Bạn đang đọc Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước – Yoo Ryeo Han – Chương 52: Nước Mắt (1)
“… Thật mệt mỏi.”
Cale đưa tay vỗ vai.
Làng Harris.
Cale đã đến Làng Harris. Cậu đã tự ý rời đi mà không nói cho ai biết, thế nên có lẽ bây giờ ở Lâu đài của lãnh chúa khá là hỗn loạn.
“Tất cả đều là giả. Không thành vấn đề.”
Không thành vấn đề.
Mọi thứ đều là giả. Nó không có thật.
Cale lặp đi lặp lại những cụm từ đó với chính mình và nhìn trước mặt.
Một bức tường đá cao trước mặt.
Bức tường đá này được tạo ra để ngăn cách giữa Dạ Lâm và Làng Harris, cũng như để bảo vệ lãnh địa Henituse khỏi những con quái vật đột biến của Dạ Lâm.
Nếu như.
Nếu Raon ở đây lúc này.
Nhân loại, nhân loại! Chúng ta sẽ đến nhà của chúng ta? Đến đó chúng ta sẽ gặp mọi người chứ? Ta muốn thăm tất cả!
Cale bắt đầu cau mày.
“Mình nên mua cho nó một cái bánh táo.”
Cale nghĩ về những điều cậu sẽ làm sau khi hoàn thành bài kiểm tra và đứng trước bức tường thành.
Cale lặng lẽ quan sát tia sét nhỏ màu vàng hồng trên lòng bàn tay mình.
“… Thật kỳ lạ.”
Keo kiệt.
Ánh sáng vàng hồng của Lửa Hủy diệt chắc chắn đang nằm trong lòng bàn tay của Cale, nhưng cậu không thể nghe thấy giọng nói của tên đó dù cậu cố gọi thế nào đi nữa.
Điều này cũng tương tự với Khiên Bất hoại, Đá Tảng đáng sợ và Âm thanh của Gió.
Không ai trả lời Cale.
Cale ngẩng đầu lên.
Swoooooosh- Swooooooosh-
Gió tập trung dưới chân.
Cả người cậu bay lên trời. Khi bay lên đỉnh bức tường đá, cậu thấy khu rừng tươi tốt trước mặt.
Dạ Lâm.
Cale thở dài khi nhìn thấy khu rừng xanh tươi.
“Nơi này cũng vậy.”
Cale có thể nhìn thấy Dạ Lâm gần giống hệt như trong ký ức.
Cậu nhanh chóng di chuyển.
Cậu đang di chuyển về phía cửa hang.
Cậu ngừng sử dụng Âm thanh của gió khi đến đó và bước vào hang động.
Cuốn sách vẫn nằm trong tay.
Cale bắt đầu đọc.
“… Nơi đầu tiên mà White Star đích thân xuất hiện trong trận chiến cuối cùng là lãnh địa của Henituse, và sau đó, và sau đó-“
“Chết tiệt.”
Cale không thể không chửi thề.
Cậu mở cuốn sách.
Bây giờ cậu không thể nào nhớ được nội dung.
Cậu thử đoán và lật sang một trang.
<White Star bắt đầu ở lãnh địa Henituse khi xâm lược Vương quốc Roan và toàn bộ khu vực Đông Bắc của Tây lục địa. Trong thời gian đó, có rất nhiều thương vong diễn ra, và nhiều anh hùng cũng mất mạng.>
Giọng nói của cựu trưởng nhóm Cale Lee Soo Hyuk hiện lên trong đầu.
Này, tân binh. Tại sao cậu có thể nhớ những thứ cậu muốn nhớ sau khi chỉ cần nhìn một lần, nhưng lại không bao giờ nhớ bất kỳ thứ cậu không muốn nhớ? Giống như cậu bị mất trí nhớ vậy?
Cale vừa đi qua con đường hang động được thắp sáng nhờ ma pháp ánh sáng vừa đọc cuốn sách.
Cậu không thể đọc cuốn sách này được.
Cậu không thể nhớ rõ nội dung của cuốn sách này.
Xào xạc.
Lại thêm một trang nhàu nát. Cale bắt đầu tức giận.
“Kẻ trộm bị điên rồi.”
Làm thế nào cô ấy có thể làm một bài kiểm tra như thế này?
Ánh mắt của Cale dịu đi một chút.
Sột soạt.
Chỉ có tiếng bước chân của cậu trong hang động này.
