Đọc truyện Trò Chơi Của Gã Hề – Chương 65: Lại Ghé Thăm Lần Nữa
Một tia sáng yếu ớt, gần như không nhìn thấy được chợt loé lên; trong nháy mắt, viên kim cương đã biến mất tăm.
……….!
……….!
Trần Tiếu trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào bức vẽ nọ, sau đó âm thầm quan sát mọi sự vật xung quanh qua khoé mắt.
Hắn muốn tìm kiếm một âm thanh nào đó dù là nhỏ nhất, cảm nhận sự biến đổi cực nhỏ về nhiệt độ và không khí trong phòng, tiện thể xem xét luôn bản thân mình có chỗ nào bất thường hay không.
Cứ thế, tiêu tốn hết cả 2 phút đồng hồ.
Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Trần Tiếu chớp chớp mắt.
“Ặc… Bị lừa rồi?” Hắn lầu bầu.
Đúng vào lúc này, trên tờ giấy kế bên lại hiện lên hai chữ.
“Lại đây”
Tiếp đó còn xuất hiện thêm một dấu chấm hỏi.
Trong nháy mắt, Trần Tiếu nhíu chặt hàng lông mày, cứ như gặp phải kẻ thù vậy.
Hắn do dự mất 5 giây, đầu óc hoạt động không ngừng, không rõ là đang nghĩ về điều gì.
Sau đó, hắn hít sâu một hơi, dòng suy nghĩ đang vận hành liên tục cũng chậm lại, rơi vào trạng thái “inefficient thinking” (tư duy kém hiệu quả), theo kiểu đừng có nghĩ nhiều làm gì, rồi dứt khoát cầm bút viết lên tờ giấy một chữ.
“Được”.
………!
Ngay giây phút đầu bút vừa rời trang giấy.
Xung quanh hắn lập tức thoang thoảng mùi gỗ hoà quyện với bụi bặm.
Vẫn là căn phòng ngủ tối tăm lại nhỏ hẹp ấy.
Chiếc bàn kề bên vẫn bày đầy những bình lớn lọ nhỏ nom chẳng thoải mái chút nào; mấy cuốn sách vẫn trải ra y ở đó, giữ nguyên trạng thái như lúc hắn rời khỏi lần trước.
Vào lúc bình thường, Trần Tiếu sẽ quan sát những thay đổi nhỏ nhặt khắp bốn phía xung quanh.
Hắn sẽ xem thử trên bàn có bụi hay không; sẽ so sánh thử chân giường, chăn mền, thậm chí là cả gầm giường có gì thay đổi so với cảnh tượng trong ký ức của mình hay không.
Từ đó xác minh xem sau lần ghé thăm trước đây của mình, liệu đã từng có ai khác tới chỗ này chưa, tiện thể suy đoán thử thời gian trôi đi ở thế giới bên ngoài có tương đồng với bên trong không gian này hay không, v.v…
Thế nhưng hắn không làm vậy.
Hắn tự chủ động không suy nghĩ đến những vấn đề ấy.
Tuy bởi vì thế mà hắn phải nín nhịn đến khó chịu, song đến lúc đối diện với cô em “Thiên Sứ” kia, việc không suy nghĩ gì lại trở thành một mánh khoé bảo vệ chính bản thân mình.
Hắn liếc nhìn tay mình, giấy và bút vẫn còn nằm trong tay cả, sau đó mới gục gặc đầu hài lòng, đứng dậy bước ra khỏi phòng ngủ.
Sau đó nữa…
“MN!!!” Hắn la to một tiếng.
Bởi vừa bước ra khỏi cửa, hắn lập tức nhìn thấy… cũng chẳng biết phải gọi cái thứ ấy là não, hay là bộ phận cơ thể của “anh Mắt” vô cùng to lớn… Chính là con mắt to đùng nọ đang nhìn chằm chằm vào mình.
Giữa bầu không khí cổ quái lại mờ mịt này, nếu là người bình thường nhất định đã bị hù doạ đến mức tè ra quần rồi.
“Mày chặn ở đây làm gì!!!” Tuy biết rằng đối phương căn bản chẳng thể nghe thấy, nhưng hắn cứ hô lên.
