Đọc truyện Trò Chơi Của Gã Hề – Chương 24: Khách trọ vô hình (2)
Dịch: Laoshu
Tại khu nhà trọ trên lầu của tiệm cà phê, Trần Tiếu và cô gái đứng xếp hàng, một trước, một sau, ngay tại cửa căn phòng số 603.
Cô gái trẻ kia tên là Khâu Mộc Cẩn. Đúng như những gì Trần Tiếu đã từng suy đoán, cô ta là một tác gia ế độc giả. Tuy nội dung tác phẩm cũng khá tốt, song bởi vì trời sinh đầu óc khuyết thiếu một sợi dây thần kinh, cộng thêm sự thiếu thốn trong đời sống thường nhật, cộng thêm bản tính lười muốn chết, lại cộng thêm bị ngốc bẩm sinh, v.v…đủ thứ nguyên nhân gộp lại nên sách của cô ta không hot lên nổi. Có điều… người như thế còn có thể làm tác gia, lại chưa bị đói chết cũng coi như không tồi rồi!
“Đây là nhà trọ mà cô vừa thuê cách đây vài ngày à?”- Trần Tiếu vừa liếc nhìn cánh cửa nhà trọ và hoàn cảnh xung quanh vừa hỏi.
Khâu Mộc Cẩn liếc mắt xem lại số phòng trên tấm biển trước cửa, rồi gật đầu một cách chắc chắn.
Trần Tiếu nhăn mày, vươn ngón tay vào trong miệng chấm tí nước miếng, sau đó dùng sức chà vào cánh cửa vài cái rồi nói: “Có cảm giác chẳng có gì đặc biệt nha!”
Cô nàng kia chăm chú nhìn động tác được cho là vô nghĩa kia của Trần Tiếu, ấy thế mà lại không để tâm lắm. Chỉ là, có vẻ như cô sợ hắn nghĩ mình đang nói láo nên nôn nóng nhấn mạnh lại: “Thật sự có ma quỷ hoành hành đấy….!”
Trần Tiếu gật gật đầu, có chút đăm chiêu.
Hắn nhớ lại lời Khâu Mộc Cẩn nói với mình khi còn ở trong tiệm cà phê. Chỉ vài câu đối thoại, Trần Tiếu đã biết được sơ lược quá trình xảy ra sự việc. Sau khi uốn ba tấc lưỡi, hắn đã tự đắp nặn mình thành nhân viên ưu tú nhất trong ba tháng liền của “Hiệp hội trừ ma Quốc gia”.
Điều quan trọng nhất là, cô gái này thế mà lại tin đấy.
Một tuần trước, bởi đủ thứ nguyên nhân lộn xộn, cô ta không thể không dọn khỏi căn phòng mà mình ở trọn một năm (Trần Tiếu đoán rằng, có đến 80 – 90% là do chủ phòng trọ không thể chịu nổi bà cô đểnh đoảng, hôm nay thì đánh vỡ chén bát, ngày mai lại quên đóng bếp ga,… này). Vừa đúng dịp cô ta phải chạy tiến độ cho bộ sách đang trong giai đoạn đầu sáng tác, trong tay cũng chẳng có tiền dư dả. Vì vậy, đương nhiên cô ấy sẽ chú ý đến căn phòng trọ có vị trí địa lý đẹp, lại rất rẻ này.
Kết quả là, cô gái này rất vừa lòng thoả ý như nhặt được tiền, dọn vào ở ngay trong ngày.
Chắc các vị cũng nghĩ đến rồi nhỉ? Căn nhà trọ như thế này, lại có thể rẻ đến thế, vậy thì chắc chắn bên trong có điều khuất tất rồi! Quả đúng như dự đoán, ngay trong đêm đầu tiên dọn đến, những sự việc kỳ lạ đã xảy ra…
Trước tiên, hiện tượng kỳ lạ thứ nhất mà cô nàng phát hiện ra chính là, cái vòi nước mà mình vừa rồi quên đóng…. vậy mà tự tắt luôn! Tự tắt ở đây không phải kiểu dòng nước máy chảy xong rồi dừng lại, mà là chiếc van của vòi nước lộ liễu, trắng trợn xoay chuyển ngay trước cái nhìn chăm chú của cô ta.
Đầu óc cô gái này dù cho bị khuyết thiếu một sợi dây thần kinh, song khẳng định không thể cứ thế đi tin vào việc thế giới này có ma quỷ. Bởi vậy, lúc đó cô ta…. Ầy… chính là không thèm quan tâm, quy kết ngay hiện tượng ấy trở thành công năng phòng chống rò rỉ nước của căn hộ.
Thế nhưng, ngay sau đó, cô ta lại phát hiện ra hành lý của mình có dấu vết từng bị dịch chuyển trong lúc bản thân không để ý.
