Đọc truyện Tro Tàn Của Yêu Thương – Chương 93
Trời vừa sáng hẳn, Minh Hân đã ra ngoài, cô phải quay lại khu rừng đó để tìm lại sợi dây chuyền.
– Không cần tôi tìm giùm sao? – Thanh Thanh dựa người vào cửa nói với cô.
Minh Hân xua tay:
– Dạ. Chị cần đi đón tổng giám đốc mà! Từ giờ tới lúc ấy, chị nghỉ ngơi đi. Trời sáng tìm sẽ dễ dàng hơn nhiều. Chị đừng lo!
– Hay tôi gọi người giúp cô nha!
– Thôi mà. Đừng phiền họ!
Thanh Thanh nghĩ tới biểu hiện lo lắng của cả hai người khi giao sợi dây chuyền vào tay cô, cô nghĩ đó hẳn là một vật quan trọng. Cô nhìn đồng hồ điện thoại rồi nói:
– Theo lịch thì mười giờ máy bay mới hạ cánh, còn tới ba tiếng nữa, cứ để tôi giúp cô đi, thêm một người thêm một đôi mắt mà!
Thấy Thanh Thanh rất nhiệt tình, Minh Hân hơi e ngại rồi nói:
– Dạ được, vậy phiền chị.
Hai người trở lại khu vực đó. Dễ dàng hơn cho họ là vì sợi dây chuyền rơi ngay gần vị trí đó. Hai cô gái cặm cụi một hồi, cuối cùng cũng đã thấy. Minh Hân liếc nhìn phía trước và nói:
– Đó! Kia rồi! Nó gần chân trái của chị ấy!
Thanh Thanh lượm lấy nó rồi đưa lại cho Minh Hân, cô vui mừng nhận lấy rồi lập tức đeo trở lại cổ. Họ rời khỏi với một nụ cười trên môi.
– Có vẻ…cậu Hoàng Huy Khang không tới đây tìm lại đồ của cậu ấy!? – Thanh Thanh đột nhiên lên tiếng.
Minh Hân dừng chân, một lát mới quay lại, cô nhìn Thanh Thanh khẽ cười:
– Chuyện đó đâu liên quan gì tới em.
Thanh Thanh quyết định hỏi:
– Cô và cậu ấy – Hoàng Huy Khang, hai người thực ra có quan hệ gì vậy?
– Không có bất cứ quan hệ gì.
Thanh Thanh tiến tới gần Minh Hân, cô bỏ hai tay vào túi áo rồi nói:
– Tôi cũng là người rất nhạy cảm đó Minh Hân. Phán đoán dựa vào những gì mình thấy, tôi nghĩ mình không sai trong chuyện này. Minh Hân, tôi hỏi vì quan tâm chứ không phải tò mò dò xét, hiểu chứ!? Cô không muốn nói cũng không sao. Tôi hy vọng cô có thể hành xử đúng đắn thôi.
Minh Hân gật nhẹ:
– Vâng, em hiểu, cám ơn chị.
Hai người lại đi tiếp. Lần này, Minh Hân đi trước, cách Thanh Thanh vài bước chân. Trên môi không phải nụ cười sung sướng như ban nãy, mà là sự trầm mặc, suy tư. Mối quan hệ gì ư?
Vì Minh Hân mải nghĩ tới chuyện khác nên không chú ý xung quanh, chỉ có Thanh Thanh vẫn đảo mắt qua lại. Và rồi tình cờ, cô thấy sợi dây chuyền của Huy Khang, mặt đồng hồ bạch kim lủng lẳng phía trên.
– Minh Hân! – Thanh Thanh gọi. Thấy Minh Hân quay đầu, cô chỉ tay lên đó và nói: – Mình…lấy nó xuống đi!
Minh Hân lấy đà nhảy lên kéo cành cây xuống, Thanh Thanh lợi dụng cơ hội phối hợp cùng cô, với tay lấy nó. Vốn định đưa cho Minh Hân nhưng cô nghĩ lại nên thay đổi.
– Minh Hân, cái này tôi sẽ thay cô giao cho cậu Hoàng Huy Khang được chứ!?
– Dạ.
Thanh Thanh mỉm cười:
– Được rồi. Giờ mình về thôi.
Sau khi trở về, Thanh Thanh nhắn tin cho Huy Khang nói: Tôi đã thay cậu lấy sợi dây chuyền đó rồi. Nhưng…
Nhận được tin nhắn, Huy Khang khó hiểu chau mày. Cậu trả lời:
“Nhưng sao vậy?”
“Nhưng tôi sẽ không dễ dàng giao lại cho cậu đâu!”
Thanh Thanh soạn xong tin nhắn thì mỉm cười chờ phản ứng của Huy Khang. Cậu đọc xong, lập tức nối máy gọi điện trực tiếp.
– Sốt ruột rồi sao?
– Chị đùa kiểu gì vậy?
Thanh Thanh nói:
– Ngày mai, sau khi kết thúc cuộc đấu thầu bàn giao quyền kinh doanh hòn đảo này, buổi tối tổng giám đốc, cũng chính là ông xã tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn chia tay. Tôi sẽ trả lại cậu lúc ấy. Quyết định như vậy! Ngày mai gặp nhé!
Dứt lời, Thanh Thanh lập tức cúp máy. Cô cười tủm với ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu. Huy Khang thì hụt hẫng khi nghe tiếng tút ngắt máy từ phía đầu dây, cậu cố alo thêm vài câu nhưng không có tín hiệu.
…
Sau bài phát biểu ngắn gọn của tổng giám đốc – chồng của Thanh Thanh là tới phần trình bày chi tiết về mô hình kinh doanh đảo Đàn Song của chính Thanh Thanh. Cuối cùng là lúc nhân viên đặt lên bàn lớn một chiếc tủ kính nhỏ, rồi nói:
– Hãy suy nghĩ rồi đưa ra quyết định cuối cùng, sau đó, hãy bỏ hồ sơ ứng thầu vào chiếc hộp này.
Thời gian trôi qua khá nhanh, hầu hết các doanh nghiệp lớn nhỏ đều có tới ba bốn người cùng tới để thảo luận. Minh Hân ngồi bên khán đài quan sát, tranh thủ ghi chép và chụp lại những gì cần thiết.
Tiếng xì xào nhanh chóng nhỏ đi. Các nhân viên của các doanh nghiệp lần lượt mang hồ sơ lên đó. Hạnh Du thay mặt Tuấn Lâm và Nguyên Hạo đại diện phía Huy Khang.
Mọi người có hai tiếng nghỉ ngơi rồi sẽ trở lại để nghe quyết định.
– Huy Khang. – Nguyên Hạo gọi với theo khi Huy Khang ở trước anh. – Chuyện này thế nào?
Huy Khang rút một tay trong túi quần ra và đáp:
– Không chỉ căn cứ về con số mình đưa ra đâu, họ sẽ còn xem xét kế hoạch, hướng phát triển của ta đối với công trình thế nào nữa.
– Không. Anh muốn hỏi là cậu làm thật đấy à?
Huy Khang lúc này phì cười:
– Vậy từ đầu đến giờ anh vẫn nghĩ em đùa đó hả? – Huy Khang tiếp ngay: – Đúng là em làm thật, nhưng lần này, em thẳng tay nhường cho Vương Tuấn Lâm. Chúng ta sẽ thua.
– Gì vậy?
– Là vậy đó, nên ta không cần chờ đâu, cứ nghỉ ngơi đi, tối lại dự tiệc.
Nói rồi, Huy Khang quay lưng đi tiếp, miệng khẽ cong một nụ cười. Nguyên Hạo phía sau xì nhẹ một tiếng.
Không ngoài dự đoán của Huy Khang, cậu buông tay, lập tức Tuấn Lâm giành chiến thắng hãnh diện trước tất cả. Lễ ký kết sẽ diễn ra vào tối nay, phần đầu của bữa tiệc.
…
Bữa tiệc này sang trọng và rất lớn, ngay trong hội trường lớn. Hai bên ký kết xong là tiếng vỗ tay vang dội của mọi người. Minh Hân đứng ở bên sân khấu, cũng vỗ tay, nhưng cô thừa biết là do Huy Khang cố ý, nếu không, Tuấn Lâm có thắng cũng không dễ dàng. Tuấn Lâm cũng biết điều ấy, thi thoảng cậu đưa ánh mắt phức tạp nhìn Huy Khang.
Tiệc chia tay sang trọng hơn so với những bữa tiệc thông thường. Vợ chồng Thanh Thanh chu đáo phân công bộ phận tổ chức thiết kế làm tỉ mỉ. Trên sân khấu chính, ánh sáng màu sắc hài hòa, còn có những tiết mục âm nhạc nhẹ góp phần tạo không khí cho buổi hôm nay. Ban kỹ thuật không ngừng theo dõi để tránh tất cả sơ suất có thể xảy ra.
