Đọc truyện Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi – Chương 94: Trò Chơi Nguy Hiểm
“Người mẹ có tuổi tác lớn nhất trong nhà, cũng là người từng trải nhất.
Mặc dù ở trong căn hộ chứa đầy quỷ quái thế này, nhưng cứ hễ nghe thấy tiếng khóc của trẻ con là vẫn chạy ra kiểm tra.
So ra, vẻ bề ngoài của bà ta cảm giác vẫn rất bình thường, chí ít thì bà ta vẫn sẽ bảo vệ cho người nhà.
Đứa trẻ bị hủy dung kia, sau khi nhìn thấy mình sẽ quấy khóc.
Trước cửa nhà có bày di ảnh của mình, chắc hẳn hiện tại mình chính là quỷ, cho nên đứa trẻ vừa gặp quỷ là khóc nháo.
Việc này có vẻ cũng rất bình thường.
Cuối cùng là thằng nhóc thiếu niên này.
Nó mặc áo bệnh nhân, lại còn bị hạn chế tự do, ngó bộ bệnh của nó rất nặng.
Trong mắt người nhà, ắt hẳn nó là đứa không bình thường nhất.”
Bất cứ chuyện gì cũng không thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài.
Trong một số hoàn cảnh đặc biệt, người bất thường nhất có khi lại chính là người bình thường nhất.
Ví dụ như trường hợp hiện tại vậy.
Cánh cửa phòng ngủ chính bị con dao phay bổ ra, Hàn Phi vội vàng tranh thủ thời gian đến bên người cậu thiếu niên: “Cháu có nghe thấy tiếng của chú không?”
Tóm lấy người cậu nhóc, Hàn Phi dùng sức lay mạnh, hơn nữa còn tát cho đối phương một cái.
Thế nhưng, hắn chỉ đành bỏ cuộc khi thấy dù làm vậy cũng không cách gì lay tỉnh được đối phương.
“Bên giường rơi rớt đầy mấy viên thuốc.
Trên nền nhà còn có rác thải của đồ ăn và vết máu.
Có vẻ căn phòng này đã từng xảy ra một cuộc ẩu đả nào đó.”
Quét mắt nhìn xung quanh, Hàn Phi phát hiện ra tờ phiếu chẩn bệnh, giấy xuất viện và bộ quần áo để thay khi tắm trên bàn học.
“Trung tâm Dịch tễ Thần kinh số 2 ư?
Người bệnh thường xuyên cảm thấy lo lắng, đau khổ vô cớ; thỉnh thoảng còn xuất hiện ảo giác và ảo thính.
Từng được hướng dẫn tâm lý nhiều lần mà tình hình vẫn không hề có chuyển biến tốt.”
Lật xem các báo cáo chẩn đoán, cuối cùng Hàn Phi cũng tìm thấy thứ mà mình muốn.
“Thời niên thiếu, người bệnh từng bị cha ngược đãi, nhưng vẫn luôn được mẹ bảo vệ.
Sau đó lại tận mắt chứng kiến cảnh người cha sát hại hai mẹ con trong phòng ngủ, hơn nữa còn nhìn thấy người cha kia xử lý thi thể trong nhà vệ sinh.
Cuối cùng, ông ta còn đem giấu thi thể trong tủ lạnh ở nhà bếp.
Kể từ đó, cậu ta bèn bắt đầu nảy sinh ra ảo giác, cho rằng trên thế giới có tồn tại quỷ và linh hồn.
Sau khi mẹ và cha qua đời, bệnh tình của cậu ta dần trở nên trầm trọng hơn; khi sống cùng mẹ kế đã nhiều lần gây ra những hành vi nguy hiểm.
Người bệnh tuyên bố bản thân có thể nhìn thấy quỷ hồn của cha mẹ, còn có thể nhìn thấy những quỷ hồn khác ở trong nhà mình.
Cậu ta khăng khăng cho rằng trên người của cậu em trai cùng cha khác mẹ của mình ẩn chứa một con ác quỷ.
Trong lời tự thuật của người bệnh, cậu em trai luôn thu hút những vong hồn và quỷ quái đi ngang qua, là căn nguyên của mọi bất hạnh.
Tất cả những động thái kỳ lạ của cậu ta thường ngày chỉ là vì muốn đuổi bọn quỷ trong nhà mà thôi.
Cậu ta cho rằng, sau khi giết chết hoặc đuổi hết bọn quỷ kia, con ác quỷ ấn nấp trong cơ thể của người em trai sẽ hiện hình ra ngoài.
Nhất định cần phải giết chết con ác quỷ đích thực mới có thể kết thúc cuộc sống bất hạnh này.
Tiềm thức của người bệnh vẫn luôn biện hộ cho những cử động dị thường của bản thân.
Cậu ta đập vỡ tấm gương thì sẽ nói do trong gương có quỷ; sau khi dùng dây thừng cột chặt tủ lạnh lại thì sẽ nói những miếng thịt trong tủ lạnh sẽ hồi sinh vào buổi tối; cậu ta luôn có những lý do biện hộ cho các hành động dị thường của mình.
