Trao tâm

Chương 4


Đọc truyện Trao tâm – Chương 4:

Lục Chẩm Tuyết hôm nay mới chuyển đến. Đến nỗi vì sao cô chuyển đến, đương nhiên là vì Lâm Cảnh.
Ngày kế là cái cuối tuần, một ngày vào đông hiếm hoi có thời tiết tốt. Sáng sớm, trợ lý Triệu đã ấn chuông cửa ở bên ngoài, gọi: “Cô tư, mau giúp tôi mở cửa với.”
Lục Chẩm Tuyết vội vàng chạy tới mở cửa, trợ lý Triệu ôm một cái túi hành lí lớn trong lồng ngực, là đồ vật Lục Chẩm Tuyết ngày hôm qua chuyển nhà còn chưa có dọn xong.
Lục Chẩm Tuyết cầm lấy, cầm lấy đi vào phòng khách, rồi hỏi: “Đồ đạc còn nhiều không?”
Trợ lý Triệu nói: “Không nhiều lắm, chỉ còn có hai cái túi, để tôi đi xuống lấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trợ lý Triệu là trợ lý của anh ba Lục Chẩm Tuyết, đúng lúc vào cuối tuần, liền bị Lục Chẩm Tuyết mượn lại đây để giúp cô chuyển nhà.
Ngày hôm qua cô nói lên chuyện chuyển nhà, Lục Nam Cảnh kỳ quái hỏi cô: “Đang êm đẹp, chuyển nhà làm gì?”
Lục Chẩm Tuyết nào dám nói thật với Lục Nam Cảnh, nếu để Lục Nam Cảnh biết cô đi trêu chọc Lâm Cảnh, không chừng muốn mắng cô làm loạn. Vì thế tùy tiện có lệ nói một câu: “Không phải gần đây em đang viết bản thảo không thuận lợi sao, đổi địa phương khác để tìm linh cảm xem thử.”
Lục Nam Cảnh không hề hoài nghi, bởi vì cuối tuần anh có việc cần đi công tác, liền điều động trợ lý Triệu đến đây giúp cô chuyển nhà.
Lục Chẩm Tuyết đứng ở cửa, nói với trợ lý Triệu đang chạy đến cửa thang máy nói: “Cậu chậm một chút, không cần vội, tôi chờ được mà.”
“Ai!” Trợ lý Triệu đáp một tiếng, rồi đi vào thang máy.
Cái tiểu khu này hẳn là địa bàn của Lâm Cảnh, một tầng hai căn hộ, là đoạn đường tấc đất tấc vàng. Tọa lạc ở trung tâm thành phố, lại có hoàn cảnh thanh tĩnh, tóm lại là cực kì tốt. Tối hôm qua ngủ, thế nhưng không nghe thấy một chút âm thanh ồn ào nào, đối với loại người hàng năm đều mất ngủ như Lục Chẩm Tuyết, thật sự là quá tốt.
Cô dựa vào cạnh cửa chờ trợ lý Triệu dọn đồ đạc lên, cúi đầu chơi di động một lát.
Cô lướt Weibo trong chốc lát, mở trò chơi ra, đang chuẩn bị chơi một ván, lại đột nhiên nghe thấy tiếng cửa nhà đối diện cửa mở.
Cô ngẩng đầu, liền thấy Lâm Cảnh vừa điện thoại vừa đi ra ngoài.
Cô lập tức liền cười, chào hỏi nói: “Lâm tổng, chào buổi sáng.”
So sánh với sự nhiệt tình của cô, Lâm Cảnh đáp lại bằng mặt không biểu tình mà liếc nhìn cô một cái, liền trực tiếp đi qua cô, lập tức đi tới thang máy.
Anh lạnh như băng, hoàn toàn coi cô như không khí, Lục Chẩm Tuyết lại một chút cũng không tức giận, cô ngược lại cảm thấy rất có hứng thú, dựa vào cạnh cửa, nghiêng đầu nhìn bóng dáng Lâm Cảnh, khóe môi hàm chứa ý cười, trong mắt bảy phần cơ linh ba phần giảo hoạt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Một tuần sau, Lục Chẩm Tuyết mỗi sáng sớm đều chờ ở cửa, tại thời điểm Lâm Cảnh ra khỏi cửa, cười khanh khách mà lên tiếng chào anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không hề có ngoại lệ nào, Lâm Cảnh mỗi lần đều lạnh như băng mà trực tiếp đi qua cô, liền nửa ánh mắt cũng sẽ không cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng Lục Chẩm Tuyết một chút cũng không nhụt chí, cô cảm thấy chơi thật vui. Cô muốn nhìn xem, Lâm Cảnh đến tột cùng khi nào mới chịu phản ứng lại cô.
