Bạn đang đọc Trịnh Nguyễn Tranh Hùng – Chương 200: Trấn Thủ Che Trời
* Trấn thủ che trời*
Bùi Danh Toại chính là con trai của Danh tướng Bùi Thế Đạt, năm xưa khi Trịnh Cán mới lên ngôi chúa.
Lúc ấy Trịnh Cán đang cần người tài để dùng và việc tra khảo việc ăn bớt lương bổng ở An Quảng, đám người Lê Quý Đôn đã tiến cử tên này, Bùi Danh Toại tới quả thật đã khiến Trịnh Cán rất phấn chấn, hắn lập tức trọng dụng ngay, Bùi Danh Toại càng làm tới chức Trấn thủ An Quảng nắm cả quyền quân chính.
Sau đó lại thăng làm Ngự sử, tiến vào tầng lớp cao quan của Đại Việt.
Bùi Danh Toại không có con, hắn nhận tên Văn Hoài Viễn làm nghĩa tử, bình thường mọi người đều gọi tên này là Bùi Viễn .Căn cứ lời nói của tên chưởng quầy tiệm gạo.
Văn Hoài Viễn không chỉ có tiệm gạo, hắn còn có bán cả ngà voi, gỗ, không chỉ ở chợ Đồng Xuân mà còn ở các chợ khác,
Lúc buổi chiều, chính là lúc người qua lại đông đúc nhất của chợ đồng xuân, kinh doanh buôn bán đất đỏ nhất.
Trên đường lớn chợ đồng xuân bỗng nhiên xuất hiện gần hai ngàn lính cẩm y vệ, ai ai cũng mặc áo tím đeo đao ở hông, vây chặt chợ đồng xuân, một đội binh lính nhanh chóng hướng đến tiệm gạo.
trên đường cái, trong cửa tiệm, lái thương và khách hàng không ai là không bị kinh hồn táng đảm, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Ở một ngôi chợ khác, Hơn ba trăm kỵ binh chạy như bay đến trước tiệm ngà voi , bao vây quanh cửa tiệm, đằng đằng sát khí.
tiêu nhị và khách hàng trong tiệm sợ tới mức mặt như màu đất.
đều đồng loạt cùng tháo chạy ra khỏi tiệm, nhưng lại bị kỵ binh ngăn lại.
không cho đi ra.
“Tất cả đứng yên, Chúng ta chỉ bắt một người thôi, không liên quan gì đến người khác, xin mọi người bình tình đừng manh động!”
Một gã kỵ binh lang tướng lớn tiếng hô lớn.
lúc này chưởng quầy của tiệm hốt hoảng tiến lên hỏi: “Xin hỏi người nào trong bỉ điếm phạm tội vậy,.”
Lang tướng chỉ roi hỏi hắn: “Ngươi là chưởng quầy sao?”
“Vâng ạ! Chính là tiểu nhân.”
“Tốt lắm, bắt lấy hắn?”
Tên chưởng quầy lập tức gào lên: “Các ngươi buông ta ra!”
Chỉ thấy mười mấy viên binh sĩ lao đến đè hắn xuống trước mặt viên lang tướng kia.
hắn dần dần ngừng giãy dụa.
Viên Lang tướng lạnh lùng hỏi: “Đông chủ các người là ai?”
Tên chưởng quầy chậm rãi ngẩng đầu lên.
bình tĩnh mà trả lời: “ta nói để ngươi biết, đông chủ của ta thứ người như ngươi không thể đắc tội được đâu.”
“ Vậy à”
Viên lang tướng cười lạnh một tiếng nói: “đắc tội được không hãy cứ về nha môn cẩm y vệ rồi nói.”
Hắn vung tay lên lệnh nói: “Đem hắn dẫn đi!”
Binh sĩ trói hắn lại.
dùng bao vải đen chụp lên đầu hắn.
đẳy lên một chiếc xe ngựa, mấy trăm kỵ binh đi theo hai bên tả hữu của xe ngựa mà lao đi.
Từ khi tiệm ngà voi cùng một số cửa tiệm khác bị niêm phong, sự giới nghiêm tạm thời ở chợ đồng xuân cũng như các chợ khác đã kết thúc,.
tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao, không biết đã xảy ra chuyện gì rồi?
Vài ngày sau.
sắc trời đã dần dần tối, Trịnh Cán đi tới nha môn cẩm y vệ trong hoàng thành, nha môn này không hổ là ưng khuyển của triều đình, có thể trú binh đến hơn một vạn người.
