Đọc truyện Trò Cá Cược Định Mệnh – Chương 9: Người mắc nợ ta. ta mang ân người!
Người nhà họ Phương rất sợ Phương Tử Quỳnh bị thương. Một khi bị thương, tình trạng máu khó đông của cô sẽ rất dễ dẫn đến trường hợp…mất mạng! Nhưng ngay lúc này đây, Phương Tử Quỳnh lại bị xuất huyết máu. Não bị tổn thương nghiêm trọng. Không chỉ bác sĩ trưởng khoa ngoại thần kinh của bệnh viện được điều đến mà còn có cả viện trưởng. Thế nhưng tình hình không mấy khả quan. Việc Phương Tử Quỳnh vì sự lừa dối của Đàm gia dẫn đến kết quả hôm nay càng khiến cho ba mẹ cô hận nhà họ Đàm. Ngay từ khoảnh khắc Phương Tử Quỳnh được đưa vào bệnh viện, ba cô đã lập tức ra lệnh cắt đứt tất cả các hợp đồng hợp tác cùng Đàm thị bất kể phải bồi thường bao nhiêu. Nhưng có lẽ…ông trời lại không để mọi chuyện diễn ra đơn giản như vậy. Lúc sinh mệnh của Phương Tử Quỳnh đang phải tranh giành từng giây với tử thần thì bóng người của Đàm Khải Đình xuất hiện. Mọi ngưới đều ngạc nhiên nhìn cậu ta, hận ý…cũng dậy sóng.
“Bác trai, bác gái, Tử Đăng.” Anh ta gật đầu chào. “Con biết mọi người hiện tại rất hận con cũng như gia đình con. Cũng có rất nhiều chuyện chất vấn con. Nhưng xin cho con một cơ hội có được không? Con chắc chắn bảo đảm rằng chỉ có con mới có thể cứu được tiểu Quỳnh. Hai bác…con xin hai người. Dù hận con, dù không muốn có quan hệ với con. Cũng đừng đem tiểu Quỳnh ra làm phương tiện. Cho con một cơ hội. Con nhất định có thể cứu tiểu Quỳnh.” Xét trên phương diện là bác sĩ riêng của Phương Tử Quỳnh là Thương Lăng mà không giúp gì thì có chút lạ. Nhưng chuyên khoa của anh ta chính là tim mạch. Còn chuyên khoa của Đàm Khải Đình chính là ngoại thần kinh. Anh ta còn đã học tới tiến sĩ, mọi người ai ai cũng biết anh ta có tài ra sao.
Có thể nói, nhà họ Phương từ lúc đó hận Đàm gia…nhưng cũng mắc nợ con trai thứ của họ một ân tình!
Ngặt nỗi… Sau khi tỉnh lại, Phương Tử Quỳnh cái gì cũng nhớ. Chỉ duy nhất…không biết Đàm Vương Quang là ai! Kể ra…trong cái rủi cũng có cái may. Quên được cậu ta thì tốt. Tốt nhất là cả đời cũng đừng nhớ lại. Nhưng….ước nguyện của Phương Tử Đăng đến năm Phương Tử Quỳnh mười lăm tuổi thì đã không thể tiếp tục duy trì..
[…..]
“Anh hai…Anh hai.” Phương Tử Quỳnh từ trên lầu bước xuống nhìn thấy Phương Tử Đăng đang ngây người thì kêu lớn. Nhưng ai ngờ lại không có phản ứng. Vừa hét vừa lay người anh.
“…Hả?”
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Phương Tử Quỳnh ngồi xuống cạnh Phương Tử Đăng.
“Không có.” Phương Tử Đăng lắc đầu. “Tử Tử. Anh hai hỏi em. Tại sao em lại nhất quyết phải đến trường?”
“Em biết anh lại định nói những kiến thức đó em đã học rồi thì còn hiếu kì cái gì phải không? Em chính là muốn đến trường để thoải mái đầu óc thôi. Chỉ cần không vận động mạnh ảnh hưởng đến sức khỏe là được mà anh.” Phương Tử Quỳnh vùi vào lòng Phương Tử Đăng. Tìm một tư thế thật tốt, nhắm mắt lại, hít thật sâu mùi mộc hương trên người anh. Chị có anh hai cô, mới cho cô cảm giác an toàn nhất.
“Tử Tử. Anh không hạn chế tự do của em. Nhưng làm gì cũng phải biết chừng mực. Sức khỏe em vốn không tốt. Hiểu không?” Phương Tử Đăng ôm cô, nhẹ nhàng nói. Sức khỏe của cô còn hơn mạng sống của anh nữa. Anh không thể để cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.