Rốt cuộc nhờ cô kiên trì không ngừng chào buổi sáng Lâm Cảnh, sau nửa tháng, buổi sáng hôm nay, Lâm Cảnh lạnh như băng lướt qua cô, lập tức đi đến thang máy.
Nhưng mà sau khi cửa thang máy mở ra, anh cũng không có đi vào. Mà bỗng nhiên xoay người lại, con ngươi đen nhánh thẳng tắp nhìn vào cô, lạnh giọng hỏi: “Lục Chẩm Tuyết, cô đến tột cùng là muốn chơi trò gì?”
Lục Chẩm Tuyết hỏi: “Tôi làm sao vậy?”
Lâm Cảnh tựa hồ đã không còn kiên nhẫn, mặt mày thần sắc anh không hề kiên nhẫn, lạnh giọng cảnh cáo cô, nói: “Lục Chẩm Tuyết, bớt diễn mấy cái trò xiếc này trước mặt tôi đi. Tôi đối với cô không có hứng thú. Kể cả cô có đem hết chiêu trò ra, tôi cũng không có hứng thú đối với cô.”
Lục Chẩm Tuyết sửng sốt, nhưng cô lại không tức giận, ngược lại cười, cô đơn giản cùng Lâm Cảnh đi thẳng vào vấn đề: “Chúng ta đánh cuộc đi? Nếu là có một ngày, anh thích tôi thì làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Lâm Cảnh đen nhánh, lạnh lùng nhìn cô một cái, lại cái gì cũng không nói, xoay người trực tiếp liền đi vào thang máy.
Lục Chẩm Tuyết đoán anh phỏng chừng đã lười nói lời vô nghĩa với cô, nhưng cô đối với sự lạnh nhạt của Lâm Cảnh, lại một chút cũng không tức giận.
Chơi thật vui a. cô dựa vào cạnh cửa, nhìn cửa thang máy khép lại, khóe môi cười cong cong, giống như một con hồ ly nhỏ xinh đẹp.

Từ hôm nay biểu lộ tâm tư với Lâm Cảnh, Lục Chẩm Tuyết ngược lại trở nên không hề sợ hãi.
Sáng sớm hôm sau, cô cố ý trang điểm xinh đẹp, lại gõ cửa nhà Lâm Cảnh.
Chuông cửa vừa vang lên hai tiếng, bên trong truyền đến tiếng bước chân.
Lục Chẩm Tuyết chờ ở bên ngoài, thời điểm cửa được mở ra từ bên trong, khóe môi cong lên, cười cười chào hỏi Lâm Cảnh: “Chào buổi sáng a, Lâm tổng.”
Trong nhà, Lâm Cảnh mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu đen, tựa hồ là đang thay quần áo chuẩn bị ra cửa.
Áo sơ mi không nghiêm túc giống như ngày thường, sơ mi còn hai cúc áo chưa cài, thêm vài phần lười biếng cùng cấm dục.
Anh tựa hồ không dự đoán được là cô, sắc mặt lạnh xuống: “Có việc?”
Lục Chẩm Tuyết cầm một hộp cơm trong tay, cười nói: “Anh còn chưa có ăn cơm sáng đi? Tôi làm cơm sáng, có muốn ăn chung không?”
Lâm Cảnh lạnh lùng mà nhìn cô, tựa hồ muốn đem cô nhìn thấu, muốn nhìn cô đang chơi trò gì.
Lục Chẩm Tuyết bình tĩnh mà kệ anh nhìn, cô cười hỏi anh: “Xem đủ chưa? Thế nào, có phải bỗng nhiên phát hiện ra tôi lớn lên thật xinh đẹp đúng không?”
Lâm Cảnh hơi ngẩn ra. Anh hơi nhướn mày, tựa hồ không nghĩ tới cô có thể nói ra lời nói không biết xấu hổ như vậy.