Trước mắt một vạn cẩm y vệ quân đều đóng quân ở trong này, Trịnh Cán mới vừa đi vào nha môn.
Chỉ huy sứ cẩm y vệ, Hoàng đô đốc Hoàng Hải Đảo liền đi lên đón:
“Mạt tướng, tham kiến Hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế,”
“Miễn lễ!”
Trịnh Cán ừm một tiếng, vừa đi vừa hỏi
“ Mọi chuyện thế nào rồi”
Hoàng Hải Đảo đáp:
“ Hồi bẩm Hoàng thượng, nhờ sự giúp đỡ của Thần Phong Đoàn thuộc Chu Tước Doanh, mạt tướng đã bí mật đưa được Văn Hoài Viễn từ Trường Sơn về đây, bước đầu hắn và đám chưởng quầy kia đã khai hết rồi ạ”
“ Tốt”
Trịnh Cán gật gù.
đi vào nha môn Cẩm Y vệ rồi mà còn không khai nhận, thì là do tên Hoàng Hải Đảo này bất lực rồi.
Hoàng Hải Đảo dẫn hắn đi vào lao ngục nằm ở phía tận cùng bên trong, nơi này là nơi Cẩm Y Vệ giam giữ phạm nhân, và thẩm vấn.
Đi đến trước một gian nhà đá.
Trịnh Cán từ trên ô cửa sổ nhỏ phía trên cửa nhìn vào bên trong.
trong nhà đá treo đầy các loại hình cụ.
Văn Hoài Viễn đang để trần thân trên, bị quặt tay ra phía sau mà buộc chặt lại.
đầu cúi gập xuống, có thể nhìn ra được là đã bị hành hình qua.
Trịnh Cán cười lạnh một tiếng, đi vào phòng bên cạnh, trong phòng có đặt một chiếc bàn lớn.
trên bàn chất đầy các loại công văn sổ sách, những thứ này cũng đều là các sổ ghi chép được chép được lấy từ các cửa tiệm của Văn Hoài Viễn, vài tên cẩm y vệ đang bận rộn xử lý.
Trịnh Cán ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh đó, một gã thị vệ dâng một ly trà lên cho hắn.
hắn chậm rãi uống một ngụm trà.
“Báo cáo đi?”
“Thần tuân chỉ!”
Hoàng Hải Đảo bưng một chiếc khay qua.
đặt ở trước mặt Trịnh Cán: “Mời Hoàng thượng ngự lãm.”
Trịnh Cán đặt chén trà xuống, nhặt chồng giấy tờ lên.
Tờ đầu tiên là mệnh lệnh của Trấn Thủ ra lệnh cho Chuyển vận sứ Văn Hoài Viễn: ‘Điều năm ngàn thạch gạo tốt tới kho lương tại Pak Nga.
“Gì đây?” Trịnh Cán nhướng mày hỏi.
hắn có chút xem không hiểu.
“Hoàng Thượng, đây chính là dùng loại gạo tốt đổi gạo cũ.
căn cứ lời khai của Văn Hoài Viễn , trên danh nghĩa hắn hằng năm bán ra gạo cũ cho dân chúng và thương nhân.
nhưng trên thực tế chỉ bán bảy phần, còn lại ba phần bị hắn giữ lại.
hơn nữa Thượng Lào sẽ điều số gạo mới tương đương với số gạo cũ bán ra, đổi với gạo cũ của hắn.
Cuối cùng năm ngàn thạch lương thực chỉ vào sổ sách nhập kho ba ngàn thạch, còn lại cũng đều nói là thất thoát trên đường đi.
trên thực tế trên đường đi chỉ hao tổn không đáng kể, như vậy, trong tay hắn sẽ có ít nhất bốn đến năm ngàn thạch lương thực.
Hàng năm sẽ vận chuyển đến kinh thành mà bán đi, “
“Rất biết làm ăn” Trịnh Cán đã kiềm chế không được cơn giận trong lòng rồi.
“Còn có ngà voi và gỗ tốt thưa hoàng thượng!”
Hoàng Hải Đảo lại lấy ra sổ sách trong khay, mở ra vài tờ nói: “Mời Hoàng thượng xem nơi này.”
Trịnh Cán nhìn xem một hồi, ở trên là một danh sách, viết: ‘……..
giao một lô ngà voi và gỗ cho thương nhân miến điện
Chỉ thấy phía dưới viết đầy các loại gỗ quý ngà voi các loại.
ở góc bên phải phía cuối cùng không ngờ lại có chữ ký của trấn thủ Thượng Lào.
