Đọc truyện Tro Tàn Của Yêu Thương – Chương 95
Bốn người đàn ông mặc đồ đen đứng canh chừng trong phòng, Minh Hân thì dọn đồ, ánh mắt nhìn họ có đôi phần dè chừng.
– Giấy tờ tôi chỉ vừa chuẩn bị xong, vé máy bay còn chưa…
Minh Hân không thể nói hết câu vì một trong số họ đã chặn ngang:
– Chủ tịch đã đặt vé rồi, chúng tôi nhận nhiệm vụ đưa cô tới khách sạn gần sân bay nghỉ ngơi, chuyến bay sẽ cất cánh vào 21h15, cậu ấy sẽ có mặt lúc 21h và nhất định sẽ kịp chuyến bay.
Minh Hân đứng dậy bảo:
– Tôi cần nói chuyện với anh ấy, chuyện này đâu thể gấp gáp như thế! Trưa nay tôi còn có hẹn nữa. Nếu đây đúng là ý kiến của anh Tuấn Lâm, không, tôi cần nói chuyện với anh ấy về việc này.
Minh Hân vừa nói vừa lấy di động tìm kiếm, một người trong số họ liền đi tới giật lấy di động của cô:
– Đây là mệnh lệnh, xin cô hiểu cho!
– Mệnh lệnh? Mệnh lệnh của anh ấy là không cho tôi dùng di động sao? Rốt cuộc các người có phải thuộc hạ của anh ấy không thế, ngay cả một chút thông báo từ anh ấy tôi cũng không có, vậy làm sao tôi tin các người đây!? Nghe đây, nếu tôi không xác thực được chuyện này, tôi sẽ báo cảnh sát về chuyện xâm nhập trái phép nhà tôi đó.
Giữa lúc không khí đang căng thẳng thì đột nhiên điện thoại của Minh Hân đổ chuông, cuộc gọi từ Tuấn Lâm.
– Alo.
– Họ nói đúng đấy, nên em hãy nghe lời đi, hãy theo họ! – Đúng là Tuấn Lâm rồi, cậu đang tính làm gì vậy? Minh Hân không hiểu được.
– Chuyện này sao có thể như vậy được…
– Ngoan ngoãn đi nào Minh Hân! Còn một chuyện nữa anh muốn thông báo với em, về chuyến bay, em cứ đi bình thường, anh có chuyện gấp. Sau khi tới Pa-ri, sẽ có người giúp đỡ em do anh sắp xếp, anh sẽ qua đó nhanh nhất có thể.
– Anh đang tính toán chuyện gì vậy Tuấn Lâm? – Cô tỏ ra cảnh giác, nhỏ giọng hỏi.
Tuấn Lâm nhếch môi thật khẽ một cái rồi cúp máy mà không nói lời nào nữa. Minh Hân bắt đầu cảm thấy hoang mang, trực giác mách bảo cô có chuyện gì đó sắp diễn ra, một cách nguy hiểm. Tuấn Lâm muốn mang mình tới một nơi xa lạ rồi để mặc mình ở đó bơ vơ sao, cô thoáng nghĩ và tay bỗng nắm chặt.
Liếc nhìn những người áo đen, cô càng cảm thấy hoang mang, nuốt khan một cái, cô giơ chiếc di động lên và bảo:
– Một cuộc gọi thôi, tôi muốn thông báo cho người mà tôi đã hẹn, được chứ!?
Họ nhìn nhau rồi chìa tay ý mời cô, Minh Hân liền gọi ngay cho Nhật Thiên.
– Alo. – Giọng cô có phần luống cuống. – À chuyện là… chuyện là tôi không thể tới được, chuyện mà chúng ta cần nói lại phải đợi khi khác rồi. – Cô muốn nói cho anh biết về tình hình hiện tại nhưng phải suy nghĩ xem cách nào là kín đáo nhất.
– Minh Hân…
– Tôi xin lỗi, vì là người thất hẹn. Nhưng mà…chúng ta sẽ vẫn giữ liên lạc nhé, vẫn còn nhiều chuyện để nói với nhau mà, hiểu không vậy. – Không chờ anh trả lời, cô lập tức làm bộ cúp máy rồi liệng chiếc di động xuống giường, khéo léo để màn hình úp xuống, vì vậy mà những người kia không biết cuộc gọi vẫn được duy trì.
Cô giữ thái độ bình thản nói chuyện với họ, nhưng trong lòng đang thầm cầu nguyện Nhật Thiên hiểu ý mình:
– Nếu Tuấn Lâm có chuyện riêng thì tôi có thể rời chuyến bay lại không? Tôi muốn chờ để đi cùng anh ấy thay vì gấp gáp đi lúc 21h15 tối nay như anh nói. Cứ thế này tôi có cảm giác anh ấy đang cố tình bỏ tôi ở thủ đô Pa-ri tráng lệ ấy.
Một người đáp:
– Tôi vừa nhận được chỉ thị, không thể khác, xin cô đừng làm khó chúng tôi.
– Được rồi. – Minh Hân gật đầu. – Vậy bây giờ các anh định đưa tôi đi đâu? Ở đó tôi có thể ngủ trưa một chút được không.
Một người khác nói địa chỉ ra, người nữa bổ sung:
– Cô có thể ngủ đến 20h30, từ vị trí phòng chuẩn bị cho cô tới trạm soát vé mất khoảng 20 phút.
– À, tôi biết rồi, biết rồi. Vậy đi thôi, tôi xong rồi.
Minh Hân cười, rồi lấy đôi giày thể thao mang vào, sắp tới sẽ là một cuộc đua thú vị đây, phải chuẩn bị trang phục cho tốt nào!
– Ôi đôi giày này có vẻ chật nhiều! – Cô tự than vãn. – Nó sẽ khiến tôi mất tự nhiên, bước đi sẽ khó khăn đây! Ai có thể giúp tôi nào!? – Cô vừa độc thoại trong mắt những người kia vừa đổi một đôi giày khác: – Anh được không? Ái chà hình như lâu rồi chúng ta không tác chiến cùng nhau, nhất định phải ăn ý nhé!
Bốn người kia cho rằng cô đang “nói chuyện” với những đôi giày, nhưng trên thực tế, có một con người thật đang lắng nghe cô.
Nhật Thiên kết thúc cuộc gọi với một nụ cười nửa miệng. Cô ấy quả thực rất thông minh, quan trọng là, họ hiểu ý nhau.
Nhật Thiên nối máy gọi tới cho Huy Khang:
– Huy Khang, không phải hướng phòng khám, mà là sân bay, anh sẽ gửi địa chỉ cho cậu, chúng ta chơi trò giải cứu nhé!
…
Minh Hân ở trong một căn phòng sang trọng, nằm ở tầng ba. Bốn người áo đen ở trong phòng kế bên, chia thành hai nhóm thay phiên nhau canh giữ ngoài cửa. Minh Hân không hy vọng suy đoán của mình là đúng nhưng vẫn muốn giữ thế chủ động. Nếu Tuấn Lâm thực sự đưa cô đến một đất nước xa lạ, vậy nghĩa là cậu đã biết mọi chuyện và đây là cách cậu trả thù cô? Không được, Minh Hân chấp nhận chuyện này là vì có lỗi với cậu, nhưng cảm giác đó không thể nào so sánh với việc cô bị đối xử như thế này. Việc làm này là do cô mà ra, cô tự thấy mình thật ngu ngốc, mẹ con họ đã được quá nhiều rồi, tuy cô là kẻ nói dối nhưng trong chuyện này người thiệt thòi nhiều hơn vẫn là cô.
Minh Hân mở cửa, hai người họ lập tức quay lại nhìn cô hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
Minh Hân hơi bất ngờ vì không biết chuyện họ canh chừng bên ngoài, cô thông minh chống chế:
– À… Tôi muốn gọi loại cà phê khác, loại này tôi uống không quen.
Vừa nói, cô vừa chỉ tay vào hộp cà phê hòa tan bên trong, rồi nói thêm:
– Cà phê sữa ít đường nhé! Cám ơn.
Dứt lời, cô đóng cửa lại. Một trong hai người họ đi làm theo yêu cầu của cô. Minh Hân đi đi lại lại trong phòng, suy nghĩ về việc thoát khỏi chuyến bay này.
