Đọc truyện Trao tâm – Chương 6:
Bởi vì chân Lục Chẩm Tuyết bị thương nên những ngày tiếp theo, nơi nào cũng không thể đi được, chỉ có thể mỗi ngày đều phơi nắng trên ban công ở trong phòng.
Chỉ là mỗi ngày đều ở trong phòng lại thực nhàm chán. Ngày đó cô trò chuyện video với Tần Hâm, nói việc gặp lại Lâm Cảnh ở Nam Đảo, Tần Hâm cảm thán nói: “Hai người các cậu đúng thật là nghiệt duyên không cạn a.”
Lục Chẩm Tuyết cảm thấy buồn cười, chính bản thân cô cũng cảm thấy như thế. Cô thật sự không nghĩ tới, cư nhiên sẽ gặp lại Lâm Cảnh ở Nam Đảo.
Tần Hâm từ trong video nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết đang ngồi ôm chân trên ghế ở ban công, trong mắt cô mang theo ý cười, như là tiểu hồ ly đang đánh chủ ý gì. Tần Hâm thật sự biết quá rõ về cô, cơ hồ là lập tức hỏi: “Có phải cậu lại bị sự đẹp trai của Lâm Cảnh hấp dẫn, lại muốn đi quyến rũ anh ta?”
Lục Chẩm Tuyết cười ra tiếng: “Tớ không có a.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu chính là có. Tớ nhìn ánh mắt cậu, liền biết cậu đang suy nghĩ cái gì.” Tần Hâm nói: “Cậu tỉnh táo đi a. Loại người cao cao tại thượng như Lâm Cảnh, cậu không những không thể bắt lấy anh ta, mà ngược lại còn rơi vào cái bẫy tình yêu đi.”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Tớ có ngốc như vậy sao? Tớ lại không phải không biết, anh ta chướng mắt tớ.”
“Cậu biết thì tốt. Loại như Lâm Cảnh này, bông hoa cao lãnh, sẽ không dễ dàng lạc xuống chốn phàm trần đâu.”
Bông hoa cao lãnh Lâm Cảnh này không hạ phàm không quan trọng, quan trọng là, Lục Chẩm Tuyết mỗi ngày ở khách sạn đều nhàm chán muốn chết.
Chỉ là ở Nam Đảo, trừ bỏ Lâm Cảnh, cô lại không quen biết những người khác, vì thế liền đành phải đi làm phiền anh.
Ngày đó, cô đi cửa hàng tiện lợi ở trên lầu hai khách sạn mua chút đồ vật, thời điểm ra tới vừa lúc gặp được trợ lý Tiểu Dương.
Trợ lý Tiểu Dương vừa nhìn thấy cô, lập tức nhiệt tình mà đi tới: “Lục tiểu thư, sao cô lại xuống lầu? Chân cô tốt hơn chưa?”
Lục Chẩm Tuyết cười cười, nói: “Đỡ một chút.” Cô hỏi: “Đúng rồi, Lâm tổng nhà các anh đâu?”
Trợ lý Tiểu Dương nghĩ Lục tiểu thư và lão bản nhà mình quen biết, liền không chút kiêng dè nói: “Lâm tổng đang ở trong phòng, cô muốn đi tìm sao?”
Lục Chẩm Tuyết cười, nói: “Đúng. Anh ấy ở phòng nào?”
Phòng Lâm Cảnh ở tầng 13, Lục Chẩm Tuyết hỏi thăm từ trợ lý Tiểu Dương, liền lập tức đi thang máy đi lên tìm anh.
Khóe môi cô cong lên cười, đứng ở cửa, giơ tay ấn chuông.
Đợi một lát, bên trong mới truyền đến tiếng bước chân.
