Đọc truyện Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng] – Chương 100: Lúc này, nơi này, tình này
– Nghĩ gì vậy?
– Không, không nghĩ gì.
– Không nói cũng được, cũng không lạ gì.
Ôn Nhu trề trề, dẩu dẩu chiếc miệng nhỏ, quay đầu lại tìm đom đóm, đom đóm không thấy, lại đổi mục tiêu nhìn lên trời:
– Ta tìm sao băng.
Vương Tiểu Thạch cũng ngồi xuống, chờ sao băng.
Hai người ngồi trên bãi cỏ, kề sát nhau.
Gió thật lạnh, mây thật gấp.
Tiếng tim đập của đối phương, tiếng hoa đào rơi, tiếng quả đào rơi, tiếng lá đào rơi, tiếng ve kêu ve ve trên cây đào… những thứ này đều có thể cảm giác được.
Vương Tiểu Thạch cảm thấy giờ phút này thật tuyệt.
Trăng mờ gió lớn đêm hoa đào, hắn chỉ mong như vậy ngồi đến trời sáng, cho dù ngồi một đời một kiếp cũng không sao.
Ôn Nhu cũng rất ôn nhu.
Bình thường nàng là một nữ nhân hoạt bát, hiếm khi dịu dàng ôn hòa như vậy.
Hiện giờ nàng rất ngoan ngoãn, còn khẽ ngâm nga, có thể thấy nàng đang vui vẻ.
Vương Tiểu Thạch hỏi:
– Sao lại không hát ra?
Ôn Nhu đáp:
– Bởi vì ngũ quan của ta xinh đẹp, nhưng ngũ âm lại không hoàn hảo.
Vương Tiểu Thạch cười.
Ôn Nhu cũng cười.
Vương Tiểu Thạch thấy nàng yêu kiều động lòng người, không nhịn được nói:
– Cô thật là một nữ nhân ôn nhu.
Ôn Nhu cũng lần đầu tiên nghe người khác nói nàng như vậy, trên mặt nóng lên:
– Bởi vì ta là Ôn Nhu của ngươi.
Vương Tiểu Thạch nghe được trong lòng rung động, không nhịn được vươn cánh tay kéo nàng lại gần mình.
Trước kia hắn thất tình nhiều lần, mỗi lần đều chịu thiệt vì biểu thị thái độ quá sớm, dùng sai chân thành, thua mất bản thân, không có cảm giác thần bí, hoàn toàn không được hồi báo, không đổi lại được chân tình.
Nhưng hắn lại không có ý muốn đổi.
Điểm này Bạch Sầu Phi cũng từng cười hắn.
Vương Tiểu Thạch chỉ nói: “Nhị ca, yêu đương mà còn phải làm ra vẻ ngạo mạn nhăn nhó, ta không chịu nổi. Hay là ngươi cứ làm theo cách của ngươi, còn ta, nếu phải tự làm khổ như vậy, thà rằng đời này sống độc thân cho rồi.”
Ngay cả Tô Mộng Chẩm cũng từng khuyên hắn.
Hắn chỉ buông tay lắc đầu nói: “Đại ca, không được, nói chuyện yêu đương mà còn phải đấu trí, đấu lực, đấu công phu, ta không làm được. Chỉ cần nàng thích ta, ta thích nàng là được rồi. Chỉ là ta vẫn luôn gặp phải chuyện ta thích nàng, nhưng nàng không thích ta. Mọi người đùa giỡn thì được, còn nếu là đấu mưu kế, vậy ở cùng nhau có ích lợi gì? Cùng ngủ với địch, không bằng khỏi ngủ.”
Có điều, bởi vì thất bại, thất ý, thất tình nhiều lần, hắn cũng bớt đi một phần hăng hái.
Vào lúc này, hắn không biết có nên ôm Ôn Nhu hay không, có nên ôm nàng một cái hay không?
Có lẽ nàng nguyện ý?
Hoặc là nàng không muốn?
Nàng đang chờ đợi mình?
Lỡ may trở mặt thì sao đây?
Có nên ôm nàng không?
Hay là chậm một bước, Tiểu Thạch, ngươi quá gấp rồi.
Nên ôm nàng sao?
Ngươi nghĩ lệch lạc rồi.
Không, là vì gió lớn, sợ nàng lạnh.
Không phải nàng đang cảm thấy lạnh sao?