Bên dưới, mọi người qua lại nhẹ nhàng, ai cũng giữ một sự tao nhã nhất định, tay nâng ly rượu, bước chân chậm rãi nhẹ nhàng.
– Chúc mừng! – Huy Khang cụm ly Tuấn Lâm một cách chủ động với nụ cười trên môi.
– Anh dễ dàng từ bỏ thế tại sao lại cất công tới tận đây? – Tuấn Lâm hỏi.
Huy Khang nhún vai đáp:
– Tôi không nghĩ điều đó lại khiến ngài chủ tịch tò mò như vậy. Chẳng phải tôi làm thế sẽ thuận lợi cho anh sao? Đó, anh giành được rồi.
– Nếu biết trước như thế này, tôi nhất định không tham gia. Vì tôi không muốn lượm lại thứ người khác bỏ đi.
– Dù sao cũng là một việc tốt cho anh mà.
Tuấn Lâm nhấm nháp một chút rượu, cảm nhận hương vị trên môi, cậu nói:
– Như vậy lần này tôi phải cám ơn sao?
Huy Khang tỏ ra ngạc nhiên:
– Ồ, anh trở thành người lễ độ như vậy từ khi nào thế!? Chủ tịch Vương Tuấn Lâm trong suy nghĩ của tôi là một người kiêu ngạo, không chịu hạ mình dù là trong chuyện gì, lạnh lùng, và câu cám ơn cũng khó thấy.
Trong lúc này, trên sân khấu, bản giao hưởng quê hương với giai điệu khá nhanh vừa kết thúc, người đứng trước micro là Thanh Thanh, cô lên tiếng:
– Các vị, mọi người có mặt ở đây, trong không khí của buổi tiệc này, đối với chúng tôi đó là một niềm vinh hạnh. Chưa nói tới sự nhiệt tình của các vị trong những ngày vừa qua, chúng tôi nhận được rất nhiều lời khen trong dự án này. Hôm nay, dù người giành lấy quyền kinh doanh chỉ có một, nhưng tôi muốn tất cả chúng ta hãy cùng nhau lưu lại một kỷ niệm đẹp sau chuyến đi này. Không cầu kỳ, không vật chất nhưng chúng tôi có món quà nhỏ, hy vọng mỗi người trong số các vị sẽ nhớ tới nơi này, chúng tôi đã chuyển tới phòng riêng của từng người. Dù sau này nơi này do Kỳ Lâm quản lý nhưng tôi tin chắc họ vẫn sẽ luôn luôn hoan nghênh mọi người tới nơi này. Tới khi đó, biết đâu những gì Kỳ Lâm tạo nên sẽ còn lung linh rạng rỡ hơn thế này rất nhiều. Giờ, tôi xin mạn phép mời tất cả những người tham gia dự án đấu thầu lên chụp một tấm hình kỷ niệm. Bức hình sẽ được đăng trên trang nhất báo kinh doanh của thành phố trong ngày mai khi nhắc tới sự kiện này. Hy vọng mọi người nể mặt.
Với sự hướng dẫn của Thanh Thanh cùng một vài nhân viên lễ tân khác, mọi người nhanh chóng sắp xếp vị trí ổn định trên sân khấu. Những người lớn tuổi đứng trước, phía sau là những hậu bối trong ngành có mặt ở đây.
Tuấn Lâm và Huy Khang tỏ ra không hứng thú, hoặc không vội, cả hai vẫn đang ở chỗ cũ. Huy Khang đặt ly rượu xuống bàn và nói:
– Nếu muốn nói cám ơn thì không cần đâu.
Đúng lúc ấy, Thanh Thanh nói vào micro:
– Chủ tịch Vương Tuấn Lâm. – Cô gọi Tuấn Lâm rồi liếc mắt sang: – Đại diện Hoàng Huy Khang, mong hai người nể mặt.
Tuấn Lâm và Huy Khang cùng lúc đặt ly rượu xuống bàn rồi di chuyển một trước một sau qua chỗ đó.
Không biết là do vô tình hay cố ý, Thanh Thanh kéo Huy Khang tới đứng giữa Nguyên Hạo và Mai Vân. Còn Tuấn Lâm tỏ ra lạnh lùng, tự chọn một vị trí bên mép phải.
Nhiếp ảnh do Thanh Thanh sắp xếp cùng với một vài phóng viên nhanh tay hoạt động, thu được khá nhiều hình ảnh. Vợ chồng Thanh Thanh bắt tay một lượt rồi họ dần dần rời khỏi. Thanh Thanh nhanh mắt thấy thế bèn chạy tới nói vào micro:
– Vâng, xin mời các vị tiền bối đáng kính trở lại với bữa tiệc. Còn các bạn trẻ, tôi tiếp tục xin phép làm phiền. Các bạn có nhớ buổi nghỉ ngoài trại hôm trước không, tôi nhớ là các bạn rất thoải mái nhưng lại quên không chụp một tấm hình nào, cho nên, mời mọi người ở lại đó một chút.
Không quá miễn cưỡng, tất cả nghe theo sắp xếp của cô. Người còn lại không nhiều nên xếp vừa một hàng ngang. Thanh Thanh kéo Minh Hân lên nữa, tuy cô không phải nhà thầu nhưng cũng đã nhiệt tình tham gia cùng mọi người. Thanh Thanh xếp cô đứng kế bên Nguyên Hạo. Xong xuôi, cô liếc mắt sang cánh gà bên trái và rất nhanh, nháy mắt với Nhật Thiên.
Tổng giám đốc vô cùng cưng chiều cô vợ lắm trò, anh đích thân dùng di động chụp hình lại cho Thanh Thanh và các bạn. Thanh Thanh lấy trong túi áo ra sợi dây chuyền của Huy Khang, ngay lập tức, nó thu hút ánh nhìn từ nhiều phía. Cô cong môi cười rồi nói vào micro:
– Đại diện Hoàng Huy Khang, cậu nhận ra nó chứ!
Huy Khang lẩm bẩm:
– Tất nhiên rồi. Chị muốn gì đây!?
Nguyên Hạo ghé tai cậu thì thầm:
– Không phải bà chị này muốn đem nó ra đấu giá chứ!
Thanh Thanh tiếp:
– Nó chỉ đơn giản là một sợi dây chuyền bạch kim, nhưng lại là đồ quý của cậu Hoàng Huy Khang. – Trước mặt mọi người, Huy Khang không hề tỏ ra e ngại khi đồ quý của mình lại chỉ như vậy, cậu muốn xem Thanh Thanh làm gì tiếp theo. – Tôi chỉ muốn làm một phép kiểm tra, xem cậu coi trọng nó như thế nào thôi. Vì tôi lượm được nó nên tôi muốn yêu cầu cậu làm một việc rồi mới trả lại.
Tất cả mọi người đều đang theo dõi, xem nó như một chương trình thú vị của bữa tiệc chứ không quan tâm vấn đề là mấy. Minh Hân liếc nhìn Thanh Thanh chau mày khó hiểu. Chẳng phải cô nói là sẽ trả lại sao? Vậy giờ lại giở trò gì vậy?
– Chị nói yêu cầu đi! – Huy Khang có vẻ chấp thuận đề nghị của Thanh Thanh. Cô khẽ cười nói vào micro:
– Ai cũng đều biết cậu Hoàng Huy Khang – đại diện tập đoàn Khánh Huy xét về gia thế, tài năng hay ngoại hình đều rất tốt, nhưng vẫn chưa có gia đình, tin tức về chuyện tình cảm gần đây cũng không có dù là một mẩu tin nhỏ. Vậy giờ… – Thanh Thanh nhìn Huy Khang nói ra câu quyết định: -…vậy giờ cậu hãy dùng một nụ hôn để thể hiện tình cảm của mình với một trong hai người đứng bên cạnh mình đi!
Lời cô vừa dứt, Huy Khang lập tức mở to mắt sửng sốt. Tới cả Nguyên Hạo, Hạnh Du, Minh Hân hay Mai Vân đều cảm thấy bất ngờ. Tuấn Lâm chỉ liếc mắt nhìn qua một cái rồi thật khẽ nhếch môi như chẳng xem trò đùa này ra gì.
Huy Khang lập tức lắc đầu:
– Không thể được.
Cậu còn chưa nói hết lời phản bác thì Thanh Thanh đã tiếp:
– Đừng nóng! Nghe này, chỉ là một nụ hôn thôi, nhưng có nhiều kiểu, mỗi kiểu thể hiện một tình cảm khác nhau. Đàn ông với đàn ông cũng có cách thể hiện mà, cậu đừng lo! Đó là gợi ý của tôi.
