Đọc truyện Tro Tàn Của Yêu Thương – Chương 94
Nghỉ ngơi không được bao lâu, Nguyên Hạo cùng Nhật Thiên cũng lập tức trở về. Họ về tới nhà là lúc trời còn tờ mờ sáng.
Nhật Thiên lấy trong xe ra vài túi đồ, của họ. Nguyên Hạo nhìn anh, một tay bỏ túi quần, tay kia phẩy phẩy như chỉ đạo:
– Hai túi tay trái mang lên lầu, túi bên kia để lại vào xe đi, đó là của Minh Hân.
Nhật Thiên cắn hai hàm răng, ngẩng lên lườm anh và nói:
– Cậu đang ra lệnh cho ai thế Nguyên Hạo?
Nguyên Hạo tủm tỉm cười. Nhật Thiên ném mấy túi đó trở lại xe, anh bảo:
– Không dọn nữa. Cậu tự làm đi, không thì bỏ tất cả vào sọt rác. Tôi cũng không cần. Lên lầu xem Huy Khang về chưa?
Vừa dứt lời, Nhật Thiên nhanh chân chạy lên nhà. Nguyên Hạo bụm miệng cười, anh lẩm bẩm:
– Trẻ con lắm hay sao ấy!
Rồi anh tự mình dọn đồ lên, vừa rồi anh chỉ trêu Nhật Thiên thôi chứ đâu có ý gì.
Nhật Thiên đi tới trước cửa phòng Huy Khang, anh gõ cửa nhẹ.
– Huy Khang. – Anh gọi.
Không có tiếng trả lời, anh nghĩ, có lẽ còn sớm nên Huy Khang chưa thức. Anh không muốn phiền cậu nhưng ngược lại rất lo lắng về chuyện vừa xảy ra hôm qua. Nghĩ vậy, anh liền tự ý vặn nắm cửa đẩy ra.
Cặp mắt anh mở lớn, miệng há hốc khi thấy cảnh tượng trước mắt. Huy Khang và Minh Hân ôm nhau ngủ ngon lành trên giường. Cả hai vẫn ngủ say như thể tiếng gọi của anh không ăn thua gì. Huy Khang kê đầu Minh Hân lên tay, tay kia đặt trên vai cô như vỗ về một đứa nhỏ. Còn Minh Hân vùi mặt vào ngực cậu, một tay vòng ngang qua thắt lưng.
Vội vàng kéo cửa lại, Nhật Thiên ngậm miệng rồi khẽ cười. Đúng lúc ấy, Nguyên Hạo đi tới, anh thấy Nhật Thiên bèn lên tiếng:
– Sao vậy? Huy Khang chưa dậy à?
Nhật Thiên chống chế:
– Ừ, chưa dậy. Để yên cho cậu ấy ngủ đi!
Nguyên Hạo dựa người vào tường, khoanh tay nhìn Nhật Thiên nói:
– Gì đây! Lạ lắm nha ngài bác sĩ! Chúng ta thức khuya hơn cậu ấy, lại phải về từ lúc sáng sớm, nếu đúng là cậu thì chắc chắn đã ganh tị với Huy Khang “Chúng ta thì lặn lội đêm hôm, tờ mờ sáng, còn cậu ấy lại ngủ ngon lành vậy à? Không được, tôi không chấp nhận.”. Đúng vậy không?
– Hôm nay khác. – Nhật Thiên nói rồi chuyển đề tài: – Chúng ta ra ngoài ăn sáng đi, hôm nay tôi mời!
Nguyên Hạo không bị “hấp dẫn” bởi lời mời ấy, anh xì một tiếng rồi tiến tới, gạt Nhật Thiên ra bảo:
– Rắc rối đang chờ chúng ta làm rõ để giải quyết, cậu chi tiền không đúng lúc rồi.
Nhật Thiên chặn tay trước cửa ngăn anh, lấy làm lạ, Nguyên Hạo bảo:
– Này, trúng gió hả?
– Dù có trúng gì thì tôi cũng không để cậu vào trong đâu.
– Được lắm, cậu đang thách thức tôi đấy!
– Ừ đấy. – Nhật Thiên ngang bướng.
Nguyên Hạo xô tay áo và nói:
– Tôi không khách sáo đâu đó!
Nhật Thiên cười khẩy:
– Hoan nghênh.
Nói rồi, anh vào thế phòng thủ, đó là dùng hai chân cố định người đứng trước cửa phòng, hai tay chưa kịp chuẩn bị tư thế gì thì đã bị Nguyên Hạo túm lấy kéo ra. Nhưng sức của Nhật Thiên cũng đâu phải vừa, anh cố gắng trụ vững bằng sức từ hai chân. Nguyên Hạo thấy có chút khó khăn, hai người trông thật giống trẻ con.
Lôi kéo một lát, Nguyên Hạo hét lên:
– Có tránh ra không thì bảo! Này Huy Khang.
Tiếng anh quá to khiến Huy Khang giật mình tỉnh giấc. Cậu nhìn sang thấy Minh Hân vẫn ngủ, còn để ý cánh tay ôm mình nữa, bất chợt bật cười khẽ.
Biết có hai kẻ đang gây gổ bên ngoài, cậu nhẹ nhàng xuống giường rồi đi tới mở cửa. Vì vậy, Nhật Thiên suýt chút nữa ngã ngược vào phòng.
– Gì vậy? – Huy Khang hờ hững hỏi.
Cả hai không ai đáp lời cậu mà lập tức vào phòng, cuối cùng đã thấy nhân vật nữ. Nhật Thiên lúc này khó kiềm chế nên bụm miệng cười, bảo với Huy Khang:
– Này Huy Khang, lần thứ hai rồi nhé! Sáng sớm, một phòng.
Nguyên Hạo im lặng. Huy Khang quay lưng nhìn về phía Minh Hân rồi đáp:
– Không những một phòng mà còn một giường nữa. Thấy rồi thì ra ngoài đi! Tự tiện xông vào phòng riêng của người khác.
Nhật Thiên à lên rồi đáp lại:
– Vâng, xin lỗi vì tự ý xông vào phòng hai người.
Anh nở một nụ cười gian tà rồi lặng lẽ ra ngoài. Nguyên Hạo cũng đi ra, nhưng Huy Khang đã nói với anh:
– Anh, không phải như thế! Em không…
– Được rồi. – Nguyên Hạo ngắt lời cậu. – Nói chuyện sau đi!
Huy Khang hết cách, cậu thở dài đóng cánh cửa lại.
Thay một bộ đồ mới, Huy Khang xem giờ rồi quyết định đánh thức Minh Hân.
Đôi mắt lim dim chớp nhẹ, Minh Hân thấy khuôn mặt Huy Khang đầu tiên, sau đó là tới căn phòng mà cô đã từng thân thuộc. Không có gì thay đổi cả, chỉ có cảm giác của cô là khác thôi.
Huy Khang nói ngay vì biết Minh Hân sẽ thắc mắc:
– Minh Hân trúng gió độc nên tôi đưa về đây!
Minh Hân ngồi dậy đáp một cách khách sáo:
– Vậy sao? Làm phiền chú rồi.
Nghe thấy thế, Huy Khang chỉ muốn cười. Ừ, phiền lắm, vì Minh Hân nên tôi đã ngủ rất ngon dù rằng cánh tay ê mỏi.
Nghĩ một chuyện, nhưng Huy Khang lại nói:
– Ngủ trên giường của tôi Minh Hân thấy an giấc chứ!?
– Dạ? – Minh Hân thoáng sửng sốt, rồi ngập ngừng: – À…chuyện đó…
Huy Khang gật gật đầu ra vẻ hiểu, cậu bật cười bảo:
– Cũng nhờ Minh Hân mà tôi cũng có một buổi tối tuyệt vời với ghế sô pha.
Hoàn toàn tin tưởng cậu, Minh Hân im lặng không đáp.
– Thấy trong người sao rồi?
– Dạ bình thường.
– Tốt rồi.
…
Minh Hân nói với Nguyên Hạo khi hai người gặp nhau dưới nhà:
– Anh mang cả đồ của em về chứ!
– Ừ. – Anh gật. – Anh vẫn để trong xe.