Họ mang tới cà phê như cô yêu cầu, Minh Hân cười cười cám ơn rồi đóng cửa lại. Cô đặt chiếc ly xuống bàn, bắt đầu thực hiện kế hoạch chạy trốn. Cô quyết tâm, trước mắt phải trốn khỏi đây đã, khi mình còn trong nước thì mọi chuyện dễ dàng làm rõ hơn.
Minh Hân tháo tấm rèm cửa sổ, thật may là nó khá rộng. khoảng cách từ cửa sổ xuống tới mặt đất khoảng 13 mét, cô ước lượng. Minh Hân lấy trong túi đồ ra một chiếc kéo, cô bắt đầu thực hiện.
Cách bỏ trốn này tuy phổ biến nhưng chưa lỗi thời, Minh Hân tin tưởng khả năng thành công của nó.
Trước khi quyết định bỏ đi, cô tìm chiếc di động nhưng không hề có sóng điện thoại, thật kỳ lạ, máy phá sóng ở đâu đó trong này, như thể căn phòng này đặc biệt như vậy là để ngăn chặn liên lạc của cô.
Minh Hân khóa cửa từ bên trong và tiến tới phía cửa sổ. Dùng một miếng vải mỏng quấn quanh bàn tay để tránh đau rát khi trượt xuống, Minh Hân bắt đầu từ hiện cuộc trốn chạy mà cô chỉ nghĩ có trong phim.
Tuy là lần đầu nhưng kỹ thuật khá tốt, Minh Hân đang dần thoát khỏi bọn họ. Nhưng bất ngờ, tới giữa chừng, tấm vải đột nhiên có tiếng rạn, có thể là ở vị trí nào đó đang sắp rách ra vì mỏng quá, Minh Hân đột nhiên cảm thấy hoang mang. Cô đã gần tới cửa sổ lầu một rồi, bèn nghĩ, từ đây ngã xuống cũng không thể chết được, cho nên định sẽ buông tay. Thế nhưng một lần nữa, suy nghĩ của cô lại chậm hơn diễn biến của sự việc. Tấm vải rách thật sự và cô bị rơi xuống, vì bất ngờ nên phải thét lên một tiếng kinh hãi. Tiếng thét thu hút sự chú ý của đám người canh giữ, họ lập tức phá cửa xông vào.
Một sự trùng hợp thật hoàn hảo, người đón lấy Minh Hân lại chính là Huy Khang, nhờ cậu mà cô tránh được các chấn thương dù là nhỏ nhất.
Ngước nhìn lên trên, cả hai thấy tất cả những người áo đen đang nhìn họ, bị phát hiện rồi.
– Chạy thôi! – Huy Khang tỉnh táo nhắc nhở rồi kéo Minh Hân chạy.
Những người kia lập tức đuổi theo, Minh Hân và Huy Khang cùng nhau chạy hết sức, vừa chạy vừa ngoảnh lại phía sau.
– Họ sắp kịp chúng ta rồi, ở ngay phía sau ấy! – Minh Hân nói.
– Sao họ nhanh vậy chứ! Nhanh chân lên, đừng để bị tóm!
– Chú có đi xe tới không thế!?
– Không biết.
Minh Hân thật sự muốn biết Huy Khang nghĩ gì mà lại trả lời thế, nhưng cô thực sự không còn hơi sức để nói nữa.
Hiểu suy nghĩ của cô, Huy Khang giải thích:
– Hướng chạy của chúng ta đang xa dần chiếc xe đó.
Minh Hân đã hiểu. Cô ngoảnh lại phía sau và thấy bọn họ đã tách ra để đuổi, e là không lâu nữa hai người sẽ bị bao vây.
Ra khỏi khu vực sân bay, Huy Khang kéo Minh Hân chạy về phía bãi đỗ xe dưới hầm gần đó. Cậu kéo cô nấp vào sau một chiếc xe trong góc.
Hai người theo sát họ cũng đã đuổi tới, họ chia nhau ra tìm, Huy Khang và Minh Hân gần như đã kiệt sức, chỉ ngồi cố gắng lấy lại nhịp thở, không thể nói gì hơn.
Đang âm thầm quan sát hai người kia từ xa, Huy Khang đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ở ngay bên cạnh, cả hai ngoái đầu nhìn. Họ chỉ mải mê cảnh giác hai tên bên kia mà không hay biết còn có hai người nữa.
Một tên hung bạo lập tức xoay người đá một cú vào mặt Huy Khang không kiêng nể khiến cậu chúi xuống, khóe miệng rỉ máu. Minh Hân quát lên:
– Anh làm gì vậy hả?
Huy Khang kéo cô ngồi xuống, nói nhỏ:
– Không thể dùng nắm đấm trong hoàn cảnh này đâu.
– Vậy phải làm sao?
Huy Khang dùng ánh mắt nói cho cô hiểu. Hai người đứng dậy đối diện với họ, giờ đã là bốn người. Huy Khang nhanh mắt nhìn chiếc xe bên cạnh, có một tấm bạt tối màu phủ lên nó, trong đầu chợt nảy ra một kế hoạch. Cậu giật nhẹ tay Minh Hân, cô theo mắt cậu nhìn xuống bàn tay kia đang nắm góc tấm bạt. Thật may là cô hiểu.
Bốn người kia không nghĩ họ có thể trốn thoát nên chưa vội ra tay, và có lẽ đó là một sai lầm, đáng ra họ nên làm việc nhanh gọn hơn một chút.
– 1 2 3. – Huy Khang đếm rồi giật lấy tấm bạt, Minh Hân phối hợp cùng cậu, dùng nó làm rào cản giữa hai bên, cậu lợi dụng cơ hội dùng sức đạp một cú vào chúng và bắt đầu kéo Minh Hân chạy.
Cuộc rượt đuổi tiếp tục diễn ra trong nhà xe rộng phía ngoài, lần này có vẻ khoảng cách là khá xa. Hai người chạy ra cửa sau của bãi xe, vẫn nghe phía sau có người đuổi theo cho nên không thể dừng lại, họ chạy lên cầu thang dẫn lên trên. Được khoảng vài tầng, cả hai quyết định nhảy xuống dưới, vì ngay sát đó là ban công tầng bốn của một ngôi nhà. Huy Khang nhìn Minh Hân, bàn tay siết chặt lấy tay cô, Minh Hân gật nhẹ đầu, cả hai lập tức nhảy xuống.
Huy Khang kỹ thuật tốt hơn nên đáp đất an toàn, Minh Hân kêu nhẹ một tiếng, Huy Khang kiểm tra chân cô rồi nói:
– Không sao đâu, đau do va đập thôi.
Họ lập tức trốn vào sau một chiếc thùng lớn của chủ nhà, quả nhiên đám người kia đã đuổi tới. Sau khi họ tiếp tục leo lên trên thì Minh Hân và Huy Khang mới hoàn hồn, thở phào một cái.
– Sao chú lại ở đây thế? – Minh Hân hỏi, điều mà cô muốn hỏi đầu tiên khi thấy cậu.
– Tôi tới đây vì biết được có ai đó muốn cùng tôi chạy trốn, như vừa rồi ấy.
– Chú đừng nói đùa nữa!
Huy Khang khẽ cười, cậu hỏi:
– Vậy còn Minh Hân?
– À dạ? Là vì…chuyến bay cùng anh Tuấn Lâm.
Huy Khang nghe thế thì nhếch miệng cười.
– Vậy tại sao lại bỏ trốn?
– Bởi vì chú cần người nào đó chạy trốn cùng.
– Này Minh Hân! Trả lời nghiêm túc!
– Chú đâu có nghiêm túc! – Cô cãi.
Huy Khang không nói gì nữa mà nhìn cô chăm chăm, mặt cô nhiều mồ hôi, tóc cũng ướt một chút. Cậu thấy trên cổ tay Minh Hân có một chiếc vòng tay, bên trong hẳn là dây chun có thể giãn, Huy Khang liền kéo nó ra và dùng nó cột tóc cho Minh Hân. Ánh mắt bất giác nhìn qua cổ cô và thấy sợi dây chuyền vẫn ở đó.
