Đọc truyện Trò Cá Cược Định Mệnh – Chương 8: Tuổi mười bốn của đàm vương quang
“Đăng. Mình không muốn tiểu Quỳnh biết cậu ta đang ở gần cô ấy” Thương Lăng nhìn anh kiên quyết.
“Đây không phải điều chỉ có cậu muốn! Nhưng….mình không có cách nào với Tử Tử. Trời sinh em ấy cực kì nhạy cảm. Cậu đừng quên nguyên nhân cậu ta tổn thương em ấy lần thứ hai!” Phương Tử Đăng lộ rõ vẻ bất đắc dĩ. Thiên phú cho Phương Tử Quỳnh khứu giác và trực giác hơn người. Chỉ cần chuyện cô cố ý muốn tìm hiểu thì e là ông trời cũng không thể ngăn được. Thử hỏi phàm là một người bình thường như Phương Tử Đăng anh đây làm sao có khả năng tột bậc đó?
“Mình cũng không ngờ tiểu Quỳnh lại nhạy bén đến mức độ đó. Trong lúc quên đi cậu ta còn có thể nhớ ra rất nhanh. Bây giờ em ấy lại hoàn toàn nhớ rõ cậu ta là ai….”
“Tóm lại mình không quan trọng nhiều thứ như vậy. Việc trước mắt là mình muốn sức khỏe của Tử Tử không xấu hơn!”
.
..
…
Qua một đêm sống dỡ chết dở với nhiệt độ cơ thể của Phương Tử Quỳnh, cuối cùng Thương Lăng cũng được Phương Tử Đăng tha bổng về nhà sau khi sức khỏe của cô đã ổn định. Sáng nay khi tỉnh lại, một mực đòi đến trường cho bằng được. Không biết Phương Tử Đăng đã tốn bao nhiêu công sức mới thuyết phục được cô ở nhà. Còn phải bảo đảm ngày mai sẽ cho cô đến trường.
Thật không hiểu Phương Tử Quỳnh là vì cái gì mà một hai phải đến trường. Không phải mấy kiến thức đó đã học trước người rồi sao? Chỉ được cái bày trò là hay hơn người khác vạn phần.
Lại nói đến Đàm Vương Quang. Sau khi cho người tìm hiểu thì biết được Đàm thiếu đây vừa tiếp nhận chức giám đốc Đàm thị. Thì ra là Đàm gia tranh chấp giữa hai vị phu nhân nên thời gian trước đây mới im hơi như vậy. Đàm Vương Quang càng lớn càng có khí chất hơn người. Không còn là chàng trai 19 tuổi ngày nào, càng không giống cậu bé 14 tuối trước đây. Từ khi cậu ta tiếp nhận Đàm thị, thị trường về các mỏ khoàng sản phát triển đến chóng mặt, hơn hẳn doanh thu khi công ty còn n ằm trong sự quản lí của cậu hai và cậu ba nhà họ Đàm. Nhưng cũng không thế trách họ, họ chính là có tài năng thiên phú nhưng khổ nổi một chút hứng thú và đàm mê cũng không có. Bọn họ đảm nhận công ty cũng duy nhất một mục đích “để Đàm thị không sụp đổ”
Đại thiếu gia nhà họ Đàm – Đàm Lâm Ngạn. Là một luật sư nổi tiếng, công trạng đầy mình, đường tương lại rộng mở, tiếng thơm cả đời. Đàm Lâm Ngạn là một trong những người đã khiến cho Phương Tử Quỳnh một hai nhất định phải học Luật. Anh ta cũng như Thương Lăng, một lòng một dạ thích Phương Tử Quỳnh, trong mắt cũng chỉ một Phương Tử Quỳnh. Mặc dù anh ta là thích em gái anh, nhưng Phương Tử Đăng anh đây không hiểu. Mãi vẫn không hiểu vì sao anh ta lại cùng với nhị thiếu Đàm Khải Đình và tam thiếu Đàm Vương Quang cùng hai vị bô lão Đàm gia cùng nhau lừa gạt Phương Tử Quỳnh và cả Phương gia. Biến em gái anh thành một đứa ngốc không hơn không kém. Lần đầu xuất hiện trước mặt Phương Tử Quỳnh chỉ đơn giản là thân phận Đàm Vương Quang. Lần thứ hai là thân phận Tam thiếu họ Đàm. Lần này lại là Giám đốc Đàm. Mỗi lần cậu ta xuất hiện với một thân phận thì lại mở ra một bi kịch không ai đoán được.
.
..
