Bạn đang đọc Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước – Yoo Ryeo Han – Chương 54: Nước Mắt (3)
Khuôn mặt của Cale bắt đầu biểu cảm, mặc dù cậu không chắc mình nên thể hiện thái độ như thế nào đối với Raon, On và Hong, những người đang tiếp cận với tốc độ chóng mặt.
Khóe môi chậm rãi kéo lên.
Cale mỉm cười mở miệng.
Cậu làm vậy vì cậu muốn chào đón những đứa trẻ, trung bình là 9 tuổi.
“Nhân loại!”
Tuy nhiên, những đứa trẻ nhanh hơn Cale.
Đứa nhỏ nhất, con Rồng đen, bắt đầu hét lên.
“Nhân loại, ngươi là một tên ngốc ngu ngốc!”
…Gì thế?
Cale nao núng. Tuy nhiên, Raon không dừng lại.
“Ngươi nghĩ điều này thật buồn cười?! Tại sao ngươi lại đứng yên khi có một cột lửa khổng lồ bắn lên sau lưng ngươi chứ hả?! Nhân loại, ngươi thật là ngu ngốc!”
Những đứa trẻ trung bình chín tuổi vô cùng lo lắng khi chúng đến gần Cale.
Baaaaang! Baaaaang!
Các vụ nổ vẫn nổ sau lưng Cale, với chất lỏng màu đen bắn lên trong khi cột lửa và gió đang ngấu nghiến nó ngay khi nó bay lên.
Những đứa trẻ trung bình chín tuổi không thể không cảm thấy thất vọng khi thấy Cale cố gắng mỉm cười khi điều đó đang diễn ra ngay phía sau.
“Em đồng ý! Anh ngốc quá! Anh thật sự rất ngốc!”
Sau khi Rồng đen nghiêm túc hét lên thì mèo con màu đỏ đang lắc đầu.
Nụ cười trên môi Cale bắt đầu biến mất.
Lúc đó, mèo con bạc thở dài và nói thêm.
“Em không biết tại sao anh lại luôn hành động khiến bọn em lo lắng hơn cả những đứa em nhỏ nhất của em nữa.”
Vẻ mặt của Cale trở nên kỳ quặc.
“Đúng rồi! Raon vĩ đại và dũng mãnh không làm người khác phải lo lắng! Nhưng ngươi, nhân loại, ngươi làm cho mọi người lo lắng về ngươi nhiều hơn họ làm về một đứa trẻ sáu tuổi!”
“Điều này là nghiêm trọng!”
Cale không thể không thở dài sau khi thấy Raon và Hong đồng ý với On.
“Haizz, cuộc đời tội nghiệp của tôi!”
Cuộc đời tội nghiệp của cậu.
Cale vấp ngã khi định nói điều đó. Đôi mắt mở to.
Tất cả chỉ diễn ra trong chốc lát.
“… Uh… mm, Eruhaben-nim?”
Cale nhìn về phía người đã ngay lập tức dịch chuyển đến đằng sau cậu và túm lấy quần áo để giữ cậu lại. Rồng cổ đại đang túm lấy quần áo của Cale với một ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
“Có vẻ như ngươi muốn đối mặt với cơn thịnh nộ của một con Rồng.”
“…Sao cơ ạ?”
Tại sao ông ấy đột nhiên nói về cơn thịnh nộ?
Cale bắt đầu có vẻ lo lắng.
Mình còn mang theo cổ vật bên mình.
Cale lắc cái lọ xung quanh để chỉ cho ông ta, nhưng Rồng cổ đại không hề nhúc nhích và tiếp tục nắm lủng lẳng quần áo của Cale và di chuyển khỏi ngọn núi đen đang nổ tung.
“Đúng rồi! Rồng vàng đã đúng! Nhân loại, ngươi có muốn đối mặt với cơn thịnh nộ của Rồng không?!”
“Có cả cơn thịnh nộ của Mèo nữa!”
“Ay.”
Những đứa trẻ trung bình chín tuổi đã phản ứng lại nhận xét của Eruhaben. Tất nhiên, Cale cảm thấy như có vẻ cậu nhận nhiều thiệt hại nhất từ tiếng thở dài của On vào lúc cuối.
Tuy nhiên, vẫn còn nhiều thiệt hại về tinh thần.
“… Huuuu.”
… Choi Han cũng chỉ thở dài.
Choi Han thở dài khi nhìn Cale rồi gật đầu về phía On.