Gợi ý? Cái gợi ý đó không khiến Huy Khang nghĩ ra được điều gì hơn cả. Cậu chỉ biết rằng, cậu và Nguyên Hạo không thể làm chuyện xấu hổ đó được. Còn với Mai Vân, đối với Huy Khang là điều đáng ghét, chính xác là vậy, nếu làm thế, có khác nào trước mặt bao nhiêu người, cậu đang hành động công khai tình cảm, rồi họ sẽ có cái cớ để khơi lại cuộc hôn nhân đã định trước kia giữa hai người. Dù suy tính tới đâu Huy Khang cũng thấy không ổn. Cậu liếc mắt nhìn sợi dây chuyền trên tay Thanh Thanh.
Thấy biểu hiện khó xử của cậu, Thanh Thanh lấy làm thú vị, cô muốn xem cậu xử lý như thế nào. Cô bèn nói:
– Nếu cậu cảm thấy khó khăn quá thì không sao, tôi nghĩ cậu có thể có lại hàng trăm hàng ngàn cái như thế này ấy. Còn cái này, hãy tặng lại cho tôi đi!
– Không. – Huy Khang quả quyết. – Tôi sẽ làm! Chị hãy nhớ lời mình đó, đừng giở trò thêm nữa!
– OK.
Huy Khang mím môi, chân sắp sửa bước lên một bước thì đột nhiên có tiếng di động kêu, là của Nguyên Hạo. Quên không tắt chuông trong lúc này, anh thấy mình hơi bất lịch sự. Cuộc gọi từ Nhật Thiên, anh chuẩn bị lùi lại để nghe máy thì Nhật Thiên chủ động tắt trước. Nguyên Hạo bấy giờ mới thấy tin nhắn từ anh, một tin khá dài: Cậu có hai lựa chọn, một là đứng yên đó, Huy Khang sẽ hôn Trương Mai Vân, hai là vờ nghe điện thoại rồi rời khỏi vị trí đó, tôi đảm bảo Huy Khang sẽ chuyển đối tượng sang phía Minh Hân. Suy nghĩ đi, làm gì sẽ giúp cho Huy Khang? Hãy nhớ, cậu rời khỏi nghĩa là tác thành cho cậu ấy và Minh Hân.
Nguyên Hạo bận đọc tin nhắn khiến những người khác phải chờ, anh thoáng nghĩ Nhật Thiên tại sao nhanh như vậy đã soạn được một tin dài thế, hay là anh có sắp xếp từ trước?
Nguyên Hạo nhìn Huy Khang, rồi lại nhìn Minh Hân, cả hai đang nhìn mình không hiểu chuyện gì. Anh thở hắt một cái rồi quyết định, nhìn qua chỗ Thanh Thanh, anh nói:
– Tôi xin phép rút lui, ra ngoài nghe điện thoại, cuộc gọi từ chủ tịch của tôi.
Thanh Thanh cong môi cười, chìa tay mời anh.
– Được rồi, tới phiên cậu rồi Hoàng Huy Khang, đừng cố trì hoãn nữa!
Huy Khang lặng thinh hai giây, rồi cậu mím môi cố nén ý cười. Huy Khang thực sự là một chàng trai tinh ý.
Cậu nhìn sang Minh Hân, rồi tới Mai Vân, sau đó bước lên trước một bước và…
…xoay bước sang phía Minh Hân.
Huy Khang tiến tới trước mặt mình, Minh Hân tròn mắt kinh ngạc. Cô cảm thấy cổ họng đột nhiên khô khốc, nuốt vội một tiếng. Trong khi ấy, Mai Vân nắm chặt tay không rời mắt khỏi họ.
– Chú định…?
– Tôi phải lấy lại nó. – Huy Khang nói.
– Không. Chú có thể…
– Minh Hân muốn tôi hôn Mai Vân ư? – Huy Khang nói nhỏ cho mình cô.
Minh Hân bắt đầu run, thậm chí cô còn sợ nữa, câu nói cũng không còn mạch lạc:
– Chuyện đó…thì…liên quan…gì…
Cô còn chưa nói hết câu thì Huy Khang đã chủ động giữ lấy cô, một tay giữ đầu, tay kia giữ bả vai. Minh Hân giật mình, cô vội túm lấy tay áo cậu muốn đẩy ra.
Rất nhiều chiếc di động và máy ảnh đang chờ sẵn để ghi lại cảnh này, cả những người đang cùng trên sân khấu nữa. Họ thắc mắc tại sao Huy Khang lại chọn một cô gái bình thường chứ không phải tiểu thư Khải Hồng bên cạnh. Rồi họ nghĩ: Có lẽ cậu không muốn gây tin đồn giữa những người có vị trí trong kinh doanh.
Huy Khang vén tóc cô qua tai rồi giữ tay ở đó, cậu cúi xuống gần hơn, nói rất nhỏ:
– Minh Hân, ngoan nào!
– Chú…đừng mà! Chúng ta…không thể!
Huy Khang nói gần như là thầm thì với cô:
– Minh Hân đừng sợ, không có chuyện gì cả, đứng yên là được.
Huy Khang hành động ngay lập tức, cậu nghiêng đầu một cách chậm rãi, tới khi hơi thở phả lên mặt mình, Minh Hân sợ hãi nhắm tịt mắt, bàn tay nắm chặt áo cậu. Huy Khang cũng rất căng thẳng đến thở mạnh cũng không dám, nơi lồng ngực nhịp tim hỗn loạn. Cuối cùng, giây phút quyết định, Huy Khang chỉ hôn thật khẽ bên khóe môi Minh Hân. Đôi giày thể thao của cô gần như chạm vào mũi giày của Huy Khang, hai màu đen trắng làm nổi bật lẫn nhau.
Sau khi ghi hình lại, mọi người đột nhiên vỗ tay ầm ầm. Huy Khang buông cô ra, lạnh lùng đưa ánh mắt qua chỗ Tuấn Lâm. Mất vài giây Minh Hân mới lấy lại nhịp thở, quả thực Huy Khang không có hôn môi như cô lo sợ. Cậu làm vậy là qua mắt mọi người để lấy lại sợi dây như mong muốn.
Lần này, Huy Khang không đợi sắp xếp của Thanh Thanh nữa, chủ động tiến tới giật lấy sợi dây từ tay cô rồi đi thẳng khỏi bữa tiệc. Minh Hân ở lại bị nhận những ánh nhìn của mọi người, ngưỡng mộ và khó hiểu, chỉ vậy thôi. Cô cũng rất ngại nên cúi đầu với Thanh Thanh rồi cũng rời đi.
Huy Khang đi một mình, xung quanh không còn ai khác, cậu mới khẽ đưa tay lên miệng. Cậu nhớ lại khoảnh khắc lúc trước, khi cô trong trạng thái hôn mê, rồi khi nãy nữa. Thế rồi cậu bất cười. Đó là phản ứng lúc tỉnh táo sao?
Yên lặng đứng nhìn là việc Tuấn Lâm chỉ có thể làm trong hoàn cảnh ấy. Muốn chạy tới gạt Huy Khang ra rồi nắm tay cô chạy đi nhưng Tuấn Lâm không làm được, lần thứ hai cậu thấy cô gái ấy rơi vào vòng tay kẻ khác. Thứ trỗi dậy trong lòng cậu lúc này là sự ích kỷ và tính toán chứ không phải cách cạnh tranh giành lấy cô gái mình thương yêu.
Minh Hân bước ra khỏi phòng tắm, cô gỡ búi tóc xuống, vuốt lại vài cái. Cô tính sẽ xếp đồ đạc để ngày mai trở về. Thanh Thanh gọi điện tới. Cô nói đã sắp xếp xe đưa cô về rồi, Thanh Thanh hẹn sau khi xong xuôi công việc bận rộn dịp này sẽ qua chỗ cô làm việc, cũng hỏi thăm người bạn cũ – chủ của Minh Hân.
Đặt di động xuống, Minh Hân thấy tín hiệu thông báo pin yếu, cô liền kéo ngăn bàn lấy bộ sạc. Vừa cắm bộ sạc vào thì cô có một tin nhắn: Gặp tôi một lát được không? Khu bơi lội, nhà B. Hoàng Huy Khang.
Cô cụp mi mắt lại, suy nghĩ mất vài giây rồi quyết định đi. Cô để di động lại đó tiếp tục sạc. Có một chi tiết cô đã bỏ qua, không hề nghi ngờ…
…đó là…
…tin nhắn được gửi tới từ một số máy lạ…
…chứ không phải số di động của Huy Khang…
Nhật Thiên đang gọi cho ai đó nhưng không có tín hiệu trả lời, anh tiếp tục gọi lần nữa. Không có kết quả, anh liền ra khỏi phòng.
Gõ cửa hai tiếng, Nhật Thiên gọi:
– Minh Hân!
Chờ tiếng đáp, nhưng không có, anh gõ thêm vài cái nữa.
– Minh Hân! Này! Cô ngủ rồi sao?
Nghĩ vậy, anh lắc đầu quay lưng đi. Bất chợt bắt gặp Nguyên Hạo, anh ngạc nhiên nói:
– Ô, Nguyên Hạo, cậu cũng tìm Minh Hân sao?
