Đọc truyện Trò Cá Cược Định Mệnh – Chương 10: Bốn năm gặp lại
Sáng hôm sau, cũng là lúc Phương Tử Quỳnh quay lại trường học. Vừa gặp mặt, Khắc Linh Lung, Kiều Lập Ngân, Phúc Thiên Nhan đã liên tục hỏi thăm sức khỏe cô. Từ nhỏ, bốn nhà đã có quan hệ rất tốt. Khi đồng thời các bà mẹ đều mang thai, họ còn ước định nếu sinh ra là trai là gái sẽ thành thông gia. Đáng tiếc là…cả bốn đều là con gái, vậy nên từ đó bốn đứa trẻ được cho chơi chung, ở chung, cùng học cùng làm, thành bạn tốt nhất. Việc Phương Tử Quỳnh có sức khỏe không tốt, bọn họ ai cũng chú trọng.
Hôm nay, lúc đưa cô đến trường, Nhất Phong cũng hỏi thăm và dặn dò cô rất nhiều. Nói đúng giờ sẽ đến đón cô. Anh hai cô cũng nói không được bày trò tổn hại sức khỏe. Thật là…chỉ cảm mạo thôi mà.
Nhưng mà…chuyện quan trọng bây giờ là Nhất Phong đâu rồi? Không phải định để cô leo cây ở đây chứ?! Vừa định lấy điện thoại ra gọi thì một chiếc xe dừng lại trước mặt Phương Tử Quỳnh. Cửa kính hạ xuống….
“Tiểu Quỳnh!” Là Đàm Khải Đình.
“Anh Khải Đình.”
“Em có thời gian đi uống một chút coffee không?”
“Em…em đã có hẹn rồi ạ.” Phương Tử Quỳnh thật không muốn ở riêng với người nhà họ Đàm. Dù cô nợ anh một cái mạng, nhưng cô vẫn không quên được họ đã lừa cô như thế nào.
“Nhất Phong? Anh chàng đó e là không đến kịp rồi!” Đàm Khải Đình cười cười.
“Anh làm gì anh ấy?”
“Tiểu Quỳnh. Một chút thời gian không phải em không có chứ?” Phải, Đàm Khải Đình là người độc đoán. Một khi đã quyết thì chỉ có thể nghe, không thể kháng. Phương Tử Quỳnh suy nghĩ một lúc. Lấy ra điện thoại, nhắn cho Phương Tử Đăng cùng Nhất Phong
Em đi gặp bạn một lúc. Không cần lo cho em. Em sẽ về sớm!
Sau đó bước lên xe của Đàm Khải Đình. Chiếc xe nhanh chóng khởi động đi đến một quán coffee trong trung tâm thành phố.
.
..
…
“Tiểu Quỳnh. Em tại sao lại tránh mặt anh?”
“Không có. Anh Khải Đình, anh hiểu lầm rồi!” Phương Tử Quỳnh lắc đầu. Dù là…ý nghĩ trốn tránh không phải không có.
“Vậy tại sao lại không muốn gặp anh?”
“Anh Khải Đình. Em không có. Em chỉ là không nghĩ sẽ gặp anh ở đây thôi!”
“Em vẫn để ý đến chuyện trước kia sao?” Đàm Khải Đình nhìn cô. Dù Phương Tử Quỳnh không nói, anh biết cô vẫn nghĩ đến chuyện năm cô mười tuổi, tiếp đó….chuyện năm mười lăm tuổi nhất định không thể quên.
“Chuyện trước kia?” Phương Tử Quỳnh nghiêng đầu nhìn Đàm Khải Đình. “Anh. Chuyện cũng đã lâu rồi. Em không để ý nữa.”
“Em….không hận anh sao?”
“Hận anh? Không có. Em là mang nợ ân tình của anh. Không có tư cách hận anh. Cũng không có tư cách hận bất cứ ai cả” Phương Tử Quỳnh lắc đầu. Cười tự giễu bản thân. Cô không hận. Không hận ai cả. Cho dù có…cô cũng sẽ lựa chọn cách lừa mình dối người cũng không muốn thừa nhận mình hận bất cứ một ai. Không có yêu…làm sao có hận? Nhưng Phương Tử Quỳnh cô rất ghét cảm giác vừa yêu vừa hận không rõ ràng.