Chúng tôi nghi ngờ rằng, nguyên nhân chủ yếu chính là vì người bệnh bị rơi vào thế giới ảo giác và chịu áp lực trong thời gian dài…”
Điểm mấu chốt trong bản báo cáo còn nằm ở phần nửa sau.
Ở phần đó chắc hẳn có miêu tả lại người anh làm thế nào để giết chết những con quỷ trong nhà.
Nếu như báo cáo vẫn còn đầy đủ, có lẽ Hàn Phi đã có thể dựa theo phần báo cáo đó để hoàn thành nhiệm vụ.
Chỉ đáng tiếc, bản báo cáo chẩn đoán bệnh kia đã bị xé bỏ nửa sau mất rồi.
Cơ mà Hàn Phi đọc đến đây cũng đã có hướng suy nghĩ đại khái: “Trước tiên, cần giết chết những con quỷ thông thường ở trong căn hộ, sau đó mới đi giết con ác quỷ trong cơ thể của đứa em trai.”
Hàn Phi phải trả giá tận 10 lần mất mạng mới có thể làm rõ được đầu mối chính của nhiệm vụ này.
Cánh cửa gỗ của phòng ngủ bị con dao phay bổ ra; người mẹ ấy mặc chiếc tạp dề dính đầy vết máu, giơ con dao lên, điên loạn xộc thẳng vào trong phòng.
Hàn Phi tóm ngay lấy chiếc ghế trong phòng để ngăn cản lưỡi dao.
Hắn đang có ý định chạy lên trên chiếc giường đôi kia.
Người mẹ bị phát bệnh kia không tấn công nhóc anh cả, mục tiêu của bà ta chỉ có mình Hàn Phi.
Nhưng về phần cái đầu con gái nọ, sau khi nhìn thấy cậu thiếu niên nằm hôn mê trên giường kia, nó thẳng thừng phớt lờ Hàn Phi, bắt đầu lao vào cắn xé anh trai mình.
“Người mẹ và cậu em trai sẽ ưu tiên tấn công mình.
Còn những yêu ma quỷ quái trong căn hộ lại ưu tiên tấn công người anh trai nằm trên giường bệnh à?”
Phát hiện này khiến Hàn Phi cảm thấy phấn chấn hẳn lên.
Đúng lúc hắn đang rầu rĩ vì không có cách gì thoát khỏi cái đầu bé gái kia.
“Con trai của bà bị ma quỷ trong khắp căn phòng này ức hiếp mà bà không lo, sao cứ phải đi kiếm chuyện với tôi thế nhỉ?”
Hàn Phi dùng chiếc ghế tách người phụ nữ ra xa rồi đoạt được con dao phay từ bà ta.
Hắn lập tức chặt đứt dây thừng và dây đai đang bó chặt nhóc anh trai.
Trong cả quá trình ấy, người phụ nữ nọ nhào tới sau lưng hắn, liều mạng cắn xé hắn.
Dù bị trầy da tróc vảy, Hàn Phi vẫn không nói một câu nào.
Hắn nắm chặt sợi dây buộc hai tay của người phụ nữ ấy lại, nhịn đau trói gô bà ta vào cạnh giường.
Cầm sợi dây thừng còn lại và con dao lên, Hàn Phi xông thẳng ra phòng khách.
Lúc này, đám tóc đen tràn ra từ vòi nước đã bò ra khỏi nhà vệ sinh, bắt đầu lan tràn trên nền nhà.
Hàn Phi cẩn thận từng li từng tí né tránh đám tóc.
Hắn đẩy mở cánh cửa phòng ngủ nhỏ rồi tiến lại gần tủ lạnh.
Trước khi cánh cửa tủ lạnh mở ra, hắn bèn dùng dây thừng cột chặt tủ lạnh lại.
“Nếu như trong nhà không có quỷ nháo, nội những việc này không thôi cũng thực sự đủ để bị coi là kẻ tâm thần rồi.”
Cột chặt tủ lạnh xong xuôi, Hàn Phi quay ra khóa trái cửa phòng bếp lại, bắt đầu tìm kiếm những thứ có ích trong gian bếp này.
Chỉ khoảng 5 phút sau, trong phòng khách đã truyền đến tiếng gào thảm thiết của trẻ con và người phụ nữ.
Hàn Phi cầm chắc con dao phay, nằm bò xuống đất nhòm qua khe hở dưới cánh cửa để nhìn trộm.
Cả căn hộ 1091 này đã bị những sợi tóc đen bao trùm kín mít.
Cả người và quỷ nơi đây đều bị phủ kín.
Mà những đụn tóc kia cũng phát hiện ra Hàn Phi đang trốn trong phòng bếp.
Vô số những sợi tóc trườn theo khe hở kia tiến vào trong bếp, quấn quanh khắp người của Hàn Phi.
