Đọc truyện Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng] – Chương 99: Đào hoa kiếp
Vương Tiểu Thạch thọc lét để “thức tỉnh” Ôn Nhu.
Ôn Nhu sợ nhột, vừa cười vừa tránh vừa kêu lên:
– Dọa chết người rồi, dọa chết người rồi. Hôi như vậy, dài như vậy, ta nghe đến mức ói ra cả bánh chưng và lá trúc vào lúc ngũ long ngẩng đầu tháng năm năm trước rồi.
Vương Tiểu Thạch giả vờ tức giận, uy vũ nói:
– Cô muốn người ta nói, nhưng lại không nghe người ta nói, cô, không, giữ, lời!
Ôn Nhu nháy mắt giả làm mặt quỷ với hắn, còn che mặt thẹn thùng:
– Là ngươi không giữ lời trước. Nói là sẽ không tràng giang đại hải, kết quả ta nghe đến bốn canh giờ mà ngươi mới nói đến lời tựa. Ai da ông trời của ta, có lý đều bị ngươi nói hết, không lý cũng sớm nghe đến tắt thở, ai bảo ngươi răng nhọn? Luận anh hùng, ngươi là hòn đá; nếu bàn về lưỡi, ngươi đúng là dài quá tùng bách trường thanh *.
* Thọ như tùng bách, tóc đen không già. Hình dung lâu dài, thường dùng trong chúc thọ.
Vương Tiểu Thạch giơ nắm tay dứ dứ trước mặt Ôn Nhu:
– Cô đúng là giỏi khoa trương. Cho cô cái miệng ly, cô nói lớn như cái ao. Ta mới nói vài câu, cô đã nói dài bảy cuộn vải. Cô nói khoác không cần chờ sao băng, sao hỏa, sao thiên lang, dù sao cô nói cũng không ai nói.
Hắn dùng lỗ mũi phát ra hai tiếng “hừ hừ” nặng nề, biểu thị phẫn hận.
Hắn còn xoay mặt qua, không nhìn nàng, chỉ nhìn sao.
Ôn Nhu cười lên khanh khách, rất vui vẻ, vỗ tay cười nói:
– Được rồi, được rồi, Tiểu Thạch Đầu cuối cùng đã bị Ôn nữ hiệp ta chọc giận đến lật vỏ, lộ ra cái đuôi rùa rồi.
Vương Tiểu Thạch còn phụng phịu.
Lúc này Ôn Nhu mới thu liễm một chút, tiến tới hỏi:
– Thế nào? Tức giận rồi à? Đồ quỷ hẹp hòi! Hử?
Nàng đi qua lắc lắc hắn, giống như lắc một cái cây rụng tiền:
– Này, này, ngươi thật sự tức giận rồi à?
Trong lòng Vương Tiểu Thạch lại nhịn cười đến chín khó mười khổ, vui vẻ đến mức gần như núi lửa muốn phun ra dung nham.
Hắn không tức giận.
Hắn gần như không bao giờ tức giận với Ôn Nhu.
Vì vậy, Ôn Nhu mới chú trọng, phát giác mình quả thật đã lỡ lời.
Thực ra hắn vốn không tức giận.
Hắn không quan tâm người khác có nghe lời của hắn hay không. Hắn luôn cho rằng, trên đời vốn không có lời nào đủ để thuyết phục người khác, trừ khi lời ngươi nói là đạo lý và sự tình trong lòng mình suy nghĩ ngộ ra.
Vì vậy hắn sẽ không tức giận Ôn Nhu.
Hắn chỉ trêu chọc nàng, để cho nàng khẩn trương một chút cũng tốt.
Nàng khẩn trương.
Nàng thật sự khẩn trương.
Nàng đáng thương nói:
– Tiểu Thạch Đầu, coi như ta nói sai được không? Ngươi đừng tức giận được không…
Nói xong, nàng lại chu môi hôn lên gò má Vương Tiểu Thạch một cái.
– Oa ha…
Vương Tiểu Thạch cười lớn ra tiếng.
Mới cười một tiếng, hắn lập tức dừng lại, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Một mặt hắn vui sướng, chỉ biết một chuyện, nàng hôn ta rồi, nàng hôn ta rồi, nàng lại hôn ta, trời ạ, nàng hôn ta rồi, nàng hôn ta rồi, nàng hôn ta một cái, ôi, ông trời, nàng lại chủ động hôn ta, nàng chủ động hôn ta, nàng hôn ta rồi, nàng hôn ta rồi…
(Thế nhưng, ta nên đáp lại thế nào đây?)
Hắn đã thất tình mười mấy lần, đối với chuyện nam nữ vui vẻ này vẫn trẻ người non dạ, tay chân luống cuống.