“Xin lỗi. Là anh không tốt.”
“Anh không cần xin lỗi. Bất kể là ai, ông bà Đàm, anh Lâm Ngạn, anh, hay là Đàm Vương Quang. Không ai làm sai cả. Em tin là do bản thân mình không tốt. Nếu không Đàm Vương Quang chắc chắn sẽ không đối xử với em như vậy, mọi người cũng không ủng hộ anh ấy.” Phương Tử Quỳnh cười thật tươi. Nụ cười như trở nên rực rỡ hơn dưới ánh nắng hắt vào từ cửa kính. Nhưng nụ cười ấy dù đẹp như thế nào…trong mắt Đàm Khải Đình cũng đầy sự chua xót. “Em biết. Đàm Vương Quang hận em như vậy…cũng vì cái hôn ước mà anh ấy không muốn. Nhưng bây giờ anh ấy và em đã không liên quan gì nữa rồi. Em nghĩ giữa bọn em không còn quan hệ gì mà phải khiến đối phương bận tâm cả. Nếu bây giờ gặp lại, em chỉ muốn nói một câu xin lỗi với anh ấy. Xin lỗi đã để anh ấy vì hôn ước không đáng đó mà đánh mất người con gái mình yêu. Lỗi của em, nhất định có dịp em sẽ đích thân xin lỗi anh ấy.”
“Đó không phải….”
“Anh không cần nói hộ em” Phương Tử Quỳnh ngắt lời Đàm Khải Đình. “Em chỉ hi vọng… Dù bây giờ Đàm Vương Quang vẫn còn hận em. Em cũng chỉ xin anh ấy đừng gây tônhại cho những người xung quanh em thôi.”
“Nếu Vương Quang không thể khiến em hạnh phúc. Việc gì em cứ giữ mãi tình cảm đó?”
“Không đâu. Em bây giờ không còn chút vương vấn gì rồi. Anh đừng xem thường em thế chứ!” Phương Tử Quỳnh bật cười. Nghĩ gì vậy chứ? Cũng bốn năm….làm sao cô còn nhớ?!
“Vậy anh….”
“Em hiểu suy nghĩ của anh và cả anh Lâm Ngạn. Nhưng anh, em mãi mãi cũng không thể đáp trả. Mà việc này…càng khiốn cho mâu thuẫn giữa các anh tăng lên thôi. Lại vì em, nhất định Đàm Vương Quang sẽ không dễ dàng bỏ qua.”
.
..
…
Phòng họp hội đồng Đàm thị.
“Tổng giám đốc. Thị trường giao dịch đã mở. Cổ phiếu trong tay tăng lên 35,8%. Thị trường ở Châu Âu cũng mở rộng đáng kể. Các chi nhánh bỏ ra thâu vào đạt hiệu suất tối đa. So với việc sử dụng mỏ kim cương ở Nam Mỹ, Nam Phi đạt lợi nhuận cao hơn…..” Một vị trưởng phòng đang thao thao bất tuyệt về thì trường cổ phiếu, thị trường nhập khẩu thuộc bộ phận quản lí của ông ta. Tuy nhiên, hiện tại những câu ông ta nói một chữ cũng không thể lọt vào tai của Đàm Vương Quang.
“Được rồi. Mọi người để lại bản báo cáo trên bàn đi. Hôm nay đến đây thôi!”
Mọi người có mặt trong cuộc họp rất ngạc nhiên. Tổng giám đốc chưa bao giờ bỏ dở công việc như vậy. Dù có thắc mắc, nhưng họ cũng đành nghe theo, để lại tài liệu trên bàn, lần lượt rời khỏi phòng họp.
“Tiêu Ứng. Cậu nhanh chóng điều tra cho tôi. Phương Tử Quỳnh hiện đang ở đâu.”
“Vâng.” Tiêu Ứng gật đầu rồi bước ra ngoài. Tiêu Ứng là trợ lí thân cận đắc lực nhất của Đàm Vương Quang. Cũng giống như Nhất Phong đối với Phương Tử Đăng vậy.