………..
Mở bừng hai mắt, Hàn Phi giơ khung hình lên ném mạnh xuống đất.
Hắn cầm mảnh gương vỡ khắc lên những vệt máu và tên của mình: “Lần thứ 11 rồi!
Nhất định phải nhanh chóng giải quyết cho bằng được đám tóc trong nhà vệ sinh.
Cái thứ quỷ đó giết cả người lẫn quỷ luôn, nếu để mặc kệ đấy thì 10 phút sau nó sẽ lan tràn ra khắp căn hộ.”
Cẩn thận lên kế hoạch từng đường đi nước bước xong xuôi, Hàn Phi bèn đẩy cánh cửa căn hộ 1091 ra.
Hắn dùng chậu than chặn cái đầu của bé gái, rồi nấp sau cánh cửa phòng bếp cướp được chìa khóa của người phụ nữ, xong chạy thẳng vào phòng ngủ chính.
Vốn dĩ hắn đã biết rõ trong gian phòng này có thứ gì từ trước, cho nên lần này mới thay đổi lại kế hoạch của mình.
Hắn lợi dụng cánh cửa phòng ngủ chính để ngăn cách cái đầu bé gái và người mẹ, dẫn dụ người mẹ vào trong phòng, sau đó đoạt lấy con dao phay của bà ta.
Trước tiên, hắn chặt đứt dây thừng và dây đai trên cơ thể người anh trai, trói bà mẹ vào cạnh giường.
Sau đó hắn cầm theo phần dây đai còn lại rồi mở cửa gian phòng ngủ chính ra.
Tiếp đó, hắn dẫn dụ cái đầu bé gái kia cùng chạy vào nhà bếp.
Hàn Phi đã sớm phát hiện ra cái đầu bé gái này là của cỗ thi thể không đầu được giấu trong tủ lạnh kia.
Hắn tiến lại gần tủ lạnh, chờ đến khi chiếc đầu người kia tấn công mình thì lập tức né ra.
Chờ cho cánh cửa tủ lạnh mở ra, khi cỗ thi thể không đầu sắp sửa xuất hiện, Hàn Phi bèn dùng chậu than chứa đầy tàn tro của tiền giấy để ấn giữ cái đầu lại, rồi đẩy nó nhốt vào trong tủ lạnh luôn.
Tiếp đến chính là khâu then chốt nhất.
Hắn dùng chính cơ thể của mình chốt chặn tủ lạnh, cắn chặt răng cầm dây đai buộc chặt tủ lạnh lại.
“Nhiệm vụ này là dựa trên ký ức của người quản lý để dựng nên.
Nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì mình cần phải dựa trên quy tắc trong ký ức của người quản lý để làm theo.
Nó là một đứa trẻ có khiếm khuyết về mặt tâm lý.
Hoặc cũng có thể là trong con mắt của cậu ta, thế giới bình thường thì phải kinh khủng hoang đường như vậy.”
Lau vết máu trên cánh tay, Hàn Phi không dám dừng lại lâu.
Sau khi thoát khỏi cái đầu bé gái, hắn lại lập tức tiến vào nhà vệ sinh.
“Trong bản báo cáo bệnh tình của người anh trai có viết, nó từng đập vỡ tấm gương.
Trong cả căn hộ này, chiếc gương dễ gây chú ý nhất chính là nằm trong nhà vệ sinh.”
Nhìn đám tóc đen đã tràn lan trong bồn rửa mặt, hắn bèn nhặt luôn chậu hoa trong phòng khách lên ném thẳng về phía gương soi.
Bên trong chiếc gương soi đã bị chia năm xẻ bảy truyền ra tiếng kêu thảm thiết của một người phụ nữ.
Sau đó, một dòng máu chảy ra từ chiếc gương kia.
Dường như người phụ nữ này và đám tóc đen bên trong nhà vệ sinh có tồn tại một mối quan hệ nào đó.
Sau khi bà ta bị thương, đám tóc đen có vẻ như cũng đang co quắp vặn vẹo lại một cách đau khổ.
Lúc này, Hàn Phi quay người trở về lại phòng bếp.
Hắn dời chiếc tủ lạnh nọ vào trong nhà vệ sinh, nhắm thẳng vào đám tóc rồi cởi dây đai đang buộc chặt tủ lạnh.
Trong nháy mắt khi cửa tủ lạnh bị mở ra, cỗ thi thể vừa tìm được phần đầu của mình bèn rít lên một tiếng rồi xông ra ngoài, kết quả là bị đám tóc đen cuốn chặt cứng.
Đến cuối cùng, nó bị đám tóc kia nuốt trọn.
“Thì ra làm thế này là sẽ có thể giết chết quỷ à!”
Hàn Phi gắt gao nhìn chằm chằm chiếc gương.
Sau những áp lực bị đè nén khá lâu, trên mặt hắn bèn lộ ra một nụ cười nguy hiểm.