Tại lúc khoan khoái, vui sướng, hắn lại đang giả vờ tức giận khổ sở nhịn cười, lúc này vừa trút hơi (lúc Ôn Nhu đáng thương nhận sai, nàng vừa hôn thì hắn liền “sụp đổ”), cười một tiếng hoàn toàn “bộc phát” ra.
Lần này nguy rồi!
Ôn Nhu nhất định cho rằng ta đang cười nàng!
Nàng tốt như vậy, còn hôn ta, ta lại cười nàng, ta còn là người sao?
Vương Tiểu Thạch không nhịn được căm giận chính mình.
Hắn đang muốn giải thích, lại thấy Ôn Nhu trong nháy mắt biến sắc, dùng hai ngón tay chỉ vào hắn nói:
– Ngươi… ngươi… ngươi….
Nàng giận đến mặt trắng bệch, lại nói không nên lời.
Vương Tiểu Thạch vội đến mức bảy miệng ngậm tám lưỡi, tất cả mồm miệng đều rơi vào trong sông Lan Thương rồi.
– Ta ta ta… Ôn Nhu Ôn Nhu… ta không phải có ý đó, ta ta ta ta chỉ là… ý này, ý của cô… ý tứ ta hiểu được… nhưng ý của ta không phải là ý đó… ta không có ý… ta là vô ý, không không không, ta muốn nói, ta vô ý nhưng có tâm, chính là đối với cô có tâm tâm tâm kia…
Nói thật, lúc này hắn cũng không hiểu mình đang nói gì.
Ôn Nhu ôm mặt, khóc thút thít.
Vương Tiểu Thạch càng luống cuống tay chân.
Chết rồi chết rồi, lần này mạo phạm giai nhân rồi!
Hắn gấp đến độ gần như muốn khom chân quỳ xuống, khấu đầu nhận sai, nhưng chỉ biết tay chân luống cuống đứng đó, một mực nói, liên tục nói:
– Nhu nhi, Nhu nhi, cô đừng tức giận, đừng tức giận được không?
Chỉ nghe Ôn Nhu rất thương tâm nói:
– Ngươi, ngươi không có thành ý…
– Ta có, ta có, ta thật sự có…
– Ngươi không có tâm.
Ôn Nhu lại thút tha thút thít nức nở nói.
Vương Tiểu Thạch vốn cũng định nói “ta có, ta có tâm…”, nhưng lại nghĩ đến tâm của hắn vừa rồi đã biến thành đào, hơn nữa còn bị Ôn Nhu ăn hết, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho tốt. Hắn cảm thấy mình thật sự là ức hiếp nàng, đúng là không có tâm, bi thống dâng trào, chỉ cảm thấy mình không biết quý trọng Ôn Nhu, lại chế giễu làm nàng thương tâm, trăm cảm xúc lẫn lộn, cũng chảy xuống hai hàng nước mắt.
Đừng nói anh hùng không đổ lệ, chỉ vì chưa đến lúc thương tâm. Vừa khóc như vậy, Vương Tiểu Thạch không kiềm chế được, liền khóc không ngừng, chỉ cảm thấy hôm nay rõ ràng đang đi trên số đào hoa, hiện giờ lại bỗng dưng rơi vào đào hoa kiếp.
Nghĩ đến chỗ đau lòng, càng cảm thấy có lỗi, khóc lên.
Chuyện này lại khiến Ôn Nhu ngây ra.
Nàng vội buông tay xuống, ngẩn người nhìn Vương Tiểu Thạch khóc.
Lại thấy trên mặt nàng chẳng có chút nước mắt nào.
Vương Tiểu Thạch khóc đến say sưa, chợt thấy Ôn Nhu đang vô cùng kinh ngạc nhìn mình, giống như thấy thần gặp quỷ. Hắn khóc được nửa chừng cũng không khóc nổi nữa, hỏi:
– Cô… cô không khóc sao?
Ôn Nhu đáp:
– Không.
Vương Tiểu Thạch nước mắt còn trên mặt:
– Vừa rồi không phải cô bị ta chọc giận đến khóc sao?
Khóe mắt Ôn Nhu bắt đầu có ý cười:
– Ta trêu chọc ngươi.
Vương Tiểu Thạch trợn to mắt hổ (chú ý, là mắt lớn “nước mắt đầm đìa”), chỉ vào mũi Ôn Nhu, lại chỉ vào mũi của mình:
– Cô, trêu chọc, ta?
Khóe miệng Ôn Nhu cũng có nét cười:
– Đúng vậy, ngươi giả vờ tức giận, ta giả vờ khóc, có qua có lại mới toại lòng nhau, vậy thì có gì không thể?
Vương Tiểu Thạch giận trừng mắt hổ (lần này là mắt lớn “nước mắt lưng tròng”), giận đến nhất thời méo cả lỗ tai, chỉ nói:
– Cô… cô… cô!
