Đọc truyện Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi – Chương 92: Vòng Luân Hồi Thập Tử Vô Sinh
“Chắc hẳn chỉ cần hoàn thành được nhiệm vụ [Người quản lý], mình sẽ có thể trở thành người quản lý mới cho tòa chung cư này.”
Hàn Phi không ngừng ám thị tâm lý cho bản thân.
Hồi trước, hắn từng học rất nhiều kiến thức về tâm lý học, vốn tính dùng để trị liệu cho mấy vị hàng xóm.
Ai ngờ kết quả lại chuyển sang tự dùng cho chính mình trước tiên.
“Nhiệm vụ không có gợi ý cụ thể.
Xem ra, mình còn phải tự đi tìm tòi mới được.”
Hắn liếc nhìn chậu than, khung ảnh và di ảnh trên mặt đất, có cảm giác đêm nay tựa như một đêm hồi hồn vậy.
“Cứ luôn cảm thấy kỳ quái sao ấy.”
Hàn Phi lật úp tấm di ảnh của bản thân xuống đất.
Hắn khẽ khàng nắm lấy tay nắm cửa của căn hộ số 1091.
Đúng vào lúc hắn thử đẩy cửa ra, trong đầu bỗng vang lên âm thanh của Hệ thống.
“Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn cần phải giết chết tất cả ma quỷ trong căn hộ này! Đồng thời, cứu toàn bộ mọi người ở đây!”
Cánh cửa căn hộ 1091 theo tiếng mà mở ra.
Thậm chí, Hàn Phi còn chưa kịp đi vào bên trong, một cái đầu bé gái rớt thẳng từ trên khung cửa xuống rồi ngoạm ngay vào cổ của hắn.
Cơn đau dữ dội truyền tới, hai tay Hàn Phi tóm lấy cái đầu người kia; song, dù cho hắn có giằng co kiểu gì cũng không thể nào thoát khỏi đối phương được.
Dòng máu tươi tràn xuống, khiến đôi mắt hắn dần trở nên mơ hồ, mũi hít thở không thông, ngay đến việc gào thét lên mà hắn cũng không làm được.
Sức lực cả người cứ thế mà cạn kiệt dần, một cơn đau đớn lan rộng khắp các ngõ ngách của cơ thể.
Hàn Phi ngã xuống đất, ý thức trở nên mơ hồ, không thể gượng dậy được nữa.
“Vậy là bỏ mạng rồi ư?”
……….
Mở choàng hai mắt, Hàn Phi phát hiện bản thân đang đứng ngay trước cửa căn hộ số 1091; dưới nền đất vẫn là hình ảnh bản thân trong bức di ảnh đang cười một cách vui vẻ.
“Mình đã chết một lần rồi à?”
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.
Dường như mục đích của nhiệm vụ này chính là dùng mọi thủ đoạn để giết chết người chơi, khiến người chơi mất đi ký ức của bản thân.
Hàn Phi lau mồ hôi trên trán, hồi tưởng lại cảnh báo của hệ thống lúc trước.
Trong nhiệm vụ [Người quản lý], chết đi cũng không phải nhận bất cứ trừng phạt nào, chỉ có điều sẽ bị tổn hại về ký ức.
Khi bản thân đã quên mình là ai, người quản lý tiền nhiệm sẽ mượn thể xác của hắn để sống lại.
“Nhiệm vụ này còn nguy hiểm và khó khăn hơn mình tưởng tượng nhiều!”
Hàn Phi thử suy xét kỹ càng lại hết thảy một lượt.
Hắn phát hiện, có vẻ bản thân chưa hề quên đi bất cứ việc gì quan trọng nào.
Mà điều này lại là điều khiến hắn bất an nhất: “Liệu có phải mình đã hoàn toàn quên đi một sự việc nào đó hay không?”
Đè nén lại nỗi bất an trong lòng, Hàn Phi nhìn vào căn hộ 1091 thêm lần nữa: “Vừa mở cửa ra là có một cái đầu bé gái rớt ngay xuống.
Nó sẽ trực tiếp cắn đứt cổ của mình…”
Cái cảm giác đau đớn ấy, Hàn Phi thực sự không muốn trải nghiệm thêm một lần nào nữa.
