Đọc truyện Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng] – Chương 98: Đào (trốn)
Ôn Nhu lại từ từ nhắm mắt, hai tay chắp trước ngực.
Mí mắt của nàng rất hạnh, lông mi rất cong.
Nàng khép hai tay lại, vai ngọc hơi nhô lên, bộ ngực bị kẹp giữa vai và nách cũng hiện lên một đường cong ưu mỹ, đường nét từ vai đến cổ càng nhỏ dài đều đặn. Dưới cây hoa đào, trong ánh sáng thấp thoáng của đom đóm, lại đem vẻ đẹp và quyến rũ thuần khiết và mê hoặc nhất hợp lại làm một.
Vương Tiểu Thạch nhìn thấy có một loại cảm giác rung động lòng người, nhìn ra được vóc người và tướng mạo của nàng đều rất đẹp. Hắn lại có phần hoài nghi, mình liệu có loại phúc phận cực lớn này, được sở hữu cô gái xinh đẹp như hoa tươi ngào ngạt, đáng yêu đáng quý này hay không.
Chợt nghe Ôn Nhu dịu dàng nói:
– Ta cầu nguyện cho ba ba, hi vọng lão nhân gia ông ta thân thể khỏe mạnh. Nữ nhi của người chỉ là đom đóm trong gió đêm, bay lung tung khắp nơi, cho đến khi ánh sáng hao hết mới dừng. Người không nên nhớ đến con đom đóm vô tâm không về nhà này…
Đom đóm tràn ngập trời đêm.
Ôn Nhu nói như vậy.
Vương Tiểu Thạch cố nén xúc động trong lòng, lại muốn xoa dịu thương cảm trong lòng Ôn Nhu.
Cho nên hắn cười:
– Ha ha!
Ôn Nhu tức giận trừng mắt nhìn hắn, giống như trách hắn phá hư phong cảnh:
– Ngươi cười cái gì? Buồn cười lắm sao!
Vương Tiểu Thạch cố ý nói:
– Vừa rồi cô nói đến “ba ba”, rốt cuộc là phụ thân của cô trong thành Lạc Dương hay là ta?
Ôn Nhu đấm hắn mấy cái, lại giậm chân:
– Thạch Đầu chết tiệt, cứ thích đùa giỡn! Đùa gì thế? Người ta nói nghiêm túc mà!
Nàng đột nhiên hỏi lại Vương Tiểu Thạch:
– Ngươi thì sao? Nếu như vừa rồi ngươi cầu nguyện với sao băng, ngươi sẽ cầu gì?
Vương Tiểu Thạch thấy Ôn Nhu quả nhiên đã phấn chấn hơn, hắn cũng vui vẻ, trong lòng nghĩ sao nói vậy:
– Ta à? Ta chỉ mong quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, thiên hạ thái bình, người khỏe sức lớn.
Ôn Nhu nghe vậy lại cau mày:
– Làm sao nhỏ bé như vậy? Không phải quá bình thường à?
Vương Tiểu Thạch không phục:
– Bình thường? Đây chính là chuyện nhà, chuyện nước, chuyện thiên hạ, mọi chuyện đều có đủ.
Ôn Nhu lại lắc đầu:
– Chính là mọi thứ đều đủ nên không có ý nghĩa. Những tên tham quan ô lại kia khi tế tự, điển chương, dâng hương cầu nguyện, tế trời bái đất gì đó, còn không phải nói mấy câu như vậy sao? Sao ngươi lại giống như bọn họ vây?
Vương Tiểu Thạch phản bác:
– Không giống.
Ôn Nhu truy hỏi:
– Cái gì không giống?
Vương Tiểu Thạch ngẩn người, gấp đến độ có phần cà lăm:
– Ta… ta… ta là chân thành. Bởi vì mấy chuyện đó ta không thể một mình làm được, ta, ta, ta đành phải cầu trời xanh phù hộ.
Ôn Nhu phì cười.
Vương Tiểu Thạch lại hỏi:
– Cô cười cái gì?
Ôn Nhu cười híp mắt nói:
– Ta cười ngươi.
Vương Tiểu Thạch không hiểu:
– Cô cười ta cái gì?
Ôn Nhu cười híp mắt nói:
– Ta cười ngươi ngốc.
Vương Tiểu Thạch chỉ vào mũi mình, trợn tròn cặp mắt lớn như trâu, miệng mở thành chữ “O”:
– Ta… ngốc?
Lần này Ôn Nhu lại nói:
– Tiểu Thạch Đầu à, ngươi có cảm thấy mình hơi.. hơi cái đó…
Vương Tiểu Thạch hỏi:
– Cái gì?