– Em lấy một bộ thay tạm rồi sẽ về ngay.
– Em vẫn quyết định làm theo ý mình à? – Anh nói theo khi cô đi về phía cửa.
Minh Hân dừng chân, cô mím môi rồi quay lại đáp:
– Không phải ý, mà là lời hứa anh ạ.
Nói rồi, cô đi tiếp. Nguyên Hạo nhìn theo cô, cố nén tiếng thở dài. Như có trực giác mách bảo, anh ngoái lại nhìn lên lầu, chợt thấy Huy Khang, hẳn là cậu đã nghe thấy.
Linh cảm mách bảo có chuyện gì đó uẩn khúc sau quyết định này của Minh Hân, nhưng anh không hề hay biết.
Thay đồ xong, Minh Hân tính xuống lầu thì bất chợt bị một bàn tay kéo lại. Cô giật mình, hóa ra là Huy Khang. Cậu hất hàm nhẹ xuống dưới để cô tự tìm đáp án.
Dì Ba tới với một túi đồ trên tay, Nguyên Hạo và Nhật Thiên chạy ra đón.
Nhật Thiên hồ hởi:
– Dì à, dì mang đồ ăn tới tận đây sao?
Dì cười hiền hậu:
– Đêm qua đang ngủ, dì chợt thấy lòng nôn nao, có cảm giác bất an, nên gọi cho Nguyên Hạo, do vậy mới biết mọi người đang lái xe trở về. Vì thế sáng nay dì cố ý dậy sớm hơn một chút, làm vài món mang qua đây. Nghĩ rằng mấy đứa dậy trễ sẽ bỏ ăn sáng nhưng không ngờ vẫn đúng giờ như vậy.
Không xưng theo vai vế như trước kia nữa, đó là yêu cầu của Huy Khang. Dì gọi tên họ thân thiết, nói mấy đứa này mấy đứa kia nghe thật gần gũi. Rồi dì chú ý tới đôi giày thể thao ngoài cửa, dây còn chưa cột, liền nói:
– Minh Hân cũng ở nhà sao? Con bé luôn lang thang từ sáng sớm.
Chuyện Minh Hân dọn đi rồi, chỉ có mẹ cô biết, nhưng bà cũng không biết việc cô sống một mình trong căn hộ ấy. Và chắc rằng bà Đồng Lan chưa hề nói chuyện với dì Ba nên dì vẫn nghĩ cô ở đây.
Cả hai chàng trai hơi ngẩn người, rồi tự vỡ lẽ trong lòng. Nhật Thiên cười đáp:
– À…vâng. Minh Hân còn trên lầu. Huy Khang cũng vậy.
Nguyên Hạo nói:
– Dì vào trong đi, sao cứ đứng ngoài thế!?
Dì Ba vào trong nhà, thật sự rất muốn trở lại nơi này, hoàn toàn không phải vì nó xa hoa tiện nghi, mà bởi vì dì thực sự lo cho mấy người họ. Lớn cả rồi, nhưng có lẽ cách chăm sóc chính mình và ngôi nhà của mình vẫn còn không biết. Quả thực thì, mái ấm gia đình thực sự là phải có bàn tay một người phụ nữ.
Lúc này thì Minh Hân đã hiểu vì sao Huy Khang giữ cô lại. Thực ra rất dễ để đối phó với tình huống này, cô có thể nói đỡ rằng bây giờ mình cần ra ngoài, nhưng có lẽ cả hai đều biết, đó không phải cách làm dì yên tâm.
Huy Khang đưa tay gỡ dây cột tác của cô xuống, xoa xoa vài cái như thể nó chưa được chải vậy. Rồi cậu dúi vào tay cô một bộ đồ, cậu đã thấy dì đi vào từ cổng nên vội vàng chạy qua phòng cũ của Minh Hân lấy bộ đồ cô thường mặc ở nhà.
– Coi như tôi nhờ Minh Hân giúp được không?
– Chú đừng nói thế mà!
Huy Khang liền cười khẽ.
Dì Ba dọn đồ ăn ra bàn, Nguyên Hạo và Nhật Thiên đã ngồi rồi. Huy Khang đi tới, cậu chào dì rồi cũng ngồi xuống ghế.
Dì Ba đang tính hỏi thì Minh Hân cũng xuất hiện. Cô cười tươi rói ôm lấy cổ dì từ phía sau, rồi vươn tay lấy một lát bánh bỏ vào miệng.
Minh Hân kéo ghế cho dì rồi cũng ngồi xuống ghế. Dì Ba nói:
– Minh Hân, lúc vào đây dì thấy cửa sổ phòng cháu đóng kín, không nên như vậy, hôm nay thời tiết ấm hơn đó, mở cửa phòng buổi sáng sẽ rất tốt.
– À…vâng. Cháu biết rồi. – Minh Hân cười nói.
Trong lúc mọi người đang ăn, dì lại bảo:
– Minh Hân, cháu đeo đồng hồ cả khi đi ngủ sao? Sẽ có vết hằn trên tay đó. Tháo ra sẽ thoải mái hơn.
Cả bốn cặp mắt đều nhìn theo dì tới cổ tay trái Minh Hân, quả thực cô đã quên không tháo đồng hồ. Minh Hân nói:
– Không đâu ạ. Cháu vừa đeo khi thức dậy mà!
– Ừ, vậy thì tốt.
Dì Ba còn giúp họ sắp xếp lại vài thứ rồi mới rời khỏi. Trước khi đi, dì có thắc mắc:
– Sao… Hôm nay không ai đi làm sao?
Gần 8h30 sáng, tất cả vẫn còn ở nhà. Nghe vậy, Nhật Thiên liền đối phó bằng cách nói đùa của mình:
– Dì à, Huy Khang là sếp, đi hay không là do cậu ấy quyết định mà!
Không thắc mắc thêm nữa, dì gật gật bảo:
– Được rồi, vậy dì về nha!
– Để cháu đưa dì về! – Nhật Thiên nhận.
– Thôi khỏi, dì đón xe được mà!
– Vậy để cháu gọi xe giùm! – Anh không miễn cưỡng nên bảo vậy.
Dì Ba cùng Nhật Thiên đi khỏi, còn lại ba người, Nguyên Hạo nói với Minh Hân:
– Em đi à?
– Vâng.
– Thay đồ đi, anh đưa em về.
Cô vâng lần nữa rồi trở lại phòng. Huy Khang đổi sắc mặt lạnh lùng, cậu cũng trở lại phòng, như thể chẳng quan tâm chuyện Minh Hân ở hay đi.
Sải bước lớn hơn, Huy Khang đuổi kịp Minh Hân ở đoạn giữa cầu thang. Cậu vượt lên trước cô và nói khẽ:
– Cám ơn.
Ngay sau đó, cậu đi tiếp. Huy Khang chỉ chậm chân lại chứ không hề dừng hẳn, điều đó chứng tỏ cậu không có ý định sẽ nói chuyện cùng cô.
Hạnh Du gọi tài xế tới sân bay đón. Cô bạn của cô đã thay cô chuẩn bị tốt tất cả để đối phó với Văn Hoàng. Trở về nhà, cô đi trước để tài xế phía sau giúp cô chuyển đồ. Nhìn thấy Văn Hoàng trên ban công nhìn xuống, cô cười nhẹ.
Hạnh Du chìa hộ chiếu ra cho Văn Hoàng và nói:
– Anh xem đi, để đừng nghĩ bất cứ thứ gì xấu xa cho em nữa!
Văn Hoàng liếc nhìn cô khi nghe câu nói mang hàm ý của cô, anh ta mở ra xem rồi đưa lại cho cô và nói:
– Nghỉ ngơi đi, tối mai cùng anh đi dự tiệc.
– Em không đi được không?
Nghe cô thỏa hiệp, Văn Hoàng bảo:
– Hoặc là đi cùng anh, hoặc là cùng ba, chọn đi!
– Ở đâu vậy? – Cô ưng thuận đề nghị của anh trai nên hỏi.
Vừa ý mình, Văn Hoàng khẽ cong một bên môi cười bảo:
– Lễ cưới của con trai đối tác với chúng ta, em chỉ cần trang điểm đẹp thôi, đi cùng anh nên không cần hỏi nhiều.
