cùng bước vào an ủi Bud bằng bàn chân trước của nó.
“Hức hức, Hong!”
Bud cố gắng ôm lấy Hong, nhưng chú mèo con dễ dàng tránh ra khỏi tên nghiện rượu này. Tuy nhiên, chú mèo con đã phải dừng lại.
“Ta sẽ làm điều đó một mình.”
Đó là vì nhận xét của Eruhaben.
Cale cầm cổ vật trong tay, quan sát con Rồng đang nói ông sẽ làm điều đó một mình. Eruhaben bình tĩnh đáp lại ánh mắt đó.
“Ta muốn làm điều đó một mình. Ta muốn tất cả đợi bên ngoài hơn.”
Sau đó ông đưa tay về phía Cale. Ý ông đang bảo Cale đưa cho ông cái lọ.
“Không! Rồng vàng, ta sẽ ở ngay bên cạnh ông!”
Raon cãi lại như hiện diện của nó là điều hiển nhiên. Những người khác gật đầu đồng ý với Raon. Tại thời điểm đó, Eruhaben nói thêm một câu.
“Ta là một con Rồng vĩ đại và dũng mãnh.”
Ông là người đã tỏa ra một cảm giác mạnh mẽ dù chỉ đứng đó.
“Ta không muốn cho người khác thấy quá trình trị liệu của mình.”
Có một người là người đầu tiên bị đẩy lùi sau khi nghe những lời phát ra từ Rồng cổ xưa nhợt nhạt nhưng vẫn đứng vững.
“Tôi cầu nguyện rằng cổ vật có hiệu quả.”
Đó là Ron Molan.
Ông già hiểu tình cảm của Rồng cổ đại.
Không ai biết ông ấy sẽ trông như thế nào khi việc chữa trị xảy ra. Ông ấy có thể đau đớn hoặc vật vã rất nhiều. Ron hiểu rõ hơn ai hết lý do tại sao Rồng cổ đại không muốn người khác nhìn thấy điều đó.
Đó là bởi vì chính ông nhớ biểu cảm trên khuôn mặt của những người có mặt ở đó khi ông đau đớn sau khi mất đi cánh tay của mình.
Tiếp theo là Choi Han và Beacrox.
Những đứa trẻ trung bình chín tuổi càu nhàu, nhưng đã quay lại sau khi thấy Choi Han và Beacrox di chuyển.
“Ahem, hem. Sau đó tôi sẽ giải thích cách sử dụng cổ vật một lần nữa.”
Vua lính đánh thuê Bud lùi lại trong khi giải thích cách sử dụng cổ vật.
“Cổ vật cổ đó sẽ đổ đầy nước vừa đủ cho người dùng quyết định sử dụng nó cho mình.”
Bud chỉ vào cái lọ nứt.
“Một khi uống nước đó, mọi vấn đề liên quan đến sức sống sẽ được chữa khỏi đến mức người sử dụng muốn. Tất nhiên, nó có thể hơi đau một chút tùy theo trường hợp. Khi tôi sử dụng nó, bụng của tôi cảm thấy không tốt.”
Sinh lực.
Đó là sức mạnh liên quan đến việc chữa lành và kéo dài tuổi thọ của một ai đó.
Cale nghe thấy giọng nói của Kẻ trộm trong đầu.
[Sinh lực tràn đầy trong cái lọ đó đến từ những người đã chết năm xưa.]
Cái lọ này chứa đựng sinh lực của những người chết sớm hơn họ được cho là vì Dạ Lâm.
[Đó là lý do tại sao tôi thích nó được sử dụng vì một lý do chính đáng.]
Kẻ trộm đã thể hiện sự ủng hộ của cô ấy đối với việc cho Eruhaben sử dụng.
Cale tập trung vào cả Kẻ trộm và Bud. Bud tiếp tục nói.
“Tất nhiên, nếu lượng sinh lực cần thiết cho người dùng lớn hơn giới hạn của bình, thì bình sẽ vỡ sau khi người dùng uống nước.”
Cale đang nghĩ rất có thể cái lọ sẽ bị vỡ. Đây là cuộc sống của một con Rồng mà họ đang nói đến.
Người tồn tại lâu nhất, người cũng mạnh mẽ. Sẽ cần rất nhiều để tăng sinh lực của một sinh vật như vậy.
“Ta hiểu rồi.”
Eruhaben không nói nhiều, gật đầu và chỉ tay vào mình.
