Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 93: Người Quản Lý Là Ai


Đọc truyện Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi – Chương 93: Người Quản Lý Là Ai


“Đã chết 5 lần rồi.

Cơ mà bây giờ mình cũng đã nắm rõ được vị trí của mấy con quỷ trong căn phòng ngủ kia.

Nếu so với phòng ngủ của đứa bé, phòng khách và nhà bếp lại tương đối an toàn hơn.”
Hàn Phi thật không hiểu được tại sao căn phòng ngủ của đứa bé nọ lại có thể ẩn chứa nhiều quỷ đến như vậy.

Hiện giờ, các tin tức mà hắn nắm được quá ít ỏi, căn bản khó lòng suy tính ra được kết quả.
Sau khi dùng mảnh vỡ của khung ảnh để rạch tên của mình, Hàn Phi lại xông vào trong căn hộ kia một lần nữa.
Hắn tiếp tục khống chế cái đầu của bé gái rớt xuống ngay lối ra vào như cũ, sau đó chạy về phía gian phòng ngủ chính cách phòng khách tương đối xa kia.

Song, điều khiến hắn không thể ngờ tới được là, căn phòng ngủ chính nằm ở nơi sâu nhất trong căn hộ này đã bị khóa lại, nếu không có chìa khóa thì căn bản không cách gì mở cửa ra được.
“Trong cả căn hộ số 1091 này, chỉ có mỗi phòng ngủ chính là bị khóa cửa lại.

Chắc chắn trong đây có vấn đề! Xem ra, trước hết mình phải đi tìm chìa khóa của căn phòng ấy mới được.”
Không thể bước vào phòng, song Hàn Phi cũng không chịu khoanh tay chờ chết.

Hiện tại, hắn đã nắm rõ quỹ đạo hành động và thói quen tấn công của cái đầu bé gái nọ.

Cho nên mỗi khi đối phương xông tới, hắn đều có thể dùng chậu than ngăn chặn được từ trước.
Vừa đánh vừa lui, Hàn Phi biết bản thân khó lòng giữ mạng qua ải.

Cho nên hắn muốn cố gắng hết sức, để mỗi cái chết của mình càng có giá trị hơn!
Lùi về một bên phòng khách, Hàn Phi dùng gót chân đá văng cánh cửa nhà vệ sinh.

Có lẽ do hắn gây ra động tĩnh quá lớn, cho nên người phụ nữ đang xẻ thịt trong phòng bếp trực tiếp cầm con dao phay chạy ra luôn.
Phải cùng lúc đối mặt với người phụ nữ và cái đầu bé gái, Hàn Phi không hề nắm chắc phần thắng một chút nào cả.


Hắn dùng hết sức bình sinh đập văng cái đầu bé gái đi, sau đó trốn vào trong nhà vệ sinh.
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Con dao phay sắc bén không ngừng chém lên cánh cửa của nhà vệ sinh.

Hàn Phi có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh của người phụ nữ mắc chứng cuồng loạn bên ngoài kia.

Có vẻ như bà ta đã hoàn toàn điên rồi.
“Bà có thể nghe thấy lời tôi nói không? Có ai nghe được lời tôi nói không?”
Ngay đến một người có thể giao lưu cũng không có, căn hộ số 1091 quả thực chính là một cái động quỷ.
Hàn Phi nắm chặt tay nắm cửa, không dám buông lỏng tay.

Vào lúc hắn đang tập trung sự chú ý để ứng phó với cái đầu và người phụ nữ ngoài cửa, sau lưng bỗng vang lên tiếng nước chảy ào ào – có ai đó đã vặn mở vòi nước rồi.
Quay đầu nhìn lại, Hàn Phi nhìn thấy bên trong vòi nước liên tục chảy ra từng dòng suối tóc màu đen.

Những làn tóc đen kia cứ như những đám bèo rong thối nát, tỏa ra một mùi hôi thối nồng nặc.

Đáng sợ hơn, chẳng rõ những làn tóc ấy đã bắt đầu quấn quanh hai chân của Hàn Phi từ lúc nào.
Không còn sức lực giằng co, cuối cùng, toàn thân Hàn Phi đều bị mớ tóc đen kia bao trùm lấy, cơ thể bị siết chặt đến biến dạng hoàn toàn.
………
Mở choàng mắt ra, thân thể Hàn Phi vẫn đang khẽ run rẩy: “Lần tử vong thứ 6 rồi.”
Đập vỡ khung hình di ảnh, cầm mảnh vỡ lên ghi khắc lại thông tin, cơ thể hắn cảm nhận được rõ ràng nỗi đau đớn từ cánh tay truyền đến.
“Muốn dựa vào chính sức mình để tiêu diệt toàn bộ đám quỷ trong căn hộ này là điều không thực tế.