Lục Chẩm Tuyết tự biết mình đẹp, xác thật cũng không biết da mặt mình dày bao nhiêu. Nói cô cậy đẹp mà lên mặt cũng không sai.
Cô hỏi Lâm Cảnh: “Anh có crush chưa? Nếu là chưa có, tôi vẫn có quyền tán anh.”
Lâm Cảnh lạnh mặt nhìn cô: “Nếu tôi nói có thì sao?”
Lục Chẩm Tuyết cười: “Nhưng tôi từng tra qua, anh không có a.”
Lâm Cảnh lạnh lùng liếc cô một cái, lạnh giọng nói: “Kể cả không có, tôi cũng sẽ không có bất cứ hứng thú nào với cô.”
Lâm Cảnh nói xong, trực tiếp phanh một tiếng đóng cửa lại.
Lục Chẩm Tuyết lại bị nhốt ở bên ngoài, bất quá cô vẫn như cũ một chút cũng không tức giận.
Cô đã sớm dự liệu được, Lâm Cảnh nếu dễ tán như vậy, thì cũng thật nhàm chán.
Cô nhìn cửa phòng đang đóng chặt, khóe môi cong lên cười, cầm hộp cơm của mình lên, xoay người nhẹ nhàng bước về nhà mình.
Bất quá ngay sau hôm nay, Lục Chẩm Tuyết lại có một khoảng thời gian rất lâu không có gặp lại Lâm Cảnh.
Cô không biết Lâm Cảnh là đi công tác, hay là phiền chán cô nên trực tiếp dọn đi rồi.
Bất quá cô cũng không thèm để ý, vừa lúc cô cũng cần an tĩnh để xử lý lại công việc một chút.
Đến tháng 3, cô bàn giao xong bản thảo liền đi một chuyến về thành phố Giang, thăm bố mẹ và ông nội, còn có ông ngoại bà ngoại.
Ngày đó là ở nhà ông nội, lúc ăn cơm, mẹ cô một bên múc canh cho cô một bên nói: “A Tuyết, lần này con trở về dứt khoát liền ở nhà thêm mấy ngày đi, mấy ngày nữa đi hồ nước nhà ông ngoại, con lần trước không phải la hét muốn ăn cá nướng sao, lúc này có thể làm cho ăn đủ.”
“Được a. Con chính là chưa muốn quay lại đâu.” Lục Chẩm Tuyết mới vừa bàn giao xong bản thảo, có thể tự cho mình một kì nghỉ dài hạn. Thời tiết tháng 3 ở thành phố Giang đã ấm áp hơn, quanh sông Đào bảo vệ thành trăm hoa đua nở, vừa đến mùa xuân, rất nhiều ký ức khi còn nhỏ chợt ùa về, cô thật đúng là luyến tiếc trở về đâu.
Lục Chẩm Tuyết đơn giản liền ở lại nhà, mỗi ngày không có việc gì liền nằm trên ghế bập bênh trong viện của ông nội, một bên lảo đảo lắc lư mà phe phẩy ghế bập bênh, một bên phơi nắng.
Ngày đó cô đi dạo một vòng quanh sông Đào bảo vệ thành, nhìn hoa nở rực rỡ quanh sông Đào, nhớ tới những ngày khi còn nhỏ, anh chị em bọn họ mỗi ngày đi theo sau ông nội chạy vòng quanh sông Đào.
Thời gian trôi qua nhanh như ngồi tên lửa, thoắt cái bọn họ từ một đám củ cải nhỏ, trở thành đám người lớn trưởng thành.
Nhưng phong cảnh sông Đào lại một chút không thay đổi, ông lão bán hồ lô qua vài thập niên vẫn như cũ mà ngồi dưới gốc cây đa già bán đi những cây kẹo hồ lô chính tông.
Cô nhớ tới em năm khi còn nhỏ thích nhất là ăn kẹp hồ lô, bác tư không cho ăn, nó lại tự lặng lẽ ăn, kết quả làm hỏng hết răng, đi khám nha sĩ về liền ngồi ở trên ngạch cửa oa oa khóc lớn, hứa không bao giờ ăn kẹo nữa.
Kết quả vừa ngã lại quên đau, mỗi lần nhìn đến trên bàn có kẹp, vẫn là sẽ chẹp chẹp cái miệng nhỏ một bên khóc một bên trộm nhét kẹo vào túi áo.
