Đọc truyện Trao tâm – Chương 7:
Bạn bè bên cạnh Lâm Cảnh đều phát hiện, Lâm đại công tử gần đây tâm trạng không được tốt lắm.
Nhưng mà không có ai biết nguyên nhân, chỉ có Triệu Thận hơi biết chi tiết một chút. Ngày đó anh uống rượu cùng Lâm Cảnh, nhớ tới, thử thăm dò một câu: “Lục gia tứ tiểu thư vẫn còn làm phiền cậu à?”
Lâm Cảnh lạnh mặt, ánh mắt nhìn về nơi xa, không hề lên tiếng.
Triệu Thận cẩn thận quan sát biểu tình của Lâm Cảnh, anh quen biết Lâm Cảnh nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên thấy anh phiền muộn như vậy, nghĩ thầm vị Lục tứ tiểu thư kia cũng thật lợi hại.
Nói đến Lục Chẩm Tuyết, Triệu Thận đã gặp qua vài lần, trước kia anh sống ở thành phố Giang mấy năm, lỗ tai mọc kén về thanh danh của Lục tứ tiểu thư kia. Chủ yếu là lớn lên quá xinh đẹp, lại rất có cá tính, cười rộ lên lại điên đảo chúng sinh, cực kì quyến rũ. Nhắc tới mỹ nhân thành phố Giang, Lục Chẩm Tuyết nhất định là người đẹp nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nhớ tới Lục Chẩm Tuyết, lại nhìn đóa hoa cao lãnh kiêm người bạn tốt này của mình, bỗng nhiên liền thấy rất tò mò, cẩn thận hỏi: “Nhưng mà vị Lục gia tứ tiểu thư kia lớn lên thật xinh đẹp a, cậu thật sự không hề động tâm một chút?”
Lâm Cảnh nghiêng mắt liếc anh một cái, lạnh lùng nói: “Có khả năng sao?”
Người phụ nữ chỉ biết ra hoa chiêu*, làm anh có thể khiến anh thích.
*Đồng nghĩa với thủ đoạn nhưng tích cực hơn một chút.
Vừa nhớ tới Lục Chẩm Tuyết, anh liền mạc danh cảm thấy thực phiền, nhíu mày, cầm lấy di động đứng dậy nói: “Có việc, đi trước.”
“Ai! Từ từ a, đợi tớ với!” Triệu Thận vội vàng một ngụm uống cạn ly rượu, chạy nhanh theo sau.
Thấy hai người đi từ đỉnh núi xuống, tài xế đang đứng chờ ở cửa sơn trang vội vàng, cung kính mà mở cửa xe ra.
Lâm Cảnh vừa định lên xe, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một âm thanh quen thuộc: “Lâm tổng!”
Anh hơi ngẩn người, quay đầu xem liền thấy Lục Chẩm Tuyết đang ngồi xe từ dưới chân núi đi lên. Cô ghé vào cửa sổ xe ở ghế phụ, vừa vẫy tay vừa cười: “Thật là trùng hợp nha. Lại gặp rồi!”
Ánh mắt Lâm Cảnh thật sâu mà liếc nhìn cô một cái, cái gì cũng chưa nói liền trực tiếp xoay người lên xe.
Hai xe đi ngang qua nhau, Lục Chẩm Tuyết nhìn xe Lâm Cảnh vô tình rời đi, khóe môi vẫn cong cong cười, lại một chút cũng không tức giận.
Ngược lại là Lục Nam Cảnh bên cạnh nhíu mày, hỏi cô: “Em và Lâm Cảnh thân thiết như vậy từ khi nào?”
Lục Chẩm Tuyết cười ha ha, có lệ nói: “Không thân a, chỉ là lên tiếng chào hỏi mà thôi.”
Lục Nam Cảnh đi xe vào chỗ để xe, nghiêng mắt nhìn cô một cái, nhắc nhở: “Em đừng trêu chọc anh ta.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Chẩm Tuyết vô tội nói: “Em nào có trêu chọc đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em tốt nhất là đừng có trêu chọc anh ta.” Em gái chính mình, Lục Nam Cảnh sao có thể không hiểu. Anh vạch trần cô: “Khoảng thời gian trước em tự nhiên chuyển nhà, chuyển đến đối diện nhà Lâm Cảnh?”