“Dạ. Em biết rồi.” Phương Tử Quỳnh gật đầu. “À anh. Hôm qua em như vậy. Chắc anh lại làm phiền anh Lăng rồi?!” Vừa là một câu hỏi, lại có tính khẳng định cực lớn.
“Tại sao không chứ? Đó là trách nhiệm của cậu ấy. Em đừng lo.” Phương Tử Đăng cười cười. Đừng trách anh, anh chỉ không muốn em gái anh nhắc đến người con trai khác trước mặt anh thôi. Không sao…nhưng có chút không thoải mái. “Tử Tử. Em thấy Lăng như thế nào?”
“Anh Lăng ạ? Anh ấy rất đẹp trai nha. Rất tốt nữa. Anh ấy cũng là bác sĩ, rất biết cách chăm sóc người. Chăm sóc chu đáo, kiên nhẫn, cầu toàn. Em tin chắc, sau này ai làm vợ anh ấy sẽ rất có phúc đó!” Phương Tử Quỳnh vui vẻ. Nói về Thương Lăng này của cô, thiệt có chút tự hào nha. Tự hào vì không chỉ có người đàn ông tuyệt như anh cô ở cạnh mà cô còn tiếp xúc với người cực kì ấm áp như Thương Lăng. Cảm giác như mình hạnh phúc nhất thế giới vậy đó.
“Em có thích cậu ấy không?” Phương Tử Đăng thăm dò. Nói gì thì nói, anh cũng thích cậu em rể như thế này.
“Thích? Tất nhiên ạ. Anh ấy rất tốt mà.” Phương Tử Quỳnh suy nghĩ câu hỏi rồi gật đầu.
“Không. Ý anh…là em có xem Lăng như những người con trai bình thường hay không!” Phương Tử Đăng lắc đầu.,có lẽ nói chuyện này với cô em ngốc của anh là hơi sớm. Nó vẫn chưa hiểu yêu là gì đâu.
“Anh ấy….không lẽ không phải?” Phương Tử Quỳnh nhanh chóng bật ra khỏi vòng tay của Phương Tử Đăng. Trợn tròn mắt kinh ngạc hỏi.
“Không phải!” Phương Tử Đăng hơi lớn tiếng. Đang nghĩ cái gì vậy trời? Anh đây là nghiêm túc. Mà sao cứ như kiểu đang bị em gái mình đùa giỡn vậy? “Thôi không nói nữa!”
“Anh hai. Đêm nay ra ngoài ăn có được không?”
“Em muốn ăn gì sao?”
“Dạ. Đột nhiên lại muốn ra ngoài. Em muốn đến nhà hàng có món bánh ngọt ấy ấy. Rủ thêm anh Lăng nữa. Được không?” Phương Tử Quỳnh níu níu tay Phương Tử Đăng. Thật ra thì cũng không phải là thèm ăn bánh. Mà là “thèm” không khí bên ngoài thôi. Ở nhà quá ngột ngạt, làm sao thích hợp với người là “tiểu yến tử” như cô?
“Ừ.” Phương Tử Đăng gật đầu, đưa tay lên xem đồng hồ. “Cũng ba giờ rồi. Em có việc gì làm thì làm đi. Một lát sáu giờ anh sẽ hẹn anh Lăng của em cho!”
“Gì mà anh Lăng của em chứ? Không thèm nói với anh!” Phương Tử Quỳnh nhăn mặt rồi chạy biến lên lầu. Không hiểu dạo này bị cái gì. Hở một tí là đau lưng, hở một tí là buồn ngủ.
.
..
…
6h tối, nhà hàng X.
Hôm nay khách ở nhà hàng đột nhiên đông hơn mọi khi. Đích xác là bởi vì ở góc bàn kia có hai nam một nữ đang ngồi dùng cơm. Một người đàn ôngi thì mang vẻ lịch lãm, ôn hòa, nhu thuận. Một kia thì lại mang vẻ lạnh lùng, lãnh khốc, trầm tính. Còn người con gái kia thì dịu dàng như lụa, nhẹ nhàng như mây, thanh mát như suối. Từng đường nét gương mặt như là tranh vẽ, toát ra nét thanh thoát mị hoặc vô cùng sang trọng. Nhìn hai người đàn ông đều rất dịu dàng với cô gái. Lúc đầu, nhìn thấy một nam một nữ đi vào nhà hàng, bọn họ cũng không chú ý lắm. Nhưng một lát sau đó lại có thêm một nam đi vào, cũng hướng về phía bàn đó. Họ còn tưởng là đánh ghen bạn gái đi chơi với người đàn ông khác. Ai ngờ…họ lại trông như người thân hơn. Cô gái nhìn rất xứng đôi với người đến cùng, lại càng hợp hơn với người đến sau. Nhìn lại thái độ, người cùng đến với cô gái trông giống anh hai hơn.
