Đọc truyện Trò Chơi Của Gã Hề – Chương 22: Chúc bà sớm thoát ế
Dịch: Laoshu
***
Dọc hành lang, Trần Tiếu, lúc này đang mặc một bộ Âu phục màu đen không có nhãn hiệu (bộ đồ này được chuẩn bị ngay sau khi kiểm tra sức khoẻ), vừa loay hoay với chiếc điện thoại, vừa liên tiếp hỏi han mấy gã cảnh vệ tới tấp. Cuối cùng, hắn cũng đại khái biết được vị trí phòng làm việc của Ms. Lưu.
Trước hết hãy nói về chiếc điện thoại, chính là cái được Ms. Lưu ném lại cho Trần Tiếu vào sáng hôm qua. Nó có công dụng tích hợp, vừa làm “điện thoại”, lại vừa là “bảng thông tin”. Hơn nữa, ngoài công dụng có thể tra cứu tài liệu, mua bán vật phẩm và kết nối cuộc gọi thông thường, nó còn có tính năng định vị và kêu cứu khẩn cấp. Trên đường đi, Trần Tiếu đã nghiên cứu rõ từng phần riêng biệt.
Tính năng “định vị” này đại thể là được thiết lập cho đoàn đội. Nó có thể hiển thị vị trí cụ thể của các đội viên trong nhóm. Do Trần Tiếu vẫn chưa gia nhập vào bất kỳ đoàn đội nào nên còn rất nhiều công năng không thể thử nghiệm được.
Về tính năng “kêu cứu khẩn cấp”, sau khi ấn vào, điện thoại sẽ được kết nối với bàn làm việc của một người nào đó. Nhân viên công tác tại đây sẽ đưa ra những phương án viện trợ khả dụng tương ứng với cấp bậc hiện tại của bản thân người đó.
Ví dụ: Quyền hạn của cấp D có thể xin cấp trực thăng để rút lui khẩn cấp, thả xuống một vài loại vũ khí nhất định, còn có thể dùng thân phận đoàn đội mời nhân viên của Tổ ngoại cần khác xin Quân doanh ứng cứu, v.v… Đương nhiên, tất cả những điều trên chắc chắn đều cần tiêu tốn điểm tích luỹ.
Cuối cùng, Trần Tiếu còn tìm ra được một nút bấm có vẽ “icon Đô la Mỹ” trên màn hình điện thoại. Bừa bấm vào xem, Trần Tiếu lập tức ngây ngẩn cả người.
“Cái méo gì…. Cái hội Ký thác này quả nhiên là giàu sụ nha! Số tiền này đủ cho một người sống vài năm mà không cần lo lắng gì hết ấy chứ! Ặc, nếu như không mua nhà thì…”
…………………………….
Chẳng mấy chốc, Trần Tiếu đã đến trước phòng làm việc của Ms. Lưu. Giữa những dãy hành lang nhìn giống nhau như đúc nơi đây, căn phòng làm việc này coi như rất dễ tìm. Bởi vì, trên cánh cửa có dán một tờ giấy, trong đó ghi: “Không phận sự chớ làm phiền, nếu không tự gánh hậu quả”!
Trần Tiếu ngẫm nghĩ rồi quyết định cần lịch sự gõ cửa trước.
“Thùng thùng thùng…..”
Mãi một lúc sau, tiếng Ms. Lưu mới truyền ra:
“Vào đi!”
Nghe mùi bận rộn, lãnh đạm, không có tình cảm! Trần Tiếu đưa ra đánh giá rất trung thực và quyết đoán, sau đó mới mở cửa ra.
……………………
Căn phòng làm việc này rất đơn giản, chỉ có hai thứ: bàn làm việc và tài liệu. Thế nhưng, bất kỳ ai vừa bước vào đều sẽ cảm thấy: “What…. Gì mà lộn xộn thế?”
Bởi vì thực sự là quá nhiều tài liệu rồi. Bốn bức tường đều là tủ sách. Những tài liệu này đều được niêm phong trong kẹp tài liệu màu vàng nhạt, nhét ngập căn phòng, chỉ còn dư mỗi cái cửa là dùng để ra vào.
“Cậu có một tiếng đồng hồ, có gì cần nói thì mau lên!”
Ms. Lưu vừa hí hoáy với tập tài liệu trong tay, vừa lạnh nhạt nói.