Bước chân cậu hơi chậm lại và vẫn tiếp tục bước đi.
Cậu đã chạy từ Lâu đài lãnh chúa đến Dạ Lâm và thậm chí đến lối vào hang động này nhanh hơn bất kỳ ai khác.
Nhưng, khi đi đến nơi lẽ ra phải ở cuối hang động này… Bước chân của Cale hướng về Biệt thự Super Rock lại chậm từ từ.
Cậu không ngừng suy nghĩ về những gì sẽ chờ đợi cậu ở đó.
Tất nhiên, Cale biết mình cần phải đi.
Cậu biết mình cần phải hoàn thành bài kiểm tra này càng sớm càng tốt.
Cậu biết có những người đang đợi cậu trong thế giới thực.
“…Nhưng vẫn…”
Cale dừng bước.
Giọng cậu bình tĩnh lại.
“Mình không thể như thế này.”
Cale siết tay. Mặt cậu không có bất cứ cảm xúc nào. Cậu đánh mạnh bằng nắm đấm.
Bốp!
Cale đánh mạnh xuống đùi và đôi chân đã ngừng cử động của mình.
Sau đó tiếp tục tự nói với mình.
“Mình không thể như thế này.”
Cậu đang đi chậm lại.
Khi thời gian, mọi thứ đều đang dồn dập. Cậu lại giảm tốc độ khi có một đống việc phải làm. Làm sao cậu có thể dừng lại ở đây?
Đây không phải là điều mà Cale Henituse, không, Kim Rok Soo nên làm.
BỐP BỐP!
Cậu tiếp tục khuỵu cặp đùi mệt mỏi, không muốn tiếp tục bước đi. Nhưng, mặt cậu vẫn hoàn toàn nghiêm túc.
Kim Rok Soo, tôi … tôi.
Cậu lại nghe thấy giọng nói của trưởng nhóm cũ Lee Soo Hyuk trong đầu.
Đó vẫn là những điều mà cậu nhớ nhất mặc dù ghét nhất.
Anh có thể câm mồm được không?
Câm cái gì? Chà, có vẻ như tôi sẽ im lặng vĩnh viễn trong giây lát.
… Cũng đừng nói những điều vô nghĩa.
Tôi sẽ nói những gì tôi muốn nói. Kim Rok Soo, này Rok Soo.
…Chuyện gì?
Tôi để lại nó cho cậu. Hiểu chứ?
… Tôi tưởng anh bảo tôi là trở thành một kẻ lười biếng?
Này, cậu đã bao giờ nhìn mọi thứ trên thế giới đi theo cách của cậu chưa? khụ khụ, cậu! Dù sao thì… tôi sẽ giao nó cho cậu, Rok Soo. Chúc một ngày tốt lành, Rock Soo. Nhớ tự chăm sóc bản thân nhé.
Chết tiệt.
Cale lại đứng thẳng dậy.
Sau đó lại bắt đầu bước đi.
Những bước chân cậu trước khi dừng lại chậm từ từ, bây giờ đã trở lại tốc độ bình thường.
Giọng nói của những người ở các phòng ban khác đang nói mà không biết cậu đang ở đó đang lướt qua trong đầu.
Này. Tên khốn Kim Rok Soo vô cảm đó thậm chí còn không khóc khi người đã cứu mạng mình qua đời. Làm sao lại có một người có thể vô cảm được như vậy?
…Ai biết được. Ít nhất thì trưởng nhóm Lee Soo Hyuk đã chọn được một người kế nhiệm tốt trước khi anh ấy rời đi. Kim Rok Soo rất giỏi trong công việc của mình.
Tên đó, có thể là một tên khốn vô cảm, nhưng ít nhất cậu ta luôn làm tốt công việc của mình.
Một Cale vô cảm đi về phía cuối hang động.
Điều cậu sợ nhất.
Cale biết đó là gì, tuy nhiên, lần này nó là giả.
“Đó là lý do tại sao nó không quan trọng.”
Cale nói với chính mình khi tiếp tục bước đi.
Cộp. Cộp.
Cậu tiếp tục mà không do dự, bước đi với nhịp độ ổn định. Cale cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cuối con đường.
Có thể nhận ra một thứ ánh sáng rực rỡ hơn những ngọn đèn ma thuật buồn tẻ xuất hiện đều đặn trong suốt quãng đường đi.
Cale bước vào ánh sáng.
“Hoàn toàn giống nhau.”
Nó hoàn toàn giống nhau.
