Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước - Yoo Ryeo Han

Chương 53: Nước Mắt (2)


Bạn đang đọc Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước – Yoo Ryeo Han – Chương 53: Nước Mắt (2)

Tí tách, tí tách.

Chất lỏng màu đen tiếp tục nhỏ ra từ trần của ngôi đền.

Rắc rắc.

Mặt khác, những tiếng sét đang dần tụ lại và ngày càng mạnh hơn trên bàn tay của Cale.

[… Một biển lửa!]

Cậu có thể nghe thấy giọng nói đầy phấn khích của Keo kiệt.

Đồng thời cũng nghe thấy giọng nói của những Tinh linh Gió.

Tử mana đang bắt đầu chảy ra nhanh hơn! Nó sẽ sớm bùng nổ! Và, bùm! Nó sẽ nổ tung!

Chúng tôi đã đến giới hạn rồi! Chúng tôi có thể kéo dài một tuần là đã cố gắng hết sức rồi!

Thật tệ! Thật tệ mà!

Tử mana từng giọt đang bắt đầu chảy nhanh hơn và giờ đang rơi xuống như một dòng suối nhỏ.

Cale vô tình nói ra cảm xúc của mình.

“… Ồn ào hơn nhiều so với mình nghĩ.”

Ồ! Tôi nghĩ cậu ấy thực sự có thể nghe thấy chúng ta! Cậu ấy nói chúng ta ồn ào đó!

Chúng tôi rất ồn ào! Đúng không? Xin lỗi. Những chàng trai luôn như thế này

Kahahaha! Hãy ồn ào hơn nữa cho cậu ta nghe đi! Đã lâu rồi con người mới có thể nghe thấy chúng tôi!

… Giọng nói… có thể nghe thấy nó… Một người bạn… Một người bạn… là người… Nghe giọng nói của bạn bè họ…..

“Haaaa.”

Cale bắt đầu cau mày.

Tuy nhiên, mắt cậu đang nhanh chóng nhìn xung quanh.

Cậu nhìn về phía nơi có bàn thờ cũng như con đường nối với lối ra.

Con đường đó đã chìm một nửa trong Tử mana.

Rắc rắc

Những viên đá hoa đen bắt đầu nứt ra.

Nó đang nứt! Mọi thứ sẽ bị phá hủy! Hức, thật là xót xa! Mọi người sẽ chết mất, chúng ta sẽ làm gì đây?!

Những người trên hòn đảo có mùi rượu sẽ chết hết. Cá cũng vậy! Và cây cỏ! Waaaaaaaaaaaah! Con cá tội nghiệp! Waaaaaaaaah!

“…Điên mất thôi.”

Một số Tinh linh Gió bắt đầu khóc.

Ồn ào của họ không phải là trò đùa.

Cale nhìn cây roi trên tay mình ngay cả trong tình huống cấp bách này.

Có phải mình vừa nhận được một thứ vô dụng không? Quên những đồng minh mạnh mẽ đi, mình chỉ cảm thấy như mình càng phải mang theo nhiều thứ bên người hơn.

Biểu cảm của Cale từ từ thay đổi và nghiêm túc trở lại,

Khi cậu còn đang khó chịu, Kẻ trộm mới ấp úng nói.

[… E hèm! Cậu sẽ không nghe thấy giọng nói của những Tinh linh Gió nếu buông cây roi!]

Kẻ trộm lúng túng nói thêm.

[Đừng hủy nó.]

“Hm.”

Cale nhìn xuống cây roi trên tay.

Cậu mở miệng nói.

“Mình có nên huỷ nó không?”

Hức!

Hức! C, cậu ta nói sẽ huỷ nó!

Có lẽ do chúng ta đã quá ồn ào!

Mấy đứa, đây là lý do tại sao tôi bảo mấy người im lặng đó.

Đ, đừng huỷ nó! Tôi còn muốn trò chuyện với con người!

“Hm.”

Khóe môi Cale nhếch lên.

Những Tinh linh Gió dường như muốn ngăn chặn tình huống họ không thể nói chuyện với Cale được nữa.