– Bỏ đi, lang thang, một mình, cô đơn, chuyến bay nữa, Minh Hân làm tất cả những chuyện đó là vì tôi đúng chứ!?
Minh Hân nhìn cậu, có lẽ là Nhật Thiên đã đưa ra lời giải cho Huy Khang rồi.
– Đừng bao giờ làm thế nữa, đừng bao giờ hy sinh cho tôi bất cứ thứ gì, đừng bao giờ đánh đổi để được điều gì đó cho tôi cả, nhớ chưa!?
– Tại sao?
Huy Khang cười đáp:
– Vì tôi vốn là một người toàn diện, không thể để người khác biết tôi dựa dẫm vào một cô gái như thế này được.
Biết cậu đùa, Minh Hân nói:
– Vậy chỉ chúng ta biết là được rồi.
Huy Khang nén tiếng thở dài:
– Cứng đầu! Chỉ giỏi cãi lại!
Minh Hân phì cười, rồi chuyển sang ngạc nhiên khi Huy Khang kéo cô lại và ôm. Cậu vuốt tóc cô và nói bằng giọng ấm áp, thứ vô cùng quen thuộc với Minh Hân:
– Ngốc quá! Bởi vì so với tất cả những khó khăn trong cuộc sống này thì tôi sợ đánh mất Minh Hân hơn cả.
Huy Khang kéo cô ra, nhìn chăm chăm vào biểu hiện của cô, ánh mắt không chớp, cậu như bị mê hoặc, táo bạo gần lại. Nhưng không, Huy Khang tỉnh táo để kiềm chế, cậu nói:
– Ta đi khỏi đây trước, trời lại sắp tối rồi.
Họ cùng đi tiếp, xuống tới dưới rồi, Huy Khang mới lấy di động ra gọi cho Nhật Thiên.
– Đã thoát rồi, anh hãy đến…
Đoàng…..
Một tiếng súng nổ vang lên, câu nói của Huy Khang bị ngắt, tay cầm di động thả lỏng và chiếc di động rơi xuống. Minh Hân quay sang bên cạnh, cả người như sững lại. Đón lấy cơ thể Huy Khang ngã nhào xuống là cử động không điều kiện của đôi tay. Cô đã thấy màu đỏ sau áo Huy Khang.
Minh Hân khóc không thành, cổ họng nghẹn lại:
– Chú… Chú… Chú ơi, chuyện gì thế này!?
Một nhóm 6 người đi tới, chỉ có một kẻ đứng đầu có súng, hẳn là phát đạn vừa rồi từ tay hắn mà ra. Không phải bốn người vừa nãy, nhưng cách ăn mặc thì như nhau, họ đều là thuộc hạ của những ông chủ khét tiếng.
Tay cầm súng chĩa súng về phía hai người, Minh Hân lập tức ôm lấy Huy Khang và che trước.
– Ô… – Hắn kéo dài với giọng cợt nhả khó ưa. – Thật cảm động! Cô gái, đoán thử xem tôi còn lại bao nhiêu viên?
– Các người là ai vậy?
Hắn không đáp mà lại tự trả lời câu hỏi mình vừa đưa ra:
– Còn ba viên, giết cả hai người thì vẫn còn dư đấy!
– Tại sao…?
– Thôi! – Hắn giơ tay ra ngắt rồi hất hàm cho đám người phía sau. Bọn họ xốc Huy Khang dậy, một nhóm khác tới giữ Minh Hân, trói hai tay cô lại rồi dùng băng dán lên miệng cô.
– Tất cả những chuyện này sẽ do Vương Tuấn Lâm chịu trách nhiệm, bởi lẽ tất cả camera giám sát chỉ ghi lại hình ảnh các người chạy trốn và rượt đuổi, không hề có chúng tôi.
Vậy là những người này không phải phe Tuấn Lâm, họ sớm đã biết chuyện này cho nên dàn xếp để cả cô và Huy Khang, thậm chí cả Tuấn Lâm cũng dính vào rắc rối.
Hai chiếc oto nối nhau chạy tới, người trong xe đầu tiên bước xuống, ánh mắt Minh Hân tròn lên kinh hãi.
– Ấy chết! Sao lại bịt miệng cô gái xinh đẹp thế kia! – Vương Đức Long nói. – Mau bỏ ra đi! Nhanh lên!
– Lão già cầm thú, ông sẽ không được chết tử tế đâu. – Minh Hân mắng.
– Tiếp đi! – Lão nói. – Hãy mắng đi khi còn có thể, nhưng mà đừng dùng hết sức để mắng nhiếc và nguyền rủa, hãy dành chút sức lực cuối cùng để nói lời vĩnh biệt với Hoàng Huy Khang chứ! Nên mà phải không? – Hắn cười khả ố.
– Ông là đồ khốn, không bằng cả loài cầm thú, không bằng những sinh vật bẩn thỉu nhất trên thế giới này, nhất định sẽ có ngày tôi giết ông, nhất định vậy!
– Không không. – Lão xua tay. – Cơ hội cho cô đã hết rồi, dấu chấm cho cuộc đời cô, hôm nay tôi sẽ viết.
– Câm miệng đi! – Giọng nói trầm trầm của Huy Khang, mặt cậu tái đi vì vết thương. – Đừng có đụng đến cô ấy! Tôi cảnh cáo đấy!
Vương Đức Long đi tới trước mặt Huy Khang, nói:
– Lần trước mày có nói, nếu có lần sau thì sao nhỉ? Ô, quên rồi sao? Không sao, lát nữa mày sẽ biết là gì.
– Cái đó là việc của tôi! – Giọng nói của một người phụ nữ, Hải Kiều bước ra từ chiếc xe thứ hai.
Đây mới thực sự là cuộc chiến mà Huy Khang cần phải đối mặt. Cậu cười khinh mạt nói:
– Cuối cùng tôi cũng chờ được đến ngày Hoàng Hải Kiều thực sự lộ diện.
– Thấy sao, em trai?
– Một người đàn bà đê tiện, một con rắn độc, tôi cảm thấy ghê tởm cô, không hơn.
Hải Kiều tức sôi máu, bàn tay nắm chặt, cô nói:
– Đưa nó đi!
Hai tên đang giữ Huy Khang toan dẫn cậu lên xe thì Vương Đức Long cản lại:
– Cô đang ra lệnh cho người của ai vậy? Hoàng Huy Khang là của tôi.
– Gì hả? Ông định nuốt lời sao?
– Nuốt lời? Tôi đã nói gì nào? Chúng ta có chung kẻ thù, chung một kế hoạch, tôi không hề nói Hoàng Huy Khang sẽ cho cô xử lý.
– Vậy sao?
– Đúng thế. – Hắn gật đầu thản nhiên. – Tôi có thể giao con bé kia cho cô, còn Hoàng Huy Khang nhất định phải do tôi giải quyết.
Huy Khang chen ngang:
– Thật vinh hạnh vì tôi là nguyên nhân các người trở mặt!
Vương Đức Long chỉ tay vào cậu nói:
– Tốt lắm! Rất vui tính! Trước khi chết mà đùa một chút như thế sẽ giúp mày ra đi thanh thản hơn đó.
– Chưa đủ đâu. – Cậu đáp: – Nếu có thêm một vài bất ngờ nữa thì sẽ rất tuyệt!
– Mày không biết là mình sắp chết rồi hay sao mà lắm lời vậy? – Vương Đức Long quát Huy Khang. Hắn quay qua Hải Kiều đề xuất: – Như vậy đi, tôi và cô sẽ đi riêng hai chiếc xe, một xe nữa chở hai đứa ranh con này, cho người của tôi áp giải. Hai chúng ta, ai tới chỗ hẹn trước sẽ toàn quyền quyết định Hoàng Huy Khang.
…
– Có chuyện gì đó đã xảy ra rồi. – Nhật Thiên nôn nóng đứng phắt dậy.
Nguyên Hạo cũng đứng lên, nói:
– Tìm vị trí di động của Huy Khang đi!
…
– Cái gì chứ!? – Tuấn Lâm lo lắng. – Các người bị hạ sao?
– Chúng tôi bị tấn công bất ngờ, mất dấu hai người họ rồi. – Nhóm thuộc hạ của cậu thông báo tình hình.