Một lúc sau…
“Thiếu gia. Phương tiểu thư đang ở cùng Nhị thiếu gia ạ!”
“Khải Đình? Vì sao lại đi cùng anh ta?”
“Hôm nay khi Phương tiểu thư vừa ra khỏi trường thì nhị thiếu gia đã chờ sẵn ở đó ạ.”
“Đang ở đâu?”
“Quán coffee trung tâm thành phố ạ.”
“Chuẩn bị xe.”
Đàm Vương Quang với tay lấy cái áo vest rồi nhanh chóng rời khỏi phòng họp. Tiêu Ứng giống như bị hành động bất ngờ của anh làm cho không tiêu hóa kịp. Nhưng cũng không muốn đắc tội anh, lập tức đi chuẩn bị xe. Chiếc xe một đường thẳng hướng đến quán coffee trung tâm thành phố.
[…..]
“Em thật sự không nghĩ gì sao?”
“Anh ơi. Em đã nói không có mà. Anh đừng có nghĩ nhiều nữa. Cũng trễ rồi. Em phải về đây. Nếu không thì anh hai nhất định sẽ lo lắm!” Phương Tử Quỳnh xua xua tay với Đàm Khải Đình.
“Em đã lớn rồi. Anh ta cũng đừng có lo lắng thái quá như vậy.”
“Anh. Anh nói làm em cảm giác như anh đang nói em ấy. Là em bám anh hai thì đúng hơn.” Phương Tử Quỳnh bật cười. Nghe thế nào cũng cảm giác đang xỉa xói cô bám víu anh hai vậy.
“Em cũng lo cho mình đi. Tha cho anh ta đi kiếm chị dâu của em nữa.”
“Em đâu có cản đâu cơ. Anh cũng mau tìm chị dâu đi. Mấy anh mà cùng một lúc có hỉ thì vui lắm đó nha.” Nghĩ tới việc anh hai đi lấy vợ là thích rồi. Nhất định cô sẽ mau chóng có cháu bế. Những đứa cháu đó sẽ cực dễ thương cho xem.
“Anh ba….em ấy nói phải đó. Anh mau kiếm cho em một chị dâu đi.” Giọng nói của Đàm Vương Quang vang lên ở phía sau lưng. Thân thể Phương Tử Quỳnh ngay tức khắc cứng đờ. Nụ cười trên môi cũng đông lại… Giọng nói này, đã bốn năm rồi chưa từng nghe qua.
“Em sao lại ở đây?” Đàm Khải Đình có chút ngạc nhiên. Nhưng rất nhanh chóng trở về vẻ bình thản thường ngày. Thực lực của em trai anh, anh rất rõ. Dù là muồn tìm một người ở tận chân trời cũng rất dễ dàng. Huống chi, em trai anh chắc chắn một tâm muốn tìm Phương Tử Quỳnh, hai người lại ở chung một thành phố. Muốn tìm ra đâu có gì là khó.
“Anh ba. Em có thể mượn Quỳnh nhi một chút không?” Đàm Vương Quang không để ý đến câu hỏi của Đàm Khải Đình. Ánh mắt chỉ một mực nhìn đăm đăm vào Phương Tử Quỳnh. Anh không phải không cảm nhận được cô đang căng thẳng. Đúng là trẻ con….anh ăn sống cô được sao? Cớ chi căng thẳng đến thở cũng không dám thở như vậy chứ.
“Em phải hỏi xem tiểu Quỳnh có muốn đi cùng em hay không kìa!” Đàm Tử Quang nhếch miệng cười. Phải, hai người là anh em. Nhưng là anh em cùng cha khác mẹ. Là anh em…nhưng một khi là chuyện tình cảm thì không thể nhượng bộ.
“Quỳnh nhi…”
“Không muốn. Anh Khải Đình, anh Nhất Phong đến rồi. Em xin phép trước!” Phương Tử Quỳnh không để cho Đàm Vương Quang kịp nói gì, lập tức cầm túi xách đứng dẩy. Cúi đầu chào Đàm Khải Đình rồi xoay người dự bước đi. Nhưng ngay sau đó, cổ tay cô bị Đàm Vương Quang chụp lại.