Tuy nhiên, cậu không biết lý do tại sao.

[Cale, những Tinh linh này sẽ là đồng minh đáng tin cậy cho cậu!]

Đồng minh?

Cale bắt đầu mỉm cười. Sau đó, biểu hiện một biểu cảm ấm áp.

“Này Tinh linh Gió, các người là những người đã bảo vệ tôi ở đây trong tuần qua, phải không? Cảm ơn.”

Một nụ cười rạng rỡ giống như nụ cười mà Alberu Crossman thường có khi nói chuyện với các quý tộc đang trên khuôn mặt của Cale.

…… Ừ, ừ! Nó không khó, không có vấn đề gì hết! Chắc chắn rồi, không có gì to tát cả!

Ồ! Cậu ấy vừa nói cảm ơn! Cậu ấy đã nói lời cảm ơn với chúng ta!

Tôi yên tâm… Có vẻ như cậu ấy sẽ không bẻ gãy cây roi. Dù sao thì, yên lặng một chút!

Đó là thời điểm đó.

Rắc.


Rắc, rắc!

Trên trần ngôi đền xuất hiện một vết nứt lớn.

Hức! Có một cái lỗ trên trần nhà!

Cậu có thể nghe thấy tiếng hét của các Tinh linh.

Cale nghe thấy một tiếng động kỳ lạ cùng lúc.

Oooooooong- ooooooong-

Ngôi đền rung lắc. Cale có thể cảm thấy khu vực này rung chuyển nhiều hơn trước. Điều đó đã cho cậu xác nhận được điều cậu đang cần.

Nó sẽ sớm vỡ.

Ngọn núi đen sẽ nổ tung.

Kho chứa Tử mana này sẽ phát nổ.

Ngôi đền rung chuyển một lần nữa như để chứng minh suy nghĩ của cậu đã chính xác. Những Tinh linh gió bắt đầu phóng đại hơn nữa.

Chúng ta làm gì?! Chúng ta không biết làm thế nào để thanh tẩy Tử mana cả!

…Buồn quá! Hức.

Một số Tinh linh lặng lẽ bắt đầu nhìn về phía một người.

Đó là người sống duy nhất trên Đảo Gió.

Cale Henituse.

Cậu đang nhìn chằm chằm vào cái lỗ trên trần nhà.

“…Ồ.”

Viên đá cẩm thạch đã nứt và rơi khỏi trần của ngôi đền.

Trên đó là lớp kính trong suốt.

Cale có thể nhìn thấy bên trong tấm kính.

Nó chứa đầy Tử mana. Nó dường như là một hồ Tử mana vô tận. Cậu có cảm giác như mình đang ở dưới đáy hồ này nhìn lên.

“Hiện tại chúng ta đang ở đâu?”

Cale hỏi các Tinh linh.

Đây là trung tâm của ngọn núi đen!

Đây là khu vực quản lý chính của kho chứa Tử mana. Đó là vị trí thấp nhất và nằm ở trung tâm của ngọn núi đen.

Cale bắt đầu nói.

“Thật tuyệt vời.”

Cậu nhớ lại những gì Kẻ trộm đã nói trong quá khứ. Cậu nhớ rõ.

Đó là những gì cô đã nói khi cậu củng cố Lửa Hủy Diệt.

Lửa cần lấy lại sức mạnh ban đầu để tôi cũng có thể sử dụng sức mạnh thực sự của mình.

Sức mạnh của gió tự do có nhiều thứ hơn là chỉ chuyển động và gió lốc. Gió tồn tại ở khắp mọi nơi.

Đó là lý do tại sao nó đẹp nhất khi ở bên người khác hơn là khi ở một mình.

Gió và lửa.

Cale bắt đầu nói.

“Tôi sẽ bắt đầu thanh tẩy Tử mana ngay bây giờ.”

Shaaaaaaaaaaaaaaaaa-

Gió tiếp tục quấn quanh Cale. Cậu chỉ tay phải về phía trần nhà.

“Tinh linh nào muốn đi cùng tôi?”