Lục Chẩm Tuyết sửng sốt, nghiêng đầu nhìn Lục Nam Cảnh: “Sao anh biết?”
Lục Nam Cảnh nói: “Em không cần biết. Anh biết em đối với chuyện Lâm Cảnh từ hôn vẫn luôn canh cánh trong lòng, nhưng mà em đừng trêu chọc anh ta.”
“Em không có canh cánh trong lòng.”
Lục Nam Cảnh tắt máy, rút chìa khóa xe, nói: “Tốt nhất là không có. Tóm lại, em đừng trêu chọc Lâm Cảnh. Chuyện từ hôn đã qua lâu như vậy, hai nhà chúng ta đường ai nấy đi, không liên quan đến nhau. Coi như em chưa từng có mối hôn ước nào cả.”
Lục Chẩm Tuyết cúi đầu cởi dây an toàn, ừ một tiếng: “Em biết. Em cũng không có làm cái gì a.”
Lục Chẩm Tuyết cảm thấy bản thân gần đây đã thực thu liễm, cô cũng không có nhỏ mọn như vậy, một hai buộc Lâm Cảnh phải yêu mình. Chẳng qua mỗi lần nhìn thấy anh, cô lại không nhịn được mà chọc ghẹo anh một chút.
Rốt cuộc là cô vẫn muốn thử xem, anh có thật sự trấn định như vậy, thật sự không hề có cảm giác gì với cô hay không?
Lâm Cảnh càng lạnh lùng, càng cao cao tại thượng, cô càng muốn kéo anh xuống chốn phàm trần, càng muốn tình yêu của anh, càng muốn xem bộ dáng yêu cô đến không thể tự kiềm chế của anh.
Bất quá gần đây cô đã tém tém lại, sau khi trở về từ Nam Đảo cũng không có đi tìm anh.
Tựa như anh ba nói, chuyện từ hôn đều đã qua lâu như vậy, hai nhà Lâm Lục bọn họ đã sớm đường ai nấy đi.
Lục Chẩm Tuyết không có tiếp tục đi tìm Lâm Cảnh, chuyện này không sai biệt lắm là kết thúc.
Lúc đầu cô cho rằng về sau hẳn là cũng không có cơ hội gì gặp lại anh, ai biết duyên phận đưa đẩy, thật là một chút cũng không thể khống chế.
Ngày đó là ngày cuối tuần cuối cùng của tháng 7, cô với đứa bạn đi phòng tranh để xem triển lãm. Thời điểm đi đến quán tranh sơn dầu, bỗng nhiên cô nghe thấy có người thử thăm dò mà kêu tên cô một cái: “A Tuyết?”
Lúc ấy cô đang xem một bức tranh trên tường, nghe thấy có người kêu mình, theo bản năng mà nghiêng đầu, nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Sau đó liền thấy một người phụ nữ lớn lên thật xinh đẹp, khí chất thật trang trọng nhìn mình. Cô nhìn ánh mắt người đó mang theo vài phần kinh hỉ, lại giống như mang theo vài phần không xác định, thử thăm dò hỏi lại một câu: “Cháu là A Tuyết sao?”
Lục Chẩm Tuyết cũng chưa từng gặp qua người phụ nữ trước mắt này, cô hơi hơi gật đầu, nói: “Đúng vậy. Dì là?”
Người phụ nữ cơ hồ là lập tức lộ ra nụ cười kinh hỉ. Bà tiến lên, cao hứng mà giữ chặt tay cô, nói: “A Tuyết, dì là mẹ Lâm Cảnh.”
Lục Chẩm Tuyết sửng sốt một chút: “Dì Lâm?”
“Đúng vậy.” Mẹ Lâm cực kì cao hứng, lôi kéo Lục Chẩm Tuyết lên quán cà phê trên tầng hai ngồi, gọi cho cô một ly cà phê rồi cầm tay Lục Chẩm Tuyết, thân thiết nói: “Nếu biết trước là con cũng ở thành phố S, dì sẽ gặp mặt con sớm hơn.”
Lục Chẩm Tuyết cười cười, nói: “Thật ra con cũng không thường xuyên ở thành phố S, luôn là chạy lung tung khắp nơi.”