Hạnh Du không đáp, cô cầm theo hộ chiếu rời khỏi phòng Văn Hoàng.
…
Hôm nay Tuấn Lâm không trực tiếp lái xe mà cần tới một tài xế. Cậu cùng với ông Kính Luật ngồi hàng ghế sau. Ông Kính Luật vừa xem tài liệu vừa nói với cậu:
– Thiếu gia, tôi đã trình lên cậu bản kế hoạch chi tiết về kinh doanh đảo Đàn Song, cậu đã xem chưa?
Tuấn Lâm khẽ ừm nhẹ, ông nói tiếp:
– Đây là kế hoạch phân bổ nhân viên làm việc tại đó, tôi đã kiểm tra rồi, cậu xem lại rồi ký duyệt để thực hiện ngay.
– Theo ý chú đi! – Tuấn Lâm chỉ nói có vậy. Đối với dự án kinh doanh này, cậu không quá quan tâm. Giành được nó rồi, cậu giao lại cho ông Kính Luật là được. Điều cậu cần làm rõ lúc này là chuyện khác kìa.
– Mẹ tôi đâu? – Tuấn Lâm chợt nói.
– Dạ, tối nay bà chủ đi dự khai trương trung tâm spa của một người bạn, bà nói với tôi sáng nay sẽ đi chọn mua một món quà.
Tuấn Lâm lấy di động gọi.
– Lát nữa mẹ mới đi, có chuyện gì sao?
– Nếu không vội thì mẹ ở nhà chờ con, con có chuyện cần nói với mẹ.
– Được rồi, mẹ sẽ đợi.
– Vâng, con đang về rồi.
Tuấn Lâm cúp máy. Cậu bảo tài xế:
– Dừng xe đi!
Tài xế tấp xe vào ven đường, Tuấn Lâm nói:
– Hai người đón xe tới công ty đi, tôi có việc riêng.
Cuộc nói chuyện vừa rồi của cậu ông Kính Luật cũng có nghe thấy, biết cậu về nhà, ông vỗ vai tài xế cùng xuống xe với mình. Tuấn Lâm thế chỗ lái xe. Hai người họ cúi chào chiếc xe như chào chủ nhân của nó.
…
– Mẹ à, tài chính tháng vừa rồi thâm hụt rất nghiêm trọng. – Tuấn Lâm mở đầu bằng một thông tin công việc.
Bà Bội Giao đủ sâu sắc để biết cậu đang muốn gợi chuyện về một vấn đề khác, hoặc ít nhất là bà hiểu con trai mình.
Thấy bà im lặng, Tuấn Lâm liếc nhìn một cách thăm dò và bảo:
– Mẹ không biết chuyện đó sao?
– Mẹ cũng vừa biết, khi xem thống kê tài chính.
– Ồ, vậy sao? – Tuấn Lâm dường như cố tạo biểu hiện như vậy.
Bà Bội Giao vẫn im lặng. Việc mua lại cổ phần không phải chuyện nhỏ. Với khoản thu từ việc bán đi cổ phần, Vương Đức Long có thể giải quyết tất cả các vấn đề tài chính của Hoàng Long lúc bấy giờ, tạo điều kiện tốt cho việc Hoàng Long phát triển mạnh, đó thực sự không phải một khoản nhỏ.
– Nếu vậy thì sự thay đổi lớn về cổ đông trong tập đoàn hẳn là mẹ cũng mới biết phải không?
Bà Bội Giao thoáng giật mình. Xem ra Tuấn Lâm đã tìm hiểu được chuyện đó, và bà nghĩ mình cũng không có lý do gì giấu cậu. Tất cả những chuyện này đều là vì cậu.
Trước khi bà lên tiếng, Tuấn Lâm nói thêm:
– Cha con Vương Đức Long bị xóa tên khỏi danh sách cổ đông, vì sao vậy? Vì Hoàng Long đang mạnh như con sói giữa rừng đêm, ông ta đạt được thành tựu cao ngất ấy chẳng phải là nhờ việc này sao? Vì ông ta thu được một khoản kếch xù từ việc bán cổ phần, đáng nói là đó lại là tiền của con chứ!
– Tuấn Lâm.
– Mẹ à. – Tuấn Lâm ngắt lời. Cậu đứng dậy nói tiêp: – Con vô dụng lắm phải không? Chừng ấy thời gian mà con chẳng thể làm được gì cho ba. Không thể tự tay lấy lại Kỳ Lâm một cách nguyên vẹn, cũng không thể làm gì được kẻ sát nhân ấy, con đúng là một thằng tồi!
– Tuấn Lâm! – Bà Bội Giao gắt lên rồi đi tới gần cậu. – Chẳng phải bây giờ con đã có được Kỳ Lâm rồi sao? Dù rằng khoản thâm hụt ấy rất nặng, nhưng nếu con cứ vận hành tập đoàn thật tốt thì không lâu nữa tập đoàn sẽ lấy lại phong độ như lúc đầu. So với việc giành lấy quyền làm chủ Kỳ Lâm về tay con thì thâm hụt bao nhiêu đi chăng nữa có đáng gì.
– Mẹ nghĩ rằng việc mẹ làm chỉ tổn hại tới tài chính Kỳ Lâm thôi hay sao!? – Tuấn Lâm đột nhiên lớn giọng. – Mẹ à. Mẹ… – Tuấn Lâm hạ giọng, muốn bà nhìn thẳng vào mình. Cậu đặt tay lên ngực và nói tiếp: – Nó còn tổn hại cả trái tim con nữa mẹ ạ.
– Mẹ không nghĩ mình làm sai đâu nên con đừng tỏ ra phức tạp thế! Con cần gì phải nhăn nhó nói tổn thương này tổn hại kia. Tất cả lúc này đang nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, con như vậy là sao?
Tuấn Lâm mất kiềm chế nói lớn:
– Con như vậy là bởi vì con thất vọng. Bởi vì chính mẹ đã ép cô ấy lừa dối con, nếu không vì giao kèo với mẹ, cô ấy sẽ không lừa dối con, không phản bội lời hứa với con đâu.
– Cô ấy? – Bà chau mày: – Hoàng Minh Hân?
– Con biết rất rõ tình cảm của cô ấy, nhưng thà rằng cô ấy cứ im lặng, con sẽ giả vờ không biết còn hơn là mẹ đẩy cô ấy tới bước đường này. Bởi vì mẹ cho nên cô ấy mới tới đây, vì mẹ cho nên cô ấy mới phải nói ra điều trái với lòng mình, và chính điều đó đã khiến con hận cô ấy.
– Con vì con bé đó mà ở đây bi lụy rồi lớn tiếng với mẹ hả? – Bà cũng bắt đầu nổi cáu: – Mẹ làm vậy không phải vì con thì vì ai? Ngoài kia còn bao nhiêu cô gái tốt, cái gì cũng hơn Hoàng Minh Hân, sao con không chọn? Bởi vì mẹ biết con chọn con bé đó nên mẹ mới làm vậy để nó tự nguyện theo con. Rồi sao? Thứ mẹ nhìn nhận về nó chỉ là một đưa con gái sắc miệng và cứng đầu. Bây giờ con có hết tất cả mọi thứ, lại giở trò đau khổ vì tình để kiếm thêm rắc rối sao? Con bảo hận nó à? Vậy từ bỏ đi, cũng không có giá trị gì để lưu luyến. Đối với mẹ, chỉ con là đủ rồi, thứ gì con không cần, có thể vứt bỏ, mẹ không ý kiến.
Tuấn Lâm nói:
– Đáng ra con nên hận cô ấy thực sự, nhưng thay vào đó, con biết mình cần tỉnh táo để chịu trách nhiệm về sai lầm của mẹ. Vì chuyện này mà chính Minh Hân cũng đã chịu tổn thương, đó là do con mà ra. Con không có lý do gì bắt ép cô ấy cả. Nhưng chắc chắn rằng, cô ấy sẽ phải trả một cái giá cho việc lừa dối con, dù là vô tình hay cố ý. Chuyện giữa chúng con, con sẽ tự giải quyết, mẹ đừng can thiệp vào nữa! Còn nữa, chuyện “thất lạc” 6% cổ phần con cũng đã biết. Ở những công ty cổ phần có thể là ít nhưng 6% cổ phần của Kỳ Lâm là con số đáng kể. Mẹ có thể cùng tìm chủ nhân của nó với con, còn xử lý ra sao thì hãy để con. Cuối cùng, xin mẹ đừng nghĩ Minh Hân là nguyên nhân khiến con to tiếng với mẹ!