Trần Tiếu nhìn sơ qua vết bùn đất trên đôi giày cùng thẻ đăng ký chưa kịp xé ra trên cổ tay của bà ta, không nhịn được mà cảm thán một câu: “Lẽ nào người phụ nữ này đều bận rộn như thế hàng ngày sao? Chẳng trách cho đến bây giờ vẫn còn độc thân!”
Nếu đã chỉ có một tiếng đồng hồ, đương nhiên Trần Tiếu phải nắm bắt cho tốt.
………………….
………………….
Vấn đề trước tiên, cũng là điều mà Trần Tiếu quan tâm nhất vào thời điểm hiện tại, chính là…… Không không không, không phải làm cách nào thăng tiến cấp bậc. Tuy rằng câu hỏi này rất quan trọng, nhưng vào giờ phút này, điều hắn quan tâm nhất là…Tại sao tư duy của hắn chỉ được đánh giá ở mức “2”?
Kết quả, đáp án mà hắn nhận được là….. Do hệ thống mặc định, không sửa được!
Cơ mà điều này cũng khó trách. Bởi vì trong đầu Trần Tiếu không có lúc nào là không nghĩ đến ba thứ đồ linh tinh lộn xộn. Ngay như ngày hôm trước, khi ở trong cái máy tiến hành đánh giá, căn bản là quá trình quét tư duy không thể tiến hành được, chỉ có thể đánh qua loa con số “2 điểm”!
Nhưng mà điều này cũng quá xấu hổ rồi. Tuy rằng cuốn truyện này viết chẳng ra gì, song làm sao có thể nói là nhân vật chính, vốn là một người dựa vào bộ não để kiếm cơm, ấy vậy mà khi lật mở tài liệu cá nhân, tư duy lại chỉ có “2 điểm”……… Điểm này thực sự khiến cho người ta khó chấp nhận nổi. Mà trên thực tế, còn may là vào thời điểm đo lường khi ấy, Trần Tiếu đang ở trong trạng thái bị gây mê. Nếu như hiện tại, nhân lúc hắn còn tỉnh táo mà tiến hành đo đạc lần nữa, cái máy kia nói không chừng trực tiếp đứng hình luôn.
Bởi thế, giống như Ms. Lưu nói, không sửa được thì chính là không sửa được.
Trần Tiếu cũng chỉ có thể chấp nhận, trong lòng không khỏi chửi thầm vài câu.
Tiếp theo, chúng ta hãy nói về vấn đề thăng cấp đi.
Trải qua cách hỏi lải nhải của Trần Tiếu, cùng với cách giải đáp đơn giản gọn nhẹ, nhạt nhẽo hững hờ của Ms. Lưu, Trần Tiếu đã hiểu ra được.
Đó chính là, nếu như cấp D muốn thăng tiến lên cấp C, chỉ có một biện pháp, chính là hoàn thành được nhiệm vụ của cấp C. Tuy nhiên, người của Tổ ngoại cần cấp D không thể tra được nhiệm vụ cấp C cơ mà, thế thì phải làm sao? Dễ thôi, chính là liều mạng đi hoàn thành nhiệm vụ cấp D. Nếu bình thường biểu hiện khá tốt, khiến tổ chức nhận ra anh có thực lực hoàn thành được nhiệm vụ cấp C, vậy thì tự nhiên sẽ có nhân viên công tác biệt phái anh thôi.
Đây là một việc không thể cưỡng cầu, cũng không thể giấu giếm. Bởi vì nhân viên Tổ ngoại cần của “Hội ký thác trật tự” không dễ tìm được. Mấy năm nay lại càng rơi vào tình trạng số mới vào không bù nổi số tử vong. Bởi thế, anh muốn thăng tiến lên, nhưng không có cái tài cán ấy, tổ chức không thể nào cho anh đi nạp mạng được. Đương nhiên, nếu như bởi vì anh nhát gan sợ sệt, một mực thủ tại giai đoạn cấp D này, sa sút biếng nhác, bị lãnh đạo biết được, nói không chừng khiến người ta giận lên, lập tức cho anh đi quét nhà hoặc ra ngoài làm chuột bạch cũng có khả năng.
Vậy thì, cấp bậc cao cấp liệu có lợi lộc gì ư? Đương nhiên là… cấp bậc càng cao thì vật phẩm có thể tiến hành hối đoái càng tốt rồi! Hơn nữa, còn có thể sử dụng càng nhiều quyền hạn hơn. Nghe đâu, khi đạt đến một cấp bậc nhất định, còn có thể sử dụng một vài vật phẩm thu nhận đã qua kiểm duyệt, và một số loại huyết thanh tăng cường có sức mạnh cao hơn nữa. Đương nhiên, đây đều là những việc rất lâu về sau nha.
