Đọc truyện Trò Chơi Của Gã Hề – Chương 64: Nghèo Rồi
Trần Tiếu từ từ khôi phục lại ý thức của mình.
Hắn đang rơi vào tình cảnh mất trọng lực, trong khi buồng phổi lại có cảm giác căng đầy một cách kỳ lạ.
Hắn biết, bản thân đang trong giai đoạn đăng ký thông tin… Đây chính là cảm giác chất lỏng kỳ quái kia tiến vào buồng phổi.
Ngay sau đó, ký ức của hắn cũng tuôn trào theo.
Hắn nhớ lại khoảnh khắc mình nổ súng, nhớ đến cánh tay bị thương tích đến mức máu thịt lẫn lộn, nhớ ra có một ông lão xuất hiện.
Tiếp nữa là mùi vị của máu tươi và những hình ảnh chạy như điên trong đêm lần lượt vụt qua.
Hắn gắng gượng mở mắt ra nhìn, thấy xung quanh cơ thể mình đang được chất dịch nhầy màu xanh lục nhạt bao bọc, thấm trơn cả đôi con ngươi, song lại chẳng hề có lấy một chút cảm giác khó chịu nào.
Hắn nghiêng đầu ngó sang cánh tay của bản thân – nó đã trở lại hoàn hảo như lúc ban đầu, đến cả một vết sẹo cũng không thấy luôn.
Trước mắt hắn giờ đây là một chiếc lồng bằng kính.
Khi nhìn xuyên qua đó, có thể thấy được một bức tường màu trắng và một vài máy móc thiết bị, chẳng rõ dùng để làm gì.
Bỗng nhiên… Dường như Trần Tiếu vừa nhớ ra điều gì đó, bắt đầu liều mạng vặn vẹo cơ thể.
Tiếng chuông cảnh báo vang lên tứ phía.
Một người mặc áo choàng trắng vội vã chạy vào.
Người này liếc nhìn Trần Tiếu, sau đó bước đến bục điều khiển ở bên cạnh, ấn một loạt nút gì đó.
Có thể là đang điều chỉnh lại lượng thuốc, cũng có thể là đang kiểm tra lại các trị số chức năng của cơ thể.
Mặc xác gã đi, Trần Tiếu hoàn toàn không để ý đến những điều này.
Bởi hắn biết, bản thân đang ở bên trong thiết bị gì.
Cái thiết bị này có tên là “Máy phục hồi chức năng cơ thể sống”.
Bản giới thiệu về nó rất dài, có thể hiểu đơn giản chính là: Chỉ cần là một người vẫn chưa bị ngừng thở, ném vào trong đây ngâm vài ngày, về cơ bản thì thương thế nghiêm trọng cỡ nào cũng có thể trị khỏi.
(Haizzz… Đương nhiên là loại trừ cái miệng rách của hắn ra rồi.
Đừng hỏi tại sao, cũng đừng nghịch ngợm!).
Cái máy này không bị hạn chế về cấp độ sử dụng, từ cấp D đến cấp S đều có thể dùng được cả.
Mà số tiền để sử dụng nó là… 200/ 1 lần.
“200 đấy!!!”
Trần Tiếu âm thầm gào thét bi ai.
…………
…………
Chỉ vài ngày, nợ chồng nợ chất.
“Khu nghiên cứu sinh vật dị thường thành phố K”
Bên trong phòng làm việc của Ms.
Lưu, lúc này vẻ mặt của Trần Tiếu vô cùng nghiêm túc.
Mới vừa rồi, mọi thủ đoạn như lừa gạt, khích tướng, dẫn dụ, xỏ xiên, thậm chí là khẩn cầu, khóc lóc, tỏ ra cute,… hắn đều đã dùng cả.
Dựa trên giá trị nhan sắc của bản thân và phong cách làm việc lãnh đạm của đối phương, cho nên hắn chỉ thiếu mỗi nước dùng đến biện pháp dụ dỗ, ám thị xx nữa thôi.
Chứ còn về việc dùng thủ đoạn bạo lực, uy hiếp các kiểu ấy hả, lại càng không có khả năng.
Người ta mới chỉ không vui, động đậy ngón tay là bản thân hắn đã sợ vãi ra rồi.