Ôn Nhu tiếc nuối nói:
– Nghĩ đến ngươi có một thân bản lĩnh, nhưng lại rất không có dã tâm, rất không có chí khí. Ngươi ngay cả đương kim tể tướng cũng từng giết, ghế đầu của của đệ nhất bang phái trong kinh thành cũng từng ngồi, ngay cả Thái Nguyên Trường đệ nhất đại gian đại ác có quyền trên đời, cũng bị ngươi năm lần bảy lượt chọc giận, uy hiếp, lại không làm gì được ngươi. Thế nhưng, ngươi lại cứ thích sống buông thả, không muốn tiến bộ, vì hai bằng hữu hồ đồ gây chuyện, ngay cả chức lão đại Kim Phong Tế Vũ lâu phân ba thiên hạ trong kinh thành cũng không làm, lại chạy đi uy hiếp Thái Kinh thả người. Tốt rồi, bây giờ lại trở thành kẻ lưu lạc. Nhìn xem, cho dù chúng ta chạy trốn lần này, lại hòa thượng, lại ni cô, lại có một kẻ hồn bay phách lạc, còn có một kẻ tham gia náo nhiệt là ta. Nhưng ngay cả chạy trốn cũng chạy không ra thăng lớn trầm lớn, kinh lớn hiểm lớn, chỉ ở nhà trọ này ăn ngon mặc đẹp, xem hoa đào nở hoa đào rơi, còn không biết phải đợi ai tới. Tiểu Thạch Đầu, ngươi nói xem, có phải ngươi thiếu một chút chí khí hay không.
Vương Tiểu Thạch nghiêm túc lắng nghe, trong mắt thoáng hiện lên vẻ ảm đạm.
Nghe xong liền nói:
– Cảm ơn.
Ôn Nhu ngạc nhiên nói:
– Cảm ơn?
Vương Tiểu Thạch nghiêm túc nói:
– Cảm ơn ý kiến của cô.
Ôn Nhu lại trợn tròn mắt hạnh:
– Ta chỉ trích ngươi như vậy, ngươi cũng không giải thích sao?
Vương Tiểu Thạch cười nói:
– Đây nào xem là chỉ trích, lời nói cũng đều là thực tình. Chỉ có điều, mỗi người có chí riêng, không thể gượng ép. Ta cũng có chí lớn, chí lớn của ta là muốn những người mà ta yêu quý sống tốt hơn một chút, chỉ thế mà thôi. Đương nhiên, trong số những người này cũng bao gồm cả ta. Từ nhỏ ta đã muốn làm du hiệp, bất kể hiện nay có làm được hay không, ta luôn tự hào vì điều này. Là du hiệp chứ không phải lãng tử. Lãng tử và du hiệp đều không vướng bận, nhưng lãng tử không chịu trách nhiệm, còn du hiệp lại gánh vác đến cùng. Ta là một người quen làm du hiệp lười làm quan. Nếu phải hi sinh nhiều người như vậy, nhiều niềm vui như vậy, nhiều tự do như vậy, mới đổi được một chút quyền thế, một chút danh tiếng, một chút lợi lộc, ta quyết không làm. Nếu như chính ta làm những việc hi sinh, có thể đổi lại hạnh phúc và vui vẻ của đa số người, ta lại rất nguyện ý dốc một phần tâm, tận một phần lực, cũng không sợ lấy thúng úp voi, châu chấu đá xe.
Ôn Nhu khẽ thở dài nói:
– Nhưng ngươi làm như vậy, kết quả đổi được những gì? Ta cũng là người như ngươi, cho nên rất hiểu cách suy nghĩ này. Ta ngày ngày vui đùa, rãnh rỗi xen vào những chuyện đâu đâu. Nhưng ta là nữ nhân, ta có thể không có chí khí. Còn ngươi thì không thể, bởi vì ngươi là nam nhân. Tiểu Thạch Đầu, ta cũng vì muốn tốt cho ngươi nên mới khuyên ngươi.
Vương Tiểu Thạch chán nản nói:
– Cho nên ta mới thật sự cảm ơn cô.
Ôn Nhu hòa nhã nói:
– Ta biết ngươi có tài, con người lại tốt, mới thấy tiếc cho ngươi. Luận về tài, Tô sư huynh, Quỷ Kiến Sầu đều không bằng ngươi, nhưng thành tựu của bọn họ lại lớn hơn ngươi. Ngươi luôn thích đá, nhưng thiên hạ này có mấy khối đá tốt để ngươi tranh? Nếu ngay cả đá ngươi cũng không giữ được, làm thế nào để an bang định quốc, khẩn cầu thiên hạ thái bình?
Vương Tiểu Thạch cúi đầu, chỉ thấp giọng nói:
– Chuyện này ta có cách nhìn của ta.
Hắn thấy Ôn Nhu không hiểu mình, trong lòng cảm thấy khó chịu, giọng nói cũng không kiềm chế được thấp xuống.
Ôn Nhu dù sao cũng là nữ nhi, cũng nhìn ra, cảm thấy mình có thể đã nói nặng lời, liền thúc giục:
– Muốn nói gì thì ngươi nói đi!
– Không có.
– Có lời thì ngươi nói đi!
– Nói rồi.
– Nếu như ngươi không nói, vậy không xem ta là bằng hữu?
– Cô muốn nghe sao?
Vương Tiểu Thạch ngẩng đầu, ánh mắt trong và sáng.
Ôn Nhu lại nghẹn lời một chút, hỏi lại:
– Có dài lắm hay không? Ta sợ nhất là nghe văn khuyên đời tràng giang đại hải.
