Đọc truyện Trò Chơi Của Gã Hề – Chương 23: Vị khách trọ vô hình (1)
Dịch: Laoshu
***
Tại đầu một con đường nào đó thuộc thành phố K, một người đàn ông gầy nhom với khuôn mặt trắng bệch đang lang thang không có mục đích.
Hắn đút tay vào túi quần, hơi khom lưng, nơi khóe miệng có một vết sẹo do bị vật cứng rạch đứt để lại. Thỉnh thoảng, người qua đường khi nhìn vào khuôn mặt ấy sẽ phải khựng lại vài giây, sau đó vội vội vàng vàng né ra xa.
Đương nhiên, Trần Tiếu sẽ không để ý những điều này. Hiện tại, hắn đang vô cùng rầu rĩ vì một việc.
………………..
Nói ra thì, tuy rằng bộ óc của Trần Tiếu có rất nhiều tri thức mà người khác không có. Hơn nữa, năng lực quan sát và tốc độ tư duy của hắn cao hơn hẳn người bình thường. Thế nhưng, ký ức của hắn rốt cuộc chỉ là một khoảng trắng. Hiện tại, hắn chẳng biết gì về bản thân ngoài một cái tên. Không biết ngày sinh tháng đẻ, không biết cha mẹ là ai, có anh em bạn bè gì không, là người ở đâu, đã từng đi học chưa, trước đây làm cái gì, v.v… Nói tóm lại, ngay đến việc chứng minh thân phận của mình, hắn cũng đành bó tay!
Điều này trực tiếp dẫn đến rất nhiều vấn đề khó giải quyết. Ví như hiện tại….. Hắn phát hiện, bản thân chẳng thuê nổi phòng trọ!
Quay lại vài tiếng đồng hồ trước đó… Trần Tiếu rời khỏi “Trung tâm phòng chống dịch bệnh thành phố K”, cũng chính là “Khu nghiên cứu sinh vật dị thường số 15”. Sau đó, hắn đứng tại một con đường nhỏ thuộc vùng ngoại ô cả nửa giờ đồng hồ mới đợi được một chiếc taxi dám chở mình đi.
Hết cách rồi, ai bảo bản thân hắn có ngoại hình thật chẳng giống người tốt cơ chứ.
“Người anh em đi đâu?”
“Nội thành.”
“Ầy… Chỗ nào trong nội thành?”
“Tùy.”
“…………………”
Sau khi nói thêm vài câu đối thoại đơn giản, ngắn gọn, và trải qua một đoạn đường vô vị, có phần lúng túng, Trần Tiếu đã đến được trung tâm thành phố đầy phồn hoa này. Tiếp đó, hắn bắt đầu phải đối mặt với “vấn đề thuê phòng”!
“Ái chà! Nhất định phải nghĩ ra biện pháp nha! Còn tiếp tục thế này, không chừng mình bị coi là loại người nhập cư phi pháp, bị tạm giam lại mất!”- Trần Tiếu ngồi bên vệ đường, nhíu mày lẩm bẩm. Nếu không vì bộ Âu phục trên người còn có vẻ ra dáng, hắn sẽ giống y như một gã lang thang.
…………………
…………………
Có thể do vận số của Trần Tiếu tốt, cũng có thể vì để cho câu chuyện chẳng có mấy nhân khí này được tiếp diễn, tóm lại, chiếc điện thoại màu đen nhét trong túi quần của hắn bỗng nhiên rung lên một hồi.
“Ấy? Xảy ra chuyện gì?”- Trần Tiếu có hơi ngẩn ngơ một chút, tiện tay móc điện thoại ra.
Sau đó, hắn nhìn thấy trên màn hình hiển thị một dòng tin:
“Nhiệm vụ tùy chọn vừa công bố”
Hắn tất nhiên sẽ thuận tay bấm mở rồi.
………………………
Nhiệm vụ tùy chọn cấp D:
Tại khu phố XX thuộc thành phố K, vừa xuất hiện phản ứng dị thường cấp D. Cách vị trí của ngài khoảng 3 kilomet.
Không tra ra tài liệu liên quan.
Có tiếp nhận nhiệm vụ này hay không?
Có ————– Không
…….…………………
“Gần mình như vậy à…… Có cảm giác như đặc biệt chuẩn bị cho riêng mình vậy nhỉ.”- Trần Tiếu lẩm bẩm, cũng chẳng thèm nghĩ nhiều, lập tức bấm nút “Có”.