Tuấn Lâm suy nghĩ một lát, chuyện này, hẳn là đang vượt ra xa tầm kiểm soát của cậu. Nếu cậu không suy đoán sai, Huy Khang và Minh Hân đã rơi vào tay Vương Đức Long.
…
– Nguyên Hạo, xác định được vị trí rồi, nhưng không di chuyển mà ở yên một chỗ.
– Tới đó trước đã.
…
Trời tối, mùi nguy hiểm ngày càng nồng nặc. Chiếc xe chở Huy Khang và Minh Hân đến trước, chờ hai chiếc xe kia.
– Làm ơn hãy cầm máu đi! Làm ơn… – Minh Hân nói trong tiếng khóc.
– Thật tốt vì chúng ta được ở cùng trong một chiếc xe thế này, điều đó đáng để vui mừng mà! Nín đi!
Nghe cậu an ủi, Minh Hân lại càng muốn khóc hơn.
– Nước mắt này. – Huy Khang đưa tay gạt đi dòng nước vừa rơi trên má cô rồi cố cười: – Tôi sẽ không chết ngay đâu, thế nên Minh Hân đừng khóc nữa. Nín đi, chúng ta còn phải thoát khỏi họ nữa mà.
– Có thể sao?
– Ừm. – Huy Khang gật. – Hãy tin tôi!
– Xin lỗi…
– Đừng xin lỗi! Coi như tôi chưa nghe thấy, hãy để câu ấy đến khi nào chúng ta an toàn thì hãy nói.
– Dạ. – Minh Hân đột nhiên ngoan ngoãn gật đầu, Huy Khang thấy cô lúc này đáng yêu như con mèo nhỏ vậy.
…
Nguyên Hạo và Nhật Thiên lượm được chiếc di động của Huy Khang ở chỗ cậu bị bắn, có vẻ trong lúc ấy, không ai chú ý đến nó vừa bị tuột khỏi tay Huy Khang.
Ngay sau đó là vết máu trên nền cỏ, có một vài giọt nhỏ còn bắn cả vào di động nữa.
– Chết rồi, Huy Khang có chuyện rồi.
Nhật Thiên tiếp:
– Nhưng chúng ta biết tìm họ ở đâu đây!
…
Một chiếc xe hơi tiến tới, phanh xe ở gần chỗ hai người, Tài một mình lái xe tới. Huy Khang lấy làm lạ vì Hải Kiều và Vương Đức Long sao còn chưa tới mà lại là tay Tài này.
Những người áo đen cúi chào Tài đầy cung kính. Huy Khang để mắt tới hắn, hắn lấy di động trong túi ra xem giờ, rồi nói chuyện to nhỏ gì đó với mấy gã còn lại. Huy Khang khẽ ra hiệu cho Minh Hân, cậu ghé tai cô nói nhỏ, Minh Hân chăm chú lắng nghe.
– Này! Này! Nghe thấy tôi nói không vậy? – Minh Hân dùng chân đập cửa xe và hô lớn.
Bọn họ hướng ánh nhìn qua chỗ đó, Minh Hân vừa khóc vừa nói:
– Làm ơn đi… Làm ơn…
Một gã áo đen toan đi tới, nhưng tên Tài giơ tay ngăn lại, hắn tự mình qua đó.
Hắn dùng điều khiển hạ kính cửa xe.
– Làm ơn đi, hãy cầm máu cho chú ấy đã.
Tài nhìn vết thương của Huy Khang rồi nói:
– Viên đạn ghim vào vị trí đó sẽ không gây chết vì mất máu đâu, có điều, các người cũng sắp chết rồi, cầm máu cứu người làm gì nữa.
– Tôi có chuyện muốn nói riêng với anh. – Giọng Minh Hân nhỏ hẳn, đây mới là điều cô muốn làm.
Sợ hắn không đồng ý, Minh Hân bảo:
– Anh nghĩ tôi có thể thoát sao? Chuyện tôi muốn nói liên quan tới phu nhân Giang Bội Giao. – Không chờ hắn suy nghĩ, cô hất hàm bảo: – Mở cửa xe đi!
Hai người đứng ngay cạnh chiếc xe đó nói chuyện. Minh Hân hoàn toàn không phải đối thủ của Tài nên hắn không hề tỏ ra lo lắng.
– Cỏi trói ra!
Tài thuận theo, trong lòng nghĩ xem liệu cô có thể làm gì hắn.
– Tôi cho rằng chuyện anh giúp bà ấy không nên cho Vương Đức Long biết. – Minh Hân chỉ đơn giản là nói chuyện một cách đàng hoàng.
– Cô đang uy hiếp tôi sao?
– Anh ở phe nào? Vương Đức Long ư? Vậy vì sao anh lại giúp bà ấy lấy tài liệu về việc Hoàng Huy Khang âm thầm gây ra cú sốc tài chính cho Hoàng Long? Anh là tay trong của bà Giang Bội Giao à? Vậy tại sao anh vẫn cứ ở bên lão ta khi chắc rằng chuyện anh làm sớm muộn cũng bị phát hiện? Tại sao?
– Dài dòng thế chẳng phải muốn uy hiếp tôi hay sao? Nếu vậy thì cô nhầm rồi! Vì tất cả những chuyện này đều là tính toán của ông chủ, các người chỉ như những quân cờ tùy ý ông ấy sắp đặt mà thôi.
– Sao cơ?
– Đừng ngạc nhiên quá như thế! Cô hãy dành thời gian mà nói chuyện với Hoàng Huy Khang đi, nói những gì muốn nói trước lúc chết ấy. Sau đó, khi nào chuẩn bị ra đi thì hãy nói cho tôi di ngôn nhé! Không trói nữa là đặc ân cuối cùng cho một thiên tài và một cô gái thông minh đấy!
Dứt lời, hắn bỏ đi trước, Minh Hân táo bạo chạy theo tóm lấy phần đuôi áo anh ta.
– Đợi một chút!
Cô đã rất nhanh, lấy được chiếc di động trong túi hắn. Biết rõ hắn sẽ vùng vằng bỏ ra cho nên Minh Hân chủ động thu tay về, vừa hay hắn chưa quay lại và thấy cô cất di động đi.
– Cô làm gì vậy hả? – Tài tỏ ra khó chịu.
Minh Hân lấy một lý do để nói:
– Tôi muốn nói là…dù cho…hôm nay, dù cho hôm nay chúng tôi sẽ không thể trở về nữa thì tôi cũng muốn khuyên anh một điều cuối cùng, dừng lại và quay đầu, anh vẫn sẽ thấy bờ, đi tiếp, sẽ bước đến vực thẳm đấy!
Cô nói rồi quay phắt lại chui vào xe, cởi trói cho Huy Khang.
Chờ hắn đi ra phía kia rồi, Minh Hân mới lấy di động ra, Huy Khang nói:
– Giỏi lắm Minh Hân! Chúng ta không có thời gian đâu, Vương Đức Long và Hoàng Hải Kiều sẽ đến ngay.
– Dạ. – Cô đáp rồi gọi điện thoại cho Nguyên Hạo, còn chu đáo ngồi sụp xuống nền xe nữa.
– Alo.
– Anh, em đây. Không có nhiều thời gian đâu.
– Chuyện gì đã xảy ra với hai người vậy?
– Vương Đức Long và Hoàng Hải Kiều, chúng em đang gặp nguy hiểm, đây là bờ sông Tôn Vĩ, đoạn chân cầu Đông Cần. Cứu em! Có khoảng 12 người.
– Làm tốt lắm! – Huy Khang xoa đầu cô. Minh Hân xóa nhật ký rồi tắt điện thoại và ném nó ra ngoài xe, cô hy vọng khi Tài phát hiện thì sẽ nghĩ túi áo hắn dễ rơi đồ.
Minh Hân cởi chiếc áo ngoài, nó mỏng nên có thể dùng để quấn chỗ bị thương, hạn chế mất máu. Huy Khang gắng gượng ngồi thẳng dậy:
– Tôi không sao đâu!
Minh Hân quẹt nhẹ giọt nước mắt vừa rơi, khẽ gật đầu.
Tiếng phanh xe cho hai người biết hoặc là Vương Đức Long hoặc là Hoàng Hải Kiều đã tới.