Nguyên Hạo nói:
– Nghe nói ngày mai cô ấy cũng về, qua đây hỏi xem cô ấy có muốn đi cùng tôi không?
Nhật Thiên nghe vậy thì hồ hởi nói:
– Thật trùng hợp! Thanh Thanh nhờ tôi làm tài xế đưa Minh Hân về. Cho nên tôi qua đây thông báo một tiếng cho cô ấy biết. Thực ra tôi không bỏ công nhiều vậy đâu, có điều, gọi điện nãy giờ cô ấy không nghe nên mới trực tiếp qua đây, và có lẽ Minh Hân đã ngủ.
Nghe lời trình bày của Nhật Thiên, Nguyên Hạo chau mày rất khẽ, anh vén tay áo nhìn đồng hồ rồi nói với Nhật Thiên:
– Không, Minh Hân không ngủ sớm vậy đâu, còn chưa tới 10h.
Anh nghĩ thầm, Minh Hân luôn để di động ở chế độ chuông ngoài những lúc có việc. Do vậy, nếu Nhật Thiên gọi nhiều vậy thì không có lý do gì cô lại không nghe.
Vừa nghĩ, anh vừa đi tới cửa phòng, gõ thêm vài cái và gọi cô như cách Nhật Thiên vừa làm. Không có phản ứng, anh lập tức vặn nắm cửa, không khóa, anh xông vào.
Căn phòng trống trơn, anh nhìn Nhật Thiên bảo:
– Đó, Minh Hân không có ở đây, có lẽ ra ngoài đi đâu đó rồi.
Việc cô ra ngoài một mình không phải hiếm thấy, cho nên hai người họ không nghi ngờ gì. Cả hai rời khỏi phòng.
Cùng đi được một quãng, hai người tình cờ bắt gặp Tuấn Lâm và Huy Khang đi từ hai hướng tới.
Đưa tay chỉ chỉ hai người họ, Nhật Thiên cười cợt:
– Trùng hợp thật nha! Hai người…
Nhật Thiên chưa kịp nói hết câu thì điện thoại trong túi anh đổ chuông, anh bắt máy.
– Alo, có phải Âu Nhật Thiên không? – Đầu dây là tiếng một người đàn ông.
– Đúng, là tôi.
Người bên kia thở hắt ra, nói vội:
– May quá! Tôi là Huỳnh Lâm, cậu có thể liên lạc với bên an ninh được không? Tôi nhận được tin báo có một cô gái nhảy xuống bể bơi cứu một cậu bé tới giờ vẫn chưa lên.
Sắc mặt Nhật Thiên chợt trở nên khó coi:
– Bể bơi, ở đâu vậy?
– Ơi trời, người đó không nói, tôi cũng quên không hỏi.
– Được rồi, yên tâm!
Nhật Thiên tắt máy rồi lập tức nói với mấy người kia:
– Có tai nạn ở khu bơi lội, giờ tôi sẽ liên lạc xin cứu viện, trong lúc chờ đợi mọi người chia nhau tìm giúp đi!
Vì là chuyện cứu người nên tất cả đều hăng hái sẵn sàng. Nhật Thiên tiếp tục nối máy gọi người, ba người kia lập tức di chuyển.
Được vài bước, Huy Khang sựng lại, cậu ngoái lại nhìn Nhật Thiên:
– Minh Hân đâu? – Cả Nguyên Hạo và Tuấn Lâm cũng đều ngoảnh lại, Huy Khang tiếp: – Anh và Nguyên Hạo đi ra từ phía đó, không phải là phòng Minh Hân sao? Vậy cô ấy có ở đó không?
Nhật Thiên cũng bắt đầu nghĩ, anh ấp úng đáp:
– À…ờm…không.
Cầu xin rắc rối này không liên quan đến cô, Huy Khang nghĩ, và trong lòng cậu bắt đầu lo sợ. Tất cả nuốt khan âm thầm. Người suy nghĩ nhanh nhạy đầu tiên vẫn là Huy Khang, cậu nhanh chân chạy về phía phòng Minh Hân, đẩy cửa xông vào, cậu dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm. May mắn cho cậu, di động của Minh Hân trên bàn. Cậu mở máy, vuốt màn hình mở khóa. Huy Khang không hy vọng lo sợ của cậu là thật.
Những người kia cũng theo sau cậu. Huy Khang kiểm tra nhật ký và phát hiện một số máy lạ có liên lạc với Minh Hân. Cậu nuốt khan, ngón tay run run cố nén chạm vào xem tin nhắn.
Cả người sựng lại, đôi mắt mở to, Huy Khang tỉnh táo để bắt mình bình tĩnh xử lý. Cậu quay phắt lại nói với họ:
– Là khu bơi lội, nhà B. – Cậu cúi xuống nhìn di động của cô, tin nhắn gửi cách đây một tiếng rồi, lúc này Minh Hân thế nào đây?
Không có thời gian để nghi ngờ hay thắc mắc, tất cả chuyển hướng sang nhà B.
…
Có Huỳnh Lâm, và cô gái báo tin ở đó, Nhật Thiên hỏi tình hình:
– Chuyện là sao vậy?
Cô gái kể:
– Lúc tôi ngang qua đây thì có một cô gái gọi tôi từ phía trên, tôi ngước lên. Cô ấy nói em trai cô ấy không may té xuống hồ bơi và có một cô gái đã nhảy xuống đó cứu nhưng tới giờ vẫn chưa ngoi lên, xin cứu giúp. Tôi gọi cho Huỳnh Lâm, anh ấy nói sẽ liên lạc với Nhật Thiên tìm cách.
– 9h tối mà vẫn còn có người bơi sao? Lại còn là một cô gái cùng với cậu em nữa? – Người đưa ra nghi vấn là Tuấn Lâm.
Cô gái lắc đầu:
– Tôi không nghĩ được nhiều. Bản thân không biết bơi nên tôi không làm gì khác được ngoài việc gọi người giúp.
– Vậy cô gái đó đâu? – Nguyên Hạo hỏi.
– Cô ấy đứng trên ô cửa phía kia – cô chỉ tay – Khi tôi gọi điện thoại rồi nhìn lên thì không thấy nữa, có lẽ còn ở trong. Cửa thì bị khóa ngoài từ khi nào tôi cũng không rõ nữa. Tôi thực sự rất rối. Chưa bao giờ gặp chuyện này.
Có vẻ cô gái này chỉ biết có vậy. Tất cả dồn lại phía cửa khi nhân viên an ninh mang chìa khóa tới. Cả đám người đổ dồn vào bên trong, trước mặt họ là một hồ bơi phẳng lặng, một không gian im ắng, không có một bóng người.
Một nhân viên an ninh lên tiếng:
– Cứu hộ sẽ tới ngay. Nếu đúng như lời cô nói thì sẽ tìm được người thôi. Mọi người đừng lo lắng, có thể họ đã cùng nhau rời khỏi.
– Hồ bơi này sâu bao nhiêu vậy? – Huy Khang hỏi anh ta.
– Mực nước khoảng hai mét ba mươi lăm, rộng 63 mét vuông.
– Hai mét ba mươi lăm? Định giết người sao? – Huy Khang sửng sốt.
Sau đó, cậu nuốt khan, tiến tới như chực lao xuống, anh nhân viên liền ngăn lại:
– Anh tính làm gì vậy?
– Người dưới đó có thể là Minh Hân đấy! – Huy Khang gắt lên.
Anh ta không hiểu cậu muốn nhắc tới ai, chỉ biết bảo rằng:
– Sự việc vừa mới xảy ra, có thể cô gái đó sẽ ngoi lên ngay thôi, hơn nữa, đội cứu hộ đang tới…
Vào lúc cậu chuẩn bị lao xuống thì đội cứu hộ đến, tất cả việc cứu người lúc này giao lại cho họ. Tất cả chỉ biết chờ đợi.
Chưa bao giờ Huy Khang cảm thấy chiếc kim đồng hồ lề mề tới vậy. Chỉ mươi phút tìm kiếm qua đi thôi nhưng với cậu là khoảng thời gian chờ đợi đằng đẵng, bởi lẽ, cậu đang phải chờ đợi mạng sống của Minh Hân.
Không chỉ cậu, Tuấn Lâm cũng không an tâm hơn gì, nhưng có điều, nét mặt cậu luôn là sự lạnh lùng cố hữu, có chăng chỉ là một thoáng biểu cảm.
Ai nấy đều căng thẳng chờ đợi kết quả từ phía đội cứu hộ, họ vẫn đang tích cực trong từng bước đi.
Tất cả các con mắt mở lớn khi thấy hai nhân viên cứu hộ đang cùng nhau đưa một cô gái lên bờ. Cả người ướt sũng, nước chảy ròng ròng từ cơ thể cô.