Ôn Nhu ngay cả lỗ mũi cũng bắt đầu nhíu lại:
– Ngươi lại giả vờ tức giận à?
Vương Tiểu Thạch hô hấp không thông, nhưng cũng yên lòng, cảm thấy rất thoải mái, lúc này mới bình tĩnh lại, dùng ống tay áo lau nước mắt loang lổ trên mặt.
Trên mặt Ôn Nhu ngay cả lúm đồng tiền cũng hiện rõ, quan tâm hỏi:
– Vừa rồi ngươi thật sự khóc?
Vương Tiểu Thạch gật đầu một cái, có vẻ hổn hển (tức là mắt trâu “trời quang sau mưa”) trợn mắt nhìn Ôn Nhu:
– Ừ.
Ôn Nhu ngay cả lông mày cũng nở hoa:
– Tại sao ngươi khóc?
Vương Tiểu Thạch kêu lên một tiếng, rất không tình nguyện trả lời:
– Bởi vì cảm thấy có lỗi với cô, đối với cô có lỗi.
Ôn Nhu nghe vậy, dáng vẻ rất cảm động, nhưng cuối cùng “khục” một tiếng lại bật cười.
Nàng thật sự không nhịn nổi.
Nàng cười khanh khách, giống như một con gà mẹ một hơi sinh mười một quả trứng, sau đó đi khắp nơi tuyên dương quảng cáo.
Nàng cuối cùng cười vui vẻ.
Cười đến thở hổn hển, lúc trung khí vừa khôi phục, lại thấy Vương Tiểu Thạch mở to một đôi mắt trâu uy vũ (cũng cay đắng) nhìn (chờ) nàng:
– Cô cười xong chưa?
Ôn Nhu cố nén ý cười, ôm bụng kêu đau không thôi, chỉ nói:
– Cười chết ta rồi, cười chết ta rồi…
Đợi nàng thở được một hơi, lại ôn nhu hỏi Vương Tiểu Thạch:
– Ngươi có biết tại sao ta rất thích ở cùng ngươi không?
Vương Tiểu Thạch trầm giọng, thẳng thắn đáp:
– Bởi vì ta chân thành, khả ái.
Ôn Nhu chợt nghiêm nghị, dịu dàng nói:
– Ngoại trừ chân thành, khả ái, còn có không ngày nào không kinh hỉ. Ở cùng với ngươi, ngày ngày đều có cái mới, chuyện mới xem không hết. Ngươi xem, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng thấy, một đại nam nhân lại vì chút chuyện nhỏ này mà khóc đến giống như một tiểu bà nương vậy…
Nói xong, lại không nhịn được cười khanh khách, cười không ngừng, cười đến gập eo kêu đau.
Vương Tiểu Thạch gãi gãi đầu, mặt mũi đơ ra, chỉ thấp giọng lẩm bẩm:
– Cô có biết tại sao ta thích ở cùng cô không?
Sau đó hắn giống như niệm kinh niệm chú lầm bầm đáp:
– Bởi vì cô suốt ngày đều dọa ta gần chết…
Ôn Nhu vừa mới cười xong, thỉnh thoảng nghe hắn lẩm bẩm, không biết đang nói gì. Nàng vuốt mái tóc phía sau (nàng buồn cười đến trước lật sau lộn, trước ngã sau đổ, ngay cả mái tóc đẹp cũng rối loạn, nhìn càng có một loại quyến rũ hoang dã), cười nói:
– Ngươi nói gì? Đang mắng ta à?
Vương Tiểu Thạch hừ hừ hai tiếng, chỉ nói:
– Hiện giờ nếu lại có sao băng bay qua, nguyện vọng của ta cần phải thêm vài điều.
Ôn Nhu lại cười, cười đến trách móc Vương Tiểu Thạch khiến nàng cười đau cả bụng, vừa nói:
– Ngươi chắc là thêm một điều, không cho ta cười ngươi đúng không? Chỉ mong ngươi cầu nguyện đủ nhanh, sao băng biến mất nhanh lắm đấy.
Vương Tiểu Thạch cười “hà hà” biểu thị trong lòng hắn tự có suy nghĩ.
Thực ra, ý nghĩ của hắn ngược lại.
Đêm tốt như thế, đình viện như thế, ánh sao (đom đóm) như thế, hoa đào như thế… hạnh phúc biết bao.
Nhân sinh đường đời nhiều gian hiểm, tự cổ giang hồ lắm khó khăn, nếu có thể ôm lấy một người yêu kiều thích cười như vậy, trải qua đời này, ôn nhu cùng ngủ, đó đã là chuyện vui sướng nhất trong đời, cũng là khẩn cầu lớn nhất của hắn trên nhân thế.
Không bằng trở lại, ôn nhu cùng ngủ.
Vương Tiểu Thạch ngẫm nghĩ như vậy.