Baaaaang! Bang! Baaaaang!
Những vụ nổ vẫn tiếp tục như vậy.
Nét mặt của Cale thậm chí còn trở nên tồi tệ hơn sau khi nhìn thấy những hành động mà nhóm của cậu đang làm với cậu.
Không thể tránh được.
Rồng cổ đại đang ôm cậu đổ rất nhiều mồ hôi. Cậu cũng có thể nhìn thấy nét mặt phờ phạc trên gương mặt của Choi Han.
Bộp. Bộp. Bộp.
Ngay cả bàn chân của những đứa trẻ trung bình khoảng chín tuổi đang vỗ về cậu cũng hơi run. Cứ như những bàn chân mềm và ấm áp ấy đang cẩn thận chạm vào cậu để xem những gì trước mắt chúng có phải là thật hay không.
Tuy nhiên, tất cả họ đều nói như thể không có gì sai.
“Cale, có vẻ như việc thanh tẩy vẫn chưa kết thúc.”
“Nhân loại! Chúng ta đang phá hủy hòn đảo? Bọn ta đã thoát khỏi sương mù rồi!”
“Cale-nim, cậu cần tôi làm gì?”
Vẻ mặt của Cale trở nên kỳ lạ. Giống như cậu đang cố gắng mỉm cười và cau mày cùng một lúc.
Raon quan sát kỹ lưỡng biểu cảm đó rồi bắt đầu nói.
“Nhân loại! Ngươi đang có suy nghĩ xấu xa nào thế? Hãy sử dụng vẻ mặt mỉa mai đó với White Star!”
Chết tiệt.
Biểu hiện của Cale ngay lập tức trở lại bình thường.
Cậu nhìn ra phía sau khi vẫn bị quần áo của mình nắm chặt.
Baaaaaang!
Bùm, bùm!
Các vụ nổ liên tục phát ra.
Cột lửa bắt đầu cao và to hơn.
[Kahahaha! Hủy hết! Thanh tẩy! Đó là một biển lửa!]
Cậu có thể nghe thấy giọng nói của Keo kiệt.
[Ta thực sự đang tạo ra lửa trên đỉnh đại dương! Ahahahahah! Ta là người sẽ làm những điều mà ta đã nói ta sẽ làm! Kahahahahah!]
… Tên này lại phát điên à?
Cale cảm thấy có gì đó kỳ lạ về phản ứng phóng đại của Lửa Hủy diệt.
Cậu không thể không cau mày sớm.
Hihihi! Lửa! Lửa!
Kahahaha! Hủy diệt! Đó là một biển lửa! Tôi rất vui! Thật là vui mà!
Hãy phá hủy mọi thứ! Tôi là ngọn gió của sự hủy diệt! Số phận của tôi là mang lại hủy diệt ở khắp mọi nơi! Tôi là kẻ hủy diệt tự do!
Một số phản ứng của những Tinh linh Gió khiến Cale ớn lạnh.
Tất nhiên, cũng có một số Tinh linh Gió bình thường.
Một trong những Tinh linh đến gần Cale và khẽ thì thầm vào tai cậu.
… Chúng tôi có nhiều người bạn kỳ lạ. Hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi.
Cale đáp lại lời thì thầm đó với một biểu hiện nghiêm túc trên mặt.
“Bắt đầu ngay bây giờ…”
Điều đó khiến nhóm của Cale, Tinh linh Gió, và thậm chí cả Keo kiệt tập trung vào Cale.
Ngay cả những người đến chậm hơn cũng đã đến đủ gần để thấy cậu nói.
“Bạn tôi!”
Vua lính đánh thuê Bud, Ron và Beacrox đều được trợ giúp bởi pháp sư thượng cấp Glenn Poeff, người đã sử dụng phép bay lên tất cả bọn họ.
Tất nhiên, Glenn Poeff đang đợi trên đầu con tàu. Anh ấy ở đó đề phòng có chuyện xấu xảy ra.
Vua lính đánh thuê Bud Illis, người đang nhanh chóng lao về phía những người khác cùng với Ron và Beacrox, đã không nói được lời nào sau khi nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ gầy guộc của Cale đã trở nên xanh xao sau một tuần.
Cậu ấy đã phải đối mặt với những rắc rối gì vậy?!
Anh nghĩ anh cần nhanh chóng đưa Cale rời đi.
Tuy nhiên, Bud có thể nghe thấy giọng nói của Cale khi anh vừa đến gần.