– Minh…Minh Hân! Đúng là cô ấy mất rồi! – Huy Khang gần như phát khóc khi nhìn thấy gương mặt trắng bệch của cô. Cậu chực lao tới thì Nhật Thiên ngăn lại, anh nói:
– Cậu đứng đó, để tôi.
Nhật Thiên tranh thủ nhắc nhở cả Nguyên Hạo để tránh anh cũng kích động. Sau đó, anh tới chỗ đó.
– Tôi là bác sĩ, hãy để tôi kiểm tra tình trạng cô ấy!
Đầu tiên Nhật Thiên kê tay cho Minh Hân gối đầu lên, anh dùng tay kia kiểm tra hơi thở của cô, sau đó áp mặt xuống nghe nhịp tim, rồi tìm mạch trên tay.
– Gọi cấp cứu đi! – Nhật Thiên vừa thao tác vừa hô lên. – Cô ấy còn sống.
Tuấn Lâm đi tới, thay thế Nhật Thiên kê cao đầu cô để anh có thể dùng hai tay thuận tiện. Nhật Thiên đan hai tay vào nhau, làm thao thác ấn tim. Chỉ vài cái, như nhận ra điều gì đó khác thường, anh dừng hành động rồi vỗ vỗ mặt cô, đồng thời gọi:
– Minh Hân! Này! Này! Cô tỉnh lại đi!
Đúng lúc này, nhân viên cấp cứu đã tới, họ tức tốc chạy lại chỗ đó, đặt cô lên cáng. Nhật Thiên bảo:
– Phổi không có nước, tốt rồi, hãy đưa cô ấy tới bệnh viện gần nhất.
Chỉ có Tuấn Lâm, Nguyên Hạo và Huy Khang đi cùng, Nhật Thiên theo xe cấp cứu.
Tại bệnh viện.
Vị bác sĩ trung tuổi bước ra sau khi cửa phòng cấp cứu mở, Nhật Thiên theo phía sau. Nhật Thiên cúi đầu chào ông khi ông đi. Anh nói khi chưa ai kịp hỏi:
– Mọi người yên tâm được rồi. Minh Hân đã tỉnh lại và ổn. – Anh nói thêm: – Tôi không hiểu sao cô ấy lại chìm, cô ấy bơi được vì nước không hề tràn vào phổi.
Cả ba giữ im lặng, đúng lúc ấy, di động trong tay Nguyên Hạo đổ chuông, nhưng đó là của Nhật Thiên.
– Có chuyện gì thế?
– Tôi Thanh Thanh đây, tôi đã có mặt để giúp đỡ giải quyết, nhưng tới giờ vẫn chưa tìm được cậu bé mà Minh Hân cứu.
– Chưa tìm được cậu bé à? – Nhật Thiên hỏi lại làm ba người đều nghe thấy.
Huy Khang đưa tay giành lấy di động từ Nhật Thiên, cậu nói với Thanh Thanh:
– Chị nói họ về đi, không tìm nữa, vì vốn dĩ không có đứa trẻ nào cả.
Không cho Thanh Thanh cơ hội thắc mắc, Huy Khang lập tức tắt máy trước sự ngỡ ngàng của ba người kia.
Cả bốn người vào thăm Minh Hân, cũng là cách để chọn một nơi nói chuyện.
Nguyên Hạo đi tới bên giường, nắm tay rồi vuốt tóc cô.
– Em làm anh sợ đấy!
– Em xin lỗi. – Cô nhìn những người kia. – Xin lỗi mọi người.
Nhật Thiên nói:
– Minh Hân giờ ổn rồi, nghỉ ngơi thêm thôi, ngoài ra không có vấn đề gì khác. – Nói tới đó, anh bắt đầu nhìn sang Huy Khang, cậu biết anh đang thắc mắc chuyện hồi nãy nên nói:
– Mọi người thử hỏi Minh Hân xem lời tôi nói có đúng không?
– Tại sao em ở đó? Và vì sao em rơi xuống nước? – Tuấn Lâm hỏi.
– Trả lời câu sau thôi! – Huy Khang nhắc nhở.
– Có ai đó xô em xuống. – Minh Hân trả lời.
– Nhưng tại sao người ta nói cô vì cứu một đứa trẻ? – Nhật Thiên đưa ra nghi vấn.
Lần này, Huy Khang lên tiếng thay cô:
– Minh Hân vốn dĩ chẳng thể cứu được ai, vì cô ấy không hề biết bơi. – Cậu đứng dậy rồi nói tiếp: – Phổi cô ấy không bị nước tràn vào, giải thích thế này, trước kia em từng dạy cô ấy một đoạn lý thuyết ngắn, đó là cách hô hấp dưới nước, hít bằng miệng và thở bằng mũi. – Cậu khẽ cười: – Minh Hân hẳn là rất thông minh nên không chỉ nhớ được mà còn thực hành rất tốt.
– Nhưng vì sức chịu đựng có hạn nên mới ngất đi. – Nhật Thiên tiếp. – Cũng may thời gian không lâu, nếu không…
Anh không nói vế sau, mọi người đều hiểu.
– Không nhắc chuyện này nữa! – Huy Khang vội vã ngắt chủ đề này vì không muốn mọi người hướng đến kẻ đẩy cô xuống. Mọi người im lặng, nhưng không có nghĩa là không ai nghĩ đến điều đó.
– Minh Hân, – Nguyên Hạo gọi khẽ: – Nghe anh bảo này, về với anh, đừng sống một mình trong căn hộ đó nữa. Anh có thể sắp xếp chỗ ở riêng cho em và mẹ, đừng tiếp tục cuộc sống lang thang đó nữa, em mà cứ như thế thì người anh này còn dùng để làm gì?
Minh Hân nghe vậy rất xúc động, nhưng ánh mắt cô lại liếc qua chỗ Tuấn Lâm, như dò xét, lại như e sợ. Tuấn Lâm nghiêm giọng bảo:
– Minh Hân sẽ không sống một mình, cô ấy sẽ dọn qua chỗ tôi.
Nghe thấy thế, Nguyên Hạo đứng phắt dậy, quay lại nhìn cậu.
– Cậu dựa vào cái gì?
Tuấn Lâm tỏ ra tự tin nói:
– Dựa vào Minh Hân đồng ý, đúng không? – Cậu vừa nói vừa hướng ánh nhìn qua chỗ cô.
Và cả Huy Khang và Nhật Thiên cũng đang nhìn cô, Minh Hân không dám nhìn thẳng Huy Khang, cô sợ điều gì đó. Vì lời hứa, cô phải gật đầu với Tuấn Lâm.
Ngay sau khi thấy vậy, Huy Khang lập tức bỏ ra ngoài, cậu bỏ lại một câu:
– Hai người về sau, em có việc của tập đoàn.
Sau khi tiếng bước chân của cậu tắt hẳn, Nhật Thiên cũng nói:
– Tôi đi lấy hồ sơ. – Anh giao việc: – Nguyên Hạo chăm sóc Minh Hân. Vương Tuấn Lâm, phiền cậu liên lạc với cô Vương Hạnh Du nhờ cô ấy thu dọn đồ cho Minh Hân, cậu tự lo phần cậu, ngày mai Nguyên Hạo có trách nhiệm đưa Minh Hân về, cậu không cần lo nữa. À – anh nhìn Nguyên Hạo ánh mắt ma mãnh: – viện phí phiền cậu Nguyên Hạo ạ.
Nói rồi, anh quay đi và bật cười. Tới Minh Hân nằm giường bệnh cũng không thể nhịn được. Anh không cần tỏ ra keo kiệt như vậy đâu mà.
…
Nhật Thiên trở lại chỉ sau vài phút, tới trước cửa phòng, anh thấy Tuấn Lâm đẩy cửa ra ngoài, di động áp trên tai, sắc mặt lãnh đạm như cố giấu sự lo lắng. Nhìn vào bên trong, anh thấy Minh Hân đã ngồi dậy.
– Có chuyện gì sao? – Nhật Thiên hỏi trực tiếp Tuấn Lâm.
Tuấn Lâm quay lại đáp:
– Tôi không gọi được cho Hạnh Du!
Nhật Thiên vỗ trán nói:
– Haiz, tôi không chú ý thời gian gì cả, đã nửa đêm rồi, có lẽ cô Hạnh Du đã ngủ.
– Hạnh Du ngủ thì đâu cần tắt điện thoại chứ! – Tuấn Lâm nói lý.
Cả hai lúc này mới ngẩn ra, cùng nhau nghĩ.
“Tại sao em ở đó? Và vì sao em rơi xuống nước?”
“…vì vốn dĩ không có đứa trẻ nào cả.”
“Có ai đó xô em xuống.”
– Chết rồi! – Tuấn Lâm hơi hốt hoảng. – Hạnh Du!
Cả hai đều biết có chuyện gì đó đang xảy ra sau lưng họ. Tuấn Lâm lập tức chạy đi, nhưng cậu dừng chân trước cửa phòng bệnh như do dự. Nhật Thiên vội nói:
– Mau đi đi, để cô ấy cho tôi!