Lục Chẩm Tuyết nhớ tới những kí ức thuở nhỏ ấu trĩ ngày đó, bỗng nhiên thật hoài niệm thời thơ ấu.

Cô đi đến dười gốc đa già, hỏi ông lão mua một chuỗi kẹo hồ lô.
Ông lão bán kẹo hồ lô ra cô, hiền từ mà cười rộ lên, nói: “Đây không phải tứ nha đầu Lục gia sao, thật là nhiều năm không thấy, đã lớn như vậy rồi.”
Lục Chẩm Tuyết cười: “Còn không phải thế sao. Thân thể của ông còn tốt chứ?”
Ông lão một bên gỡ một xiên kẹo hồ lô xuống cho cô một bên nói: “Còn tốt còn tốt, ông nội con đâu, thân thể cũng còn tốt chứ?”
“Vẫn còn khỏe mạnh lắm ạ, mỗi ngày đều đi công viên đánh Thái Cực quyền.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Ông lão hiền từ mà cười, đưa Lục Chẩm Tuyết một chuỗi kẹo hồ lô thật lớn vừa gỡ xuống: “Cái này vỏ bọc đường hậu, ngọt lịm.”
Lục Chẩm Tuyết cười tiếp nhận nói: “Cảm ơn ông.” Cô thanh toán tiền, lại nói: “Ông phải bảo trọng thân thể nha.”
“Ai. Con yên tâm đi.”
Sau khi Lục Chẩm Tuyết chào tạm biệt ông lão bán kẹo hồ lô, liền đến một quán cà phê mới mở vài năm gần đây để uống trà chiều.
Cô chụp một tấm ảnh sông Đào vào xuân, cùng kẹo hồ lô, đăng lên nhóm chat của mấy anh chị em bọn họ.
Lục Dao gần đây đang đóng phim ở phim trường, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi liền ôm di động lướt tin nhắn một lúc, liền nhìn trong nhóm hiện lên ảnh chụp, cô lập tức kích động: “A a a! Chị lại về nhà!”
A Tuyết: “Thời tiết thành phố Giang gần đây quả thực là quá tốt.”
Lục Dao chụp một tấm ảnh địa phương bản thân hiện tại đang đóng phim, cát vàng vạn dặm, hoàn cảnh quả thực là quá gian khổ. Cô ô ô nửa ngày, ủy khuất một lúc nói nhớ nhà nha.
Lục Chẩm Tuyết cười, nói: “Chị sẽ giúp em ăn thêm một xâu kẹo hồ lô.”
A Dao: “Ô ô ô, muốn ăn, có thể gửi cho em không?”
A Tuyết gửi lại đây: “Em muốn uống nước đường sao?”
A Dao: “……”
Lục Chẩm Tuyết cà khịa đến mức bật cười, đã nhắn liên tiếp một chuỗi ha ha ha ha gửi đi.
Cô ngồi ở bên bờ sông Đào, giết thời gian cả một buổi chiều. Buổi sáng ngày hôm sau, cô liền đi theo mẹ đến nhà ông ngoại.
Nói đến ông ngoại, thật đúng là một người am hiểu hưởng thụ.
Lão nhân gia luôn luôn không thích sinh hoạt trong thành thị, chính mình ở quê tu sửa một đống biệt thự nhỏ, phía trước là vườn hoa, mặt sau là vườn rau, mỗi ngày rảnh rỗi không phải câu cá thì chính là xử lý vườn hoa vườn rau, ngày tháng trôi qua miễn bàn có bao nhiêu thích ý.
Lúc Lục Chẩm Tuyết đến, anh hai đang cầm lưới đánh cá từ trong phòng đi ra, vừa thấy đến Lục Chẩm Tuyết, lập tức gọi cô: “A Tuyết! Đi một chút, xem bắt cá đi!”
Lục Chẩm Tuyết nhảy xuống xe: “Đến đây!”
Cô chạy tới cầm thùng nước trong tay anh họ, đi theo đến bờ sông.
Mẹ Lục ở phía sau kêu: “Cẩn thận một chút, đừng để bị ngã xuống sông.”
“Biết rồi!”
Mẹ Lục nhìn bóng dáng con gái, lắc đầu, nhịn không được cười.