Một cơn gió êm đềm đang thổi vào bên trong ngôi đền.

Tuy nhiên, Cale không thấy nơi này yên tĩnh chút nào.

Tôi, tôi!

Tôi muốn làm điều đó! Tôi muốn làm một việc tốt!

Chúng tôi sẽ tự do nếu cậu thanh tẩy nơi này, tự do!

Aaahhhh! Chúng tôi không còn phải lo lắng về điều đó nữa!

Vài Tinh linh bắt đầu hét lớn.

Huỷ! Diệt!

Cale cười khúc khích và dồn toàn bộ sức lực trong cơ thể vào một chỗ.

Rắc rắc, rắc rắc.

Ngọn lửa tràn ngập trong cơ thể đều hướng về phía tay cậu.

“Gom gió lại cho tôi.”

Cale nhẹ nhàng nói với những Tinh linh Gió.

Những Tinh linh Gió đã bảo vệ nơi này, nhưng họ cũng giết chết tất cả sinh vật sống mà không hề hối hận bằng những lưỡi kiếm gió của mình.

Họ không chỉ là những tồn tại tốt đẹp và thuần túy.

Họ có một mặt tàn nhẫn đối với họ vì họ là một phần của tự nhiên.

“Lưỡi gió.”

Thứ đã khiến Đảo Gió trở nên đáng sợ.

“Dùng cái đó để chém ngọn núi này nào.”

Cale đã nhẹ nhàng yêu cầu họ chém vào hòn đảo.


Cơ thể cậu được bao phủ trong một hàng rào gió và phóng lên trần nhà.

Rắắcccc!

Gió biến thành một lưỡi kiếm và bắt đầu chém về phía Tử mana ở phía bên kia của tấm kính theo cách của cậu như đang đáp lại chuyển động của cậu.

Kenggggg!

Kính vỡ tan tành.

Tử mana lỏng bắt đầu chảy ra.

Cale đã mở miệng nói ngay lúc đó.

“Bắn lên.”

Shhhhhh-

Một âm thanh gió yên tĩnh có thể được nghe thấy.

Và sau đó, khi toàn bộ khu vực chuyển sang màu đen…

Một ngọn giáo vàng hồng phóng lên và xuyên qua bóng tối đó.

* * *

Đã bảy ngày kể từ khi Cale đến Đảo Gió.

Màn đêm đã trôi qua và mặt trời đã rạng sáng.

“…Chết tiệt.”

Beacrox Molan lấy ra một đôi găng tay trắng và đeo chúng vào. Sau đó anh lấy ra thanh trường kiếm từ bao kiếm trên lưng mình.

“Bud Illis, đã từng xảy ra chuyện như thế này chưa?”

Vua lính đánh thuê Bud bối rối trước cái nhìn của Ron Molan rồi đáp trả.

“…Không bao giờ. Tôi chưa bao giờ thấy điều này bản thân mình cũng như trong bất kỳ hồ sơ nào.”

Con tàu đã đợi ngoài Đảo Gió cả tuần.

Bud Illis, người có mặt trên boong không được tốt cho lắm. Anh nhìn chằm chằm vào Đảo Gió, một trong ba Khu vực Hạn chế của Đông lục địa.

Bộp.

Có người lên boong ngay lúc đó.

Đó là Choi Han.

“Gió đã trở nên rất yếu ớt.”

Hiện tại đã là 10 giờ sáng.

Hai giờ trước thời gian định sẵn của họ để xông vào Đảo Gió tìm Cale.

Gió quanh Đảo Gió đã giảm trong tuần qua.

Và khoảng mười phút trước, những cơn gió lốc xung quanh Đảo Gió đã đột ngột biến mất.

“… Vậy đây là Đảo Gió à?”

Bạn thân của Bud, pháp sư Glenn, người duy nhất sống sót trong gia tộc Poeff, khuôn mặt trống rỗng.

“Thật tệ.”

Hòn đảo đen ngày càng lộ rõ ​​khi gió biến mất.

Nó thực sự phù hợp để trở thành một trong những khu vực hạn chế.