Tiểu Thạch Đầu, ngươi sợ cái gì? Ngươi còn là nam tử hán sao?
Vừa rồi nàng còn hôn mình, mình lại không dám đụng chạm một chút.
Không bằng cứ hôn lại nàng.
Làm như vậy có tốt không?
Nên sao?
Hôn?
Không hôn?
Hôn hay là không hôn?
– Ông trời của tôi ơi!
Vương Tiểu Thạch thấp giọng kêu lên một tiếng.
– Hử?
Mí mắt Ôn Nhu khẽ nhấc, liếc nhìn hắn, lông mi dài khẽ run lên nhiều giấc mộng chưa cắt chưa đứt, còn tiếp còn nữa.
– Ta…
Vương Tiểu Thạch muốn nói lại thôi.
– Cái gì?
– Ta muốn…
Vương Tiểu Thạch hắng giọng, đã thủ thế chờ phát, trong lòng vẫn luôn khích lệ mình: “Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu, ngươi đã trải qua mười bảy mười tám lần thất tình, lần này nhất định không nên chùn bước nữa!”
Hắn đang cố gắng quạt gió thổi lửa đến mức lớn gan có thể làm bất cứ chuyện gì, chợt nghe Ôn Nhu kêu lên một tiếng “ha”:
– Ta lại có một đề nghị tốt.
– Đề nghị gì?
Vương Tiểu Thạch đành hỏi.
– Lưu giữ kỷ niệm.
Ôn Nhu hứng thú dạt dào nói.
– Kỷ niệm?
Ôn Nhu đứng lên, hăng hái giống như con gà con vừa mổ được con giun đầu tiên trong đời:
– Lúc này, nơi này, tình này, sao có thể không lưu giữ kỷ niệm? Mỗi người chúng ta khắc chữ tại hai nơi trên cây đào, ngươi viết của ngươi, ta viết của ta, đều là bốn chữ, được không?
Được không?
Đương nhiên là được.
Vương Tiểu Thạch tuy có phần chán nản như mất mát, nhưng vẫn rất vui lòng đi khắc mấy chữ vốn nên khắc ở trong lòng hắn.
Có điều, cho dù hắn không đồng ý, Ôn Nhu cũng sớm không để ý tới.
Nàng đã hứng thú bừng bừng móc ra đao nhỏ.
Mượn ánh đèn hơi lộ ra từ trong khách sạn ến, có thể thấy đó là hai thanh đao nhỏ màu đỏ tinh xảo.
Đao nho nhỏ giống như trên tay Ôn Nhu mọc thêm hai ngón tay.
Ôn Nhu đưa một thanh cho Vương Tiểu Thạch, mình cầm một thanh, còn cao hứng múa may mấy cái.
Vương Tiểu Thạch thở dài nói:
– Thật tinh xảo, hóa ra cô còn có thanh đao ôn nhu như vậy.
Ôn Nhu cười, ngước chiếc cằm thanh tú, trên mặt có vẻ đắc ý:
– Nếu không người ta còn cho rằng Ôn Nhu ta chỉ biết múa đại đao? Là ngươi ta mới tiết lộ, đao này là sư huynh và ta dùng để vót trúc, cắt giấy, gọt vỏ trái cây, cạo móng tay, không biết hữu dụng đến bao nhiêu.
Sau đó nàng nhìn cây đào, nhắm mắt chắp tay trước ngực, thành kính thấp giọng nói mấy câu, sau đó nói:
– Chúng ta mỗi người một hướng, khắc những lời muốn nói đi!
Chợt nàng lại hỏi một câu:
– Không biết mũi đao khắc lên, cây đào có đau không?
Vương Tiểu Thạch cười, ngắm nghía thanh đao, nói:
– Vậy chữ của chúng ta hãy khắc nhỏ một chút. Chữ còn nhỏ hơn hoa đào, cây này chắc sẽ không để ý.
Ôn Nhu lại nghĩ trước nghĩ sau, suy nghĩ cảm thấy không ổn:
– Chữ quá nhỏ, lại khắc quá nhẹ, còn có thể kỷ niệm sao?
– Sao lại không?
Vương Tiểu Thạch đứng dưới cây hoa đào, giơ thanh đao nho nhỏ, cao giọng nói.
– Chữ của chúng ta tuy nhỏ, nhưng chỉ cần sâu sắc chân thành, mỗi chữ đều lực thắng vạn cân, vĩnh viễn không quên.