Tuấn Lâm nói rồi bỏ đi. Bà Bội Giao biết chắc rằng, cậu đã quyết tâm và hành xử rất dứt khoát. Đó là dấu hiệu của sự trưởng thành vượt bậc của Tuấn Lâm trong suy nghĩ của bà, với bà, tương lai cậu sẽ là một lãnh đạo có tiếng.
Tuấn Lâm ngồi trong xe, bóng đêm bao trùm toàn bộ cảnh vật. Ánh mắt cậu hướng lên trên, chăm chú nhìn vào một ô cửa sổ. Có thể cậu không xác định được chính xác cửa sổ nào là của phòng Minh Hân, nhưng vẫn cứ nhìn.
Ở một góc khác, có một gã đàn ông trong bộ trang phục màu đen, đội chiếc mũ lưỡi chai cũng màu đen. Anh ta liếc nhìn đồng hồ trên tay rồi kéo mũ sụp xuống cố che thêm một phần khuôn mặt. Bước chân của hắn bắt đầu di chuyển về phía cửa cao ốc.
Có tiếng bước chân người đi từ bên trong ra, anh ta sựng lại, lập tức trốn sau một chậu cây cảnh loại lớn.
Minh Hân mang rác xuống dưới. Cô đi về phía thùng rác lớn gần đó, mở túi ra và phân loại rác bỏ vào những thùng cho hợp lý. Người áo đen lấy di động gọi, nói nhỏ:
– Hoàng Minh Hân xuống nhà rồi.
– Cô ta ở đâu? – Khánh Ân nói.
– Khu chứa rác.
– Ra tay đi! – Khánh Ân lạnh lùng ra lệnh.
– Nhưng chỉ một lát nữa thôi lao công sẽ chuyển rác đi, không chừng sẽ tới giữa chừng.
Khánh Ân nhếch môi nói:
– Một dao thôi mà mất nhiều thời gian tới vậy sao?
Tên đó không đáp mà âm thầm nhận chỉ thị, hắn cúp máy và bắt đầu quan sát tìm con đường thuận lợi nhất để ra tay cũng như chạy trốn.
Tuấn Lâm gọi điện cho Minh Hân.
– Em đây.
– Em không ở trong phòng đúng không?
– Đúng rồi, em chỉ đi đổ rác thôi mà!
Tuấn Lâm cười khẽ, cậu thấy cô xuất hiện trong tầm mắt rồi. Đang tính nói tiếp thì bất chợt người áo đen đó xuất hiện từ phía sau Minh Hân, Tuấn Lâm đủ tinh mắt để thấy trên tay hắn có vũ khí.
– Cẩn thận phía sau em! – Tuấn Lâm chỉ có thể hét lên vội vàng.
Minh Hân xoay người lại, vừa hay thấy hắn, nhưng đáng tiếc cô không đủ thời gian để chống cự. Cũng nhờ phản xạ nhanh nên Minh Hân tránh được nhát dao chí mạng, lưỡi dao cứa ngang hông.
Không phát hiện ra sự có mặt của Tuấn Lâm, tên sát thủ quay người lại, nhìn Minh Hân ôm lấy vết thương nhăn mặt. Hắn lăm le con dao sắc bén trên tay chậm tiến lại chỗ cô. Xung quanh không có ai cả, ở đây lại gần khu rác nên không có đèn điện.
Minh Hân một tay ôm vết thương, một tay phải vịn vào thành bồn cây cao gần đó. Và khi tên sát thủ áo đen chưa kịp ra tay kết thúc thì đã bị một người thứ ba xông tới, tấn công dồn dập, hạ gục hắn trong vòng chưa đầy một phút. Tuấn Lâm đã phải chạy nhanh nhất có thể để đuổi tới chỗ hai người trước khi hắn ra tay lần nữa.
Thấy con dao áp sát cổ hắn, cùng với ánh mắt muốn giết người của Tuấn Lâm, Minh Hân vội nói:
– Đừng làm hắn bị thương Tuấn Lâm!
– Nói đi! Mày nhận lệnh của ai hả?
Tuấn Lâm nói rồi túm chiếc mũ vứt ra một bên. Cậu sựng lại.
– Là mày…
Tuấn Lâm nhận ra hắn, Minh Hân chau mày lại, vừa vì đau vừa vì khó hiểu.
– Chính mày đã ra tay với Hạnh Du, mới hai ngày trước thôi.
Hắn không nói một nửa lời. Tuấn Lâm cần biết khúc mắc của tất cả là gì.
– Hắn sẽ không khai đâu, để hắn đi đi! Anh xem nếu hắn có di động trong người thì hãy giữ nó lại. – Minh Hân đưa ra ý kiến.
Tuấn Lâm nghe lời cô, cậu lục tìm di động của hắn rồi thả hắn ra. Giống như Nguyên Hạo hôm ấy, Tuấn Lâm cũng đưa ra lời cảnh cáo:
– Trần Nguyên Hạo đã nói anh ta không thể giết người hàng loạt như cha con Vương Đức Long, nhưng nếu mày dám đụng tới Minh Hân, tao cá là anh ta sẽ giết nhanh hơn cha con họ đó.
Tuấn Lâm chạy tới đỡ lấy Minh Hân, cậu nói:
– Anh đưa em tới bệnh viện, máu chảy nhiều quá! Khâu vết thương và kiểm tra thật kỹ lưỡng.
– Không. – Minh Hân lắc đầu.
Cô nhớ lần trước mình trúng đạn, Huy Khang đã đưa cô tới chỗ Nhật Thiên thay vì tới bệnh viện. Vừa tránh điều tiếng, vừa an tâm, lại không phải giấy tờ và kiểm tra tổng quát này nọ theo lời Tuấn Lâm, nghĩ vậy cô liền nói:
– Em sẽ gọi Nhật Thiên giúp!
– Minh Hân! – Tuấn Lâm gắt lên, tới giờ cô vẫn muốn nhờ vả những người đó.
– Những bệnh viện gần đây ai mà không biết anh, em không muốn anh mang điều tiếng, vả lại, Nhật Thiên là người luôn đứng về phía em, em tin tưởng anh ấy. – Sợ Tuấn Lâm chưa thuận ý mình, Minh Hân liếm môi rồi nói thêm: – Với lại, em không muốn khám. Em sợ mình có bệnh.
– Sợ mình có bệnh? Lý lẽ đó là sao vậy Minh Hân?
– Anh đừng nói nhiều nữa! Nghe theo em lần này đi!
Không có nhiều thời gian để cậu do dự, Tuấn Lâm lập tức lái xe tới phòng khám của Nhật Thiên.
Cùng lúc ấy, Minh Hân gọi điện cho Nhật Thiên:
– Tôi cần anh giúp, ngay bây giờ, phòng khám.
…
– Ra ngoài và đóng cửa lại cho tôi! – Nhật Thiên đỡ lấy Minh Hân và ra lệnh cho Tuấn Lâm.
Thấy Tuấn Lâm còn đứng đó, Nhật Thiên nói:
– Để khâu được vết thương, Minh Hân sẽ phải cởi áo đó!
Minh Hân dù đang đau nhưng vẫn phải bụm miệng cười, con người anh cô quá hiểu. Anh nói thế là để anh có thể hỏi cô rõ ràng về tất cả những chuyện này.
Minh Hân chỉ phải vén áo cao lên một chút, Nhật Thiên thao tác đều đặn nhưng nhẹ nhàng để hạn chế sự đau đớn cho Minh Hân.
Anh nói:
– Vết thương dài 11cm, sâu 0,8cm, tôi đã khâu lại xong rồi.
Anh vừa nói vừa dán một miếng băng che vết khâu. Xong tất cả, anh chợt nhìn phần eo cô và nói:
– Minh Hân à, cô không hề xóa vết sẹo cũ sao?