– Chậm hơn khoảng 30 giây, cô thua rồi, Tịnh Thế phu nhân. – Vương Đức Long đắc thắng.
Hải Kiều sắc mặt có chút bực bội nhưng không thể làm gì khác. Vương Đức Long tiếp:
– Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với Hoàng Huy Khang cho nên chúng tôi đi trước đây! Trả con ranh đó cho cô đấy!
Người của hai bên lập tức đi tới chỗ chiếc xe, lôi Huy Khang và Minh Hân ra. Huy Khang nhìn cô nói:
– Minh Hân đừng sợ! Sẽ không sao đâu, cả hai chúng ta. – Huy Khang hướng qua chỗ Hải Kiều nói lớn: – Nếu từ bỏ cơ hội cuối cùng nói chuyện với tôi, cô nhất định sẽ hối hận. Tôi nhắc lại, là cơ hội cuối cùng đấy!
Hai tên áo đen tiếp tục lôi cậu đi, Hải Kiều có chút do dự.
– Hãy để tôi nói chuyện một lát! – Cô nói với Vương Đức Long. – Chỉ một lát thôi, ngay tại đây.
Vương Đức Long gật đầu, hai kẻ áo đen giữ cậu lập tức buông tay, Huy Khang ngã nhào xuống vì mất thăng bằng. Nhưng cậu cố gượng dậy, đi về phía Hải Kiều. Đứng cạnh Minh Hân, Huy Khang cố gắng mỉm cười. Huy Khang dựa người vào xe, Hải Kiều giữ khoảng cách. Hai tên bắt giữ Minh Hân cũng rời ra, nhưng họ rút súng nhắm tới hai người đề phòng, bảo vệ Hải Kiều.
Huy Khang bật cười, cậu vốn không có ý định tấn công Hải Kiều như họ lo sợ.
– Nói đi! – Hải Kiều bảo.
– Anh hai tôi đã bị trúng bao nhiêu phát đạn vậy?
– Cậu…
– Anh hai tôi đã bị đánh bao nhiêu vậy, ở những vị trí nào thế!?
– Cậu đang đùa với tôi đấy hả?
– Trước lúc ra đi, anh ấy có nói gì không vậy? – Tiếp tục là những câu hỏi không ăn nhập.
– Huy Khang! – Hải Kiều mất kiên nhẫn.
– Đừng gọi tên tôi! – Huy Khang gắt lên khiến Minh Hân bên cạnh giật mình. – Thật dơ bẩn! Cô gọi tên tôi khiến tôi cảm thấy tên của mình thật dơ bẩn! Biết chưa hả? Hôm nay cô phải dứt khoát mọi chuyện chứ nhỉ!? Đã làm đến thế này rồi, hẳn là cô nhất định bắt tôi phải chết. So với anh hai tôi năm ấy thì tôi bây giờ là mối uy hiếp lớn hơn không phải sao, vì ba chỉ còn mình tôi là con trai thôi mà, đúng chứ!
– Bớt dài dòng đi! Tôi sẽ xem những gì cậu nói bây giờ là di chúc của cậu, nên hãy nhanh đi! Đây là chút ân tình cuối cùng giữa chúng ta.
– À, thì ra vẫn còn một chút ân tình. – Huy Khang nhìn sang Minh Hân rồi nói với Hải Kiều: – Ba đã chỉnh sửa di chúc sau khi biết Minh Hân không phải con gái anh hai. – Hải Kiều thoáng ngạc nhiên, Huy Khang tỏ ra bình tĩnh và nghiêm túc nói tiếp: – Theo đó, Trần Nguyên Hạo sẽ nhận được một phần tài sản đứng tên ba, đó là một khu du lịch nghỉ dưỡng ở nước ngoài và một biệt thự ở đó, di chúc viết, sau khi ba mất, tất cả sẽ được chuyển thành sở hữu cá nhân của Trần Nguyên Hạo, không liên quan tới tập đoàn Khánh Huy, không ai có quyền đòi lấy nó từ anh ấy, còn việc anh ấy ở lại tiếp tục làm việc cho Khánh Huy hay không là do anh ấy tự quyết. Ba chuẩn bị tất cả cho anh ấy có một cuộc sống ổn định cùng với gia đình riêng của mình. Ngoài ra còn có cả Đình Phúc, bác Âu, và một số người khác cũng nhận được một phần tài sản trang trải cho cuộc sống.
– Cái đó không đáng gì so với tổng số tài sản ba có, vì vậy hãy vào vấn đề chính đi! – Hải Kiều tỏ ra sốt ruột.
Huy Khang nhếch môi khinh bạc:
– Phần còn lại đương nhiên là của tôi.
– Cái gì? – Hải Kiều tròn xoe mắt.
– Vậy còn ai nữa à? Cô sao?
Hải Kiều giận dữ túm lấy cổ áo Huy Khang:
– Hãy nói những gì cậu thật sự biết! Đừng cố kéo dài thời gian!
Huy Khang gạt tay cô ra, có vẻ phải dùng rất nhiều sức, cậu nói:
– Đừng chạm vào tôi, vì khi về tôi sẽ phải vào bệnh viện nên không tắm đâu! – Cậu buông một câu đùa cợt. – Cũng đừng đứng gần tôi, vì tôi vẫn còn khả năng khống chế một người phụ nữ đấy!
Hải Kiều buông tay, Huy Khang nói tiếp:
– Ba cũng biết chuyện tôi thanh toán hận thù với những kẻ hại chết anh hai, khi ông thấy tôi bạt mạng vì những thứ đó, ông đã có một quyết định. – Cậu nhìn Minh Hân rồi sang Hải Kiều và nói: – Di chúc của ba nói rõ, nếu như tôi cũng chết, thì tài sản trao cho tôi sẽ thuộc về người khác, đó là… – Huy Khang ngừng lại khiến Hải Kiều như sôi máu, cuối cùng cậu tiếp: -…đó là…là thằng nhóc Quốc Hiếu.
– Gì hả?
– Đó chẳng phải là lý do cô hại anh rồi tới tôi sao, phải không? Cô có tới hai đứa con trai, nhưng lại chỉ có một tập đoàn Tịnh Thế.
– Đúng thế! – Hải Kiều thừa nhận. – Tôi không muốn hai đứa con của mình sau này lớn lên cũng sẽ tàn sát để tranh đoạt tài sản.
– Thay vì dạy chúng cách sống đàng hoàng, dạy chúng yêu thương che chở cho nhau, nhường nhịn nhau thì cô chọn cách tự mình tàn sát anh em của mình để cho chúng hai tập đoàn lớn mạnh sao? Đó là cách làm của một người mẹ đấy à? Cô có thử nghĩ rằng, ba và mẹ của cô cũng không muốn thấy các con của mình giết hại lẫn nhau không? Có không?
– Cậu càng nói càng bất lợi cho mình thôi Huy Khang ạ. Nếu đúng như lời cậu nói thì hôm nay cậu không thể về rồi.
– Không. – Huy Khang lắc đầu. – Tôi sẽ về chứ! Bởi vì, Quốc Hiếu muốn nhận được phần thừa kế của tôi thì phải có hai điều kiện. Thứ nhất, tôi phải chết, và người đại diện đứng ra ký tên nhượng quyền lại là Minh Hân.
– Con bé này thì liên quan gì ở đây hả?
– Thế đấy! Vì thế cho dù tôi chết, Minh Hân không ký tên thì tài sản đó cũng chẳng là của ai cả. Nếu hôm nay cả hai chúng tôi không thể trở về thì Trần Nguyên Hạo sẽ thay thế vị trí của tôi trong tập đoàn cho tới khi ba lập một di chúc với nội dung khác, vì ba vẫn còn sống mà!
– Ba đúng là một lão cáo già! – Hải Kiều lầm bầm mắng.
– Câm đi! Cô không có quyền nói như vậy, đừng trách tôi không cảnh cáo, tôi sẽ cắt lưỡi cô đấy! – Cậu trở lại vấn đề: – Ba tôi đã dùng cả đời kinh doanh, di chúc cả đời cũng chỉ có một bản, nhất định phải làm cho tới cùng chứ! Phần còn lại thì cô không cần biết đâu!
– Nữa sao?