Hắn nhìn khắp bốn phía xung quanh rồi nhặt chậu than dưới đất lên: “Vừa rồi, hệ thống đã nhắc nhở mình một câu, kêu mình phải giết chết hết tất cả những con quỷ trong căn hộ này.
Nhưng mà mình lấy gì để giết chúng đây? Đốt chậu than hay là cắn nhau với bọn chúng?”
Hàn Phi suy xét hết khoảng chừng 5 phút.
Lần này, hắn còn chưa cả kịp chạm vào cánh cửa, kết quả cánh cửa của căn hộ số 1091 đã tự động mở ra.
Cái đầu bé gái kia rớt xuống một lần nữa, cắn chết Hàn Phi ngay trong vũng máu.
…………
Mở choàng mắt, Hàn Phi bất giác sờ vào cổ của mình: “Dừng lại quá lâu cũng sẽ bị giết.
Xem ra, chỉ có thể nghĩ cách bước vào trong phòng mới được!”
Hàn Phi tiếp tục xốc lại tinh thần.
Hai lần tử vong trước không chỉ mang lại cảm giác đau đớn cho hắn, mà còn giúp hắn ghi nhớ lại vị trí của cái đầu người kia.
Lần này, hắn cần phải né thoát khỏi đối phương, trực tiếp xông thẳng vào trong phòng.
Cầm chậu than chứa đầy tàn tro của tiền giấy, ngay vào giây phút đẩy cánh cửa ra, Hàn Phi bèn úp chậu than sắt về một hướng nào đó!
“Cốp!”
Cái đầu bé gái đụng trúng chậu than, thế là cả căn phòng vang dội âm thanh kêu gào thảm thiết.
Hàn Phi biết rõ sức lực của đối phương rất mạnh.
Cho nên, hắn nhanh chóng xông vào trong căn hộ, dùng chính cơ thể của bản thân ép chặt chậu than, chỉ mong kẹp được cái đầu người kia bên trong chậu than.
“Cốp! Cốp! Cốp!”
Vào lúc chiếc đầu người nọ tấn công chậu than, Hàn Phi tranh thủ cơ hội để quan sát căn hộ trước mặt: “Một chiếc bàn trà ốp gương, bên trên bày đĩa trái cây đã thối rữa.
Bên trái là phòng ngủ, bên phải là cánh cửa phòng bếp,…”
Lúc sắp sửa không áp chế nổi cái đầu người kia, Hàn Phi bèn xông thẳng vào nhà bếp.
Hắn cần có vũ khí, cho dù chỉ là một con dao phay cũng được.
Vừa mở cánh cửa nhà bếp, một mùi hôi thối nồng nặc lập tức phả thẳng vào mặt hắn.
Phía trước cái thớt có một người phụ nữ trung niên đang xắt miếng thịt thối rữa!
Sau khi nhìn thấy Hàn Phi, bà ta rít lên một tiếng chói tai rồi bổ thẳng con dao phay trong tay vào người Hàn Phi.
Máu tuôn xối xả, sau gáy lại bị cái đầu người ban nãy cắn chặt vào, Hàn Phi ngã nhào xuống sàn nhà.
Hắn gắng gượng chịu đựng cơn đau khó có thể tưởng tượng được, ra sức hoạt động não bộ, đồng thời dùng hai mắt quét quanh căn hộ một lần nữa, liều mạng ghi nhớ được càng nhiều đồ vật trong này càng tốt!
……….
“Đây là lần tử vong thứ 4 rồi.”
Mở bừng hai mắt, Hàn Phi cũng không biết rốt cuộc bản thân đã quên mất điều gì.
Hắn vô cùng căm ghét loại cảm gác này.
“Độ khó của nhiệm vụ này đã vượt ngoài sự tưởng tượng của mình.
Điều cốt yếu nhất chính là, sau mỗi lần tử vong mình còn bị quên đi sự việc nào đó.
Thế nhưng mà, mình thậm chí còn không biết bản thân đã quên mất việc gì rồi nữa.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, có khả năng ngay đến bản thân là ai, đang làm nhiệm vụ gì cũng đều sẽ quên đi hết.
Đến lúc đó, có khi nào mình cứ thế thuận lý thành chương, tự cho rằng bản thân vốn thuộc về nơi này hay không?”
Càng nghĩ lại càng thấy đáng sợ, cho nên Hàn Phi âm thầm đếm thời gian: “Ký ức được chia làm 2 loại, một loại là trí nhớ trong đại não, một loại là trí nhớ của cơ thể.