Thấy Trịnh Cán không nói gì, Hoàng Hải Đảo lại nói
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Hàng này đều lấy tại Kinh Thương kho lớn nhất của chúng ta ở trường sơn”
Trịnh Cán tỉnh ngộ ra.
Khi Hoàng Đình Vấn trà trộn vào quân lào trong chiến dịch nhiều năm trước họ đã phát hiện ra kho hàng này.
Từ đó kho hàng này chuyên môn để các loại vật tư tịch thu được, bao gồm hàng hóa châu báu buôn lậu , hàng hóa không khai thuế theo luật thương mại của triều đình, tất cả đều do Thượng Lào phụ trách ghi chép cân đối
“Bọn chúng dám?”
Hoàng Hải Đảo gật gật đầu: “Căn cứ theo lời khai của Văn Hoài Viễn , nguồn hàng của tiệm gỗ và ngà voi là đến từ đây..”
Trịnh Cán tức giận đến đem quyển sách đập mạnh lên bàn.
hắn vô cùng phẫn nộ, chuyện hắn không muốn xảy ra nhất vẫn đã xảy ra rồi.
Đám cao tầng ở Thượng Lào không ngờ lại lợi dụng chức quyền tham ô công khố vật tư.
hơn nữa đã lâu như thế rồi, hắn không ngờ lại không biết chút nào cả.
“Chẳng lẽ lại không có người tố cáo sao?”
Hoàng Hải Đảo lắc đầu: “Văn Hoài Viễn khai rằng, trước khi bọn họ ra tay, đã đem tất cả những người qua tay đều đồi thành người của họ, còn một số ít những người có chức vị thấp kém thì khiếp sợ trước quyền thế của trấn thủ và cha nuôi hắn, cũng không dám tố cáo hắn.”
Trịnh Cán chắp tay sau lưng ở trong phòng đi nhanh qua lại.
chửng cớ vô cùng xác thực, Bùi Danh Toại không thể chống chế được rồi.
hắn đang suy nghĩ xem nên xử trí cha con Bùi Danh Toại cùng với tất cả tòng phạm như thế nào đây, nghiêm trị là nhất định rồi, mấu chốt là phải làm sao giữ lấy thể diện của quan phủ, bí mật xử trí cha con Bùi Danh Toại, hay là công khai xử trí.
giết một người rãn trăm người.
Trịnh Cán dừng bước lại.
giờ khắc này, hắn đã hạ quyết tâm.
nhất định phải giết một người răn trăm người.
Đêm đã rất khuya rồi, Trịnh Cán vẫn còn ngồi ở trong thư phòng lẳng lặng suy nghĩ việc của Bùi Danh Toại, hắn khó mà ngủ được.
Nhân vật như vậy , không ngờ lại là một con chuột to lớn.
không chỉ như thế, cao quan triều đình lại móc nói với quyền thần biên cương, Trong thời gian mấy năm, tham ô lương thực, vật tư lợi dụng xoá và sửa sổ sách cùng với lỗ hổng không người giám sát, không ngờ lại làm được không một sơ hở như vậy, không một ai tố giác, nếu không phải chính mình ngẫu nhiên cải trang vi hành phát hiện, thì cha con Bùi Danh Toại đã tham ô tới khi nào đây?
Trịnh Cán cảm thấy rùng rợn cả người, đây là điều đã bị phát hiện đấy, thế những việc tham hũ không có bị phát hiện thì sao? Nhất định là có, chỉ là che giấu càng sâu thôi.
Trịnh Cán không khỏi cảm thấy vô cùng thất vọng với đám người ở Thượng Lào, năm xưa ai cũng là trung thần lương tướng, vậy mà thời gian trôi qua, tất cả lại biến chất đến như vậy, Từ khẩu cung của Văn Hoài Viễn liền có thể thấy được, suốt nhiều năm qua, sổ sách cũng như thực địa không hề được kiểm tra gì cả,.
thế cho nên sổ sách hàng năm bị xoá và sửa mà không người hỏi đến, điều này cố nhiên là do quyền thế trấn thủ quá lớn, nhưng cũng có thể thấy được một mặt bất lực của số quan lại còn lại, xem ra cần xem xét lại cái chức trấn thủ này
Nhất định phải hủy bỏ chế độ trấn thủ đi.
không thể bởi vì điều kiện không cho phép, mà cuối cùng hủy đi cơ nghiệp của mình.
Trịnh Cán trầm tư giây lát, kỳ thật hắn đã sớm nghĩ tới một cơ cấu, vừa có sự bao quát vừa có sự toàn diện, lại ưu việt hơn chế độ trấn thủ.