Mẹ Lâm nhìn Lục Chẩm Tuyết, trong lòng thực thích. Bà trước kia chưa từng gặp trực tiếp Lục Chẩm Tuyết, nhưng mà đã xem qua ảnh chụp. Cho nên thời điểm vừa nhìn thấy, cơ hồ là liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
Bà đã sớm biết Lục Chẩm Tuyết lớn lên thật xinh đẹp, không nghĩ tới khi nhìn thấy người thật còn xinh hơn ảnh chụp nhiều. Quả thật là một đại mỹ nhân.
Mẹ Lâm lại dò hỏi: “Ông nội con gần đây sức khỏe có tốt không?”
Lục Chẩm Tuyết mỉm cười, nói: “Còn tốt ạ. Cám ơn dì.”
“Vậy là tốt rồi.” Mẹ Lâm lại nói: “Mấy hôm trước ông nội A Cảnh còn nhắc mãi, nói nhất định phải đi một chuyến đến thành phố Giang, gặp mặt ông nội con.”
Lục Chẩm Tuyết cười nói: “Thế thì ông nội con chắc chắn sẽ thật cao hứng.”
Mẹ Lâm nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, nhớ tới chuyện từ hôn, trong lòng lại thấy rất áy náy, nhưng lại không thể nhắc tới, sợ làm cô gái nhỏ xấu hổ. Bà thân thiết mà nắm lấy tay Lục Chẩm Tuyết, hỏi cô: “Đêm nay con ở chỗ nào? Bằng không đi nhà dì ăn bữa cơm did? Ông nội cũng luôn muốn nhìn thấy con.”
Lục Chẩm Tuyết sửng sốt, cô nói: “Đêm nay chỉ sợ không được. Con đã hẹn với bạn tối nay gặp rồi ạ.”
Mẹ Lâm lại không hề miễn cưỡng, liền nói: “Không sao, không sao. Con cho dì số điện thoại, hôm nào dì lại gọi cho con.”
Tuy rằng Lục Chẩm Tuyết hiện tại không tính toán muốn dây dưa với Lâm Cảnh, nhưng bởi vì là trưởng bối, cô không tiện từ chối, liền lễ phép mà để lại số di động của mình.
Lúc đầu cô cho rằng đối phương cũng thật sự khách khí, nên không đem chuyện này để trong lòng. Nhưng vào cuối tuần sau, hơn 9 giờ sáng, cô vừa mới rời giường không lâu, mặc một bộ váy lụa lam nhạt bằng tơ lụa, đôi chân trần đi lên sàn nhà, lấy ra một vại bia từ tủ lạnh.
Di động trên bàn sách gần cửa sổ sát đất vang lên, cô đóng cửa tủ lạnh lại, một bên cúi đầu đón nắp chai bia, một bên đi đến bàn sách tiếp điện thoại.
Hiện thị là một số lạ, cô nhìn nhìn, nhấc máy, trong điện thoại truyền đến một âm thanh có chút quen thuộc: “A Tuyết, là di.”
Lục Chẩm Tuyết sửng sốt: “Dì Lâm?”
Lục Chẩm Tuyết lúc đầu còn cho rằng ngày đó ở phòng tranh, mẹ Lâm Cảnh chỉ là khách khí một chút. Rốt cuộc Lâm Cảnh chướng mắt nhà cô, cô cũng không cho rằng người nhà của anh sẽ nhìn trúng mình. Ai biết dì Lâm thực sự gọi điện thoại đến, mời nàng đến nhà ăn cơm.
“A Tuyết, dì hiện tại đang bắt đầu chuận bị làm cơm trưa, con nói cho dì biết, con thích ăn món gì? Dì làm cho con ăn.” Âm thanh mẹ Lâm vừa ôn nhu, vừa thân thiết, Lục Chẩm Tuyết nghe xong trong lòng bỗng nhiên có chút cảm động. Cô do dự nghĩ cách cự tuyệt, đang nghĩ ngợi thì điện thoại lại bị ông nội Lâm Cảnh tiếp nhận, âm thanh hiền từ của lão nhân gia truyền tới: “A Tuyết, ông là ông nội Lâm đây. Con nói địa chỉ cho ông biết, ông lập tức phái xe đến đón con.”
Lục Chẩm Tuyết sửng sốt một chút, đối mặt với trưởng bối nhiệt tình như vậy, cô xác thật không thể nói lời từ chối, hơi do dự một chút rồi đáp ứng.