“Đưa cho ta cái lọ và ở bên ngoài. Ta sẽ gọi cho các ngươi khi mọi chuyện đã thành công.”
Cale đưa cho Eruhaben cái lọ mà không phàn nàn. Sau đó rời sân tập mà không một chút do dự.
Những người khác hoặc lặng lẽ hoặc do dự đi theo sau cậu. Raon dừng lại một lúc và hét về phía Eruhaben.
“Ông ơi! Phải sống thật lâu đấy!”
Eruhaben cười khẩy trả lời lại.
“Ta biết, nhóc con.”
Sau đó nhún vai.
“Các ngươi nghĩ có thể đánh bại White Star mà không cần ta? Ta là một người làm theo những gì ta đã nói.
Cale quan sát Rồng cổ đại đang mỉm cười.
“Ta đã nói ta sẽ sống một cuộc sống lâu dài, thế nên ta phải sống một cuộc sống lâu dài.”
Rồng cổ đại nở một nụ cười thoải mái trên khuôn mặt, cuối cùng khiến Raon rời sân tập và ngồi cạnh Cale.
Eruhaben nhìn nhóm người ngoài cổng rồi quay lại và búng tay.
Tách!
Cánh cổng sắt tự động đóng lại kéo theo tiếng động đó.
Baaaaang!
Những người khác không thể nhìn thấy những gì đang xảy ra ở phía bên kia sau khi cánh cổng sắt đóng lại.
Cale bước tới và dựa vào một bức tường, trong khi những người khác chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cổng.
“Ôi, bạn của tôi. Không phải cậu hơi thoải mái sao?”
Cậu thẳng thừng đặt câu hỏi cho Bud.
“Anh nói chỉ cần uống nước và không có tác dụng phụ, phải không?”
“Chính xác. Khi tôi nhìn thấy nó đầy nước, tôi đã rất ngạc nhiên nên nhanh chóng uống một hơi cạn sạch.”
Bud cười gật đầu. Tuy nhiên, nụ cười nhanh chóng biến mất.
“Mm, nhưng tôi không thể chắc chắn về việc ông ấy sẽ cảm thấy đau như thế nào. Rồng cổ đại-nim và tôi khác nhau.”
Cale chỉ nghiêm mặt gật đầu. Tay cậu cho vào trong túi.
Bud hớp thêm một ngụm rượu sau khi thấy mọi người đứng lặng im và nhìn ra cổng.
Sau đó anh ấy bắt đầu suy nghĩ.
Chúng ta cần sức mạnh của Rồng cổ đại để có thể đánh bại White Star.
Sẽ có sự khác biệt lớn về cơ hội đánh bại White Star và thuộc hạ của hắn nếu Rồng cổ đại có ở cùng họ hay không.
Bud Illis đã xác định Rồng cổ đại cần phải sống lâu vì những lý do chiến lược, ít nhất là cho đến khi mọi việc liên quan đến White Star được hoàn tất.
Đó là lý do tại sao anh ấy chờ đợi quá trình chữa trị kết thúc với một trái tim lo lắng.
Đó là thời điểm đó.
Đã có một điều kỳ lạ đã xảy ra trong khu vực im lặng.
“Ha!”
Có người chế giễu.
Bud quay sang một bên.
Cale là người vừa chế giễu.
“Tôi biết nó sẽ như thế này mà.”
Sau đó Cale bắt đầu bước đi.
“Cale-nim, có chuyện gì sao?”
“Nhân loại, có chuyện gì vậy?”
Cale phớt lờ câu hỏi của họ.
Keng!
Cậu nghe thấy tiếng gì đó phá bên trong cánh cổng sắt.
Hong hét lên.
“Em nghĩ cổ vật đã bị vỡ rồi!”
Một cảm giác lo lắng kỳ lạ bao trùm.
Eruhaben đã sử dụng cổ vật. Tuy nhiên, cổ vật đã không thể tồn tại lâu dài và bị vỡ. Nó sẽ giúp được bao nhiêu cho Eruhaben trước khi nó bị vỡ?
Mọi người đang chờ đợi Eruhaben trong hồi hộp.
Đó là lý do tại sao họ quên mất Cale, người đang đi về phía cổng. Họ không coi đó là điều quan trọng.
Cale đứng trước cửa.
Tay phải vẫn để trong túi.
Bàn tay đó đang nắm lấy cây roi.