Tóm lại ý chính, bình thường Tổ ngoại cần chuyên nhận nhiệm vụ, sau khi lấy được điểm tích luỹ, trang bị cho bản thân xong thì lại tiếp tục nhận nhiệm vụ!
Loại công việc nhàm chán, đơn điệu, mỗi ngày cất bộ óc vào trong đũng quần này ấy mà… Nói không chừng ngày nào đó gặp phải nhiệm vụ đi nạp luôn cái mạng nhỏ này. Người bình thường khi vừa nghe thấy công việc này là chạy mất dép cả mười vạn tám nghìn dặm này ấy chứ. Thế nhưng, Trần Tiếu không phải người bình thường nha. Hắn càng nghe càng thấy sung sướng, một mực cười hi hi đến là vui vẻ, suốt buổi còn phải lau nước miếng mấy lần.
Ồ, đúng rồi. Vậy thì sẽ có người hỏi rằng, nếu công việc của “Tổ ngoại cần” nguy hiểm như vậy, tại sao còn có nhiều người làm thế?
Điều này phải nói đến loại dịch thể màu xanh lá kỳ lạ mà Trần Tiếu bị ngâm vào ngày hôm qua rồi.
Loại dịch thể này không những có thể ghi nhận thể chất và phân tích các hạng mục số liệu của con người. Mà công dụng chủ yếu chính là bơm vào khắp người một loại gien độc. Loại gien độc này có thể khiến con người ta biến thành một bãi thịt vụn vô tri chỉ trong chớp mắt. Cho nên, anh muốn làm thì làm, không muốn làm cũng phải làm. Không chỉ mình người của Tổ ngoại cần, gần như toàn bộ công nhân viên của “Hội ký thác trật tự” đều bị bơm loại độc tố này. Nếu không, lỡ như một gã cảnh vệ nào đó lấy trộm vài vật phẩm thu nhận nguy hiểm, xong chạy trốn mất thì sao!
Vậy thì tiếp đến, phải nói một chút về phần “Vinh danh” rồi.
Vinh danh là một thứ rất khó có được. Nó chỉ dành cho các công việc đột xuất vô cùng trọng đại, hoặc là sau khi người nào đó hoàn thành được nhiệm vụ vượt xa khả năng của bản thân, mới được người có chuyên môn đánh giá, xem xét tư cách đạt rồi mới được vinh danh. Được vinh danh là đại biểu cho: Tổ chức xem trọng anh, Tổ chức cần anh, Tổ chức đặc biệt quan tâm đến anh, Tổ chức cho anh đi cửa sau!
Thế thì cụ thể là vinh danh có thể làm được cái gì? Mượn lời của Ms. Lưu để nói, có một vài dụng cụ hối đoái, cũng như một vài tài liệu lịch sử đặc thù, chỉ có sử dụng vinh danh mới có thể ngắm nhìn. Bởi vậy, chờ sau khi cậu được vinh danh rồi thì hãy nói đi. Nhìn vào mức đánh giá tư duy chỉ có “2” này, được vinh danh là điều không thể nào.
Đại não của Trần Tiếu cực kỳ có tình người mà tự động lược bớt câu trào phúng này. Tiếp sau đó, hắn lại hỏi vài câu hỏi như có như không.
Ví như giờ đây hắn đã biết được, người trong “Tổ ngoại cần” không cần phải đi làm hàng ngày. Khi có nhiệm vụ đương nhiên sẽ thông báo cho từng cá nhân. Những nhiệm vụ phân phó xuống thế này nhất thiết phải hoàn thành, nếu không… anh hiểu mà! Thông thường, những nhiệm vụ được công bố trong Khu thu nhận, anh muốn nhận thì nhận, không muốn nhận thì ngây ngốc ở đó cũng được, chẳng ai thèm quản lý anh. Đương nhiên là, nếu như anh chẳng làm cái gì cả, nói không chừng trong lần phân phó nhiệm vụ nào đó sẽ loại trừ anh luôn.
