Bạn đang đọc Trịnh Nguyễn Tranh Hùng – Chương 201: Bắc Diệt Chuột Nam Cải Cách
Bắc Diệt Chuột, Nam Cải Cách
Trong lúc Trịnh Cán còn đang bận chỉnh đốn lại đất nước, thì Nguyễn Anh cũng không ngồi chơi, , hắn đang ra sức cải cách Đại nam, Dưới sự chủ trì của tả thị lang bộ lại Lê Quế Lâm, chính lệnh Đại nam đã thay đổi rõ rệt,
Lúc này vị Tả thị lang Bộ lại Lê Quế Lâm, đang ngồi trong đại sảnh đường của Tỉnh Cần Thơ , trước mặt lão là một cái giá sơn son thếp vàng, trên đó là thanh thượng phương bảo kiếm, phía dưới nữa là đám quan lại của tỉnh đang im lặng cúi đầu, Quan đầu tỉnh Tổng Đốc Cần Thơ Hình Thượng Hải đang ôm chén trà mắt nhìn đăm đăm vào quyển sách trên mặt bàn, quyền sách màu xanh ngoài bìa có mấy chữ, :”Đại Nam Hoàng Luật”
Hình Thượng Hải đột nhiên trong lòng lo lắng, xem ra Lê Quế Lâm này không phải là người tốt đến mà mang lại họa đến rồi, Hình Thượng Hải mở luật ra, trong đó có vô số điều luật, nhưng nổi bật nhất chính là chính là thông qua ruộng để tính thuế, mà không tính theo đầu người,.
mỗi hộ hàng năm nhất định phải có một tháng lao dịch, nhà nào có con lớn trưởng thành phải lập một hộ mới, nếu vi phạm nội quy sẽ bị trừng phạt, sẽ xem xét mức độ phạm tội, nhẹ thì sung quân đội nặng thì treo cổ xử trảm… Độc ác y như Trịnh Cán, trong lòng HÌnh Thượng Hải đã nghĩ như vậy khi mới đọc được mấy trang đầu
Ngoài ra còn có một số quy định cho các trường hợp đột ngột xảy ra, thì phải lưu lại để người có chuyên môn giải quyết, không được giấu giếm mà phải đến báo ngay số lượng hộ khẩu cho khu sở hạt khu vực đó, người nào vi phạm lập tức xử trảm.
Những quy định này rõ ràng là nhắm vào các dòng họ lớn, những thế gia, gia tộc quyền quý
Hình Thượng Hải buột miệng hỏi:
Lê Đại nhân, cái này…?
Lê Quế Lâm nói:
– Tổng đốc đại nhân, đây là “Đại Nam Hoàng Luật, do chính hoàng thượng khâm điểm” là luật pháp mới được ban bố, năm nay bắt đầu thi hành đến vùng này ngài sẽ gánh vác trách nhiệm này, hy vọng tổng đốc sẽ ủng hộ triều đình vô cùng cảm kích.
– Nói hay lắm!
Hình Thượng Hải cười đáp, có điều nụ cười có chút gượng ép.
Lê Quế Lâm lại nói:
– Ha ha, còn phải phiền đại nhân mời người chép cuốn ” hoàng luật” này đi thông cáo trong toàn dân nữa, còn cần có người phụ trách tuyên truyền giảng giải nữa.
còn phải thành lập một tổ thi hành luật, đưa luật đi vào nếp
– Được, việc này hạ quan sẽ hết lòng.
Hình Thượng Hải miệng nói nhưng lại cứng ngắc ở cổ họng.
Xem ra lần này không phải là nói đùa, Hoàng thượng lần này thực sự muốn thực hiện cải cách, chuyện này không thể khinh suất được, đợi Lê Quế Lâm trở về hành dinh, Hình Thượng Hải lập tức xốc lại tinh thần bàn bạc với đám quan lại cấp dưới.
Hình Thượng Hải vẻ mặt nghiêm trọng nói:
“ Các vị xem cái này, không phải tầm thường, làm không tốt, ngay cả mạng cũng không giữ được,”
Đám án sát, bố chính và tổng binh khẽ gật đầu, cái đạo lý đơn giản này bọn hắn cũng biết.