“Hi hi hi hi… Không ngờ nhiệm vụ đầu tiên tới nhanh đến vậy!”
Thật tình, có thể khẳng định rằng, chẳng có nhân viên ngoại cần nào đi chủ động tiếp nhận nhiệm vụ cả. Huống hồ người thấy vui vẻ vì được nhận nhiệm vụ như Trần Tiếu tính ra cũng chỉ có mình hắn. Lúc này, hắn đang nhếch miệng lên cười sung sướng. Thậm chí, ngay cả nỗi muộn phiền vì không thuê được phòng khi nãy cũng đều bay đi sạch sẽ.
Giờ phút này, màn hình điện thoại chớp sáng vài cái, rồi xuất hiện một hình ảnh kiểu như bản đồ, bên trên có đánh dấu vị trí hiện tại của Trần Tiếu. Ngoài ra, tại khu vực cách hắn hai con phố, có một điểm màu đỏ đang chớp nháy không ngừng.
“Ừm….. Thiết kế rất nhân tính nha!”- Trần Tiếu thầm tán dương trong lòng một câu. Sau đó, hắn không chờ đợi gì nữa mà đứng dậy đi theo hướng bản đồ chỉ dẫn.
…………………
Vài phút sau, hắn đã đến trước một khu nhà trọ. Trần Tiếu nhếch mắt lên ngắm nghía. Xét về tổng thể, có thể thấy khu nhà trọ được xây dựng khá tốt, ngay gần đường lớn. Tầng một của khu nhà là một dãy cửa tiệm, dòng người ra ra vào vào, gần như chẳng nhìn ra chỗ nào không thích hợp.
“Ừm… Giờ phút này, tại sao lại cảm thấy trong tổng thể bức tranh nơi đây, thứ không bình thường nhất lại chính là mình nhỉ!”- Trần Tiếu quen thói, tự phỉ nhổ bản thân một câu.
Kỳ thật, thông thường những dị tượng cấp D vừa được phát hiện đều như vậy. Thoạt đầu vừa nhìn vào căn bản chẳng nhìn ra chỗ nào không hợp lý. Còn các “thiết bị thăm dò hiện tượng dị thường” nằm rải rác ở các vị trí khác nhau và “vệ tinh thăm dò” trên không của Hội ký thác trật tự thì chỉ có thể đưa ra vị trí đại khái, càng không thể xác định rõ ràng thứ dị thường kia là cái gì.
Mà ở đây, cũng xin nói thêm về chỗ khó khăn nhất của nhiệm vụ cấp D. Ví dụ như: trước đây từng có một vật dị thường là một chiếc ly. Cứ hễ có người uống loại chất lỏng có trong chiếc ly này, bất luận là cái gì, dù là nước tiểu đi nữa, cũng sẽ uống ra được mùi vị mà người dùng thích nhất. Khi ấy, chỉ để tìm ra được đồ vật dị thường này, gã nhân viên ngoại cần đáng thương kia đã tiêu tốn hết cả một tuần trời. Gã đã hao phí hết tâm sức, cuối cùng cũng chỉ đạt được 20 điểm thưởng tích lũy, ngay đến mấy viên đạn titan cũng chẳng mua nổi.
Vậy nên, đại đa số nhân viên chấp hành nhiệm vụ cấp D đều sẽ đợi đến khi vật kia biểu hiện ra tính chất đặc trưng một cách rõ ràng, mới đi tiếp nhận nhiệm vụ. Tránh cho khỏi phí công tốn sức mà nhận lại chẳng bao nhiêu.
Hiển nhiên Trần Tiếu thì không để ý những thứ này. Nếu đã không có manh mối gì, vậy thì đành phát huy năng lực vĩ đại vốn có của nhân loại từ khi tiến hóa cho đến nay thôi.
Chính là ngôn ngữ!
Chứ sao nữa! Một khi mắt không nhìn ra được, anh còn không biết đường đi hỏi thăm ư?
Thế là, Trần Tiếu chẳng thèm nghĩ ngợi gì, trực tiếp bước vào trong một tiệm cà phê gần chỗ mình nhất.
…………………..
Cửa tiệm không lớn lắm, vài chiếc bàn ăn sắp xếp kề vị trí cửa sổ, ánh nắng trải lên tấm vải hoa, trong không khí mang mùi hương ngọt ngào và tĩnh lặng.