Lại ví dụ như, toàn Tổ chức không cung cấp các dịch vụ sinh hoạt hàng ngày nào. Nói trắng ra, bọn họ không thể nào xây khu nhà trọ, hay lập ra bếp ăn gì gì đó phục vụ anh. Hàng ngày, ngay cả đi cứu thế giới còn không kịp nữa là… Chẳng ai rảnh hơi đi chăm lo cho sinh hoạt thường nhật của nhân viên. Cho nên, về cơ cấu thì chỉ đơn giản, thô bạo quăng tiền cho anh, còn mấy thứ ăn uống linh tinh, anh ưa gì làm nấy.
Thời gian còn lại, Trần Tiếu vẫn cứ hỏi liên miên không ngừng nghỉ. Trong suốt một tiếng đồng hồ này, cơ hồ hắn không để lãng phí đến một giây phút nào, đến mức Ms. Lưu cũng phải nảy sinh ý định bóp chết hắn luôn rồi!
“Được rồi! Các câu hỏi của cậu chắc cũng kha khá rồi đó. Tôi vẫn còn bận việc!”- Ms. Lưu nói, đồng thời trừng ánh mắt sắc lạnh về phía Trần Tiếu, ý bảo rằng: “Cậu ấy hả, sao còn chưa phắn…..”
Trần Tiếu hoàn toàn coi nhẹ ánh mắt tràn đầy sắc lạnh, chán ghét, khinh thường, ghê tởm, mất kiên nhẫn này. Hắn còn cười hi hi: “Vậy vậy vậy… Câu hỏi cuối cùng là….. Sáng hôm qua bà nói, sau này tôi sẽ do bà phụ trách, thế có nghĩa là gì?”
Ms. Lưu lạnh nhạt nói một câu: “Sau này, bảng đánh giá nhiệm vụ của cậu sẽ do tôi hoàn thành. Những vật phẩm thu nhận trong quá trình làm nhiệm vụ của cậu cũng sẽ do tôi viết thành văn bản. Cuối cùng, nếu cậu vi phạm bất kỳ điều lệ kỳ quái nào, vậy thì gien độc trong người cậu cũng sẽ do tôi khởi động!”
Nói đến đây, bà ta móc ra chiếc điện thoại, quơ quơ trước mặt Trần Tiếu.
Hắn vừa nghe thế liền: “Đ.M, chỉ cần dùng điện thoại là có thể khởi động rồi ư? Nói thế chưa biết chừng ngày nào đó bà uống quá chén rồi không cẩn thận ấn lộn nút, thì tôi sẽ ra ma luôn à!”
Đương nhiên, hắn chỉ dám gào thét mấy lời này trong lòng thôi. Trong hiện thực, Trần Tiếu lập tức cười châm biếm, rồi cúi đầu khom lưng vâng dạ.
“Ms. Lưu, bà cứ bận việc của mình đi! Chúc bà công việc thuận lợi, chú ý sức khoẻ, mãi luôn tươi trẻ, sớm ngày thoát ế…..”
………………..
………………..
Lời vừa dứt, trong nháy mắt có một cỗ sát khí bao trùm lên Trần Tiếu. Trong lòng hắn căng thẳng, sau lưng thấm đẫm mồ hôi lạnh.
“Vậy tôi xin phép đi trước, tạm biệt!”
Trần Tiếu cấp tốc rạp mình khom lưng, sau đó không dám quay đầu lại mà chạy thẳng ra khỏi văn phòng cái “vèo”, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.
Trên hành lang, Trần Tiếu còn chưa ổn định lại sau cơn hoảng hồn. Hắn chậm rãi hít vào một ngụm khí: “Phù! Đàn bà quả nhiên là loài sinh vật khủng bố nhất! Hơi thở vừa rồi quả thực còn đáng sợ hơn cả khoảnh khắc ông cụ số “D-391″ há rộng miệng, chuẩn bị ngậm cái đầu của mình vào nữa đó chứ! Xem ra, quả nhiên bà ta rất để ý đến việc bản thân vẫn còn độc thân nha….. Đồng thời, chắc cũng có thể xác định được, bà ta sẽ không tuỳ tuỳ tiện tiện khởi động loại gien độc kia. Nếu không, giờ đây mình đã chết cả vạn lần rồi nhỉ!”
Trần Tiếu nghĩ: “Vậy thì…. hiện tại mình đã vinh quang trở thành một nhân viên của Tổ ngoại cần thuộc Hội ký thác trật tự rồi ta!”
“……. Thế cho nên, tiếp theo đây, mình cần phải làm cái gì nhỉ?”
………………..