Bạn đang đọc Trịnh Nguyễn Tranh Hùng – Chương 202: Quý Tộc Gần Tàn
Quý Tộc Gần Tàn
Tên tham tướng dẫn đội giơ kiếm lên, sớm có hơn mười tên binh sỹ xoay người xuống ngựa, lại chém ngã cây cối ngay gần đó, tước hết cành lá làm một chàng mộc đơn giản, sau đó hơn mười người hợp lực khiêng chàng mộc nặng hơn ngàn cân đến đụng vào cổng lớn.
Trên tường có mấy tráng đinh mạnh mẽ đứng dậy, nỗ lực đẩy xuống cây lăn đá lăn, kết quả vừa mới thò đầu ra đã bị tên bắn cho chết tại chỗ.
Không quá thời gian nửa chén trà, cổng lớn Phúc phủ liền bị phá mở ra, tức thì chính là một trận tàn sát.
Hơn hai trăm dòng họ tráng đinh nỗ lực ngoan cố chống lại kể cả Phúc Trường An đều bị chém giết tại chỗ.
Còn lại hơn ngàn tráng đinh đều bị tước vũ khí đầu hàng.
Lê Quế Lâm tuy rằng rất muốn tắm máu nơi này, nhưng bị quận úy tổng đốc Cần Thơ kiên quyết ngăn lại, cuối cùng không dám lỗ mãng.
Ngày thứ hai, tin tức Phúc phủ bị tắm máu được truyền khắp toàn bộ tỉnh ,.
Tuy nhiên ngoài ý muốn chính là, các dòng họ tại huyện đây nghe tin mà không hề có hành động cùng phản loạn, thậm chí ngay cả một nhà cũng không có.
Mấy ngày tiếp theo liên tục , liên tục có các tộc lão dòng họ chủ động đi vào huyện nha, yêu cầu quan viên phủ huyện một lần nữa thanh tra hộ khẩu các tộc con số là bao nhiêu.
Đất đai có bao nhiêu.
Tới ngày hôm nay, ngoại trừ một số họ lớn ra, toàn bộ huyện đại bộ phận dòng họ đều đã khuất phục rồi.
……………
Sau mấy ngày chém giết tại Cần thơ, triều đình có thánh chỉ đi khắp các châu huyện, lấy Định Hải làm gương, nếu như còn có kẻ nào dám phản đối chính sách mới của triều đình nhất loạt cách hết chức tước, khép vào tội mưu phản,
Trong một ngôi nhà tọa lạc tại một tỉnh khác không xa Cần Thơ
Một tên trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi đang nói, xung quanh hắn có đến tám chín người, đều là thế gia sĩ tộc cả,
“Cứ như vậy chẳng phải là xong rồi sao, Nếu chúng ta vẫn còn muốn đối đầu thì lúc ấy chúng ta chẳng những không bắt được cá mà còn mất cả chài, đến lúc đó cũng sẽ chẳng còn tước vị, chức quan gì, thậm chí còn cận kể cái chết.
“ Tô huynh quá lo lắng rồi, Đại Nam có bao nhiêu quý tộc, Nguyễn Anh định một mẻ bắt hết ư, có nằm mơ! Hắn thật nếu dám làm liều như vậy thì chỉ có chờ Đại Nam đại loạn, bại vong thôi, hừ!”
“Ta lại thấy, không thể không đề phòng, Tô huynh, chi bằng chúng ta hãy để vậy đi? Chẳng phải là chúng ta cũng đóng thuế như đám tiện dân đó sao, nói ra thì cũng có chút mất mặt, nhưng bất kể nói thế nào thì thuế suất cũng không thể làm tổn hại đến nguồn vốn của các vị, nhưng tước vị, quan chức mà bị mất thì chúng ta coi như cũng không còn gì.
“Đinh Liễn, mẹ kiếp ngươi có còn là đàn ông nữa không, có chút khó khăn như vậy đã rụt đầu rồi? Người sống trên đời không cần thể diện ư, nếu chúng ta cũng nộp thuế như đám tiện dân đó thì còn là quý tộc gì chứ? Nếu ngươi chịu thua thì cứ đến phủ tổng đốc mà đăng ký tên đi, nhưng kể từ hôm nay Tô Khắc ta sẽ không có bằng hữu như ngươi nữa, hừ!”
“Ngươi nói gì? Đinh Liễn ta làm như vậy cũng không phải là vì mình, mà là nghĩ cho tiền đồ của mọi người, nhưng người trên có già dưới có trẻ, cả một nhà người đều trông cậy vào, nếu mất đi tước vị và quan chức thì những ngày tháng sau này họ sẽ sống ra sao?”
Bỗng chốc tất cả đám quý tộc tụ tập trong đại sảnh liền thay nhau tranh cãi, làm cho đại sảnh huyên náo tựa hồ như một buổi chợ rau.
Cuối cùng cũng có một quý tộc đứng ra hô:
– Chư vị, chư vị, mọi người khoan đừng cãi nhau, trước hết nghe xem ý định của Lưu đại lão gia thế nào, sau đó mới quyết định nên làm thế nào?
Lúc này đại sảnh đang huyên náo mới dần dần yên tĩnh trở lại.