Tiếp sau đó là cảnh tượng khiến cho Trần Tiếu cực kỳ thốn, đó là “Anh Mắt” vậy mà lại…
Hơi cúi cái “tròng mắt” kia xuống, tỏ vẻ khá ấm ức.
Uhm… Có quỷ mới biết vì sao hắn lại có thể nhìn ra nét ấm ức từ nó.
Dù sao thì điều đó cũng khiến khoé mắt hắn khẽ co giật.
“Được rồi được rồi.
Điều này cũng đâu có trách mày được.
Ngoại trừ việc nhìn chằm chằm người ta ra, mày cũng chẳng làm nên tích sự gì nổi…”
Bởi vì đối phương không có tai, cho nên nói xong, Trần Tiếu còn kèm theo động tác “vẫy vẫy tay” với nó.
Sau khi “anh Mắt” nhìn thấy động tác này bèn ngẩng con mắt lên, lúc lắc qua trái qua phải một chút xíu, như thể vui vẻ lắm.
Tiếp đó, nó bèn xoay người, đi tới bên cạnh bậc thang xuống tầng hầm, nảy tưng tưng lên, tỏ ý kêu Trần Tiếu đi cùng nó.
Trần Tiếu vỗ một cái lên đầu mình: “Trời ạ! Mình thế mà lại bắt đầu hiểu ý của nó được rồi cơ đấy.
Thậm chí, mình còn thoáng thấy nó có vẻ dễ thương nữa chứ.
Có khi nào, sau khi ở đây một thời gian dài, mình cũng trở nên kỳ quặc luôn không?”
Trần Tiếu cảm thán một cậu, sau đó bèn đi theo nó.
………!
………!
Tầng trên của căn phòng gỗ vẫn chẳng có gì thay đổi cả.
Hắn đi theo “anh Mắt” đến trước căn phòng của em gái “Thiên Sứ”.
Trần Tiếu nhanh chóng lướt mắt nhìn vào bên trong.
Rồi dần ngoác miệng ra.
Ngay cả từ “Hô…!!!” thường ngày mà hắn cũng quên thốt nên lời.
Tuy đã sớm có sự chuẩn bị về tâm lý, nhưng quả thực Trần Tiếu vẫn bị chấn động.
Trước hết, hình dáng của em gái “Thiên Sứ” giờ đã rất khó để hình dung.
Sắc mặt cô ta rất u ám, đôi mắt đỏ quạch như máu, làn da nổi lên màu xanh lạnh lẽo, tựa hồ sức sống của cơ thể này đã chẳng còn lại được mấy ngày nữa.
Đại não vốn được ngâm trong chiếc lọ nọ đã bị lôi ra ngoài, đặt bên trên một tờ giấy có vẽ hình thù trận pháp nào đó cực kỳ phức tạp, lại được cắm đầy điện cực, nhìn cứ như một con nhím, đã thế còn không ngừng xẹt tia lửa điện.
Mà chiếc váy cũ rích của cô ta thì đã nhuốm đầy vết máu.
Sau lưng cô ta mọc vô số mạch máu chi chít chằng chịt, bung toả đan xen, tạo nên hình dạng một chiếc cánh cực lớn ở đằng sau, tựa như cánh bướm đẫm máu vừa phá kén chui ra.
Xung quanh căn phòng có đến hàng trăm loại trận pháp, chồng chéo, giao thoa với nhau, chẳng còn nhận ra được màu sắc vốn có của bức tường nữa.
Trần Tiếu có thể cảm nhận được, hình như giữa chúng có một mối liên hệ nào đó.
Đương nhiên, hắn cũng chỉ có thể cảm nhận được, nhưng lại không thể hiểu.
Lúc này, cô em “Thiên Sứ” đang quỳ dưới đất, dùng ngón tay thấm máu trên cơ thể, hết sức chăm chú vẽ một bức vẽ hình tròn cực lớn trên nền nhà.
Trần Tiếu không hiểu đó là gì, nhưng chắc hẳn đơn giản hơn bức vẽ đã đưa cho hắn đôi chút.
Một lúc sau, có lẽ đối phương đã hoàn thành xong trận pháp kia nên đứng thẳng dậy, khiến cho chiếc cánh đẫm máu cực lớn kia gần như chạm tới trần nhà.