Tuy nhiên, anh không có thời gian để ý đến điều đó.

Một thứ gì đó nhanh chóng bay tới và hạ xuống ngay trước mặt Vua lính đánh thuê Bud Illis.

…Một con Rồng.

Pháp sư Glenn có thể nhìn thấy Rồng cổ đại đang hung dữ trừng mắt nhìn Bud. Đôi mắt vốn đã biến thành đôi mắt đặc trưng của một loài bò sát đang nhìn Bud.

“Bud Illis, ngươi nói đó chỉ là vùng đất bị đầu độc bởi Tử mana?”

“…Vâng?”

Eruhaben bắt đầu cau mày sau khi thấy Bud ngây ngô hỏi lại.

“Eruhaben-nim?”

Ron thận trọng đến gần Rồng cổ đại. Đó là thời điểm đó.

“Raon!”

Choi Han gọi cho Raon. Một chấm đen nhỏ trên bầu trời bay nhanh xuống và bắt đầu lớn hơn. Raon nhìn về phía Choi Han và hét.

“Ta biết!”

Choi Han đã rời khỏi boong sau khi nghe câu trả lời đó.

Phép bay bao quanh cậu ngay khi cậu hành động.

Ron đang theo dõi Choi Han nghe thấy một tiếng động kỳ lạ.

Ooooooo-

Đó không phải là âm thanh của gió.

Phần lớn gió xung quanh Đảo Gió đã biến mất, khiến khu vực này trở nên yên tĩnh.

Tuy nhiên, họ đã nghe thấy một điều gì đó kỳ lạ.

Oooooooong- ooooooong-

Ánh mắt của Ron từ từ hướng về hòn đảo đen đang dần hiện rõ.


Hòn đảo rung chuyển.

“Nó đang khóc!”

Ron nhìn về phía Raon.

Ông có thể thấy Raon đặt mana đen xung quanh mình.

“Tiếng khóc đến từ hòn đảo.”

Đang khóc? Ai đang khóc? Có phải là Cale không?

Đầu Ron tràn ngập nhiều câu hỏi khi nghe thấy giọng nói trầm thấp của Rồng cổ đại.

“Hòn đảo đó không chỉ bị đầu độc bởi Tử mana.”

Ông đã không biết điều đó vì nó được bảo vệ chặt chẽ bởi gió.

Cả hòn đảo và khu vực xung quanh đảo đều được canh giữ bởi những cơn gió mạnh đến mức ông không thể cảm nhận được.

Tuy nhiên, Eruhaben có thể cảm thấy sự hiện diện trở nên đáng chú ý hơn khi cơn gió biến mất.

Những người duy nhất cảm nhận được điều đó là Raon, Choi Han và Eruhaben. Chỉ có ba người họ đã nhận thấy nó.

Ngón tay của Rồng cổ chỉ vào ngọn núi đen.

“Ngọn núi đen đó. Có một lượng Tử mana rất lớn bên trong ngọn núi đó.”

Biểu cảm của Ron thay đổi.

“Và hòn đảo đó, không, ngọn núi đó hiện đang rung chuyển. Nó đang rung chuyển như một ngọn núi lửa. Ngươi hiểu ý ta chứ?”

Beacrox, người đã lặng lẽ đứng đó, hỏi.

“Không phải ngươi nói thiếu gia đang ở trong một ngôi đền bên dưới ngọn núi đen đó sao?”

Tuy nhiên, không ai trả lời câu hỏi của anh ta.

“Chết tiệt.”

Vua lính đánh thuê Bud đá mạnh vào boong tàu và Glenn ngay lập tức sử dụng phép bay lên anh ta. Sau đó anh ta thi triển phép bay lên mình và bay lên trời.

Eruhaben thậm chí còn nhanh hơn Glenn.

Ông đang tiến tới hòn đảo đen với tốc độ rất nhanh.

Tuy nhiên, có những người khác thậm chí còn nhanh hơn Eruhaben.

“Raon.”

“Ta biết! Chúng ta sẽ nhanh chóng đến đó!”