Thời điểm cửa mở ra từ bên trong, Lục Chẩm Tuyết cười nhìn Lâm Cảnh. Cô đối diện ánh mắt lạnh nhạt của Lâm Cảnh, cũng không hề cảm thấy thẹn thùng, chỉ cười nói: “Lâm Cảnh, anh quá vô tình rồi đó. Tốt xấu gì chúng ta cũng từng có hôn ước, chân tôi bị thương, nhiều ngày như vậy, anh cũng không liếc mắt xem tôi một cái.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nói, trong ánh mắt đọng một tầng sương, làm bộ làm tịch mà giơ tay lau nước mắt, còn ủy khuất kêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắc mặt Lâm Cảnh lạnh nhạt, lẳng lặng xem cô diễn kịch, xong rồi hỏi cô một câu: “Diễn xong rồi sao?”
Lục Chẩm Tuyết một chút đã bị vạch trần, tự cô bật cười trước, nhìn anh nói: “Anh thật là không thú vị, sao không phối hợp một chút?”
Lâm Cảnh lạnh nhạt mà nhìn cô một cái, giơ tay muốn đóng cửa, Lục Chẩm Tuyết sợ tới mức kêu lên một tiếng, vội vàng đưa tay ngăn cản: “Anh đừng đóng a.”
Cô duỗi tay chỉ cái chân bị thương, ủy khuất nói: “Chân tôi đau, anh để tôi ngồi nghỉ một lát đi.”
Lâm Cảnh lạnh mắt nhìn cô, mắt anh đen nhánh, rõ ràng là nhìn thấu cô, một bộ dáng muốn xem cô diễn đến lúc nào.
Lục Chẩm Tuyết lại một chút cũng không thèm để ý, cô căn bản không gạt Lâm Cảnh, nếu là kĩ thuật diễn vụng về như này mà anh không thể nhìn ra, thế thì cô cũng không còn hứng thú gì với anh.
Huống chi nếu cô thật sự muốn diễn kịch, cô có thể giấu diếm tất cả mọi người.
Cô cười, cũng mặc kệ Lâm Cảnh nghĩ thế nào về mình, trực tiếp đẩy cửa ra, đi từ bên ngoài vào, đi khắp mọi nơi, cảm thán nói: “Gian phòng này của anh còn lớn hơn cả phòng của tôi.”
Lâm Cảnh đứng ở cửa, giữa mày nhíu lại có thể kẹp chết một con ruồi, rõ ràng đã không còn kiên nhẫn với cô: “Lục Chẩm Tuyết, có phải cô quá nhàm chán hay không?”
“Đúng vậy!” Lục Chẩm Tuyết quay đầu lại cười với anh: “Sao anh biết? Tôi chính là mỗi ngày đều bị nhốt trong phòng quá buồn chán cho nên mới đi tìm anh đó.”
Lâm Cảnh liếc cô một cái, tựa hồ đã mặc kệ cô. Anh đi đến mép giường, cầm áo khoác tây trang lên mặc vào, đeo cà vạt, lại cầm đồng hồ trên tủ đầu giường, một bên đeo lên, một bên nói: “Tôi hiện tại muốn mở họp, trước khi tôi trở về, cô tốt nhất nên trở về phòng của mình đi.”
Lục Chẩm Tuyết nghiêng đâu nhìn anh rồi lại cười: “Nếu tôi không về thì sao?”
Lâm Cảnh nâng mắt lên, lạnh nhạt liếc cô một cái, nói: “Vậy đừng trách tôi đuổi người.”
Anh nói xong, cầm lấy di động trên tủ đầu giường, một bên nghe điện thoại, một bên lập tức đi ra ngoài.
Lục Chẩm Tuyết nghiêng đầu nhìn bóng dáng Lâm Cảnh đi ra ngoài, khóe miệng cong cong lộ ra một nụ cười.
Lục Chẩm Tuyết không rời đi, cô phải đợi Lâm Cảnh trở về, xem anh rốt cuộc có thể làm gì cô.
Cô cảm thấy chính mình thật giống Lâm Cảnh nói, thật là quá nhàm chán.