Huy Khang cong môi cười như thể rất thích chí với vẻ mặt ngạc nhiên tò mò của Hải Kiều, cậu nói vừa như cười:
– Trước khi tôi chết, nếu như tôi có con, dù là con trai hay con gái thì cũng sẽ…
– Thôi im đi!!! – Hải Kiều quát lên, có vẻ cô bộc phát cơn giận dữ, lườm Huy Khang với ngọn lửa giận cháy rực trong mắt. – Cậu nói nhiều như thế, đến cuối cùng thì muốn gì đây!?
– Để Minh Hân đi!
– Sao hả?
– Đó là cách tốt cho cô mà! Hãy để cô ấy trở về!
– Còn chú thì sao? – Minh Hân bây giờ mới lên tiếng. – Không. Nếu như chỉ có một người được quay về thì thôi đi!
Huy Khang không đáp lại Minh Hân, cậu nói với Hải Kiều:
– Suy nghĩ đi, và quyết định thật nhanh!
Không có thời gian để suy nghĩ nhiều hơn nữa, Hải Kiều hất hàm ra lệnh:
– Dẫn cậu ấy đi! Còn cô, lên xe!
Hải Kiều đi trước, hai tên áo đen lại dẫn Huy Khang đi, trước khi đi, cậu có nói với Minh Hân:
– Chúng ta sẽ cùng về, vì thế Minh Hân đừng lo! – Cậu nói kèm theo một nụ cười, nụ cười khiến Minh Hân luôn luôn đặt tất cả sự tin tưởng.
– Lúc trước không có thời gian nói chuyện nhiều với nhau nhỉ, cho nên phút cuối luôn luôn vấn vương. – Vương Đức Long tỏ vẻ châm chọc. Dường như cái án cho Huy Khang ngày hôm nay đã được định rồi, vì thế mà hắn ta cũng như Hải Kiều, muốn nói chuyện lần cuối với cậu.
Hai tên áo đen hất Huy Khang ngã nhào xuống đất, cậu lê người tựa vào chiếc xe, Vương Đức Long đứng ngày phía trước.
…
Hải Kiều cho người trói tay Minh Hân lại, hai người ngồi hàng ghế sau xe. Chiếc xe chạy tới một nơi vắng vẻ gần chỗ ban nãy rồi dừng lại. Hải Kiều yêu cầu những tên vệ sĩ của mình ra khỏi xe, cô ở một mình với Minh Hân.
Hải Kiều rút ra một con dao sáng loáng khiến Minh Hân bất giác giật mình.
– Cũng sợ đấy hả? Tôi tưởng cô không biết sợ là gì?
– Người không biết sợ chính là cô, không phải tôi. Cô không sợ quả báo, không sợ các oan hồn đòi mạng cho nên đã gây ra hết tội ác này tới sai lầm khác.
– Vậy sao? – Hải kiều nói vẻ thản nhiên. – Bao nhiêu người nhỉ? Hoàng Hiểu Khánh, và mẹ anh ta? Hết chưa? À, tôi quên, còn có ba mẹ cô và Dương Tuyết Minh nữa.
– Tôi sẽ không bao giờ quên, cô là người đã khiến gia đình tôi tan nát, ly tán, nhất định sẽ có một ngày cô phải trả giá cho tất cả tội ác của mình.
Hải Kiều gật gật đầu:
– Nếu không nhờ may mắn thì có lẽ còn có cả Hoàng Huy Khang trong danh sách nữa, nhưng đáng tiếc…
– Sao? Cô cũng đã từng giết Hoàng Huy Khang nhưng không thành?
– Đúng thế. – Hải Kiều nhận. – Năm nó học trung học, cùng trường với Trần Nguyên Hạo và thằng nhóc giờ đã làm bác sĩ, tôi đã cho người giết nó rất nhiều, nhưng đáng tiếc mấy thằng đó học thì dốt chỉ giỏi đánh nhau, cho nên những cuộc thanh trừng đều biến thành gây gổ đánh nhau thông thường.
– Vậy là chuyện chú ấy bị thương do đỡ đòn thay Âu Nhật Thiên là do người của cô làm, chứ không phải do bạn bè xấu ở trường.
– Là ai kể thế? Lúc ấy cô còn nhỏ xíu mà!
– Hèn hạ! – Minh Hân mắng.
– Nói ai cơ?
– Chính là cô, Hoàng Hải Kiều.
Chát.
Hải Kiều vung tay tát Minh Hân một cái thật mạnh.
…
– Dù lên thiên đường hay xuống địa ngục thì mày cũng nhớ rằng, cái chết của mày là mày tự tìm đến chứ không phải do ai cả. – Vương Đức Long nói với Huy Khang.
– Dù lên thiên đường hay xuống địa ngục thì tôi vẫn sẽ nhớ gương mặt của kẻ sát nhân máu lạnh, loài cầm thú không có tính người.
Huy Khang đáp lại, Vương Đức Long cười nhạt bảo:
– Mày không mạnh miệng nói sẽ thoát nữa sao? Hồi nãy còn tự tin lắm mà! Chi viện của mày sẽ không tới kịp đâu! Tao nói đúng không nào?
Huy Khang không trả lời, cậu thực tế không hy vọng quá nhiều vào việc Nguyên Hạo và Nhật Thiên tìm đến, một phần cũng không muốn họ tới vì nơi này quá nguy hiểm, Minh Hân nhất định sẽ an toàn, cậu tin rằng Hải Kiều sẽ nghe lời mình.
– Vốn định sẽ trò chuyện với mày một lát để mày vui vẻ lên đường, nhưng thôi, mày làm tâm trạng tao xuống dốc nhanh quá! – Vương Đức Long vẫy tay, tên Tài lại gần, lão nói: – Gọi Jane tới đây!
– Để làm gì ạ? – Tài buột miệng hỏi.
Vương Đức Long khẽ lườm rồi bảo:
– Dù sao cũng nên giữ lời hứa chứ, nhất là với một cô gái xinh đẹp và hữu dụng như cô ta. Hoàng Hải Kiều đang ở đâu?
– Theo báo cáo từ người của ta thì cô ta đang đậu xe ở một con đường gần đây.
– Được rồi, gọi cho Jane đi!
Tài sờ tay nhưng không thấy di động, kiểm tra các túi khác cũng không có.
– Có chuyện gì vậy? – Vương Đức Long hỏi.
Tài không đáp lời ông chủ mà nghĩ lại, lúc Minh Hân đột nhiên túm lấy áo hắn.
– Ông chủ, tôi xin lỗi. – Tài cúi đầu trước Vương Đức Long. – Có thể Hoàng Huy Khang và Hoàng Minh Hân khi nãy đã giở trò với di động của tôi rồi. Tôi xin lỗi thưa ông, nhưng chúng ta cần đi khỏi đây sớm trước khi chi viện của họ tới thực sự.
– Cái gì? – Vương Đức Long tỏ ra hơi bất ngờ, Tài vẫn cúi đầu hối lỗi. – Xử lý Hoàng Huy Khang đi, theo kế hoạch. Gọi Jane tới, trả cơ hội xử lý Hoàng Minh Hân cho cô ta, tàn cục này xem cô ta xử lý ra sao?
– Vâng.
– Tôi đi trước đây.
– Ngài đi cẩn thận.
Ba vệ sĩ áo đen hộ tống lão đi khỏi. Tài và đồng bọn bắt đầu tổ chức thực hiện kế hoạch.
…
– Huy Khang đã nói đúng. – Hải Kiều gật đầu nói. – Tôi chưa thể giết cô được. Nhưng chỉ là hôm nay thôi, hãy nhớ như vậy! Rồi một ngày nào đó, cô sẽ có một cái kết tương tự Huy Khang nếu cô không ký tên.
Minh Hân ương bướng nói:
– Cô đã làm mọi chuyện đến nước này thì cho dù tôi có ký hay không cũng sẽ chết trong tay cô, đó là chuyện sớm muộn. Biết rõ như thế cho nên tôi sẽ không ký đâu, ngày cô mong đợi sẽ không đến đâu.
– Cứ chờ rồi xem!
Hải Kiều dứt lời liền đưa dao chém một đường trên đùi Minh Hân. Vết cứa không sâu, như thể đó là lời cảnh cáo rằng Hải Kiều nói là sẽ làm.
– Xuống xe! – Hải Kiều ra lệnh.