…
Năm đó, Đàm Vương Quang từng bước tiếp cận Phương Tử Quỳnh. Cũng từng bước đem trái tim Phương Tử Quỳnh lấp đầy hình bóng của mình. Cuối cùng, khi cậu ta thành công có được trái tim Phương Tử Quỳnh thì lại nhanh chóng rút chân ra khỏi cuộc đời em gái anh. Phương Tử Quỳnh đời này kiếp này ghét nhất bị người khác lừa dối. Vậy mà cậu ta không những rút chân ra khỏi trái tim em gái anh, mà còn tặng cho em gái anh một đòn chí mạng. Cậu ta cho Phương Tử Quỳnh biết cậu ta chính là Tam thiếu Đàm gia, công khai cho Phương Tử Quỳnh biết cậu ta một chút cũng không có tình cảm với cô, thích không có thì nói gì đến yêu. Phương Tử Đăng anh đây đến bây giờ vẫn không quên được lời nói năm đó của cậu ta, cậu ta hiên ngang mà đứng trước mặt Phương Tử Quỳnh nói từng câu, từng chữ rất rõ ràng.
“Phương Tử Quỳnh. Tôi nói cho em biết. Tôi không hề thích em, những thứ tôi làm từ trước đến giờ cốt cũng chỉ để nhìn thấy em như ngày hôm nay thôi. Tôi nói cho em biết, đời này kiếp này em cũng đừng hi vọng tôi thích em. Người con gái trong lòng tôi là người khác, mà người đó cho dù vĩnh viễn không chấp nhận tôi, hoặc…tôi không được phép yêu người con gái ấy. Thì em mãi mãi cũng không bao giờ là sự lựa chọn của tôi!”
Những lời nói đó của cậu ta tàn nhẫn đến mức độ nào. Nó như một cái rìu nặng bổ xuống đầu Phương Tử Quỳnh. Như một con dao sắt nhọn rạch lên tim cô từng đường sâu thẳm. Sự tin tưởng, tình yêu của Phương Tử Quỳnh tất cả sụp đổ trong chốc lát. Nhưng có lẽ Đàm Vương Quang
khá thất vọng khi thấy biểu cảm của Phương Tử Quỳnh lúc ấy. Em gái anh lúc đó một chút nổi giận cũng không có, phản kháng cũng không có, hận ý cũng không có. Chỉ nhẹ nhàng nói với cậu ta “Vương Quan, anh đã có được những gì anh muốn. Em thành tâm chúc anh sẽ có thể ở cạnh người con gái anh yêu.” Rồi xoay người rời đi. Giọng nói của Phương Tử Quỳnh lúc ấy nhẹ như lông hồng nhưng lại đè nặng trái tim Phương Tử Đăng. Nhìn em gái mình như vậy, anh vạn lần xót xa. Anh nghĩ, khi về đến nhà em gái anh sẽ khóc thét hoặc phát điên lên. Nhưng không, con bé chỉ nhốt mình trong phòng một ngày. Không có la hét, không có giận dữ, không có thù hận. Chỉ có một câu hỏi.
“Tại sao? Vì cái gì mà lại lừa dối tôi?”
Phương Tử Quỳnh không lúc nào là không hỏi. Anh cũng không biết cho cô đáp án như thế nào… Vì sự tình chính anh cũng không hiểu. Rồi cái điều mà anh lo lắng nhất cũng đến, có một ngày Phương Tử Quỳnh rời khỏi nhà vào buổi tối.
Anh chạy xe tìm cô khắp nơi, nhưng hình bóng quen thuộc ấy mãi không thấy đâu. Lập tức sai người đi tìm, đáp lại anh cũng là câu “Thuộc hạ nhận lỗi.” Sau hơn hai tiếng tìm kiếm, gần như anh muốn lật tung cái đất nước đó lên, anh cũng nhận được tin Phương Tử Quỳnh đang ở con phố A khu B. Nhanh chóng cho xe chạy đến đó. Khi vừa bước vào con phố A, Phương Tử Đăng nhìn thấy một người con gái đang chạy rất nhanh, đằng sau là một đám côn đồ không ra gì. Ngay khi người con gái ấy bị dồn vào góc tường, anh mới nhận ra…là một cô bé mười tuổi. Hơn nữa…..là em gái anh – Phương Tử Quỳnh. Anh tức giận đưa xe đến ngay chỗ đó. Khi anh vừa xuống xe thì đã trông thấy Phương Tử Quỳnh chụp lấy cây đập nhanh vào đầu những tên đó. Vì là đứa bé, sức lực không lớn nên không đả thương nặng lắm. Nhưng dù sao cũng làm đau bọn chúng. Phương Tử Đăng bước nhanh đến muốn chụp lấy Phương Tử Quỳnh thì cô đã nhanh hơn một bước, chạy đi rất vội vàng. Anh lập tức chạy theo, nhưng gần như đã hóa đá tại chỗ khi nhìn thấy Phương Tử Quỳnh nằm giữa đường trên vũng máu màu hồng đỏ rực. Chôn chân một chỗ, anh nhìn chằm chằm về đứa bé đang nằm đó, đến khi tiếng thét chói tai của người phụ nữ mang thai đi phía trước vang lên thì kéo anh về thực tại. Nhanh chóng đưa Phương Tử Quỳnh đến bệnh viện.