Sau một lát trầm ngâm, Án Sát Sứ Từ Thiếu Cường bỗng nhiên nghĩ ra mưu kế, liền nói với Hình Thượng Hải:
– Đại nhân chi bằng đại nhân nói với Lê Quế Lâm, nói là chuyện thi hành luật pháp mới ở các xã huyện không thể chẫm trễ được nữa, ở các xã đình đều gián bảng cáo thị, tiến hành tuyên truyền, còn các trục xã, trục đình thì cứ cưỡng chế mà thi hành, bắt đầu từ huyện Định Hải.
– Hử
Hình Thượng Hải nghe thấy thế lập tức rùng mình, hay lắm Định Hải không phải là địa bàn của nhà họ Phúc hay sao, Phúc Trường An luôn cậy thế chú hắn làm to trong triều mà không nghe lệnh mình? Lần này một mũi tên trúng hai đích, vừa mượn tay Khâm sai đại thần để diệt trừ Phúc Trường An vừa có cơ hội thử lòng của hắn, quả là thần diệu!
Sáng hôm sau, Hình Thượng Hải đã đến bái kiến Lê Quế Lâm, nói rõ chuyện thi hành mẫu ở Định Hải Lê Quế Lâm không cần nghe hết đã trực tiếp đồng ý.
Không phải hắn không biết Phúc Trường An ở huyện đó, trước khi cải cách hắn đã nghiên cứu rất kỹ quá trình cải cách của Trịnh Cán, cũng nghiên cứu luôn cả thế cục lúc đó, nghe Hình Thượng Hải nói vậy là hắn biết ngay đám này định mượn tay Phúc trường An hạ bệ hắn, giống bạch Xuân Quang ở An Quảng năm xưa mượn tay đặng mậu lân, thế nhưng Phúc Trường An là cái cóc gì mà dám so sánh với Đặng Mậu Lân.
Đối với Lê Quế Lâm, thì mục đích chính ở đây này là thi hành luật”, đem tất cả đám ruộng đất của quan lại, sĩ tộc ra đánh thuế, nhờ đó mà thu được tiền cho triều đình, đồng thời, không còn thuế thân, người ta sẽ sinh đẻ nhiều mở rộng nguồn lính, lương thực, thuế quan, vì thế mà làm bắt đầu từ ai không quan trọng.
Huyện lệnh Định Hải , Phúc Trường An là người bảo thủ khăng khăng đã tường trình hết diện tích đất, tuyệt đối không gian dối, Tổng Đốc Cần thơ Hình Thượng Hải phái lính đi xác minh kết quả, nhưng không thể vào được của nhà họ Phúc, Hình Thượng Hải lại phái thêm một đội nha dịch nữa, kết quả là bị mấy trăm người nhà họ đánh cho chạy về phủ.
Đại sảnh phủ tổng đốc, Hình Thượng Hải đang ngồi cùng với Lê Quế Lâm.
Như lẽ thường, thì bọn lính tráng cùng mấy người nha dịch chắc nịch không hề hấn gì nhưng lần này, trên quan phục ai cũng lấm đầy bùn, phân và rác thải, cách xa một đoạn cũng ngửi thấy mùi tanh tưởi, phía sau mười mấy nha dịch đều bị đánh cho bầm dập, có nha dịch còn bị đánh cho gãy hai chân, phải khiêng về.
– Khâm sai đại nhân.
Ngài xem
Hình Thượng Hải buông tay, cười khổ nói với Lê Quế Lâm:
– Ngươi xem….
Hắn là cháu của Đông Bình Quận Vương, xưa nay vẫn ngang ngược như vậy.
Lê Quế Lâm lãnh đạm nói:
– Phúc Trường An tụ tập gây rối, ngang nhiên chống lại vương pháp, tội không thể tha.
Dừng lại một chút, Lê Quế Lâm nhìn sang bên hông nói với một tên lính hầu:
Ngươi cầm lấy thượng phượng bảo kiếm, đi tới doanh trại lập tức bảo tổng binh cần thơ, điều quân đến bắt người.
– Vâng!
Nhìn theo bóng dáng hùng dũng của tên thân vệ quan Khâm Sai, Hình Thượng Hải trong lòng vừa mừng vừa sợ, sợ là Lê Quế Lâm ra lệnh bắt người không có một chút do dự, mừng là Phúc Trường An phen này nhất định rơi đầu,
Thế nhưng nguồn tin không biết lộ ra từ đâu, Định Hải sớm đã nghe tin lập tức hành động.