Nó trông giống hệt như lần cuối cùng Cale nhìn thấy Biệt thự Super Rock.
Đó là lý do tại sao cậu có thể bước vào biệt thự với một cảm giác thoải mái hơn.
Sau đó mở từng cánh cửa phòng một.
“Ha, haha-“
Sau đó bắt đầu cười.
“… Ha, trời ạ.”
Cậu không thể tin được.
Đó là một tiếng cười trống rỗng.
Phòng cầu nguyện và phòng ngủ của Thánh tử Jack.
Phòng ngủ của Swordmaster Hannah.
Phòng thí nghiệm và phòng ngủ của Necromancer Mary.
Phòng thí nghiệm của Rosalyn.
Cạch. Cạch.
Tiếng cười của Cale trở nên to hơn mỗi khi mở từng cách cửa.
Đều như vậy.
Phòng của họ đúng như những gì Cale nhớ.
Chà, có sự khác biệt nhỏ.
Cậu nhìn thấy Kết tội Mặt trời trên đầu bàn của Thánh tử Jack. Món Thần vật bị nứt đang lặng lẽ ở đó.
Kiếm của Swordmaster Hannah nhẹ nhàng đặt trên đầu giường của cô.
Một trong những áo choàng đen và một bộ xương Wyvern đen ở trong phòng thí nghiệm của Mary.
Gậy ma thuật của Rosalyn và một viên đá ma thuật thượng cấp mà Cale đã đưa cho cô nhưng cô vẫn chưa sử dụng xong nằm trên đầu bàn.
Cale dừng lại một lúc và xem qua cuốn sách.
<… Phần lớn những người đã bị giết hoặc biến mất không dấu vết do kết quả của cuộc tấn công ghê gớm của White Star và thuộc hạ của hắn.>
<… Đó là lý do tại sao rất khó để tạo mộ cho nhiều anh hùng vĩ đại này. Không có gì để chôn cất thay họ được.>
“Ha, haha-“
Tiếng cười trống rỗng của Cale vang vọng khắp biệt thự.
Cậu nói.
“Đây là ngôi mộ của họ.”
Quảng trường rộng lớn này nằm bên dưới Dạ Lâm. Đây là ngôi mộ của họ.
Cạch.
Cale mở cửa phòng khác.
Căn phòng nơi Lock và những đứa em của cậu ta đã ở hiện ra trước mặt cậu.
Cale vuốt ve cuốn nhật ký của Vua Sói mà cậu đã đưa cho Lock rồi tiếp tục bước đi.
Cạch. Cạch.
Beacrox và Ron.
Cả căn phòng đáng sợ của bộ đôi cha con.
“Ha!”
Cậu nhìn lên đầu giường của Ron. Một cánh tay đang đặt trên nó. Đó là cánh tay giả mà Mary đã làm cho ông. Sau khi Ron chết, có vẻ như món này vẫn còn nguyên.
Cale nhắm mắt rồi lại mở ra.
Sau đó tiếp tục di chuyển.
Cạch.
Sau đó bước vào phòng của Eruhaben.
Sau đó…
Cạch.
Cale có thể nhìn thấy thanh kiếm cậu đã đưa cho Choi Han khi mở cửa ra. Thanh kiếm đã bị gãy và chỉ còn lại một phần chuôi kiếm.
<Choi Han, một anh hùng, là người phải đối mặt với cái chết tàn khốc nhất. Anh ta trực tiếp tấn công White Star và đang dẫn White Star tách ra những người dân vô tội và đã biến mất không dấu vết sau khi bị ánh sáng trắng chiếu vào.>
<Thứ duy nhất còn lại là chuôi kiếm của anh ấy.>
<Tác giả của cuốn sách này đã điều tra về quá khứ của người anh hùng này, là một Swordmaster trẻ nhất từ trước đến nay, người đã hy sinh bản thân vì người khác.>
Sột soạt, sột soạt.
Cale tiếp tục lật.
<Tuy nhiên, không thể tìm thấy gì về quá khứ của Choi Han trước khi xảy ra Sự cố khủng bố ở Quãng trường thủ đô của Vương quốc Roan, nơi Cale Henituse lần đầu tiên thể hiện mình là một anh hùng.>
<Cứ như anh ấy xuất hiện cùng với những thành tích của Cale Henituse.>
<Tất nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của tác giả.>
Bộp, bộp.
Cale dùng tay đấm nhẹ vào đùi.