Tiếp theo, những việc kỳ lạ ngày càng nhiều, ví như: chẳng biết chiếc cốc đặt trên bàn biến mất từ lúc nào, cánh cửa thì luôn tự đóng tự mở một cách đột ngột, trang sách tự lật mở dù không có gió. Hơn nữa, cô ta còn nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ…
Đủ thứ hiện tượng kỳ lạ cứ dồn dập xảy đến, dường như muốn thể hiện cho cô ấy biết: căn nhà này có ma quỷ lộng hành; thậm chí, dường như “chiếc ma quỷ” ấy còn sợ cô ta không nhìn ra được vậy.
Lúc này, cô gái kia bắt đầu cảm thấy có gì đó không thích hợp….. (Đã rành rành ra đó rồi, mới nhận ra sự không thích hợp ư?)
Cô ta ngay lập tức quyết định….. cứ thi gan, ngủ lại một đêm rồi tính sau!
Đứa ngốc quả nhiên lớn mật nha……
Đêm đó, Khâu Mộc Cẩn chẳng thể ngủ nổi. Ài… Thực ra, cô ta còn dám ở lại nơi đây đã tính là phản nhân loại rồi! Phía ngoài phòng ngủ luôn có âm thanh ai đó đi đi lại lại, ra ra vào vào, đồ đạc thì cứ cách một lúc lại bị xê dịch, bức tường thì luôn có tiếng đập “bùm bụp”.
Song vẫn còn may, những hiện tượng này qua nửa đêm sẽ không xảy ra nữa.
“Đến ngày thứ hai cô liền báo cảnh sát hả?”- Trần Tiếu ngồi xổm xuống, bắt đầu xem xét khe hở của cánh cửa rồi hỏi.
Khâu Mộc Cẩn gật đầu nói: “Vâng! Nhưng mà cảnh sát cho rằng tôi gọi điện gây rối!”
Trần Tiếu trừng đôi mắt cá chết lên: “Sao cô không nói trong nhà có trộm! Nói trắng ra chuyện ma quỷ phá phách như thế thì có thằng thần kinh mới để ý đến cô!”
Khâu Mộc Cẩn nhẹ gật đầu, có chút đăm chiêu: “Ờ….. Hình như đúng thế thật!”
Trần Tiếu cạn lời, ngó qua cô ta: “Sau đó nữa, cô đã quyết định hàng ngày sẽ ngồi lì trong tiệm cà phê cho đến nửa đêm, chờ đến khi con ma kia không còn quậy phá nữa mới trở về ngủ?”
Cô ta gật đầu rất kiên định, ý muốn nói: “Thấy tôi thông minh sáng dạ chưa?”
Trần Tiếu tiếp tục đứng hình. Cái cô nàng này nào chỉ khuyết thiếu một sợi dây thần kinh đâu. Hắn có cảm giác, nếu tiếp tục đào sâu hơn nữa, khả năng cao là cô ta có thể thành cô bạn đồng bệnh tương liên với mình luôn ấy chứ!
“Thôi được rồi. Cứ vào trong xem thử đã.”- Hắn nhàn nhạt nói, rồi nhường lại vị trí trước cửa, tỏ ý bảo cô ta mở cửa.
Thật ra, Trần Tiếu đã liệt cô gái này vào loại ba không (ý chỉ cô gái nào đó không nói nhiều, không có chủ kiến, không biểu hiện ra vẻ ngoài nhiều), gần như thiểu năng luôn rồi. Mọi người thấy chưa, trong phần kiểm tra sức khoẻ, người có tư duy “2 điểm” phải giống như bộ dạng của cô nàng mới đúng.
……………………..
……………………..
Cánh cửa được mở ra, song không hề có làn hơi lạnh lẽo âm u ùa tới giống như mô tả trong các bộ tiểu thuyết hay phim ảnh.
Diện tích căn nhà trọ khoảng sáu mươi mét vuông, hai phòng ngủ, một phòng khách. Nhà bếp, phòng khách và ban công liền một khối, các thứ đồ gia dụng như: tủ lạnh, ti vi, xoong nồi, bát đĩa, thau chậu đầy đủ cả. Nhìn dưới ánh đèn, căn phòng còn lộ vẻ khá ấm áp.
Theo thói quen, Trần Tiếu hít hơi, ngửi thử không khí trong căn nhà rồi lại cúi đầu nhìn xuống khe hở dưới chân cửa. Nơi đó có một đám tro màu trắng do giấy dầu bị đốt lưu lại.
“Khoảng nửa tháng trước còn từng tiến hành cúng bái hành lễ. Xem ra chủ nhà cũng rất đau đầu đây!”- Hắn thầm nghĩ vậy rồi đút tay vào túi, khom lưng bước vào căn nhà.