Chỉ có cách khiến cho chúng tàn sát lẫn nhau thì mình mới có cơ hội được.”
Số lượng bọn quỷ trong căn hộ nhiều vô cùng.

Sau khi tử vong lần thứ 6, Hàn Phi vẫn còn chưa biết rõ được, rốt cuộc có bao nhiêu con quỷ trong đó nữa.
“Phòng của đứa trẻ kia nguy hiểm nhất, tiếp đến là nhà vệ sinh.


Lần tới mình phải mở cửa của cả nhà vệ sinh và phòng ngủ cùng lúc thử, để xem xem con quỷ trong nhà vệ sinh liệu có đánh nhau với bọn quỷ ở trong phòng ngủ kia không.

Chỉ sau khi bọn chúng đánh loạn cả lên thì mình mới có thể an toàn được.
Nhiệm vụ yêu cầu mình tiêu diệt tất cả bọn quỷ, cứu những người sống.

Người ở trong căn hộ này chắc hẳn chính là người mẹ trung niên trong phòng bếp và đứa trẻ bị hủy dung trong phòng ngủ nhỏ.

Chỉ có điều, trạng thái của cả hai người bọn họ cũng rất kỳ lạ, sau khi nhìn thấy mình thì phản ứng cực kỳ dữ dội, cứ như thể gặp phải quỷ vậy.”
Hàn Phi cúi đầu nhìn bức di ảnh của bản thân, trong lòng nảy sinh ra một suy nghĩ.
“Liệu có phải mình cũng là quỷ hay không?”
Cầm chậu than đỏ lửa, Hàn Phi nhìn chằm chằm vào cánh cửa căn hộ số 1091: “Nhiệm vụ [Người quản lý] này là dựa trên ký ức của người quản lý để biên soạn nên.

Nói cách khác, trong căn hộ chắc hẳn sẽ có những dấu tích về sự tồn tại của bản thân người quản lý.

Thậm chí có thể nói, người quản lý cũng sẽ ở đâu đó trong căn hộ.

Nếu như mình có thể tìm thấy ông ta, vậy thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.”
Hiện tại, Hàn Phi vẫn chưa biết một chút gì về người quản lý nọ.

Hắn cần có càng nhiều thông tin càng tốt.
Nhưng hắn cũng biết, dưới gầm trời này chẳng bao giờ có bữa cơm nào miễn phí cả.

Tất cả các thông tin và manh mối đều cần hắn đánh đổi bằng cả mạng sống của mình.
Đây là một ván bài mà ký ức chính là thứ dùng để đặt cược.


Bên bị thua sẽ đánh mất tất cả.
Mở cánh cửa căn hộ số 1091 ra…
Hàn Phi giơ chậu than lên ngăn cản cái đầu bé gái kia.

Hắn đã nhớ nằm lòng tất cả đường đi nước bước của đối phương, hầu như mỗi một bước đều nằm trong dự liệu.
Chạy thẳng đến trước cánh cửa gian phòng ngủ nhỏ, sau khi mở cửa phòng ra, hắn không ngừng nghỉ một giây nào mà quay người chạy ngay đến trước cửa phòng vệ sinh.
Nhiệt độ trong phòng đột nhiên hạ thấp xuống.

Đứa trẻ trong gian phòng ngủ nhỏ bật khóc ré lên, người mẹ trong phòng bếp vừa nghe thấy tiếng động lạ bèn chuẩn bị mở cửa phòng bếp.
Mà vào lúc này, Hàn Phi căn chuẩn thời gian chạy kịp đến trước cửa phòng bếp.

Trong chớp mắt cánh cửa vừa mở ra, hắn nhào vào trong phòng bếp, chuẩn bị đoạt con dao kia!
Không biết là bởi vì phòng bếp nằm ngay vị trí chính Dương, hay là vì ở đây thường xuyên đỏ lửa, thế nên nhiệt độ trong gian phòng này lại cao hơn bên ngoài một chút.
Để tránh cho cái đầu bé gái kia đánh lén, cùng lúc nhào vào phòng bếp, Hàn Phi cũng đóng luôn cửa phòng lại.
Vì biết rõ thời gian rất cấp bách, hắn tuyệt đối không thể bị người phụ nữ kia chặn lại, cho nên không tiếc mình lấy vết thương đổi vết thương.
Trong quá trình giành giật con dao, một chùm chìa khóa bị rớt ra từ trong tạp dề của người phụ nữ, rơi sang bên cạnh tủ lạnh.
“Chìa khóa lại nằm trên người bà mẹ của đứa bé ư? Vậy tại sao bà ta lại phải khóa trái cánh cửa phòng ngủ chính lại chứ? Mãi đến giờ mình vẫn chưa gặp được người cha trong căn hộ này.