Minh Hân nhìn xuống, quả thực vết sẹo để lại do đạn bắn vẫn còn, ở gần chỗ đó. Mặt cô thoáng buồn, vài giây để chiêm nghiệm về một quá khứ đã qua.
Anh hỏi, và Minh Hân đã kể lại toàn bộ sự việc. Nhật Thiên không đưa ra bất kỳ một câu nghi vấn nào, bởi lẽ, chuỗi những rắc rối xảy ra cho Minh Hân cần được xâu chuỗi lại một cách nghiêm túc, và chuyện đó, anh cần tới Huy Khang.
Đỡ Minh Hân đứng dậy, anh nói:
– Cô không cần dặn, tôi sẽ không nói chuyện này cho hai người kia đâu. Vết thương cũng nhanh lành thôi, trong thời gian đó, tôi sẽ vệ sinh vết thương và cắt chỉ giúp cho. Đừng lo!
Minh Hân gật đầu, quả thực anh luôn đứng về phía cô như cô nói với Tuấn Lâm.
Đỡ cô nằm xuống giường, Tuấn Lâm tỏ ra chu đáo đắp chăn cho Minh Hân, cậu kiểm tra cửa sổ, khóa phòng rồi trở lại giường nói:
– Anh sẽ lại đưa vệ sĩ đến, sau khi em lành vết thương, sẽ qua nhà anh, nhớ chứ!?
Tuấn Lâm vẫn không quên điều đó, chuyện Minh Hân mất an toàn càng khiến cậu quyết tâm hơn.
– Không. – Minh Hân lại phản đối. – Em sẽ theo anh như lời em hứa. Nhưng em không cần vệ sĩ, em sẽ không ra ngoài buổi tối, sẽ kiểm tra chốt cửa cẩn thận, sẽ báo cho anh mỗi khi em ra ngoài, anh không cần đưa người tới đây đâu!
Tuấn Lâm nuốt khan. Khuôn mặt trầm mặc, chính Minh Hân không màng tới an toàn của mình thì sao cậu cứ phải bận tâm như thế? Cậu đang phải hận cô kia mà!
– Em giỏi thuyết phục lắm Minh Hân. Được rồi, nghe anh nói đây, sau khi khỏi hẳn, em sẽ phải cùng anh qua Pháp.
– Đi Pháp?
– Đúng rồi. Chúng ta sẽ đi Pháp, cùng nhau.
– Để làm gì?
– Anh có công việc, quan trọng. – Tuấn Lâm nhấn mạnh.
Minh Hân bướng bỉnh cãi:
– Anh đi giải quyết công việc thì cần em đi cùng làm gì?
Mặt Tuấn Lâm hơi đanh lại vì cô quá ngang ngạnh, cậu nói:
– Cái chính là anh muốn em sang đó, còn công việc vẫn là công việc.
Vậy là rõ rồi, Tuấn Lâm muốn đưa cô ra nước ngoài, chứ không đơn thuần như cậu nói là đi cùng trong công việc. Minh Hân không biết Tuấn Lâm đang tính toán chuyện gì nữa, càng không biết chuyện này sẽ đi đến đâu nhưng cô không thể nói lời từ chối được, bởi vì đã xác định cô có lỗi với Tuấn Lâm nên phải làm như vậy, cô gật đầu:
– Được rồi, tùy anh.
Ánh mắt Tuấn Lâm ánh lên những tia nhìn phức tạp.
Vừa bước vào sảnh chính của khách sạn, Huy Khang đã thấy bác Âu chạy tới, có chút vội vã. Nhìn sắc mặt bác, Huy Khang hỏi:
– Có chuyện gì sao?
– Cậu hai, chủ tịch tới đây, ông ấy chờ cậu trong phòng, có vẻ như có chuyện quan trọng.
Bước vào phòng, Huy Khang thấy ba mình ngồi trên ghế của bàn làm việc, mặt ông nghiêm nghị.
– Đóng cửa lại! – Ông nhỏ giọng ra lệnh.
Huy Khang làm theo lời ông, sau đó, cậu tiến lại, cất tiếng:
– Ba, có chuyện gì sao?
– Nên nói dạo này con quá bận hay quá rảnh đây! – Ông nói một câu khó hiểu.
– Con không hiểu ý ba. – Huy Khang nói.
Ông chủ tịch liếc mắt nhìn cậu, không phải ánh mắt đôn hậu trìu mến nữa, ông hất hàm xuống bàn và bảo:
– Con làm phải không?
Huy Khang theo hướng ông nhìn xuống mặt bàn, có một tập tài liệu ở đó. Cậu lấy nó ra xem.
– Tự ý mở rộng quy mô kinh doanh tại nước ngoài, đàn áp Tịnh Thế trong tất cả các dự án, tự ý rút vốn trong nước để đem ra ngoài, tự ý điều động người đi, tự ý liên lạc xin viện trợ từ các đối tác nước ngoài, con muốn xóa sổ Tịnh Thế hay sao?
– Con không làm tất cả những chuyện đó. – Huy Khang phủ nhận.
Ngài chủ tịch có vẻ rất giận, ông nghe cậu phủ định như vậy thì đập bàn đứng dậy:
– Không làm à? Vậy những tài liệu trong tay con là bằng chứng giả sao?
– Con phủ nhận là bởi vì những gì ba kể có chỗ không đúng. Trong các dự án con tham gia, vẫn có những dự án lọt vào tay Tịnh Thế, chứ con không cướp được toàn bộ.
– Con… – Ông giận không nói lên lời nữa. Sau khi trấn tĩnh lại, ông nói: – Huy Khang, con hãy nhớ là, Hoàng Huy Khang là đại diện tập đoàn Khánh Huy chứ không phải chủ tịch tập đoàn.
Huy Khang nhìn thẳng ông đáp:
– Điều này chị Hải Kiều cũng từng nói, không cần ai nhắc nhở thì tự con cũng biết và ghi nhớ điều đó.
– Vậy thì con nên biết quyền hạn của mình tới đâu.
– Đúng, con biết thưa ba. Nhưng lần này, con hành động không phải dựa theo quyền hạn có được, mà là khả năng, là năng lực của chính con.
Ông chủ tịch nén cơn giận, gằn giọng:
– Giỏi lắm! Giỏi lắm Huy Khang! Cho tới bây giờ thì con vẫn không từ bỏ ý định trả thù Hải Kiều. Hai đứa là chị em, là người thân ruột thịt đó!
– Vậy chứ anh Khánh thì không phải người thân của chị ấy sao? Không phải ruột thịt sao? Vậy tại sao chị ấy có thể nhẫn tâm với anh ấy như thế!? – Huy Khang lớn tiếng ngắt lời ông. Cậu lắc đầu: – Đó không phải là trả thù, việc con làm là đang dạy cho chị ấy biết, cái giá phải trả khi chà đạp lên tình thân là gì?
Nhất thời ông chủ tịch không biết nói gì. Là vì ông, vì ông đã sinh ra một đứa con quá thông minh, quá suất xắc như Huy Khang cho nên mới có ngày nó đem tài năng ấy ra để đối phó với chị gái của mình. Là vì ông, vì ông đã quá nhu nhược, nhắm mắt để tội ác qua đi cho nên Hải Kiều mới sai càng thêm sai, nên thù hận trong lòng Huy Khang mới được nuôi lớn. Là vì bản thân ông.
– Huy Khang. – Giọng ông trầm xuống. – Là ba đã nợ Hải Kiều, vì thân phận con riêng của nó mà nó đã chịu nhiều thiệt thòi, vì mấy đứa có người cha như ba cho nên mới trở nên như thế này. Huy Khang, ba muốn con biết rằng, ba nợ Hải Kiều, chúng ta nợ Hải Kiều.
– Không. – Huy Khang dứt khoát nói. – Nếu có nợ, thì chỉ có ba nợ chị ấy thôi. Còn con thì không. Ngược lại, chị ấy là người mang nợ mới phải. Chị ấy nợ rất nhiều, cho nên con buộc phải thay thế họ đòi nợ, thay thế những người đang sống, và cả những người đã khuất. Nếu ba hiểu con thì ba sẽ không can dự. – Cậu nói thêm: – Ba có thể tước đi quyền thừa kế của con, nhưng không bao giờ có thể bắt con quên đi tất cả được đâu. Vì thế, con sẽ không dừng tay. Nếu không còn việc gì khác thì con xin phép đi ạ.
