Đọc truyện Trò Chơi Của Gã Hề – Chương 66: Tao! Không Thể Bị Hủy Hoại!
Trần Tiếu không hề cảm nhận được sự tiếp xúc với nền nhà, cùng với tiếng “lõm bõm” vang lên, hắn ngã nhào vào trong một vũng máu tươi.
Thứ chất lỏng sền sệt dính dớp ở xung quanh thấm đẫm lên người trong nháy mắt; khiến hắn cảm thấy thân thể như bị một chất keo dính làm đông cứng lại; mỗi một cử động, mỗi cái giãy giụa đều cần hao phí hết sức lực của toàn thân.
Hắn không thể mở mắt, cũng không có cách nào hít thở được nữa.
Hắn biết, bản thân đang bị một thứ gì đó vô cùng ghê tởm, tà đạo bao bọc lấy, cứ như thể lớp máu loãng sau khi cơ thể bị thối rữa vậy.
Thậm chí, hắn còn cảm nhận được đầu ngón tay vừa tiếp xúc với vài khúc tay chân tàn khuyết đang trôi nổi lềnh bềnh trong đó.
Lúc này, tiếng của cô em “Thiên Sứ” vang lên bên tai:
“Đừng sợ, sẽ không đau đâu!”
Thế nhưng lời vừa dứt, cô nàng đã bật cười khúc khích, cứ như một cô em gái đang nhịn cười không nổi vì trò đùa tai quái của mình, rồi thốt lên giọng nói vô cùng đáng yêu.
“Hi hi… Lừa ông đấy!”
Gần như chỉ một giây sau đó, Trần Tiếu lập tức cảm thấy chất lỏng xung quanh người của mình giống như được truyền cho sinh mệnh, có được sức sống, bắt đầu dồn ép, vặn vẹo.
Dường như những thứ máu me ghê tởm đến buồn nôn kia bắt đầu sản sinh ra hàng ngàn, hàng vạn con sâu róm, bò lổm nhổm lên khắp người hắn.
Chúng chui vào màng nhĩ, vào lỗ mũi, thậm chí còn có ý định rúc vào mí mắt của hắn.
Chúng bắt đầu xé toạc từng tấc da thịt, cào bới miệng vết thương, xâm nhập vào trong những bắp thịt và mạch máu của hắn.
Đau đớn, tựa như có ngàn vạn con kiến cắn lên thân, không chỗ nào là không có chúng; còn hắn thì chẳng thể bỏ chạy đi đâu khác.
Trần Tiếu hé miệng, muốn kêu gào thành tiếng.
Có điều, mới vừa lộ ra một khe hở nhỏ xíu, mấy thứ ghê tởm kia đã lập tức ào vào một cách điên cuồng.
Chỉ trong chớp mắt, chúng đã trút đầy cơ thể hắn, vặn vẹo, chui rúc, cấu xé, cắn nuốt,…
Trong cả quá trình ấy, thân thể của Trần Tiếu cũng dần biến hoá.
Không rõ mất bao lâu…
Chính vào lúc bản thân hắn sắp trầm luân trong đau khổ tột cùng, bỗng nhiên, một luồng không khí xộc vào khoang mũi của hắn.
Tuy chỉ là mùi vị hỗn hợp của gỗ và bụi bặm, nhưng nếu so sánh với những thứ vừa rồi, quả thực là tươi mát, ngọt lành đến không lời nào có thể diễn tả được.
Hắn có cảm giác như mình đang ở trong một không gian mất trọng lực, trước mắt vẫn là căn nhà gỗ nhỏ bé kia, song tất cả cảnh tượng ấy dần xiêu vẹo, sụp đổ, rồi sau đó… “Bộp” một tiếng, cơ thể hắn ngã vào giữa trận pháp dưới mặt đất nọ.
Trần Tiếu mù mờ chớp chớp mắt.
Những chuyện vừa mới trải qua tựa như một giấc mơ bị đánh thức đột ngột, chỉ tồn tại trong ký ức một giây lát, ngơ ngẩn và rất không chân thực.
Tiếp sau đó, dạ dày của hắn cuộn lên, rồi oẹ ra một bãi dịch mủ vô cùng ghê tởm; bên trong còn xen lẫn vô số những con giòi bọ với hai hàng chân chi chít.
Khi bị phun ra trong không khí, chúng vặn vẹo một cách mệt mỏi, rồi cứ thế hoá thành tro bụi, từ từ biến mất.
Trần Tiếu lắc lắc đầu.
Hắn biết, cho dù không rơi vào trạng thái “tư duy kém hiệu quả”, bản thân cũng chẳng thể hiểu được những gì vừa xảy ra.
Cho nên, hắn chật vật bò dậy, cố gắng khiến cho bản thân nhìn có vẻ không suy yếu mấy.
“Đây là phần thưởng mà cô em nói đấy à?” Hắn gượng chống đỡ cơ thể đang run rẩy của mình lên và hỏi.
Cô nàng “Thiên Sứ” trước mắt vẫn đang mỉm cười, còn gật đầu một cách e thẹn.
“Ồ… Miễn phí một lần tắm nước mủ thi thể, còn tặng kèm một bữa ăn giòi ú biến dị, phải không?” Trần Tiếu nói.
Tuy rằng hiện tại hắn không suy nghĩ gì nhiều, nhưng năng lực phỉ nhổ thì hoàn toàn không hề suy giảm đi chút nào.
Cơ mà cô em “Thiên Sứ” kia lại chẳng hiểu được cái ý mỉa mai ấy của Trần Tiếu.