“Quỳnh nhi. Em đừng nói với anh Nhất Phong đã đến đón em. Theo anh biết, hiện giờ anh ta đang ở tòa thành ngoại ô mới phải.” Đàm Vương Quang nhẹ giọng nói. Từng câu từng chữ tưởng chừng nhẹ như lông hồng, nhưng lại đánh từng hồi vào đầu Phương Tử Quỳnh. “Quỳnh nhi. Đã bốn năm rồi. Em không thể gặp anh một chút sao?”
“Đàm Vương Quang. Xin lỗi, có lẽ anh nhận lầm người.” Phương Tử Quỳnh xoay người, cười khẩy với anh. Quỳnh nhi? Hai chữ này cô không dám nhận. Không phải vì hai chữ Quỳnh nhi nhẹ nhàng đó, không phải vì những câu chữ lừa mình dối người của anh. Cô đã không tổn thương nhiều như vậy. Nếu không phải nhờ anh, năm mười tuổi cô đã không bị thương đến nỗi chẳng thể nhớ anh là ai. Nếu không có anh, năm mười lăm tuổi cô không phải sống trong bóng tối lâu như vậy.
“Anh có thể nhận lầm được sao? À. Được rồi. Nếu em không nhớ anh là ai, vậy thì mình làm quen lại đi. Chào em, Phương Tử Quỳnh. Anh là Đàm Vương Quang.” Đàm Vương Quang không thèm để ý đến thái độ lạnh nhạt của cô. Tay vẫn siết chặt tay cô, dượm bước lên trước mặt cô.
“Vương Quang. Em giở trò gì vậy? Cho tiểu Quỳnh về đi. Em đừng đùa giỡn con bé nữa!” Đàm Khải Đình không nhịn được nữa. Hai lần là quá đủ rồi. Hai lần anh không thể bảo vệ được Phương Tử Quỳnh đủ để cho anh không yên ổn sống đến cuối đời rồi. Giờ đây, Đàm Vương Quang em trai anh còn muốn đùa giỡn một lần nữa sao?
“Anh ba, anh nói oan cho em rồi. Em hỏi anh một lần nữa. Em có thể đưa Quỳnh nhi đi không?”
“Em…”
“Tôi không muốn. Đàm Vương Quang! Tôi không muốn đi cùng anh. Tôi không quen biết anh. Không biết” Phương Tử Quỳnh hét lớn. Mọi người trong quán đều quay đầu nhìn về phía ba người đang giằng co ở phía cửa sổ. Tiếng xì xầm bắt đầu vang lên. Có một số người nhận ra được Đàm Vương Quang và Đàm Khải Đình. Một người là tổng giám đốc Đàm thị vừa chủ trì cuộc họp báo cách đây ba tuần. Một người vừa đẹp trai, lại tài giỏi như vậy, phần lớn các cô gái chỉ cần nhìn qua một lần là nhớ. Còn Đàm Khải Đình, vị bác sĩ nổi tiếng xuất hiện trên tivi lần trước trả lời phỏng vấn cuộc phẫu thuật nguy hiểm trong giới tuần trước. Còn cô gái….nhìn gương mặt thì có nét giống giống ai đó. Nhưng lại không phải là người nổi tiếng thì phải. Hình như chưa xuất hiện trước công chúng bao giờ.
“Em đi với anh, hay anh bồng em ra xe?”
“Anh….anh đừng có quá đáng!” Phương Tử Quỳnh tức đến đỏ mặt. Trợn trừng mắt nhìn anh ta. Nếu ánh mắt mà giết được người…hẳn là Đàm Vương Quang đã chết đến mười mạng rồi không chừng.
“Một…hai…”
“Tôi..tôi đi với anh!” Phương Tử Quỳnh nhanh chóng cắt ngang lời anh ta trước khi anh ta đếm đến ba. Cô còn không hiểu anh ta sao? Anh ta là hạng người nói được làm được không phải sao? Da mặt anh ta có dày thì mặc anh ta. Nhưng mà cô thì không có đâu.
Đàm Vương Quang nghe cô nói như vậy rất hài lòng. Kéo tay Phương Tử Quỳnh đi khỏi quán coffee, để lại Đàm Khải Đình vẫn rất ngạc nhiên đứng đó.