À, nãy giờ hắn đang thảo luận vấn đề tiền thưởng còn lại của mình với Ms.
Lưu ấy mà.
Để rồi sau đó mới phát hiện ra, bản thân thực sự hết cách với người phụ nữ trước mặt đây.
Dầu muối đều không ăn, cứng mềm cũng không chịu.
Cuối cùng, cũng vì ngán ngẩm độ phiền phức của Trần Tiếu mà Ms.
Lưu phải lúc lắc chiếc điện thoại về phía hắn.
Còn Trần Tiếu thấy thế thì cũng ngầm hiểu trong lòng, trực tiếp lăn ra khỏi văn phòng của bà ta.
Đương nhiên, hắn vẫn không quên kèm theo câu “chúc bà sớm thoát ế” như thường lệ.
Vậy nên, tình hình tích điểm của Trần Tiếu hiện tại là như thế này.
Vốn dĩ hắn có 30 điểm, hoàn thành được nhiệm vụ nên có thêm 60 điểm, thu nạp thành công lại được thưởng 30 điểm.
Tổng cộng là 120 điểm.
Mà một lần sử dụng máy phục hồi chức năng… bị trừ 200 điểm.
Cũng do Trần Tiếu chẳng có được bao nhiêu tiền, mà cái hội ký thác kia lại không thể ngó lơ, để cho nhân viên của mình nằm chình ình trên lối đi chờ giây phút tắt thở.
Thế là, trước tình huống như vậy, Hội ký thác bèn thể hiện tình thương yêu, thân thiện với nhân viên một cách vô bờ bến của mình.
Cách họ xử lý tình huống ấy chính là… cứ cho nợ cái đã.
Bởi vậy, con số mà hiện giờ Trần Tiếu có chính là… Haizzz…: – 80.
Đúng vậy! Một lần nữa, hắn liều sống liều chết, thành công hoàn thành nhiệm vụ, để rồi lại phải chi sạch bách tiền thưởng của bản thân luôn.
(Về việc bạn muốn hỏi, vì sao Bạch Hùng và Đinh Mãn Sơn không lấy tiền thưởng ra trả hộ ấy hả… Người anh em, hãy tỉnh táo lại đi!)
Lúc này, trên mặt Trần Tiếu viết đầy chữ “nản”.
Hắn hồi tưởng lại những nhiệm vụ đã trải qua, đều là kết quả cực kỳ đẹp, nhưng báo đáp thì thảm không chịu được.
Thậm chí Trần Tiếu còn cảm thấy bản thân nên chăng phải kiếm một thiết bị dò tìm những thứ dị thường để soi lại mình.
Không biết chừng còn dò ra được đặc tính dị thường kiểu như “có thể khiến mọi vận may trở nên vô hiệu” gì đó nữa kìa!
Bởi vậy, dựa vào trạng thái tiền bạc hiện tại của Trần Tiếu, đến cả loại thuốc cầm máu dạng xịt hắn còn không mua nổi.
Vậy trước khi thực thi nhiệm vụ kế tiếp, lẽ nào hắn phải chạy đến trạm xá trong khu chung cư để mua vài thứ phòng thân dạng băng vải, thuốc dán giảm đau hay thuốc trắng Vân Nam gì đó hay sao?
Còn nữa, trong tình huống không muốn tự sát, mà lực công kích của vũ khí duy nhất của hắn lại chỉ nhỉnh hơn tấm đá một chút; lại liên tưởng thêm việc nợ nần chưa chắc có thể bù đắp ngay trong lần làm nhiệm vụ tiếp theo….
Cũng có nghĩa là, đến nhiệm vụ tiếp theo nữa, đoán chừng hắn cũng vẫn là một thằng khố rách áo ôm mà thôi.
Cho nên…
“Không được!!! Phải làm cái gì đó!!! Nếu không chả khác gì ngồi chờ chết cả!” Hắn tự lẩm bẩm một mình, sau đó lại đút tay vào túi quần theo thói quen.
Nơi ấy có một viên kim cương.
Chính là một trong những viên đá quý được cất trong chiếc hộp mà ông lão kia đưa cho hắn.
Lúc giao nộp vật phẩm dị thường thu nạp được, Trần Tiếu đã lén giữ lại.
