Đọc truyện Trò Cá Cược Định Mệnh – Chương 7: Cậu bạn thân – Thương Lăng
“Á..” Cánh cửa phòng bật mở sau khi nghe tiếng hét lớn.
Phương Tử Đăng vội chạy vào.
Đã nửa đêm rồi, hét to như vậy…không phải gặp ác mộng chứ? “Sao vậy? Tử Tử? Em sao vậy?” Phương Tử Đăng vỗ vỗ mặt của Phương Tử Quỳnh đang nằm trên giường.
Mồ hôi ướt đẫm gương mặt của cô.
Khi vừa chạm vào người cô.
Phương Tử Đăng sợ mất mật.
Sao lại nóng như vậy? “Tử Tử.
Em có nghe anh nói không? Tử Tử!” Mỗi tiếng kêu anh lại vỗ vào người cô.
Nhưng đáp lại chỉ có cái chau chặt mày của cô.
“Dì Dương.
Dì Dương.
Mau gọi Lăng.
Mau gọi Lăng đến đây!” Phương Tử Đăng chạy ra ngoài gọi với xuống nhà.
Dì Dương khẩn trương trả lời rồi chạy đi gọi điện thoại.
Nhìn thiếu gia gấp gáp như vậy…chắc chắn là tiểu thư có chuyện.
.
..
…
Phương Tử Quỳnh từ bé sức đề kháng đã rất yếu.
Tim của cô lại suy giảm chức năng nhiều hơn người bình thường.
Phương Tử Đăng anh còn nhớ rất rõ.
Năm cô mười tuổi, anh mười lăm tuổi.
Đêm đó cô sốt rất cao.
Mẹ đã khóc rất nhiều.
Tử Tử của anh nằm mê man ba ngày không tỉnh, nhiệt độ cơ thể thì lúc thấp lúc cao không ổn định.
Tim của cô có khi đập mất nhịp, rất khó khăn để thở.
Anh vẫn còn nhớ như in lời của bác sĩ lúc đó.
“Cũng may là phu nhân phát hiện kịp lúc.
Nếu để tiểu thư sốt cao thêm một chút nữa thì e rằng đã không giữ mạng được nữa!” Lúc đó….cảm giác duy nhất của anh là sợ mất cô.
Đứa em gái của anh không thể có chuyện gì được.
Mười lăm phút sau, người được gọi là Lăng cũng đến nơi.
Trực tiếp bước vào nhà xem bệnh cho Phương Tử Quỳnh.
Sau khi cho Phương Tử Quỳnh một mũi tiêm hạ sốt.
Cậu ta ngồi ở thư phòng cùng Phương Tử Đăng.
“Tử Tử em ấy sao hả?” “Không sao.
Cậu đừng lo.
Nhưng làm sao lại để cho tiểu Quỳnh đứng dưới mưa lâu như vậy?” Cậu ta là Thương Lăng, bác sĩ riêng của Phương Tử Quỳnh.
Tuổi của Thương Lăng bằng với Phương Tử Đăng.
Hai người vốn là bạn rất thân.
Từ bé, Thương Lăng cũng rất giỏi kinh doanh.
Nhưng khi Phương Tử Quỳnh sinh ra, cũng là lúc cậu ta hiểu chuyện, biết sức khỏe Phương Tử Quỳnh không tốt.
Từ năm tuổi đã ép buộc bản thân phải học Y.
Nhất định phải làm bác sĩ.
Đúng vậy, cậu ta chính là rất thích rất thích Phương Tử Quỳnh.
Người có mắt ai nhìn cũng biết.
Chỉ có Phương Tử Quỳnh suốt ngày ngây ngô bảo cậu ta chỉ xem mình là em gái.
“Mình không biết.
Hôm đấy mình nghĩ sẽ cho Tử Tử bất ngờ nên không báo trước.
Khi về đến nhà thì dì Dương bảo em ấy đã ra ngoài.
Sau hai ba tiếng lại không thấy về.
Cho người điều tra thì em ấy đã ở trong bệnh viện.” Phương Tử Đăng ngã người ra sofa.
Mi tâm cũng nhẹ nhàng giãn ra.
Có lời bảo đảm của Thương Lăng.
Anh đúng là nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Tiểu Quỳnh không phải là gặp chuyện gì chứ?” “Có gì được.
Còn nữa, cậu đừng có gọi em gái mình là tiểu Quỳnh!” “Nè.
Phương Tử Đăng! Cậu là hạng người qua cầu rút ván thế hả? Mình đã cất công nửa đêm chạy sang đây.
Chỉ gọi em gái cậu một chút, cậu đã khó chịu!” Thương Lăng không sợ khí thế ngất trời của Phương Tử Đăng.
Ngược lại còn làm mặt quỷ với anh ta.
“Cậu….Cậu đừng tưởng mình ngốc như Tử Tử.
Nghiêm cấm cậu không được có ý nghĩ bậy bạ với Tử Tử!” Phương Tử Đăng trừng mắt nhìn anh ta.
“Cậu không phải nên giúp đỡ người bạn tốt nhất này của cậu sao?” “Giúp cái đầu cậu.
Ở bên ngoài không biết có bao nhiêu người yêu bé nhỏ.
Tơ tưởng đến Tử Tử nhà mình.
Nằm mơ!” “Gì chứ? Tại vì tiểu Quỳnh mãi không chịu hiểu.
Mình cũng là dựa trên đường nét của em ấy tìm phụ nữ thôi.
Mình bảo đảm, em ấy mà chấp nhận mình! Có dâng phụ nữ lột sạch đồ trước mặt mình mình cũng không thèm đâu!””Nè, bác sĩ như cậu mà nói vậy thì có chút không đạo đức nha.”
“Lẽ nào cậu không thích mình thành em rể của cậu hả?” Thương Lăng cố ý phớt lờ lời nói của Phương Tử Lăng.
Mở to đôi mắt tỏ vẻ đáng thương.
“Cậu nghĩ sao?” Phương Tử Lăng cười cười.
“Mình tất nhiên là muốn có người em rể như cậu rồi.
Có điều….người quyết định việc này không phải mình!”
“Mình hiểu! Chỉ cần cậu đừng ngăn cản là được.” Thương Lăng khoe hàm răng đều với Phương Tử Lăng.
“Nhưng Đăng này, không phải vô duyên vô cớ lại gặp ác mộng chứ?”
“Mình đã thấy Đàm Vương Quang!”
“Cậu nói cái gì? Đàm Vương Quang? Cậu gặp nó ở đâu?”
“Ở bệnh viện.
Lúc mình đến thì cậu ta đi ra.
Mình không biết…cậu ta có phải là người đã đưa Tử Tử vào bệnh viện hay không.”
“Cậu….cậu nghĩ tiểu Quỳnh cảm nhận được sao?”
“Phải.
Bởi vì cậu ta…có mùi của hổ phách!”
………..
“Lăng.
Sức khỏe của Tử Tử giao hết cho cậu!”