Trần Tiếu chầm chậm tiến đến quầy bar. Vừa đi, hắn vừa thu hết từng chi tiết khắp xung quanh vào trong đáy mắt theo thói quen.
“Có bánh kem không?”- Hắn cố gắng thu gọn khóe miệng vào rồi hỏi.
Phía sau quầy bar có một cậu thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, hơi mập mạp, đeo chiếc tạp dề màu hồng nhạt, ngó chừng có chút đáng yêu. Cậu chàng ngẩng đầu liếc nhìn khuôn mặt Trần Tiếu, hơi nhìu mày, sau đó lập tức đổi thành gương mặt tươi cười.
“Có, ngài cần loại nào?”- Cậu ta chỉ lên menu đặt trên quầy bar.
Trần Tiếu không thèm nhìn mà đáp: “Loại ngọt nhất!”
………………..
Một lát sau, cậu nhân viên mập mạp này đặt một phần bánh kem không lớn lắm trước mặt Trần Tiếu. Trần Tiếu cũng rất cố gắng nở một nụ cười lịch sự, nhưng trong mắt cậu chàng vẫn chỉ xẹt qua thần sắc ghê tởm.
Trần Tiếu không thèm quan tâm mà dùng thìa chấm một chút bơ cho vào miệng, tỏ ra rất hưởng thụ.
Bỗng nhiên, hắn đột ngột buông một câu: “Cậu nói xem, gần đây có việc gì kỳ lạ không?”
Anh chàng mập ngẩn ra, tròng mắt bất giác dao động một chút, ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ mà buông ra một câu: “Không có!”. Sau đó, lén lút liếc nhìn đôi mắt của Trần Tiếu, rồi lại chêm một câu: “Không có gì lạ kỳ cả!”
Trần Tiếu lại chấm thêm một thìa bơ, mím môi cười cười: “Cảm ơn!”
Sau đó bưng miếng bánh kem kia lên, ngồi vào chiếc bàn nằm ở góc trong cùng.
Vị trí này có thể nhìn về dòng người ngoài cửa sổ, còn có thể bao quát cả tiệm cà phê trong tầm mắt……
“Không ngờ rằng thực sự có điều kỳ lạ xảy ra nha. Hơn nữa, cậu nhân viên này chưa kịp nghĩ ngợi gì đã trả lời mình rồi, chứng tỏ cậu ta cũng luôn suy xét về vấn đề này. Chỉ là biểu hiện có chút nghi hoặc, nhưng lại không hoảng hốt….. Là do sự việc không liên quan đến bản thân ư? Lẽ nào mấy ngày này luôn có một vị khách kỳ lạ ghé tới tiệm này?”- Trần Tiếu vừa nghĩ vừa nhét một miếng bánh lớn vào miệng.
Dòng người ngoài cửa sổ ngày càng thưa thớt, ánh mặt trời tẻ nhạt đã chiếu những tia sáng cuối cùng. Trần Tiếu vẫn còn ngồi tại vị trí cũ, trên bàn bày bốn chiếc đĩa đã ăn sạch bách. Hắn đã ngồi tại đây gần ba tiếng đồng hồ rồi. Suốt thời gian này, hắn một mực quan sát biểu tình của cậu nhân viên kia. Vào mười phút gần nhất, anh chàng mập này luôn vô tình hay cố ý nhìn đồng hồ treo tường. Đã mười bảy lần rồi, hơn nữa, tần suất ngày càng thường xuyên.
“Xem ra vị khách kỳ lạ kia sắp đến rồi nha!”- Trần Tiếu nghĩ.
Quả nhiên, không lâu sau, cánh cửa tiệm cà phê được đẩy ra, một thiếu nữa bước vào.
“Khoảng 25 tuổi, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản. Nếu như xóa đi vết tàn nhang trên mặt, xét về tổng thể có thể nói là tàm tạm. Sống một mình, thường xuyên ở nhà, mỗi ngày ngồi trước máy tính ít nhất mười tiếng trở lên, ăn uống không điều độ, gần đây vừa thay đổi nơi cư trú, rất phiền não, hơn nữa còn rất mệt mỏi….”- Những thông tin này không ngừng xuất hiện trong đầu Trần Tiếu. Hắn hưng phấn cắn một miếng bánh kem lớn, không kìm được mà nhếch miệng cười một cái, còn may là lập tức thu lại ngay.