Huy Khang cúi đầu chào ông rồi quay đi. Được vài bước, chợt nghe tiếng ông nói:
– Con đòi được nợ rồi thì sao? – Bước chân cậu khựng lại. Ông tiếp: – Con trả thù được rồi thì sao? Con thấy hả hê à? Con thấy mãn nguyện à? Con có từng nghĩ rồi tự hỏi, liệu thằng Hiểu Khánh có muốn con như thế không? Sau khi tất cả kết thúc, con sẽ được thanh thản ư? Không, Huy Khang ạ. Con sẽ lại gánh thêm trên vai một món nợ nữa, Ngọc Hà và hai thằng nhỏ. Chúng nó sẽ như thế nào? Sẽ ra sao? Sẽ nghĩ gì về con?
Dường như những lời ông thấm vào suy nghĩ của cậu, Huy Khang hơi cúi mặt, nhưng không hề ngoái lại nhìn. Ngài chủ tịch lấy hơi nói tiếp:
– Ba đã từ bỏ, không phải bởi vì ba thiên vị Hải Kiều, không phải bởi vì ba không thương thằng Hiểu Khánh, mà bởi vì tất cả những câu hỏi ba vừa hỏi con.
– Vậy còn mẹ con thì sao? – Huy Khang quay phắt lại nói. Cổ họng như nghẹn lại. – Ba nói con phải nghĩ cho mấy đứa nhỏ, vậy năm ấy ai nghĩ cho con? Lúc ấy con không nhỏ sao? Con không cần mẹ sao? Con không đáng thương sao? Sao cứ bắt con phải nghĩ cho người khác trong khi không ai nghĩ cho con cả? Tại sao lại như thế!? Ngay cả ba cũng đối xử với con như thế sao?
Huy Khang nói lớn, gần như bật khóc. Như không hề rung động trước cảm xúc của cậu, hoặc ông kìm lại để có thể cứu vãn chuyện này, ông nói:
– Mẹ con ra đi ba đau hơn ai hết, nhưng ba không thể làm gì khác được. Ba phải im lặng để gìn giữ những gì còn lại của gia đình mình, ba không muốn hai chữ gia đình tan tác trong phút chốc.
– Vậy sao? – Cậu khẽ cười nhạt: – Chính vì suy nghĩ đó của ba cho nên người đàn bà độc ác ấy mới có cơ hội ra tay với anh Khánh. Ba không cần phải gìn giữ, nó vốn đã tan tác từ lâu lắm rồi. – Huy Khang cúi đầu, giọng cậu nhỏ đi: – Ba với mẹ, ít nhất hai người cũng từng hạnh phúc, còn con, sau tất cả, con mới dám vươn tay chạm vào hai chữ đó ba ạ.
Dứt lời, Huy Khang lập tức ra khỏi phòng, không chào ông nữa. Cậu đi mà như chạy.
…
– Ngày mai tôi sẽ tháo chỉ cho cô, tôi chờ cô ở phòng khám.
Minh Hân gật đầu nói:
– Cám ơn anh.
– Cô đã nói chuyện đàng hoàng với bà chủ nhà hàng chưa? Nếu không sẽ lại bị buộc thôi việc đó!?
Minh Hân bật cười:
– Không có chuyện đó đâu. Nhưng… – Cô chợt ngập ngừng: -…nhưng có lẽ tôi sẽ chủ động nghỉ.
– Có chuyện gì sao? – Anh chau mày.
Minh Hân không muốn dài dòng qua điện thoại, cô nói ngắn gọn:
– Ngày mai gặp tôi sẽ nói chuyện với anh.
– Quyết định vậy nhé, tôi có khách rồi. – Nhật Thiên nhìn ra cửa và bảo.
– Được rồi, tạm biệt.
Minh Hân nhìn màn hình điện thoại rồi mang tới cắm bộ sạc. Cô khóa cửa phòng rồi nhìn máy theo dõi trên tường gần đó. Tuấn Lâm đã gọi người lắp đặt để cô có thể biết bên ngoài là ai. Công nghệ này bây giờ rất phổ biến, Minh Hân thấy điều đó thật tiện lợi.
Cầm cuốn sách trên bàn, Minh Hân leo lên giường đắp chăn, chỉ mở đèn ngủ vừa ánh sáng để đọc.
Tiếng đập cửa nhỏ nhưng có vẻ rất nặng nề làm Minh Hân giật mình. Cô theo thói quen bảo:
– Ai vậy?
Không có tiếng trả lời, Minh Hân lật chăn xuống giường, nghi hoặc hỏi tiếp:
– Ai vậy ạ?
Lại là tiếng vỗ cửa như lúc nãy, Minh Hân thoáng lo sợ, bởi lẽ gần đây cô gặp quá nhiều chuyện, quá nhiều cuộc tấn công bất ngờ, không tránh khỏi nỗi hoang mang.
Cô tiến lại gần cánh cửa, cảnh giác cao, chầm chậm nhìn lên camera tường. Đó là một chàng trai, mặt cúi gằm xuống, như đang cố trụ vững. Minh Hân không dám động đậy, cô muốn quan sát thêm.
Chàng trai ngẩng đầu, tiếp tục vỗ nhẹ vào cửa. Đôi mắt Minh Hân chợt mở to, là Huy Khang.
– Chú!?
Minh Hân hốt hoảng mở cửa. Nhìn thấy cô, Huy Khang khẽ cười một cách nhẹ nhõm. Cậu nhào tới ôm chầm lấy Minh Hân. Vì bị động, rất bất ngờ nên Minh Hân loạng choạng đỡ lấy cậu, nhưng rất khó khăn cho nên không thăng bằng được mà ngã ra sau. May là cô kịp thời dùng tay chống xuống hạn chế chấn thương.
Cô cắn môi, rên lên khe khẽ. Huy Khang hốt hoảng đứng dậy, kéo cô lên. Hành động của cậu hơi chậm, có vẻ cậu đang say nhưng cố để tỉnh táo.
Huy Khang cảm thấy choáng váng, như muốn ngã xuống, Minh Hân vội đỡ lấy, đồng thời đẩy cánh cửa đóng vào như cũ.
Thả Huy Khang ngã xuống giường là việc cuối cùng cô làm được trước khi hết sức. Minh Hân đưa tay chạm vào vết thương bên sườn, nó hơi đau trở lại.
– Chú say đấy hả? – Cô kéo ghế ngồi bên giường hỏi.
– Ừ. – Huy Khang đáp nhỏ, rồi rất tự nhiên kéo chiếc gối trắng kê đầu.
– Chú say thì phải tìm bác sĩ hoặc về nghỉ ngơi chứ sao lại tới đây? – Cô nói. – Chú có lái xe tới không thế?
– Không biết.
Minh Hân sửng sốt:
– Không biết? Không biết là sao? Chú chưa say tới mức mất hết ý thức, sao lại trả lời như thế? – Cô đứng dậy, nói tiếp: – Không được, phải gọi người tới đưa chú về!
Vừa nói, cô vừa giật dây sạc điện thoại trên bàn, mở máy và tìm số. Bất chợt, Huy Khang chồm dậy tóm lấy tay cô khiến cô giật mình.
– Đừng gọi ai cả! – Giọng cậu nhỏ, ấm áp: – Tôi tới đây…chỉ là vì muốn gặp Minh Hân thôi mà!
Cả người cô như cứng lại. Trong khi Minh Hân chưa kịp phản ứng thì Huy Khang đã nói thêm:
– Chẳng lẽ Minh Hân không muốn gặp tôi sao?
Minh Hân nuốt khan một tiếng. Huy Khang đang say hay tỉnh vậy? Cô tự hỏi.
– Tôi khát nước quá! – Huy Khang đột nhiên nói ra yêu cầu như một đứa trẻ.
– Nước hả? Có ngay. – Minh Hân đứng phắt dậy đi lấy nước.