Do cánh cửa của hai gian phòng ngủ đều đang mở, cho nên Trần Tiếu trực tiếp bao quát được hết từng chi tiết trong căn nhà. Chỉ có điều, hắn cảm thấy dường như căn nhà trọ này chẳng có chỗ nào đặc biệt cả.
“Thông thường con ma mà cô nói hay phá phách vào khoảng thời gian nào vậy?”- Trần Tiếu hỏi.
Khâu Mộc Cẩn liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Chính là lúc này…”
Vừa nói xong, giống như để chứng thực tính chính xác trong lời nói của cô ta, ngay trước ánh nhìn của Trần Tiếu, cánh cửa một gian phòng ngủ chầm chậm đóng lại…
“Ấy? Còn rất đúng giờ nha!”- Hắn không hề tỏ ra căng thẳng một tẹo nào, thậm chí còn phỉ nhổ vào khoảng không một cái.
Kỳ thật lúc này, Trần Tiếu cảm thấy việc ma quỷ lộng hành theo như lời của cô gái này nói, chắc có đến tám, chín mươi phần trăm chỉ là do một vài nhân tố kỳ lạ cộng hưởng, tạo nên các hiện tượng giả tưởng. Ví dụ như: tiếng khóc từ trong phòng tắm truyền ra lúc nửa đêm, không chừng thực ra chỉ là một nữ sinh nào đó vừa mới chia tay xong, đang trốn bên dưới bồn rửa mặt gọi điện thoại. Còn có cái gì mà đèn đường trong khu phố nhỏ chợt sáng chợt tắt, tất cả những con thú cưng khi đi ngang qua đều kêu gào như điên, đó là do hiện tượng rò điện. Vì anh đi giày nên không cảm giác được, chứ mấy con chó con mèo nhà người ta hễ đi ngang qua chắc chắn sẽ bị điện giật cho rít gào lên nha.
Bởi vậy, Trần Tiếu không hề hoảng loạn, bước đến trước cánh cửa vừa đóng lại kia. Tại vì vừa rồi đã nhìn qua tình hình trong phòng ngủ, nên hắn khẳng định chắc chắn, bên trong không thể nào có người.
“Không có dòng khí lưu, trục cửa không bị nghiêng lệch. Ừm… xem ra thực sự có một ngoại lực đẩy cánh cửa nhỉ.”- Trần Tiếu nghĩ, đồng thời nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Nhất định là có ma quỷ quấy phá!”
Bỗng nhiên, chiếc bàn trong phòng khách phát ra âm thanh “lạch cạch”, Trần Tiếu lập tức quay ngoắt đầu lại.
“Ồ… bị dịch chuyển rồi. Nhìn theo phương hướng, giống như có thứ gì đó đã đụng trúng chân bàn vậy.”
Lúc nói lời này, nếu là người bình thường chắc là sẽ phát hoảng lên mới đúng. Thậm chí, những kẻ nhát gan chắc là đã sớm kinh hồn bạt vía, trợn trừng hai mắt lên, gào khóc hoặc la hét xong liền chạy thẳng ra khỏi cửa mất rồi. Ấy thế mà, vào lúc này, hai người có mặt tại hiện trường thì một kẻ nửa ngờ nghệch, một kẻ điên hoàn toàn, chẳng hề có động tác gì thái quá. Họ chỉ yên tĩnh nhìn ngó hiện tượng quỷ dị vừa xảy ra.
“Hi hi hi…”- Trần Tiếu cất lên tiếng cười bén nhọn, thần sắc tỏ vẻ như một đứa trẻ vừa phát hiện ra thứ đồ chơi mới. Hắn chạy vội đến bên góc phòng khách rồi đặt mông ngồi bịch xuống.
Khâu Mộc Cẩn nhìn Trần Tiếu, cả khuôn mặt mờ mịt không biết nên làm cái gì, hỏi: “Này…. Còn tôi thì sao?”
Trần Tiếu lập tức làm động tác “Suỵt….”, sau đó xua xua tay, ý bảo cô ta đi ra, đừng có làm phiền con ma kia.
Khâu Mộc Cẩn ngơ ngác gật đầu một cái, rồi bước ra khỏi căn nhà trọ, sau đó đóng cửa lại.
…………………………
Giờ đây, cả khoảng không gian này chỉ còn một mình Trần Tiếu yên lặng chờ đợi.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, một chiếc ghế đặt dưới đất “cót két” di chuyển vài lần.
Tiếp theo đó, chén đĩa trên kệ bắt đầu rung lắc dữ dội. Đồng thời, vòi nước cũng tự đóng tự mở, vách tường thì vang lên tiếng đập phá. Đủ thứ âm thanh hỗn tạp hòa trộn vào nhau, thực giống như cảnh tượng trong một bộ phim kinh dị.