Lẽ nào…!Người cha bị nhốt bên trong phòng ngủ chính à?”
Hắn thành công đoạt được con dao phay.

Khi vừa định nhặt chùm chìa khóa rơi bên cạnh tủ lạnh, bỗng cánh cửa tủ lạnh đột ngột bật mở – một cái xác không đầu chui ra, lôi Hàn Phi vào bên trong tủ lạnh.
Xương cốt cơ hồ vụn vỡ, cái lạnh tràn vào tim mạch, nỗi đau đớn kịch liệt kích thích từng sợi dây thần kinh của Hàn Phi.
“Lạnh quá…”
………….
Lần thứ 7 mở mắt ra, Hàn Phi ngay cả nghĩ cũng không thèm nghĩ, lập tức phá vỡ khung ảnh trước rồi tiếp tục rạch một đường máu và tên mình lên cánh tay.
“Khi mở cửa sẽ có đầu của một đứa bé gái rơi xuống, bên trong tủ lạnh ở phòng bếp ẩn giấu một cái xác trẻ em không đầu…”
Hàn Phi suy xét lại mối quan hệ giữa người và quỷ trong căn hộ một lượt.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, hắn lại tiến vào căn hộ một lần nữa.
Cũng giống như lần trước, đầu tiên, hắn mở cánh cửa phòng ngủ nhỏ và phòng vệ sinh.

Sau khi nghe thấy tiếng khóc chói tai của đứa trẻ, hắn bèn dẫn dụ cái đầu người kia đến trước cửa phòng bếp.

Vào khoảnh khắc người mẹ bước ra, Hàn Phi lấy luôn chùm chìa khóa trong túi của chiếc tạp dề mà bà ta đang đeo.
Vừa né tránh đường chém tới của con dao phay, Hàn Phi vừa xông đến bên phòng ngủ chính.

Bởi vì người phụ nữ và chiếc đầu người đều đang ở ngay sau lưng, hắn chỉ có duy nhất một cơ hội thử mở cửa mà thôi.
Chọn ra chiếc chìa khóa đầu tiên, Hàn Phi cắm thẳng chìa vào ổ khóa.

Hắn vặn ngay chiếc chìa khóa, nhưng căn bản không thể mở cửa phòng ra.

Chờ đến khi hắn chuẩn bị thử đút chiếc chìa khóa thứ hai vào ổ khóa, con dao phay kia đã chém vào lưng của hắn.
“Chắc chắn trong phòng ngủ chính có giấu thứ gì đó!”
………..
Hắn cứ thế trải qua lần tử vong thứ 8 rồi lại tới lần tử vong thứ 9.

Mãi cho tới lần thứ 10, Hàn Phi mới mở thành công cánh cửa phòng ngủ chính!
Vào giây phút cánh cửa mở ra, hắn lập tức chui thẳng vào trong, sau đó cầm chìa khóa đóng luôn cánh cửa phòng ngủ chính lại.
Người mẹ của đứa nhỏ không ngừng cầm dao bổ vào cánh cửa bằng gỗ; còn đầu của đứa bé gái cũng đang tông vào tấm cửa côm cốp.

Hàn Phi hiểu rõ thời gian của mình có hạn.
Hắn quay người, bắt đầu nhìn quanh quan sát khắp căn phòng.

Ánh mắt của hắn mau chóng bị thu hút bởi chiếc giường đôi gần đó.
Có một cậu thiếu niên cỡ 11, 12 tuổi đang bị trói trên chiếc giường đầy những vết ố bẩn.

Tay chân của nó bị gô lại, buộc chặt vào chân giường; trên người nó còn đang mặc một chiếc áo bệnh nhân đặc chế của bệnh viện.

Hiện giờ, có vẻ nó đã rơi vào trạng thái hôn mê rồi.
“Mình đã vào tất cả các phòng trong căn hộ này cả rồi.

Người sống chắc hẳn chỉ có ba người: Người mẹ và hai đứa con này.

Trong bọn họ, ai mới từng là người quản lý trước đây nhỉ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.