Đưa lý nước cho cậu, Minh Hân ngồi xuống bên mép giường. Theo dõi cậu uống, cô dặn:
– Từ từ thôi! – Cô nén tiếng thở dài, lẩm bẩm: – Xem ra chú say thật rồi!
Minh Hân đón lấy ly nước đặt lên bàn, cánh tay lại lần nữa bị Huy Khang tóm lấy. Minh Hân lại giật mình. Huy Khang dùng tay kia đặt lên vai cô, kéo cô gần lại mình. Cậu nhìn xoáy sâu vào đôi mắt Minh Hân, cuốn hút ánh nhìn của cô. Huy Khang đưa tay vén tóc gài qua tai cho Minh Hân trong sự ngỡ ngàng của chính cô. Cậu tiếp tục áp bàn tay lên má, cảm nhận gò má nóng ran, Minh Hân gần như không chớp mắt.
– Tôi cảm thấy rất nhớ Minh Hân, nhớ rất nhiều. – Huy Khang nửa tỉnh nửa say bắt đầu bộc bạch. – Mỗi lần mệt mỏi thế này, tôi chỉ muốn ở cạnh Minh Hân, thế thôi.
Huy Khang chầm chậm tiến sát khuôn mặt cô, tim bắt đầu đập mạnh, Minh Hân không dám cựa người.
– Minh Hân cũng nhớ tôi mà phải không?
Hô hấp bắt đầu loạn dần, Minh Hân chớp chớp mi vài cái rồi cụp hẳn xuống, không dám nhìn Huy Khang ở khoảng cách gần như thế.
– Nhưng chắc không nhiều bằng tôi nhớ Minh Hân đâu! – Huy Khang tiếp tục thầm thì.
Thật chậm, Huy Khang kề sát khuôn mặt Minh Hân. Cậu đang say thực sự, nhưng cũng vì men cay ấy mà cậu có thể hành động theo trái tim, không vướng bận lo sợ điều gì.
Lặp lại tình huống này, Minh Hân vẫn cảm thấy rất căng thẳng, bởi lẽ đây là con người thật của Huy Khang chứ không phải vì sợi dây chuyền như lần trước.
Nắm áo cậu là hành động bản năng của Minh Hân khi gặp tình cảnh này, cô cụp mi mắt rồi nhắm hẳn lại khi Huy Khang áp môi lại. Một nụ hôn khóe miệng như lúc trước. Thực sự thì thứ Huy Khang muốn không chỉ vậy, nhưng ngay cả trong cơn say cậu vẫn muốn một sự thoải mái từ Minh Hân nên không dám “làm bừa”.
Huy Khang kéo cô gần lại và ôm lấy, cậu vuốt nhẹ mái tóc, rồi thì thầm sát tai Minh Hân:
– Tôi đang rất mệt, thật đấy! Nhưng tôi nhớ Minh Hân nhiều hơn.
Minh Hân gần như chết lặng. Cô còn chưa nghĩ được rằng sẽ phản ứng thế nào thì cảm thấy bờ vai nặng trĩu, thì ra Huy Khang đã ngủ gục trên vai cô.
Minh Hân đột nhiên rơi nước mắt. Nếu cậu không ngủ, cô thực không biết pahir làm sao.
Cô ngồi yên lặng bên giường, gác cằm lên tay đặt trên đó, ánh mắt không rời khỏi Huy Khang. Người đó đã cho cô tất cả mọi thứ. Quá nhiều, không thể dùng thước đo chiều dài chiều sâu, không thể dùng cân đo khối lượng. Như cô đã từng nói, cả đời này cũng không thể trả nổi, và Huy Khang cũng đã nói, còn có kiếp sau, kiếp sau nữa. Nếu vậy, chi bằng để tất cả lại cho kiếp sau đi…
Nghĩ rồi, cô ngả đầu xuống rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Giữa đêm, sương dày thêm, nhiệt độ hạ xuống. Huy Khang vì lạnh nên kéo chăn cao lên nhưng lại cảm thấy nặng. Cậu chống tay nhỏm người dậy thì thấy Minh Hân, cô ngồi co ro dưới sàn, dựa người vào tường và gối đầu vào mép giường, cũng vì lạnh nên cô cố kéo lấy một góc chăn để gối đầu, đó là lý do Huy Khang không lôi được.
Ban đầu, Huy Khang còn ngơ ngác, nhưng 2 giây đủ để cậu nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra. Trong bụng thầm cười, cậu lật chăn xuống khỏi giường. Lại gần Minh Hân, Huy Khang cúi xuống định bế cô lên giường nhưng vừa mới luồn tay thì Minh Hân cựa người tỉn giấc. Mắt cô lim dim rồi mở ra, chớp chớp thật nhẹ hai cái. Cô không bất ngờ khi thấy Huy Khang đnag nhìn mình.
– Minh Hân lên giường ngủ đi, tôi đi đây! – Huy Khang nói.
Cô nhìn chiếc đòng hồ nhỏ tên bàn, 1h40 phút sáng, tấm kính cửa sổ ướt ngoài, vậy là có mưa.
Minh Hân đứng dậy, nói:
– Nửa đêm thế này mà chú đi sao! Trời còn đang mưa nữa!
Huy Khang thoáng mừng vì cô lo lắng cho mình, cậu bảo:
– Tôi đi xe hơi mà!
Minh Hân nghe thế thì xì nhẹ một tiếng như muốn cười. Cô liếc nhìn cậu nói:
– Chú đừng nói dối, trên người chú đâu có chìa khóa xe.
Nghe vậy, Huy Khang hai tay ôm ngực giả bộ nói:
– Gì? Minh Hân lục lọi khắp người tôi sao?
Lần này thì cô bật cười thực sự, nói:
– Chỉ muốn kiểm tra xem chú say như vậy thì có lái xe hay không thôi!?
Cậu hạ tay xuống trả lời:
– Tôi dĩ nhiên phải giữ mạng sống của mình rồi.
Cả hai bật cười vui vẻ. Chỉ vài giây, không khí lại chìm xuống, Huy Khang liền nói:
– Được rồi, Minh Hân ngủ đi, tôi sẽ ngủ sô pha.
– Không dư chăn đâu ạ!
Huy Khang hơi do dự, nhưng ngay lập tức, cậu bảo:
– Không sao, tôi chịu được,trời cũng sắp sáng rồi.
Dứt lời, cậu quơ lấy chiếc áo khoác toan ra ghế, nhưng khi cậu vừa xoay bước thì Minh Hân gọi lại:
– Chú à.
Huy Khang quay người lại, Minh Hân ngập ngừng giây lát rồi bảo:
– Ngủ chung đi!
Huy Khang suýt chút nữa tròn mắt lên sửng sốt, cậu cong môi muốn cười, nổi hứng trêu cô:
– Tôi có thể tin tưởng Minh Hân không đây!?
– Chú này! – Cô gắt, mặt thoáng đỏ rồi quay lại leo lên giường, đồng thời nói: – Tùy chú.
Huy Khang nhìn cô gái nhỏ cuộn người trong chăn ấm nhưng vẫn chừa lại cả cho cậu, Huy Khang lại cười rồi đi tới nằm xuống kế bên cô.
Minh Hân cư xử như đứa trẻ giận dỗi, cô quay lưng lại phía cậu. Huy Khang thả chăn ra một chút, kéo đắp thêm cho cô. Bất ngờ Minh Hân giật mình, cậu vội giải thích:
– Minh Hân, Minh Hân, tôi chỉ muốn Minh Hân đủ ấm thôi mà! – Cậu lại trêu: – Tôi không có ý định ôm Minh Hân ngủ đâu.
Minh Hân lườm cậu rồi nhắm mắt ngủ. Huy Khang bật cười rồi cũng nằm hẳn xuống, suy nghĩ gì đó một lát rồi mới nhắm mắt lại.
Khá lâu sau, Minh Hân xoay người lại, nhìn Huy Khang khẽ lên tiếng:
– Chú, chú ngủ chưa thế!