Raon đã bao Choi Han, On, Hong và bản thân bằng một tấm khiên bạc khi lao về phía hòn đảo đen.

Ooooooo-

Tiếng ầm ầm thậm chí còn lớn hơn khi đến gần hòn đảo.

Mặt đất trông như sẵn sàng nứt ra và có thứ gì đó bắn ra bất cứ lúc nào. Choi Han cắn chặt môi và nghe thấy giọng của Raon bên tai.

“Ta biết nhân loại của chúng ta! Hắn có lẽ không thể ra ngoài vì đang cố gắng thoát khỏi đống Tử mana trong ngọn núi đó! Ta chắc chắn! Nhân loại là một người tốt!”

Choi Han nghĩ về cách Cale đã thanh tẩy những con golem và tuyệt vọng đen trong trận chiến của Vương quốc Whipper chống lại Đế quốc.

Cale có khả năng thanh tẩy lượng Tử mana đó.

Tuy nhiên, điều gì đã xảy ra với Cale sau đó?

Choi Han nhớ rất rõ khoảnh khắc đó.

Cale đã ngất đi sau khi thanh tẩy những thứ đó.

“Và có lẽ hắn đang chết đói vì hết thức ăn!”


“… Anh ấy hoàn toàn là một tên ngốc!”

“Rất khó chịu!”

Những đứa trẻ trung bình chín tuổi lên tiếng.

Tuy nhiên, bây giờ họ không nghe chúng nói gì cả.

Oooooooong- ooooooong-

Tiếng ầm ầm quá lớn.

Nó tương tự như tiếng khóc của những người đã mất mạng và trở thành tuyệt vọng đen.

Choi Han lại cắn chặt môi.

Đó là thời điểm đó.

“Lùi lại.”

Choi Han và những đứa trẻ trung bình chín tuổi bối rối.

Có người xuất hiện bên cạnh họ ở lối vào đền thờ.

Đó là Eruhaben.

Eruhaben, có hàng chục, không, hàng trăm quả cầu vàng trắng xung quanh ông đang chặn đường họ.

Choi Han nhìn khuôn mặt tái nhợt của Eruhaben và hàng trăm quả cầu vàng trắng đang tỏa ra cảm giác nguy hiểm và bắt đầu nói.

“Rồng vàng!”

Tuy nhiên, Raon nhanh hơn cậu.

“Ta sẽ làm nó! Ông hãy nghỉ ngơi một chút đi, Rồng vàng!”

Raon nhanh chóng nói tiếp.

“Ta sẽ cứu nhân loại và phá hủy tất cả những thứ này! Ta sẽ tạo một tấm khiên và chặn tất cả! Đừng lo! Ta vĩ đại và dũng mãnh!”

Choi Han cũng gật đầu.

Tuy nhiên, họ thấy Eruhaben đang khịt mũi với họ.

Eruhaben thấp giọng nói.

“Ngươi không cảm nhận được à?”

“Sao cơ ạ?”

Choi Han hỏi lại và Eruhaben  nói với Raon.

“Lùi lại. Mở khiên của ngươi ra!”

Raon định trả lời Eruhaben.

Đó là bởi vì no không thể lùi lại khi cần cứu Cale.

Tuy nhiên, đôi mắt tròn xoe của Raon càng trở nên to hơn.

Oooooooong- ooooooong-


Đảo ầm ầm.

Ngọn núi ở trung tâm.

Đôi mắt của Raon to hơn nhìn vào ngọn núi đó.

Sau đó nó bắt đầu mỉm cười.

Hai bàn chân nhỏ phía trước đập vào nhau một cách vô thức như đang vỗ tay.

Oooooooong- ooooooong-

Tiếng gầm thét bắt đầu trở nên kinh dị hơn.

Và xung quanh Đảo Gió không gió lốc nào nữa.

Nhưng, Rồng con bắt đầu hét lên.

“…Nhân loại!”

Nó nhìn về phía ngọn núi đen.

Bên dưới ngọn núi đó…

Thịch! Thịch! Thịch!