“Một ly cà phê…..”- Cô gái kia nhàn nhạt nói. Thanh âm gần như không nghe rõ được, song anh chàng mập kia rõ ràng đã biết cô ta cần gì, bèn xoay người khởi động máy pha cà phê.
“Thường xuyên đến, ít ra gần đây dều đến hàng ngày.”- Trần tiếu nghĩ. Tiếp đó, hắn bèn nhìn thấy cô ta ngồi xuống vị trí cách cửa ra vào rất gần, quay lưng lại với mình, rồi lấy ra một cuống nhật ký rất dày lại rất mới từ trong ba lô.
“Học sinh? Không đúng, là tác gia! Gần đây vừa bắt đầu viết một bộ tiểu thuyết mới, còn đang suy nghĩ về tình tiết truyện, hoặc là bị tình tiết nào đó gây khó rồi…. Tuy nhiên, điều khiến cô ta phiễn não không phải cái này, mà là…..”- Trần Tiếu hơi nhíu mày: “Không được rồi! Nghĩ không ra!”
Lúc này, nhân viên của tiệm bưng ly cà phê tới trước mặt cô gái. Cô ta lịch sự gật gật đầu, không nói điều gì, ý bảo đặt lên bàn là được. Sau đó, cô ta luồn một tay vào mái tóc, rất muộn phiền mà thở ra một hơi dài.
Trần Tiếu do dự hết nửa giây, rồi cầm miếng bánh kem chỉ còn lại một nửa lên, đứng dậy tiến về phía cô gái kia.…. Sau đó, hắn trực tiếp ngồi ngay trước mặt cô ta.
Đây có thể coi là một hành động đột ngột, phối hợp với khuôn mặt nhìn thế nào cũng không thể khiến cho người ta thoải mái kia của Trần Tiếu… Nếu là người bình thường, lúc này sẽ đề cao cảnh giác ngay tức khắc, rồi hỏi thử tình hình hoặc trực tiếp bỏ đi.
Thế nhưng, cô gái này không như thế. Cô ta chỉ nhàn nhạt liếc Trần Tiếu một cái, chẳng thèm hỏi câu gì.
“Này này….. Cứ thế coi thường ông đây hả? Cái người này chẳng có chút ý thức phòng vệ cho bản thân ư? Hay là mấy người viết tiểu thuyết đều là cái thứ không bình thường cả?”- Trần Tiếu nhìn thấy thái độ thờ ơ của cô gái, ngược lại sững sờ, thâm tâm không kìm được mà lầm bầm vài câu.
……………………
……………………
Tình trạng lúng túng cứ thế duy trì trong vài giây.
Cuối cùng, Trần Tiếu cảm thấy cứ thế này cũng không phải cách hay: “Tạm thời vẫn chưa suy đoán ra cách thức tư duy của cô gái này. Song tám mươi đến chín mươi phần trăm là loại ngốc bẩm sinh. Không thì… trực tiếp vào vấn đề chính thôi!”- Trần Tiếu thầm nghĩ.
Liền sau đó, hắn liền hắng giọng, tỏ ý muốn nói cho đối phương: “Nghe đây, ông mày sắp sửa nói chuyện rồi!”
Không ngờ, cô gái đối diện đột ngột ngẩng phắt đầu lên, ngước đôi mắt nghi hoặc nhìn Trần Tiếu, giống như hắn mới chỉ vừa ngồi xuống chỗ này mà thôi.
“Ông là ai?”- Cô ta hơi cảnh giác hỏi.
Khóe mắt Trần Tiếu co giật, lòng thầm nghĩ: “Này này! Mày là loại động vật đơn bào à? Phản ứng chậm thế sao?”
Rủa thầm thì rủa thầm như thế, nhưng hắn vẫn phải lập tức chỉnh đốn lại trang phục, khiến bản thân nhìn vào giống một nhân vật chính diện. Lúc này, hắn quyết định quẳng luôn mấy lời mào đầu sáo rỗng, rào trước đón sau, v.v… mà mình đã nghĩ xong xuôi từ trước. Bởi vì hắn có một dự cảm, trong quá trình nói chuyện, cô gái này nhiều khả năng sẽ đứt mất sợi dây thần kinh nào đó mà không đi theo bài vở soạn sẵn của mình.
Vì thế, Trần Tiếu không hề quanh co vòng vèo mà trực tiếp nói thẳng: “Xin chào cô! Tôi đến để giúp cô đây!”