Lâm gia rất nhanh đã phái xe đến đây đón cô, chờ tới nơi rồi, cô phát hiện chỗ mình ở không cách Lâm gia quá xa, lái xe hai mươi phút là đến.
Lúc đầu Lục Chẩm Tuyết còn cho rằng người nhà Lâm Cảnh cũng cao cao tại thượng, nhưng lại không hề nghĩ tới, ông nội Lâm, ba mẹ Lâm, em gái Lâm, tất cả mọi người lại rất nhiệt tình, thời điểm ăn cơm, dì Lâm vẫn luôn gắp thức ăn cho cô, vẫn luôn hỏi cô thích ăn cái gì, đối xử với cô đặc biệt tốt.
Ông nội cũng rất tốt với cô, cô mới vừa đến, lão nhân gia liền rất trịnh trọng xin lỗi cô, nói chuyện từ hôn, còn tức giận mắng Lâm Cảnh hai câu, làm Lục Chẩm Tuyết bật cười.
Tóm lại, sau khi tiếp xúc, trong lòng Lục Chẩm Tuyết rất nghi hoặc, gia đình ấm áp như thế này sao lại lòi ra kẻ lạc loài như Lâm Cảnh với tính cách lạnh như băng làm người chán ghét như vậy nhỉ?
Ăn cơm trưa xong, Lục Chẩm Tuyết định đi ngày, nhưng ông nội Lâm lại vội vàng ngăn cô lại, nói: “Đừng đi, đừng đi. Lâm Cảnh một lát nữa là trở về, ăn bữa cơm chiểu rồi hẵng đi.”
Lục Chẩm Tuyết sửng sốt, cô nghĩ thầm sợ là Lâm Cảnh sẽ không vui khi nhìn thấy mình. Ai ngờ ông nội Lâm nói: “Chốc nữa ông sẽ bắt A Cảnh giáp mặt xin lỗi con.”
Dù sao cũng là con gái, lúc trước Lâm Cảnh tới cửa từ hôn, đối với thanh danh của con gái trước sau cũng không tốt. Lão gia tử bởi vì chuyện này vẫn luôn rất áy náy, thể nào cũng muốn Lâm Cảnh thành thực nói lời xin lỗi với con gái nhà người ta.
Lục Chẩm Tuyết nghe vậy rất ngạc nhiên, nhưng lại mạc danh nổi lên tâm tư muốn chơi đùa. Cũng không cần Lâm Cảnh xin lỗi cô, chỉ cần nhìn bộ dáng anh tức giận, phiền lòng một chút.
Nên cô liền ở lại.
Lâm Cảnh cũng không thể hiểu được tại sao hôm nay ông nội bỗng nhiên kêu anh về nhà làm cái gì. Thời điểm ra khỏi công ty đã là 5 giờ rưỡi chiều, tài xế liền hỏi: “Lâm tổng, bây giờ trực tiếp đi về nhà hay đi đâu ạ?”
Lâm Cảnh lấy chìa khóa xe trong tay tài xế, nói: “Tự tôi đi về nhà, anh tan làm được rồi.”
Anh lái xe về nhà cũ, thời điểm về đến nhà thì đã hơn 6 giờ.
Cửa lớn phòng khách rộng mở, anh cầm tây trang xuống xe, đi tới cửa, lại ngoài ý muốn thấy Lục Chẩm Tuyết đang ngồi ở sofa.
Anh hơi hơi nhíu máy, dừng bước chân lại.
Lục Chẩm Tuyết cảm thấy một ánh mắt quen thuộc, cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt Lâm Cảnh, trên mặt nửa điểm chột dạ cũng không có, còn công khai mà nháy mắt phải với anh, khóe môi cong lên nụ cười giảo hoạt như hồ ly, ý tứ quyến rũ khá là rõ ràng.
Lâm Cảnh nhìn cô thật sâu, đôi mắt đen nhanh thâm thúy, nhìn không ra đang suy nghĩ cái gì.
Lão gia tử vừa thấy Lâm Cảnh trở về, lập tức thổi râu trừng mắt, hô: “Lại đây!”
Ánh mắt Lâm Cảnh vững vàng nhìn Lục Chẩm Tuyết một cái, rồi mới đi vào phòng.