Lục Chẩm Tuyết tuy rằng là cô tư Lục gia đường đường chính chính, nhưng tính cách cô kỳ thật rất tốt, một chút tính tình đại tiểu thư cũng không có. Trèo đèo lội suối, mò cua bắt cá, leo cây hái quả, mọi thứ đều tinh thông.
Nhưng cô cũng không phải hiền hòa như vậy, tóm lại chính là chớ chọc cô, chọc tới cô, cô cũng không phải dễ dàng ngậm bồ hòn làm ngọt như vậy.
Lục Chẩm Tuyết chạy tới bờ sông xem cậu cùng các anh họ đánh cá.
Không khí vùng ngoại thành cực kì tốt, mùa xuân ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ thổi mang theo hương hoa vấn vương khắp chốn.

Lục Chẩm Tuyết ngồi xổm bên bồ sông xem bọn họ bắt cá, cậu hai cười hỏi cô: “A Tuyết, chốc nữa con muốn ăn cá chế biến thế nào?”
Lục Chẩm Tuyết cười nói: “Thế nào cũng được, con cũng không kén ăn.”
Cậu cả kêu cô, nói: “A Tuyết, con trở về giúp cậu lấy cái lưới đánh cá mới tới, cái lưới đánh cá này vừa mới bị quăng rách.”
“Ai.” Lục Chẩm Tuyết đáp lời, đứng dậy trở về nhà.
Người trong nhà hiện tại đều đang ở bờ sông xem đánh cá, mẹ cũng cùng bà ngoại đi trên núi trồng rau, trong nhà lúc này một người cũng không có, cửa đều khóa lại.
Lục Chẩm Tuyết từ bờ sông trở về, lại nhìn thấy có người đứng trước cửa sân ấn chuông.
Cô đi qua hỏi: “Có việc sao?”
Đối phương là một người đàn ông mặc tây trang nhìn thực quy củ, anh ta vừa nghe thấy âm thanh, lập tức liền xoay người lại, lễ phép nói: “Chào cô. Là thế này, xe chúng tôi chạy đến nơi này lại xảy ra chút vấn đề, muốn hỏi nhà cô mượn ít công cụ để kiểm tra một chút.”
Lục Chẩm Tuyết theo bản năng nhìn chiếc xe đang dừng lại phía sau người đàn ông.
Không xem còn tốt, vừa thấy người đàn ông ngồi ở ghế sau, thế nhưng là Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh rõ ràng cũng thấy cô, anh sắc mặt cực lạnh, mắt nhìn phía trước, căn bản không nhìn cô.
Lục Chẩm Tuyết nhìn thấy Lâm Cảnh, mới nhớ tới bọn họ đã không gặp một thời gian dài.
Sau lần trước, cô liền không gặp lại Lâm Cảnh, chính cô khi đó cũng vội, chờ bàn giao xong bản thảo lại trực tiếp trở về thành phố Giang, vẫn luôn đợi cho tới hiện tại. Tính tính thời gian, cư nhiên đã gần một tháng không gặp mặt.
Lục Chẩm Tuyết cười, cô đi qua, đôi tay gõ gõ lên cửa sổ xe cạnh Lâm Cảnh, cô cười cùng anh chào hỏi: “Đã lâu không gặp a, Lâm tổng. Anh có nhớ tôi không a?”
Lâm Cảnh sắc mặt trầm xuống, anh quay mặt đi sang, lạnh lùng nhìn cô.
Lục Chẩm Tuyết đối diện ánh mắt anh, lập tức thanh minh: “Lúc này tôi không có cố ý tiếp cận anh.” Cô chỉ chỉ phía sau, “Đó là nhà ông ngoại tôi.”
Trợ lý Tiểu Dương thấy tiểu thư xinh đẹp này đang chào hỏi ông chủ nhà mình, anh vừa mừng vừa sợ, vội vàng tiến lên: “Lâm tổng, ngài quen biết vị tiểu thư này a?”
Lục Chẩm Tuyết cười, cô nói: “Đương nhiên quen biết. Chúng tôi còn là hàng xóm đây.”
Tiểu Dương kinh hỉ nói: “Thế thì thật tốt quá. Không biết nên xưng hô với cô như thế nào?”
“Tôi họ Lục.”
“Lục tiểu thư, nhà cô có công cụ sửa xe không? Có thể mượn một chút không? Chủ yếu là hiện tại cách nội thành quá xa, gọi điện thoại kêu cửa hàng 4S phỏng chừng cũng phải tốn không ít thời gian.”