Chỉ chờ có thế, Tuấn Lâm lập tức chạy vội. Khi cậu đi khuất, Nhật Thiên cũng nhanh chóng trở vào trong phòng, anh nói vội:
– Nguyên Hạo, Vương Hạnh Du có thể đã có chuyện rồi. Vương Tuấn Lâm đã đi rồi, cậu nhanh lên!
Nguyên Hạo ban đầu còn chau mày nghi hoặc, nhưng ngay lập tức, anh vụt dậy chạy đi, chỉ kịp vỗ vai Nhật Thiên thay lời giao phó.
– Ai đó đang đứng sau tất cả những chuyện này, Minh Hân ạ! Có điều, bắt đầu là cô và Vương Hạnh Du, không biết hắn nhắm tới hai người hay tiếp theo sẽ là ai nữa. – Nhật Thiên nói với Minh Hân.
Minh Hân cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản. Nhật Thiên nói tiếp:
– Cô nghỉ ngơi thêm đi, sớm mai cô hãy về trước, chuyện ở đây để lại cho chúng tôi. – Biết cô không yên lòng, anh liền nói thêm: – Tôi sẽ báo tin của Hạnh Du cho cô.
Minh Hân mím nhẹ đôi môi khô nhợt nhạt:
– Được rồi. Mọi người cẩn thận đó!
Nhật Thiên gật đầu, chẳng mấy khi anh nghiêm túc như vậy, vì thế cô biết anh rất xem trọng chuyện này.
Nhật Thiên rời khỏi đó, anh khoác áo khoác lên người rồi lấy di động gọi.
– Huy Khang. – Anh lên tiếng khi Huy Khang bắt máy, giọng nghiêm túc khiến Huy Khang đôi phần lo lắng. – Cậu về thật sao? Quay lại đi!
– Có chuyện gì sao? – Huy Khang vốn chưa đi, cậu chỉ tìm một nơi riêng tư mà thôi.
– Vương Hạnh Du đang gặp nguy hiểm, Nguyên Hạo và Vương Tuấn Lâm đang tìm kiếm nhưng chưa có tin tức. Giờ anh phải quay lại đó, cậu lo cho Minh Hân được không?
Huy Khang nghe anh nói, cậu cũng nâng cao sự cảnh giác. Gật đầu bảo Nhật Thiên:
– Được rồi, em sẽ tới ngay.
– Ngày mai hãy đưa cô ấy về trước, chuyện còn lại anh sẽ cùng Nguyên Hạo giải quyết.
– Cẩn thận đó!
– Yên tâm! Tin anh đi! Còn có cả Vương Tuấn Lâm nữa kia mà! Hãy đưa Minh Hân về càng sớm càng tốt, linh cảm mách bảo anh rằng kẻ đó nhắm tới Minh Hân nhiều hơn đó.
Huy Khang trở lại bệnh viện, cậu không thấy Nhật Thiên đâu, có lẽ anh đã đi rồi. Cửa phòng bệnh mở, Huy Khang đi tới.
Một cô ý tá đang đưa thuốc cho Minh Hân, nhưng cô từ chối, nghi hoặc nói:
– Nhật Thiên không có nói tôi cần uống thuốc.
Cô y tá đáp:
– Đây là thuốc theo chỉ định của bác sĩ điều trị, anh bác sĩ Âu Nhật Thiên đã đi rồi. Bác sĩ nói thuốc này giúp cô nhanh chóng lấy lại sức khỏe hơn.
Minh Hân đưa tay nhận lấy, chỉ có hai viên. Đúng lúc này, Huy Khang lặng lẽ đi vào khiến cô hơi bất ngờ dừng hành động. Thấy thế, cô y tá khẽ nhắc:
– Cô mau uống đi, tôi ghi vào sổ rồi còn qua phòng bệnh khác.
Minh Hân lấy nước rồi uống, đáy mắt cô y tá hơi nheo lại. Cô ghi chép vào tập giấy trên tay như đã nói rồi kéo xe đẩy rời khỏi phòng.
Huy Khang liếc mắt nhìn cô ta thật khẽ, một cô y tá dùng khẩu trang che mặt, và một điều đáng chú ý là, trên cổ tay trái, có một chiếc lắc tay, nó màu trắng và có chữ J.
– Tại sao chú quay lại thế? – Minh Hân hỏi bâng quơ.
Huy Khang tỏ ra lạnh lùng đáp:
– Nhật Thiên đi xử lý công việc rồi. Tôi sẽ đưa Minh Hân về.
– Ngay bây giờ sao?
Huy Khang nghĩ tới lời dặn dò của Nhật Thiên ban nãy, cậu gật đầu:
– Như vậy có được không?
– À dạ…cũng được.
Huy Khang lập tức đi tới đỡ cô ngồi dậy chu đáo, thực ra cô đâu yếu tới như vậy, Huy Khang rõ ràng chẳng thể giấu được sự quan tâm của mình.
…
Hạnh Du nhận được tin nhắn, cũng từ một số máy lạ, nhưng người nhắn lại lấy danh nghĩa Nguyên Hạo: Anh chờ em ở sau quầy cà phê, nhà A.
Theo lời hẹn, cô tới đó. Một khuôn viên nhỏ trên một mô đất cao, có thể nhìn xa ra biển. Hạnh Du ngồi xuống một tảng đá dưới gốc cây, chờ.
Được một lát, cô lấy di động gọi cho Nguyên Hạo, nhưng thay vì gọi vào số di động thật sự thì cô lại gọi cho số máy kia.
Cô đứng dậy trong lúc chờ đợi đầu dây, vừa lúc ấy, một lực thật mạnh tác động lên sau gáy, Hạnh Du bất tỉnh.
Trong một gian phòng hẹp, hai bên có hai hàng tủ dài, có lẽ đây là phòng thay đồ thể thao. Hạnh Du bị bịt mắt bằng băng đen, chân và tay đều bị trói, cô ngồi trên sàn, dựa lưng vào tủ phía sau.
Khánh Ân trong bộ đồ đen sành điệu, cô còn làm tóc và đi đôi giày cao, vẻ mặt lạnh lùng, cô đi tới, hai tên áo đen đang canh chừng Hạnh Du cúi đầu chào. Một trong hai người họ là trợ lý của cô, là người đã về cùng cô trong chuyến bay.
– Là người của mình hết chứ!? – Khánh Ân hỏi.
– Đúng thế.
Khánh Ân gật đầu:
– Nếu có tai mắt của Vương Văn Hoàng, chúng ta sẽ chết sạch đó!
– Tôi hiểu. – Anh ta đáp, rồi hỏi: – Giờ phải làm sao với cô ấy?
Theo ánh mắt anh ta, Khánh Ân nhìn xuống Hạnh Du, thấy đôi môi cô mấp máy, có lẽ đã tỉnh. Khánh Ân ngồi xuống gần Hạnh Du, nhếch môi bảo:
– Tôi sẽ không giết cô. Cũng là phụ nữ, nên tôi không dùng thủ đoạn dơ bẩn đó đâu, cô đừng sợ, chỉ là tạo dựng một chút kỷ niệm thôi.
Hạnh Du chau mày lại, miệng khẽ nói:
– Giọng nói này… Cô là…
Hạnh Du chưa nói hết câu thì miếng băng keo bản lớn đã dán lên miệng cô, tất cả vế sau chỉ là tiếng ưm ưm nhỏ của cô. Khánh Ân đứng dậy ra lệnh:
– Cắt từng miếng vải trên người cô ta xuống, sau đó, viết lên lưng cô ta chữ Rusia – Khánh Ân ném cho họ một con dao nhỏ: – bằng cái này. – Cô liếc mắt nhìn Hạnh Du: – Để nhắc cho cô ta nhớ, cái tên đó chính là nguyên nhân của tai họa này. – Cô dặn thêm: – Ngoài ra, không được làm gì cô ta hết.
– Chúng tôi hiểu rồi.
Khánh Ân lập tức rời khỏi, đôi giày cao gót nện xuống sàn nghe những tiếng cộp cộp.
Ra bên ngoài, cô nhìn đám người đang canh giữ, chừng mười người, cô nói:
– Dù có bất cứ ai tới, nhất định cản lại. Đừng lo, không ai biết các người là ai đâu.
Đám người áo đen gật đầu vâng lệnh. Khánh Ân ném chiếc di động trên tay vào sọt rác cạnh đó, đó là chiếc di động cô đã dùng để dụ Minh Hân và Hạnh Du vào bẫy. Sau đó, cô đi ra khỏi đó.
…
Tuấn Lâm tìm Hạnh Du rất lâu mà không có tin tức. Di động đổ chuông nhưng không ai nghe máy. Tình cờ, cậu dừng chân trước nhà A.
Vừa đúng lúc Nguyên Hạo cũng tới đó, Tuấn Lâm quay lại nhìn.