Minh Hân cắn chặt môi kìm nén cơn đau, cô xuống khỏi xe, nhưng nói thêm một câu:
– Hôm nay nếu như Hoàng Huy Khang mà có chuyện gì, thì tôi nhất định sẽ tiễn cô đi cùng, chắc chắn đấy!
– Cô nghĩ cô nhanh hơn Vương Đức Long sao? Đúng là vắt sữa chưa sạch! – Hải Kiều châm biếm. – Đi đi, mong là xác nó còn nguyên vẹn!
…
Minh Hân muốn chạy nhưng thật sự quá khó, cô chỉ có thể gồng mình bước thật nhanh mà thôi.
Bốn bề vắng tanh không một bóng người. Đám người của Tài đã rút khỏi, trước mắt Minh Hân chỉ thấy hai chiếc xe hơi. Nhưng điều bất ngờ là một chiếc đang chuyển động về phía con sông. Nó đi khá chậm, nhưng không có dấu hiệu dừng lại. Từ xa quan sát, cô bắt đầu cảm thấy bất an. Không lẽ, đây là cách họ giết người sao? Một phương pháp phổ biến nhưng có thể che đậy dấu vết hiệu quả, dàn dựng như một tai nạn hay tự sát gì đó!
Bóng tối thu hẹp tầm nhìn, Minh Hân không thấy gì khác ngoài một cái bóng đang di chuyển dần về phía con sông, chiếc xe sắp lao xuống dưới.
– Huy Khang! Huy Khang! Tỉnh táo lại đi Huy Khang! – Nguyên Hạo không ngừng đập cửa xe và gọi cậu. – Tỉnh táo lại nào Huy Khang!!! Huy Khang!!! Nghe thấy tôi nói gì không???
Huy Khang khó nhọc mở mắt và lờ mờ thấy anh. Tài và đồng bọn đã đánh cậu một trận cho tới khi gần như mất ý thức mới ném vào xe, cùng với vết đạn bắn, Huy Khang gần như là kiệt lực.
– Huy Khang! Tỉnh lại đi! Xe đang chạy đó! Thắng lại nhanh lên! Nhanh lên!
Huy Khang gắng gượng dậy, nhưng hoàn toàn không đủ sức để leo lên hàng ghế trước. Nguyên Hạo vừa đập cửa gọi cậu vừa dùng hết sức giữ chiếc xe lại.
Huy Khang chống tay ngồi dậy, cậu ý thức được chuyện gì đang diễn ra. Đầu tiên cậu vươn người đạp thắng xe, nhưng không có tác dụng.
– Mở cửa ra đi! – Nguyên Hạo nói.
Huy Khang nghe lời anh, nhưng cũng không được.
– Chiếc xe sắp tới bờ sông rồi, phải làm gì đây Huy Khang!? – Lần đầu tiên Nguyên Hạo tỏ ra bất lực và hoang mang.
Huy Khang không chần chừ, dùng sức đạp cánh cửa. Lâu rồi cậu mới thấy mình yếu ớt đến thế này. Cậu đang dùng sức lực cuối cùng của mình để phá cửa xe.
7m
5m
3m
Cửa xe bị đạp tung, Huy Khang gần như lại gục xuống. Nguyên Hạo mừng rỡ lập tức xông tới túm lấy Huy Khang kéo ra. Chiếc xe theo đúng lập trình lao xuống con sông lớn. Huy Khang lại thoát chết trong gang tấc.
Minh Hân lê bước tới gân là lúc chiếc xe đâm sầm xuống dưới, cả người cô bủn rủn, gục xuống.
– Không… – Minh Hân lắp bắp không ra lời.
Kết thúc như thế này sao? Minh Hân đôi mắt đờ đẫn, cả thế giới của cô lúc này cũng vừa chìm xuống như chiếc xe kia, bóng tối và bóng tối, cô quạnh và thê lương.
– Huy Khang…!!! – Minh Hân gần như bật khóc gọi to.
Tiếng gọi khiến Huy Khang giật mình, gần đó có một chiếc xe cho nên khi kéo Huy Khang ra, hai người ngã gần chiếc xe đó nên khuất tầm nhìn của Minh Hân.
– Huy Khang, cậu còn tỉnh táo không thế!? – Nguyên Hạo vỗ vỗ mặt cậu hỏi.
– Không sao… – Huy Khang cố nói. Rồi cậu quay qua phía vừa phát ra tiếng gọi. Như có sức mạnh vô hình tiếp vào người, Huy Khang đứng dậy, bước ra.
Khoảnh khắc cậu xuất hiện, Minh Hân không dám chớp mắt, cô còn tưởng đó là mơ, là ảo ảnh. Nhưng không vì thế mà cô ngưng hoạt động của đôi chân. Minh Hân đứng dậy, lao thật nhanh về phía ấy, và ôm chầm lấy Huy Khang.
Huy Khang cũng lập tức giữ chặt lấy cô, cậu cũng rất muốn khóc, như cảm xúc vỡ òa của Minh Hân lúc này vậy.
– Xin lỗi. – Minh Hân nghẹn giọng mở lời.
– Tôi nghe thấy rồi.
Vuốt mái tóc cô, Huy Khang nói:
– Tôi đã nói chúng ta sẽ cùng về mà! Đi thôi, về nhà nào!
– Vâng. – Minh Hân gật đầu ngoan ngoãn.
Nhật Thiên lái xe tới, ạnh vội vàng kít lại và chạy tới. Nỗ lực của Huy Khang đến đây cũng đã hết, cậu gục đầu xuống vai Minh Hân và bất tỉnh.
Nguyên Hạo và Nhật Thiên vội vã đỡ cậu lên xe, cả Minh Hân nữa.
– Lái xe đi! – Nhật Thiên bảo Nguyên Hạo.
Chiếc xe chạy được một quãng, bất ngờ phải phanh gấp vì có một chiếc oto chắn đường. Tuấn Lâm trong bộ đồ đen bước xuống, chăm chăm nhìn họ, dù rằng không rõ từng khuôn mặt trong xe.
Vương Tuấn Lâm là nguyên nhân của tất cả những chuyện này, chính cậu đã ép Minh Hân đi Pháp, chính cậu khiến cho tất cả những âm mưu của bọn người kia được dịp thực hiện, vậy mà bây giờ lại ở đây sao? Cậu ở đây với mục đích gì? Hỏi han ư? Quan tâm cô ư? Không.
– Anh còn chờ gì nữa, vòng xe chạy tiếp đi! – Minh Hân tỏ ra vội vã nhắc Nguyên Hạo. Nguyên Hạo lập tức bẻ lái tránh Tuấn Lâm và nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ.
Huy Khang được đưa vào phòng cấp cứu. Bác sĩ điều trị chạy tới, Nhật Thiên nói chuyện với ông ấy:
– Bệnh nhân trúng một viên đạn và bị thương ở nhiều chỗ do bị đánh, quá trình đưa bệnh nhân tới đã truyền 2 lít nước muối, cầm máu khoảng 80% các vết thương trên cơ thể, các vị trí có khả năng gãy xương cũng đã được sơ cứu rồi. Huyết áp và nhịp tim đang giảm. Bệnh nhân nhóm máu O.
– Tốt lắm! – Bác sĩ khen một câu vội vàng và lập tức chạy vào trong. Nhật Thiên toan xông vào thì một cô y tá ngăn lại.
– Tôi cũng là bác sĩ. – Anh giải thích.
Cô y tá gật đầu đáp:
– Vâng, tôi biết, nhưng tôi xin lỗi, người anh không đảm bảo vệ sinh để tham gia cùng các bác sĩ.
Dứt lời, cô y tá lập tức chạy vào trong đó, cánh cửa đóng lại, đèn đỏ bật lên. Nhật Thiên nhìn lại cơ thể mình, đôi tay đầy máu, cả chiếc áo của anh nữa, trán thì ướt đẫm mồ hôi. Quay sang nhìn hai người kia, cũng không khá hơn anh là mấy. Nguyên Hạo mặt đăm chiêu, Minh Hân thi thoảng quẹt khẽ giọt nước mắt.
Nhật Thiên ngồi xuống trước Minh Hân, anh nói:
– Đi nào, tôi đưa cô đi xử lý vết thương ở chân!