Đợi đến khi ánh mắt của mọi người đều tập trung về mình, chủ tọa Lưu Cận mới nhẹ nhàng nói:
– Chư vị, chuyện hoàng thượng định triệt hạ sĩ tộc lão phu cũng đã nghe nói, chuyện Lê Quế Lâm giết sạch Phúc phủ ta cũng đã biết, nhưng chư vị không cần lo lắng, đây chỉ là Hoàng thượng đang hư trương thanh thế thôi.
Lưu Cận lên tiếng, cuối cùng cũng đã chấm dứt được cuộc cãi vã, lúc này đám quý tộc mới có thể hài lòng giải tán, nhưng Lưu Cận thì chưa dừng lại ở đó, ngay đêm hôm đó liền chuẩn bị xe ngựa đến nhà của Tổng đốc mật nghị cả đêm, mãi đến rạng sáng trở về phủ.
Không ai cũng biết hai người đã bàn những chuyện gì, nhưng tới ngày thứ tư, có tin đồn truyền ra rằng, Lưu ngự sử đại nhân ở kinh thành viết thư cho chú mình là Lưu Cận tốt nhất có thể đi đầu đến đăng ký tên, kê khai nhân khẩu ruộng đất, nếu không một khi Hoàng Gia phẫn nộ tước đoạt tước vị và chức quan của hắn Lưu Ngự sử cũng sẽ không ra mặt nói đỡ cho hắn.
Tin này truyền khắp lục tỉnh, gây ra cơn chấn động rất lớn trong đám quý tộc.
Lưu đại nhân lén khuyên bảo chú mình như vậy, lẽ nào là đã nắm được tin gì từ Nguyễn Anh? Liệu có phải là lần này Nguyễn Anh thật muốn hạ độc thủ? Nếu quả thật như vậy thì sự kiên trì của bọn họ trước giờ chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Nói đến cùng, lợi thế duy nhất của họ chính là Nguyễn Anh năm xưa chịu ơn họ không ít, nhưng một khi Nguyễn Anh giải quyết xong bài toán khó này, một khi Nguyễn Anh có đủ nhân tài trong tay , một khi quyền hành đã đủ mạnh, thì sự phản kháng của họ sẽ trở nên hết sức nực cười, quá là không biết tự lượng sức mình.
Mà đã không biết tự lượng sức mình thì kết quả nhận được thường là tai họa giáng xuống.
Quý tộc Đại Nam tuy đông nhưng so với dân chúng cũng không có bao nhiêu, nếu như Hoàng thượng thực sự chém hết bọn họ, cũng không ảnh hưởng mấy đến đất nước, mà có khi dân chúng còn ủng hộ,
Trong ngự thư phòng tại hoàng cung đại nam.
Hữu Thị lang bộ lại Phạm Phú Bình hăm hở đem bản danh sách đưa cho Nguyễn Anh, nói:
“Hoàng thượng, trước khi thần chuẩn bị tới tham kiến, tổng cộng đã có gần một ngàn gia đình quý tộc trình bản danh sách đất đai và nhân khẩu, họ nguyện ý nộp thuế”
“ Vậy sao? Điều này dĩ nhiên là tốt rồi.
Nguyễn Anh vui vẻ tiếp nhận bản danh sách, tiện tay lật qua lật lại rồi quay đầu nói với Trương Mỹ Ngọc và Lê Văn Duyệt:
“Các khanh xem, bọn người kia thực đã chịu thua rồi.”
Trương Mỹ Ngọc vuốt vuốt chòm râu bạc dưới cằm, mỉm cười nói:
– Đây cũng là chuyện nằm trong dự liệu.
Phạm Phú Bình lại nói:
– Hoàng thượng, dự kiến đến ngày hạn mà Hoàng thượng tuyên bố, con số khuất phục sẽ còn hơn thế này, nhưng còn sau ngày đó có nên …..
Không đợi Nguyễn Anh tỏ thái độ, Lê Văn Duyệt liền nói thẳng:
– Cái đó không cần.
Ngừng lại đôi chút, Lê Văn Duyệt tiếp tục giải thích cho Nguyễn Anh nói:
Nguyễn Anh mỉm cười, nói:
“Chỉ cần đám quý tộc đồng ý thay đổi lề lối, ủng hộ chế độ mới, chúng ta cũng sẽ không nhắc lại chuyện cũ, “
“ Thần tuân chỉ”
………..
Tin tức Đại Nam biến pháp rất nhanh đã có mặt trên bàn của Trịnh Cán/.
Một gã Ảnh vệ chu tước đang cung kính dâng lên hắn một tấm lụa.
Một tên thái giám tiếp nhận, đưa đến cho Trịnh cán, Trịnh Cán tiếp cầm lấy nhẹ nhàng giở ra, đưa đến ngọn đèn cẩn thận coi, trên này chính là Đại Nam Hoàng Luật được tử sĩ Chu tước chép hết sức tỉ mỉ.
– Luật Đại Nam?
Trịnh Cán trong lòng lo lắng, nói:
“ Nguyễn Anh cũng muốn cải cách ư”
Đọc đi đọc lại mấy lần, Trịnh Cán bỗng nhiên đứng dậy vẻ mặt nhăn tít lại, hắn đưa tờ mật thư cho Vương Lâm
– Tên Lê Quế Lâm này, quả thực rất lợi hại, việc này mà hắn cũng nghĩ ra được à!
Đại Nam quốc nếu chiếu theo luật này, nhân khẩu tăng, thực lực trong nước sắp tới sẽ tăng vọt.
nếu để lâu tất thành họa lớn.