Bắt đầu từ bây giờ…
Đây là những gì Cale đã nói sau đó.
“Chúng ta sẽ phá hủy hòn đảo.”
…Hả?
Bud Illis bối rối sau khi thấy Cale đứng đó với ngọn lửa và gió đang ngấu nghiến lấy Tử mana làm nền.
Cale bình tĩnh tiếp tục nói.
“Một biển lửa.”
Vẫn còn rất nhiều Tử mana bên trong ngọn núi đen.
Cậu cần một sức mạnh mạnh hơn để thanh tẩy tất cả.
“Tôi đang nghĩ về việc thắp lửa cho vùng biển này.”
Hả?
Bud ngơ ngác đứng đó, Ron và Beacrox phía sau bắt đầu nói.
“Thiếu gia của chúng ta vẫn như mọi khi.”
“… Cậu ta sẽ ổn khi hành động như thế này.”
Bộ đôi cha con Molan tỏ ra bình tĩnh.
Chỉ có Bud theo dõi phản ứng của cả hai đều ngẩn cả người.
“Nhân loại! Ta sẽ đặt một tấm khiên xung quanh đảo đôi bên cạnh nó và biển!”
“Em sẽ kiểm soát sương mù!”
“Em sẽ giúp cả hai!”
Lũ trẻ trung bình chín tuổi bắt đầu hành động.
Bud có thể cảm thấy một lượng lớn mana chảy ra từ Rồng đen. Nó giống như một lượng mana phi thường.
Hai chú mèo con bên cạnh Rồng con.
“Choi Han, vung kiếm và phóng aura của ngươi về phía ngọn núi đen và khu vực gần đó.”
“Vâng, Cale-nim.”
Choi Han rút kiếm ra.
Bud dựng hết lông tơ sau khi nhìn thấy thanh kiếm của Choi Han tuốt khỏi bao kiếm lần đầu tiên.
…Cái này.
Aura đen lấp lánh tuôn lên trời không ngừng. Choi Han bắt đầu chém aura đó về phía ngọn núi đen.
Baaaaaaaaaang!
Một tiếng nổ lớn đập vào tai Bud.
Vua lính đánh thuê đứng đó nhìn một miệng núi lửa khổng lồ hình thành trên ngọn núi đen, nơi trước đây chỉ có những khe nứt nhỏ như mạng nhện.
Roẹt!
Tử mana bắt đầu thoát ra khỏi miệng núi lửa.
Cậu ta chắc chắn không phải là một Swordmaster bình thường.
Vua lính đánh thuê không thể không cảm thấy lo lắng sau khi chứng kiến sức mạnh vượt trội của Choi Han và cậu ta tiếp tục tấn công và phá hủy ngọn núi đen.
Tuy nhiên, chỉ là bắt đầu.
Ooooooong-
Vua lính đánh thuê quay đầu lại sau khi cảm nhận được dao động của mana.
“… Hoo.”
Anh có thể nhìn thấy một tấm khiên lớn màu bạc đang bảo vệ ngọn đảo quê hương của mình. Chắc hẳn chúng đã tàng hình từ lúc nào đó, vì anh không thể nhìn thấy Rồng nhỏ cũng như lũ mèo con nữa.
“Bây giờ là lượt của ngươi.”
Bud quay đầu lại sau khi nghe thấy giọng nói đó.
Eruhaben buông quần áo của Cale và đứng cạnh cậu ta. Beacrox và Ron đã đi ngang qua Vua lính đánh thuê từ khi nào và đang đứng sau Cale.
Cale đưa cổ vật cho Ron rồi vươn bàn tay đang cầm cây roi, cũng như bàn tay còn lại về phía trước.
Boooooooooooom.
Ngọn núi đen đang sụp đổ sau những đòn tấn công của Choi Han và gió lốc. Tuy nhiên, tay của Cale không hướng về phía dòng Tử mana đang chảy ra từ ngọn núi đổ nát.
Bầu trời.
Hai tay của Cale hướng lên trời.
Ầmmmm-
Vua lính đánh thuê không thể không quay lại sau khi nghe thấy một tiếng động trên bầu trời. Anh nhìn lên.
Bầu trời quang đãng nhờ On.
Đó là một bầu trời trong xanh hiếm thấy ở đây.
Đôi mắt của Vua lính đánh thuê mở to khi nhìn lên bầu trời.
Nó có màu đỏ.