Có rất nhiều người sau khi bị mất trí nhớ thì cơ thể vẫn nhớ được một vài động tác thường xuyên lặp đi lặp lại hàng ngày.
Hộp đen hiện nằm sâu trong đại não cả mình.
Đại khái là nó chỉ có thể ảnh hưởng đến trí nhớ của đại não mà thôi.”
Nhằm chừa lại một đường lui cho bản thân, cũng là để bản thân không bị mất phương hướng hoàn toàn, Hàn Phi quyết định làm một việc vô cùng điên rồ.
Hắn liếc nhìn khung hình có tấm di ảnh của bản thân, rồi trực tiếp cầm lên ném vỡ nó.
Sau đó, Hàn Phi nắm mảnh thủy tinh vỡ kia, rạch 4 đường máu lên cánh tay của chính mình.
Đây là lần tử vong thứ 4!
Ngón tay chảy đầy máu, Hàn Phi cũng cảm nhận được nỗi đau xé thịt.
Sau đó, hắn lại tiếp tục rạch lên cánh tay còn lại hai chữ “Hàn Phi”.
“Sau mỗi lần tử vong, đều sẽ phải lặp đi lặp lại hành động như vậy.
Hy vọng cơ thể mình có thể nhớ rõ được cái đau này!”
Lựa một mảnh thủy tinh sắc bén nhất để bỏ vào trong túi, Hàn Phi một lần nữa mở cánh cửa căn hộ ra.
Đầu tiên, hắn dùng chậu than ngăn cản đầu người kia, sau đó xông vào cánh cửa phòng ngủ ở bên cạnh.
Do bị chiếc đầu người kia truy đuổi, hắn không dám dừng chân: “Có 2 gian phòng ngủ.
Trên cánh cửa phòng thứ nhất có dán bảng chữ cái và tấm áp-phích, có khả năng là dành cho trẻ con.”
Chộp vào tay nắm cửa, Hàn Phi đẩy mạnh cánh cửa của gian phòng ngủ gần phòng khách nhất.
Đập vào mắt hắn là đủ thứ đồ chơi bày khắp sàn nhà.
Trong đống đồ chơi kia, có một đứa trẻ khoảng 5 hay 6 tuổi đang ngồi quay lưng về phía Hàn Phi.
Sau lưng là chiếc đầu người đã gần kề, Hàn Phi lựa chọn xông thẳng vào trong phòng.
Hắn còn nhớ rõ cảnh báo cuối cùng của hệ thống, kêu hắn hãy giết toàn bộ ma quỷ vào cứu hết thảy người.
“Đứa bé này là người ư?”
Bản năng kêu gọi hắn hãy trốn tránh đứa trẻ nọ, nhưng đứa trẻ kia vẫn cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Cho nên, nó chậm rãi quay đầu của mình lại – và đó là một khuôn mặt vằn vện những vết sẹo xuất hiện ngay trước mắt Hàn Phi.
Tiếp sau đó, đứa trẻ kia thét lên một tiếng chói tai; trong bóng tối phía sau cánh cửa bỗng thò ra hai cánh tay mảnh khảnh dài ngoằng.
Chúng quấn chặt lấy Hàn Phi, trực tiếp thắt cổ hắn đến chết ngay giữa căn phòng.
Cần cổ của Hàn Phi bị biến dạng, sắc mặt trở nên xanh tím, hai tròng mắt lồi ra một cách nghiêm trọng; nhưng dù thế, đôi mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm căn phòng ngủ.
“Khe hở của tủ quần áo có trang phục dính đầy máu; dưới gầm giường lộ ra nửa khuôn mặt; phía sau rèm cửa sổ có treo một người; chỗ góc tối phía dưới gầm bàn học có thứ gì đó động đậy.
Chí ít trong căn phòng ngủ này vẫn còn 4 con quỷ…”
………
Mở bừng mắt ra, Hàn Phi không cần suy nghĩ gì nữa, cứ thế mà đập vỡ ngay khung hình rồi bắt đầu dùng biện pháp của bản thân luyện tập sự ghi nhớ cho cơ thể.
Từng dòng máu tuôn ra từ vết thương, đại biểu cho lòng quyết tâm tuyệt đối không thể lãng quên đi quá khứ của hắn!