– Sao rồi? – Nguyên Hạo hỏi.
– Không có tin tức. – Tuấn Lâm đáp.
Hai người tiếp tục đảo mắt nhìn xung quanh, bất ngờ, họ thấy Khánh Ân đi ra từ nhà A. Cô vẫn dùng cách che mặt như lần trước nên cả hai đều không thấy rõ mặt cô. Tuy nhiên, Nguyên Hạo lại khác. Cô gái đó, và cô gái trong camera mà anh từng xem, có nét tương đồng. Nếu hôm đó cô ta nhắm tới Minh Hân, vậy thì âm mưu này có phải cũng là từ cô ta mà ra?
Nghĩ rồi, Nguyên Hạo lập tức chạy vào đó, Tuấn Lâm cũng vội chạy theo.
Đây là hội trường một nhà thi đấu thể thao, xung quanh có một vài cửa ra. Hai người chú ý tới cánh cửa phòng thay đồ, bị chặn bởi một vài chiếc ghế, bên ngoài có biển đề: Đang tu sửa để hoàn tất.
Tuấn Lâm hỏi:
– Anh nghĩ ở đây à?
– Rất có thể.
Sau câu trả lời ngắn gọn, Nguyên Hạo đi tới đó. Dù không mấy tin tưởng vào anh nhưng Tuấn Lâm vẫn cùng anh ném số ghế đó ra.
Đạp cánh cửa xông vào, Tuấn Lâm mới thực sự tin suy đoán của Nguyên Hạo. Đám người bên trong lập tức chuẩn bị tư thế nghênh chiến.
Không có thời gian cho sự nghĩ ngợi, cả hai lao vào đám côn đồ. Tuấn Lâm thì ra tay một cách dứt khoát, đã hạ tên nào thì tên đó không thể ngóc đầu dậy. Còn Nguyên Hạo, anh vừa đánh vừa quan sát cánh cửa dẫn tới một phòng tiếp theo.
– Vào trong đi! – Tuấn Lâm nhắc Nguyên Hạo.
Nguyên Hạo né tránh rồi xông vào phòng trong. Tuấn Lâm khẩn trương kéo cánh cửa đó đóng lại và đứng ngay bên ngoài, quyết hạ tất cả bọn chúng.
Tên trợ lý vừa cởi chiếc áo khoác ngoài của Hạnh Du, cô cố gắng vùng vẫy chống trả nhưng không được bao lâu. Hắn ném chiếc áo sang một bên. Bên trong là chiếc áo phông dài tay. Hắn lại trói tay cô lại rồi bắt đầu hành động. Túm lấy tay áo cô kéo về phía mình, Hạnh Du sợ hãi vùng vẫy không ngừng khiến hai tên đó một kẻ cầm dao một kẻ cầm kéo cũng bị mất định hướng. Tên trợ lý tức giận tóm lấy cổ cô nói:
– Đã nói là cô sẽ không chết, cũng không bị hại gì mà, nếu còn chống cự hậu quả là cô tự chuốc lấy.
Tưởng rằng Hạnh Du ngoan ngoãn nghe theo, hắn buông tay vào đưa con dao gần lại để rạch áo. Hạnh Du thở gấp, cô giật mình cựa quậy, và sự cố đó đã khiến lưỡi dao rạch ngang cánh tay cô một đường, máu rỉ ra.
Tên trợ lý dừng hành động, hắn trừng mắt nhìn Hạnh Du, rồi vung tay lên định cho cô một bạt tai. Nhưng giữa lúc ấy thì cánh cửa bị đạp tung, Nguyên Hạo xông vào và gọi tên cô.
Những gì đang diễn ra trước mắt, máu trong người anh như sôi lên. Không chần chừ, Nguyên Hạo xông lên đánh hai tên đó tới tấp. Một tên nhanh chóng bị hạ gục, nhưng còn tên trợ lý, anh ta quả thực không hề tầm thường, có vẻ đó là một cao thủ võ thuật.
Nguyên Hạo mất rất nhiều công sức mới có thể ra đòn một cách chính xác, tên đó ngã xuống sàn, nhưng nhanh chóng đứng lên được. Biết rõ như vậy, Nguyên Hạo liền nhặt ngay con dao găm vừa rồi kè vào cổ hắn, anh nói:
– Tao sẵn sàng giết chết mày đó!
Giữa lúc ấy, Tuấn Lâm cũng xông vào, đám người bên ngoài với cậu không quá khó khăn.
Nhận rõ tình thế, hắn bèn thỏa hiệp:
– Được rồi. Chúng tôi rút.
Nguyên Hạo nhếch môi:
– Dễ dàng như vậy sao? Nói đi, ai đứng sau tất cả những chuyện này? Cô gái đó là ai? Người đã đẩy Minh Hân xuống hồ bơi, người chỉ đạo các người làm thế này với Hạnh Du, là ai?
– Tôi không nói được. – Hắn trả lời một cách bình thản.
Nguyên Hạo ghìm con dao xuống một chút vào nói:
– Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tao! Mày nghĩ tao không dám à?
– Người đó… – Hắn nói: – Chính tôi cũng không biết thì làm sao trả lời.
Hắn đang nói dối, nhưng thái độ hắn thể hiện lại làm Nguyên Hạo tin đôi phần. Anh quyết định thả cho hắn đi. Nhưng nói thêm:
– Nói lại với người đã sai khiến cho mày, chỉ một lần nữa thôi, thì tất cả các người sẽ chết. Nếu chưa biết thì nghe cho rõ, còn nếu biết rồi thì hãy ghi nhớ, Hạnh Du là con gái Vương Đức Long, em gái duy nhất của Vương Văn Hoàng, tao không thể giết người hàng loạt nhưng cha con con họ thì có thừa khả năng đó. Nhớ lấy điều đó!
Tên đó bất giác nuốt khan. Điều đó hắn biết, Khánh Ân cũng biết, nhưng một lần nữa nghe cảnh cáo về điều này, hắn đột nhiên lo sợ.
Nguyên Hạo tiến tới, anh gỡ chiếc băng che mắt Hạnh Du xuống, sau đó, nhẹ nhàng kéo miếng băng keo trên miệng, thật chậm. Tháo dây trói ra, anh lập tức ôm lấy cô, siết chặt chứng minh sự an toàn. Hạnh Du bật khóc, cô thực sự rất sợ.
– Em không muốn làm một cô gái yếu đuối đâu, nhưng hết lần này tới lần khác đều là em gây rắc rối cho anh. – Cô nói trong tiếng khóc. – Anh có bị thương không? Bọn họ hình như có rất nhiều người.
Nguyên Hạo bật cười, đưa tay lau nước mắt, nói như dỗ dành:
– Cậu ta – Vương Tuấn Lâm mới là chiến binh chủ lực, sao anh có chuyện được chứ!
Nghe anh đùa, cô cũng cười. Nguyên Hạo chú ý tới vết thương trên tay cô, lòng chua xót.
– Em không sao đâu.
Nguyên Hạo không vì vậy mà an tâm, nhưng không nói gì, anh dìu cô đứng dậy. Tuấn Lâm lượm lại chiếc áo khoác của Hạnh Du, đi tới choàng lên người cô, kéo cô lại từ tay Nguyên Hạo:
– Anh sẽ đưa em về.
Nguyên Hạo không giữ cô lại, bởi anh nghĩ chuyện này dừng ở đây được rồi. Cô an toàn rồi, về với Vương Tuấn Lâm thì anh chẳng còn lo lắng nữa. Anh khẽ cười rồi bước tới vỗ vai Tuấn Lâm:
– Tôi gửi cô gái của tôi cho cậu đấy! Chạy xe chậm thôi!
Nói rồi, anh đi trước, ở phía sau, Tuấn Lâm lẩm bẩm:
– Thật là…
Hạnh Du dõi theo anh, rồi kín đáo cười. Cô gái của tôi…
…
Về phần Huy Khang và Minh Hân, hai người trở về ngay sau khi rời khỏi bệnh viện. Huy Khang để hạ cửa kính cho thoáng, giữ tốc độ đều đều. Cậu nhìn đồng hồ, 22h33 phút, họ đã đi được nửa quãng đường rồi, ước chừng tới nơi khoảng 23h rưỡi, hoặc sớm hơn.
Huy Khang thoáng nghĩ, có phải mình quá lo lắng, thậm chí là phòng bị quá chặt khi nghe Nhật Thiên nói về chuyện phức tạp đang diễn ra xung quanh họ. Nhưng không, Huy Khang chối bỏ suy nghĩ đó ngay lập tức, cậu vội vã đi như thế là vì cậu biết chắc chắn kẻ ác đứng trong bóng tối đang nhắm tới Minh Hân.
– Người nhắn tin chính là chú sao? – Minh Hân lên tiếng.
– Không phải. – Huy Khang dứt khoát phủ nhận.