Toàn bộ họ gia trang của Phúc Trường An cùng hàng nghìn binh tráng từ các thôn đều đã tụ tập ở đó, chủ yếu là người của các gia tộc lớn, trên tường thành có một đội quân trai tráng cầm gậy qua lại đi tuần tra, còn rất nhiều trai tráng khác đang bận rộn khuân vác cây, đá để trấn giữ thành.
Tiếng bước chân hỗn độn, Phúc Trường An cùng mấy tráng đinh đi lên tường thành, vô số sĩ tộc đi theo sau hắn.
Có người trong gia tộc cẩn thận nhắc:
– Lão gia, những quân lính đi đến đều là quân tinh nhuệ.
– Sợ cái gì chứ?
Phúc Trường An nói một cách thản nhiên nói:
– Nhớ trước kia, tên Nguyễn Anh không có thế lực của chú ta thì làm sao có thể giệt trừ Lưu Huệ nhanh như vậy được? không có tiền tài của chúng ta Thì hắn có thể nhanh chóng lên làm Hoàng Đế như thế sao? Hắn đúng là kẻ vong ân phụ nghĩa, lúc trước chúng ta có thể kéo hắn leo lên ngôi vua thì bây giờ cũng có thể kéo hắn xuống dưới được, ta đã viết thư cho chú ta là Đông bình quận vương rồi, hừ!
Dừng lại một chút, Phúc Trường An nhìn xung quanh tức giận nói:
– Chờ mà xem, chỉ cần chúng ta bảo vệ được nơi này, lại có chú ta gây sức ép không quá mấy ngày các dòng họ lớn trong tỉnh đều hưởng ứng cùng chúng ta, đến lúc đó ta muốn tận mắt nhìn kết cục thảm hại của Nguyễn Anh, đời làm vua của hắn coi như chấm dứt, hừ!
Đột nhiên, từ bên đường đất xuất hiện một tráng đinh cao to chạy vội đến nói:- Quan binh đến rồi! Quan binh đến rôi!…!Á!!!
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương cất lên, tên tráng đinh liền ngã lăn xuống đất., chỉ thấy trên lưng hắn có một mũi tên, lông vũ ở mũi tên vẫn còn rung động nhẹ.
Phúc Trường An và các linh tráng canh ở tường thành đột nhiên ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào phía bên kia sườn núi đã có không biết bao nhiêu là binh sỹ, điều khiến người ta kinh sợ đó chính là người binh sỹ đội mũ cưỡi ngựa, tuy rằng cách xa hàng trăm bước nhưng cảm thấy được cảm giác đáng sợ hơi thở lạnh lẽo từ thuyền phía bên kia phát ra từ con người này.
Bỗng nhiên trong tay của tên cầm đầu là một thanh đại kiếm.
thanh đại kiếm đen đó đã hướng về phía trước, chỉ một lát sau, giống như một trận sấm sét vang lên từ triền núi bên kia, không lâu sau đó, một con tuấn mã xông ra, tiếp theo đó là người thứ hai, thứ ba, thứ tư….
Chỉ một lát sau, trên triền núi thượng chật ních quân sỹ, tất cả đều được mang áo giáp đằng đằng sát khí, mặt tên nào cũng đen sì,chỉ có tên cầm kiếm đen trong tay là mặt trắng.
-Trung Tự Doanh của Tổng Binh Lãnh Hàn Thu
Có tên tráng binh nhát gan run rẩy nói.
– Câm mồm
Phúc Trường An giận tím mặt nói, mau dạy dỗ cái tên nhát gan kia lại, tất cả kỵ binh vay quanh ngọn núi này, đột nhiên dâng lên như thủy triều vậy, lại hung hăng ồ ạt tiến lên, chỉ còn cách xa khoảng hai trăm bước nữa, bỗng nhiên người ngựa bỗng dương cung nhằm vào tường thành mà bắn.
Phúc Trường An ớn lạnh trong lòng, một cơn gió lạnh sượt qua má hắn, lập tức phía sau vang lên một tiếng kêu thê thương thảm thiết, quay đầu lại nhìn đã thấy tên tráng binh trong tộc đã bị trọng tiễn bắn trúng măt, tên tráng đinh chỉ kêu được hai tiếng thì ngã gục ra đất tắc thở.
Liền ngay sau đó, mấy trăm kỵ binh đã nhất tề xông vào được bên trong, tên cưỡi ngựa ghìm đầu ngựa, đi theo cửa trước của Phúc phủ, phía sau là mấy trăm kỵ binh cũng đều quay đầu ngựa, kéo cây cung dài hướng về tường mà bắn đến…