Có một âm thanh đang đập nhịp nhàng như nhịp tim.

Thịch! Thịch. Bùm!

Âm thanh đó bắt đầu lớn hơn.

Raon có thể cảm nhận được điều đó.

Bên trong ngọn núi chứa đầy Tử mana đó…

Nó có thể cảm thấy một luồng khí nóng từ sâu bên dưới nó phát ra.

Nó rất quen thuộc với khí nóng đó.

Đó là sức mạnh thuộc về một người luôn ở bên nó, một người mà nó luôn hướng tới.

Bang! Bang! Bang!

Những tiếng nổ bắt đầu lớn hơn.

Lũ trẻ trung bình chín tuổi có thể nhìn thấy nó.

Hòn đảo đen bắt đầu nứt.

Những tảng đá đen trên núi đang vỡ ra và mặt đất thì nứt khắp nơi.

Bang! Bang! Bang!

Vụ nổ từ từ hướng lên.

Raon có thể cảm nhận được điều đó.

Từ dưới lên trên của hòn đảo, một luồng nhiệt yếu ớt đang dần trở nên nóng hơn và bốc lên.

Con Rồng đã vô thức siết chặt hai bàn chân trước ngắn của mình vào nhau bắt đầu hét lên.

“Nhân loại!”

Đó là nhân loại!

Đây là sức mạnh lửa của nhân loại!

Đó là sức mạnh đã xua tan tuyệt vọng đen!

Raon biết Cale vẫn ổn, nhưng ý nghĩ về việc nhân loại của nó có thể gặp nguy hiểm khiến Raon muốn đi cứu Cale. Cảm thấy sự hiện diện của Cale khiến Raon không thể kiểm soát được cảm xúc đang sôi sục trong nó.

Và cuối cùng…

Bàaaaaaaaaang!

Trên đỉnh đỉnh núi xuất hiện một tiếng nổ lớn.

Nó tương tự như một ngọn núi lửa đang phun trào.

Đỉnh núi mở ra và thứ gì đó bắt đầu bắn ra.

Nó không phải dung nham như trong núi lửa, nó là Tử mana.

Tuy nhiên, Raon đã mỉm cười rạng rỡ.

“Đó là nhân loại của chúng ta!”

Ngay lập tức, lượng Tử mana đó đã bị nuốt sạch.

Chất lỏng màu đen bắn lên gần như lập tức bị ngọn lửa vàng hồng nuốt chửng.

Chất lỏng màu đen biến mất, và một ngọn lửa lớn vàng hồng bắn lên đâm xuyên qua ngọn núi đen.

Họ cũng có thể nhìn thấy những thứ xung quanh ngọn lửa.

Swoooooooooooosh- Swoooooooosh-

Đó là gió.

Những cơn lốc đã biến mất đang thổi sự sống vào ngọn lửa. Ngọn lửa đang trở nên mạnh hơn từ gió đã nuốt sạch Tử mana.

Gió đã hỗ trợ nó cho ngọn lửa có thể bùng cháy mạnh hơn và lan rộng hơn.

Nó đang cháy lên.

Ngọn núi đỏ rực giống như trước đó chưa từng có màu đen.

Và có một luồng gió đang xuyên qua ngọn lửa.

Một người đang ở trong cơn gió đó.

Cale Henituse.

Cậu nhìn xuống núi trong khi cầm cổ vật và cây roi trên tay.

Cắt đứt ràng buộc với thế giới.

Một điều như vậy đã không tồn tại ở đây. Trong vô thức, Cale bắt đầu nói với những người đang chạy ào về phía mình.

“Tôi thấy nhẹ nhõm.”

Ngoài ra.

“… Tất cả chúng ta đều sống.”

Cale có thể cảm thấy cậu, cùng với những người khác ở đây, vẫn còn sống.

Vẻ mặt của cậu hiện tại không thể biết được là mình đang cười, đang khóc hay đang cau mày.

Đó là bởi vì bây giờ Cale không biết mình nên có biểu hiện như thế nào.

—-

Vui lòng sau này không so sánh giữa bản novel và manwa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.