Lục Chẩm Tuyết cười, nói: “Đương nhiên là có a. Tôi còn quen biết thợ sửa xe nữa đây.”
“Thật vậy sao, thế thì thật tốt quá! Vậy cô ——”
“Bất quá ——” Lục Chẩm Tuyết không chờ Tiểu Dương nói cho hết lời, cô lại nhìn về phía Lâm Cảnh, ghé vào trên cửa sổ xe, trong ánh mắt hàm chứa ý cười, nhìn Lâm Cảnh nói: “Cầu tôi a.”
Lâm Cảnh ánh mắt trở lại trên người cô, nhưng mà xem ánh mắt của anh lại lạnh đến mức cơ hồ có thể giết người.
Lục Chẩm Tuyết một chút cũng không sợ, khóe môicô mỉm cười, tiếp tục nói: “Cầu tôi a, cầu tôi liền giúp anh tìm thợ sửa xe.”
Lâm Cảnh nhìn cô, sau một lúc lâu, lại lạnh lùng dời ánh mắt, phân phó trợ lý Dương: “Gọi điện thoại tới cửa hàng 4S.”
Trợ lý Dương “A” một tiếng, anh có điểm khó xử, nói: “Vậy chỉ sợ phải đợi thật lâu, bằng không vẫn là ——”
Anh nói còn chưa dứt lời, liền thu được ành mắt cảnh cáo của Lâm Cảnh, sợ tới mức lập tức tắt tiếng, vội vàng móc di động ra gọi điện thoại cho cửa hàng 4S.
Lục Chẩm Tuyết ghé vào trên cửa sổ xe, trong ánh mắt vẫn mang theo ý cười như cũ, nói với Lâm Cảnh: “Bên này cách nội thành rất xa, người cửa hàng 4S muốn đến đây, ít nhất cũng phải hai giờ. Anh cầu tôi một chút, cũng không phải không thể.”
Lâm Cảnh quay mặt đi sang, lạnh lùng nhìn cô: “Cô cảm thấy có khả năng sao?”
Lục Chẩm Tuyết sửng sốt, cô hơi há mồm, vừa muốn nói cái gì nữa, nghe thấy mẹ kêu cô: “A Tuyết? Con đang nói chuyện với ai đấy?”
Lục Chẩm Tuyết ngồi dậy: “Mẹ ——”
Mẹ Lục đang xuống từ đất trồng rau, trong tay còn xách theo một túi rau xanh, bà từ xa đã nhìn thấy con gái đang nói chuyện với người ở bên này, đến gần thì mới phát hiện người trong xe thế nhưng lại là Lâm Cảnh.
Bà có chút kinh ngạc: “Lâm tổng?”
Mặc kệ thế nào, dù sao cũng là trưởng bối, Lâm Cảnh vẫn là có lễ phép nên có, anh nhìn thấy mẹ Lục Chẩm Tuyết, vẫn là lễ phép xuống xe” “Dì Lục.”
Mẹ Lục lộ ra nụ cười hòa ái, hỏi: “Con đang đi công tác sao? Sao lại dừng ở chỗ này?”
Lâm Cảnh nói: “Bên này có một hạng mục, lại đây xem một chút.”

“Nga nga.” Mẹ Lục kỳ thật cũng không biết nên nói cái gì, vốn dĩ cũng không quá thân thiết, hơn nữa hôm trước Lâm Cảnh mới vừa từ hôn con gái mình, ít nhiều cũng có chút xấu hổ.
Bất quá chuyện từ hôn, bà kỳ thật cũng không có để trong lòng. Dù sao cũng là người lớn định ra hôn ước, hiện tại đầu năm nay, không muốn cũng là thực bình thường.
Bà nhìn cũng thấy sắp tới giờ cơm trưa, liền hỏi: “Tiểu Cảnh, con còn không có ăn cơm trưa đi? Nếu không liền ở lại ăn một bữa cơm canh đạm bạc?”
“Không cần đâu dì Lục.”
“Rất nhanh. Chút cơm canh đạm bạc thôi.” Mẹ Lục thực nhiệt tình, nói: “Vừa lúc các cậu A Tuyết đi đánh cá, giữa trưa dì làm cá cay cho con ăn.”
“Không cần đâu dì Lục, con còn có việc, lập tức liền phải đi.”