Minh Hân gật gật, cô đủ thông minh để biết đó là một âm mưu, cho tới bây giờ.
– Tại sao lại tới đó chứ!? – Huy Khang không nhìn cô, giọng hơi gắt. – Ai đó lấy danh nghĩa của tôi là Minh Hân tin ngay sao? Tại sao thế?
– Tại vì tôi tin chú.
Nét mặt Huy Khang sựng lại. Cậu đang vui trong lòng, nhưng lại không cho mình thể hiện điều đó. Cậu nghiêm mặt bảo:
– Tin tôi? Tin tôi thì phải biết rõ tôi không bao giờ làm như vậy chứ! Tôi đã bao giờ liên lạc với Minh Hân bằng số máy lạ chưa? Đã bao giờ tôi dùng cách như vậy để hẹn Minh Hân chưa?
Minh Hân không thể nói được gì cả, cô hơi cúi đầu. Huy Khang liếc mắt sang cô, khóe môi thật sự đang rất muốn cười. Cậu nói:
– Kể cho tôi nghe xem đã xảy ra chuyện gì được không?
Minh Hân mím môi nhìn cậu, và kể:
– Sau khi nhận được tin nhắn, tôi tới chỗ hẹn, nhưng chú không ở đó. Đợi chú khoảng 15 phút nhưng không thấy. Lúc ấy, trên lầu có một người mặc sơ mi trắng, người đó rất giống chú, chiều cao, mái tóc, và cả chiếc đồng hồ đeo tay nữa, cho nên tôi đã đi lên đó. Tới nơi rồi lại không thấy ai. Đang ngoảnh ngang ngoảnh dọc tìm chú thì…
– Thì lộn nhào xuống dưới hồ bơi chứ gì! – Huy Khang tiếp lời cô.
Minh Hân thật muốn cười cho sự ngu ngốc của mình, cô gật đầu:
– Vâng.
Minh Hân đáp rất lễ phép, vậy thôi cũng đủ khiến Huy Khang mừng rơn trong lòng. Theo lời Minh Hân vừa nói, cô có thể nhớ cả chiều cao của cậu, kiểu tóc, đồng hồ và thậm chí cả dáng vẻ cậu trong chiếc sơ mi trắng nữa. Nhưng đột nhiên lại giận, cô nhớ như vậy tại sao còn để tên giả mạo kia đánh lừa?
Chuyện này là một câu hỏi rất lớn, với Huy Khang, bởi lẽ cậu đã xâu chuỗi lại được một số chuyện. Một cô gái, với một âm mưu lớn, với Minh Hân. Cô gái trong bữa tiệc tại Khánh Huy đã lợi dụng và sai khiến Mai Vân, và cô gái dẫn dụ Minh Hân hôm nay nữa. Cậu có thể kết luận rằng, thứ cô ta muốn là mạng sống của Minh Hân.
Huy Khang nhìn sang Minh Hân, cậu đang tính bảo cô ngủ một lát thì đột nhiên thấy sắc mặt Minh Hân không bình thường. Đôi môi trắng bệch khô khốc, đôi mày chau lại. Minh Hân so vai, có vẻ cô lạnh, Huy Khang chỉ nhấn nút kéo kính xe lên. Minh Hân nói:
– Cám ơn chú.
Cứ nghĩ đó là phản ứng bình thường của người đang bệnh như cô, thế nhưng, cái lạnh ngày càng tê tái, Minh Hân bắt đầu cảm thấy hoa mắt, lồng ngực như có gì đó ức chế, cô bất chợt nôn khan.
– Chú dừng xe đi!
Huy Khang lo lắng dừng xe lại, Minh Hân đẩy cửa chạy ra, cô lao tới gốc cây gần đó cố ói nhưng không được, chính vì thế mà cơ thể cứ bứt dứt không yên.
– Sao thế Minh Hân? – Huy Khang lại gần nói.
Minh Hân hít sâu thở chậm để ổn định lại, cô cố nở nụ cười quay sang cười với Huy Khang:
– Có thể do tiêu hóa. Không sao đâu. Ngoài này lạnh quá!
Huy Khang lấy làm lạ. Thời tiết không lạnh tới mức đó.
– Minh Hân à, có thể là do cơ thể đang yếu lại ra gió đó, vào trong xe nào!
– Vâng.
Cô ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng vừa xoay bước, Minh Hân chóng mặt, mắt mờ đi và ngay lập tức mất thăng bằng ngã xuống. Huy Khang đỡ lấy ngay tức thì, cậu hốt hoảng:
– Minh Hân! Minh Hân!
Cảm nhận được cơ thể cô lạnh toát, Huy Khang kiểm tra nhịp thở, hô hấp vẫn đều, nhưng tiếng thở nhỏ. Cậu liền bế cô vào xe, cởi chiếc áo khoác đắp cho Minh Hân. Không vội vàng tới bệnh viện, cậu gọi cho chú Kan – chú của Nhật Thiên – bác sĩ tại trung tâm y học LA.
Mô tả sơ lược tình hình, Huy Khang nghe chú bảo:
– Ngộ độc thức ăn không có loại nào biểu hiện như vậy hết, cô bé có uống phải thứ gì không bình thường không?
– Uống? – Huy Khang nghĩ lại một chút.
Cô y tá!
– Có. Hai viên thuốc y tá đưa.
Huy Khang mô tả thêm về tình trạng của Minh Hân cũng như quá trình những chuyện xảy ra, sau khi nghe xong, bác sĩ nói:
– Có thể tôi biết rồi Huy Khang. Đừng lo! Đưa cô bé về nhà và giữ ấm, tránh gió lạnh ở mức tối đa. Ngày mai sẽ tự ổn.
Huy Khang gật đầu:
– Cháu hiểu rồi. Cám ơn chú.
Bác sĩ Kan dặn thêm:
– Tự ổn được là vì cậu phát hiện sớm. Nếu tiếp tục hứng gió và lạnh thì hậu quả khôn lường đó. Theo mô tả của cậu thì khó có thể biết chính xác loại hóa chất đó nhưng chí ít cũng khoanh vùng một vài loại, có thể là do độc tố của nó, cũng có thể người xấu đó đã cho Minh Hân dùng thuốc không đúng bệnh nhằm gây ra tác dụng phụ. Nếu hai giờ tới cô bé không có biểu hiện phát bệnh như nôn, phát ban, cơ thể quá nóng hoặc quá lạnh thì có thể yên tâm rồi.
Huy Khang nghe vậy, cậu biết kẻ thù đã ra tay một cách dứt khoát rồi. Trực tiếp tấn công tính mạng Minh Hân, muốn gió lạnh từ bên ngoài làm tăng tác hại của thuốc khiến cô chết từ từ chứ không phát độc ngay. Thật nham hiểm! Cậu phải cảnh giác một cách tuyệt đối để chuyện này không lặp lại một lần nào nữa.
Cô ta là ai?
Thay vì đưa cô về căn hộ trung cư đó, Huy Khang lái xe về nhà mình. Cậu tiến thẳng vào gara nơi để xe trong nhà. Cậu bế Minh Hân ra ngoài. Ở đây có một lối đi thẳng lên nhà, như vậy có thể tránh gió lùa. Trong nhà không có ai, Huy Khang dùng chân đẩy cửa phòng mình rồi đưa Minh Hân vào trong. Đặt cô xuống giường, Huy Khang kéo mền đắp cho cô lên tới cổ.
Minh Hân lạnh quá, theo phản xạ cuộn lấy chăn. Huy Khang kéo rèm cửa rồi tăng nhiệt độ phòng lên.
12h đêm.
Huy Khang tìm tới thuốc lá để tự sưởi ấm chính mình, cũng như để tỉnh táo. Cậu đăm chiêu suy nghĩ về chuyện quái quỷ đang diễn ra.
Tiếng Minh Hân nho nhẹ gây chú ý cho Huy Khang. Cậu vô tâm quá! Lại hút thuốc trong lúc có Minh Hân ở đây. Vội vàng tắt thuốc, Huy Khang phẩy phẩy tay cho khói mau tan. Trở lại giường ngủ, cậu thấy Minh Hân sắc mặt khá hơn, nhịp thở đều đều. Áp tay lên má kiểm tra nóng lạnh theo lời bác sĩ, cậu biết cô ổn thật rồi.
Huy Khang khéo léo cởi chiếc áo khoác ngoài ra cho Minh Hân để cô nằm ngủ thoải mái hơn, sau đó, cậu cũng nằm xuống kế bên Minh Hân, gối đầu cô vào cánh tay mình rồi kéo chăn lên. Huy Khang ôm chặt Minh Hân, cố đem hơi ấm của mình truyền qua cho giấc ngủ cô thêm an lành. Cậu chợt nhận ra, đã lâu lắm rồi Minh Hân không ngoan ngoãn trong vòng tay mình như thế, lâu lắm rồi, cậu không có cảm giác Minh Hân bên cạnh mình thật như thế.