Lão gia tử chỉ Lục Chẩm Tuyết đang ngồi một mình trên sofa, nói: “Đây là A Tuyết, con thành thành thật thật mà nói xin lỗi với người ta đi.”
Trong mắt Lục Chẩm Tuyết hàm chứa ý cười, dù bận nhưng vẫn ung dung mà quan sát biểu tình của Lâm Cảnh, không muốn bỏ lỡ biểu tình tức giận của anh dù chỉ một chút.
Quả nhiên, Lâm Cảnh lập tức lạnh măt, không hề liếc mắt nhìn cô một cái, chỉ lạnh mặt hỏi lại lão gia tử: “Đây là nguyên nhân ông bảo con trở về.”
Lão gia tử trừng mắt: “Đây còn chưa đủ sao? Bảo con nói xin lỗi với A Tuyết, có khó như vậy sao?”
Lâm Cảnh trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc quay mặt đi, nhìn Lục Chẩm Tuyết một cái thật sâu.
Nhưng mà cũng chỉ là nhìn cô một cái, cái gì cũng không nói, sau đó xoay người, trực tiếp rời đi.
Lão gia tử tức giận chống quải trượng đứng lên: “Con đứng lại đó cho ông!”
Sao Lâm Cảnh có thể đứng lại, bóng dáng anh lạnh nhạt, đi ra sân, mở cửa lên xe, trực tiếp quay xe rời đi.
Lão gia tử tức giận đến tái mặt, vẫn luôn mắng: “Cái tên tiểu tử thúi này, tính tình thúi như này không biết là giống ai!”
Lục Chẩm Tuyết nhịn cười, nghĩ thầm: “Cuối cùng thì mình cũng biết tính tình Lâm Cảnh giống ai. Còn không phải là giống lão gia tử sao, đều là tính tình không tốt lắm.”
Cô mỉm cười nói: “Ông nội, ông đừng nóng giận, không có chuyện gì. Kì thật kể cả Lâm Cảnh không từ hôn, con cũng là muốn từ.”
Lục Chẩm Tuyết cũng không muốn thực sự cần Lâm Cảnh xin lỗi mình. Huống chi sao anh có thể xin lỗi cô, với cái tính cách lạnh như băng của anh, muốn anh xin lỗi, phỏng chừng còn khó hơn lên trời.
Lục Chẩm Tuyết không ở lại ăn cơm chiều với Lâm gia, bởi vì buổi tối cô hẹn Tần Hâm đi uống rượu.
Tần Hâm đi công tác tới thành phố S, vừa lúc tụ tập lại một chỗ.
Buổi tối, hai người hẹn nhau uống rượu ở chỗ cũ, Lục Chẩm Tuyết nói chuyện lão gia tử bắt Lâm Cảnh xin lỗi mình, Tần Hâm hỏi: “Sắc mặt Lâm Cảnh chắc đen tới mức muốn giết người đi?”
Lục Chẩm Tuyết cười: “Cậu nói xem?”
Tần Hâm sách một tiếng, bỗng nhiên nói: “Con đường này của cậu tớ xem không hiểu a. Cậu là muốn Lâm Cảnh yêu cậu, hay là muốn anh ta hận cậu a? Hay là cậu nghĩ ngược anh ta thì anh ta sẽ yêu cậu?”
Lục Chẩm Tuyết phốc mà cười ra tiếng: “Tớ làm gì có nhiều hoa chiêu như vậy? Huống chi cậu cảm thấy Lâm Cảnh sẽ bị tớ ngược sao? Anh ta nửa ánh mắt đều lười nhìn đến tớ.”
Ánh đèn chiếu vào Lục Chẩm Tuyết đang ngồi trên quầy bar, ly rượu màu lam phản xạ vào da thịt trắng nõn của Lục Chẩm Tuyết, Tần Hâm cẩn thận xem xét khuôn mặt điên đảo chúng sinh này của Lục Chẩm Tuyết, hơn nửa ngày mà vẫn còn điểm nghi hoặc: “Có thể là cậu đã quá xem nhẹ bản thân chăng?”
Lục Chẩm Tuyết cười, nói: “Hay là cậu đã đánh giá tớ quá cao rồi? Không phải cậu đã nói sao, đóa hoa cao lãnh nào có dễ hạ phàm như vậy.”