Cô ta tỏ vẻ như cuối cùng cũng chịu nghiêm túc đôi chút rồi nói:
“Ông anh biết không, chỉ vì “bữa ăn giòi ú” trong miệng của ông anh đây, biết bao năm qua đã có vô số người, vô số thế lực, đoàn thể, giáo phái,… không tiếc hy sinh tất cả tài lực, vật lực, thậm chí là hằng hà sa số sinh mạng, chỉ để ăn được một bữa thôi đấy.”
Trần Tiếu trợn trắng đôi mắt cá chết của mình lên: “Ô hô… Nói thế thì tôi được hời quá rồi còn gì!” Sau đó, hắn giơ đôi tay của mình ra phía trước, tỏ ý: “Thế nên? Giờ đây tao có chỗ nào khác biệt hử?”
Cô em “Thiên Sứ” cười khẽ, nói: “Kể từ bây giờ, tất cả những đồ vật kỳ dị mà ông anh hiến tế, tôi đều có thể chia sẻ một phần đặc tính của chúng, dung hợp vào cho ông anh, ví như viên đá quý này đây.”
Nói rồi, cô nàng giơ bàn tay ra, viên đá quý nhỏ bé nọ đang nằm yên ổn trên tay cô ta.
Lông mày của Trần Tiếu khẽ giật.
Hắn nói: “Ồ, ý của cô là, hiện tại tôi không thể bị huỷ hoại rồi.”
Cô nàng “Thiên Sứ” mím môi, ra sức gật đầu một cách chắc chắn, hơn nữa còn “ừm” một tiếng đáng yêu.
Nói thì chậm chứ thời gian trôi qua rất nhanh.
Gần như cùng lúc với tiếng “ừm” kia của đối phương, Trần Tiếu lập tức thủ thế, gập người, duỗi chân, mắt và mũi vặn vẹo chau lại với nhau, tựa như một con husky bị chọc giận, điên cuồng xông thẳng tới bức tường kế bên.
Sau đó, vang lên một tiếng “cốp”, một lớp bụi từ trần nhà rơi xuống mù mịt.
………!
Trần Tiếu tiếp tục trợn đôi mắt cá chết lên, quay trở về vị trí vừa rời khỏi.
Trên đầu của hắn chậm rãi sưng lên một cục u, rồi từ từ chảy vài giọt máu.
Hắn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô nàng “Thiên Sứ”, ý chính là: “Ờm… Mày MN chứ lại đùa giỡn tao…”
Cô em “Thiên Sứ” khẽ há miệng.
Tuy nói rằng cô ta có khả năng đọc hiểu ý nghĩ của người khác, nhưng vẫn bị sốc bởi hành vi bộc phát bất thình lình này của Trần Tiếu.
Còn “Anh Mắt” đứng kế bên vẫn án ngữ bất động ở đó, đoán chừng nó cũng bị ngây ra luôn rồi, chẳng qua nó không thể biểu đạt ra mà thôi.
Cô nàng “Thiên Sứ” nuốt một ngụm nước miếng, sau đó vội vàng nói: “Không không không… Hoàn toàn không giống như ông anh nghĩ đâu.”
Nhất thời, cô ta vậy mà cũng có chút hoảng loạn.
“Như tôi đã nói, ông anh muốn đạt được một vài thứ, thì đồng thời cũng phải cống hiến ra những thứ có giá trị tương đương.
Bây giờ ông anh có thể cảm nhận kỹ lại một chút đi.
Chắc hẳn ông anh có thể khống chế sức mạnh đó thôi.
Giống như… ừm… Giống như một con chim đang giương cánh ấy, mặc dù ông anh không hề có cánh.”
Tốc độ nói của cô ta rất nhanh.
Hơn nữa, còn vừa nói vừa giơ tay ra, vẫy vẫy vài cái, cứ như thể chỉ sợ Trần Tiếu lại làm ra một việc gì đó kỳ quái nữa vậy.
Trần Tiếu nhíu mày, tự cảm nhận thử xem cơ thể có gì thay đổi hay không.
Thế rồi rất nhanh sau đó, hắn thực sự phát hiện ra đôi chút khác lạ.
Có một năng lực kỳ lạ xuất hiện trong ý thức của hắn, tựa như cá biết bơi dưới nước, như nhện biết giăng tơ, như chim chóc biết bay lượn, không cần phải tốn sức, đơn giản như một nút ấn chỉ cần chạm tay là tới.
Trần Tiếu hơi ngẩn ra giây lát, tiếp đó là niềm vui vỡ oà.
Bởi hắn đã phát hiện ra một món đồ chơi thú vị mà trước nay chưa từng có.
“Hí hí hí…” Hắn ngoác miệng cười lớn, đồng thời, không kịp chờ đợi mà chạm ngay vào nút ấn nọ.
Giây phút ấy, hắn có thể cảm nhận được một lực hút vô cùng mãnh liệt, khủng bố bao trùm lấy cơ thể, chỉ trong chốc lát đã hút cạn thể lực và tinh lực của mình.
Hắn cảm thấy toàn thân vô cùng suy yếu, cơ hồ có một loại cảm giác đói khát và trống rỗng đến khó chịu xông thẳng lên não, tấn công vào cơ thể, khiến hắn muốn ngất đi.
Lúc này, ngay cả đứng hắn cũng không thể đứng vững được nữa, trực tiếp ngã xuống đất, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm cả áo, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Mà cũng trong nháy mắt vừa rồi, đích thực Trần Tiếu đã cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng to lớn.
Hắn biết, khoảnh khắc ấy bản thân đã đạt đến trình độ không thể bị huỷ hoại.
Chỉ có điều… thời gian có hơi ngắn.
Có vẻ… còn chưa tới một giây nữa.
……….