Cô ta nhìn lướt qua Trần Tiếu, rồi khoé mắt hơi cong đi, con mắt híp lại, trông rất đẹp.
Biểu cảm này giống y hệt lúc hắn rời khỏi đây lần trước, cứ như thể cô ta chỉ biết cười kiểu này mà thôi.
…..
Có lẽ, cô ta không hề chuẩn bị cho bản thân kiểu cười thứ hai.
“Cảm ơn!” Cô em “Thiên Sứ” cất giọng nói, phá tan đi bầu không khí trầm mặc từ nãy tới giờ.
Nhờ thế, Trần Tiếu mới có thể trở lại trạng thái bình thường sau khi chứng kiến hình tượng đáng sợ kia.
Hắn biết, đối phương đang cảm ơn mình về việc đã giao viên đá quý cho cô ta.
Bởi vậy hắn không suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp đặt câu hỏi mà mình đã dự định từ trước.
“Cô muốn dùng những vật phẩm dị thường này để làm gì?” Hắn hỏi.
Cô nàng “Thiên Sứ” chỉ tay xuống chiếc cằm của bản thân, đầu hơi nghếch lên, ra vẻ đang nghĩ ngợi gì đó.
Sau đó, cô ta thè lưỡi làm một bộ dạng đáng yêu.
“Uhm… Không thể giải thích theo cách thông thường mà ông có thể hiểu được đâu!” Cô ta còn ngượng ngùng lúc lắc cái đầu, y kiểu điệu bộ của một cô nữ sinh nhỏ bé, thật chẳng ăn nhập gì với bộ dạng của cô ta lúc này.
Trần Tiếu cũng đã đoán trước được kết quả này, cho nên hắn lại hỏi câu hỏi tiếp theo mà mình vốn đã chuẩn bị trước.
“Vậy tôi sẽ nhận về được cái gì?”
Cô nàng “Thiên Sứ” tròn xoe mắt, tỏ vẻ rất thích thú.
Cô ta vui vẻ chỉ vào bức vẽ kỳ lạ dưới nền mà mình vừa vẽ, nói:
“Đứng lên đó đi.”
“… Hả?” Bộ dạng Trần Tiếu lúc này phải hình dung là mắt chữ A mồm chữ O, nhăn mặt nhíu mày.
Tuy đã tự áp đặt cho đầu óc của mình rơi vào trạng thái “tư duy kém hiệu quả”, song không có nghĩa hắn là một tên ngốc.
Dường như mỗi chi tiết trong căn phòng gỗ này đều hiển lộ ra mùi vị đáng sợ.
Giờ phút này, một cô em “đáng yêu” toàn thân đều như đang kiếm tìm tư liệu sống lại chỉ vào một loại trận pháp được vẽ bằng máu tươi trên nền nhà, rồi kêu anh đứng lên đó… Cái này là đang giỡn chơi đó hả? Miễn không phải là một tên trạch nam béo núc bị sở thích kỳ quái nào đó làm cho úng não, người bình thường ắt hẳn sẽ không bước vào trong đó làm gì.
Mà hiển nhiên, cô em “Thiên Sứ” cũng biết suy nghĩ của Trần Tiếu, cho nên cô ta bày ra vẻ mặt vô cùng buồn rầu.
“Ôi chao, cái này không dễ làm đâu nhé.
Bởi vì có một số thứ, nếu như ông không tự mình thể nghiệm thì vĩnh viễn cũng không hiểu được đâu.”
Trần Tiếu nhíu chặt mày: “Có một số thứ? Ví dụ ra coi.”
Cô nàng “Thiên Sứ” híp mắt lại, không trả lời.
Lúc này “Anh Mắt” bỗng động đậy.
Nó dùng con mắt to lớn của mình xô vào người Trần Tiếu.
Vốn đang rơi vào trạng thái “tư duy kém”, Trần Tiếu căn bản không kịp phản ứng lại hành động này của nó.
“CMN…?” Hắn bất giác kêu khẽ một tiếng, sau đó ngã ngồi vào trong bức vẽ kỳ quái kia.
……….