Lục Chẩm Tuyết cùng Tần Hâm uống rượu đến khuya, bạn trai Tần Hâm đến đón cô nàng, thuận tiện đưa Lục Chẩm Tuyết trở về.
Bất quá nhà Lục Chẩm Tuyết ở bên này cách quá xa, nếu muốn đưa cô trở về, bọn họ phải đi thêm hơn một giờ. Cô suy nghĩ một chút, liền bảo bọn họ đưa cô đến chỗ ở trước là được.
Căn hộ đối diện nhà Lâm Cảnh kia là cô thuê một năm, tuy rằng dọn đi rồi, nhưng bởi vì hợp đồng thuê mướn còn chưa hết hạn nên phòng ở vẫn có thể dùng.
Bất quá cô đã lâu không trở về, trong nhà lạnh như băng, cái gì cũng không có.
Đêm nay cô uống hơi nhiều, đầu choáng váng, đầu nặng như đeo chì, có điểm khó chịu.
Muốn tắm rửa một chút, mới phát hiện là bởi vì lâu lắm không có trở về ở, quên không giao phí điện nước nên cả điện cả nước đều bị ngừng.
Không có điện thì cô còn có thể chịu đựng, nhưng mà không có nước tắm rửa thì cô muốn chớt.
Cô giao tiền điện trên di động, nhưng mà bởi vì quá muộn, ngày mai sau khi đi làm về mới có thể khai thông đường ống nước cho cô được.
Lục Chẩm Tuyết ngồi trên thảm ở phòng khách, dựa lưng vào sofa, đôi mắt nhìn bên ngoài cửa sổ sát đất trong chốc lát.
Một phút sau, cô quyết định bò dậy, gõ cửa nhà đối diện.
Cô thật sự không nhịn được việc bỏ qua tắm rửa mà cứ ngủ như vậy.
Lâm Cảnh đi công tác nửa đêm mới về, vẫn chưa có ngủ. Thời điểm nghe thấy chuông cửa, anh ngước mắt nhìn cửa một cái.
Chuông cửa liên tục vang lên vài tiếng, anh nhíu mày lại, đứng dậy ra cửa.
Nháy mắt cửa liền được mở ra, mùi rượu trước mặt làm anh không tự giác nhăn mày, lạnh lùng hỏi: “Lục Chẩm Tuyết, cô lại chơi cái hoa chiêu gì?”
Đầu Lục Chẩm Tuyết nặng như đá, mùi rượu trên người cũng làm cô rất khó chịu, nhất thời không rảnh lo chuyện khác: “Nhà tôi mất điện mất nước, muốn mượn phòng tắm anh một lát.”
Lâm Cảnh liếc nhìn cô một cái rồi liền muốn đóng cửa.
Lục Chẩm Tuyết bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng ngăn lại, sau đó thuận thế chui vào: “Mượn phòng tắm một chút thôi, sẽ không quấy rầy anh lâu đâu mà.”
Cô lập tức đi vào phòng tắm, đi đến cửa, quay đầu lại nhìn con ngươi đen nhánh lạnh băng của Lâm Cảnh, cười cười, nói: “Lại cho tôi mượn một bộ quần áo của anh nha~~”
Nói xong liền xoay người đi vào.
Lục Chẩm Tuyết tắm rửa xong, thời điểm ra ngoài liền thay một chiếc áo sơ mi trắng của Lâm Cảnh.
Áo sơ mi rất lớn, làm thân thể cô càng thêm nhỏ nhắn, như một đứa trẻ đang mặc trộm áo người lớn.
Sau khi tắm rửa xong, cô tỉnh rượu hơn không ít. Cô cầm quần áo vừa thay ra, đi đến trước mặt Lâm Cảnh, cảm kích mà cúi người một góc 90 độ, chân thành cảm tạ: “Cảm ơn Lâm tổng đã cho tôi mượn phòng tắm.”
Lâm Cảnh ngồi trên ghế sofa, ánh mắt dừng ở cặp đùi thon dài trắng nõn lộ ra dưới chiếc áo sơ mi, không khỏi nhíu mày, dời ánh mắt đi, âm thanh thực lạnh: “Đi ra ngoài.”
Lục Chẩm Tuyết cũng không tức giận, cô cong môi cười, xoay người đi ra ngoài, nói: “Tôi sẽ giặt sạch áo rồi trả lại cho anh.”