Cậu lúc này đang cảm thấy thất vọng.
<Cale Henituse. Có thể tìm ra quá khứ của hầu hết các anh hùng đã đồng hành cùng anh ta.>
<Tuy nhiên, có thể nói câu chuyện của Choi Han và Raon Miru bắt đầu bằng thành tích của Cale Henituse và kết thúc với thành tích lớn nhất của anh.>
Cale tự hỏi.
Người nào đã viết cái này?
Những mô tả này là cái gì thế?
Cậu muốn nói ra những lời đó, nhưng không thể.
“Haaaa.”
Cậu hít một hơi thật sâu.
Cale xác minh cậu có thể thở bình thường.
Bốp.
Cale đóng sập cuốn sách lại và tiếp tục.
Bây giờ chỉ còn một phòng duy nhất.
Phòng của mình.
Cale đi về phía tầng cao nhất của Biệt thự Super Rock. Cậu phải đi bộ lên lầu vì cậu sử dụng toàn bộ tầng lầu làm phòng ngủ của mình.
Cuối cùng, cậu đứng trước phòng mình.
“Haaaaa.”
Cale hít thở sâu.
Bộp. Bộp.
Cậu dùng tay đấm vào đùi khi bước vào.
Những thứ đầu tiên cậu có thể nhìn thấy là cây bút máy và thanh kiếm mà cậu đã tặng cho Basen và Lily.
Những thứ tiếp theo cậu thấy thuộc về Bá tước Deruth và Nữ bá tước Violan.
Họ dường như cũng đã chiến đấu hết mình.
Đó là lý do tại sao chỉ còn lại đồ của họ.
Cale của thế giới này dường như cũng đã mang đồ đạc của các thành viên trong gia đình mình đến đây.
Cale hiểu cảm giác đó.
Đây là nơi mà bây giờ chỉ có cậu mới biết.
Đây là nơi cậu định ở lại với mọi người sau khi mọi chuyện kết thúc.
Cậu đã hiểu tại sao Cale lại biến nơi này thành mồ chôn của họ.
“Ha! Ở đây cũng tốt.”
Cale tự cười sau khi nhìn thấy thiết bị liên lạc hình ảnh mà cậu thường dùng để liên lạc với Alberu Crossman trên bàn.
<Alberu Crossman. Ngài ấy đã chiến đấu chống lại White Star, người đang nhắm đến thủ đô và chết.>
Bộp. Bộp.
Cale lại vỗ đùi.
Đó là để cậu có động lực bước đi.
Tuy nhiên, cậu nhanh chóng dừng bước.
Cale nhìn lên đầu giường của mình.
“…Điên mất thôi.”
Cậu thực sự cảm thấy mình sắp phát điên.
Có ba con heo đất trên bàn.
Cậu không cần hỏi chúng của ai.
Raon, On và Hong.
Ba con heo đất ở trên đầu giường.
Đôi tay đang vỗ đùi dừng lại giữa không trung.
“… Chết tiệt.”
Cale kìm nén những cảm xúc đang trào dâng trong lòng.
Những con heo đất đã gần đầy một nửa. Cale nhìn qua túi của mình.
“… Tại sao mình lại không có tiền?”
Cậu muốn lấp đầy những con heo đất của bọn chúng, nhưng cậu không có tiền.
Cale ngồi xuống mép giường.
Bộp. Bộp.
Cale lần này vỗ nhẹ vào các trang của cuốn sách.
“Mình cần làm gì để thoát khỏi đây đây?”
Giọng nói có vẻ bình tĩnh khi hỏi câu đó.
Thế nhưng, đôi mắt lại đỏ ngầu và đôi vai trĩu xuống.
Khoảnh khắc cậu sợ hãi nhất.
Cậu đã nghĩ mình sẽ vượt qua bài kiểm tra khi đối mặt với khoảnh khắc đó.
Đó là lý do tại sao cậu đã đến Dinh thự Henituse và đến Biệt thự Super Rock.
Cậu đến để xem lại những gì còn lại của quá khứ.
Cậu nghĩ đó sẽ là cách cậu có thể bước tiếp trong tương lai.
Cale cần phải đến gặp những người đang đợi mình.
Đó là thời điểm đó.
Swoooooooosh- Swooooooosh-
Cậu có thể nghe thấy tiếng gió. Cale quay đầu lại.
Gió đang gõ vào cửa sổ.
Cale bước tới và mở cửa sổ.