Cô khẽ lắc đầu chứ không nói lời nào, bởi vì chỉ cần mở miệng là cô sẽ bật ra tiếng khóc.
– Huy Khang phải ở trong đó ít nhất một tiếng, chúng ta ngồi đây không giải quyết được gì đâu. Tôi sẽ đưa cô đi, Nguyên Hạo gọi người mang đồ tới, vết thương ở vị trí này Minh Hân không thể mặc quần được, lấy một bộ đầm nhé!
Nguyên Hạo đứng dậy và đi ngay, nếu ở lại, anh cũng không chắc mình có thể mạnh mẽ trong tình huống này. Chưa khi nào Huy Khang ở ngay trước mắt mà anh không thể cứu như hôm nay. Trước đây luôn luôn khác…
Huy Khang vốn không phải người thích đánh nhau…
“Từng có một cậu nam sinh trong trường gây sự với cậu, nhưng Huy Khang không hề đáp trả những hành động khiêu khích của cậu ta. Cậu ra từng rút một chiếc giày của mình và ném Huy Khang từ phía sau, Huy Khang quay lại và lượm lấy chiếc giày. Thay vì việc đáp trả cậu ta thì Huy Khang ném chiếc giày qua tường rào, đó là khu vực rác.
– Thằng khốn! – Cậu nam sinh kia mắng và xông tới tung nắm đấm vào Huy Khang, nhưng nhanh hơn cậu ta một bước là Nguyên Hạo, anh từ xa chạy tới nhảy lên đạp vào người khiến cậu ta ngã ra. Cả ba gặp thầy giáo và lau cửa kính trong trường một tuần.”
“Cuộc đụng độ thực sự xảy ra trong lớp học, Huy Khang dù cố gắng kìm chế nhưng nhóm người kia không muốn để cậu yên.
– Ở đây không chỉ có mình mày là con nhà giàu, Hoàng Huy Khang ạ. Vì thế hãy thôi cái vẻ mặt thư sinh cười cợt, xem thường người khác đi!
Người khác tiếp:
– Hôm nay tao sẽ cho mày biết, điển trai không phải là phúc.
Người nữa nói:
– Hãy cho mọi người thấy nắm đấm của mày mạnh tới đâu!
Huy Khang nhếch môi một cái, điều đó như phất cờ cho một cuộc chiến. Nhưng cậu còn chưa hành động gì thì một người khác từ trên bục giảng ném hộp phấn viết vào mặt cậu, bụi phấn khiến Huy Khang hơi mờ mắt. Lợi dụng lúc đó, một trong số những nam sinh trước mặt cậu đã đá Huy Khang ngã nhào xuống sàn. Cậu ta cầm chiếc ghế và vung lên. Khi nó đang rơi dần xuống Huy Khang thì một chiếc ghế khác từ phía cửa lớp bay tới, Nguyên Hạo ném bay chiếc ghế kia.
Anh bước vào và kéo Huy Khang dậy, mắng:
– Cậu có ăn cơm sáng mà, sao không chịu dùng sức thế!
Huy Khang chợt cười, và có một trận đánh ngay trong lớp. Khi mấy tên kia ngã dưới đất rên la thì Huy Khang phủi tay bẻ lại cổ áo, ung dung khoác vai Nguyên Hạo.
– Đi thôi!
– Đi đâu? – Anh hỏi lại.
– Phòng thường trực, thầy giám thị hẳn là đã rót nước cho chúng ta rồi đó!
Nguyên Hạo xì một tiếng:
– Cái thằng này! – Anh hất hàm về phía chỗ ngồi của cậu và bảo: – Lấy di động đi, anh đoán chưa tới năm phút nữa chủ tịch sẽ gọi cho cậu đấy!”
Nguyên Hạo ra ngay cửa hàng thời trang gần đó mua vài bộ đồ chứ không về nhà hay gọi người nào cả. Chuyện hôm nay thực sự nghiêm trọng, có nói cho người khác hay không anh còn chưa rõ nên không dám gọi cho ai cả.
Minh Hân mặc chiếc áo len xanh do Nguyên Hạo chọn mua, váy đen và vẫn đi đôi giày cũ. Chân cô đã được xử lý, chiếc váy đủ dài để che đi một miếng băng trắng ở đó. Nguyên Hạo và Nhật Thiên cũng thay đồ ra, cả ba chờ trước phòng cấp cứu.
Da mặt tái nhợt chứng tỏ Huy Khang đang rất yếu sau khi thoát chết, cậu trong bộ đồ bệnh nhân ngồi dựa lưng trên giường. Nguyên Hạo đẩy cửa bước vào, theo sau là Minh Hân và Nhật Thiên.
– Chủ tịch vừa gọi tới, ông vẫn chưa biết xảy ra chuyện. – Nguyên Hạo thông báo.
– Anh hãy về và qua gặp ông, đừng nói chuyện này ra.
Anh gật đầu:
– Hiểu rồi. Nhưng nếu giấu chủ tịch thì cậu không thể ở đây lâu được.
Huy Khang nhìn Nhật Thiên, anh nói:
– Thể trạng Huy Khang rất tốt nên hồi phục cũng rất nhanh. Sau hai ngày nữa có thể miễn cưỡng xuất viện. Dù chưa khỏe hẳn nhưng che mắt thiên hạ thì không vấn đề gì.
– Quyết định vậy đi!
Lúc này Huy Khang mới nhìn sang Minh Hân, cô đã thay bộ đồ mới, nhưng đầu tóc vẫn rối bù, môi mím lại, hai tay nắm lấy nhau, cậu biết cô vẫn còn rất lo sợ. Huy Khang vẫy tay thân thiện ý bảo cô lại gần. Huy Khang kéo chiếc mền gọn lại, muốn Minh Hân ngồi xuống giường bệnh.
– Xem này, phải để đầu tóc gọn gàng chứ! – Không ngại ánh mắt hai người kia, cậu vuốt tóc cô gọn gàng hơn bằng đôi tay vẫn còn kim truyền.
Nhật Thiên tỏ ra tinh ý, anh vỗ vai Nguyên Hạo bảo:
– Cậu nên tới gặp chủ tịch đi! Còn tôi sẽ đi làm thủ tục.
– Ừ. – Nguyên Hạo gật đầu. Nhưng anh thấy Nhật Thiên chìa tay trước mặt mình, lấy làm lạ nên chau mày lại.
– Tấm thẻ đó, phải thanh toán tiền mà! – Nhật Thiên nói.
Nguyên Hạo không thể thở dài được nữa, vì đây không phải lần đầu tiên. Anh đáp:
– Nhưng người nằm đó là Huy Khang kia mà!
Nhật Thiên thu tay về, ra vẻ bực bội:
– Này, không ngờ đó nha! Không biết đâu, hai người chia nhau thế nào tôi không biết, nhưng giờ đưa đây trước đi!
Nguyên Hạo lấy một tấm thẻ đưa cho anh và bảo:
– Chuyện này hai chúng tôi sẽ bàn bạc sau.
– Woa! – Nhật Thiên làm bộ sửng sốt vì thấy Nguyên Hạo tỏ ra keo kiệt. Anh nhận lấy rồi nói với Huy Khang: – Thù này nhất định phải trả, cắt lương tháng này của cậu ta đi!
Huy Khang phì cười. Nguyên Hạo và Nhật Thiên cùng nhau ra ngoài.
– Xin lỗi chú! – Không khí trong phòng trở nên im ắng, Minh Hân lại mở lời.
– Tôi nhận rồi mà!
– Nếu hôm nay chú có chuyện gì thì sao đây! Làm sao có thể sống tiếp được nếu…
– Tôi ổn rồi mà! – Huy Khang chặn lời. Mặt cậu đột nhiên trở nên nghiêm nghị. – Sau tất cả những chuyện này, Minh Hân đừng nghĩ là tôi tha thứ cho việc Minh Hân nói dối! Vì thế hãy chuẩn bị tinh thần chịu phạt đi!
– Dạ? – Minh Hân tỏ ra bất ngờ.
Huy Khang bật cười. Cô lại biến thành một cô bé vừa ngốc vừa ngoan hay sao? Cậu xoa tóc cô nhưng không nói thêm lời nào.