Không có phản ứng gì từ cậu, cô đoán cậu đã ngủ, nhưng vẫn hỏi thêm:
– Chú ngủ thật rồi sao? – Cô bắt đầu nhỏ giọng thầm thì: – “Chẳng lẽ Minh Hân không muốn gặp tôi sao?”, “Minh Hân cũng nhớ tôi mà phải không?” Đó là hai câu hỏi của chú sao? Hai câu hỏi Nhật Thiên đã tặng cho chú, là vậy à? – Minh Hân như độc thoại: – Thực ra là có. Thực ra Minh Hân cũng rất nhớ chú, y như chú vậy. Không biết nỗi nhớ ấy là gì nữa, nhưng thật lòng mà nói, được gặp chú, Minh Hân cảm thấy rất vui. Chú có câu trả lời rồi đấy nhé! Ngủ ngon!
Dứt lời, cô lại lật người, quay lưng về phía cậu, vì thế mà không biết được miệng Huy Khang đang vẽ một nụ cười. Cậu sẽ chẳng thể ngủ ngon được vì câu nói của cô cứ văng vẳng bên tai, trong lòng vui khôn tả, trái tim cứ đập rộn ràng.
…
Tiếng chuông điện thoại khiến Huy Khang tỉnh giấc, cậu vuốt màn hình bắt máy mà không biết đó là cuộc gọi tới cho Minh Hân.
Bản nhạc chờ vừa ngắt, Nhật Thiên liền nói:
– Này, tôi nhấn chuông nãy giờ rồi đó, cô có ngủ nướng cũng không xinh lên được đâu!
– Chuyện gì vậy? – Huy Khang hơi bất ngờ nhìn vào di động, cậu khẽ à lên một tiếng rồi tắt máy, đi tới mở cửa.
Thấy Minh Hân vừa ngồi dậy, Nhật Thiên làm bộ sửng sốt, quay qua nhìn Huy Khang, anh cười đầy tà ý:
– Hễ gặp lại là phải “lên giường” sao, hai người ấy!?
Không lạ gì với cách trêu chọc của anh, Minh Hân và Huy Khang không hẹn mà cùng xì một tiếng.
– Không phải chuyện gì cũng như anh nghĩ đâu! – Minh Hân nói, đồng thời gấp chăn gọn lại.
– Có vẻ cô khỏe rồi nhỉ! Đề kháng tốt đấy!
– Chuyện bên đó sao rồi? – Huy Khang hỏi.
Nhật Thiên cười đáp:
– Đã được xử lý ổn thỏa! Đi thôi! – Anh đề nghị: – Tôi mời ăn sáng.
– Không. – Minh Hân là người lên tiếng từ chối. – Hai người đi đi, tôi có việc rồi.
– Cô có hẹn sao?
Cô gật đầu:
– Phải, tôi làm thủ tục xuất ngoại.
– Xuất ngoại? Đi nước ngoài sao? – Nhật Thiên rất lấy làm bất ngờ. – Chuyện này… Cô…
– Anh đừng ngạc nhiên như vậy, cũng đừng lo cho tôi, tôi sẽ đi cùng anh Tuấn Lâm.
– Là ý muốn của cậu ta?
Minh Hân đáp lại bằng một cái cười trừ thật khẽ, như gượng ép vậy.
Cuộc đối thoại giữa họ kết thúc, Nhật Thiên mới nhìn sang phái Huy Khang, mặt cậu trở nên lạnh lùng trầm mặc từ bao giờ, Huy Khang nói:
– Đi thôi!
Cậu nói với Nhật Thiên rồi đi trước, Nhật Thiên nhìn lần lượt hai người, rồi đi theo Huy Khang, anh vẫn còn kịp nói với Minh Hân một câu:
– Chúng ta sẽ nói chuyện, nên cô chờ tôi đi, trước bữa trưa, tại phòng khám.
– Cậu tính để cô ấy đi như vậy à? – Nhật Thiên tỏ vẻ không khuất phục.
– Có thể làm khác sao? – Huy Khang trái lại, tỏ ra thờ ơ.
Nhật Thiên đặt đũa xuống bàn, ngẩng đầu nhìn Huy Khang, thấy thế, cậu cũng phải dừng ăn.
Bằng thái độ nghiêm túc, Nhật Thiên nhìn trực diện Huy Khang, hỏi:
– Cậu kiếm được bao nhiêu từ Hoàng Long vậy?
– Gì cơ?
– Gì cơ hả? Cậu hỏi tôi chuyện gì hả? Cậu rõ nhất còn gì?
Huy Khang nghi hoặc:
– Anh muốn nói đến chuyện khủng hoảng của Hoàng Long cách đây không lâu sao?
– Cậu đừng phủ nhận mình làm chuyện đó!
– Chuyện đó thì có liên quan gì chứ!?
Nhật Thiên có phần dịu giọng hơn:
– Vậy cậu nghĩ vì sao Minh Hân ra đi?
Có vẻ Huy Khang chưa hiểu ý anh thật:
– Hai chuyện đó thì có liên quan gì đến nhau chứ!
Nhật Thiên tức giận đập tay xuống bàn, hành động đó thu hút một số ánh nhìn từ những người xung quanh, anh bèn nhỏ giọng hơn:
– Cái thằng này, cậu thực sự muốn ăn đòn đây mà! Đã nói đến vậy rồi mà vẫn…
– Đợi một chút! – Huy Khang giơ tay ra hiệu, có vẻ cậu đang nghĩ lại mọi chuyện. – Chuyện em làm ấy, nếu Vương Đức Long biết, nhất định sẽ không để yên cho em. Còn Minh Hân, đột nhiên bỏ nhà đi, về bên cạnh Vương Tuấn Lâm… Những chuyện này…
Nhật Thiên chán nản nhìn cậu, anh đứng dậy nói:
– Đi thôi, đây không phải nơi chúng ta nên nói chuyện này.
Họ ngồi trong xe hơi, đậu tại một con đường vắng.
Huy Khang đập tay một cái thật mạnh vào thành cửa xe.
– Sao bà ta lại bỉ ổi như vậy chứ! Dùng một nắm tài liệu về vụ việc đó mà muốn có Minh Hân, muốn cả cổ phần của Kỳ Lâm, cái đó đáng sao?
– Lúc ấy, Hoàng Long gặp phải cú tấn công của cậu, trong lòng chỉ có hận thù, tử tế sẽ đưa cậu ra tòa, nếu không cậu tiêu đời rồi. Nhưng tại sao cậu lại không có chuyện gì? Là bởi vì tay Tài đã chơi xỏ cha con hắn, đem tài liệu giao cho phu nhân Giang Bội Giao, và vì thế Minh Hân chấp nhận giao dịch với bà ấy.
– Sao trên đời lại có con bé ngốc thế chứ! Cái đó làm sao có thể giết chết em được, em có khả năng gây ra vụ việc đó, em hoàn toàn đã nghĩ đến những hậu quả và luôn sẵn sàng đón tiếp chúng, vậy thì vì sao cô ấy lại phải làm thế? Sao phải hy sinh cho em chứ!?
– Mấy tờ giấy đó không thể giết cậu được, nhưng việc Minh Hân rời xa cậu khiến cậu đau khổ như chết đi chứ gì!?
Huy Khang sững người lại nhìn anh, đáp lại ánh mắt ấy, anh cười:
– Cậu không nên ngạc nhiên thế, tôi vốn là một chàng trai tinh ý mà. Cậu, và cả Minh Hân nữa, cả hai hãy dũng cảm lên! – Anh nói thêm: – Chuyện này có thể Vương Tuấn Lâm cũng đã biết, và có vẻ cậu ta đang giả bộ với Minh Hân, chuyến xuất ngoại này tốt nhất cô ấy đừng đi! Cậu nên làm gì đó rồi Huy Khang. Cố lên!
Ánh mắt cậu trở nên kiên định lạ thường, anh đã nói đúng, cậu không thể im lặng một chỗ như thế này được, trong khi có một cô gái nhỏ đang đôn đáo vì chuyện của cậu, đang dần hy sinh nhiều thứ hơcn hỉ vì một hành động của cậu, Huy Khang không cho phép tất cả đi ra khỏi tầm kiểm soát.
– Anh đón xe về nhé!
Biết rõ Huy Khang định đi đâu, Nhật Thiên cười bảo:
– Không phải hướng đó! – Anh chỉ tay về phía sau: – Hướng này, tôi có hẹn với cô ấy, trước buổi trưa, phòng khám.