Swoooooooooooosh- Swoooooooosh-
Cậu có thể nghe thấy tiếng gió.
Gió lướt qua mặt cậu.
Vẻ mặt của Cale trở nên kỳ quặc.
Cậu có thể biết gió thổi từ đâu.
Nó đang thổi từ trên xuống dưới.
Giống như đang nói hãy làm theo nó.
Cale, người có biểu hiện mệt mỏi trên khuôn mặt, giống với biểu hiện mệt mỏi trên khuôn mặt của Kim Rok Soo khiến các thành viên trong nhóm lo lắng cho cậu, bắt đầu nói.
“Ngươi muốn ta đi theo?”
Đó là thời điểm đó.
Cậu có thể nghe tôi không?
Cale bối rối.
Cậu chưa từng nghe thấy giọng nói này..
Cậu có thể nghe tôi không?
Cậu có nghe thấy chúng tôi không?
Cậu cần nghe chúng tôi!
Không chỉ là một giọng nói.
Cậu chợt nghe thấy nhiều giọng nói.
Mỗi giọng nói là của một cá thể khác nhau.
Họ đều hỏi liệu Cale có nghe thấy họ không.
Cale nhìn xuống bên dưới.
Bộp.
Cậu bước lên bệ cửa sổ và đứng đó.
Swoooooosh- Swooooooosh-
Gió thổi từ trên xuống dưới.
Nó dường như đang ra hiệu cho Cale. Cale nhìn về phía sau. Cậu có thể thấy nhiều đồ vật đang lẳng lặng ở đó.
“Đây không phải là tương lai của mình.”
Cậu không nghĩ đến những đồ vật ở đây nữa, mà là về những người ở thế giới thực bên ngoài giấc mơ này.
Cậu có nghe thấy tôi nói không?
Này, có nghe thấy tôi nói không?
Cậu vẫn có thể nghe thấy những giọng nói đang hỏi cậu.
Số lượng giọng nói đang tăng dần.
Cale nghĩ cậu đã nghĩ ra những giọng nói này thuộc về ai.
“Tinh linh Gió.”
Cậu chắc chắn đó là họ dù không ai cho cậu biết đáp án.
Cale quay lại và nhìn xuống từ cửa sổ.
Mặt đất bên dưới ngôi biệt thự khá cao.
“Haa, thật khó chịu.”
Mình không biết tư thế nào để có thể hạ cánh an toàn từ trên cao này xuống.
Choi Han cũng không ở đây để ôm mình xuống.
Raon cũng không ở đây để sử dụng phép bay cho mình.
Cale bắt đầu mỉm cười. Cậu ném cuốn sách trên tay vào phòng.
Bộp.
Cuốn sách rơi xuống giường.
Cale sau đó đạp mạnh vào bệ cửa sổ.
Swoooooosh- Swooooooosh-
Gió bắt đầu vây quanh cơ thể cậu.
Cậu đang đi xuống.
Âm thanh của Gió vây quanh thân thể đang nhanh chóng rơi xuống của cậu.
Cale nhắm mắt lại.
[Ngươi đã vượt qua bài kiểm tra.]
Cale nghe thấy những giọng nói quen thuộc sau khi nghe lời nói đó.
[Cậu có thể nghe thấy tôi không?]
[Cale, cậu có nghe thấy ta nói không?]
[Cậu có thể nghe thấy ta, phải không?]
Hả?
[Trả lời bọn ta đi.]
Kẻ trộm, Đá Tảng, Keo kiệt.
Cale mỉm cười sau khi nghe thấy những giọng nói này xuất hiện lại trong đầu.
“Tôi có thể nghe thấy các người. Tôi có thể nghe thấy to và rõ ràng.”
Giọng cậu nhẹ đi một cách kỳ lạ. Tuy nhiên, Cale càu nhàu khi mở mắt.
“Làm thế nào cô có thể tạo ra một bài kiểm tra khủng khiếp như vậy- hả?”
Cale, người đang định phàn nàn với Kẻ trộm, đã bối rối ngay khi vừa mở mắt.
Cậu ấy đã mở mắt!
Cậu ấy chắc chắn đã vượt qua bài kiểm tra!
Chúng tôi đã bảo vệ cho cậu đó!
Cậu có thể nghe thấy giọng nói của họ. Thế nhưng không thể nhìn thấy chủ nhân của những giọng nói.
Cale có thể nhìn thấy cây roi bằng vàng trên tay. Nó không còn tỏa sáng như trước nữa.