Rồng đang sử dụng cổ vật!
Ohhhhhhhh!
Cale đã nghe thấy giọng nói của những Tinh linh Gió từ trước đó.
Cậu tin tưởng Eruhaben.
Tuy nhiên, cậu đã nhìn thấy một cái gì đó.
Cái lọ bắt đầu đầy nước ngay khi Eruhaben vừa cầm lấy nó.
Từ từ, từng chút một, nó bắt đầu đầy lên.
Cái lọ này là thứ chứa đầy nước theo ý muốn và nhu cầu của người dùng.
Nếu một con Rồng đang cố gắng kéo dài sự sống của mình, nếu nó thực sự muốn làm điều đó…
Liệu nước có thực sự lấp đầy từ từ không?
Vua lính đánh thuê đã nói anh ta phải nhanh chóng uống hết nó khi sử dụng cổ vật. Vậy nghĩa là nước đầy rất nhanh, đúng chứ?
Đó là lý do tại sao Cale đã nắm lấy cây roi ngay khi bước ra để đề phòng.
Cậu ngay lập tức nghe thấy giọng nói của các Tinh linh Gió.
Cậu vẫn tin tưởng Eruhaben.
Tuy nhiên, cậu biết Eruhaben trân trọng Raon, bản thân cậu và những người khác. Cale nhận thức rõ về hành vi của những người quý trọng tài sản của họ.
Đó là bởi vì trước đây ông ta đã được người khác yêu mến.
Cale đã nghe thấy tiếng nói của Tinh linh gió.
Ồ! Rồng chỉ hớp một ngụm!
Bình chỉ chứa đủ nước cho một ngụm.
Rồng đang bỏ cái lọ vào chiều không gian của mình? Ấy chà, ông ấy đang giả tạo tiếng động bằng ma pháp.
Khóe môi Cale bắt đầu nhếch lên.
Cậu nghe thấy giọng nói của một Tinh linh Gió già.
Đứa trẻ. Cậu có muốn biết con Rồng bên trong đã lẩm bẩm điều gì với chính mình không?
Cale không trả lời gì cả. Cậu thậm chí còn không gật đầu.
Suy nghĩ của Eruhaben là điều mà cậuy cần phải đích thân hỏi và nhận được câu trả lời. Tuy nhiên, Tinh linh gió già đã trả lời mặc dù Cale không hỏi.
Con Rồng nuốt một ngụm vừa lẩm bẩm một mình. Nhiêu đây đủ để tồn tại đủ lâu rồi, đó là những gì người đó nói.
Nhiêu đây đủ để tồn tại đủ lâu rồi.
Ý nghĩa đằng sau những từ đó đã quá rõ ràng.
… Cho đến khi chúng ta đánh bại White Star.
Chỉ cần đặt điều đó ở cuối câu đó.
Nhiêu đây là đủ, Nhiêu đây đủ để tồn tại đủ lâu cho đến khi đánh bại White Star.
Đó không phải là điều mà một người có mục tiêu sống lâu sẽ nói.
Cũng rõ ràng Eruhaben đang cố gắng thực hiện điều gì bằng cách giấu cổ vật trong chiều không gian của mình. Ông ấy sẽ không bao giờ sử dụng nó cho chính mình.
Cale đặt tay lên nắm cửa. Gom gió trong tay.
Kétt.
Cánh cổng sắt lớn từ từ mở ra nhờ gió.
Cale bước vào qua một khe hở nhỏ. Trước khi bước vào, cậu cũng nói với nhóm mình.
“Các người không được vào.”
Cả nhóm thể hiện những biểu cảm kỳ quặc trên mặt như lời đáp.
Baaaang!
Tuy nhiên, cánh cửa vừa hé mở đóng sầm lại.
Cale nhìn vào cánh cổng đã đóng rồi mới quay lại.
Cậu có thể nhìn thấy sân tập rộng lớn.
“… Cale?”
Eruhaben, người không còn xanh xao nữa, đang bối rối nhìn cậu nhưng vẫn mỉm cười.
Tuy nhiên, Cale bắt đầu cau mày khi hỏi.
“Vậy, đây là cách ngài sẽ hành động?”
Đó là một biểu hiện mà Thế tử Alberu sẽ nói là cực kỳ thiếu tôn trọng nếu anh ta ở đây thấy được nó.
——
Vui lòng không so sánh bản novel và manhwa.