Cô xem hai bộ điện ảnh ở trong phòng, ăn cơm trưa, lại ngủ một giấc trên ghế sofa, thời điểm tỉnh lại, sắc trời bên ngoài cũng đã tối, hoàng hôn bao phủ toàn bộ hòn đảo nhỏ, đẹp đến chấn động lòng người.
Lục Chẩm Tuyết ra ban công ngắm mặt trời lặn, cô nhìn mặt trời từng chút, từng chút biến mất vào đường chân trời, nhìn trời cũng ngày một tối, nhìn mặt trăng bắt đầu nhô lên, nhìn ngôi sao lấp đầy những khoảng trống.
Lúc đầu, cô cho rằng Lâm Cảnh rất nhanh sẽ trở lại, kết quả chờ đến tối người còn chưa có trở về.
Ai biết phòng Lâm Cảnh khác với các phòng khác, tủ lạnh phòng khác đều có rất nhiều đồ ăn, còn tủ lạnh phòng Lâm Cảnh lại chỉ có rượu và nước khoáng.
Cô sách một tiếng, đơn giản cầm một lon bia ra.
Cô ngồi xổm trước tủ lạnh, mở lon bia vừa rồi ra, vừa uống được một ngụm, cửa liền được bên ngoài mở ra.
Cô quay đầu lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt Lâm Cảnh. Cô liền cười một chút: “Anh đã trở lại.”
Trên người Lục Chẩm Tuyết mặc một bộ váy dài màu đen, đôi chân trần ngồi xổm trước tủ lạnh, tóc hơi xoăn được buộc thành kiểu đuôi ngựa, lộ ra phần lưng trắng nõn xinh đẹp.
Ánh mắt Lâm Cảnh dừng ở xương bướm xinh đẹp trên lưng cô, bỗng nhiên có chút bực bội, anh nhíu mày rời ánh mắt đi, cởi cà vạt ra đi vào trong phòng, âm thanh cũng lạnh đi: “Cô còn chưa đi?”
Lục Chẩm Tuyết đứng lên, cười nói: “Tôi chờ anh a.”
Lâm Cảnh kéo cà vạt xuống, ném trên sofa, mặt không biểu tình, không nhìn cô, lạnh giọng nói: “Đi ra ngoài.”
Lục Chẩm Tuyết không để ý đến anh, vẫn cười như cũ, hỏi: “Anh ăn cơm chiều chưa? Tôi vẫn chưa có ăn, có muốn ăn chung không?”
Lâm Cảnh rốt cuộc ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt chỉ toàn băng giá. Anh tựa hồ thực phiền, nhìn chằm chằm cô lạnh giọng: “Không cần. Đi ra ngoài.”
Lục Chẩm Tuyết hơi hơi bất ngờ, nhìn anh mà đánh giá.
Lâm Cảnh bị ánh mắt đánh giá của Lục Chẩm Tuyết nhìn đến càng thêm bực bội, phảng phất có thứ gì đó muốn che giấu, ánh mắt anh lạnh hơn: “Tôi bảo cô đi ra ngoài, cô không nghe được sao?”
Lục Chẩm Tuyết đối diện ánh mắt anh, nhìn thật lâu, rất tò mò mà đột nhiên hỏi anh: “Lâm Cảnh, anh thích tôi sao?”
Lâm Cảnh nhíu mi, vừa phiền lòng vừa tức giận: “Tôi không thích cô. Đi ra ngoài.”
Đáp án như dự kiến. Lục Chẩm Tuyết nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, rồi thoải mái cười cười. Cô cong cong môi, cúi người cầm lấy di động trên bàn trà, xoay người đi ra ngoài.
Cửa từ bên ngoài đóng lại, trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh.
Nhưng mà sau khi Lục Chẩm Tuyết ra về, tâm tình Lâm Cảnh cũng không tốt lên. Thời tiết mùa hè oi bức làm người nảy sinh tâm trạng phiền muộn không tên, kể cả anh cũng không biết vì sao.