“Hay là… cứ thử xem sao!”
Hắn nghĩ.
………..
Tầng sáu, khu chung cư số 221 trên đường Bối Xác.
Trần Tiếu ngồi trong một góc phòng khách.
Hắn đang tập trung tinh thần nhìn chăm chú căn phòng khách trước mặt, thu hết mọi sự vật nơi đây vào trong tầm mắt.
Đồng thời, trước mặt hắn được bày sẵn bốn thứ: một cây bút, một tờ giấy, một viên kim cương, một cuộn da chẳng biết làm từ vật liệu gì, bên trên có vẽ một bức tranh hình thù kỳ quái.
Hắn đang đợi….
Bỗng nhiên, ly tách trên bàn khẽ động, chân bàn nghiêng sang một bên, có vẻ như mới bị thứ gì đó đụng trúng một cái.
Trần Tiếu lập tức nhặt bút và giấy lên, viết hai chữ lên trên tờ giấy.
“Kim cương”.
………..
Đợi khoảng một phút sau, mấy nét bút kỳ quái xiêu xiêu vẹo vẹo hiện lên bên dưới hai chữ “kim cương”.
“Bỏ lên”.
Trần Tiếu nhíu mày.
Hắn rất do dự.
Bởi hắn biết bản thân đang làm một việc không thể dự đoán trước được tình huống phát sinh sau đó.
Cho dù là cái thứ tự xưng là “Thiên Sứ”, hay là người phụ nữ tên “Khâu Mộc Cẩn” kia.
Bọn họ đều đang xúi giục hắn làm một việc, chính là bỏ vật phẩm dị thường vào trong bức vẽ kỳ quái này.
Hơn nữa, hình như bọn họ còn sẵn sàng bỏ ra một cái giá cực lớn nhằm khiến cho mình làm như vậy.
Trần Tiếu nhìn lại viên kim cương một lần nữa.
Khi giao những viên kia cho Hội ký thác trật tự, mấy người nhân viên mặc áo khoác trắng từng tiến hành một vài thí nghiệm.
Hầu như có thể khẳng định, mấy thứ này có độ cứng vượt xa so với mức độ thông thường.
Nó, chính là thứ đồ vật không nằm trong phạm vi thông thường của thế giới này.
“Cho nên… Mình thực sự cần phải đặt nó lên ư?” Trần Tiếu nghĩ.
Song hắn chẳng thể nghĩ ra được thứ gì khác.
Thậm chí, ngay đến việc bắt đầu từ đâu cũng không biết.
Trước tình trạng không thể biết trước kết quả thế này, “vòng quay lựa chọn” trong đầu Trần Tiếu lại bắt đầu chuyển động.
Trong căn nhà gỗ nọ, cô nàng “Thiên Sứ” từng nói với hắn, có một nguyên tắc gọi là “trao đổi ngang giá”.
Có nghĩa là, nếu như hắn giao vật phẩm dị thường cho cô ta, vậy hắn sẽ nhận được sự báo đáp tương ứng với giá trị của vật phẩm đó.
Câu nói này khá lấp lửng mơ hồ.
Báo đáp cái gì, rồi lấy tiêu chuẩn gì để cân đo đong đếm được giá trị kia? Thậm chí, câu nói này là thật hay giả và liệu đối phương có ý đồ gì với mình hay không nữa?
Trần Tiếu hoàn toàn không biết.
Tuy nhiên chúng cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Bởi vì chiếc kim chỉ nam trong đầu hắn đã dừng tại lựa chọn “đặt lên đi!”.
Trần Tiếu khẽ cười.
Hắn không còn do dự nữa, trực tiếp nhặt viên kim cương lên.
Có thể xảy ra chuyện gì kia chứ?
Dù sao có đến 80 đến 90 phần trăm là những chuyện mà mình không thể lý giải được.
Vậy thì đã làm sao! Khoảng thời gian này, việc mình không giải thích được còn ít nữa sao.
“Hí hí hí… Chưa biết chừng sẽ rất thú vị đây…”
Hắn nhếch miệng lên, vừa cất tiếng cười rợn người, vừa đặt viên kim cương vào trong bức vẽ nọ.
………..