Mọi thứ đã chuyển sang màu đỏ.
Mọi thứ anh đang nhìn đều trở nên nhuộm đỏ.
Và sau đó, một lúc sau khi anh nhận ra sự thật đó…
Bàaaaang! Bàaaaang! Bàaaaang!
Anh có thể nghe thấy âm thanh của những tia sét lửa đang đánh mạnh xuống hòn đảo đen.
Những tia sét rực lửa màu vàng hồng không ngừng giáng xuống hòn đảo đen.
Cale bắt đầu nói.
“Đừng thổi bay chúng.”
Đừng thổi lửa hoặc sét.
Vua lính đánh thuê Bud có thể ngửi thấy.
Đó là mùi hương của gió.
Anh có thể cảm nhận được sức mạnh cổ đại thuộc tính gió của Cale.
Vua lính đánh thuê có thể nhìn thấy những cơn lốc nhỏ đang bắt đầu bao phủ hòn đảo đen khi anh nhận thấy điều đó.
Hòn đảo đang bị thiêu rụi bởi lửa và sét.
Trên đỉnh đảo, gió đang gào thét.
Gió không hỗ trợ dập lửa.
Lửa và gió hoà lẫn vào nhau tạo thành một cơn gió đỏ rực. Ngọn gió đỏ ấy bắt đầu lan ra khắp hòn đảo.
“…Ah.”
Vua lính đánh thuê có thể nhìn thấy Tử mana biến mất khi chúng chạm vào sét lửa và gió.
Tất cả những gì còn lại là bụi lấp lánh.
Chúng là tro màu hồng phấn.
“Hức”
Vua lính đánh thuê quay đầu lại sau khi nghe thấy tiếng người hít một hơi thật sâu.
Cale chuẩn bị ngả về phía trước. Tuy nhiên, Beacrox đã bắt được cậu.
“Thiếu gia.”
Ron cũng hỗ trợ Cale.
Tuy nhiên, Cale không thể nghe thấy giọng nói của Ron.
Nhảy múa!
Nhảy đi!
Cậu đang lắng nghe giọng nói của các Tinh linh Gió.
Mọi người, bây giờ mọi người đều đã được tự do! Tạm biệt!
Tạm biệt! Chúng tôi đang nhảy với hy vọng mọi người sẽ có một hành trình an toàn!
Những Tinh linh gió đang tạo ra những cơn gió xoáy nhỏ để dẫn đường cho ngọn lửa của Cale đến Tử mana.
Họ đang nhảy.
Những Tinh linh Gió đang nói lời tạm biệt với những linh hồn tội nghiệp đã bị mắc kẹt ở đây từ rất lâu, từ thời cổ đại.
Swoooooosh- Swooooooosh-
Màu tro vàng hồng đẹp như những cánh hoa bay đi nơi nào cơn gió thoảng qua.
Tử mana không còn tồn tại ở những nơi đó nữa.
Mặt đất đen cũng biến mất.
Chúng không chỉ được bao phủ bởi tro màu vàng hồng.
Mọi thứ đang thay đổi bên dưới đống tro tàn. Đảo Gió đang dần lấy lại màu sắc ban đầu sau hàng vạn năm.
Swoooooosh- Swooooooosh-
Gió lại xuất hiện và gom lại những đống tro tàn màu vàng hồng đó.
Cale có thể nghe thấy giọng nói của Đá Tảng trong đầu.
[Ta thấy nhẹ nhõm.]
Ông cảm thấy nhẹ nhõm vì không có ai sống trên hòn đảo đen này và chỉ có đất và đá ở đây.
Nếu có sinh vật sống ở đây…
Nếu có thực vật, động vật, hay con người…
Cale sẽ không thể đốt cháy mọi thứ và thanh tẩy lượng Tử mana như cậu đã làm với sét lửa.
Swoooooooooooosh- Swoooooooosh-
Cale lại có thể nghe thấy tiếng gió.
Tất cả chúng ta hãy làm điều đó cùng nhau!
Nắm lấy tay! Nắm lấy tay nhau!
Hãy xoay vòng nào~! Chúng ta nhảy múa nào!
Những cơn lốc nhỏ bắt đầu gom lại với nhau.
Các Tinh linh đang nắm tay nhau. Sau đó, họ bắt đầu nhảy theo vòng tròn.
Tàn tro màu vàng hồng bắt đầu quay tròn theo gió trước khi bay lên trời. Giống như những cánh hoa đang bay lên.