Hân hạnh được biết cậu! Rất vui được gặp cậu!
Được rồi! Cuối cùng cũng có một con người để trò chuyện! Đáng kinh ngạc!
Xì xào, xì xào.
Cậu cảm thấy như thể mình đang đứng giữa một khu chợ ồn ào đông đúc vậy.
Cậu có biết bọn tôi đã cố gắng như thế nào để bảo vệ cậu không?
Tuy nhiên, Cale nao núng sau khi nghe giọng nói của một Tinh linh.
Các Tinh linh đã nói họ đã bảo vệ Cale.
Bây giờ mình nghĩ về nó-
Cale nhận ra có điều gì đó kỳ lạ về vị trí của mình.
Cậu có thể nhìn thấy một mái vòm bán trong suốt.
Một mái vòm bằng gió bao quanh cậu và cái lọ.
Tí tách.
Tiếng nước nhỏ giọt.
Cale ngẩng đầu lên. Quả cầu lửa của Raon vẫn sáng rực.
“…Chết tiệt.”
Cale bắt đầu cau mày.
Trần của ngôi đền đang dần bắt đầu nứt ra.
Tí tách. Tí tách.
Chất lỏng màu đen đang chảy ra từ trần nhà và rơi xuống.
Cale cúi đầu.
Ngôi đền khá lớn.
Tuy nhiên, một nửa ngôi đền bây giờ chứa đầy chất lỏng màu đen.
Ngôi đền đang dần lấp đầy bởi lượng Tử mana.
Chúng tôi đã ngăn chặn nó, nhưng nó sẽ sớm bùng nổ!
Những Tinh linh Gió tiếp tục nói.
Chúng tôi đang bảo vệ ngôi đền này và ngọn núi đen, nhưng ngọn núi đen sẽ sớm bùng nổ!
Sau đó đại dương sẽ biến thành màu đen!
Đó không phải là vấn đề! Mọi người sẽ chết mất!
Ba ngày. Vua lính đánh thuê Bud đã nói chỉ cần trả lại cổ vật trong vòng ba ngày.
Cale bắt đầu nói trong vô thức.
“Bao nhiêu ngày rồi?”
Mình đã ở trong bài kiểm tra này bao nhiêu ngày?
[Một tuần! Đồ khốn!]
Đá Tảng lo lắng hét lên.
[…Tôi xin lỗi. Tôi không biết nó sẽ mất nhiều thời gian như vậy. Để cậu tham khảo, dòng thời gian chảy trong bài kiểm tra và trong thế giới thực khác nhau.]
Kẻ trộm thận trọng giải thích bằng một giọng hối lỗi.
…Một tuần?
Cale bắt đầu nói trong vô thức khi nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Đá Tảng.
“… Chết tiệt, tệ thật.”
Raon, Choi Han, On, Hong và Ron. Tất cả khuôn mặt của họ đều hiện lên trong đầu.
Cậu nói đúng! Thật tệ! Ngọn núi đen sắp nổ tung!
Thật là tệ nếu kho chứa Tử mana bị nổ tung!
Những Tinh linh Gió tiếp tục nói chuyện và Cale phản ứng lại họ bằng cách bày tỏ suy nghĩ của mình.
Ngọn núi đen. Kho chứa Tử mana sẽ sớm phát nổ.
Trong trường hợp đó…
“Một biển lửa.”
Keo kiệt nhanh chóng đáp lại lời của Cale.
[Như mong đợi! Cậu muốn có một biển lửa ngay khi vừa mở mắt sao? Cậu thực sự là một tên khốn điên khùng mà!]
Hả?
Cale không thể tin vào những lời vô nghĩa của Keo kiệt. Tuy nhiên, cậu không giấu được tiếng cười sau khi trở về thực tại.
Đó không phải là một tiếng cười trống rỗng, mà là một tiếng cười trọn vẹn.
Rắc, rắc.
Trên tay Cale, một dòng điện màu vàng hồng bắt đầu chạy qua.
—–
Chắc cũng có nhiều bạn biết về vấn đề của novel Payback và bản manhwa Payback. Vui lòng, sau khi đọc xong manhwa, đừng so sánh nội dung trong novel và mahwa thiếu và khác nhau chỗ nào rồi lại đi hỏi artist tại sao lại như thế, mình vẫn chưa muốn bị xóa acc hay bị kiện vì vi phạm bản quyền đâu.