“Anh Lăng. Cảm ơn anh hôm qua đã vất vả vì em như vậy.” Phương Tử Quỳnh gắp một miếng thức ăn cho vào chén chủa Thương Lăng, cười thật tươi thay cho lời cảm ơn.
“Không gì đâu mà. Sức khỏe của em là quan trọng nhất, không phải sao?” Thương Lăng cười cưới. Sức khỏe cô còn quan trọng hơn mấy thứ đó.
“Lăng, Tử Tử. Hai người ngồi ăn. Mình ra ngoài nghe điện thoại.” Phương Tử Đăng nói một câu rồi bỏ đi sau khi nhận điện thoại. Lúc đi ngang cửa…anh vô tình thấy được cậu ta.
Đàm Vương Quang vừa bước vào nhà hàng. Phía bên kia, Thương Lăng cùng Phương Tử Đình trò chuyện rất vui vẻ. Một lát sau…
“Tiểu Quỳnh!” Giọng của một người đàn ông vang lên cắt ngang lời nói của Thương Lăng. Cả Thương Lăng và Phương Tử Quỳnh cùng lúc ngước lên. Thì ra….
“Nhị thiếu. Đã lâu không gặp!” Thương Lăng bừng tỉnh. Nhanh chóng chào hỏi. Đôi môi cũng nhếch lên vẽ thành một đường cong khinh miệt. Người anh vừa chào, chính là Nhị thiếu gia họ Đàm – Đàm Khải Đình!
“Anh Khải Đình. Đã lâu không gặp!” Phương Tử Quỳnh gật đầu. Đối với người tên Đàm Khải Đình này, cô cũng có một chút kính trọng, một chút tình thân như đối với Phương Tử Đăng vậy. Cô cũng là mang ơn của anh, mạng của cô cũng nhờ anh mà sinh ra lần nữa.
“Tiểu Quỳnh. Em lần này về nước lâu chưa?”
“Cũng một tháng rồi anh.”
“Nhị thiếu. Không ngại nếu chúng tôi muốn tiếp tục dùng cơm chứ?” Phương Tử Đăng nghe điện thoại xong cũng quay lại. Vừa lúc trông thấy Đàm Khải Đình. Anh đúng là mang ơn anh ta, nhưng mà nếu không có những việc gia đình anh ta đã làm. Em gái anh năm đó sẽ xảy ra chuyện sao?
“Đăng…Mình có thể…”
“Không thể!” Thương Lăng cắt ngang lời của Đàm Khải Đình. Có thể? Có thể cái gì? Dùng đầu ngón chân suy nghĩ thì anh cũng biết anh ta muốn ăn cơm chung, muốn nói chuyện với tiểu Quỳnh của anh. Nằm mơ! Nhưng….điều anh lo hơn là, Đàm Khải Đình ở đây..sẽ không có Đàm Vương Quang chứ?
“Lăng. Cậu nghe mình nói có được không?”
“Nghe cái gì? Tôi nói cho cậu biết. Chúng ta cũng chẳng thân thích gì, đừng có thân thiện như vậy. Tôi không đáp ứng nổi!”
“Anh Lăng. Đừng như vậy.” phương Tử Quỳnh kéo tay Thương Lăng. “Anh Khải Đình. Hôm nay đến đây thôi. Lần sau gặp lại anh nhé!” Phương Tử Quỳnh quay sang cười với Đàm Khải Đình. Sau đó lại nói với Phương Tử Đăng và Thương Lăng. “Anh hai, anh Lăng. Chúng ta về nhà, được không?” Cô thật không muốn bọn họ cãi nhau ở đây… Dù lí do là gì đi nữa.
“Nhị thiếu. Hẹn gặp lại.” Thương Lăng gật đầu với Đàm Khải Đình rồi kéo Phương Tử Quỳnh đi. Phương Tử Đăng cũng không quên tặng cho Đàm Khải Đình cái nhìn ấm áp rồi rời đi ngay sau đó.
Một màn vừa rồi may mắn lọt trọn vào tầm mắt của Đàm Vương Quang. Ánh mắt cậu ta lộ rõ vẻ kinh ngạc, hay thậm chí gợn sóng rất mạnh. Nhưng sau đó nhanh chóng bị cậu ta che lấp mất, khôi phục trạng thái như cũ.
Quỳnh Nhi….
Anh đợi là đã đợi bốn năm rồi!