“A? Phải đi a?”
Lâm Cảnh ân một tiếng, gật đầu.
Trợ lý Tiểu Dương lúc này vừa nói chuyện điện thoại xong liền lại đây, nói: “Lâm tổng, đã liên hệ cửa hàng 4S, bọn họ lập tức liền tới đây.”
Lâm Cảnh gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Mẹ Lục nghe nói cửa hàng 4S, vội hỏi: “Làm sao vậy? Là xe hỏng rồi sao? Bất quá bên này cách nội thành xa, người cửa hàng 4S lại đây phỏng chừng nhanh nhất cũng mất hai giờ đâu.”
Bà nói, nhớ tới cái gì, vội kêu Lục Chẩm Tuyết: “A Tuyết, con đi sang nhà bên nhìn xem Tiểu Đinh có ở đây không? Nhờ anh lại đây hỗ trợ một chút.”
Lục Chẩm Tuyết không quá tình nguyện, còn chưa có cầu cô đâu.
“Mau đi nha, đừng thất thần.”
Lục Chẩm Tuyết bị mẹ mình thúc giục đi tìm người, không có biện pháp, đành phải không tình nguyện mà đi.
Lúc đi tới nhà bên, Đinh Húc đang từ xe phía dưới chui ra tới.
Lục Chẩm Tuyết cười, giơ tay hô: “Anh Đinh Húc!”
Đinh Húc ngẩng đầu nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết, lập tức cười, chạy tới: “A Tuyết! Em trở về khi nào?”
“Hôm nay vừa trở về.” Lục Chẩm Tuyết nhìn vào trong viên, hỏi: “Hiện tại anh rảnh không? Giúp em sửa một chiếc xe.”
“Có! Em chờ anh một lát, anh đi lấy thùng dụng cụ.” Nói liền xoay người đi nhanh chóng đi vào trong phòng.
Lâm Cảnh phiền lòng mà dựa ở bên cạnh xe, đôi tay anh đút ở túi quần, hơi rũ mắt, ánh mắt rơi trên mặt đất, không biết suy nghĩ cái gì.
Thẳng đến khi nghe thấy Tiểu Dương kích động mà kêu lên: “Cô Lục đã trở lại!”
Anh không tự giác mà nhíu mày, sau đó mới nghiêng mắt nhìn Lục Chẩm Tuyết đến đây.
Trong tay cô cầm khoai nướng, đi bên cạnh một người trẻ tuổi đang xách thùng dụng cụ. Hai người vừa nói vừa cười, đi tới bên này.
Anh lạnh nhạt nhìn thoáng qua, thu hồi ánh mắt.
Vừa lúc chiếc điện thoại công việc vang lên, anh nhấc máy, đi đến chỗ xa một chút để nghe điện thoại.
Lục Chẩm Tuyết đưa Đinh Húc lại đây, nói: “Anh Đinh Húc, chính là chiếc xe này, anh nhìn giúp em với.”
“Được. Không thành vấn đề.” Đinh Húc cười, anh đem thùng dụng cụ đặt trên mặt đất, mở động cơ ra kiểm tra một chút, nói với Lục Chẩm Tuyết: “A Tuyết, đem đèn pin trong hộp cho anh.”
“Ai.” Lục Chẩm Tuyết ngồi xổm xuống, ở trong hộp tìm thấy đèn pin, cô cầm lấy, đứng ở bên cạnh Đinh Húc, giúp đỡ chiếu sáng.
Đinh Húc một bên sửa chữa xe, một bên chỉ huy Lục Chẩm Tuyết: “Chiếu đèn sang bên này.”
“Bên kia?”
“Bên này, hướng sang phải một chút.”
Lục Chẩm Tuyết thăm dò giúp Đinh Húc chiếu sáng, hai người dựa thật sự gần, đầu cơ hồ đều phải đụng vào nhau.
Lâm Cảnh nghe điện thoại trở về, vừa lúc liền thấy một màn như vậy.
Ánh mắt anh trầm xuống, lạnh giọng hỏi: “Đại khái là mất bao lâu?”
Lục Chẩm Tuyết ngẩng đầu: “Anh gấp cái gì, nào có nhanh như vậy.”
Đinh Húc nói: “Chắc tầm phải hai mươi phút đi, vấn đề không lớn, chỉ là cần tốn chút thời gian.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.