Và cuối cùng…
Tạm biệt!
Đã đến lúc chia tay! Tạm biệt!
Những Tinh linh gió nói lời tạm biệt cuối cùng của họ.
Hòn đảo đen đã biến mất, và một hòn đảo hoang tàn bị lửa thiêu rụi đã thay thế nó. Rồi tuyết đỏ bắt đầu rơi.
Lộp bộp.
Lộp bộp.
Cale mở lòng bàn tay ra sau khi cảm thấy có thứ gì đó chạm vào má mình.
Tàn tro màu vàng hồng từ trên trời rơi xuống như những cánh hoa.
Một màu đỏ tuyệt đẹp bao phủ vùng đất hoang vắng và đại dương tĩnh lặng.
[Cảm ơn. Tôi thực sự đã có suy nghĩ đó.]
Kẻ trộm bắt đầu nói trong đầu Cale.
[Muộn còn hơn không.]
Cậu cũng có thể nghe thấy giọng nói hài lòng của Keo kiệt.
Cale ngẩng đầu nhìn đống tro tàn màu vàng hồng đang rơi như tuyết trước khi cúi đầu xuống.
Choi Han và những đứa trẻ trung bình chín tuổi đang tiến về phía cậu. Eruhaben, Ron và Beacrox đã ở bên cạnh cậu.
Cale bắt đầu nói.
“Ha, haha-“
Cậu cười.
Tuy nhiên, tại thời điểm đó…
“Ha, ugh!”
Cậu phải nhịn cười.
“Nhân loại! Ngươi không thể ngất!”
Một miếng bánh táo sũng nước có vị mặn đầy ắp trong miệng Cale.
Cale cũng nghe thấy một giọng nói bên tai mình.
“Thiếu gia.”
Ron đang chạm vào chiếc túi không gian trên thắt lưng của Cale.
“Tại sao lượng thức ăn tôi chuẩn bị cho ngài một tuần, chỉ hết có một ngày vậy?”
Ron đang mỉm cười với nụ cười hiền lành đáng sợ của mình, Beacrox bắt đầu trừng mắt, và những miếng bánh táo thậm chí còn trở nên sượng hơn.
Giọng nói dịu dàng và lành tính của Ron lại vang lên bên tai.
“Thiếu gia của chúng ta, có vẻ như ngài muốn trò chuyện lâu dài và sâu sắc với quản gia Ron tôi đây. Có phải vậy không?”
Cale im lặng sau khi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Ron.
… Ông già đáng sợ.
Cale chỉ lặng lẽ nhai chiếc bánh táo mà lũ trẻ trung bình khoảng chín tuổi, đang đưa cho cậutrong khi Ron trừng mắt nhìn cậu, cùng với nụ cười trên môi.
Nếu cậu ngất ngay bây giờ…
Nếu cậu ho ra máu…
Cậu có lẽ sẽ thực sự cần ngồi xuống và trò chuyện với ông già đáng sợ này nếu cậu làm một trong hai điều đó.
Nhăm nhăm.
Cale nhai bánh táo mà những đứa trẻ trung bình chín tuổi đang cho cậu với sự tận tâm hơn bao giờ hết.
[… Ta xin lỗi.]
Tuy nhiên, Cale đã rùng mình sau khi nghe giọng Đá Tảng.
[… Sinh lực Trái tim duy trì tình trạng cơ thể của cậu trong quá trình tiến hành bài kiểm tra, tuy nhiên, cậu đã bỏ đói một thời gian dài và sau đó sử dụng sức mạnh của Keo kiệt. Ngay cả khi đã có sự giúp đỡ của gió…]
Lan man lan man.
Đá Tảng có rất nhiều điều để nói.
[Dù cho bây giờ cậu có mạnh hơn trước, nhưng cậu lại sử dụng một sức mạnh cổ đại để thanh tẩy một lượng lớn Tử mana khi cơ thể yếu hơn bình thường… Vì vậy, có lẽ là- mm.]
…Có lẽ?
Cale nuốt vội miếng bánh táo vào miệng. Và sau đó, khoảnh khắc miếng tiếp theo kết thúc trong miệng…
Đá Tảng nói một lần nữa với giọng hối lỗi.
[Ta xin lỗi.]
Cale ngất xỉu với miếng bánh táo vẫn còn trong miệng.
—–
Vui lòng sau này không so sánh giữa bản novel và manwa.