Trần Tiếu cứ thế nhanh chóng quan sát từng hiện tượng quái dị cho đến các chi tiết nhỏ nhặt như: hướng đổ của ghế, tốc độ di chuyển của chiếc cốc, tần suất va chạm của dụng cụ ăn uống. Hắn trợn trừng đôi mắt đang vô cùng hưng phấn, dần nhếch to khóe miệng… Cái thần thái ấy, cảm giác giống như một thùng bắp sắp nở bung vậy.
Bỗng nhiên, công tắc trên tường vang lên một tiếng “cạch”, bóng đèn vụt tắt, mọi thanh âm cũng đột ngột im bặt. Cả căn nhà chìm vào bóng tối đen kịt trong chớp mắt!
Sau đó!!!
“Hi hi hi….”
Trong bóng tối, Trần Tiếu vui vẻ cất tiếng cười. Tuy hắn đã rất kìm nén, song âm thanh vẫn bén nhọn đến chói tai, hết sức rợn người!
“Tốt quá rồi! Thật sự có ma quỷ quấy phá!”
Đúng vậy, hiện giờ Trần Tiếu thực sự rất vui vẻ.
Ngay lúc này, hắn mơ hồ nghe thấy một loạt tiếng bước chân:
“Bộp … Bộp … Bộp”. Âm thanh rất thong thả, song ngày càng rõ rệt, từ xa đến gần, đang bước về phía của mình.
Cuối cùng, bước chân ấy ngừng ngay trước mặt hắn.
Trần Tiếu không hề hoảng hốt, ngược lại còn hưng phấn huơ huơ tay chộp về khoảng không trước mặt, nơi ấy trống rỗng không có thứ gì.
“Không có thực thể ư?…. Thế mà lại có thể sản sinh lực tác động tới các vật thể? Lẽ nào giống như mấy thể loại ý niệm trong truyền thuyết?”- Trần Tiếu nghĩ.
Đột nhiên, một tờ giấy trượt xuống khỏi mặt bàn bên cạnh, rơi ngay trước người của Trần Tiếu. Hắn hiểu ý nhặt nó lên, đồng thời lôi điện thoại ra.
Mượn ánh sáng lờ mờ của màn hình, hắn nhìn thấy trên tờ giấy có viết vài chữ nguệch ngoạc:
“Ông ~ là ~ ai~”
Chữ viết rất xấu, khoảng cách giữa các từ lại lớn, giống như đứa trẻ vừa học viết vậy.
Cũng chính lúc này, cánh cửa căn nhà trọ được mở ra, Khâu Mộc Cẩn thận trọng ló đầu vào hỏi một câu: “Ông không sao chứ!”
Vừa rồi ở ngoài cửa, khi mọi âm thanh trong phòng đột ngột biến mất, từ mắt mèo nhìn vào lại thấy ánh điện trong phòng không còn nữa, cô ta có chút sợ hãi: “Đừng nói là xảy ra chuyện gì đó rồi nhé”. Vì vậy, cô nàng trái lo phải nghĩ một hồi, vẫn quyết định phải vào ngó một cái.
Trần Tiếu không trả lời cô nàng. Toàn bộ lực chú ý của hắn đều đã đặt trên tờ giấy kia rồi.
“Thuận tai trái, lực không mạnh, nắm bút còn không chắc, song không thể là con nít. Cự li giữa các nét rất rộng, chứng tỏ ngón tay rất dài, mảnh khảnh, chắc là nữ.”- Trần Tiếu nghĩ. Tiếp sau đó, hắn không thèm ngóc đầu dậy mà la lên một câu: “Bật đèn!”
Khâu Mộc Cẩn sửng sốt, tức thì bật đèn lên.
Trần Tiếu giơ tờ giấy lên đối diện ánh điện: “Không phải dùng bút máy bình thường hoặc bút bi để viết, mà là một loại mực nước, song đã được hong khô hoàn toàn rồi. Mùi vị cũng đã sớm tản mát sạch sẽ từ lâu, xem chừng giống như đã được viết từ rất nhiều năm về trước.”
Hắn đặt tờ giấy xuống, ngó về phía cô gái hoàn toàn không hiểu sự tình gì ở ngoài cửa kia, lộ ra nụ cười hi hi ghê tởm. Đương nhiên là, cái cô ngốc này cũng chẳng để ý đến biểu hiện chẳng phải tốt lành gì của Trần Tiếu.
“Có bút không?”- Cả khuôn mặt Trần Tiếu hưng phấn hỏi.
Cô nàng ngốc nghếch gật đầu: “Ờ, có!”. Sau đó, vừa bắt đầu lục lọi trong ba lô của mình, vừa lo lắng hỏi: “Ông lấy làm gì?”
Trần Tiếu cười hi hi đáp:
“Tôi muốn… tâm sự với con ma này!”