Vương Tiểu Thạch vội nói:
– Không dài, không dài. Ta chỉ nói ngắn gọn thôi. Ta sẽ nói, cô quá xem trọng ta rồi. Nói anh hùng, luận anh hùng, ta thua kém tài trí mưu lược, tư tưởng cao thâm của Tô sư huynh; ta cũng thua kém chí lớn tài cao, hăng hái tung hoành của Bạch nhị ca. Người làm đại sự nhất định phải có quyết tâm không chừa thủ đoạn, không tiếc hi sinh cũng phải đạt được mục đích, trời sinh ta lại không có chí hướng này. Ta chỉ là Vương Tiểu Thạch. Chí nguyện to lớn của ta chỉ là muốn làm một dân chúng nhỏ bé, một bình dân vui vẻ. Giúp được người ta mới ra tay, nếu không ta thà rằng nhường một chút, nhịn một chút. Ta thích đá, nhưng không phải thích những hòn đá rất quý hiếm, thậm chí cũng không nhất định phải đặc biệt. Chỉ cần là một hoa, một cỏ, một cây, một đá, một người, ta đều thích nó, thích sự đặc sắc của nó. Ta thích đá, thích nó ở tại vị trí ban đầu, ta không hề muốn đào nó ra, dời về nhà, sau đó tự mình chiếm giữ nó. Vì vậy ta rất xem thường đương kim thánh thượng Triệu Cát và bè lũ Thái Kinh, vì một tảng đá dưới đáy Thái hồ, vì một cây tùng trên đỉnh Thái Sơn, không tiếc dời sông lấp biển, trèo đèo lội suối, đào khối đá kia, cây tùng kia lên, ngàn dặm vận chuyển, trên đường chết rất nhiều người mới vận chuyển đến hoàng cung, để cho mấy người bọn họ thưởng thức. Chuyện như vậy, ta nghe được cũng cảm thấy ghê tởm, chỉ cảm thấy bọn họ là những kẻ bất chấp người, bất chấp vật, căn bản không xứng nhìn hoa, thưởng đá, yêu mỹ nhân, ôm giang sơn. Giống như cây hoa đào này, xinh đẹp biết bao, lại muốn cường thế đào gốc, chặt cành, nhổ trồng trong cung để cho bọn họ một người thưởng thức, ba năm người xem. Ta không thể khoan dung cho loại người ích kỷ bất nhân này.
Ôn Nhu cười nhìn hắn, rất tươi cười.
Nhìn rất tán thưởng, cười rất gió xuân.
Cười và nhìn đều rất đào hoa.
Vương Tiểu Thạch không kìm được bị nàng nhìn đến có phần mất tự nhiên, giọng nói hơi rối loạn:
– Cho nên, ngay cả chạy trốn, ta cũng có phương thức của ta, cách nhìn của ta.
Ôn Nhu vươn người tới, đôi tay khẽ đặt lên chân hắn, xa xăm hỏi:
– Ngươi nói xem, phương thức khác biệt như thế nào? Ta nghe.
Trong lòng Vương Tiểu Thạch rung động, nói:
– Ta ở trên giang hồ từng có một hảo hữu, người ta gọi là “Cửu Hiện Thần Long”. Y tính tình hiệp nghĩa, nhưng lại bị thân tín làm hại, chạy trốn vạn dặm, hết sức khổ sở. Trải qua huyết chiến, cuối cùng cũng có thể trở mình. Y xem chạy trốn là rèn luyện trong cuộc đời. Ta thì không, ta xem chạy trốn là một trò chơi. Không lùi nào có tiến? Không đi làm sao tới? Trong đời chuyện không như ý thường tám chín phần mười, chơi thua trò chơi, nên đổi vận may một lần, đừng ngại lánh mặt một chút, lát sau lại đến. Ai cũng muốn thắng, tiếp tục thắng, thắng rồi lại thắng, thế nhưng thế sự há được như ý người? Khốn khốn khổ khổ chạy trốn cũng là trốn, cao cao hứng hứng chạy trốn cũng là trốn. Chạy trốn chỉ là một loại chiến đấu liên tục ở nhiều nơi, thất bại đứng lên mới là anh hùng. Ai nói chạy trốn nhất định phải vắt giò lên cổ, đâm quàng đâm xiên? Ta xem chạy trốn là trò chơi ngươi truy ta đuổi, ta vừa đi vừa chơi, vừa trốn vừa dạo. Biến bất đắc dĩ thành cánh chim, trời cao biển rộng mặc ta bay. Chạy trốn không cần đánh la gõ trống, gào thét xướng ca, nhưng cũng không cần ủ rũ cúi đầu, khẩn trương bất an. Trốn chỉ là một loại phương thức sinh tồn, mặt sau của tiến cũng là biến tấu của công. Ta xem đào (trốn) là đào (quả đào), là hoa nở thành thục mới rơi xuống đất. Không có quả đào hạt đào, nào có cây hoa đào lớn như hôm nay?
Sau đó hắn hỏi Ôn Nhu:
– Cô nói có phải không?
Ôn Nhu phát ra tiếng ngáy, lớn tiếng.
Là cố ý.